Áo ngủ màu lam nhạt bị ném ra sàn, Lâm Cảnh hàng mi run nhè nhẹ, tay cũng khẩn trương cầm lấy chăn.
"Đừng sợ." Tây Mặc liên tục hạ xuống những nụ hôn nhu hòa lên mặt cậu, “Nếu không thoải mái liền nói cho anh, đừng miễn cưỡng."
“Cậu ta hiện tại rõ ràng cũng rất không thoải mái." Lâm Cảnh còn chưa kịp nói chuyện, cửa ra vào đột nhiên truyền đến một thanh âm lơ đãng.
Cửa sổ bị mở mạnh ra, gió đêm hơi lạnh ùa vào phòng ngủ, đem không khí mập mờ ái muội thổi không còn một mảnh.
Lâm Cảnh thân thể có chút run rẩy, không đợi kịp phản ứng, đã bị Tây Mặc dùng chăn bọc kín.
“Có cần che luôn đầu vậy không a?” Lê Tư Đặc khinh bỉ.
"Các ngươi cút ra ngoài cho ta!” Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Freddy khóe miệng co rút, từ bệ cửa sổ nhảy xuống, lôi kéo Lê Tư Đặc ra phòng khách.
Tây Mặc hận đến ngứa răng, bất quá hiện tại hiển nhiên không phải lúc đánh nhau, dù có nghĩ thế nào, cũng là đồ ngốc trong chăn kia trọng yếu hơn.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc đem cậu từ trong chăn lôi ra.
Lâm Cảnh mặt đỏ bừng, tay nắm chặt cái chăn.
“Em ngủ trước một mình, anh đuổi bọn họ đi sẽ quay lại với em, được không?" Tây Mặc thanh âm ôn nhu muốn chảy nước.
Lâm Cảnh lỗ tai đỏ như thể chỉ một giây sau sẽ bốc cháy.
Tây Mặc thích nhất biểu tình ngốc ngốc của cậu, vì vậy lại nhịn không được cúi đầu, mút cắn cánh môi đã bị mình chà đạp đến sưng đỏ kia, không nỡ buông ra.
"Bảo bối! Chúng ta cũng tới hôn một cái a!" Sau lưng đột nhiên nổ tung một thanh âm, y như tiếng sấm.
Lâm Cảnh bị dọa đến khẽ run rẩy, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi Tây Mặc.
Tây Mặc cảm giác mình có xu thế bạo phát, quay đầu nhìn lại, Nặc Lôi đang ôm Morris hôn bất diệc nhạc hồ, Morris đáng thương mặc áo ngủ tơ lụa lỏng lẻo, dép lê cũng chỉ mang một chiếc, tóc vàng nhạt xinh đẹp lại càng lộn xộn hơn, hiển nhiên là bị người nào đó trực tiếp từ trên giường khiêng sang đây xem náo nhiệt.
Tây Mặc nhịn thật lâu, mới không có trước mặt Lâm Cảnh quá bạo lực, chỉ là không nói một lời từ trên giường đứng lên, lại giúp Lâm Cảnh đắp kín chăn, cuối cùng mới kéo lấy hai người dư thừa kia ra phòng khách.
Trên salon, Lê Tư Đặc đang ghé lên người Freddy ăn bữa ăn khuya.
“Không phải ba giờ trước mới ăn xong sao?" Freddy có chút bất đắc dĩ lại có chút sủng nịch vân vê tóc y.
Lê Tư Đặc thời điểm hút máu vô cùng chăm chú, cho nên hoàn toàn không để tâm Freddy đang nói cái gì.
Tây Mặc ngồi trên ghế salon, sắc mặt khó coi xoay xoay chiếc nhẫn mã não trên tay, nhìn bốn người kia một lời không nói.
Nặc Lôi tiếp tục ôm Morris nghiên cứu cách thức hôn sâu tiêu chuẩn, rất bất ngờ chính là, lần này Morris chẳng những không chóng mặt đến ngất, cư nhiên còn có chút phối hợp.
Chúng ta mới không có thấy ánh mắt muốn giết người của thân vương! Chúng ta là tới hôn môi! Chụt!
Hai tên khốn kiếp này! Freddy trong lòng âm thầm nguyền rủa một câu.
Nhưng khi nhìn đến Lê Tư Đặc một mực nằm sấp trước ngực mình không chịu dậy, Freddy chỉ có u oán thở dài.
Cho nên, vẫn là chính mình phải mở miệng? Nhân sinh thật sự là tịch mịch như tuyết.
