Đợi cho Lê Tư Đặc ngủ, Freddy mới vô cùng cẩn thận từ bên cạnh y đứng lên, vừa ra phòng ngủ chỉ thấy Tây Mặc đang hướng về phía này.
"Hắn ra sao rồi?" Tây Mặc hỏi.
"Không có việc gì, ngủ rồi." Freddy mắt nhìn cửa phòng ngủ, "Để hắn nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta ra phòng khách, trận chiến đã xong?"
“Phải.” Tây Mặc gật đầu.
"Chúc mừng." Freddy vỗ vỗ vai hắn.
"Chúng ta thua." Tây Mặc cười khổ.
"Cái gì?!" Freddy nghe vậy cả kinh, trước khi mình rời khỏi chiến trường, Thần Ma đại quân rõ ràng đang chiếm ưu thế lớn, sao có thể chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đã thua trận?”
"Vốn chúng ta sắp thắng lợi rồi.” Tây Mặc thở dài, "Nhưng quang ma pháp của Phổ Thụy Khắc quá lợi hại, ngay lúc khẩn yếu nhất của cuộc chiến, hắn dùng Thánh Quang Thuật chữa khỏi tất cả khôi lỗi thú bị thương, làm cho cục diện nghịch chuyển."
“Cái tên đáng chết đó!” Freddy nghiến răng nghiến lợi.
"Hiện tại Thiên Sứ quân đoàn và Ma tộc đại quân đã rút về nơi trú quân nghỉ ngơi và hồi phục, sáng mai họp." Tây Mặc đứng lên, "Ta đi trước, chăm sóc tốt Lê Tư Đặc."
"Ngươi đêm nay không ở đây?” Freddy hỏi.
“Ta về lâu đài, thăm tiểu ngốc kia.” Tây Mặc cười cười, xoay người thuấn di biến mất.
Trong lâu đài, Lâm Cảnh đang ngồi bên bàn ăn ăn, đột nhiên thấy Tây Mặc từ trên trời giáng xuống, vì vậy giật cả mình.
“Sao lại ăn thứ này?” Tây Mặc nhìn chocolate và bánh mì nướng nhíu mày.
"Ách, trận chiến đã xong?" Lâm Cảnh thả xuống bánh mì trong tay hỏi hắn.
“Chưa, về trước thăm em một chút." Tây Mặc lau chocolate trên mặt cậu, "Chưa ăn tối sao?”
"Chưa ăn no." Lâm Cảnh lau lau miệng, "Vậy anh đêm nay còn đi sao?"
"Không đi, ở lại với em.” Tây Mặc vẻ mặt cười xấu xa hôn hôn cậu, “Bảo bối vừa bị anh ăn tươi, sao có thể vứt bỏ mặc kệ.”
“Ăn em gái anh!” Lâm Cảnh bên tai "Xoát" cái đỏ bừng.
"Buổi tối đừng ăn quá nhiều, chúng ta đi nghỉ ngơi đi." Tây Mặc lôi kéo cậu đứng lên.
"Ách..." Lâm Cảnh chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Làm sao vậy?" Tây Mặc gẩy gẩy mũi cậu.
“Chúng ta cái đó a… Đừng đến phòng ngủ!” Lâm Cảnh ấp úng.
"Chẳng lẽ em muốn làm bên ngoài?” Tây Mặc cho rằng cậu thẹn thùng, vì vậy cười đến không có hảo ý.
"..." Lâm Cảnh sờ sờ mũi, lại không phản đối, nghe lời vượt mức bình thường.
"Đã xảy ra chuyện?" Tây Mặc nhướng mày.
"Không có." Lâm Cảnh kịch liệt lắc đầu.
Tây Mặc xoay người hướng về phòng ngủ.
"Này này!" Lâm Cảnh đuổi theo sau.
Đi đến cửa phòng ngủ, Tây Mặc dừng bước.
"... Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi không sao." Lâm Cảnh thật cẩn thận nhìn hắn.
Trong phòng ngủ chiếc giường lớn vốn mềm mại thoải mái nay đã thành một phiến đá cháy đen, lục mang tinh trên trần nhà cũng bị nổ thành mảnh vỡ.
"Chuyện gì xảy ra?" Tây Mặc sắc mặt âm trầm, quay đầu nhìn về phía quản gia đứng ở một bên.
