Chiến sự tại biên cảnh Ma tộc lại căng thẳng, Morris đem một phong thư xin ra trận, bỏ qua Nặc Lôi, trực tiếp giao cho Tây Mặc.
Sau khi Nặc Lôi biết, cũng không nói thêm gì, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.
Nửa tháng sau, Morris theo đại quân cùng xuất phát đi biên cảnh, tất cả trong thành bảo hắc sắc, tựa hồ cũng khôi phục bộ dáng một trăm năm trước.
Thư báo tin chiến thắng từ biên cảnh gửi về một lá lại một lá, bản thân Nặc Lôi cũng có chút kinh ngạc, Morris người lúc trước thoạt nhìn có chút yếu ớt, cư nhiên có thiên phú tác chiến đến vậy.
Bắt đầu từ một tiểu đội trưởng, dựa vào chiến tích phiêu lượng, Morris từng bậc từng bậc đi lên, sau cùng trở thành tổng thống lĩnh biên cảnh quân đoàn.
"Hắn là bộ hạ của ta!" Nặc Lôi theo Tây Mặc rít gào, "Muốn đề bạt hắn, cũng phải do ta tự mình ký vào lệnh!!"
“Nếu trên nghị định bổ nhiệm là chữ ký của ngươi, ta đánh cuộc hắn nhất định sẽ thiêu hủy." Tây Mặc khinh bỉ nhìn hắn.
“Thật sự rất đáng giận!” Nặc Lôi tâm tình rất kém.
Rõ ràng là tình nhân của mình, thế mà cuộc sống bây giờ của hắn, mình lại một chút cũng chen không lọt, chỉ có thể vây xem như một người qua đường.
Loại cảm giác bị xem nhẹ này, quả thực tệ muốn chết!
Khó mà nói là xuất phát từ tâm tình gì, Nặc Lôi nóng đầu một cái, cư nhiên cũng đuổi theo ra biên cảnh.
Trấn nhỏ nơi biên cảnh rất hoang vu, Nặc Lôi cũng không làm kinh động chính phủ địa phương, mà một mình tiến vào khách sạn.
Đến tối, Nặc Lôi thay đổi một thân quần áo, đứng trước gương nhìn hồi lâu, rốt cục xác định mình bây giờ nhìn rất tuấn tú!
Đối phương là tình nhân đã ở chung được một trăm năm, hiểu rõ nhau đến không thể quen thuộc hơn, nhưng Nặc Lôi lại có một loại tâm tình của buổi hẹn đầu, ngay cả chính mình cũng không biết là vì cái gì.
Có lẽ là bởi vì... Quá lâu không gặp? Dường như đã không nhớ rõ, hai người đến cùng đã bao lâu chưa từng gặp mặt.
Nghĩ đến điểm này, Nặc Lôi liền cảm thấy mình hình như càng nôn nóng thêm, sau khi xuống dưới lầu, thậm chí còn có loại cảm giác tim đập rộn!!
Thêm đá vào ly cocktail vừa được bưng ra, bên tai Nặc Lôi truyền đến thanh âm quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, Morris đang cùng một nam nhân xa lạ ngồi ở một góc khuất, hai người cười cười nói nói, thoạt hìn cực kỳ thân thuộc.
"Rất vui được biết ngài." Morris cười nho nhã lễ độ, "Cũng cảm tạ ngài nguyện ý quyên tiền cho quân đội."
"Khách khí." Nam nhân đối diện hướng y vươn tay, “Hợp tác vui vẻ.”
Morris đưa tay phải ra còn chưa kịp nói gì, bỗng một người lao tới, đem tay của người kia giật ra.
"Ngươi chạm đến hắn một cái thử xem!” Ánh mắt Nặc Lôi lạnh như băng.
Vì Nặc Lôi thường xuyên lên báo, nam nhân đối diện rất nhanh nhận ra hắn, bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn chấn kinh, nhanh chóng cáo từ, cơ hồ ù té chạy khỏi quán bar.
"Cùng ta trở về." Nặc Lôi túm cổ tay Morris, mang theo y thuấn di về khách sạn.
"Hắn là ai!" Vừa về tới gian phòng, Nặc Lôi liền gào lên, “Ngươi có phải vì tên khốn đó mới xin đến biên cảnh hay không?!”