"Khụ khụ." Freddy ho khan một tiếng, đem đầu chuyển hướng Tây Mặc, "Không có nhận được hồi âm của cú mèo, lo lắng ngươi gặp chuyện không may, cho nên khụ khụ, sang đây xem một chút, kỳ thật ta muốn nói chính là, đêm nay ánh trăng rất không tồi..."
Lê Tư Đặc thiếu chút nữa bị một ngụm máu tươi làm sặc.
"Vâng, ánh trăng không tồi, đúng là giai đoạn sinh động của Huyết tộc.” Tây Mặc đồng ý gật đầu, chỉa chỉa Lê Tư Đặc, "Đêm nay hắn sẽ rất phấn khởi."
"Vậy sao?" Freddy hai mắt tỏa sáng.
"Ngu ngốc!" Lê Tư Đặc ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, "Thu hồi ý niệm loạn thất bát tao của ngươi ngay!”
"Ách..." Freddy thức thời không trêu chọc y.
“Được rồi ta nói!” Morris thật sự chịu không được cái kiểu hôn gặm kéo cắn của Nặc Lôi, đẩy hắn ra không kịp thở nhìn Tây Mặc, "Chúng ta là tới hỏi, rốt cuộc có theo kế hoạch tiến hành không, thời gian sắp không còn kịp rồi!"
"Ta không đáp ứng." Tây Mặc không cần suy nghĩ cự tuyệt.
“Nhưng mà đây là cái cớ tốt nhất!” Nặc Lôi có chút sốt ruột, "Hiện tại quân đội Quang Minh chi vực đã giải tán, nếu như chúng ta có thể trước một bước phát binh, sẽ chiếm ưu thế rất lớn!"
"Ta nói, ta không đáp ứng." Tây Mặc sắc mặt băng lãnh như sương.
"Ngươi yêu hắn?" Freddy có chút không thể tin nhìn Tây Mặc, "Đùa hay thật vậy? Một nhân loại?"
Tây Mặc không trả lời, sắc mặt vẫn lạnh băng như trước, đáy mắt lại hiện lên một tia ôn nhu không dễ phát giác.
"Ta đã biết, vốn nghĩ ngươi lần này chỉ là chơi đùa, cho nên mới..." Freddy vỗ vỗ vai Tây Mặc, “Vừa rồi quấy rầy, thật xin lỗi."
Sau khi nói xong, liền mang theo Lê Tư Đặc cùng nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Vầy là sao?” Nặc Lôi chẳng hiểu gì hết, “Kế hoạch của ta, cứ như vậy chết non rồi hả?"
"Ta cũng phải về đây.” Morris đứng lên nhìn Nặc Lôi, " Ngươi có về không?”
"Dựa theo kế hoạch của ta, quân đội Ma giới thương vong có thể giảm thiểu!” Nặc Lôi có chút kích động, cũng chẳng quan tâm Morris, chỉ nhìn Tây Mặc rống, "Ngài là một trong những kẻ thống trị cao nhất Ma giới đại lục, phải có trách nhiệm với tất cả binh sĩ!"
“Đổi lại, nếu ta bảo ngươi phong ấn ma pháp cùng sức chiến đấu của Morris, sau đó đem hắn đưa đến Quang Minh chi vực, ngươi có nguyện ý hay không?" Tây Mặc không để ý hắn thất lễ, chỉ thần sắc bình tĩnh hỏi hắn.
Nặc Lôi sững sờ, quay đầu nhìn Morris đứng bên cửa sổ.
Ngươi thanh niên nam tử mặc áo ngủ môi có chút mím lại, mặc kệ thời gian trôi qua mấy ngàn mấy vạn năm, vẫn khiến mình kinh diễm, chói mắt như kim cương.
Người như vậy, tình cảm như vậy, ai lại có thể tự tay đưa hắn vào chỗ nguy hiểm đó, đi đối mặt cái chủng tộc đê hèn đó?
"Thực xin lỗi." Nặc Lôi đã có chút minh bạch khó xử của Tây Mặc, vì vậy áy náy nhìn hắn.
"Trở về đi." Tây Mặc cười nhạt một tiếng, "Ta sẽ nghĩ ra cách tốt hơn, cũng sẽ chịu trách nhiệm tương ứng."
Nặc Lôi khẽ gật đầu, cùng Morris thuấn di biến mất.
Tây Mặc thở dài, quay người trở lại phòng ngủ.
Đèn tường hôn ám mà ấm cúng rọi xuống, Lâm Cảnh bọc trong chăn, đang nhìn mình.
“Đợi anh?” Tây Mặc ngồi xổm bên giường, vươn tay gẩy gẩy mũi cậu.
“Các anh đang nói chuyện gì?" Lâm Cảnh hỏi.
