"Hả? Ngươi tu luyện như thế nào mà nhanh như vậy, đã Luyện Khí Kỳ tầng thứ chín?"
Hôm nay Tạ Nhược Lan lần thứ hai đi đến Lâm Hạo Minh "lấy hàng", nhìn thấy tu vi của Lâm Hạo Minh tăng lên, không khỏi có chút cảm giác ngoài ý muốn.
Lâm Hạo Minh mặt mày tươi cười giải thích: "Đây không phải là nhờ phúc khí sư tỷ sao, ở đây ta có lượng lớn linh thạch cùng với sử dụng đan dược, cộng thêm lúc trước tu vi tiến chậm nhưng nền tảng rất dày, dĩ nhiên là sẽ bạo phát (*)."
Thật sự đã hơn một năm Lâm Hạo Minh mới từ tầng thứ tám tiến vào tầng thứ chín, cũng không coi là nhanh. Vốn dĩ ban đầu Tạ Nhược Lan sẽ dùng thời gian cũng chưa tới một năm liền tiến vào tầng thứ chín, hơn nữa nàng cũng chắc chắn tài nguyên của bản thân có trong tay khi đó còn chưa có nhiều như Lâm Hạo Minh, hơn nữa cũng không phải tu luyện hàng ngày. Mà từ khi Bao Văn Lượng kia đến Lâm Hạo Minh này căn bản chỉ làm một ông chủ hờ, suốt ngày tu luyện cho nên cũng không kinh ngạc gì cho lắm.
Đương nhiên, sở dĩ nàng không quá kinh ngạc, cũng chính là vì nàng không biết phẩm chất linh căn của Lâm Hạo Minh kém tới cực điểm, ngược lại thì có chút thưởng thức đối với nghị lực của hắn hơn.
"Tu vi của ngươi tăng lên rất tốt, chúng ta có thể đi dạo tới địa bàn gần tông môn khác được rồi!" - Tạ Nhược Lan lần thứ hai lộ ra nụ cười vô cùng tươi có tính lừa dối mà nói ra.
Nghe nói như thế, Lâm Hạo Minh đã cảm thấy Tạ Nhược Lan thực sự quá âm hiểm (*), đồng thời thầm than, mụ này thật sự quá lợi hại, mặc dù mình có công pháp thu liễm khí tức (*), nhưng nàng có tu luyện Linh Mục (*), bản thân căn bản không lừa được nàng.
Đây đã là chuyến thứ tám tới Hồng Diệp sơn, bảy lần trước tổng cộng làm thịt hai mươi hai tên quỷ xui xẻo, trung bình một lần ba tên, mà trong hai mươi hai người, lại có mười bốn người đồng môn, chiếm hơn phân nửa, ngoài ra làm thịt sáu gã Thiên Kiếm sơn, giết hai tên hòa thượng Kim Cương tự.
Sở dĩ phải như thế, thứ nhất từ chỗ tông môn của mình đi sẽ dễ đụng đồng môn đầu tiên, thứ nhì người trong Ma môn do có môn quy ràng buộc nên phải kìm chế bản tính, sau khi ra ngoài cảm giác bị đè nén trong lòng liền bộc phát ra bên ngoài, nhìn thấy người một nhà cũng không kiêng nể gì cả, chỉ cần không ai chứng kiến, làm thịt tên nào ở đây thì làm sao kẻ khác biết được? Cộng thêm tu vi của Lâm Hạo Minh yếu, hiển nhiên đưa tới không ít người tự chui đầu vào lưới.
Còn hòa thượng ít nhất cũng không phải vì những người của Kim Cương tự tới nơi này ít, mà là hòa thượng có chút khó đối phó, công pháp của bọn họ tu luyện có tác dụng khắc chế Ma công, đụng phải sẽ chịu thiệt thòi tương đối, hơn nữa những pháp khí Phật môn trong tay của hòa thượng thì đám đệ tử Ma môn đều không dùng được, tìm bọn họ để ra tay không có lời.
Lúc này đã qua ngày thứ hai, Lâm Hạo Minh đi tới Hồng Diệp sơn phát hiện một gốc cây sâm Xích Dương, đồng thời khi đào lên xong, chợt nghe cách chỗ mình ít nhất cũng bảy tám dặm mơ hồ có tiếng đánh nhau truyền đến.