"Hắn chỉ là thương nhân bình thường, đáp ứng quyên tiền cho quân đội, nên ta mời hắn uống một ly mà thôi." Morris ngồi ở bên giường, rất bình tĩnh giải thích.
"Thật sao?" Nặc Lôi bán tín bán nghi.
"Thật." Morris xoa xoa cổ tay đã đỏ lên.
“Siết tay làm ngươi bị thương rồi?” Nặc Lôi kéo qua tay y, có chút nịnh nọt vuốt vuốt.
"Sao ngươi lại tới đây?" Morris hỏi hắn.
"Nhớ ngươi a." Nặc Lôi đáp đương nhiên.
"Ngươi mà cũng biết nhớ ta sao?” Morris giương giương khóe miệng, dáng tươi cười có chút lạnh.
"Đương nhiên, bọn họ chỉ là chơi đùa, không giống với ngươi.” Nặc Lôi có chút chột dạ khó hiểu.
Morris không nói gì thêm.
Thực buồn cười, mình không giống với họ.
Khi tình cảm còn nồng nhiệt, hắn cũng từng nói những lời này, đáng tiếc lúc ấy nghe xong, cư nhiên còn cảm thấy hạnh phúc.
"Bảo bối ta rất nhớ ngươi." Nặc Lôi ôm y hôn môi, muốn qua quít đề tài này.
Morris nhắm mắt lại, có chút nghênh hợp với động tác của hắn.
Không yêu, không có nghĩa là không thể ân ái.
Chẳng sao hết, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho.
Chỉ là, ngoại trừ trái tim.
Không nghĩ tới Morris cư nhiên không nổi giận với mình, Nặc Lôi kinh hỉ, ôm y ngã lên giường.
Có lẽ vì thời gian quá dài không gặp mặt, Nặc Lôi cảm thấy mình lại tìm về cảm giác cuồng nhiệt của tình yêu, thân thể Morris chặt chẽ nóng bỏng, hệt như trước kia, tràn đầy sức hấp dẫn trí mạng.
Kích tình qua đi, Nặc Lôi cảm thấy mỹ mãn, ôm Morris ngủ.
Nhìn gương mặt quen thuộc của Nặc Lôi, Morris đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Vào phòng tắm liều mạng tẩy rửa, kỳ cọ đến mức toàn thân đỏ lên, nhưng vẫn rửa không sạch những dấu hôn đậm nhạt kia.
Kỳ cọ mệt, Morris chán nản ngồi trong bồn tắm, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Cái đêm bản thân bị hắn cường hành chiếm hữu đó, dường như cũng không tuyệt vọng tê liệt đến thế này.
Người mà căn bản không có trái tim, làm sao có thể yêu.
Lần đầu thấy được tin tức Nặc Lôi trăng gió bên ngoài, mình còn có thể không quan tâm, có thể cười cho qua, có thể tự an ủi mình đây là báo chí viết loạn, nhưng lâu dần, cũng cảm giác được điều gì đó.
Sủng vật thiếu niên, minh tinh điện ảnh và truyền hình, bồi bàn quán bar, sinh viên cao đẳng, người bên cạnh Nặc Lôi lần lượt thay đổi, số lần bị phóng viên chụp được cũng ngày càng nhiều, nắm tay, ôm, hôn lưỡi, thậm chí ân ái.
Morris một mực đợi, đợi Nặc Lôi giải thích, những lời lúc trước từng nói với mình, sao có thể không tính gì hết.
"Bảo bối, đêm mai cùng ta đi dự tiệc không.” Một lần uống say, Nặc Lôi té bên người Morris, giọng say mơ hồ nói, “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiểu gia hỏa đáng yêu, chúng ta có thể thử ba người cùng làm, rất kích thích."
Morris không nói gì, lòng lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Đối với hắn mà nói, đây có lẽ căn bản chỉ là một trò chơi, nực cười cho mình, cư nhiên cho là thật.
Sau đó quan hệ giữa hai người càng ngày càng lạnh nhạt, Nặc Lôi cũng rốt cục không về nhà nữa, lúc gặp tại sở kiểm sát, cũng chỉ chào hỏi qua loa, sau đó hôn môi một cái ngắn ngủi.