“Hửm?” Tây Mặc sửng sốt, trước khi ra khỏi mình đã bố trí kết giới quanh phòng ngủ, em ấy sao có thể nghe ra bên ngoài đang nói chuyện?
“Kế hoạch gì?” Lâm Cảnh hỏi tiếp.
Tây Mặc nhìn chung quanh, lập tức một trận lửa giận, kết giới mình bố trí đã bị triệt tiêu không còn một mảnh, rốt cuộc là gia hỏa nào nhiều chuyện như vậy!
“Có liên quan tới tôi?” Lâm Cảnh dò xét.
Tây Mặc do dự một chút, gật đầu.
Lâm Cảnh khóe miệng giương lên, cố gắng muốn giả như không quan tâm mà cười, đáy mắt nhưng vẫn tràn đầy thất vọng.
Cho nên, trước đó nói yêu, vẫn là vì lừa gạt mình sao?
"Đừng nghĩ lung tung." Tây Mặc cầm chặt tay cậu, “Anh sẽ không ức hiếp em nữa, tin tưởng anh được không?"
"Đó là kế hoạch gì?" Lâm Cảnh hỏi.
"Còn nhớ trước đó anh đã nói với em, Ma giới cùng Quang Minh chi vực sớm muộn sẽ có một hồi chiến tranh không?” Tây Mặc nhìn cậu.
Lâm Cảnh gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.
"Gần đây Quang Minh chi vực không biết vì cái gì, cư nhiên giải tán tất cả quân đội sở hữu, đây vốn là cơ hội tiến công tốt nhất, nhưng nếu không có một cái cớ phù hợp, Ma giới cũng không thể chủ động xuất binh."
"Cho nên vừa rồi các anh nói lấy cớ, là có liên quan tới tôi?” đầu Lâm Cảnh thỉnh thoảng cũng sẽ phát linh quang.
"Mấy ngày hôm trước Ma giới xảy ra chuyện, Grint cũng thừa dịp loạn dẫn theo người đến bắt em, đáng tiếc vận khí không tốt, nửa đường vừa vặn gặp Hàn Dật Phong." Tây Mặc cảm thấy có chút khôi hài, "Theo vệ binh tình báo, lúc ấy bọn chúng đang thương lượng trong Hắc sâm lâm (rừng rậm đen), sau khi bắt được em sẽ giam ở Nhân giới hay là Quang Minh chi vực, chỉ là không nghĩ tới mọi chuyện chúng nói đều bị một tiểu khủng long ham chơi nghe được."
"Đường Đường?" Lâm Cảnh bật cười.
"Sau đó tiểu khủng long kia liền bò về, nói cho Hàn Dật Phong, sau đó công chúa Grint không may, lại lần nữa rơi vào tay Ma giới.” Tây Mặc bóp mũi Lâm Cảnh, “Cho nên chúng ta ngày mai sẽ trở về tòa thành khi dễ cô ta!”
“Anh còn chưa nói cho tôi biết, kế hoạch là gì.” Lâm Cảnh rất kiên trì hỏi.
"... Nếu như vệ binh canh gác không cẩn thận lại để cho Grint chạy, cô ta nhất định sẽ tiếp tục tới tìm em, Thần Ma nhị giới đều biết, anh yêu em sắp phát điên rồi, nếu công chúa Quang Minh chi vực trói em mang đi, em cảm thấy anh có thể mất đi lý trí hay không?"
"Sau đó Ma giới liền có cớ xuất binh rồi?” Lâm Cảnh bĩu môi, “Cớ rất tốt a, sao không đáp ứng đi?"
“Em hi vọng anh đáp ứng?" Tây Mặc nhìn cậu.
"Đương nhiên không hi vọng!" Lâm Cảnh cầm gối đầu nện hắn, "Lão tử lại không phải người ngu! Anh tên khốn này!"
"Vậy ngày mai cùng anh trở về đi?" Tây Mặc nắm tay cậu.
"Không đi." Lâm Cảnh đem tay của mình rụt về.
"Vì sao?" Tây Mặc nhíu mày.
“Tôi vừa mới trở về, lại đi nữa sẽ bị viện trưởng khai trừ đó! Hơn nữa ba mẹ tôi cũng nhất định sẽ hoài nghi!" Lâm Cảnh bọc chăn thật kín, chỉ lộ ra hai con mắt, "Anh tự mình trở lại Ma giới đi."
“Anh có cách giúp em giải quyết." Tây Mặc ôm cuộn chăn, trên trán cậu hôn chụt một phát, “Cho nên, cùng anh về đi?"
"Biện pháp gì?" Lâm Cảnh hiếu kỳ.
“Hôn một cái sẽ nói cho em biết." Tây Mặc sáp mặt lại.
