Nơi Nặc Lôi mang Morris đến, là rạp hát lớn nhất Ma giới.
Trong bao phòng riêng nguy nga lộng lẫy đứng đầy người hầu, Morris ngồi bên người Nặc Lôi, cảm thấy có chút xấu hổ.
"Ngươi muốn xem vở nào?” Nặc Lôi đem danh sách các vở kịch đưa cho y, “Tự mình chọn.”
Morris hoàn toàn không có chút tâm tình nào, chỉ đại vào một cái.
“Cái này.” Nặc Lôi đem danh sách kịch ném cho người hầu, đưa tay kéo Morris vào lòng mình.
"Đại nhân, diễn viên chính vở kịch này hôm nay xin phép nghỉ, có thể đổi vở khác không?” Chủ rạp nơm nớp lo sợ.
Nặc Lôi ánh mắt trầm xuống.
“Vậy ta ta ta tìm người gọi hắn đến!" Chủ rạp sắc mặt trắng bệch.
Nặc Lôi không kiên nhẫn phất phất tay, tất cả mọi người lập tức thức thời lui ra ngoài.
"Chúng ta có thể đổi... A......" Morris nói đến một nửa, đã bị Nặc Lôi hôn đến nhuyễn người trên ghế.
Lung tung kéo y phục của hai người, Nặc Lôi vội vã tiến nhập thân thể khiến cho mình điên cuồng kia.
Đêm qua cảm giác quá tiêu hồn thực cốt, nhịn không được muốn thêm lần nữa.
Morris cong người, bắt buộc chính mình tiếp nhận va chạm hung ác đó, cắn răng không kêu ra tiếng.
Sau khi trận tình ái kịch liệt kết thúc, Nặc Lôi ôm Morris trong ngực, nhẹ nhàng giúp y mát xa thắt lưng.
Ửng hồng trên mặt Morris còn chưa rút đi, nhưng môi lại hơi tái nhợt.
"Mệt lắm rồi?” Nặc Lôi có chút hối hận vừa rồi đã không ôn nhu.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó một nhân viên tạp vụ bưng khay trái cây tiến vào.
"Có muốn ăn chút điểm tâm không?” Nặc Lôi cúi đầu hỏi người trong lòng.
“Không.” Morris lắc đầu, mắt cũng không muốn mở.
Nhân viên tạp vụ đang đặt khay trái cây vốn vẫn luôn cúi đầu, nghe được Morris nói chuyện, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được ngẩng đầu, không nghĩ tới lại vừa vặn cùng Nặc Lôi đối mặt.
"Đại nhân." Nhân viên tạp vụ giật mình, hoang mang cúi đầu xuống.
"Nhìn cái gì?" Giọng Nặc Lôi lộ ra âm lãnh.
"Cảm thấy thanh âm quen tai, cho nên nhìn thử.” Nhân viên tạp vụ lắp bắp.
Nặc Lôi không nói một lời, trước tiên đem Morris đặt nằm tựa lên ghế, lại dùng chăn bao lấy cực kỳ chặt chẽ, mới mang theo nhân viên tạp vụ ra ban công.
"Ngươi biết hắn?" Nặc Lôi hỏi.
“Dạ, chúng ta trước kia là hàng xóm." Nhân viên tạp vụ rất sợ hãi.
"Đem quá khứ của hắn nói cho ta nghe." Nặc Lôi ngồi vào ghế, “Tất cả.”
Vì vậy chiều đó, diễn viên kịch đáng thương, diễn cho một bao phòng trống rỗng đến trưa.
Vì Morris vẫn luôn ngủ, mà Nặc Lôi, thì đang ở ban công nghe xong câu chuyện.
Lưu Khắc trấn thật sự rất cằn cỗi, mà nhà Morris, là nhà nghèo khó nhất trấn.
Không có ai biết cha mẹ Morris là ai, ngay cả chính y cũng không biết, bà nhặt được hắn ở cổng cô nhi viện, từ đó về sau chính là sống nương tựa lẫn nhau.
"Không có đồ ăn?" Nặc Lôi thật sự rất khó tưởng tượng, ăn đồ ăn thô ráp một chút thì rất bình thường, nhưng ngay cả ăn no bụng cũng không được, có phải là hơi nghèo quá rồi không? “Quần áo Morris khi còn bé đều là dùng đồ cũ của nhà người khác đó.” Nhân viên tạp vụ thật cẩn thận nhìn sắc mặt Nặc Lôi, thấy hắn không có phản ứng gì quá lớn, mới dám nói tiếp.