Vì thăm dò địa hình, Morris dẫn đầu vài toán bộ đội tiến vào Hắc sâm lâm, kết quả nhiễm phải chướng khí ẩm ướt, bệnh một tháng không rời được giường, sốt lúc cao lúc hạ, ngay cả nước cũng không uống nổi.
Trong lúc mê man, Morris thậm chí có chút hi vọng, nếu mình cứ như vậy chết đi, thì thật là tốt.
Đáng tiếc thân thể ương ngạnh, vẫn chậm rãi khỏe lại.
Trên đường phố mua bữa sáng cho mình và một tờ báo, mở ra trang đầu tiên, Nặc Lôi đang cùng một cô nàng dáng người nóng bỏng hôn nồng nhiệt.
Morris khép tờ báo lại, thần sắc bình tĩnh hướng về sở kiểm sát.
Mình bị bệnh một tháng, hắn còn không xuất hiện một lần, hiện tại tờ báo này, có là gì chứ.
Phóng viên tiểu báo theo phía sau rất thất vọng, sao lại không nổi trận lôi đình nha, còn cho rằng có thể chụp được một tấm…
Vốn muốn từ chức, nhưng vừa vặn biên cảnh Ma giới bạo phát chiến sự, vì vậy mới chủ động yêu cầu, theo đại quân đến biên cảnh.
Hy vọng mình có thể ở chỗ này, cùng bà bình lặng sống, sau đó chậm rãi quên đi người kia, nhưng thật không nghĩ tới, hắn cư nhiên lại có thể đuổi theo.
Không có giải thích, không có áy náy, vẫn như bình thường trước đây nói lời yêu.
Sao có thể có loại người này?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió xào xạc, Morris lau khô nước mắt, về lại giường trong phòng ngủ.
Ngày hôm sau Morris vừa rời giường, Nặc Lôi đã kêu dọn sẵn bữa sáng, còn ân cần giúp y thay quần áo.
Morris lai giả bất cự*, tiếp nhận tất cả.
*Lai giả bất cự: Không cự tuyệt bất kỳ ai
Nặc Lôi thấp tha thấp thỏm quan sát vài ngày, rốt cục xác định, tiểu tình nhân của mình hình như cũng không phải rất tức giận, vì vậy mới buông lỏng một chút.
Cũng đúng mà, cùng người khác chơi đùa, cũng không phải nghiêm túc kết giao, căn bản không phải chuyện lớn gì.
Vì vậy những ngày tiếp theo, Nặc Lôi dứt khoát lưu lại biên cảnh.
"Ngươi không quay về?" Morris hỏi hắn.
"Ta ở cùng ngươi, đợi chiến tranh chấm dứt, chúng ta cùng nhau về.” Nặc Lôi hôn y, "Ta yêu ngươi.”
"Ta cũng thế." Morris vỗ vỗ mặt hắn, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Nhìn sườn mặt an tĩnh của y, Nặc Lôi tự dưng cảm thấy chút buồn phiền trong lòng.
Mấy ngày này, Morris thoạt nhìn có vẻ giống như trước đây, thậm chí so với trước kia còn nhu thuận hơn. Nhưng không biết vì sao, nhìn khuôn mặt đó, mình liền cảm thấy rất phiền táo.
Không phải chán ghét y, mà là chán ghét biểu tình trên mặt y.
Tuy vẫn biết cười, nhưng nụ cười đó, trông cứ không được tự nhiên thế nào ấy, so với nụ cười khiến người thoải mái trước kia, một chút cũng không giống, nhưng cũng không thể nói rốt cuộc là không đúng chỗ nào, thế là càng thêm khó chịu.
Thời điểm ân ái, Nặc Lôi cố ý thô bạo, động tác hung ác lại thô lỗ.
Morris nhắm đôi mắt xinh đẹp, gắt gao cắn gối, nằm trên giường không rên một tiếng.
Cảm nhận được nơi hai người kết hợp chảy máu, Nặc Lôi rốt cục dừng lại động tác, hổn hển lật lại thân thể y.
Morris diện vô biểu tình, an an tĩnh tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt lam sắc, không có một tia cảm xúc.