"Cút!" Lâm Cảnh trực tiếp túm chăn trùm lên đầu.
"Quỷ hẹp hòi, hôn một cái cũng sẽ không mang thai!" Tây Mặc kéo chăn xuống, túm cậu ta ôm vào lòng.
“Anh mới mang được thai!" Lâm Cảnh ra sức cùng hắn vật lộn.
“Em muốn mấy đứa?” Tây Mặc tiếp tục trêu chọc cậu.
“A a a anh là tên khốn!” Tai Lâm Cảnh đỏ bừng.
Tây Mặc tìm đúng cơ hội đem Lâm Cảnh bắt lại, sau đó sáp tới hôn một cái.
“Đồ khốn.” Lâm Cảnh nói nhỏ, cầm tay áo lau miệng.
"Chúng ta xem như chính thức quen nhau?” Tây Mặc không để ý thái độ xấu của cậu, tiếp tục ôm hỏi.
Lâm Cảnh không nói chuyện.
“Anh thích em.” Tây Mặc tiếp tục ghé vào tai cậu mở miệng, "Anh thừa nhận, ban đầu anh chỉ muốn cùng em lên giường, nhưng bây giờ, hình như anh thật sự có chút yêu em.”
Hình như? Có chút?
Đây là cái kiểu thổ lộ quỷ gì!
Lâm Cảnh đẩy ra Tây Mặc, hổn hển giận nhìn hắn.
"Cho anh một cơ hội, được không?" Tây Mặc nắm hai tay của cậu.
Lâm Cảnh không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt.
Tây Mặc khóe miệng giương lên, sát lại hôn lên cánh môi cậu.
Lâm Cảnh khẽ ngẩng đầu, lần đầu tiên ngây ngô mà lại nghiêm túc đáp lại, trong lòng vẫn không chắc chắn, rồi lại cố chấp không muốn hoài nghi thêm nữa.
Nắng sớm nhẹ chiếu, Lâm Cảnh tựa vào lồng ngực ấm áp đó, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tin tưởng thêm lần này, cũng là một lần cuối cùng.
Nếu như kết quả cuối cùng vẫn là lừa gạt, tôi sẽ hận anh trọn đời này.
Ma giới Vong linh thánh điện, Nặc Lôi bưng hai ly cà phê đến hoa viên, đưa cho Morris một ly.
"Cảm ơn." Morris tiếp nhận ly, hướng hắn cười cười.
"Ngươi có phải sợ ta không?” Nặc Lôi ngồi xổm trước mặt y.
Morris tay run lên, cà phê thiếu chút nữa đổ ra.
“Ngươi vẫn luôn trốn ta, ta biết rõ, trước đây ta xác thực rất khốn nạn." Nặc Lôi cười khổ, " Thế nhưng —— "
"Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Morris đánh gãy hắn, "Ta là đang nghĩ chuyện Quang Minh chi vực.”
“Hả?” Nặc Lôi nhìn y, “Nghĩ cái gì?”
“Cứ có cảm giác, sự tình không chỉ đơn giản là chuyện Grint tranh giành tình nhân.” Morris nhíu mày, "Lời nguyền Quang Minh mở ra vốn cũng rất quỷ dị, ta không tin chỉ vẻn vẹn một công chúa mà ngay cả Lê Tư Đặc cũng không đánh lại, lại có thể điều khiển nó, ta cũng không tin Duncan giáo sư ẩn nấp mấy ngàn năm ở Ma giới, sẽ nghe lệnh cô ta.”
"Ngươi hoài nghi có Quang Minh Vương tham dự?" Nặc Lôi thần tình nghiêm túc.
"Ta hoài nghi trò khôi hài của chúng ngày đó, không đơn giản chỉ là muốn bắt Lâm Cảnh.” Morris đứng lên, "Ta muốn đến thư viện tra tư liệu, ngươi đi tìm Freddy vương tử cùng Lê Tư Đặc, sau đó đợi lão đại trở về, chúng ta sẽ cùng thương lượng."
Nặc Lôi gật gật đầu, nhìn Morris cười cười.
"Làm sao vậy?" Morris mạc danh kỳ diệu.
"Một ngàn năm trước ta lần đầu gặp ngươi, ngươi chính là bộ dạng lúc này, rất chân thành, cũng rất thông minh." Nặc Lôi chỉ chỉ ngực mình, “Có lẽ lúc đó, ta cũng đã yêu ngươi rồi, đáng tiếc —— "
“Quên lâu rồi.” Morris đứng lên, "Ta phải đi."
Nặc Lôi gật gật đầu, trong lòng cười khổ.