Một buổi chiều rất nhanh đã qua, sau khi nghe xong chuyện Morris, Nặc Lôi hận không thể dùng kim tệ bọc toàn thân y lại.
Tiền là cái khỉ gì, cư nhiên vì kiếm tiền mà ăn khổ nhiều như vậy, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không đọc nổi sách, mang giày thể thao đến thủng, rửa chén dĩa ở quán cơm bị khi phụ, thích vẽ tranh nhưng lại không có tiền mua cọ và màu… Đây là mấy cái chuyện đáng chết gì!
Trở lại phòng, Morris còn đang ngủ, ánh nắng sau trưa chiếu lên mặt, thêm cho gương mặt say ngủ đó chút sinh khí.
Nặc Lôi cúi đầu hôn nhẹ y, cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền, lại không rõ là vì cái gì.
Rất nhiều năm sau, Nặc Lôi rốt cục minh bạch, cái loại cảm giác này gọi là đau lòng. Đau lòng không gặp y sớm hơn, đau lòng không đối xử với y tốt, đau lòng y phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, đau lòng y không được sung sướng.
Mấy trăm mấy ngàn năm chưa từng yêu, thật khó khăn mới động tâm, lại mờ mịt không tự biết. Mình như vậy, thật đúng là không đáng đồng tình.
Đêm từ rạp hát về đó, Nặc Lôi đem Morris ôm trong ngực, khi có khi không vỗ nhẹ lưng y.
Ngay lúc Morris sắp ngủ, bên tai đột nhiên truyền đến một câu.
“Ngươi có thích gì không?”
Morris sửng sốt, thích cái gì… Là ý gì?
"Ngươi còn muốn học vẽ tranh không?" Nặc Lôi ôm y ngồi dậy, “Ta gọi người đến nhà dạy ngươi."
“… Chuyện hồi nhỏ thôi.” Morris lắc đầu cự tuyệt, cũng không hỏi Nặc Lôi làm sao mà biết được chuyện này.
Dựa vào quyền thế của hắn, muốn biết cái gì, đích thật dễ dàng.
“Vậy ngươi muốn cái gì?" Nặc Lôi vừa nghĩ tới thời gian y đã trải qua, liền cảm thấy trong lòng cuống lên, dốc sức muốn đền bù cho y, “Hay là ta tặng cho bà ngươi một tòa thành?"
"Không cần." Morris vẫn cự tuyệt.
"Không được, ngươi phải nói cho ta biết ngươi muốn cái gì." Nặc Lôi tính tình rất bướng bỉnh, "Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi!"
Thật sự muốn cái gì cũng cho? Morris trong lòng cười khổ.
Thả ta, ngươi chịu sao?
"Nói a." Nặc Lôi vẫn còn hối thúc, "Muốn cái gì?"
"... Về sau, có thể đừng khóa ta không?" Morris do dự một chút, vẫn là đưa ra yêu cầu.
Cho dù không thể tự do, tối thiểu cũng lưu lại một chút tự tôn cuối cùng.
"Không thành vấn đề." Nặc Lôi túm y vào lòng mình, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi."
“Ta còn muốn về nhà thăm bà.” Morris thật cẩn thận nhìn hắn, bổ sung thêm một câu, “Chỉ một ngày… Một buổi cũng được."
"Muốn trở về?" Nặc Lôi khiêu mi.
Morris gật gật đầu.
"Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi.” Nặc Lôi tựa ra giường, "Có biết nên làm như thế nào chưa?"
Mặt Morris lập tức biến trắng, cúi đầu không nói gì, quả nhiên, tham lam đưa ra quá nhiều yêu cầu, là phải trả giá thật nhiều sao?
“Chỉ một lần, sau đó ta đáp ứng cho ngươi trở về một tháng." Nặc Lôi nâng cằm y, “Rất có lợi a bảo bối."
Morris cắn môi dưới, trong mắt phiếm lệ quang khuất nhục, nhưng vô lực phản kháng, chỉ có thể quỳ trên giường, mặc cho hắn từng chút từng chút, đem đầu mình đè thấp xuống.
"Ngoan, há miệng.” Nặc Lôi hô hấp dồn dập.
