Chu Thiên ngồi kiết đà vận công điều tức, thanh Can Tương thần kiếm đặt ngay bên cạnh. Y lần hồi chuyển hóa vào cảnh giới thiền định. Phàm một khi vận công điều tức đến cảnh giới thiền định thì mọi sự vật chung quanh gần như không cảm nhận được, bởi tâm thức của người thiền định đã chuyển qua một cảnh giới khác.
Một làn khói mỏng lan qua khe cửa, rồi nhanh chóng phủ khắc gian thư sảnh của Đại Chu Thiên. Làn khói mỏng kia tự dưng xuất hiện chăng? Không, nhất định phải có người chủ ý xông làn khói kia vào gian thư sảnh của Chu Thiên.
Từ trên vách thư sảnh, bầy thạch sùng khoảng năm con lộp bộp rơi xuống, nằm ngửa phơi cái bụng trắng hếu trông thật gớm ghiếc. Cửa thư sảnh nhích động rồi hé mở.
Thanh Thanh len qua khe cửa thư sảnh bước vào. Mắt nàng nhìn Chu Thiên, rồi dời qua thanh kiếm Can Tương. Đôi thu nhãn của nàng sáng ngời như muốn thâu tóm lấy thanh kiếm báu đó.
Thanh Thanh nhẩm nói :
- Thần kiếm...
Nàng nhón đi trên mười đầu ngón chân, nhẹ nhàng bước đến thanh kiếm Can Tương. Nàng thoạt nheo mày khi thấy hai cánh mũi của Đại Chu Thiên vẫn phập phồng hít thở. Làn khói độc Hủy Nhục không có tác động gì đến gã. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên vô cùng. Nếu như độc dược Hủy Nhục không hề có biểu hiện tác động đến Chu Thiên thì bầy thạch sùng giờ đây chỉ còn là những bộ xương khô.
Thanh Thanh vừa ngạc nhiên vừa hồi hộp bởi hiện tượng kỳ lạ đó. Nhưng một khi nàng đã quyết định xâm nhập vào gian thư sảnh của Đại Chu Thiên thì đâu thể bỏ qua cơ hội chiếm lấy lưỡi kiếm báu Can Tương.
Thanh Thanh mím môi, thò tay nâng thanh kiếm Can Tương ra khỏi giá đỡ.
Đôi thu nhãn của nàng lại liếc nhìn Chu Thiên một lần nữa. Sau khi đoán chức vị chủ nhân Tổng đàn võ lâm đang trong cảnh giới nhập định, mới thối bộ từ từ đến khe cửa thư sảnh. Thanh Thanh toan len người trở ra thì điều kỳ lạ xảy ra. Thanh kiếm Can Tương như giữ nàng lại.
Thanh Thanh cau mày, ngơ ngẩn :
- Kỳ lạ vậy? Xoạt...
Lưỡi kiếm tự rút ra khỏi vỏ, là đà bay về phía Chu Thiên. Thanh Thanh thấy hiện tượng kỳ lạ đó, ngây người buột miệng thốt :
- Ô...
Nàng chưa hết ngạc nhiên thì Chu Thiên đã mở mắt nhìn nàng. Chạm vào thần nhãn của Chu Thiên, xương sống của Liệt Hỏa Thần Nữ gai lạnh, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Thanh Can Tương thần kiếm ngoan ngoãn gác lên tay Chu Thiên như một con vật trung thành.
Chu Thiên nhìn Thanh Thanh, nói :
- Ngoài bổn tọa ra không một ai làm chủ được Can Tương thần kiếm.
Thanh Thanh dựa lưng vào tường. Sắc diện xanh nhợt, xanh nhạt. Nàng từ từ dẫn đến hai bộ rồi quỳ thụp xuống trước mặt Đại Chu Thiên :
- Minh chủ... miễn tội cho Thanh Thanh.
Nàng dập đầu xuống sàn gian thư sảnh.
Chu Thiên nói :
- Bổn nhân thừa biết tâm địa của nàng. Mục đích của nàng chính là thanh Can Tương thần kiếm, phải không?
Thanh Thanh lí nhí nói :
- Quả đúng như Minh chủ nói. Thanh Thanh đã bị Tôn Quách phế bỏ võ công, những tưởng Can Tương thần kiếm có thể phục hồi lại được công lực như xưa, nên mạo phạm thâm nhập vào thư sảnh của Minh chủ, với chủ định lấy thanh kiếm báu.
Nàng lại dập đầu xuống sàn thư sảnh :
- Thanh Thanh đã biết tội của mình. Bây giờ Minh chủ muốn Thanh Thanh phải chuộc tội như thế nào, Thanh Thanh cũng chịu.