Lâm Hạo Minh nghe được tiếng động, theo bản năng lập tức đi qua hướng bên kia.
Không bao lâu đến một dòng suối nhỏ kế bên sơn cốc (*).
Ẩn nấp ở trong rừng cây, nhìn thấy cách đó không xa ngay bên dòng suối nhỏ có một tiểu hỏa thượng mi thanh mục tú (*) mười sáu mười bảy tuổi, lúc này rõ ràng hướng về phía một thi thể mà niệm kinh.
Cái xác đó mặc đồng phục của đệ tử Huyết Luyện tông, hiển nhiên là đồng môn.
Công pháp của hòa thượng Kim Cương tự có tính khắc chế không nhỏ với pháp khí trên tay Đệ tử Ma môn, cho nên đệ tử Huyết Luyện tông đều rất ghét đánh với bọn họ, ngay cả Lâm Hạo Minh gặp cũng sẽ không chủ động xuất kích, bởi vì không chỉ là khúc xương khó gặm, hơn nữa pháp khí Phật môn phần lớn vẫn không thể sử dụng, không có giá trị đương nhiên cũng không cần phải mạo hiểm.
Nhưng mà lúc này đây lại khác, bởi vì cái túi trữ vật của đồng môn đã không còn trên người thi thể, chắc chắn bị tiểu hòa thượng này lấy mất rồi.
Lâm Hạo Minh lúc này đã lặng lẽ lấy ra Tử Mẫu kiếm từ trong túi trữ vật.
Tử Mẫu kiếm này vẫn hữu dụng khi ám sát kẻ khác, trong số hai mươi hai mạng kia có 2 kẻ mới lần đầu giết người như lúc Lâm Hạo Minh giết Lý Thương vậy.
Không nghĩ tới Tử Mẫu kiếm, trong kiếm có kiếm, bị bản thân ám sát chết.
Hòa thượng này khó đối phó, nếu như có thể ám sát hắn đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng mà vừa lúc đó, Lâm Hạo Minh chợt phát hiện, vị tiểu hòa thượng đọc kinh cho tới bây giờ, trên người rõ ràng tản mát ra một tầng ánh sáng màu trắng nhu hòa (*), ánh sáng kỳ thực vô cùng yếu ớt, nhưng dù như thế vẫn khiến người ta có cảm giác vô cùng thanh bình, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng trắng thanh bình đó, trên cái xác kia bỗng dâng lên một vầng hào quang màu trắng nhàn nhạt.
Lâm Hạo Minh biết, thứ hào quang trắng trên đầu kia hơn phân nửa là hồn phách Ma Môn tu sĩ, nhưng mà dưới sự chiếu rọi của ánh sáng thanh bình, hào quang trắng bỗng nhiên dấy lên phía trời xanh, đến giữa không trung đột nhiên bị cản lại, vầng hào quang trắng xóa ấy tản ra ngay lập tức, biến thành bạch quang (*) nhàn nhạt hướng về phía tiểu hòa thượng.
Linh quang màu trắng ấy trực tiếp dung nhập vào người tiểu hòa thượng phát tán ra ánh sáng, khiến cho bạch quang trên người hắn hình như tăng cường thêm một phần.
Ngay khi Lâm Hạo Minh kinh ngạc không biết trước mắt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe tiểu hòa thượng kia cười to nói: "Ha ha, lại siêu độ một đệ tử Ma môn, Hồng Diệp sơn này thật đúng là nơi tốt, siêu độ càng nhiều người thì Vô Lượng Công Dức Kim Thân của ta có thể luyện thành tầng thứ nhất!"
Nói xong hắn dùng một chân đá vào thi thể đệ tử Ma môn trước mặt, chỉ thấy thi thể trực tiếp bị hắn đá bay đến giữa không trung, tiếp theo lập tức nổ tung, xem như là hài cốt hoàn toàn không còn.