Đã bị vũ nhục quá nhiều, ngược lại thành chết lặng, Morris nhắm mắt lại, ngậm lấy thứ khiến bản thân buồn nôn kia.
Nặc Lôi cũng không nuốt lời, sau đêm đó, Morris có được một tháng tự do.
Ở cùng bà mình trong ngôi nhà nơi quê hương, mỗi sáng cùng đi tản bộ, sau đó trêu chọc trẻ con nhà hàng xóm, thuận tiện lại đến tiệm bánh mua chút bánh anh đào về nhà, sinh hoạt giống như trước khi nhập ngũ, tuy đơn giản, nhưng tràn đầy ấm áp hạnh phúc.
Những đêm khuya thanh tĩnh, Morris thường đứng trong sân ngẩn người, nghĩ mình có nên cứ như vậy đào tẩu, mang theo bà cùng đi, trốn càng xa càng tốt.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Trong lòng Morris hiểu rõ, mình căn bản không thể nào chạy thoát, huống hồ còn có bà, còn rất nhiều cư dân trên thị trấn.
Nặc Lôi có lẽ đoan chắc mình không đi được, mới có thể yên tâm để mình về nhà đi.
Chân trời xẹt qua một đạo bóng dáng đen, Morris trong lòng cả kinh, không tự chủ được từ bậc thềm đứng lên.
Một giây sau, một thân ảnh màu đen đáp xuống trước mắt.
"Bảo bối." Nặc Lôi lau sương sớm trên mặt, nhíu mày, "Quê hương của ngươi thật là ẩm ướt.”
“Còn sáu ngày nữa mới đầy một tháng..." Morris thốt ra, nhưng nói đến một nửa mới ý thức mình lỡ lời, bất quá đã không kịp thu hồi.
"Yên tâm, ta không phải tới bắt ngươi về.” Vượt ngoài dự liệu, Nặc Lôi không tức giận, "Chỉ là đến bồi ngươi vài ngày.”
“Ừ.” Morris cũng không hỏi nhiều, chỉ là nhìn Nặc Lôi muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Nặc Lôi ngồi trên bậc thềm, ra hiệu cho y ngồi vào bên cạnh mình.
“Có thể đừng cho bà ta biết, ta là… nô lệ của ngươi được không?” Morris cố gắng không để cho thanh âm mình run rẩy.
"Ngươi vốn cũng không phải nô lệ của ta." Nặc Lôi vươn tay kéo y, "Ngươi là tình nhân của ta."
"Ta —— "
"Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì." Nặc Lôi ngắt lời, "Ta đáp ứng ngươi."
"Đa tạ đại nhân." Morris nhẹ nhàng thở ra.
“Mệt ghê, phòng ngủ của ngươi ở nơi nào?" Nặc Lôi nhìn bốn phía.
Morris đứng lên, dẫn hắn đến phòng ngủ của mình.
Có lẽ vì đi đường quá mệt mỏi, Nặc Lôi đêm đó không làm gì, chỉ ôm y thật chặt, ngủ thật an ổn ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Morris rời giường chuẩn bị bữa sáng, Nặc Lôi tỉnh tìm không thấy người, liền men theo mùi thơm, tìm được người trong bếp.
“Sao lại tự mình nấu ăn?” Nặc Lôi từ phía sau ôm lấy y, lười biếng đánh ngáp, "Người hầu đâu?"
“Bà thích ăn đồ ta nấu.” Morris lau lau tay, đem mứt trái cây quét lên bánh ngọt.
“Còn chưa từng làm cho ta ăn." Nặc Lôi bất mãn, "Ta giận."
Morris bất đắc dĩ xoay người, cầm một khối bánh bích quy mỡ bò đưa cho hắn.
Nặc Lôi tự giác há mồm.
Morris dở khóc dở cười, đem bánh bích quy ném vào trong miệng hắn.
“Nói ngươi đút, không phải chọi vào!” Nặc Lôi kháng nghị.
Morris không nói nữa, cúi đầu cắt bí đỏ.
Đầu tóc Nặc Lôi như cái ổ gà, không chịu đi rửa mặt đánh răng, cứ đứng sau lưng Morris một mực dán lấy y.
Trên lầu truyền đến tiếng vang nhỏ vụn, Morris toàn thân cứng đờ, dùng sức tránh khỏi ôm ấp của Nặc Lôi.