Chu Thiên gật đầu :
- Nói hay lắm. Thế ngoài chủ đích lấy thanh kiếm báu, nàng còn chủ đích gì nữa không?
Thanh Thanh biến sắc, xuất hạn mồ hôi. Nàng lấm lét nhìn Chu Thiên.
Chu Thiên mỉm cười :
- Chắc nàng còn chủ định thứ hai, nhưng không thể nói ra phải không?
- Minh chủ hãy tha tội cho Thanh Thanh.
- Hãy dọn sạch xác những con thạch sùng trong thư sảnh của bổn nhân đi.
- Thưa vâng.
Thanh Thanh gom tất cả những bộ xương của lũ thạch sùng gói lại để vào góc thư sảnh. Nàng lấm lét nhìn Chu Thiên, khẽ nói :
- Minh chủ cho Thanh Thanh đưa xác lũ thạch sùng ra ngoài.
Chu Thiên mỉm cười :
- Chưa được.
- Minh chủ chỉ giáo.
- Tại sao nàng lại dụng độc khí ám toán bổn nhân?
Thanh Thanh vừa nghe Chu Thiên hỏi, rùng mình, vội vã quỳ thộp xuống :
- Minh chủ, Thanh Thanh biết tội của mình.
- Câu nói đó nàng thốt ra quá muộn.
Thanh Thanh dập đầu xuống, khi ngẩng lên lệ đã trào ra khóe mắt.
- Minh chủ xin hãy tha tội cho Thanh Thanh.
- Nếu như bổn nhân không có Càn Khôn kiếm khí hộ thể thì có lẽ đã biến thành bộ khô cốt như lũ thạch sùng kia. Đến bấy giờ chẳng biết lấy ai tha tội cho nàng.
- Minh chủ... Bây giờ người phán quyết thế nào Thanh Thanh cũng đành chịu.
Chu Thiên cười mỉm :
- Bổn nhân đáng ra đã dụng Quỷ kiếm pháp lóc từng mảnh da, từng mảnh thịt của nàng, nhưng thấy nàng thành khẩn không quanh co chối tội cũng có phần xúc động đó.
Chu Thiên từ từ đứng lên, chắp tay sau lưng đứng nhìn Thanh Thanh phủ phục dưới chân mình.
Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn Chu Thiên :
- Thanh Thanh thề sẽ chẳng bao giờ tái phạm nữa.
Chu Thiên đỡ Thanh Thanh đứng lên :
- Đứng lên đi.
Nàng từ từ đứng lên. Mặc dù được Chu Thiên cho phép đứng lên nhưng Thanh Thanh vẫn không bớt sự hồi hộp. Hơn bất cứ ai, nàng thừa biết sự hòa nhã, ôn nhu khoác bên ngoài sẽ là bắt đầu của một cuộc hành xử khủng khiếp nhất.
Chu Thiên mỉm cười, nâng cằm Thanh Thanh. Y từ tốn nói :
- Bổn nhân nghe nói Liệt Hỏa Thần Nữ Mộc Thanh Thanh là một dâm nữ, giết người không gớm tay bằng một thủ đoạn thật tàn nhẫn. Không biết lời đồn đãi đó có đúng không?
Thanh Thanh bặm môi gật đầu :
- Thanh Thanh không dám giấu Minh chủ.
- Vậy là thiên hạ nói đúng?
- Trước đây không ai biết Thanh Thanh là Liệt Hỏa Thần Nữ.
- Bây giờ thì tất cả mọi người đều biết. Hơn thế nữa nàng lại còn toan ám hại bổn nhân, đoạt Can Tương thần kiếm để làm chủ võ lâm này.
- Minh chủ...
Thanh Thanh vừa nói vừa toan quỳ xuống, nhưng Chu Thiên đã nhanh tay giữ nàng lại. Gã ôn nhu nói :
- Bổn nhân không thích nàng quỳ gối van xin. Liệt Hỏa Thần Nữ không biết khóc, không biết van xin mà.
- Nhưng với Minh chủ...
Chu Thiên bịt miệng nàng lại.
Y từ từ thả tay khỏi chiếc miệng xinh xắn của Mộc Thanh Thanh rồi từ tốn nói :
- Ta muốn thấy tất cả những thủ đoạn giết người của nàng đã làm nên cái danh Liệt Hỏa Thần Nữ.
- Thanh Thanh không dám đắc tội với Minh chủ.
Chu Thiên lắc đầu :
- Không phải với bổn nhân. Nếu nàng cho bổn nhân thấy tất cả những thủ đoạn giết người đã làm thành danh tự Liệt Hỏa Thần Nữ, bổn nhân sẽ cho nàng một cơ hội. Nàng không cần thiết phải van xin bổn nhân.