"Vì sao không tức giận?" Nặc Lôi không khống chế được cảm xúc của mình.
"Ta tại sao phải giận?” Morris thanh âm rất bình tĩnh hỏi lại.
"..." Nặc Lôi đỏ mắt.
“Nếu không làm, ta đi tắm." Morris ngồi dậy, tác động vết thương sau lưng, thân thể thoáng run rẩy.
“Ngươi để tâm.” Nặc Lôi nâng cằm y, nghiến răng nghiến lợi nhìn y, “Ngươi đang giận, ngươi vẫn luôn giận.”
"Ta không có." Morris cùng hắn đối mặt, trong con ngươi như lam bảo thạch, tràn đầy hờ hững.
Nặc Lôi nắm chặt nắm đấm, nhưng vẫn không thể hạ xuống người y.
Morris bọc lấy áo tắm, đẩy hắn ra, đến phòng tắm.
Ngày hôm sau, Nặc Lôi rời khỏi biên cảnh.
Sau đó phóng viên tiểu báo Ma giới kinh hỉ phát hiện, Nặc Lôi quả thực là cái máy tạo tin tức biết thở!
"Hắn đến cùng bị cái gì kích thích?" Freddy nhìn tờ báo gầm rít, “Loại tiệc tùng hạ lưu này cư nhiên cũng tham gia, còn bị phóng viên chụp được! Đến cùng còn có chút tự giác của một người của công chúng hay không?"
“Này thì có là gì.” Tây Mặc quăng cho hắn một chồng báo, “Ngày hôm qua hắn vì một thiếu niên tóc xanh, thậm chí thiếu chút nữa đánh nhau với công tước Radi, quả thực sắp mất hết mặt mũi Ma giới cấp cao.”
"Morris quả thực chính là khắc tinh của Nặc Lôi!” Freddy nổi điên, “Lúc yêu đương, Nặc Lôi nhìn qua hoàn toàn là tên ngốc, giờ thất tình rồi, hắn lại biến thành một tên điên muốn tìm bất mãn, đến cùng lúc nào mới có thể khôi phục bình thường?"
Tây Mặc buông tay, biểu thị mình cũng rất bất đắc dĩ.
Ma giới không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nếu so sánh, Morris với ngũ quan bình thường thật sự không tính là gì.
Nặc Lôi cảm thấy, không mất bao lâu, mình có thể quên hắn, sau đó rất nhanh sẽ có tiểu tình nhân mới thế chỗ.
Đáng tiếc sự thật lại không chìu lòng người, Nặc Lôi phát hiện dù lúc thường mình có điên cuồng hoang đường đến đâu, chỉ cần an tĩnh lại, vẫn nhớ đến Morris đầu tiên.
Nhớ hắn sáng sớm làm bữa sáng cho mình, nhớ hắn luôn nghiêm túc giúp mình mát xa, nhớ hắn cuộn trong lồng ngực mình trò chuyện đùa giỡn, nhớ hắn lúc động tình đôi má đỏ bừng, chủ động sát lại hôn mình.
Dù có mệt mỏi bao nhiêu, chỉ cần ôm hắn, là có thể ngủ rất say rất nồng, dù cho gì cũng không làm, trong lòng cũng sẽ rất thỏa mãn.
Không liên quan đến tình dục, không liên quan sắc đẹp, đơn giản chỉ là rất an tâm.
Không bỏ được, không buông được, không thể chia ly, cũng không thể quên, cảm tình như vậy, phải chăng mới gọi là yêu?
Trong lòng hỗn loạn, Nặc Lôi cảm giác mình chưa bao giờ mỏi mệt như vậy, dứt khoát xin nghỉ ba tháng.
“Yêu đương quả thực rất đáng sợ!” Freddy thở dài, "Chúng ta có nên giúp đỡ Nặc Lôi không? Ta lo lắng hắn sẽ đem mình chuốc cho say chết."
“Ngươi từng yêu đương chưa?” Tây Mặc hỏi.
"Chưa." Freddy lắc đầu.
"Ta cũng chưa.” Tây Mặc buông tay, biểu thị mình lực bất tòng tâm.