"Mấy hôm trước ngài không có đây, Quang Minh chi vực có người lén đến tập kích lâu đài.” Quản gia trả lời.
Lâm Cảnh lúc ấy đang ngủ trong phòng ngủ, đột nhiên bị Phillip và Đặc Đặc cắn tay áo lôi xuống giường, còn chưa kịp thanh tỉnh, chợt nghe bên người một tiếng vang thật lớn, nếu không phải trên người có kết giới của Tây Mặc bảo hộ, đoán chừng mười cái mạng nhỏ cũng đã sớm mất!
“Vì sao không báo cho ta?!” Tây Mặc ánh mắt âm lãnh, trong thanh âm tràn đầy vị đạo nguy hiểm.
“Là tôi không cho họ báo.” Lâm Cảnh kéo kéo tay áo Tây Mặc, “Anh đừng trách bác ấy.”
“Em vì sao không cho họ nói với anh?!” Tây Mặc hai mắt huyết hồng gầm nhẹ.
“Tôi lại không bị gì, hơn nữa anh đang trên chiến trường..." Lâm Cảnh thấp giọng mở miệng, "Tôi không muốn thêm phiền toái cho anh."
“Em đứa ngu ngốc này!” Tây Mặc tức giận đến bốc hỏa.
“Anh mới ngu ngốc á.” Lâm Cảnh nhỏ giọng nói thầm.
Tây Mặc dở khóc dở cười, gia hỏa này rốt cục có đầu óc hay không? Hận đến ngứa răng, lại cứ cố tình không nỡ làm gì cậu ấy.
Lâm Cảnh thì cảm thấy mình đã cao thượng như vậy rồi! Sao còn bị mắng! Vì vậy cũng rất tức giận.
Tây Mặc vốn cũng rất muốn nổi giận, nhưng mắt thấy Lâm Cảnh lục tung tìm gối đầu chuẩn bị ra sô pha ngủ, chỉ đành đầu hàng.
“Thật hết cách với em.” Tây Mặc đem cậu kéo về đặt dưới thân, cúi đầu vốn muốn hôn cậu, lại cảm thấy thật sự có chút giận, vì vậy không nhẹ không mạnh cắn lên mặt cậu một cái, lưu lại một loạt dấu răng.
Lâm Cảnh lau lau mặt, quyết định không so đo với hắn!
“Sau này dù chuyện gì cũng không được giấu anh, biết chưa?” Tây Mặc dặn dò.
"Ờ." Lâm Cảnh qua loa gật đầu.
“Kết giới trên người em không thể hoàn toàn bảo hộ em.” Tây Mặc cầm lấy tay cậu, “Nếu gặp phải một địch nhân rất lợi hại, em vẫn sẽ gặp nguy hiểm."
"Rất lợi hại là khái niệm gì?" Lâm Cảnh hỏi.
“Đẳng cấp ma pháp tương đương một phần mười anh." Tây Mặc trả lời.
“… Anh xác định anh không phải đang trá hình tự khen mình?” Lâm Cảnh hết biết nói gì.
"Không phải chuyện đùa đâu." Tây Mặc nhíu mày, "Em là nhân loại, cho nên anh chỉ có thể sử dụng một phần mười ma pháp để tạo kết giới bảo hộ em, nếu nhiều quá em sẽ có thể bị phản phệ.”
Lâm Cảnh gật gật đầu, mình là nhân loại... Đột nhiên cảm thấy lòng có điểm buồn phiền.
"Làm sao vậy?" Tây Mặc đối với biến hóa cảm xúc của Lâm Cảnh rất mẫn cảm.
“Có phải anh vĩnh viễn cũng không già không?” Lâm Cảnh hỏi hắn.
“Ừ, Huyết tộc là bất tử.” Tây Mặc gật đầu.
Lâm Cảnh rầu rĩ "À" một tiếng, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
"Đồ ngốc." Trong nháy mắt minh bạch nguyên nhân cậu không được tự nhiên, Tây Mặc vươn tay ôm cậu vào lòng.
"Vậy sau này chờ tôi mất, anh nhớ tôi thêm vài năm được không, rồi mới tìm người khác?" Lâm Cảnh vừa ủy khuất vừa chua xót.
"Không cho phép nghĩ ngợi lung tung." Tây Mặc xoa xoa đầu cậu.