Thanh Thanh lấm lét gật đầu :
- Tuân lệnh Minh chủ.
- Tốt lắm!
Chu Thiên quay lưng trở lại ngồi dựa lưng vào thành tràng kỷ.
Chu Thiên mỉm cười nhìn Thanh Thanh.
Thấy nụ cười hiện trên miệng Chu Thiên, Thanh Thanh càng lo lắng và hồi hộp hơn. Nàng không biết Chu Thiên định giở hình phạt gì với nàng và ai sẽ là người bị Chu Thiên đem ra làm vật khảo chứng thủ đoạn của nàng. Có một điều nàng có thể đoán được qua nụ cười của Chu Thiên, đó là sự tàn nhẫn và khủng bố nhất đối với một tử thần trong cảnh giới nhân sinh này.
Chu Thiên lắc chiếc chuông nhỏ bằng bàn tay. Một ả a hoàn từ bên ngoài bước vào, phủ phục trước mặt Chu Thiên. Lão khoát tay ra hiệu cho ả a hoàn đừng thủ lễ rồi nói :
- Ngươi xuống ngục lao võ lâm, mang theo kim lịnh dẫn độ lão tặc đã miệt thị bổn nhân lên đây.
Chu Thiên vừa nói vừa quẳng về phía ả a hoàn chiếc kim bài. Đón lấy kim bài chỉ lịnh, ả a hoàn xá Chu Thiên rồi lẩn nhanh ra bên ngoài.
Ngồi trên tràng kỷ, Chu Thiên ngắm Thanh Thanh.
- Nàng cũng là một trang giai nhân tuyệt sắc chẳng thua kém ai.
- Minh chủ quá khen. Thanh Thanh nếu được miễn thứ sẽ trọn đời hầu hạ Minh chủ.
Nụ cười bí hiểm lại hiện lên hai cánh môi của Đại Chu Thiên. Y cầm bầu rượu, mở nắp đổ vào miệng, khà khà nói :
- Nếu như nàng có thể cho bổn nhân thấy tất cả thủ đoạn giết người của nàng.
- Thanh Thanh không giấu Minh chủ.
Chu Thiên ngửa mặt cười khanh khách.
Thời khắc chưa uống xong một tuần trà thì bọn quản ngục đưa vào thư sảnh một lão già còm lưng. Thần sắc của lão trông thật thảm hại bởi chịu nhục hình nơi đại lao.
Thanh Thanh vừa thấy lão nhân đó, ngớ người buột miệng thốt :
- Lão bộc...
Độc Vương Tây Môn Kình cũng thờ người ra vì nhận ra Thanh Thanh :
- Tiểu thư sao ở đây? Tôn Quách đâu?
Chu Thiên cười mỉm :
- Độc Vương... Ngươi và Liệt Hỏa Thần Nữ Mộc Thanh Thanh là người nhà của nhau à?
Độc Vương Tây Môn Kình nhìn lại Đại Chu Thiên. Lão gằn giọng nói :
- Đại Chu Thiên bất nhân, bất nghĩa kia, có muốn làm gì thì cứ lão độc mà hành xử nè. Lão phu không ngại hứng chịu những cực hình khổ ải của lão đâu. Còn ngươi đừng vọng tưởng lão sẽ ghi lại tất cả những độc công cho ngươi.
Chu Thiên từ từ đứng lên :
- Bổn tọa không còn cảm thấy thích thú với độc công của lão rồi.
Chu Thiên chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Độc Vương Tây Môn Kình :
- Tất cả những gì trên võ lâm đều thuộc về Đại Chu Thiên. Nếu như ai không phục người đó sẽ phải chịu khổ hình. Đó là bất di bất dịch của bổn nhân.
- Lão phu không phục.
- Rất khí khái. Những người khí khái như lão khiến bổn nhân vô cùng phấn khích.
Chu Thiên quay lại tràng kỷ ngồi bắt chân chữ ngũ. Y nhìn Thanh Thanh :
- Thanh Thanh...
Thanh Thanh hướng mắt nhìn Chu Thiên :
- Minh chủ chỉ giáo.
- Nàng biết phải làm gì rồi chứ?
Độc Vương gằn giọng nói với Chu Thiên :
- Đại Chu Thiên... Ngươi muốn gì ở Thanh Thanh? Ngươi thừa biết Thanh Thanh đã bị phế bỏ võ công rồi.
- Lão tự nghiệm ra, tất biết Thanh Thanh sẽ làm gì lão.