Đồ ngốc cũng biết, yêu đương là chuyện của hai người, cho dù người khác muốn giúp, cũng không giúp được.
Sau khi Nặc Lôi biết, cũng không nói thêm gì, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.
Nửa tháng sau, Morris theo đại quân cùng xuất phát đi biên cảnh, tất cả trong thành bảo hắc sắc, tựa hồ cũng khôi phục bộ dáng một trăm năm trước.
Thư báo tin chiến thắng từ biên cảnh gửi về một lá lại một lá, bản thân Nặc Lôi cũng có chút kinh ngạc, Morris người lúc trước thoạt nhìn có chút yếu ớt, cư nhiên có thiên phú tác chiến đến vậy.
Bắt đầu từ một tiểu đội trưởng, dựa vào chiến tích phiêu lượng, Morris từng bậc từng bậc đi lên, sau cùng trở thành tổng thống lĩnh biên cảnh quân đoàn.
"Hắn là bộ hạ của ta!" Nặc Lôi theo Tây Mặc rít gào, "Muốn đề bạt hắn, cũng phải do ta tự mình ký vào lệnh!!"
“Nếu trên nghị định bổ nhiệm là chữ ký của ngươi, ta đánh cuộc hắn nhất định sẽ thiêu hủy." Tây Mặc khinh bỉ nhìn hắn.
“Thật sự rất đáng giận!” Nặc Lôi tâm tình rất kém.
Rõ ràng là tình nhân của mình, thế mà cuộc sống bây giờ của hắn, mình lại một chút cũng chen không lọt, chỉ có thể vây xem như một người qua đường.
Loại cảm giác bị xem nhẹ này, quả thực tệ muốn chết!
Khó mà nói là xuất phát từ tâm tình gì, Nặc Lôi nóng đầu một cái, cư nhiên cũng đuổi theo ra biên cảnh.
Trấn nhỏ nơi biên cảnh rất hoang vu, Nặc Lôi cũng không làm kinh động chính phủ địa phương, mà một mình tiến vào khách sạn.
Đến tối, Nặc Lôi thay đổi một thân quần áo, đứng trước gương nhìn hồi lâu, rốt cục xác định mình bây giờ nhìn rất tuấn tú!
Đối phương là tình nhân đã ở chung được một trăm năm, hiểu rõ nhau đến không thể quen thuộc hơn, nhưng Nặc Lôi lại có một loại tâm tình của buổi hẹn đầu, ngay cả chính mình cũng không biết là vì cái gì.
Có lẽ là bởi vì... Quá lâu không gặp? Dường như đã không nhớ rõ, hai người đến cùng đã bao lâu chưa từng gặp mặt.
Nghĩ đến điểm này, Nặc Lôi liền cảm thấy mình hình như càng nôn nóng thêm, sau khi xuống dưới lầu, thậm chí còn có loại cảm giác tim đập rộn!!
Thêm đá vào ly cocktail vừa được bưng ra, bên tai Nặc Lôi truyền đến thanh âm quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, Morris đang cùng một nam nhân xa lạ ngồi ở một góc khuất, hai người cười cười nói nói, thoạt hìn cực kỳ thân thuộc.
"Rất vui được biết ngài." Morris cười nho nhã lễ độ, "Cũng cảm tạ ngài nguyện ý quyên tiền cho quân đội."
"Khách khí." Nam nhân đối diện hướng y vươn tay, “Hợp tác vui vẻ.”
Morris đưa tay phải ra còn chưa kịp nói gì, bỗng một người lao tới, đem tay của người kia giật ra.
"Ngươi chạm đến hắn một cái thử xem!” Ánh mắt Nặc Lôi lạnh như băng.
Vì Nặc Lôi thường xuyên lên báo, nam nhân đối diện rất nhanh nhận ra hắn, bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn chấn kinh, nhanh chóng cáo từ, cơ hồ ù té chạy khỏi quán bar.
"Cùng ta trở về." Nặc Lôi túm cổ tay Morris, mang theo y thuấn di về khách sạn.
"Hắn là ai!" Vừa về tới gian phòng, Nặc Lôi liền gào lên, “Ngươi có phải vì tên khốn đó mới xin đến biên cảnh hay không?!”