"Bằng không, bằng không, anh cũng đem tôi biến thành Huyết tộc đi.” Lâm Cảnh do dự nói.
"Cái gì?" Tây Mặc cả kinh.
"Biến thành Huyết tộc, có lẽ có thể bất tử đi?” Lâm Cảnh cúi đầu không dám nhìn hắn.
"... Tiểu ngốc." Tây Mặc trong lòng mềm mại đến sắp tan chảy.
“Được hay không được?" Lâm Cảnh thấp giọng hỏi.
"Không được." Tây Mặc ôm sát cậu, “Không phải ai cũng thích hợp biến thành Huyết tộc, đêm đầu biến đổi sẽ rất đau, lại có thể gặp nguy hiểm, anh không muốn.”
“Tôi không sợ đau." Lâm Cảnh vội nói.
"Huyết tộc có gì tốt?" Tây Mặc kéo tay cậu áp lên má mình, “Không có tim đập, không có nhiệt độ cơ thể, cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, không có máu tươi sẽ chết, bị thế nhân phỉ nhổ, anh làm sao nỡ khiến bảo bối biến thành như vậy."
“Nhưng Huyết tộc có thể bất tử.” Lâm Cảnh thanh âm rất thấp, "Tôi sẽ đi thuyết phục ba mẹ tôi—— "
“Em không cần." Tây Mặc ngắt lời cậu.
Lâm Cảnh không nói thêm gì nữa, hốc mắt có chút đỏ lên.
Tây Mặc hôn hôn trán cậu, lại cảm thấy một mảnh lạnh buốt.
“Tôi thật sự muốn sống cùng anh.” Lâm Cảnh cay mũi, “Tuy anh rất khốn nạn, nhưng tôi cứ không muốn anh ở cùng người khác, một giây cũng không muốn."
"Bảo bối đừng như vậy." Tây Mặc đau lòng nhìn cậu.
“Sau này khi tôi chết—— "
“Em sẽ không chết!" Tây Mặc hung hăng ôm cậu vào lòng, tất cả lý trí đều bại bởi tình yêu, “Anh có cách, em không cần biến thành Huyết tộc, cũng có thể vĩnh viễn cùng anh.”
"Thật sao?" Lâm Cảnh có chút không tin.
"... Phải." Tây Mặc ôm cậu ngồi dậy, “Nhưng anh muốn em cam đoan, vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh.”
“Anh không tin tôi?” Lòng Lâm Cảnh có chút lạnh.
"Đương nhiên không phải." Tây Mặc cầm tay cậu, cười khổ nhìn cậu.
"Nhìn cái gì?" Lâm Cảnh không được tự nhiên.
“Lúc này đây, anh đánh cuộc,” Tây Mặc vươn tay ôm cậu vào lòng, thanh âm có chút khó chịu, "Em đừng để anh phải thua.”
"Có ý tứ gì?" Lâm Cảnh có nghe không hiểu.
"Đi thôi bảo bối, mang em đến một chỗ.” Tây Mặc niết niết mặt cậu, không trả lời câu hỏi.
Xuyên qua hành lang u ám, hai người đến một chỗ âm lãnh ẩm ướt, đối diện, là một cánh cửa nhỏ trông cũ nát vô cùng.
"Tại sao lại muốn tới đây?" Lâm Cảnh rùng mình, không tự chủ được nhích lại gần Tây Mặc.
"Đừng sợ." Tây Mặc đẩy cửa ra, cầm tay Lâm Cảnh, “Coi chừng ngã.”
Phía sau cửa là một thềm đá, xem ra đã rất lâu không có người đi qua, bên trên mọc đầy rong rêu xanh rì, ẩm ướt trơn trượt, nếu không có Tây Mặc dắt, mấy lần Lâm Cảnh thiếu chút là trực tiếp ngồi xuống.
Cuối bậc thang là một gian phòng, bên trong bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái bàn vẽ đồ hình kỳ quái, mấy cái ghế, còn có một cái rương lớn.
"Ngồi đi bảo bối." Tây Mặc giúp Lâm Cảnh lau sạch một cái ghế.
"Đây là cái gì?" Lâm Cảnh nhìn đồ án vẽ trên bàn, có chút tò mò hỏi.
