Nghe tiếng thét bi thương của con gái, Tư Đồ Hạnh thở dài một tiếng, đành thu thế trảo trở về. Hoa Sĩ Kiệt cười khiêu khích:
- Sao lão không xuống tay? Tại hạ chưa chắc đã sợ đôi vuốt mèo ấy!
Tư Đồ Hạnh giận đến râu tóc dựng ngược, gầm lên như cọp đói:
- Tiểu tử chọc lão phu tức chết đi được!
Tư Đồ Hồng thấy cha khí giận xung thiên, sợ Hoa Sĩ Kiệt khích thêm một lời thì chắc cha chẳng dung tha cho chàng, vội nũng nịu cất lời:
- Cha! Người lớn chẳng chấp trẻ nhỏ. Cha tuổi tác chừng ấy, hà tất ganh đua hơn thua với kẻ hậu sinh đáng tuổi con mình. Thời gian cũng chẳng sớm nữa, chúng ta đi cho rồi!
Tư Đồ Hạnh thở phào một tiếng như để trút bớt tức tối, nhìn Hoa Sĩ Kiệt rít lên:
- Tiểu tử, tha cho ngươi hai lần, không có lần thứ ba đâu. Ngươi liệu đó.
Rồi quay sang con gái cưng nói:
- Hồng nhi, chúng ta đi thôi!
Hoa Sĩ Kiệt hừ một tiếng đáp ngay:
- Nếu như trên Lạc Nhạn Phong tại hạ chẳng tìm được lão, thì một năm sau cũng tới Độc Long Cốc mà tìm.
Tư Đồ Hạnh ngửa cổ cười khanh khách:
- Tốt lắm! Lão phu sẽ đợi mi!
Tiếng cười chưa dứt, lão giơ tay xốc lấy Tư Đồ Hồng, lao mình vào không trung, như hai đám mây nhạt lúc cao lúc thấp vài lượt đã mất hút vào bóng đêm. Song giọng cười vẫn rền vang lúc sau mới dứt.
Đôi mắt nhìn theo bóng cha con Tư Đồ Hạnh khuất tầm mắt, thù hận yêu thương chen lẫn, lòng ngổn ngang trăm mối, chàng bất giác ngửa mặt nhìn trời thở dài thườn thượt. Lúc ấy vào thượng tuần tháng chín, vầng trăng non như chiếc lược ngà cài giữa tóc mây, Hoa Sĩ Kiệt nhìn trăng lấp lánh, nhẩm tính thời gian chỉ còn ba ngày là tới kỳ Xà Hà Tiên Tử mở hội khai sáng Bình Thiên giáo tại Lạc Nhạn Phong, chàng cần có mặt trong đêm ấy.
Chàng tức tốc lắc người, thi triển tuyệt học khinh công vun vút lao nhanh về Lạc Nhạn Phong. Đêm đã khuya, bốn bề tĩnh mịch trong giấc ngủ muôn loài. Trên quan đạo, từng lọn gió thu hiu hắt, chỉ có tiếng dế nỉ non từ những vạt cỏ ven đường đưa lên. Hoa Sĩ Kiệt gia tăng thêm tốc độ, thân hình như chuỗi lưu tinh lướt trên mặt đường. Vượt qua chừng bảy tám dặm đường, chợt nghe nơi cụm rừng phía trước không xa có tiếng hò hét giao tranh. Chàng vội thu thân pháp, dừng lại nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy tiếng hò hét sát phạt ấy thật khác thường. Chàng bèn giở thuật Lăng Không Hư
Độ bắn mình lên ngọn cây bên đường, lại mượn sức đàn hồi của ngọn cây này nhảy qua ngọn khác.
Chẳng mấy chốc chàng đã tiến sát bìa rừng nọ, ẩn mình nhìn xuống. Cảnh tượng ở đó khiến chàng nhất thời sững người. Dưới ánh trăng rạng tỏ, chàng thấy nơi rừng có bảy đấu thủ đang giao đấu. Bốn tên tay đều cầm khí giới đang lăn xả hợp công một thiếu niên gầy gò, bên cạnh có hai tên khoanh tay đứng nhìn, lưng quay về phía Hoa Sĩ Kiệt nên chàng không trông rõ mặt mày.
Bốn tên cầm khí giới tên nào tên ấy vạm vỡ vô cùng. Tuy y phục khác nhau, song binh khí đều nhất loạt giống nhau. Mỗi tên một thanh chĩa dài đang nhằm vào các yếu huyệt trên mình thiếu niên, chiêu nào xuất ra cũng là độc thủ. Kịp nhìn rõ mặt mày bốn gã nọ, Hoa Sĩ Kiệt bất giác rùng mình, vì tên nào cũng mặt xanh mắt lồi, tóc tai phủ mặt, hình dáng nửa người nửa quỷ.
Chàng lại nhìn gã thiếu niên, vóc dáng mảnh mai như cành liễu trước gió, đầu đội mão công tử, mình khoác áo nho sinh màu xanh, trên tay không có binh khí, chỉ ôm một cây cổ cầm, thùng cầm vung lên loang loáng, đánh dạt tất cả những mũi chĩa lợi hại của bốn tên kia đâm tới. Chỉ thoáng mắt, hai bên đã giao đấu hơn hai mươi chiêu, chàng thiếu niên vẫn uy phong lẫm lẫm, không hề tỏ vẻ nao núng.
Hoa Sĩ Kiệt ẩn mình kín trên ngọn cây, thấy vậy khen thầm:”Võ công của thiếu niên kia quả thật cao cường. Nhưng sao bóng người quen quá, dường như ta đã gặp ở đâu rồi?” Đang lúc moi óc cố nghĩ lại, chợt nghe tiếng cầm “tinh”một tiếng, đã thấy một trong bốn tên kia hự một tiếng ngã nhào xuống. Hoa Sĩ Kiệt càng thêm kinh hãi. Ba tiếng cầm liên tiếp ngân lên, ba gã còn lại, như tên trước, đều ngã vật ra giãy giụa rên la một lúc mơí lịm đi nằm yên, hiển nhiên là đã trọng thương cả rồi.
Hoa Sĩ Kiệt không khỏi bàng hoàng. Bốn người đánh một quả thật đáng ghét, nhưng thiếu niên kia không biết dùng thủ pháp chi liên tiếp đánh trọng thương bốn kẻ. Thanh cổ cầm trên tay gã thiếu niên hình như có điều gì rất cổ quái. Đang lặng người suy nghĩ, chàng chợt thấy một trong hai gã đứng quay lưng về phía chàng khi nẫy tay sờ đốc kiếm như muốn xông vào trận. Lại bất thần có tiếng hô lớn từ ngoài rừng vọng vào:
- Bảo chủ giá lâm!
Thanh âm rền vang như chuông đồng, tưởng như cả buổi chưa dứt. Hoa Sĩ Kiệt bàng hoàng :”Bảo chủ nào đây?” .Trên giang hồ tất cả có bốn đại bảo. Tây Tạng có ba, chỉ còn một Quỷ Bảo ở Đồng Quan,vậy tên Bảo chủ này là Bảo chủ nào?” Hoa Sĩ Kiệt phóng mắt theo hướng đó, đầu tiên thấy xuất hiện bốn tên đồng tử áo ngũ sắc, đi sau là một quái nhân đáng khiếp, lùn tịt dị thường, đầu to cộ, mắt lồi ra ngoài, mũi đỏ hơn táo chín, môi dày cộm thâm đen, mình khoác áo dài đen quét đất, tuổi độ sáu mươi bảy mươi. Nhìn chẳng khác Quỷ vương tái thế. Nhưng bước đi của y lại phiêu du như cưỡi gió nương mây. Hoa Sĩ Kiệt cũng thấy kinh thầm cho thuật khinhcông tuyệt diệu của lão, thật đã đạt tới mức lô hoả thuần thanh rồi. Mắt chàng vẫn không rời quái nhân,thấy theo sát sau lưng lão là gã đại hán hộ vệ mặt mày hung dữ. Lão tới giữa rừng thì tên chạm vào chuôi kiếm khi nãy rạp mình vái chào:
- Cung nghinh Bảo chủ!
Lão quái nhân vội xua tay ra dấu:
- Hiền đệ, miễn lễ!
Qua đó, hoa Sĩ Kiệt nhận ra ngay thân thế của hai người. Theo lời đồn trong thiên hạ, Quỷ Bảo có nhị sát. Đại sát thân hình lùn thấp, nhưng là tên có võ công tả đạo độc bá giang hồ. Vậy thì lão lùn kia nhất định là Quỷ Bảo bảo chủ Tống Dực. Chàng đã nghe trên giang hồ đồn đại Xà Hà Tiên Tử đã liên kết với Quỷ Bảo nhị sát. Quả nhiên hai người từ Đồng Quan ngàn dặm tới đây không ngoài mục đích phá hội Lạc Nhạn Phong.