Nghĩ đến đệ tử cửa Phật tự xưng là có lòng từ bi, lúc trước Lâm Hạo Minh nhìn thấy trên người tiểu hòa thượng kia toả ra ánh sáng nhu hòa, còn tưởng rằng hắn cũng là người thật sự tu Phật pháp, lúc này vừa nhìn thấy cử chỉ này của hắn, phát hiện hòa thượng này vốn là không có thiện tâm gì cả, cũng không biết hắn làm sao tiến vào Kim Cương tự.
Nhưng mà những thứ này đều không đáng kể với Lâm Hạo Minh, bởi vì giờ khắc này hắn phát hiện tiểu hòa thượng này đã đi về phía mình.
Khi tiểu hòa thượng này đi lại gần mình, đến lúc đó hiệu quả đánh lén đột nhiên cũng tốt nhất.
Lâm Hạo Minh vững vàng chờ hắn từng bước tới gần, khi hắn cách mình không đến ba mươi trượng, cuối cùng nhanh chóng xuất Tử Mẫu kiếm trong tay ra ngoài.
"Đã sớm biết ngươi trốn ở chỗ này!" - Tiểu hòa thượng đối mặt phi kiếm bay vụt đến, trực tiếp đưa tay bắt lại phi kiếm.
Lâm Hạo Minh nhìn thấy hắn rõ ràng lấy tay không bắt được phi kiếm, cũng hết hồn.
Kim Cương tự lấy Luyện Thể thuật cường đại mà trở thành đại phái Phật môn, nhưng bản thân biết mấy thứ, công pháp Kim Cương tự chỉ khi đến Trúc Cơ kỳ mới thể hiện ra phương diện cường đại của luyện thể. Thân thể Luyện Khí kỳ đệ tử, thứ nhất là bởi vì tu luyện thời gian ngắn, thứ hai là bởi vì công pháp bản thân lại hạn chế, có rất ít người có thể đạt được sự mạnh mẽ như vậy.
Thứ mình xuất ra chính là Tử Mẫu kiếm trung phẩm pháp khí, không phải thứ hàng hạ phẩm thông thường.
Nhưng mà Lâm Hạo Minh trong lúc nhất thời tuy rằng sửng sốt, nhưng cũng không loạn, tới nơi này đã không phải là một hai chuyến, theo số lần gia tăng, mình cũng đã từng chém giết mấy tên tu sĩ, cũng đã có thể gặp nguy không loạn, trực tiếp đánh ra một đường pháp quyết, theo Tử Mẫu kiếm lóe lên ánh sáng, một đường sáng xanh đỏ bay thẳng đến mặt tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng này tuy rằng lấy tay bắt được Tử Mẫu kiếm, nhưng lần này khoảng cách Tử Mẫu kiếm gần trong gang tấc, Tử Mẫu kiếm bỗng nhiên bắn ra, căn bản không có thời gian né tránh.
Nhưng khi ánh sáng xanh đỏ lóe lên đến ngay mặt của tiểu hòa thượng lại không xuyên qua đầu của hắn được.
Lâm Hạo Minh định thần nhìn lại, chỉ thấy được rõ ràng tiểu hòa thượng trực tiếp dùng hai hàm răng của mình cắn ngay mũi kiếm khiến cho Tử Mẫu kiếm không cách nào hoạt động.
"Thân thể thật là đáng sợ!" – Trong lòng Lâm Hạo Minh bỗng nhiên dâng lên một ý niệm như thế.
Cùng lúc đó tay còn lại của tiểu hòa thượng cũng túm lấy thanh Tử Mẫu Kiếm cắn trong miệng, nhìn theo phía Lâm Hạo Minh cười vài tiếng "Hì hì", nói: "Đệ tử Ma môn, bản lĩnh quả nhiên thâm độc, nhưng mà không sao cả, bần tăng sẽ lập tức siêu độ ngươi, bần tăng luôn luôn phóng khoáng, cũng không cần ngươi cảm kích đâu."
***
(*) Bạo phát: tăng vượt trội.
(*) Âm hiểm: độc ác, kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi.
(*) Thu liễm khí tức: kìm chế lại khí tức.
(*) Linh Mục: mắt thần.
(*) Sơn cốc: dòng chảy giữa hai quả núi (sơn: núi; cốc: dòng nước ở giữa hai quả núi).
(*) Mi thanh mục tú: mặt mày thanh tú.
(*) Nhu hòa: dịu dàng, nhẹ nhàng.