" Huy hiệu Gia tộc." Tây Mặc từ trong rương lấy ra vài món đồ đặt lên bàn.
"Chúng ta sắp làm gì?" Lâm Cảnh hỏi.
"Ký kết khế ước." Tây Mặc đốt lên một ngọn nến.
"... Đem linh hồn của tôi giao cho ma quỷ, sau đó đổi lấy sinh mệnh vĩnh hằng?” Lâm Cảnh sức tưởng tượng rất phong phú.
"Có sợ không?" Tây Mặc câu lên khóe miệng nhìn cậu.
“…Sẽ bất tử chứ?” Lâm Cảnh do dự hỏi.
“Sẽ.” Tây Mặc trả lời vô cùng kiên định.
"... Vậy được rồi." Lâm Cảnh cắn răng.
“Tiểu ngốc, gạt em thôi.” Tây Mặc nhịn không được cười, "Linh hồn của em chỉ có thể cho mình anh, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Đó là khế ước gì?" Lâm Cảnh nhẹ nhàng thở ra, lại hiếu kỳ hỏi.
"Huyết tộc khế ước." Tây Mặc trải một tấm da dê lên bàn, sau đó dùng răng nanh cắn rách ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên.
"Huyết tộc khế ước là cái gì?" Lâm Cảnh vẫn còn hỏi.
"Bảo bối, dùng cái này chấm máu làm mực, viết tên em.” Tây Mặc đưa cho cậu một cây bút lông ngỗng.
"Nga." Lâm Cảnh gật gật đầu, theo lời mà làm.
Nét cuối vừa xong, Lâm Cảnh đột nhiên cảm thấy, trong thân thể tựa hồ lập tức tràn vào thứ gì đó vốn không thuộc về mình.
“Sao lại…Này, anh làm sao vậy?" Lâm Cảnh vốn còn muốn hỏi Tây Mặc là chuyện gì xảy ra, nhưng vừa xoay người qua liền thấy hắn thần sắc tựa hồ rất thống khổ, vì vậy bị dọa sợ.
"Không có việc gì." Tây Mặc lau máu tươi bên môi, nhìn Lâm Cảnh khóe miệng giương lên, tay phải đặt ở ngực khẽ khom người.
"Xin chào, tiểu chủ nhân tôn kính của ta."
"Hắn ra sao rồi?" Tây Mặc hỏi.
"Không có việc gì, ngủ rồi." Freddy mắt nhìn cửa phòng ngủ, "Để hắn nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta ra phòng khách, trận chiến đã xong?"
“Phải.” Tây Mặc gật đầu.
"Chúc mừng." Freddy vỗ vỗ vai hắn.
"Chúng ta thua." Tây Mặc cười khổ.
"Cái gì?!" Freddy nghe vậy cả kinh, trước khi mình rời khỏi chiến trường, Thần Ma đại quân rõ ràng đang chiếm ưu thế lớn, sao có thể chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đã thua trận?”
"Vốn chúng ta sắp thắng lợi rồi.” Tây Mặc thở dài, "Nhưng quang ma pháp của Phổ Thụy Khắc quá lợi hại, ngay lúc khẩn yếu nhất của cuộc chiến, hắn dùng Thánh Quang Thuật chữa khỏi tất cả khôi lỗi thú bị thương, làm cho cục diện nghịch chuyển."
“Cái tên đáng chết đó!” Freddy nghiến răng nghiến lợi.
"Hiện tại Thiên Sứ quân đoàn và Ma tộc đại quân đã rút về nơi trú quân nghỉ ngơi và hồi phục, sáng mai họp." Tây Mặc đứng lên, "Ta đi trước, chăm sóc tốt Lê Tư Đặc."
"Ngươi đêm nay không ở đây?” Freddy hỏi.
“Ta về lâu đài, thăm tiểu ngốc kia.” Tây Mặc cười cười, xoay người thuấn di biến mất.
Trong lâu đài, Lâm Cảnh đang ngồi bên bàn ăn ăn, đột nhiên thấy Tây Mặc từ trên trời giáng xuống, vì vậy giật cả mình.
“Sao lại ăn thứ này?” Tây Mặc nhìn chocolate và bánh mì nướng nhíu mày.
"Ách, trận chiến đã xong?" Lâm Cảnh thả xuống bánh mì trong tay hỏi hắn.