Lão quái nhân đưa mắt nhìn bốn kẻ bị thương, lạnh lùng hỏi:
- Hiền đệ, kẻ nào đã đả thương bốn đại cao thủ của Bảo chủ ta thế? Chàng thiếu niên lập tức đáp lời:
- Dạy cho bốn kẻ đó một bài học cỏn con, đáng chi bảo chủ phải quan tâm?
Đôi mắt lão quái như mở rộng hơn mấy lần. Đôi mắt lão vốn đã vừa to vừa lồi, bây giờ trợn tròn lên như vậy, càng kinh khiếp, như hai hòn lục lạc ngời ngời sát quang chiếu thẳng vào thiếu niên áo xanh nọ. ánh mắt chàng thiếu niên chạm phải luồng nhãn tuyến ấy thì hình như khẽ rúng động. Chưa dứt tư lự, lão quái nhân chợt hừ một tiếng quát:
- Ranh con to gan, dám đánh trọng thương người của Quỷ Bảo!
Thiếu niên áo xanh bĩu môi khinh miệt:
- Người của Quỷ Bảo có gì đáng sợ, cũng hai con mắt, hai lỗ mũi, một cái miệng,...
Lão quái nhân không kìm được, thét lên giận dữ:
- Ngông cuồng!Câm miệng lại cho ta!
Thiếu niên áo xanh cười dửng dưng:
- Bảo chủ, xin hãy sáng suốt một chút. Nơi đây lúc này ai cũng có quyền lên tiếng nói chuyện cả. Khu rừng này của riêng Bảo chủ hay sao?
Chàng thiếu niên cười khẩy rồi tiếp:
- Bảo chủ nên tự trọng. Bảo chủ hình như đã chọn lầm người để tỏ rõ oai phong rồi!
Hoa Sĩ Kiệt núp trên cây nghe lời đối đáp của thiếu niên công tử không khỏi không phục hào khí của chàng ta, ít nhiều cũng dành cho chàng ta chút thiện cảm. Vì rằng Đồng Quan Quỷ Bảo,võ công cao thâm khó lường,người trên võ lâm nghe tới đều xanh mặt e dè. Trên giang hồ còn đồn đại mấy câu vè rằng:
Tứ Bảo dấy động
Võ lâm nghiêng ngửa
Mà Quỷ Bảo Đồng Quan lại có tiếng tăm nhất trong bọn.
Quỷ Bảo chủ nghe lời nói của thiếu niên nọ đùng đùng tức giận, quay ra lệnh cho bọn thuộc hạ cao thủ sau lưng:
- Bọn ngươi kẻ nào bắt tên ranh này phân thây cho ta!
Sáu tên đồng rạp mình cung kính:
- Tuân lệnh!
Cùng lúc, sáu tên rút phăng khí giới cầm nơi tay, xông lên một lượt. Hoa Sĩ Kiệt bất bình nghĩ thầm:”Bọn người Quỷ bảo này ỷ đông hiếp cô, thật trái với quy tắc của võ lâm!” Đoạn tựa như cánh đại bàng xé gió, từ trên ngọn cây chàng quăng mình xuống chặn trước sáu gã đại hán, uy nghiêm như thiên tướng. Đang chuẩn bị tấn công bất thần từ trên không vọt xuống một bóng người chặn trước mặt,sáu tên giật mình không hẹn mà cùng thối lui ba bước. Quỷ bảo thấy Hoa Sĩ Kiệt thân pháp nhanh nhạn như vậy cũng giật mình hoảng hốt, song lập tức lấy lại bình tĩnh, trừng mắt thét:
- Ngươi là ai?
Hoa Sĩ Kiệt đứng sững như cột đồng, sang sảng cất tiếng:
- Tại hạ Hoa Sĩ Kiệt!
Quỷ bảo bảo chủ nhíu mày ngạc nhiên:
- Phải chăng ngươi chính là Thất Độc Kiếm Khách?
- Đúng vậy. Thất Độc Kiếm Khách chính là tại hạ!
Cùng với lời đáp, chàng rút thanh bảo kiếm bên mình vung lên chém một tiếng. Bảy đạo hào quang vụt loé sáng khắp khu rừng. Sáu tên cao thủ của Quỷ bảo mặt thảy đều biến sắc, một tên còn kinh hãi la lên:
- Y. . . y chính là Thất Độc Kiếm Khách rồi. . .
Vì từ Đồng Quan tới đây, dọc đường bọn y nghe không ít lời dồn đại bàn tán của người trên võ lâm về nhân vật Thất Độc Kiếm Khách trẻ tuổi vừa xuất hiện, cùng những hành vi dị thường của chàng. Bây giờ tự nhiên trên không vọt xuống một Thất Độc Kiếm Khách bằng xương bằng thịt, bảo sao bọn y không hoảng sợ cho được. Quỷ bảo chủ sau khi định thần nhìn kĩ thấy trước mặt chỉ là một thanh niên tuổi độ hai mươi, dáng vẻ thư sinh, liền buông tiếng cười khinh miệt:
- Thất Độc Kiếm Khách là cái giống gì?Bất quá là một tên chưa sạch nước mũi, đáng để ta bận tâm hay sao?
Hoa Sĩ Kiệt ngửa cổ cười lớn:
- Thất Độc Kiếm Khách ta tuy không đáng để ngươi bận tâm, song chưa bao giờ làm điều trái với quy tắc võ lâm, trước hung bạo cũng không cúi đầu khuất phục!
Quỷ Bảo Bảo chủ hỏi ngay:
- Ngươi không vi phạm quy củ võ lâm, không lẽ Bảo chủ ta vi phạm sao?
Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt:
- Các ngươi sáu người đánh một, sự thật rành rành, không phải là ỷ đông hiếp cô, vi phạm quy củ võ lâm hay sao?Ta thật nhìn không quen mắt!
Thiếu niên áo xanh từ lúc Hoa Sĩ Kiệt xen vào đôi mắt cứ nhìn chàng đăm đăm, sắc mặt không ngớt biến đổi. Khi biết chàng là Thất Độc Kiếm Khách, sự thay đổi càng hiện rõ trên khoé mắt bờ môi. Gã đứng xoay lưng về Hoa Sĩ Kiệt lúc vừa rồi mà Quỷ Bảo bảo chủ gọi là hiền đệ chợt quay phắt lại vênh mặt:
- Các hạ nhìn không quen thì đừng có nhìn, kẻo mang hoạ vào thân!
Hoa Sĩ Kiệt dằn giọng:
- Lũ các ngươi cút mau. Còn chậm trễ, đừng trách ta. . .
Y ngửa cổ cười vang:
- Ranh con ngông cuồng!
Đôi tay y vụt thò ra, hai bàn tay xương xẩu như vuốt quỷ chụp về phía chàng, nhắm vào ba đại huyệt trên ngực chàng. Y xuất chiêu thần tốc, mà thủ pháp lại quái đản vô cùng. Từ kẽ tay bốc lên làn khói đen mỏng mảnh. Thiế niên áo xanh chợt kêu lên kinh hãi:
- Đó là độc trảo, thiếu hiệp mau tránh!
Hoa Sĩ Kiệt ngay lập tức, dùng thân pháp Độn thân mê tông, lắc vai một cái, đã biến mất rồi. Đáp xuống ngay cạnh chàng thiếu niên, Hoa Sĩ Kiệt vòng tay cảm tạ:
- Đa tạ thiếu hiệp quan tâm chỉ điểm cho!
Thiếu niên áoxanh cườimỉm đáp:
- Thật ra vừa rồi thiếu hiệp chỉ cần vận khí băng hàn đã có thể cự lại độc trảo của phó Bảo chủ rồi!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói thì rúng động nghĩ thầm:”Tại sao y biết ta có khí công băng hàn, có thể đương cự với độc trảo ?Thật ra y là ai?” Đang băn khoăn về lai lịch thiếu niên nọ thì một luồng kình phong ập tới sau lưng. Hoa Sĩ Kiệt tức tốc quay người lại, ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay theo tiếng quát của chàng lia ra như ánh chớp. Quỷ Bảo Bảo chủ thất thanh kêu:
- Hiền đệ lui lại mau. Chớ nên đụng vào lưỡi kiếm trên tay hắn!