Phải chăng có vài sai lầm một khi phạm vào, thật sự không bao giờ sẽ được tha thứ?
"Đừng sợ." Tây Mặc liên tục hạ xuống những nụ hôn nhu hòa lên mặt cậu, “Nếu không thoải mái liền nói cho anh, đừng miễn cưỡng."
“Cậu ta hiện tại rõ ràng cũng rất không thoải mái." Lâm Cảnh còn chưa kịp nói chuyện, cửa ra vào đột nhiên truyền đến một thanh âm lơ đãng.
Cửa sổ bị mở mạnh ra, gió đêm hơi lạnh ùa vào phòng ngủ, đem không khí mập mờ ái muội thổi không còn một mảnh.
Lâm Cảnh thân thể có chút run rẩy, không đợi kịp phản ứng, đã bị Tây Mặc dùng chăn bọc kín.
“Có cần che luôn đầu vậy không a?” Lê Tư Đặc khinh bỉ.
"Các ngươi cút ra ngoài cho ta!” Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Freddy khóe miệng co rút, từ bệ cửa sổ nhảy xuống, lôi kéo Lê Tư Đặc ra phòng khách.
Tây Mặc hận đến ngứa răng, bất quá hiện tại hiển nhiên không phải lúc đánh nhau, dù có nghĩ thế nào, cũng là đồ ngốc trong chăn kia trọng yếu hơn.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc đem cậu từ trong chăn lôi ra.
Lâm Cảnh mặt đỏ bừng, tay nắm chặt cái chăn.
“Em ngủ trước một mình, anh đuổi bọn họ đi sẽ quay lại với em, được không?" Tây Mặc thanh âm ôn nhu muốn chảy nước.
Lâm Cảnh lỗ tai đỏ như thể chỉ một giây sau sẽ bốc cháy.
Tây Mặc thích nhất biểu tình ngốc ngốc của cậu, vì vậy lại nhịn không được cúi đầu, mút cắn cánh môi đã bị mình chà đạp đến sưng đỏ kia, không nỡ buông ra.
"Bảo bối! Chúng ta cũng tới hôn một cái a!" Sau lưng đột nhiên nổ tung một thanh âm, y như tiếng sấm.
Lâm Cảnh bị dọa đến khẽ run rẩy, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi Tây Mặc.
Tây Mặc cảm giác mình có xu thế bạo phát, quay đầu nhìn lại, Nặc Lôi đang ôm Morris hôn bất diệc nhạc hồ, Morris đáng thương mặc áo ngủ tơ lụa lỏng lẻo, dép lê cũng chỉ mang một chiếc, tóc vàng nhạt xinh đẹp lại càng lộn xộn hơn, hiển nhiên là bị người nào đó trực tiếp từ trên giường khiêng sang đây xem náo nhiệt.
Tây Mặc nhịn thật lâu, mới không có trước mặt Lâm Cảnh quá bạo lực, chỉ là không nói một lời từ trên giường đứng lên, lại giúp Lâm Cảnh đắp kín chăn, cuối cùng mới kéo lấy hai người dư thừa kia ra phòng khách.
Trên salon, Lê Tư Đặc đang ghé lên người Freddy ăn bữa ăn khuya.
“Không phải ba giờ trước mới ăn xong sao?" Freddy có chút bất đắc dĩ lại có chút sủng nịch vân vê tóc y.
Lê Tư Đặc thời điểm hút máu vô cùng chăm chú, cho nên hoàn toàn không để tâm Freddy đang nói cái gì.
Tây Mặc ngồi trên ghế salon, sắc mặt khó coi xoay xoay chiếc nhẫn mã não trên tay, nhìn bốn người kia một lời không nói.
Nặc Lôi tiếp tục ôm Morris nghiên cứu cách thức hôn sâu tiêu chuẩn, rất bất ngờ chính là, lần này Morris chẳng những không chóng mặt đến ngất, cư nhiên còn có chút phối hợp.
Chúng ta mới không có thấy ánh mắt muốn giết người của thân vương! Chúng ta là tới hôn môi! Chụt!
Hai tên khốn kiếp này! Freddy trong lòng âm thầm nguyền rủa một câu.
Nhưng khi nhìn đến Lê Tư Đặc một mực nằm sấp trước ngực mình không chịu dậy, Freddy chỉ có u oán thở dài.
Cho nên, vẫn là chính mình phải mở miệng? Nhân sinh thật sự là tịch mịch như tuyết.
"Khụ khụ." Freddy ho khan một tiếng, đem đầu chuyển hướng Tây Mặc, "Không có nhận được hồi âm của cú mèo, lo lắng ngươi gặp chuyện không may, cho nên khụ khụ, sang đây xem một chút, kỳ thật ta muốn nói chính là, đêm nay ánh trăng rất không tồi..."