“Chưa, về trước thăm em một chút." Tây Mặc lau chocolate trên mặt cậu, "Chưa ăn tối sao?”
"Chưa ăn no." Lâm Cảnh lau lau miệng, "Vậy anh đêm nay còn đi sao?"
"Không đi, ở lại với em.” Tây Mặc vẻ mặt cười xấu xa hôn hôn cậu, “Bảo bối vừa bị anh ăn tươi, sao có thể vứt bỏ mặc kệ.”
“Ăn em gái anh!” Lâm Cảnh bên tai "Xoát" cái đỏ bừng.
"Buổi tối đừng ăn quá nhiều, chúng ta đi nghỉ ngơi đi." Tây Mặc lôi kéo cậu đứng lên.
"Ách..." Lâm Cảnh chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Làm sao vậy?" Tây Mặc gẩy gẩy mũi cậu.
“Chúng ta cái đó a… Đừng đến phòng ngủ!” Lâm Cảnh ấp úng.
"Chẳng lẽ em muốn làm bên ngoài?” Tây Mặc cho rằng cậu thẹn thùng, vì vậy cười đến không có hảo ý.
"..." Lâm Cảnh sờ sờ mũi, lại không phản đối, nghe lời vượt mức bình thường.
"Đã xảy ra chuyện?" Tây Mặc nhướng mày.
"Không có." Lâm Cảnh kịch liệt lắc đầu.
Tây Mặc xoay người hướng về phòng ngủ.
"Này này!" Lâm Cảnh đuổi theo sau.
Đi đến cửa phòng ngủ, Tây Mặc dừng bước.
"... Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi không sao." Lâm Cảnh thật cẩn thận nhìn hắn.
Trong phòng ngủ chiếc giường lớn vốn mềm mại thoải mái nay đã thành một phiến đá cháy đen, lục mang tinh trên trần nhà cũng bị nổ thành mảnh vỡ.
"Chuyện gì xảy ra?" Tây Mặc sắc mặt âm trầm, quay đầu nhìn về phía quản gia đứng ở một bên.
"Mấy hôm trước ngài không có đây, Quang Minh chi vực có người lén đến tập kích lâu đài.” Quản gia trả lời.
Lâm Cảnh lúc ấy đang ngủ trong phòng ngủ, đột nhiên bị Phillip và Đặc Đặc cắn tay áo lôi xuống giường, còn chưa kịp thanh tỉnh, chợt nghe bên người một tiếng vang thật lớn, nếu không phải trên người có kết giới của Tây Mặc bảo hộ, đoán chừng mười cái mạng nhỏ cũng đã sớm mất!
“Vì sao không báo cho ta?!” Tây Mặc ánh mắt âm lãnh, trong thanh âm tràn đầy vị đạo nguy hiểm.
“Là tôi không cho họ báo.” Lâm Cảnh kéo kéo tay áo Tây Mặc, “Anh đừng trách bác ấy.”
“Em vì sao không cho họ nói với anh?!” Tây Mặc hai mắt huyết hồng gầm nhẹ.
“Tôi lại không bị gì, hơn nữa anh đang trên chiến trường..." Lâm Cảnh thấp giọng mở miệng, "Tôi không muốn thêm phiền toái cho anh."
“Em đứa ngu ngốc này!” Tây Mặc tức giận đến bốc hỏa.
“Anh mới ngu ngốc á.” Lâm Cảnh nhỏ giọng nói thầm.
Tây Mặc dở khóc dở cười, gia hỏa này rốt cục có đầu óc hay không? Hận đến ngứa răng, lại cứ cố tình không nỡ làm gì cậu ấy.
Lâm Cảnh thì cảm thấy mình đã cao thượng như vậy rồi! Sao còn bị mắng! Vì vậy cũng rất tức giận.
Tây Mặc vốn cũng rất muốn nổi giận, nhưng mắt thấy Lâm Cảnh lục tung tìm gối đầu chuẩn bị ra sô pha ngủ, chỉ đành đầu hàng.
“Thật hết cách với em.” Tây Mặc đem cậu kéo về đặt dưới thân, cúi đầu vốn muốn hôn cậu, lại cảm thấy thật sự có chút giận, vì vậy không nhẹ không mạnh cắn lên mặt cậu một cái, lưu lại một loạt dấu răng.