Phó Bảo chủ Thượng Quan Hùng đang trên đà bước tới, nghe tiếng gọi lập tức hồi bộ,bắn mình lùi xa hơn hai trượng. Hoa Sĩ Kiệt lưỡi kiếm đã vung lên, sát khí bốc lên đỉnh đầu, đâu dễ tha cho đối thủ, bèn vọt theo bén gót, kiếm quang không ngừng bao phủ Thượng Quan Hùng. Tưởng đâu gã phó Bảo chủ đã mất mạng dưới kiếm Thất Độc, thình lình sáu tên đại hán lúc nãy nhảy ra cứu nguy cho đồng bọn. Hoa Sĩ Kiệt hét to một tiếng, tức thì kiếm quang thoáng động, một tên cao thủ Quỷ Bảo cả đầu lẫn một bên vai bị hớt phăng khỏi thân, máu tươi như mưa hồng thấm đất. Năm tên còn lại sững người, mặt cắt không còn giọt máu. Không thể tin một cao thủ Quỷ Bảo, chỉ một chiêu đã vong mạng bởi một kẻ trẻ tuổi như vậy. Bảo chủ giận râu ria dựng ngược, thét lên một tiếng như sấm:
- Xông lên. Các ngươi xông lên. Trong vòng ba chiêu hãy lấy mạng tên ranh đó cho ta!
Tuy biết tài nghệ đối phương cao hơn, song lệnh truyền của chủ vẫn mạnh hơn. Cả bọn lại xông vào một lượt. Hoa Sĩ Kiệt sát khí ngùn ngụt, trường kiếm trên tay chĩa thẳng vào Bảo chủ Quỷ Bảo, quát lớn:
- Ta với ngươi chẳng có thâm thù. Nhưng ta không vừa mắt lối ỷ đông hiếp cô của lũ ngươi. Nếu như các người quyết cùng ta giao tranh, e là không ai sống sót đi khỏi đây!
Bảo chủ Quỷ Bảo cười khèn khẹt:
- Con chó này cuồng ngôn quá đỗi,phó Bảo chủ cũng lên đi thôi!
Thượng Quan Hùng dằn giọng:
- Ranh con, nếu ngươi chịu buông kiếm đầu hàng, lão phu sẽ tha cho ngươi một con đường sống!
Gã thứ hai nãy giờ không nói, đột nhiên cất tiếng:
- Nếu bọn quỷ các ngươi định xông lên một lượt, lão phu cũng phải xía vào thôi!
Nhờ ánh trăng, Hoa Sĩ Kiệt nhận ngay ra người đó chính là Phong Trần Tuý Khách. Chàng mừng rỡ kêu lên:
- Lão tiền bối không phải đã tới Lạc Nhạn Phong rồi hay sao?
Phong Trần Tuý Khách toét miệng cười:
- Đợi chút nữa nói chuyện sau. Để đối phó với lũ quỷ này trước!
Hoa Sĩ Kiệt bật cười:
- Lão tiền bối không cần nhọc sức. Đám quỷ con này vãn bối có thể tự tiễn chúng về âm ty được!
Bị Hoa Sĩ Kiệt châm biếm như vậy, năm cao thủ Quỷ Bảo giận tới gân trán nổi vồng, đồng loạt xông vào, vũ khí trên tay vũ lộng ập thẳng tới chàng. Hoa Sĩ Kiệt ngọn kiếm loang loáng trên tay, hào quang toả ra xanh biếc một vùng. Một loạt âm thanh sắt thép chạm nhau vang lên chát chúa, kèm theo những tiếng rú hãi hùng. Một tên trong Quỷ Bảo bị kiếm quang phạt ngang hông thành hai đoạn. Nửa thân trên bắn ra xa có tới cả trượng, máu tung khắp khoảng không. Cùng trong tiếng rú hãi hùng, Hoa Sĩ Kiệt xoay người, tay trái lanh lẹ bồi thêm một chưởng, ba tên cao thủ Quỷ Bảo chưa kịp hồi bộ thối lui đã bị chưởng phong cuốn đi hơn năm thước. Hoa Sĩ Kiệt nhanh như ánh chớp, vọt mình theo tặng thêm cho mỗi tên một chưởng, ruột gan tim phổi mấy tên này tung cả ra ngoài chết tốt. Năm tên cao thủ Quỷ Bảo còn lại thoáng chốc đã bị tiêu diệt bốn tên,tên còn lại không còn hồn vía nào nữa, lùi về thế thủ. Hoa Sĩ Kiệt gầm lên như sấm:
- Nếm thử một quyền của ta!
Tay trái liền đó quăng ra một ngọn Băng Quyền Trấn Thiên Hà. Quyền phong cuồn cuộn như vũ bão. Y chưa kịp trụ vững đã bị quyền phong dầm nát thân mình,bắn ra xa như một khối thịt vụn.
Quỷ Bảo bảo chủ sợ tới toát mồ hôi lạnh, hoảng hốt kêu:
- Băng Quyền Trấn Thiên Hà! Ngươi là đồ đệ của Thất Sát Thần Bà?
Hoa Sĩ Kiệt cười lạnh lẽo:
- Thiếu gia chẳng phải đồ đệ của ai. Ráng đỡ kiếm!
Thần kiếm trên tay tức thì phóng ra một luồng hào quang xanh biếc tủa thẳng về phía Thượng Quan Hùng. Quỷ Bảo bảo chủ thấy thế công của Hoa Sĩ Kiệt vừa tàn độc, vừa kinh dị, hét lớn:
- Hiền đệ,tránh quachỗ tamau!
Thượng Quan Hùng lúc ấy đã rụng rời khiếp hãi, tự biết chẳng phải đối thủ củaHoa Sĩ Kiệt, nghe tiếng gọi như trút được nỗi sợ ngàn cân, hấp tấp vọt mình tới sau lưng Bảo chủ, miệng vẫn còn thở hào hển.
Hoa Sĩ Kiệt chẳng thèm truy sát, uy nghi bước tới trước mặt Bảo chủ. Thái độ của chàng khiến Bảo chủ vô cùng kinh ngạc, nhìn trân trối theo từng cử động, thầm nghĩ:”Bao nhiêu năm không đặt chân vào Trung thổ, ai ngờ đã mọc ra lắm cao thủ như vậy?” Sắc thái cuồng ngạo lập tức biến mất. Hoa Sĩ Kiệt tiến tới cách Bảo chủ chừng năm thước, thấy đôi mắt lão lạnh tinh quang chiếu thẳng vào mình cũng rúng động trong lòng, nghĩ thầm:”Tên Quỷ Bảo Bảo chủ này trời sinh dị tướng dị hình, lại luyện được lắm công phu tà môn, được thấy tận mắt đêm nay mới hay lời đồn chẳng ngoa!”
Bảo chủ chợt hắng giọng, cất tiếng trước:
- Ranh con tuổi trẻ mà thân đầy tuyệt kĩ. Thật hiếm có. . .
Hoa Sĩ Kiệt ngắt lời:
- Bảo chủ! Quá khen!
Đột nhiên, gã Quỷ Bảo bảo chủ đổi thái độ, ngửa mặt buông tiếng cười như điên như dại. Hoa Sĩ Kiệt nhíu mày nghĩ thầm:”Tên Quỷ Bảo này không hiểu muốn giở trò chi?Sao tự dưng lại cười như vậy?” Phong Trần Tuý Khách kiến văn quảng bác, thấy giọng cười khác thường, quay qua thiếu niên áo xanh hỏi nhỏ:
- Lão đệ nghĩ sao?
Thiếu niên khẽ giọng đáp lại:
- Nghe tiếng cười cảm thấy như nhấp rượu mạnh. Toàn thân phiêu diêu hư cảm!
Phong Trần Tuý Khách gậtđầu:
- Đúng thế. Từng nghe lão Quỷ Bảo này luyện được thuật cười mê hồn, gọi là Mê Hồn Tâm Khiếu. là nó đây chăng?
Lão liền cao giọng gọi:
- Hoa Sĩ Kiệt, mau thư thái tâm thần. Đừng nghe giọng cười Mê Hồn Tâm Khiếu của lão Quỷ Bảo đó!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói hoang mang kinh ngạc. Lúc đó chàng cũng đã cảm thấy choáng váng đầu óc, tứ chi bải hoải rồi. Chàng định thần quát lớn:
- Bảo chủ tự dưng cười như điên như dại, không sợ mất thể thống Bảo chủ sao?Nếu người còn tiếp tục, tại hạ sẽ ra tay ngay!
Kiếm trên tay liền đó loé lên hào quang. Quỷ Bảo chẳng chút lay động, tiếng cười trong miệng vẫn không ngớt, càng lúc càng thê lương lảnh lót. Phong Trần Tuý Khách vội dùng truyền âm nhập mật nói:
- Công lực của lão đệ hiện giờ có lẽ đã hao hụt không ít, mau dẹp bỏ tạp niệm điều tức hành công, đừng nên ra tay!