(*) Bạch quang: ánh sáng trắng.
Hôm nay Tạ Nhược Lan lần thứ hai đi đến Lâm Hạo Minh "lấy hàng", nhìn thấy tu vi của Lâm Hạo Minh tăng lên, không khỏi có chút cảm giác ngoài ý muốn.
Lâm Hạo Minh mặt mày tươi cười giải thích: "Đây không phải là nhờ phúc khí sư tỷ sao, ở đây ta có lượng lớn linh thạch cùng với sử dụng đan dược, cộng thêm lúc trước tu vi tiến chậm nhưng nền tảng rất dày, dĩ nhiên là sẽ bạo phát (*)."
Thật sự đã hơn một năm Lâm Hạo Minh mới từ tầng thứ tám tiến vào tầng thứ chín, cũng không coi là nhanh. Vốn dĩ ban đầu Tạ Nhược Lan sẽ dùng thời gian cũng chưa tới một năm liền tiến vào tầng thứ chín, hơn nữa nàng cũng chắc chắn tài nguyên của bản thân có trong tay khi đó còn chưa có nhiều như Lâm Hạo Minh, hơn nữa cũng không phải tu luyện hàng ngày. Mà từ khi Bao Văn Lượng kia đến Lâm Hạo Minh này căn bản chỉ làm một ông chủ hờ, suốt ngày tu luyện cho nên cũng không kinh ngạc gì cho lắm.
Đương nhiên, sở dĩ nàng không quá kinh ngạc, cũng chính là vì nàng không biết phẩm chất linh căn của Lâm Hạo Minh kém tới cực điểm, ngược lại thì có chút thưởng thức đối với nghị lực của hắn hơn.
"Tu vi của ngươi tăng lên rất tốt, chúng ta có thể đi dạo tới địa bàn gần tông môn khác được rồi!" - Tạ Nhược Lan lần thứ hai lộ ra nụ cười vô cùng tươi có tính lừa dối mà nói ra.
Nghe nói như thế, Lâm Hạo Minh đã cảm thấy Tạ Nhược Lan thực sự quá âm hiểm (*), đồng thời thầm than, mụ này thật sự quá lợi hại, mặc dù mình có công pháp thu liễm khí tức (*), nhưng nàng có tu luyện Linh Mục (*), bản thân căn bản không lừa được nàng.
Đây đã là chuyến thứ tám tới Hồng Diệp sơn, bảy lần trước tổng cộng làm thịt hai mươi hai tên quỷ xui xẻo, trung bình một lần ba tên, mà trong hai mươi hai người, lại có mười bốn người đồng môn, chiếm hơn phân nửa, ngoài ra làm thịt sáu gã Thiên Kiếm sơn, giết hai tên hòa thượng Kim Cương tự.
Sở dĩ phải như thế, thứ nhất từ chỗ tông môn của mình đi sẽ dễ đụng đồng môn đầu tiên, thứ nhì người trong Ma môn do có môn quy ràng buộc nên phải kìm chế bản tính, sau khi ra ngoài cảm giác bị đè nén trong lòng liền bộc phát ra bên ngoài, nhìn thấy người một nhà cũng không kiêng nể gì cả, chỉ cần không ai chứng kiến, làm thịt tên nào ở đây thì làm sao kẻ khác biết được? Cộng thêm tu vi của Lâm Hạo Minh yếu, hiển nhiên đưa tới không ít người tự chui đầu vào lưới.
Còn hòa thượng ít nhất cũng không phải vì những người của Kim Cương tự tới nơi này ít, mà là hòa thượng có chút khó đối phó, công pháp của bọn họ tu luyện có tác dụng khắc chế Ma công, đụng phải sẽ chịu thiệt thòi tương đối, hơn nữa những pháp khí Phật môn trong tay của hòa thượng thì đám đệ tử Ma môn đều không dùng được, tìm bọn họ để ra tay không có lời.
Lúc này đã qua ngày thứ hai, Lâm Hạo Minh đi tới Hồng Diệp sơn phát hiện một gốc cây sâm Xích Dương, đồng thời khi đào lên xong, chợt nghe cách chỗ mình ít nhất cũng bảy tám dặm mơ hồ có tiếng đánh nhau truyền đến.