"Này!" Nặc Lôi nhíu mày.
"Bà dậy rồi." Morris rất khẩn trương, "Xin ngươi đấy."
“Vậy buổi tối phải nghe lời.” Nặc Lôi cười tà ác, lại không phát hiện Morris lập tức trắng sắc mặt.
Một lão thái thái run rẩy từ trên cầu thang đi xuống, Nặc Lôi đầy mặt tươi cười đỡ bà, “Chào bà.”
Morris mở to hai mắt nhìn, lưu manh này cư nhiên còn biết chào hỏi?
"Con là...?" Lão nhân gia rất ngạc nhiên.
"Hắn là cấp trên của con." Morris sợ Nặc Lôi nói lung tung, vì vậy đoạt trước mở miệng.
Nặc Lôi thiêu mi, không nói gì.
Vừa nghe là thống lĩnh trong quân đội, bà cụ thụ sủng nhược kinh, thu xếp ra ngoài mua thịt nướng và đùi dê.
“Bà của ngươi rất thích ta nha." Thừa dịp lão nhân gia không có nhà, Nặc Lôi dương dương tự đắc khoe khoang cùng Morris, “Có phải ta rất có mị lực hay không?"
“Phải.” Morris qua loa.
"Vậy ngươi yêu ta không?” Nặc Lôi lại hỏi.
Morris sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy người đối diện vẻ mặt thành thật, không có chút ý tứ đùa giỡn.
Cái người này trong não đến cùng nghĩ cái gì? Morris cười khổ, uy hiếp mình, nhốt mình, vũ nhục mình, giờ cư nhiên hỏi mình có yêu hắn hay không?
"Nói a!" Nặc Lôi bất mãn y chần chừ, "Không nói tức là thừa nhận a!"
Morris vẫn không nói chuyện, nhưng cũng không phản bác.
"Không được, nói ngươi yêu ta!" Thấy hắn chậm chạp không biểu lộ thái độ, Nặc Lôi đột nhiên có chút buồn bực.
"... Ta yêu ngươi." Morris rất phối hợp.
Chuyện càng nan kham hơn cũng đã làm, bất quá là một câu yêu mà thôi, có gì mà không thể nói?
-----oOo-----
Trong bao phòng riêng nguy nga lộng lẫy đứng đầy người hầu, Morris ngồi bên người Nặc Lôi, cảm thấy có chút xấu hổ.
"Ngươi muốn xem vở nào?” Nặc Lôi đem danh sách các vở kịch đưa cho y, “Tự mình chọn.”
Morris hoàn toàn không có chút tâm tình nào, chỉ đại vào một cái.
“Cái này.” Nặc Lôi đem danh sách kịch ném cho người hầu, đưa tay kéo Morris vào lòng mình.
"Đại nhân, diễn viên chính vở kịch này hôm nay xin phép nghỉ, có thể đổi vở khác không?” Chủ rạp nơm nớp lo sợ.
Nặc Lôi ánh mắt trầm xuống.
“Vậy ta ta ta tìm người gọi hắn đến!" Chủ rạp sắc mặt trắng bệch.
Nặc Lôi không kiên nhẫn phất phất tay, tất cả mọi người lập tức thức thời lui ra ngoài.
"Chúng ta có thể đổi... A......" Morris nói đến một nửa, đã bị Nặc Lôi hôn đến nhuyễn người trên ghế.
Lung tung kéo y phục của hai người, Nặc Lôi vội vã tiến nhập thân thể khiến cho mình điên cuồng kia.
Đêm qua cảm giác quá tiêu hồn thực cốt, nhịn không được muốn thêm lần nữa.
Morris cong người, bắt buộc chính mình tiếp nhận va chạm hung ác đó, cắn răng không kêu ra tiếng.
Sau khi trận tình ái kịch liệt kết thúc, Nặc Lôi ôm Morris trong ngực, nhẹ nhàng giúp y mát xa thắt lưng.
Ửng hồng trên mặt Morris còn chưa rút đi, nhưng môi lại hơi tái nhợt.
"Mệt lắm rồi?” Nặc Lôi có chút hối hận vừa rồi đã không ôn nhu.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó một nhân viên tạp vụ bưng khay trái cây tiến vào.
"Có muốn ăn chút điểm tâm không?” Nặc Lôi cúi đầu hỏi người trong lòng.