Hoa Sĩ Kiệt vận công, quả nhiên thấy công lực suy giảm khác thường. Chàng kinh hãi vô cùng, lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, gác bỏ tạp niệm, định tâm điều khí định thần. Lúc ấy, tiếng cười bỗng chuyển thành rùng rợn âm u, quái đản như giọng sói tru, như tiếng chim rúcảmđạm đêmkhuyamấtbạn. . . . Phong Trần Tuý Khách cùng Hoa
Sĩ Kiệt ngồi lì trên mặt đất, trán lấm tấm mồ hôi, thần sắc dần dần khác lạ. Thiếu niên áo xanh lúc ấy cũng ngồi im trên mặt đất, chiếc cầm nhè nhẹ buông tiếng réo rắt,dường như chỉ đủ cho y nghe mà thôi. Tuy thế, tiếng cười quái đản của Bảo chủ Quỷ Bảo, rất lạ, không thể át nổi cầm âm. Chàng thiếu niên vẫn bình tĩnh nhắm mắt, thần sắc ung dung tự tại. Bất thần, một đạo ngân quang lấp lánh xẹt bắn vào Linh Đài huyệt của chàng thiếu niên. Chàng thiếu niên không mở mắt song thính giác vô cùng linh mẫn. Vừa thoáng thấy tiếng gió rít, chàng hừ nhẹ một tiếng, tay phải nắm lấy thân đàn lia chéo ra sau. ”Tinh”. “Toong” mấy tiếng, luồng ngân quang tắt ngấm. Quỷ Bảo bảo chủ mặt tái xám, hai tay đồng lượt vung lên, hai luồng mưa bạc theo tay toả ra nhấp nhoáng, một hướng về phía Hoa Sĩ Kiệt, một thẳng hướng Phing Trần Tuý Khách bay tới. Hai người lúc này đang định tâm vận khí chống lại giọng cười ma quái, biết ám khí phóng tới nơi mà không cách nào né tránh. Giữa lúc cái chết của hai người chỉ cách chân tơ kẽ tóc, đột nhiên một luồng chưởng kình ngoáy vòng qua đỉnh đầu Phong Trần Tuý Khách, đồng thời một vầng bóng cầm véo qua trên đầu Hoa Sĩ Kiệt. Hai vầng mưa bạcvừa ập tới lập tức mất tan vào hư không. Quỷ Bảo Bảo chủ dứt giọng cười, kêu lên thảng thốt:
- Băng Hồn Mãn Càn Khôn!Ngươi là gì với Băng Hồn Tiên Cơ?
Thiếu niên áo xanh không hèm quay đầu lại, giọng dửng dưng:
- Điều ấy ngươi chưa xứng để hỏi. Bảo chủ ngươi nếu còn dùng ám khí hại người, e là mấy mươinăm thanh danh trên võ lâm củangươi bị hủy trong mộtngày!
Quỷ Bảo Bảo chủ lạ lùng gặng hỏi:
- Ngươi nghe tiếng cười của ta mà không chút cảm giác gì sao?
Thiếu niên áo xanh nhếch môi cười nhạt:
- Tà không thể thắng chính! Tiếng cầm của ta có thể tránh được trăm tà!
Quỷ Bảo Bảo chủ mặt liền đổi sắc, trầm ngâm giây phút mới thốt lời:
- Nếu mi là cao đồ của Băng Hồn Tiên Cơ, lão phu có chút quen biết!
Thiếu niên áoxanh cười sắclạnh:
- Ngươi bỏ qua cho ta, nhưng ngươi dám chắc ta sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao?
Quỷ Bảo Bảo chủ ngơ ngẩn một hồi, nhưng liền đó cười khan:
- Ngươi thật không biết điều. Lão Phu một thân tuyệt học, thiên hạ đều biết. Nhắm sức mi chịu không nổi mười chiêu, ngươi với Băng Hồn Tiên Cơ cũng có ít nhiều quan hệ, lão phu cũng không nỡ đả thương mi làm chi!
Thiếu niên áo xanh ngạo nghễ cười:
- Tại hạ với Băng Hồn Tiên Cơ thật ra chẳng có gì liên quan. Bảo chủ cứ việc ra tay, không cần e ngại. Nhưng nếu Bảo chủ cảm thấy tài nghệ kém người, muốn cứu vãn phần nào danh dự khỏi tổn thương hãy ra lệnh tên phó Bảo chủ sau lưng phải tự khoét một mắt để lại đây rồi hai người có thể tự do rời khỏi, không ai ngăn cản nữa.
Thượng Quan Hùng cả giận thét:
- Ranh con quả ngông cuồng quá sức!
Thiếu niên áo xanh trừng mắt:
- Ta đã có lời nguyền không lạm sát người trong võ lâm nên ngươi mới thoát khỏi cái chết. Nếu phải ngươi gặp ta sớm hơn đã không còn trên đời này từ lâu rồi!
Thượng Quan Hùng thấy Hoa Sĩ Kiệt, Phong Trần Tuý Khách đều vẫn còn ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, dường như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giọng cười ma quái của Bảo chủ, nhất thời vô phương khôi phục. Do đó, đảm khí thêm mạnh, gã từ sau lưng Bảo chủ bước lên quát:
- Lão phu muốn lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của các hạ!
Thiếu niên áo xanh chẳng buồn liếc mắt tới y, hừ một tiếng, ngón tay khẽ rung động sắp sửa búng vào dây tơ trên cung đàn. Ngay lúc ấy, có tiếng người nói to:
- Huynh đệ hãy thong thả!Muốn lấy một mắt tên khốn này cần gì tiểu huynh đệ động tay,đểtạihạratay báoân cứu mạng vừarồi!
Cùng với tiếng quát, một bóng người loáng động xẹt bắn đến trước mặt tên phó Bảo chủ Quỷ Bảo. Thượng Quan Hùng chưa hết giật mình đã cảm thấy trảo phong trùng trùng, một lượt xô tấp vào hướng mắt bên phải của gã. Quỷ Bảo Bảo chủ vội hét:
- Thất Cầm trảo!Hiền đệ coi chừng!
Tay phải y cấp tốc quật xéo một chưởng nhằm giải nguy cho đồng bọn.
ầm!
Sau tiếng nổ rung chuyển mặt đất, Quỷ Bảo chủ thối lui ba bước, vẻ mặt hoang mang kinh hãi. Thượng Quan Hùng rú lên thảm thiết, hai tay bụm lấy mắt hữu, máu tươi từ kẽ tay rỏ xuống từng giọt!Thiếu niên áo xanh nhìn lại thấy Hoa Sĩ Kiệt đứng uy nghi giữa trận, trong tay còn tóm lấy một con mắt bết bát máu.
Thì ra Hoa Sĩ Kiệt sau một lúc định tâm điều khí tụ thần, công lực đã khôi phục hoàn toàn, lại gặp lúc Quỷ Bảo chủ ngưng giọng cười Mê Hồn Tâm Khiếu, nên mới xuất kì bất ý nhảy ra đột kích Thượng Quan Hùng. Phong
Trần Tuý Khách cũng đứng lên cười lớn:
- LãoQuỷ vương, còn chưa mau chạy đi. Muốn thử động thủ cũng Hoa lão đệ của ta sao?
Bảo chủ Quỷ Bảo lúc nãy cùng Hoa Sĩ Kiệt đối nhau một chưởng, đã thầm kinh hãim lại cảm thấy võ công của thiếu niên áo xanh cao diệu khó lường, giờ nếu động thủ giao tranh chưa chắc đã nắm phần hơn. Tốt hơn cả là kiếm cớ chuồn trước.Lão bèn đằng hắng, nói chữa thẹn:
- Lão phu còn việc gấp phải làm, nể lão say mà món nợ máu hôm nay tạm dời lại khi khác.
Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi ngạo mạn:
- Tại hạ với Quỷ Bảo các ngươi xưa nay chẳng thù oán chi, chẳng qua thấy hành động các ngươi thật quá đáng nên mới ra tay can thiệp. Đổ máu hôm nay đúng ra không do ta gánh vác. Song nếu Bảo Chủ đã có ý thế, vậy thì ngày mồng chín tháng chín tại hạ sẽ cùng lão hội kiến nơi Lạc Nhạn Phong.
Thượng Quan Hùng cũng nén đau đớn rít giọng hằn học:
- Thù mócmắtnày ta sẽthanh toán vớingươi tại Lạc Nhạn Phong!
Hoa Sĩ Kiệt cười dài:
- Huyết thù sâu nặng của tại hạ, tất cả cũng sẽ thanh toán hết tại Lạc Nhạn Phong, thêm một ngươicũng cóđáng chi!
Quỷ Bảo Bảo chủ là tay cơ mưu xảo trá, thấy cục diện tới đây thì lái thuyền theo gió, cắt ngang:
- Tốt lắm, Bảo chủ ta sẽ đợi ngươi tại Lạc Nhạn Phong!