Độc Vương Tây Môn Kình nhìn Thanh Thanh :
- Tiểu thư... Đại Chu Thiên bắt tiểu thư phải làm gì?
Thanh Thanh bặm môi, ngập ngừng mà không nói được ra lời. Nàng cúi mặt.
Chu Thiên cau mày, gay gắt nói :
- Đừng bỏ qua cơ hội mà bổn nhân đã ban cho nàng. Hay nàng không muốn nhận cơ hội mà bổn nhân đã ban?
Thanh Thanh nhìn lại Chu Thiên :
- Minh chủ...
Chu Thiên khoát tay :
- Đừng nói nhiều với bổn nhân. Bổn nhân chỉ cho nàng một cơ may duy nhất mà thôi.
Thanh Thanh thở ra rồi bước đến đối mặt với Độc Vương Tây Môn Kình. Mặt nàng đanh lại với sắc na đầy sát khí. Thanh Thanh nghiêm giọng nói :
- Lão có muốn thụ hưởng thể xác của Thanh Thanh không?
Độc Vương Tây Môn Kình trố to đôi tinh nhãn nhìn nàng không chớp :
- Thanh Thanh... Tiểu thư nói gì vậy? Lão độc có thể làm được chuyện đó sao?
Độc Vương lắc đầu :
- Không... Lão không thể làm được.
Độc Vương nói xong bất ngờ cất tiếng cười khằng khặc. Lão vừa cười vừa chỉ Đại Chu Thiên :
- Lão phu đã biết rồi. Tên bất nhân, bất nghĩa kia muốn Thanh Thanh dụng độc giết lão phu. Ngươi cũng muốn lão độc này trở thành kẻ bất nhân, bất nghĩa như ngươi. Ha... Ha... Ha...
Độc Vương cười sằng sặc. Trong khi Chu Thiên cau mày lộ vẻ bất nhẫn và hằn học.
Chu Thiên nói :
- Bổn nhân thiết tưởng chẳng có gì để lão khoái trá và cười to như vậy.
- Sao lão phu không cười chứ. Lão phu không như con người của ngươi đâu.
Lão phu sao có thể là kẻ bất nhân, bất nghĩa, mặc dù mình đã là Độc Vương. Chu Thiên... Ngươi đừng nằm mộng.
Lão độc nhìn lại Thanh Thanh :
- Thanh Thanh tiểu thư... Nếu lão nô đoán không lầm thì chính tiểu thư đã tạo ra cái họa kiếp hôm nay.
Lão lắc đầu :
- Lão nô đã nghi ngại cái ngày phải chứng nhận kiếp họa mà tiểu thư đã gây ra. Tất cả đã quá muộn rồi. Tiểu thư tự bảo trọng lấy mình.
Lão độc nhìn lại Chu Thiên :
- Chu Thiên... Ngươi đừng mơ tưởng sẽ có một lão độc bất nhân, bất nghĩa.
Lão lại ngửa mặt cười sằng sặc. Rồi bất ngờ quỳ thụp xuống, dồn tất cả nội lực còn sót lại nện thủ cấp xuống sàn thư sảnh.
Bộp...
Đầu lão độc nứt ra làm hai, và lão ra đi trong tư thế quỳ mọp.
Chu Thiên nghiến răng ken két :
- Lão tặc... Ngươi thoát khỏi tay bổn nhân rồi.
Trong khi Chu Thiên nổi cơn phẫn nộ thì Thanh Thanh run bần bật. Nàng tự biết sự phẫn nộ của Chu Thiên chẳng mấy chốc sẽ đổ xuống đầu mình.
Chu Thiên chỉ xác lão độc :
- Đưa lão tặc ra khỏi đây.
Bọn quản ngục nhanh nhẹn khiêng xác lão độc lôi ra ngoài. Chu Thiên ngồi xuống tràng kỷ, buông một tiếng thở dài.
Y nhìn lại Mộc Thanh Thanh. Vô hình trung ánh mắt của Chu Thiên lại chạm vào nhãn quang của Thanh Thanh trong lúc nàng xét nét nhìn gã.
Chu Thiên gằn giọng nói :
- Thanh Thanh.
Thanh Thanh run bắn lên, quỳ mọp xuống sàn thư sảnh.
- Minh chủ chỉ giáo.
- Bổn nhân có phải là một kẻ bất nhân bất nghĩa hay không?
- Thanh Thanh không bao giờ dám nghĩ như vậy.
Chu Thiên gằn giọng :
- Đứng lên đi.
Thanh Thanh từ từ đứng lên. Trong lồng ngực nàng trái tim đập như trống trận.