“Không.” Morris lắc đầu, mắt cũng không muốn mở.
Nhân viên tạp vụ đang đặt khay trái cây vốn vẫn luôn cúi đầu, nghe được Morris nói chuyện, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được ngẩng đầu, không nghĩ tới lại vừa vặn cùng Nặc Lôi đối mặt.
"Đại nhân." Nhân viên tạp vụ giật mình, hoang mang cúi đầu xuống.
"Nhìn cái gì?" Giọng Nặc Lôi lộ ra âm lãnh.
"Cảm thấy thanh âm quen tai, cho nên nhìn thử.” Nhân viên tạp vụ lắp bắp.
Nặc Lôi không nói một lời, trước tiên đem Morris đặt nằm tựa lên ghế, lại dùng chăn bao lấy cực kỳ chặt chẽ, mới mang theo nhân viên tạp vụ ra ban công.
"Ngươi biết hắn?" Nặc Lôi hỏi.
“Dạ, chúng ta trước kia là hàng xóm." Nhân viên tạp vụ rất sợ hãi.
"Đem quá khứ của hắn nói cho ta nghe." Nặc Lôi ngồi vào ghế, “Tất cả.”
Vì vậy chiều đó, diễn viên kịch đáng thương, diễn cho một bao phòng trống rỗng đến trưa.
Vì Morris vẫn luôn ngủ, mà Nặc Lôi, thì đang ở ban công nghe xong câu chuyện.
Lưu Khắc trấn thật sự rất cằn cỗi, mà nhà Morris, là nhà nghèo khó nhất trấn.
Không có ai biết cha mẹ Morris là ai, ngay cả chính y cũng không biết, bà nhặt được hắn ở cổng cô nhi viện, từ đó về sau chính là sống nương tựa lẫn nhau.
"Không có đồ ăn?" Nặc Lôi thật sự rất khó tưởng tượng, ăn đồ ăn thô ráp một chút thì rất bình thường, nhưng ngay cả ăn no bụng cũng không được, có phải là hơi nghèo quá rồi không? “Quần áo Morris khi còn bé đều là dùng đồ cũ của nhà người khác đó.” Nhân viên tạp vụ thật cẩn thận nhìn sắc mặt Nặc Lôi, thấy hắn không có phản ứng gì quá lớn, mới dám nói tiếp.
Một buổi chiều rất nhanh đã qua, sau khi nghe xong chuyện Morris, Nặc Lôi hận không thể dùng kim tệ bọc toàn thân y lại.
Tiền là cái khỉ gì, cư nhiên vì kiếm tiền mà ăn khổ nhiều như vậy, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không đọc nổi sách, mang giày thể thao đến thủng, rửa chén dĩa ở quán cơm bị khi phụ, thích vẽ tranh nhưng lại không có tiền mua cọ và màu… Đây là mấy cái chuyện đáng chết gì!
Trở lại phòng, Morris còn đang ngủ, ánh nắng sau trưa chiếu lên mặt, thêm cho gương mặt say ngủ đó chút sinh khí.
Nặc Lôi cúi đầu hôn nhẹ y, cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền, lại không rõ là vì cái gì.
Rất nhiều năm sau, Nặc Lôi rốt cục minh bạch, cái loại cảm giác này gọi là đau lòng. Đau lòng không gặp y sớm hơn, đau lòng không đối xử với y tốt, đau lòng y phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, đau lòng y không được sung sướng.
Mấy trăm mấy ngàn năm chưa từng yêu, thật khó khăn mới động tâm, lại mờ mịt không tự biết. Mình như vậy, thật đúng là không đáng đồng tình.
Đêm từ rạp hát về đó, Nặc Lôi đem Morris ôm trong ngực, khi có khi không vỗ nhẹ lưng y.
Ngay lúc Morris sắp ngủ, bên tai đột nhiên truyền đến một câu.
“Ngươi có thích gì không?”
Morris sửng sốt, thích cái gì… Là ý gì?
"Ngươi còn muốn học vẽ tranh không?" Nặc Lôi ôm y ngồi dậy, “Ta gọi người đến nhà dạy ngươi."
“… Chuyện hồi nhỏ thôi.” Morris lắc đầu cự tuyệt, cũng không hỏi Nặc Lôi làm sao mà biết được chuyện này.
Dựa vào quyền thế của hắn, muốn biết cái gì, đích thật dễ dàng.