Lâm Hạo Minh nghe được tiếng động, theo bản năng lập tức đi qua hướng bên kia.
Không bao lâu đến một dòng suối nhỏ kế bên sơn cốc (*).
Ẩn nấp ở trong rừng cây, nhìn thấy cách đó không xa ngay bên dòng suối nhỏ có một tiểu hỏa thượng mi thanh mục tú (*) mười sáu mười bảy tuổi, lúc này rõ ràng hướng về phía một thi thể mà niệm kinh.
Cái xác đó mặc đồng phục của đệ tử Huyết Luyện tông, hiển nhiên là đồng môn.
Công pháp của hòa thượng Kim Cương tự có tính khắc chế không nhỏ với pháp khí trên tay Đệ tử Ma môn, cho nên đệ tử Huyết Luyện tông đều rất ghét đánh với bọn họ, ngay cả Lâm Hạo Minh gặp cũng sẽ không chủ động xuất kích, bởi vì không chỉ là khúc xương khó gặm, hơn nữa pháp khí Phật môn phần lớn vẫn không thể sử dụng, không có giá trị đương nhiên cũng không cần phải mạo hiểm.
Nhưng mà lúc này đây lại khác, bởi vì cái túi trữ vật của đồng môn đã không còn trên người thi thể, chắc chắn bị tiểu hòa thượng này lấy mất rồi.
Lâm Hạo Minh lúc này đã lặng lẽ lấy ra Tử Mẫu kiếm từ trong túi trữ vật.
Tử Mẫu kiếm này vẫn hữu dụng khi ám sát kẻ khác, trong số hai mươi hai mạng kia có 2 kẻ mới lần đầu giết người như lúc Lâm Hạo Minh giết Lý Thương vậy.
Không nghĩ tới Tử Mẫu kiếm, trong kiếm có kiếm, bị bản thân ám sát chết.
Hòa thượng này khó đối phó, nếu như có thể ám sát hắn đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng mà vừa lúc đó, Lâm Hạo Minh chợt phát hiện, vị tiểu hòa thượng đọc kinh cho tới bây giờ, trên người rõ ràng tản mát ra một tầng ánh sáng màu trắng nhu hòa (*), ánh sáng kỳ thực vô cùng yếu ớt, nhưng dù như thế vẫn khiến người ta có cảm giác vô cùng thanh bình, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng trắng thanh bình đó, trên cái xác kia bỗng dâng lên một vầng hào quang màu trắng nhàn nhạt.
Lâm Hạo Minh biết, thứ hào quang trắng trên đầu kia hơn phân nửa là hồn phách Ma Môn tu sĩ, nhưng mà dưới sự chiếu rọi của ánh sáng thanh bình, hào quang trắng bỗng nhiên dấy lên phía trời xanh, đến giữa không trung đột nhiên bị cản lại, vầng hào quang trắng xóa ấy tản ra ngay lập tức, biến thành bạch quang (*) nhàn nhạt hướng về phía tiểu hòa thượng.
Linh quang màu trắng ấy trực tiếp dung nhập vào người tiểu hòa thượng phát tán ra ánh sáng, khiến cho bạch quang trên người hắn hình như tăng cường thêm một phần.
Ngay khi Lâm Hạo Minh kinh ngạc không biết trước mắt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe tiểu hòa thượng kia cười to nói: "Ha ha, lại siêu độ một đệ tử Ma môn, Hồng Diệp sơn này thật đúng là nơi tốt, siêu độ càng nhiều người thì Vô Lượng Công Dức Kim Thân của ta có thể luyện thành tầng thứ nhất!"
Nói xong hắn dùng một chân đá vào thi thể đệ tử Ma môn trước mặt, chỉ thấy thi thể trực tiếp bị hắn đá bay đến giữa không trung, tiếp theo lập tức nổ tung, xem như là hài cốt hoàn toàn không còn.
Nghĩ đến đệ tử cửa Phật tự xưng là có lòng từ bi, lúc trước Lâm Hạo Minh nhìn thấy trên người tiểu hòa thượng kia toả ra ánh sáng nhu hòa, còn tưởng rằng hắn cũng là người thật sự tu Phật pháp, lúc này vừa nhìn thấy cử chỉ này của hắn, phát hiện hòa thượng này vốn là không có thiện tâm gì cả, cũng không biết hắn làm sao tiến vào Kim Cương tự.