- Sao lão không xuống tay? Tại hạ chưa chắc đã sợ đôi vuốt mèo ấy!
Tư Đồ Hạnh giận đến râu tóc dựng ngược, gầm lên như cọp đói:
- Tiểu tử chọc lão phu tức chết đi được!
Tư Đồ Hồng thấy cha khí giận xung thiên, sợ Hoa Sĩ Kiệt khích thêm một lời thì chắc cha chẳng dung tha cho chàng, vội nũng nịu cất lời:
- Cha! Người lớn chẳng chấp trẻ nhỏ. Cha tuổi tác chừng ấy, hà tất ganh đua hơn thua với kẻ hậu sinh đáng tuổi con mình. Thời gian cũng chẳng sớm nữa, chúng ta đi cho rồi!
Tư Đồ Hạnh thở phào một tiếng như để trút bớt tức tối, nhìn Hoa Sĩ Kiệt rít lên:
- Tiểu tử, tha cho ngươi hai lần, không có lần thứ ba đâu. Ngươi liệu đó.
Rồi quay sang con gái cưng nói:
- Hồng nhi, chúng ta đi thôi!
Hoa Sĩ Kiệt hừ một tiếng đáp ngay:
- Nếu như trên Lạc Nhạn Phong tại hạ chẳng tìm được lão, thì một năm sau cũng tới Độc Long Cốc mà tìm.
Tư Đồ Hạnh ngửa cổ cười khanh khách:
- Tốt lắm! Lão phu sẽ đợi mi!
Tiếng cười chưa dứt, lão giơ tay xốc lấy Tư Đồ Hồng, lao mình vào không trung, như hai đám mây nhạt lúc cao lúc thấp vài lượt đã mất hút vào bóng đêm. Song giọng cười vẫn rền vang lúc sau mới dứt.
Đôi mắt nhìn theo bóng cha con Tư Đồ Hạnh khuất tầm mắt, thù hận yêu thương chen lẫn, lòng ngổn ngang trăm mối, chàng bất giác ngửa mặt nhìn trời thở dài thườn thượt. Lúc ấy vào thượng tuần tháng chín, vầng trăng non như chiếc lược ngà cài giữa tóc mây, Hoa Sĩ Kiệt nhìn trăng lấp lánh, nhẩm tính thời gian chỉ còn ba ngày là tới kỳ Xà Hà Tiên Tử mở hội khai sáng Bình Thiên giáo tại Lạc Nhạn Phong, chàng cần có mặt trong đêm ấy.
Chàng tức tốc lắc người, thi triển tuyệt học khinh công vun vút lao nhanh về Lạc Nhạn Phong. Đêm đã khuya, bốn bề tĩnh mịch trong giấc ngủ muôn loài. Trên quan đạo, từng lọn gió thu hiu hắt, chỉ có tiếng dế nỉ non từ những vạt cỏ ven đường đưa lên. Hoa Sĩ Kiệt gia tăng thêm tốc độ, thân hình như chuỗi lưu tinh lướt trên mặt đường. Vượt qua chừng bảy tám dặm đường, chợt nghe nơi cụm rừng phía trước không xa có tiếng hò hét giao tranh. Chàng vội thu thân pháp, dừng lại nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy tiếng hò hét sát phạt ấy thật khác thường. Chàng bèn giở thuật Lăng Không Hư
Độ bắn mình lên ngọn cây bên đường, lại mượn sức đàn hồi của ngọn cây này nhảy qua ngọn khác.
Chẳng mấy chốc chàng đã tiến sát bìa rừng nọ, ẩn mình nhìn xuống. Cảnh tượng ở đó khiến chàng nhất thời sững người. Dưới ánh trăng rạng tỏ, chàng thấy nơi rừng có bảy đấu thủ đang giao đấu. Bốn tên tay đều cầm khí giới đang lăn xả hợp công một thiếu niên gầy gò, bên cạnh có hai tên khoanh tay đứng nhìn, lưng quay về phía Hoa Sĩ Kiệt nên chàng không trông rõ mặt mày.
Bốn tên cầm khí giới tên nào tên ấy vạm vỡ vô cùng. Tuy y phục khác nhau, song binh khí đều nhất loạt giống nhau. Mỗi tên một thanh chĩa dài đang nhằm vào các yếu huyệt trên mình thiếu niên, chiêu nào xuất ra cũng là độc thủ. Kịp nhìn rõ mặt mày bốn gã nọ, Hoa Sĩ Kiệt bất giác rùng mình, vì tên nào cũng mặt xanh mắt lồi, tóc tai phủ mặt, hình dáng nửa người nửa quỷ.
Chàng lại nhìn gã thiếu niên, vóc dáng mảnh mai như cành liễu trước gió, đầu đội mão công tử, mình khoác áo nho sinh màu xanh, trên tay không có binh khí, chỉ ôm một cây cổ cầm, thùng cầm vung lên loang loáng, đánh dạt tất cả những mũi chĩa lợi hại của bốn tên kia đâm tới. Chỉ thoáng mắt, hai bên đã giao đấu hơn hai mươi chiêu, chàng thiếu niên vẫn uy phong lẫm lẫm, không hề tỏ vẻ nao núng.
Hoa Sĩ Kiệt ẩn mình kín trên ngọn cây, thấy vậy khen thầm:”Võ công của thiếu niên kia quả thật cao cường. Nhưng sao bóng người quen quá, dường như ta đã gặp ở đâu rồi?” Đang lúc moi óc cố nghĩ lại, chợt nghe tiếng cầm “tinh”một tiếng, đã thấy một trong bốn tên kia hự một tiếng ngã nhào xuống. Hoa Sĩ Kiệt càng thêm kinh hãi. Ba tiếng cầm liên tiếp ngân lên, ba gã còn lại, như tên trước, đều ngã vật ra giãy giụa rên la một lúc mơí lịm đi nằm yên, hiển nhiên là đã trọng thương cả rồi.
Hoa Sĩ Kiệt không khỏi bàng hoàng. Bốn người đánh một quả thật đáng ghét, nhưng thiếu niên kia không biết dùng thủ pháp chi liên tiếp đánh trọng thương bốn kẻ. Thanh cổ cầm trên tay gã thiếu niên hình như có điều gì rất cổ quái. Đang lặng người suy nghĩ, chàng chợt thấy một trong hai gã đứng quay lưng về phía chàng khi nẫy tay sờ đốc kiếm như muốn xông vào trận. Lại bất thần có tiếng hô lớn từ ngoài rừng vọng vào:
- Bảo chủ giá lâm!
Thanh âm rền vang như chuông đồng, tưởng như cả buổi chưa dứt. Hoa Sĩ Kiệt bàng hoàng :”Bảo chủ nào đây?” .Trên giang hồ tất cả có bốn đại bảo. Tây Tạng có ba, chỉ còn một Quỷ Bảo ở Đồng Quan,vậy tên Bảo chủ này là Bảo chủ nào?” Hoa Sĩ Kiệt phóng mắt theo hướng đó, đầu tiên thấy xuất hiện bốn tên đồng tử áo ngũ sắc, đi sau là một quái nhân đáng khiếp, lùn tịt dị thường, đầu to cộ, mắt lồi ra ngoài, mũi đỏ hơn táo chín, môi dày cộm thâm đen, mình khoác áo dài đen quét đất, tuổi độ sáu mươi bảy mươi. Nhìn chẳng khác Quỷ vương tái thế. Nhưng bước đi của y lại phiêu du như cưỡi gió nương mây. Hoa Sĩ Kiệt cũng thấy kinh thầm cho thuật khinhcông tuyệt diệu của lão, thật đã đạt tới mức lô hoả thuần thanh rồi. Mắt chàng vẫn không rời quái nhân,thấy theo sát sau lưng lão là gã đại hán hộ vệ mặt mày hung dữ. Lão tới giữa rừng thì tên chạm vào chuôi kiếm khi nãy rạp mình vái chào:
- Cung nghinh Bảo chủ!
Lão quái nhân vội xua tay ra dấu:
- Hiền đệ, miễn lễ!
Qua đó, hoa Sĩ Kiệt nhận ra ngay thân thế của hai người. Theo lời đồn trong thiên hạ, Quỷ Bảo có nhị sát. Đại sát thân hình lùn thấp, nhưng là tên có võ công tả đạo độc bá giang hồ. Vậy thì lão lùn kia nhất định là Quỷ Bảo bảo chủ Tống Dực. Chàng đã nghe trên giang hồ đồn đại Xà Hà Tiên Tử đã liên kết với Quỷ Bảo nhị sát. Quả nhiên hai người từ Đồng Quan ngàn dặm tới đây không ngoài mục đích phá hội Lạc Nhạn Phong.