“Vậy ngươi muốn cái gì?" Nặc Lôi vừa nghĩ tới thời gian y đã trải qua, liền cảm thấy trong lòng cuống lên, dốc sức muốn đền bù cho y, “Hay là ta tặng cho bà ngươi một tòa thành?"
"Không cần." Morris vẫn cự tuyệt.
"Không được, ngươi phải nói cho ta biết ngươi muốn cái gì." Nặc Lôi tính tình rất bướng bỉnh, "Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi!"
Thật sự muốn cái gì cũng cho? Morris trong lòng cười khổ.
Thả ta, ngươi chịu sao?
"Nói a." Nặc Lôi vẫn còn hối thúc, "Muốn cái gì?"
"... Về sau, có thể đừng khóa ta không?" Morris do dự một chút, vẫn là đưa ra yêu cầu.
Cho dù không thể tự do, tối thiểu cũng lưu lại một chút tự tôn cuối cùng.
"Không thành vấn đề." Nặc Lôi túm y vào lòng mình, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi."
“Ta còn muốn về nhà thăm bà.” Morris thật cẩn thận nhìn hắn, bổ sung thêm một câu, “Chỉ một ngày… Một buổi cũng được."
"Muốn trở về?" Nặc Lôi khiêu mi.
Morris gật gật đầu.
"Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi.” Nặc Lôi tựa ra giường, "Có biết nên làm như thế nào chưa?"
Mặt Morris lập tức biến trắng, cúi đầu không nói gì, quả nhiên, tham lam đưa ra quá nhiều yêu cầu, là phải trả giá thật nhiều sao?
“Chỉ một lần, sau đó ta đáp ứng cho ngươi trở về một tháng." Nặc Lôi nâng cằm y, “Rất có lợi a bảo bối."
Morris cắn môi dưới, trong mắt phiếm lệ quang khuất nhục, nhưng vô lực phản kháng, chỉ có thể quỳ trên giường, mặc cho hắn từng chút từng chút, đem đầu mình đè thấp xuống.
"Ngoan, há miệng.” Nặc Lôi hô hấp dồn dập.
Đã bị vũ nhục quá nhiều, ngược lại thành chết lặng, Morris nhắm mắt lại, ngậm lấy thứ khiến bản thân buồn nôn kia.
Nặc Lôi cũng không nuốt lời, sau đêm đó, Morris có được một tháng tự do.
Ở cùng bà mình trong ngôi nhà nơi quê hương, mỗi sáng cùng đi tản bộ, sau đó trêu chọc trẻ con nhà hàng xóm, thuận tiện lại đến tiệm bánh mua chút bánh anh đào về nhà, sinh hoạt giống như trước khi nhập ngũ, tuy đơn giản, nhưng tràn đầy ấm áp hạnh phúc.
Những đêm khuya thanh tĩnh, Morris thường đứng trong sân ngẩn người, nghĩ mình có nên cứ như vậy đào tẩu, mang theo bà cùng đi, trốn càng xa càng tốt.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Trong lòng Morris hiểu rõ, mình căn bản không thể nào chạy thoát, huống hồ còn có bà, còn rất nhiều cư dân trên thị trấn.
Nặc Lôi có lẽ đoan chắc mình không đi được, mới có thể yên tâm để mình về nhà đi.
Chân trời xẹt qua một đạo bóng dáng đen, Morris trong lòng cả kinh, không tự chủ được từ bậc thềm đứng lên.
Một giây sau, một thân ảnh màu đen đáp xuống trước mắt.
"Bảo bối." Nặc Lôi lau sương sớm trên mặt, nhíu mày, "Quê hương của ngươi thật là ẩm ướt.”
“Còn sáu ngày nữa mới đầy một tháng..." Morris thốt ra, nhưng nói đến một nửa mới ý thức mình lỡ lời, bất quá đã không kịp thu hồi.
"Yên tâm, ta không phải tới bắt ngươi về.” Vượt ngoài dự liệu, Nặc Lôi không tức giận, "Chỉ là đến bồi ngươi vài ngày.”
“Ừ.” Morris cũng không hỏi nhiều, chỉ là nhìn Nặc Lôi muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Nặc Lôi ngồi trên bậc thềm, ra hiệu cho y ngồi vào bên cạnh mình.