Nhưng mà những thứ này đều không đáng kể với Lâm Hạo Minh, bởi vì giờ khắc này hắn phát hiện tiểu hòa thượng này đã đi về phía mình.
Khi tiểu hòa thượng này đi lại gần mình, đến lúc đó hiệu quả đánh lén đột nhiên cũng tốt nhất.
Lâm Hạo Minh vững vàng chờ hắn từng bước tới gần, khi hắn cách mình không đến ba mươi trượng, cuối cùng nhanh chóng xuất Tử Mẫu kiếm trong tay ra ngoài.
"Đã sớm biết ngươi trốn ở chỗ này!" - Tiểu hòa thượng đối mặt phi kiếm bay vụt đến, trực tiếp đưa tay bắt lại phi kiếm.
Lâm Hạo Minh nhìn thấy hắn rõ ràng lấy tay không bắt được phi kiếm, cũng hết hồn.
Kim Cương tự lấy Luyện Thể thuật cường đại mà trở thành đại phái Phật môn, nhưng bản thân biết mấy thứ, công pháp Kim Cương tự chỉ khi đến Trúc Cơ kỳ mới thể hiện ra phương diện cường đại của luyện thể. Thân thể Luyện Khí kỳ đệ tử, thứ nhất là bởi vì tu luyện thời gian ngắn, thứ hai là bởi vì công pháp bản thân lại hạn chế, có rất ít người có thể đạt được sự mạnh mẽ như vậy.
Thứ mình xuất ra chính là Tử Mẫu kiếm trung phẩm pháp khí, không phải thứ hàng hạ phẩm thông thường.
Nhưng mà Lâm Hạo Minh trong lúc nhất thời tuy rằng sửng sốt, nhưng cũng không loạn, tới nơi này đã không phải là một hai chuyến, theo số lần gia tăng, mình cũng đã từng chém giết mấy tên tu sĩ, cũng đã có thể gặp nguy không loạn, trực tiếp đánh ra một đường pháp quyết, theo Tử Mẫu kiếm lóe lên ánh sáng, một đường sáng xanh đỏ bay thẳng đến mặt tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng này tuy rằng lấy tay bắt được Tử Mẫu kiếm, nhưng lần này khoảng cách Tử Mẫu kiếm gần trong gang tấc, Tử Mẫu kiếm bỗng nhiên bắn ra, căn bản không có thời gian né tránh.
Nhưng khi ánh sáng xanh đỏ lóe lên đến ngay mặt của tiểu hòa thượng lại không xuyên qua đầu của hắn được.
Lâm Hạo Minh định thần nhìn lại, chỉ thấy được rõ ràng tiểu hòa thượng trực tiếp dùng hai hàm răng của mình cắn ngay mũi kiếm khiến cho Tử Mẫu kiếm không cách nào hoạt động.
"Thân thể thật là đáng sợ!" – Trong lòng Lâm Hạo Minh bỗng nhiên dâng lên một ý niệm như thế.
Cùng lúc đó tay còn lại của tiểu hòa thượng cũng túm lấy thanh Tử Mẫu Kiếm cắn trong miệng, nhìn theo phía Lâm Hạo Minh cười vài tiếng "Hì hì", nói: "Đệ tử Ma môn, bản lĩnh quả nhiên thâm độc, nhưng mà không sao cả, bần tăng sẽ lập tức siêu độ ngươi, bần tăng luôn luôn phóng khoáng, cũng không cần ngươi cảm kích đâu."
***
(*) Bạo phát: tăng vượt trội.
(*) Âm hiểm: độc ác, kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi.
(*) Thu liễm khí tức: kìm chế lại khí tức.
(*) Linh Mục: mắt thần.
(*) Sơn cốc: dòng chảy giữa hai quả núi (sơn: núi; cốc: dòng nước ở giữa hai quả núi).
(*) Mi thanh mục tú: mặt mày thanh tú.
(*) Nhu hòa: dịu dàng, nhẹ nhàng.
(*) Bạch quang: ánh sáng trắng.
Danh sách chương