Lâm Cảnh lau lau mặt, quyết định không so đo với hắn!
“Sau này dù chuyện gì cũng không được giấu anh, biết chưa?” Tây Mặc dặn dò.
"Ờ." Lâm Cảnh qua loa gật đầu.
“Kết giới trên người em không thể hoàn toàn bảo hộ em.” Tây Mặc cầm lấy tay cậu, “Nếu gặp phải một địch nhân rất lợi hại, em vẫn sẽ gặp nguy hiểm."
"Rất lợi hại là khái niệm gì?" Lâm Cảnh hỏi.
“Đẳng cấp ma pháp tương đương một phần mười anh." Tây Mặc trả lời.
“… Anh xác định anh không phải đang trá hình tự khen mình?” Lâm Cảnh hết biết nói gì.
"Không phải chuyện đùa đâu." Tây Mặc nhíu mày, "Em là nhân loại, cho nên anh chỉ có thể sử dụng một phần mười ma pháp để tạo kết giới bảo hộ em, nếu nhiều quá em sẽ có thể bị phản phệ.”
Lâm Cảnh gật gật đầu, mình là nhân loại... Đột nhiên cảm thấy lòng có điểm buồn phiền.
"Làm sao vậy?" Tây Mặc đối với biến hóa cảm xúc của Lâm Cảnh rất mẫn cảm.
“Có phải anh vĩnh viễn cũng không già không?” Lâm Cảnh hỏi hắn.
“Ừ, Huyết tộc là bất tử.” Tây Mặc gật đầu.
Lâm Cảnh rầu rĩ "À" một tiếng, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
"Đồ ngốc." Trong nháy mắt minh bạch nguyên nhân cậu không được tự nhiên, Tây Mặc vươn tay ôm cậu vào lòng.
"Vậy sau này chờ tôi mất, anh nhớ tôi thêm vài năm được không, rồi mới tìm người khác?" Lâm Cảnh vừa ủy khuất vừa chua xót.
"Không cho phép nghĩ ngợi lung tung." Tây Mặc xoa xoa đầu cậu.
"Bằng không, bằng không, anh cũng đem tôi biến thành Huyết tộc đi.” Lâm Cảnh do dự nói.
"Cái gì?" Tây Mặc cả kinh.
"Biến thành Huyết tộc, có lẽ có thể bất tử đi?” Lâm Cảnh cúi đầu không dám nhìn hắn.
"... Tiểu ngốc." Tây Mặc trong lòng mềm mại đến sắp tan chảy.
“Được hay không được?" Lâm Cảnh thấp giọng hỏi.
"Không được." Tây Mặc ôm sát cậu, “Không phải ai cũng thích hợp biến thành Huyết tộc, đêm đầu biến đổi sẽ rất đau, lại có thể gặp nguy hiểm, anh không muốn.”
“Tôi không sợ đau." Lâm Cảnh vội nói.
"Huyết tộc có gì tốt?" Tây Mặc kéo tay cậu áp lên má mình, “Không có tim đập, không có nhiệt độ cơ thể, cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, không có máu tươi sẽ chết, bị thế nhân phỉ nhổ, anh làm sao nỡ khiến bảo bối biến thành như vậy."
“Nhưng Huyết tộc có thể bất tử.” Lâm Cảnh thanh âm rất thấp, "Tôi sẽ đi thuyết phục ba mẹ tôi—— "
“Em không cần." Tây Mặc ngắt lời cậu.
Lâm Cảnh không nói thêm gì nữa, hốc mắt có chút đỏ lên.
Tây Mặc hôn hôn trán cậu, lại cảm thấy một mảnh lạnh buốt.
“Tôi thật sự muốn sống cùng anh.” Lâm Cảnh cay mũi, “Tuy anh rất khốn nạn, nhưng tôi cứ không muốn anh ở cùng người khác, một giây cũng không muốn."
"Bảo bối đừng như vậy." Tây Mặc đau lòng nhìn cậu.
“Sau này khi tôi chết—— "
“Em sẽ không chết!" Tây Mặc hung hăng ôm cậu vào lòng, tất cả lý trí đều bại bởi tình yêu, “Anh có cách, em không cần biến thành Huyết tộc, cũng có thể vĩnh viễn cùng anh.”
"Thật sao?" Lâm Cảnh có chút không tin.