“Có thể đừng cho bà ta biết, ta là… nô lệ của ngươi được không?” Morris cố gắng không để cho thanh âm mình run rẩy.
"Ngươi vốn cũng không phải nô lệ của ta." Nặc Lôi vươn tay kéo y, "Ngươi là tình nhân của ta."
"Ta —— "
"Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì." Nặc Lôi ngắt lời, "Ta đáp ứng ngươi."
"Đa tạ đại nhân." Morris nhẹ nhàng thở ra.
“Mệt ghê, phòng ngủ của ngươi ở nơi nào?" Nặc Lôi nhìn bốn phía.
Morris đứng lên, dẫn hắn đến phòng ngủ của mình.
Có lẽ vì đi đường quá mệt mỏi, Nặc Lôi đêm đó không làm gì, chỉ ôm y thật chặt, ngủ thật an ổn ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Morris rời giường chuẩn bị bữa sáng, Nặc Lôi tỉnh tìm không thấy người, liền men theo mùi thơm, tìm được người trong bếp.
“Sao lại tự mình nấu ăn?” Nặc Lôi từ phía sau ôm lấy y, lười biếng đánh ngáp, "Người hầu đâu?"
“Bà thích ăn đồ ta nấu.” Morris lau lau tay, đem mứt trái cây quét lên bánh ngọt.
“Còn chưa từng làm cho ta ăn." Nặc Lôi bất mãn, "Ta giận."
Morris bất đắc dĩ xoay người, cầm một khối bánh bích quy mỡ bò đưa cho hắn.
Nặc Lôi tự giác há mồm.
Morris dở khóc dở cười, đem bánh bích quy ném vào trong miệng hắn.
“Nói ngươi đút, không phải chọi vào!” Nặc Lôi kháng nghị.
Morris không nói nữa, cúi đầu cắt bí đỏ.
Đầu tóc Nặc Lôi như cái ổ gà, không chịu đi rửa mặt đánh răng, cứ đứng sau lưng Morris một mực dán lấy y.
Trên lầu truyền đến tiếng vang nhỏ vụn, Morris toàn thân cứng đờ, dùng sức tránh khỏi ôm ấp của Nặc Lôi.
"Này!" Nặc Lôi nhíu mày.
"Bà dậy rồi." Morris rất khẩn trương, "Xin ngươi đấy."
“Vậy buổi tối phải nghe lời.” Nặc Lôi cười tà ác, lại không phát hiện Morris lập tức trắng sắc mặt.
Một lão thái thái run rẩy từ trên cầu thang đi xuống, Nặc Lôi đầy mặt tươi cười đỡ bà, “Chào bà.”
Morris mở to hai mắt nhìn, lưu manh này cư nhiên còn biết chào hỏi?
"Con là...?" Lão nhân gia rất ngạc nhiên.
"Hắn là cấp trên của con." Morris sợ Nặc Lôi nói lung tung, vì vậy đoạt trước mở miệng.
Nặc Lôi thiêu mi, không nói gì.
Vừa nghe là thống lĩnh trong quân đội, bà cụ thụ sủng nhược kinh, thu xếp ra ngoài mua thịt nướng và đùi dê.
“Bà của ngươi rất thích ta nha." Thừa dịp lão nhân gia không có nhà, Nặc Lôi dương dương tự đắc khoe khoang cùng Morris, “Có phải ta rất có mị lực hay không?"
“Phải.” Morris qua loa.
"Vậy ngươi yêu ta không?” Nặc Lôi lại hỏi.
Morris sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy người đối diện vẻ mặt thành thật, không có chút ý tứ đùa giỡn.
Cái người này trong não đến cùng nghĩ cái gì? Morris cười khổ, uy hiếp mình, nhốt mình, vũ nhục mình, giờ cư nhiên hỏi mình có yêu hắn hay không?
"Nói a!" Nặc Lôi bất mãn y chần chừ, "Không nói tức là thừa nhận a!"
Morris vẫn không nói chuyện, nhưng cũng không phản bác.
"Không được, nói ngươi yêu ta!" Thấy hắn chậm chạp không biểu lộ thái độ, Nặc Lôi đột nhiên có chút buồn bực.
"... Ta yêu ngươi." Morris rất phối hợp.
Chuyện càng nan kham hơn cũng đã làm, bất quá là một câu yêu mà thôi, có gì mà không thể nói?
-----oOo-----
Danh sách chương