"Hắn chỉ là thương nhân bình thường, đáp ứng quyên tiền cho quân đội, nên ta mời hắn uống một ly mà thôi." Morris ngồi ở bên giường, rất bình tĩnh giải thích.
"Thật sao?" Nặc Lôi bán tín bán nghi.
"Thật." Morris xoa xoa cổ tay đã đỏ lên.
“Siết tay làm ngươi bị thương rồi?” Nặc Lôi kéo qua tay y, có chút nịnh nọt vuốt vuốt.
"Sao ngươi lại tới đây?" Morris hỏi hắn.
"Nhớ ngươi a." Nặc Lôi đáp đương nhiên.
"Ngươi mà cũng biết nhớ ta sao?” Morris giương giương khóe miệng, dáng tươi cười có chút lạnh.
"Đương nhiên, bọn họ chỉ là chơi đùa, không giống với ngươi.” Nặc Lôi có chút chột dạ khó hiểu.
Morris không nói gì thêm.
Thực buồn cười, mình không giống với họ.
Khi tình cảm còn nồng nhiệt, hắn cũng từng nói những lời này, đáng tiếc lúc ấy nghe xong, cư nhiên còn cảm thấy hạnh phúc.
"Bảo bối ta rất nhớ ngươi." Nặc Lôi ôm y hôn môi, muốn qua quít đề tài này.
Morris nhắm mắt lại, có chút nghênh hợp với động tác của hắn.
Không yêu, không có nghĩa là không thể ân ái.
Chẳng sao hết, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho.
Chỉ là, ngoại trừ trái tim.
Không nghĩ tới Morris cư nhiên không nổi giận với mình, Nặc Lôi kinh hỉ, ôm y ngã lên giường.
Có lẽ vì thời gian quá dài không gặp mặt, Nặc Lôi cảm thấy mình lại tìm về cảm giác cuồng nhiệt của tình yêu, thân thể Morris chặt chẽ nóng bỏng, hệt như trước kia, tràn đầy sức hấp dẫn trí mạng.
Kích tình qua đi, Nặc Lôi cảm thấy mỹ mãn, ôm Morris ngủ.
Nhìn gương mặt quen thuộc của Nặc Lôi, Morris đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Vào phòng tắm liều mạng tẩy rửa, kỳ cọ đến mức toàn thân đỏ lên, nhưng vẫn rửa không sạch những dấu hôn đậm nhạt kia.
Kỳ cọ mệt, Morris chán nản ngồi trong bồn tắm, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Cái đêm bản thân bị hắn cường hành chiếm hữu đó, dường như cũng không tuyệt vọng tê liệt đến thế này.
Người mà căn bản không có trái tim, làm sao có thể yêu.
Lần đầu thấy được tin tức Nặc Lôi trăng gió bên ngoài, mình còn có thể không quan tâm, có thể cười cho qua, có thể tự an ủi mình đây là báo chí viết loạn, nhưng lâu dần, cũng cảm giác được điều gì đó.
Sủng vật thiếu niên, minh tinh điện ảnh và truyền hình, bồi bàn quán bar, sinh viên cao đẳng, người bên cạnh Nặc Lôi lần lượt thay đổi, số lần bị phóng viên chụp được cũng ngày càng nhiều, nắm tay, ôm, hôn lưỡi, thậm chí ân ái.
Morris một mực đợi, đợi Nặc Lôi giải thích, những lời lúc trước từng nói với mình, sao có thể không tính gì hết.
"Bảo bối, đêm mai cùng ta đi dự tiệc không.” Một lần uống say, Nặc Lôi té bên người Morris, giọng say mơ hồ nói, “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiểu gia hỏa đáng yêu, chúng ta có thể thử ba người cùng làm, rất kích thích."
Morris không nói gì, lòng lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Đối với hắn mà nói, đây có lẽ căn bản chỉ là một trò chơi, nực cười cho mình, cư nhiên cho là thật.
Sau đó quan hệ giữa hai người càng ngày càng lạnh nhạt, Nặc Lôi cũng rốt cục không về nhà nữa, lúc gặp tại sở kiểm sát, cũng chỉ chào hỏi qua loa, sau đó hôn môi một cái ngắn ngủi.