Lão quái nhân đưa mắt nhìn bốn kẻ bị thương, lạnh lùng hỏi:
- Hiền đệ, kẻ nào đã đả thương bốn đại cao thủ của Bảo chủ ta thế? Chàng thiếu niên lập tức đáp lời:
- Dạy cho bốn kẻ đó một bài học cỏn con, đáng chi bảo chủ phải quan tâm?
Đôi mắt lão quái như mở rộng hơn mấy lần. Đôi mắt lão vốn đã vừa to vừa lồi, bây giờ trợn tròn lên như vậy, càng kinh khiếp, như hai hòn lục lạc ngời ngời sát quang chiếu thẳng vào thiếu niên áo xanh nọ. ánh mắt chàng thiếu niên chạm phải luồng nhãn tuyến ấy thì hình như khẽ rúng động. Chưa dứt tư lự, lão quái nhân chợt hừ một tiếng quát:
- Ranh con to gan, dám đánh trọng thương người của Quỷ Bảo!
Thiếu niên áo xanh bĩu môi khinh miệt:
- Người của Quỷ Bảo có gì đáng sợ, cũng hai con mắt, hai lỗ mũi, một cái miệng,...
Lão quái nhân không kìm được, thét lên giận dữ:
- Ngông cuồng!Câm miệng lại cho ta!
Thiếu niên áo xanh cười dửng dưng:
- Bảo chủ, xin hãy sáng suốt một chút. Nơi đây lúc này ai cũng có quyền lên tiếng nói chuyện cả. Khu rừng này của riêng Bảo chủ hay sao?
Chàng thiếu niên cười khẩy rồi tiếp:
- Bảo chủ nên tự trọng. Bảo chủ hình như đã chọn lầm người để tỏ rõ oai phong rồi!
Hoa Sĩ Kiệt núp trên cây nghe lời đối đáp của thiếu niên công tử không khỏi không phục hào khí của chàng ta, ít nhiều cũng dành cho chàng ta chút thiện cảm. Vì rằng Đồng Quan Quỷ Bảo,võ công cao thâm khó lường,người trên võ lâm nghe tới đều xanh mặt e dè. Trên giang hồ còn đồn đại mấy câu vè rằng:
Tứ Bảo dấy động
Võ lâm nghiêng ngửa
Mà Quỷ Bảo Đồng Quan lại có tiếng tăm nhất trong bọn.
Quỷ Bảo chủ nghe lời nói của thiếu niên nọ đùng đùng tức giận, quay ra lệnh cho bọn thuộc hạ cao thủ sau lưng:
- Bọn ngươi kẻ nào bắt tên ranh này phân thây cho ta!
Sáu tên đồng rạp mình cung kính:
- Tuân lệnh!
Cùng lúc, sáu tên rút phăng khí giới cầm nơi tay, xông lên một lượt. Hoa Sĩ Kiệt bất bình nghĩ thầm:”Bọn người Quỷ bảo này ỷ đông hiếp cô, thật trái với quy tắc của võ lâm!” Đoạn tựa như cánh đại bàng xé gió, từ trên ngọn cây chàng quăng mình xuống chặn trước sáu gã đại hán, uy nghiêm như thiên tướng. Đang chuẩn bị tấn công bất thần từ trên không vọt xuống một bóng người chặn trước mặt,sáu tên giật mình không hẹn mà cùng thối lui ba bước. Quỷ bảo thấy Hoa Sĩ Kiệt thân pháp nhanh nhạn như vậy cũng giật mình hoảng hốt, song lập tức lấy lại bình tĩnh, trừng mắt thét:
- Ngươi là ai?
Hoa Sĩ Kiệt đứng sững như cột đồng, sang sảng cất tiếng:
- Tại hạ Hoa Sĩ Kiệt!
Quỷ bảo bảo chủ nhíu mày ngạc nhiên:
- Phải chăng ngươi chính là Thất Độc Kiếm Khách?
- Đúng vậy. Thất Độc Kiếm Khách chính là tại hạ!
Cùng với lời đáp, chàng rút thanh bảo kiếm bên mình vung lên chém một tiếng. Bảy đạo hào quang vụt loé sáng khắp khu rừng. Sáu tên cao thủ của Quỷ bảo mặt thảy đều biến sắc, một tên còn kinh hãi la lên:
- Y. . . y chính là Thất Độc Kiếm Khách rồi. . .
Vì từ Đồng Quan tới đây, dọc đường bọn y nghe không ít lời dồn đại bàn tán của người trên võ lâm về nhân vật Thất Độc Kiếm Khách trẻ tuổi vừa xuất hiện, cùng những hành vi dị thường của chàng. Bây giờ tự nhiên trên không vọt xuống một Thất Độc Kiếm Khách bằng xương bằng thịt, bảo sao bọn y không hoảng sợ cho được. Quỷ bảo chủ sau khi định thần nhìn kĩ thấy trước mặt chỉ là một thanh niên tuổi độ hai mươi, dáng vẻ thư sinh, liền buông tiếng cười khinh miệt:
- Thất Độc Kiếm Khách là cái giống gì?Bất quá là một tên chưa sạch nước mũi, đáng để ta bận tâm hay sao?
Hoa Sĩ Kiệt ngửa cổ cười lớn:
- Thất Độc Kiếm Khách ta tuy không đáng để ngươi bận tâm, song chưa bao giờ làm điều trái với quy tắc võ lâm, trước hung bạo cũng không cúi đầu khuất phục!
Quỷ Bảo Bảo chủ hỏi ngay:
- Ngươi không vi phạm quy củ võ lâm, không lẽ Bảo chủ ta vi phạm sao?
Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt:
- Các ngươi sáu người đánh một, sự thật rành rành, không phải là ỷ đông hiếp cô, vi phạm quy củ võ lâm hay sao?Ta thật nhìn không quen mắt!
Thiếu niên áo xanh từ lúc Hoa Sĩ Kiệt xen vào đôi mắt cứ nhìn chàng đăm đăm, sắc mặt không ngớt biến đổi. Khi biết chàng là Thất Độc Kiếm Khách, sự thay đổi càng hiện rõ trên khoé mắt bờ môi. Gã đứng xoay lưng về Hoa Sĩ Kiệt lúc vừa rồi mà Quỷ Bảo bảo chủ gọi là hiền đệ chợt quay phắt lại vênh mặt:
- Các hạ nhìn không quen thì đừng có nhìn, kẻo mang hoạ vào thân!
Hoa Sĩ Kiệt dằn giọng:
- Lũ các ngươi cút mau. Còn chậm trễ, đừng trách ta. . .
Y ngửa cổ cười vang:
- Ranh con ngông cuồng!
Đôi tay y vụt thò ra, hai bàn tay xương xẩu như vuốt quỷ chụp về phía chàng, nhắm vào ba đại huyệt trên ngực chàng. Y xuất chiêu thần tốc, mà thủ pháp lại quái đản vô cùng. Từ kẽ tay bốc lên làn khói đen mỏng mảnh. Thiế niên áo xanh chợt kêu lên kinh hãi:
- Đó là độc trảo, thiếu hiệp mau tránh!
Hoa Sĩ Kiệt ngay lập tức, dùng thân pháp Độn thân mê tông, lắc vai một cái, đã biến mất rồi. Đáp xuống ngay cạnh chàng thiếu niên, Hoa Sĩ Kiệt vòng tay cảm tạ:
- Đa tạ thiếu hiệp quan tâm chỉ điểm cho!
Thiếu niên áoxanh cườimỉm đáp:
- Thật ra vừa rồi thiếu hiệp chỉ cần vận khí băng hàn đã có thể cự lại độc trảo của phó Bảo chủ rồi!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói thì rúng động nghĩ thầm:”Tại sao y biết ta có khí công băng hàn, có thể đương cự với độc trảo ?Thật ra y là ai?” Đang băn khoăn về lai lịch thiếu niên nọ thì một luồng kình phong ập tới sau lưng. Hoa Sĩ Kiệt tức tốc quay người lại, ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay theo tiếng quát của chàng lia ra như ánh chớp. Quỷ Bảo Bảo chủ thất thanh kêu:
- Hiền đệ lui lại mau. Chớ nên đụng vào lưỡi kiếm trên tay hắn!