"... Phải." Tây Mặc ôm cậu ngồi dậy, “Nhưng anh muốn em cam đoan, vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh.”
“Anh không tin tôi?” Lòng Lâm Cảnh có chút lạnh.
"Đương nhiên không phải." Tây Mặc cầm tay cậu, cười khổ nhìn cậu.
"Nhìn cái gì?" Lâm Cảnh không được tự nhiên.
“Lúc này đây, anh đánh cuộc,” Tây Mặc vươn tay ôm cậu vào lòng, thanh âm có chút khó chịu, "Em đừng để anh phải thua.”
"Có ý tứ gì?" Lâm Cảnh có nghe không hiểu.
"Đi thôi bảo bối, mang em đến một chỗ.” Tây Mặc niết niết mặt cậu, không trả lời câu hỏi.
Xuyên qua hành lang u ám, hai người đến một chỗ âm lãnh ẩm ướt, đối diện, là một cánh cửa nhỏ trông cũ nát vô cùng.
"Tại sao lại muốn tới đây?" Lâm Cảnh rùng mình, không tự chủ được nhích lại gần Tây Mặc.
"Đừng sợ." Tây Mặc đẩy cửa ra, cầm tay Lâm Cảnh, “Coi chừng ngã.”
Phía sau cửa là một thềm đá, xem ra đã rất lâu không có người đi qua, bên trên mọc đầy rong rêu xanh rì, ẩm ướt trơn trượt, nếu không có Tây Mặc dắt, mấy lần Lâm Cảnh thiếu chút là trực tiếp ngồi xuống.
Cuối bậc thang là một gian phòng, bên trong bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái bàn vẽ đồ hình kỳ quái, mấy cái ghế, còn có một cái rương lớn.
"Ngồi đi bảo bối." Tây Mặc giúp Lâm Cảnh lau sạch một cái ghế.
"Đây là cái gì?" Lâm Cảnh nhìn đồ án vẽ trên bàn, có chút tò mò hỏi.
" Huy hiệu Gia tộc." Tây Mặc từ trong rương lấy ra vài món đồ đặt lên bàn.
"Chúng ta sắp làm gì?" Lâm Cảnh hỏi.
"Ký kết khế ước." Tây Mặc đốt lên một ngọn nến.
"... Đem linh hồn của tôi giao cho ma quỷ, sau đó đổi lấy sinh mệnh vĩnh hằng?” Lâm Cảnh sức tưởng tượng rất phong phú.
"Có sợ không?" Tây Mặc câu lên khóe miệng nhìn cậu.
“…Sẽ bất tử chứ?” Lâm Cảnh do dự hỏi.
“Sẽ.” Tây Mặc trả lời vô cùng kiên định.
"... Vậy được rồi." Lâm Cảnh cắn răng.
“Tiểu ngốc, gạt em thôi.” Tây Mặc nhịn không được cười, "Linh hồn của em chỉ có thể cho mình anh, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Đó là khế ước gì?" Lâm Cảnh nhẹ nhàng thở ra, lại hiếu kỳ hỏi.
"Huyết tộc khế ước." Tây Mặc trải một tấm da dê lên bàn, sau đó dùng răng nanh cắn rách ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên.
"Huyết tộc khế ước là cái gì?" Lâm Cảnh vẫn còn hỏi.
"Bảo bối, dùng cái này chấm máu làm mực, viết tên em.” Tây Mặc đưa cho cậu một cây bút lông ngỗng.
"Nga." Lâm Cảnh gật gật đầu, theo lời mà làm.
Nét cuối vừa xong, Lâm Cảnh đột nhiên cảm thấy, trong thân thể tựa hồ lập tức tràn vào thứ gì đó vốn không thuộc về mình.
“Sao lại…Này, anh làm sao vậy?" Lâm Cảnh vốn còn muốn hỏi Tây Mặc là chuyện gì xảy ra, nhưng vừa xoay người qua liền thấy hắn thần sắc tựa hồ rất thống khổ, vì vậy bị dọa sợ.
"Không có việc gì." Tây Mặc lau máu tươi bên môi, nhìn Lâm Cảnh khóe miệng giương lên, tay phải đặt ở ngực khẽ khom người.
"Xin chào, tiểu chủ nhân tôn kính của ta."
Danh sách chương