Vì thăm dò địa hình, Morris dẫn đầu vài toán bộ đội tiến vào Hắc sâm lâm, kết quả nhiễm phải chướng khí ẩm ướt, bệnh một tháng không rời được giường, sốt lúc cao lúc hạ, ngay cả nước cũng không uống nổi.
Trong lúc mê man, Morris thậm chí có chút hi vọng, nếu mình cứ như vậy chết đi, thì thật là tốt.
Đáng tiếc thân thể ương ngạnh, vẫn chậm rãi khỏe lại.
Trên đường phố mua bữa sáng cho mình và một tờ báo, mở ra trang đầu tiên, Nặc Lôi đang cùng một cô nàng dáng người nóng bỏng hôn nồng nhiệt.
Morris khép tờ báo lại, thần sắc bình tĩnh hướng về sở kiểm sát.
Mình bị bệnh một tháng, hắn còn không xuất hiện một lần, hiện tại tờ báo này, có là gì chứ.
Phóng viên tiểu báo theo phía sau rất thất vọng, sao lại không nổi trận lôi đình nha, còn cho rằng có thể chụp được một tấm…
Vốn muốn từ chức, nhưng vừa vặn biên cảnh Ma giới bạo phát chiến sự, vì vậy mới chủ động yêu cầu, theo đại quân đến biên cảnh.
Hy vọng mình có thể ở chỗ này, cùng bà bình lặng sống, sau đó chậm rãi quên đi người kia, nhưng thật không nghĩ tới, hắn cư nhiên lại có thể đuổi theo.
Không có giải thích, không có áy náy, vẫn như bình thường trước đây nói lời yêu.
Sao có thể có loại người này?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió xào xạc, Morris lau khô nước mắt, về lại giường trong phòng ngủ.
Ngày hôm sau Morris vừa rời giường, Nặc Lôi đã kêu dọn sẵn bữa sáng, còn ân cần giúp y thay quần áo.
Morris lai giả bất cự*, tiếp nhận tất cả.
*Lai giả bất cự: Không cự tuyệt bất kỳ ai
Nặc Lôi thấp tha thấp thỏm quan sát vài ngày, rốt cục xác định, tiểu tình nhân của mình hình như cũng không phải rất tức giận, vì vậy mới buông lỏng một chút.
Cũng đúng mà, cùng người khác chơi đùa, cũng không phải nghiêm túc kết giao, căn bản không phải chuyện lớn gì.
Vì vậy những ngày tiếp theo, Nặc Lôi dứt khoát lưu lại biên cảnh.
"Ngươi không quay về?" Morris hỏi hắn.
"Ta ở cùng ngươi, đợi chiến tranh chấm dứt, chúng ta cùng nhau về.” Nặc Lôi hôn y, "Ta yêu ngươi.”
"Ta cũng thế." Morris vỗ vỗ mặt hắn, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Nhìn sườn mặt an tĩnh của y, Nặc Lôi tự dưng cảm thấy chút buồn phiền trong lòng.
Mấy ngày này, Morris thoạt nhìn có vẻ giống như trước đây, thậm chí so với trước kia còn nhu thuận hơn. Nhưng không biết vì sao, nhìn khuôn mặt đó, mình liền cảm thấy rất phiền táo.
Không phải chán ghét y, mà là chán ghét biểu tình trên mặt y.
Tuy vẫn biết cười, nhưng nụ cười đó, trông cứ không được tự nhiên thế nào ấy, so với nụ cười khiến người thoải mái trước kia, một chút cũng không giống, nhưng cũng không thể nói rốt cuộc là không đúng chỗ nào, thế là càng thêm khó chịu.
Thời điểm ân ái, Nặc Lôi cố ý thô bạo, động tác hung ác lại thô lỗ.
Morris nhắm đôi mắt xinh đẹp, gắt gao cắn gối, nằm trên giường không rên một tiếng.
Cảm nhận được nơi hai người kết hợp chảy máu, Nặc Lôi rốt cục dừng lại động tác, hổn hển lật lại thân thể y.
Morris diện vô biểu tình, an an tĩnh tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt lam sắc, không có một tia cảm xúc.
"Vì sao không tức giận?" Nặc Lôi không khống chế được cảm xúc của mình.