Phó Bảo chủ Thượng Quan Hùng đang trên đà bước tới, nghe tiếng gọi lập tức hồi bộ,bắn mình lùi xa hơn hai trượng. Hoa Sĩ Kiệt lưỡi kiếm đã vung lên, sát khí bốc lên đỉnh đầu, đâu dễ tha cho đối thủ, bèn vọt theo bén gót, kiếm quang không ngừng bao phủ Thượng Quan Hùng. Tưởng đâu gã phó Bảo chủ đã mất mạng dưới kiếm Thất Độc, thình lình sáu tên đại hán lúc nãy nhảy ra cứu nguy cho đồng bọn. Hoa Sĩ Kiệt hét to một tiếng, tức thì kiếm quang thoáng động, một tên cao thủ Quỷ Bảo cả đầu lẫn một bên vai bị hớt phăng khỏi thân, máu tươi như mưa hồng thấm đất. Năm tên còn lại sững người, mặt cắt không còn giọt máu. Không thể tin một cao thủ Quỷ Bảo, chỉ một chiêu đã vong mạng bởi một kẻ trẻ tuổi như vậy. Bảo chủ giận râu ria dựng ngược, thét lên một tiếng như sấm:
- Xông lên. Các ngươi xông lên. Trong vòng ba chiêu hãy lấy mạng tên ranh đó cho ta!
Tuy biết tài nghệ đối phương cao hơn, song lệnh truyền của chủ vẫn mạnh hơn. Cả bọn lại xông vào một lượt. Hoa Sĩ Kiệt sát khí ngùn ngụt, trường kiếm trên tay chĩa thẳng vào Bảo chủ Quỷ Bảo, quát lớn:
- Ta với ngươi chẳng có thâm thù. Nhưng ta không vừa mắt lối ỷ đông hiếp cô của lũ ngươi. Nếu như các người quyết cùng ta giao tranh, e là không ai sống sót đi khỏi đây!
Bảo chủ Quỷ Bảo cười khèn khẹt:
- Con chó này cuồng ngôn quá đỗi,phó Bảo chủ cũng lên đi thôi!
Thượng Quan Hùng dằn giọng:
- Ranh con, nếu ngươi chịu buông kiếm đầu hàng, lão phu sẽ tha cho ngươi một con đường sống!
Gã thứ hai nãy giờ không nói, đột nhiên cất tiếng:
- Nếu bọn quỷ các ngươi định xông lên một lượt, lão phu cũng phải xía vào thôi!
Nhờ ánh trăng, Hoa Sĩ Kiệt nhận ngay ra người đó chính là Phong Trần Tuý Khách. Chàng mừng rỡ kêu lên:
- Lão tiền bối không phải đã tới Lạc Nhạn Phong rồi hay sao?
Phong Trần Tuý Khách toét miệng cười:
- Đợi chút nữa nói chuyện sau. Để đối phó với lũ quỷ này trước!
Hoa Sĩ Kiệt bật cười:
- Lão tiền bối không cần nhọc sức. Đám quỷ con này vãn bối có thể tự tiễn chúng về âm ty được!
Bị Hoa Sĩ Kiệt châm biếm như vậy, năm cao thủ Quỷ Bảo giận tới gân trán nổi vồng, đồng loạt xông vào, vũ khí trên tay vũ lộng ập thẳng tới chàng. Hoa Sĩ Kiệt ngọn kiếm loang loáng trên tay, hào quang toả ra xanh biếc một vùng. Một loạt âm thanh sắt thép chạm nhau vang lên chát chúa, kèm theo những tiếng rú hãi hùng. Một tên trong Quỷ Bảo bị kiếm quang phạt ngang hông thành hai đoạn. Nửa thân trên bắn ra xa có tới cả trượng, máu tung khắp khoảng không. Cùng trong tiếng rú hãi hùng, Hoa Sĩ Kiệt xoay người, tay trái lanh lẹ bồi thêm một chưởng, ba tên cao thủ Quỷ Bảo chưa kịp hồi bộ thối lui đã bị chưởng phong cuốn đi hơn năm thước. Hoa Sĩ Kiệt nhanh như ánh chớp, vọt mình theo tặng thêm cho mỗi tên một chưởng, ruột gan tim phổi mấy tên này tung cả ra ngoài chết tốt. Năm tên cao thủ Quỷ Bảo còn lại thoáng chốc đã bị tiêu diệt bốn tên,tên còn lại không còn hồn vía nào nữa, lùi về thế thủ. Hoa Sĩ Kiệt gầm lên như sấm:
- Nếm thử một quyền của ta!
Tay trái liền đó quăng ra một ngọn Băng Quyền Trấn Thiên Hà. Quyền phong cuồn cuộn như vũ bão. Y chưa kịp trụ vững đã bị quyền phong dầm nát thân mình,bắn ra xa như một khối thịt vụn.
Quỷ Bảo bảo chủ sợ tới toát mồ hôi lạnh, hoảng hốt kêu:
- Băng Quyền Trấn Thiên Hà! Ngươi là đồ đệ của Thất Sát Thần Bà?
Hoa Sĩ Kiệt cười lạnh lẽo:
- Thiếu gia chẳng phải đồ đệ của ai. Ráng đỡ kiếm!
Thần kiếm trên tay tức thì phóng ra một luồng hào quang xanh biếc tủa thẳng về phía Thượng Quan Hùng. Quỷ Bảo bảo chủ thấy thế công của Hoa Sĩ Kiệt vừa tàn độc, vừa kinh dị, hét lớn:
- Hiền đệ,tránh quachỗ tamau!
Thượng Quan Hùng lúc ấy đã rụng rời khiếp hãi, tự biết chẳng phải đối thủ củaHoa Sĩ Kiệt, nghe tiếng gọi như trút được nỗi sợ ngàn cân, hấp tấp vọt mình tới sau lưng Bảo chủ, miệng vẫn còn thở hào hển.
Hoa Sĩ Kiệt chẳng thèm truy sát, uy nghi bước tới trước mặt Bảo chủ. Thái độ của chàng khiến Bảo chủ vô cùng kinh ngạc, nhìn trân trối theo từng cử động, thầm nghĩ:”Bao nhiêu năm không đặt chân vào Trung thổ, ai ngờ đã mọc ra lắm cao thủ như vậy?” Sắc thái cuồng ngạo lập tức biến mất. Hoa Sĩ Kiệt tiến tới cách Bảo chủ chừng năm thước, thấy đôi mắt lão lạnh tinh quang chiếu thẳng vào mình cũng rúng động trong lòng, nghĩ thầm:”Tên Quỷ Bảo Bảo chủ này trời sinh dị tướng dị hình, lại luyện được lắm công phu tà môn, được thấy tận mắt đêm nay mới hay lời đồn chẳng ngoa!”
Bảo chủ chợt hắng giọng, cất tiếng trước:
- Ranh con tuổi trẻ mà thân đầy tuyệt kĩ. Thật hiếm có. . .
Hoa Sĩ Kiệt ngắt lời:
- Bảo chủ! Quá khen!
Đột nhiên, gã Quỷ Bảo bảo chủ đổi thái độ, ngửa mặt buông tiếng cười như điên như dại. Hoa Sĩ Kiệt nhíu mày nghĩ thầm:”Tên Quỷ Bảo này không hiểu muốn giở trò chi?Sao tự dưng lại cười như vậy?” Phong Trần Tuý Khách kiến văn quảng bác, thấy giọng cười khác thường, quay qua thiếu niên áo xanh hỏi nhỏ:
- Lão đệ nghĩ sao?
Thiếu niên khẽ giọng đáp lại:
- Nghe tiếng cười cảm thấy như nhấp rượu mạnh. Toàn thân phiêu diêu hư cảm!
Phong Trần Tuý Khách gậtđầu:
- Đúng thế. Từng nghe lão Quỷ Bảo này luyện được thuật cười mê hồn, gọi là Mê Hồn Tâm Khiếu. là nó đây chăng?
Lão liền cao giọng gọi:
- Hoa Sĩ Kiệt, mau thư thái tâm thần. Đừng nghe giọng cười Mê Hồn Tâm Khiếu của lão Quỷ Bảo đó!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói hoang mang kinh ngạc. Lúc đó chàng cũng đã cảm thấy choáng váng đầu óc, tứ chi bải hoải rồi. Chàng định thần quát lớn:
- Bảo chủ tự dưng cười như điên như dại, không sợ mất thể thống Bảo chủ sao?Nếu người còn tiếp tục, tại hạ sẽ ra tay ngay!
Kiếm trên tay liền đó loé lên hào quang. Quỷ Bảo chẳng chút lay động, tiếng cười trong miệng vẫn không ngớt, càng lúc càng thê lương lảnh lót. Phong Trần Tuý Khách vội dùng truyền âm nhập mật nói:
- Công lực của lão đệ hiện giờ có lẽ đã hao hụt không ít, mau dẹp bỏ tạp niệm điều tức hành công, đừng nên ra tay!