Lê Tư Đặc thiếu chút nữa bị một ngụm máu tươi làm sặc.
"Vâng, ánh trăng không tồi, đúng là giai đoạn sinh động của Huyết tộc.” Tây Mặc đồng ý gật đầu, chỉa chỉa Lê Tư Đặc, "Đêm nay hắn sẽ rất phấn khởi."
"Vậy sao?" Freddy hai mắt tỏa sáng.
"Ngu ngốc!" Lê Tư Đặc ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, "Thu hồi ý niệm loạn thất bát tao của ngươi ngay!”
"Ách..." Freddy thức thời không trêu chọc y.
“Được rồi ta nói!” Morris thật sự chịu không được cái kiểu hôn gặm kéo cắn của Nặc Lôi, đẩy hắn ra không kịp thở nhìn Tây Mặc, "Chúng ta là tới hỏi, rốt cuộc có theo kế hoạch tiến hành không, thời gian sắp không còn kịp rồi!"
"Ta không đáp ứng." Tây Mặc không cần suy nghĩ cự tuyệt.
“Nhưng mà đây là cái cớ tốt nhất!” Nặc Lôi có chút sốt ruột, "Hiện tại quân đội Quang Minh chi vực đã giải tán, nếu như chúng ta có thể trước một bước phát binh, sẽ chiếm ưu thế rất lớn!"
"Ta nói, ta không đáp ứng." Tây Mặc sắc mặt băng lãnh như sương.
"Ngươi yêu hắn?" Freddy có chút không thể tin nhìn Tây Mặc, "Đùa hay thật vậy? Một nhân loại?"
Tây Mặc không trả lời, sắc mặt vẫn lạnh băng như trước, đáy mắt lại hiện lên một tia ôn nhu không dễ phát giác.
"Ta đã biết, vốn nghĩ ngươi lần này chỉ là chơi đùa, cho nên mới..." Freddy vỗ vỗ vai Tây Mặc, “Vừa rồi quấy rầy, thật xin lỗi."
Sau khi nói xong, liền mang theo Lê Tư Đặc cùng nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Vầy là sao?” Nặc Lôi chẳng hiểu gì hết, “Kế hoạch của ta, cứ như vậy chết non rồi hả?"
"Ta cũng phải về đây.” Morris đứng lên nhìn Nặc Lôi, " Ngươi có về không?”
"Dựa theo kế hoạch của ta, quân đội Ma giới thương vong có thể giảm thiểu!” Nặc Lôi có chút kích động, cũng chẳng quan tâm Morris, chỉ nhìn Tây Mặc rống, "Ngài là một trong những kẻ thống trị cao nhất Ma giới đại lục, phải có trách nhiệm với tất cả binh sĩ!"
“Đổi lại, nếu ta bảo ngươi phong ấn ma pháp cùng sức chiến đấu của Morris, sau đó đem hắn đưa đến Quang Minh chi vực, ngươi có nguyện ý hay không?" Tây Mặc không để ý hắn thất lễ, chỉ thần sắc bình tĩnh hỏi hắn.
Nặc Lôi sững sờ, quay đầu nhìn Morris đứng bên cửa sổ.
Ngươi thanh niên nam tử mặc áo ngủ môi có chút mím lại, mặc kệ thời gian trôi qua mấy ngàn mấy vạn năm, vẫn khiến mình kinh diễm, chói mắt như kim cương.
Người như vậy, tình cảm như vậy, ai lại có thể tự tay đưa hắn vào chỗ nguy hiểm đó, đi đối mặt cái chủng tộc đê hèn đó?
"Thực xin lỗi." Nặc Lôi đã có chút minh bạch khó xử của Tây Mặc, vì vậy áy náy nhìn hắn.
"Trở về đi." Tây Mặc cười nhạt một tiếng, "Ta sẽ nghĩ ra cách tốt hơn, cũng sẽ chịu trách nhiệm tương ứng."
Nặc Lôi khẽ gật đầu, cùng Morris thuấn di biến mất.
Tây Mặc thở dài, quay người trở lại phòng ngủ.
Đèn tường hôn ám mà ấm cúng rọi xuống, Lâm Cảnh bọc trong chăn, đang nhìn mình.
“Đợi anh?” Tây Mặc ngồi xổm bên giường, vươn tay gẩy gẩy mũi cậu.
“Các anh đang nói chuyện gì?" Lâm Cảnh hỏi.
“Hửm?” Tây Mặc sửng sốt, trước khi ra khỏi mình đã bố trí kết giới quanh phòng ngủ, em ấy sao có thể nghe ra bên ngoài đang nói chuyện?