"Ta tại sao phải giận?” Morris thanh âm rất bình tĩnh hỏi lại.
"..." Nặc Lôi đỏ mắt.
“Nếu không làm, ta đi tắm." Morris ngồi dậy, tác động vết thương sau lưng, thân thể thoáng run rẩy.
“Ngươi để tâm.” Nặc Lôi nâng cằm y, nghiến răng nghiến lợi nhìn y, “Ngươi đang giận, ngươi vẫn luôn giận.”
"Ta không có." Morris cùng hắn đối mặt, trong con ngươi như lam bảo thạch, tràn đầy hờ hững.
Nặc Lôi nắm chặt nắm đấm, nhưng vẫn không thể hạ xuống người y.
Morris bọc lấy áo tắm, đẩy hắn ra, đến phòng tắm.
Ngày hôm sau, Nặc Lôi rời khỏi biên cảnh.
Sau đó phóng viên tiểu báo Ma giới kinh hỉ phát hiện, Nặc Lôi quả thực là cái máy tạo tin tức biết thở!
"Hắn đến cùng bị cái gì kích thích?" Freddy nhìn tờ báo gầm rít, “Loại tiệc tùng hạ lưu này cư nhiên cũng tham gia, còn bị phóng viên chụp được! Đến cùng còn có chút tự giác của một người của công chúng hay không?"
“Này thì có là gì.” Tây Mặc quăng cho hắn một chồng báo, “Ngày hôm qua hắn vì một thiếu niên tóc xanh, thậm chí thiếu chút nữa đánh nhau với công tước Radi, quả thực sắp mất hết mặt mũi Ma giới cấp cao.”
"Morris quả thực chính là khắc tinh của Nặc Lôi!” Freddy nổi điên, “Lúc yêu đương, Nặc Lôi nhìn qua hoàn toàn là tên ngốc, giờ thất tình rồi, hắn lại biến thành một tên điên muốn tìm bất mãn, đến cùng lúc nào mới có thể khôi phục bình thường?"
Tây Mặc buông tay, biểu thị mình cũng rất bất đắc dĩ.
Ma giới không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nếu so sánh, Morris với ngũ quan bình thường thật sự không tính là gì.
Nặc Lôi cảm thấy, không mất bao lâu, mình có thể quên hắn, sau đó rất nhanh sẽ có tiểu tình nhân mới thế chỗ.
Đáng tiếc sự thật lại không chìu lòng người, Nặc Lôi phát hiện dù lúc thường mình có điên cuồng hoang đường đến đâu, chỉ cần an tĩnh lại, vẫn nhớ đến Morris đầu tiên.
Nhớ hắn sáng sớm làm bữa sáng cho mình, nhớ hắn luôn nghiêm túc giúp mình mát xa, nhớ hắn cuộn trong lồng ngực mình trò chuyện đùa giỡn, nhớ hắn lúc động tình đôi má đỏ bừng, chủ động sát lại hôn mình.
Dù có mệt mỏi bao nhiêu, chỉ cần ôm hắn, là có thể ngủ rất say rất nồng, dù cho gì cũng không làm, trong lòng cũng sẽ rất thỏa mãn.
Không liên quan đến tình dục, không liên quan sắc đẹp, đơn giản chỉ là rất an tâm.
Không bỏ được, không buông được, không thể chia ly, cũng không thể quên, cảm tình như vậy, phải chăng mới gọi là yêu?
Trong lòng hỗn loạn, Nặc Lôi cảm giác mình chưa bao giờ mỏi mệt như vậy, dứt khoát xin nghỉ ba tháng.
“Yêu đương quả thực rất đáng sợ!” Freddy thở dài, "Chúng ta có nên giúp đỡ Nặc Lôi không? Ta lo lắng hắn sẽ đem mình chuốc cho say chết."
“Ngươi từng yêu đương chưa?” Tây Mặc hỏi.
"Chưa." Freddy lắc đầu.
"Ta cũng chưa.” Tây Mặc buông tay, biểu thị mình lực bất tòng tâm.
Đồ ngốc cũng biết, yêu đương là chuyện của hai người, cho dù người khác muốn giúp, cũng không giúp được.
Danh sách chương