Hoa Sĩ Kiệt vận công, quả nhiên thấy công lực suy giảm khác thường. Chàng kinh hãi vô cùng, lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, gác bỏ tạp niệm, định tâm điều khí định thần. Lúc ấy, tiếng cười bỗng chuyển thành rùng rợn âm u, quái đản như giọng sói tru, như tiếng chim rúcảmđạm đêmkhuyamấtbạn. . . . Phong Trần Tuý Khách cùng Hoa
Sĩ Kiệt ngồi lì trên mặt đất, trán lấm tấm mồ hôi, thần sắc dần dần khác lạ. Thiếu niên áo xanh lúc ấy cũng ngồi im trên mặt đất, chiếc cầm nhè nhẹ buông tiếng réo rắt,dường như chỉ đủ cho y nghe mà thôi. Tuy thế, tiếng cười quái đản của Bảo chủ Quỷ Bảo, rất lạ, không thể át nổi cầm âm. Chàng thiếu niên vẫn bình tĩnh nhắm mắt, thần sắc ung dung tự tại. Bất thần, một đạo ngân quang lấp lánh xẹt bắn vào Linh Đài huyệt của chàng thiếu niên. Chàng thiếu niên không mở mắt song thính giác vô cùng linh mẫn. Vừa thoáng thấy tiếng gió rít, chàng hừ nhẹ một tiếng, tay phải nắm lấy thân đàn lia chéo ra sau. ”Tinh”. “Toong” mấy tiếng, luồng ngân quang tắt ngấm. Quỷ Bảo bảo chủ mặt tái xám, hai tay đồng lượt vung lên, hai luồng mưa bạc theo tay toả ra nhấp nhoáng, một hướng về phía Hoa Sĩ Kiệt, một thẳng hướng Phing Trần Tuý Khách bay tới. Hai người lúc này đang định tâm vận khí chống lại giọng cười ma quái, biết ám khí phóng tới nơi mà không cách nào né tránh. Giữa lúc cái chết của hai người chỉ cách chân tơ kẽ tóc, đột nhiên một luồng chưởng kình ngoáy vòng qua đỉnh đầu Phong Trần Tuý Khách, đồng thời một vầng bóng cầm véo qua trên đầu Hoa Sĩ Kiệt. Hai vầng mưa bạcvừa ập tới lập tức mất tan vào hư không. Quỷ Bảo Bảo chủ dứt giọng cười, kêu lên thảng thốt:
- Băng Hồn Mãn Càn Khôn!Ngươi là gì với Băng Hồn Tiên Cơ?
Thiếu niên áo xanh không hèm quay đầu lại, giọng dửng dưng:
- Điều ấy ngươi chưa xứng để hỏi. Bảo chủ ngươi nếu còn dùng ám khí hại người, e là mấy mươinăm thanh danh trên võ lâm củangươi bị hủy trong mộtngày!
Quỷ Bảo Bảo chủ lạ lùng gặng hỏi:
- Ngươi nghe tiếng cười của ta mà không chút cảm giác gì sao?
Thiếu niên áo xanh nhếch môi cười nhạt:
- Tà không thể thắng chính! Tiếng cầm của ta có thể tránh được trăm tà!
Quỷ Bảo Bảo chủ mặt liền đổi sắc, trầm ngâm giây phút mới thốt lời:
- Nếu mi là cao đồ của Băng Hồn Tiên Cơ, lão phu có chút quen biết!
Thiếu niên áoxanh cười sắclạnh:
- Ngươi bỏ qua cho ta, nhưng ngươi dám chắc ta sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao?
Quỷ Bảo Bảo chủ ngơ ngẩn một hồi, nhưng liền đó cười khan:
- Ngươi thật không biết điều. Lão Phu một thân tuyệt học, thiên hạ đều biết. Nhắm sức mi chịu không nổi mười chiêu, ngươi với Băng Hồn Tiên Cơ cũng có ít nhiều quan hệ, lão phu cũng không nỡ đả thương mi làm chi!
Thiếu niên áo xanh ngạo nghễ cười:
- Tại hạ với Băng Hồn Tiên Cơ thật ra chẳng có gì liên quan. Bảo chủ cứ việc ra tay, không cần e ngại. Nhưng nếu Bảo chủ cảm thấy tài nghệ kém người, muốn cứu vãn phần nào danh dự khỏi tổn thương hãy ra lệnh tên phó Bảo chủ sau lưng phải tự khoét một mắt để lại đây rồi hai người có thể tự do rời khỏi, không ai ngăn cản nữa.
Thượng Quan Hùng cả giận thét:
- Ranh con quả ngông cuồng quá sức!
Thiếu niên áo xanh trừng mắt:
- Ta đã có lời nguyền không lạm sát người trong võ lâm nên ngươi mới thoát khỏi cái chết. Nếu phải ngươi gặp ta sớm hơn đã không còn trên đời này từ lâu rồi!
Thượng Quan Hùng thấy Hoa Sĩ Kiệt, Phong Trần Tuý Khách đều vẫn còn ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, dường như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giọng cười ma quái của Bảo chủ, nhất thời vô phương khôi phục. Do đó, đảm khí thêm mạnh, gã từ sau lưng Bảo chủ bước lên quát:
- Lão phu muốn lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của các hạ!
Thiếu niên áo xanh chẳng buồn liếc mắt tới y, hừ một tiếng, ngón tay khẽ rung động sắp sửa búng vào dây tơ trên cung đàn. Ngay lúc ấy, có tiếng người nói to:
- Huynh đệ hãy thong thả!Muốn lấy một mắt tên khốn này cần gì tiểu huynh đệ động tay,đểtạihạratay báoân cứu mạng vừarồi!
Cùng với tiếng quát, một bóng người loáng động xẹt bắn đến trước mặt tên phó Bảo chủ Quỷ Bảo. Thượng Quan Hùng chưa hết giật mình đã cảm thấy trảo phong trùng trùng, một lượt xô tấp vào hướng mắt bên phải của gã. Quỷ Bảo Bảo chủ vội hét:
- Thất Cầm trảo!Hiền đệ coi chừng!
Tay phải y cấp tốc quật xéo một chưởng nhằm giải nguy cho đồng bọn.
ầm!
Sau tiếng nổ rung chuyển mặt đất, Quỷ Bảo chủ thối lui ba bước, vẻ mặt hoang mang kinh hãi. Thượng Quan Hùng rú lên thảm thiết, hai tay bụm lấy mắt hữu, máu tươi từ kẽ tay rỏ xuống từng giọt!Thiếu niên áo xanh nhìn lại thấy Hoa Sĩ Kiệt đứng uy nghi giữa trận, trong tay còn tóm lấy một con mắt bết bát máu.
Thì ra Hoa Sĩ Kiệt sau một lúc định tâm điều khí tụ thần, công lực đã khôi phục hoàn toàn, lại gặp lúc Quỷ Bảo chủ ngưng giọng cười Mê Hồn Tâm Khiếu, nên mới xuất kì bất ý nhảy ra đột kích Thượng Quan Hùng. Phong
Trần Tuý Khách cũng đứng lên cười lớn:
- LãoQuỷ vương, còn chưa mau chạy đi. Muốn thử động thủ cũng Hoa lão đệ của ta sao?
Bảo chủ Quỷ Bảo lúc nãy cùng Hoa Sĩ Kiệt đối nhau một chưởng, đã thầm kinh hãim lại cảm thấy võ công của thiếu niên áo xanh cao diệu khó lường, giờ nếu động thủ giao tranh chưa chắc đã nắm phần hơn. Tốt hơn cả là kiếm cớ chuồn trước.Lão bèn đằng hắng, nói chữa thẹn:
- Lão phu còn việc gấp phải làm, nể lão say mà món nợ máu hôm nay tạm dời lại khi khác.
Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi ngạo mạn:
- Tại hạ với Quỷ Bảo các ngươi xưa nay chẳng thù oán chi, chẳng qua thấy hành động các ngươi thật quá đáng nên mới ra tay can thiệp. Đổ máu hôm nay đúng ra không do ta gánh vác. Song nếu Bảo Chủ đã có ý thế, vậy thì ngày mồng chín tháng chín tại hạ sẽ cùng lão hội kiến nơi Lạc Nhạn Phong.
Thượng Quan Hùng cũng nén đau đớn rít giọng hằn học:
- Thù mócmắtnày ta sẽthanh toán vớingươi tại Lạc Nhạn Phong!
Hoa Sĩ Kiệt cười dài:
- Huyết thù sâu nặng của tại hạ, tất cả cũng sẽ thanh toán hết tại Lạc Nhạn Phong, thêm một ngươicũng cóđáng chi!
Quỷ Bảo Bảo chủ là tay cơ mưu xảo trá, thấy cục diện tới đây thì lái thuyền theo gió, cắt ngang:
- Tốt lắm, Bảo chủ ta sẽ đợi ngươi tại Lạc Nhạn Phong!
Danh sách chương