“Kế hoạch gì?” Lâm Cảnh hỏi tiếp.
Tây Mặc nhìn chung quanh, lập tức một trận lửa giận, kết giới mình bố trí đã bị triệt tiêu không còn một mảnh, rốt cuộc là gia hỏa nào nhiều chuyện như vậy!
“Có liên quan tới tôi?” Lâm Cảnh dò xét.
Tây Mặc do dự một chút, gật đầu.
Lâm Cảnh khóe miệng giương lên, cố gắng muốn giả như không quan tâm mà cười, đáy mắt nhưng vẫn tràn đầy thất vọng.
Cho nên, trước đó nói yêu, vẫn là vì lừa gạt mình sao?
"Đừng nghĩ lung tung." Tây Mặc cầm chặt tay cậu, “Anh sẽ không ức hiếp em nữa, tin tưởng anh được không?"
"Đó là kế hoạch gì?" Lâm Cảnh hỏi.
"Còn nhớ trước đó anh đã nói với em, Ma giới cùng Quang Minh chi vực sớm muộn sẽ có một hồi chiến tranh không?” Tây Mặc nhìn cậu.
Lâm Cảnh gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.
"Gần đây Quang Minh chi vực không biết vì cái gì, cư nhiên giải tán tất cả quân đội sở hữu, đây vốn là cơ hội tiến công tốt nhất, nhưng nếu không có một cái cớ phù hợp, Ma giới cũng không thể chủ động xuất binh."
"Cho nên vừa rồi các anh nói lấy cớ, là có liên quan tới tôi?” đầu Lâm Cảnh thỉnh thoảng cũng sẽ phát linh quang.
"Mấy ngày hôm trước Ma giới xảy ra chuyện, Grint cũng thừa dịp loạn dẫn theo người đến bắt em, đáng tiếc vận khí không tốt, nửa đường vừa vặn gặp Hàn Dật Phong." Tây Mặc cảm thấy có chút khôi hài, "Theo vệ binh tình báo, lúc ấy bọn chúng đang thương lượng trong Hắc sâm lâm (rừng rậm đen), sau khi bắt được em sẽ giam ở Nhân giới hay là Quang Minh chi vực, chỉ là không nghĩ tới mọi chuyện chúng nói đều bị một tiểu khủng long ham chơi nghe được."
"Đường Đường?" Lâm Cảnh bật cười.
"Sau đó tiểu khủng long kia liền bò về, nói cho Hàn Dật Phong, sau đó công chúa Grint không may, lại lần nữa rơi vào tay Ma giới.” Tây Mặc bóp mũi Lâm Cảnh, “Cho nên chúng ta ngày mai sẽ trở về tòa thành khi dễ cô ta!”
“Anh còn chưa nói cho tôi biết, kế hoạch là gì.” Lâm Cảnh rất kiên trì hỏi.
"... Nếu như vệ binh canh gác không cẩn thận lại để cho Grint chạy, cô ta nhất định sẽ tiếp tục tới tìm em, Thần Ma nhị giới đều biết, anh yêu em sắp phát điên rồi, nếu công chúa Quang Minh chi vực trói em mang đi, em cảm thấy anh có thể mất đi lý trí hay không?"
"Sau đó Ma giới liền có cớ xuất binh rồi?” Lâm Cảnh bĩu môi, “Cớ rất tốt a, sao không đáp ứng đi?"
“Em hi vọng anh đáp ứng?" Tây Mặc nhìn cậu.
"Đương nhiên không hi vọng!" Lâm Cảnh cầm gối đầu nện hắn, "Lão tử lại không phải người ngu! Anh tên khốn này!"
"Vậy ngày mai cùng anh trở về đi?" Tây Mặc nắm tay cậu.
"Không đi." Lâm Cảnh đem tay của mình rụt về.
"Vì sao?" Tây Mặc nhíu mày.
“Tôi vừa mới trở về, lại đi nữa sẽ bị viện trưởng khai trừ đó! Hơn nữa ba mẹ tôi cũng nhất định sẽ hoài nghi!" Lâm Cảnh bọc chăn thật kín, chỉ lộ ra hai con mắt, "Anh tự mình trở lại Ma giới đi."
“Anh có cách giúp em giải quyết." Tây Mặc ôm cuộn chăn, trên trán cậu hôn chụt một phát, “Cho nên, cùng anh về đi?"
"Biện pháp gì?" Lâm Cảnh hiếu kỳ.
“Hôn một cái sẽ nói cho em biết." Tây Mặc sáp mặt lại.
"Cút!" Lâm Cảnh trực tiếp túm chăn trùm lên đầu.
"Quỷ hẹp hòi, hôn một cái cũng sẽ không mang thai!" Tây Mặc kéo chăn xuống, túm cậu ta ôm vào lòng.
“Anh mới mang được thai!" Lâm Cảnh ra sức cùng hắn vật lộn.
“Em muốn mấy đứa?” Tây Mặc tiếp tục trêu chọc cậu.
“A a a anh là tên khốn!” Tai Lâm Cảnh đỏ bừng.
Tây Mặc tìm đúng cơ hội đem Lâm Cảnh bắt lại, sau đó sáp tới hôn một cái.
“Đồ khốn.” Lâm Cảnh nói nhỏ, cầm tay áo lau miệng.
"Chúng ta xem như chính thức quen nhau?” Tây Mặc không để ý thái độ xấu của cậu, tiếp tục ôm hỏi.
Lâm Cảnh không nói chuyện.
“Anh thích em.” Tây Mặc tiếp tục ghé vào tai cậu mở miệng, "Anh thừa nhận, ban đầu anh chỉ muốn cùng em lên giường, nhưng bây giờ, hình như anh thật sự có chút yêu em.”
Hình như? Có chút?
Đây là cái kiểu thổ lộ quỷ gì!
Lâm Cảnh đẩy ra Tây Mặc, hổn hển giận nhìn hắn.
"Cho anh một cơ hội, được không?" Tây Mặc nắm hai tay của cậu.
Lâm Cảnh không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt.
Tây Mặc khóe miệng giương lên, sát lại hôn lên cánh môi cậu.
Lâm Cảnh khẽ ngẩng đầu, lần đầu tiên ngây ngô mà lại nghiêm túc đáp lại, trong lòng vẫn không chắc chắn, rồi lại cố chấp không muốn hoài nghi thêm nữa.
Nắng sớm nhẹ chiếu, Lâm Cảnh tựa vào lồng ngực ấm áp đó, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tin tưởng thêm lần này, cũng là một lần cuối cùng.
Nếu như kết quả cuối cùng vẫn là lừa gạt, tôi sẽ hận anh trọn đời này.
Ma giới Vong linh thánh điện, Nặc Lôi bưng hai ly cà phê đến hoa viên, đưa cho Morris một ly.
"Cảm ơn." Morris tiếp nhận ly, hướng hắn cười cười.
"Ngươi có phải sợ ta không?” Nặc Lôi ngồi xổm trước mặt y.
Morris tay run lên, cà phê thiếu chút nữa đổ ra.
“Ngươi vẫn luôn trốn ta, ta biết rõ, trước đây ta xác thực rất khốn nạn." Nặc Lôi cười khổ, " Thế nhưng —— "
"Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Morris đánh gãy hắn, "Ta là đang nghĩ chuyện Quang Minh chi vực.”
“Hả?” Nặc Lôi nhìn y, “Nghĩ cái gì?”
“Cứ có cảm giác, sự tình không chỉ đơn giản là chuyện Grint tranh giành tình nhân.” Morris nhíu mày, "Lời nguyền Quang Minh mở ra vốn cũng rất quỷ dị, ta không tin chỉ vẻn vẹn một công chúa mà ngay cả Lê Tư Đặc cũng không đánh lại, lại có thể điều khiển nó, ta cũng không tin Duncan giáo sư ẩn nấp mấy ngàn năm ở Ma giới, sẽ nghe lệnh cô ta.”
"Ngươi hoài nghi có Quang Minh Vương tham dự?" Nặc Lôi thần tình nghiêm túc.
"Ta hoài nghi trò khôi hài của chúng ngày đó, không đơn giản chỉ là muốn bắt Lâm Cảnh.” Morris đứng lên, "Ta muốn đến thư viện tra tư liệu, ngươi đi tìm Freddy vương tử cùng Lê Tư Đặc, sau đó đợi lão đại trở về, chúng ta sẽ cùng thương lượng."
Nặc Lôi gật gật đầu, nhìn Morris cười cười.
"Làm sao vậy?" Morris mạc danh kỳ diệu.
"Một ngàn năm trước ta lần đầu gặp ngươi, ngươi chính là bộ dạng lúc này, rất chân thành, cũng rất thông minh." Nặc Lôi chỉ chỉ ngực mình, “Có lẽ lúc đó, ta cũng đã yêu ngươi rồi, đáng tiếc —— "
“Quên lâu rồi.” Morris đứng lên, "Ta phải đi."
Nặc Lôi gật gật đầu, trong lòng cười khổ.
Phải chăng có vài sai lầm một khi phạm vào, thật sự không bao giờ sẽ được tha thứ?
Danh sách chương