Ánh mắt của Chu Thiên sắc như một lưỡi dao, rọi từ trên xuống dưới chân Thanh Thanh. Gã lấy giọng từ tốn nói :
- Một lão bộc già nua như Tây Môn Kình còn không màng đến thân xác Liệt Hỏa Thần Nữ Mộc Thanh Thanh, bổn nhân không biết nàng còn điểm gì hấp dẫn được nam nhân.
Thanh Thanh biến sắc sau câu nói dè bỉu của Đại Chu Thiên. Thanh Thanh ấp úng một lúc rồi nói :
- Thanh Thanh cũng không biết.
- Ngay cả bản thân mình mà nàng cũng không biết ư? Bổn nhân thật hối tiếc đã ban cho nàng một cơ hội.
- Minh chủ...
Chu Thiên khoát tay :
- Đừng van xin bổn nhân. Bổn nhân muốn thấy tấm thân đã từng giết người của nàng.
Nàng cúi mặt lí nhí nói :
- Tuân lệnh Minh chủ.
Nàng không một chút e dè mà thoát y ngay trước mặt Đại Chu Thiên. Chu Thiên nheo mày nhìn tấm thân không còn mảnh vải của Thanh Thanh. Y lạnh nhạt nói :
- Quả như bổn nhân nghĩ, nàng chẳng còn nét gợi cảm thu hút của một Liệt Hỏa Thần Nữ nữa.
Thanh Thanh sao có thể ngờ được, Đại Chu Thiên giờ đây đã không còn là một nam nhân bình thường. Y đã hàm thụ Quỷ kiếm pháp, buộc phải tịnh thân, nên đâu thể có cảm xúc trước vẻ đẹp nhục dục của thể xác nàng.
Thanh Thanh đỏ mặt vì thẹn sau câu nói dè bỉu của Chu Thiên. Nàng thẹn nhưng toàn thân thì run rẩy bởi nỗi sợ hãi nơm nớp.
Chu Thiên nói tiếp :
- Một khi nữ nhân đã mất đi cái đẹp thu hút thì nên hủy diệt nó đi.
- Minh chủ xin tha mạng.
Chu Thiên không màng đến lời van xin khẩn thiết của Thanh Thanh, mà dụng hấp lực thu lấy lưỡi Can Tương thần kiếm rồi thi triển Quỷ kiếm pháp. Những chiêu kiếm khủng bố chụp lên thân thể Thanh Thanh, để lại chi chít những vết cắt trên da thịt nàng, từ mặt cho đến chân. Dụng ý những nhát kiếm Chu Thiên để lại trên cơ thể Thanh Thanh là không tước đi sinh mạng nàng, mà chỉ là sự hủy hoại khủng khiếp.
Khi Chu Thiên thu hồi Can Tương thần kiếm thì Thanh Thanh đã ngất lịm.
Giờ đây chẳng một ai có thể nhìn ra được một Mộc Thanh Thanh Liệt Hỏa Thần Nữ hôm nào. Chi chít trên cơ thể và dung diện của nàng đầy những vết rọc nham nhở, mà sau này khi nó biến thành sẹo có lẽ Thanh Thanh phải mang chân dung của một nữ quỷ dạ xoa.
Chu Thiên nhìn lại Thanh Thanh, mỉm cười rồi ban phát mệnh lệnh :
- Quẳng ả ra bên ngoài Tổng đàn.
Y buông mình xuống tràng kỷ, thần nhãn đóng đinh vào thân thể Mộc Thanh Thanh.
Xem tiếp hồi 62 Chỉ bút huyết thư
Một làn khói mỏng lan qua khe cửa, rồi nhanh chóng phủ khắc gian thư sảnh của Đại Chu Thiên. Làn khói mỏng kia tự dưng xuất hiện chăng? Không, nhất định phải có người chủ ý xông làn khói kia vào gian thư sảnh của Chu Thiên.
Từ trên vách thư sảnh, bầy thạch sùng khoảng năm con lộp bộp rơi xuống, nằm ngửa phơi cái bụng trắng hếu trông thật gớm ghiếc. Cửa thư sảnh nhích động rồi hé mở.
Thanh Thanh len qua khe cửa thư sảnh bước vào. Mắt nàng nhìn Chu Thiên, rồi dời qua thanh kiếm Can Tương. Đôi thu nhãn của nàng sáng ngời như muốn thâu tóm lấy thanh kiếm báu đó.
Thanh Thanh nhẩm nói :
- Thần kiếm...
Nàng nhón đi trên mười đầu ngón chân, nhẹ nhàng bước đến thanh kiếm Can Tương. Nàng thoạt nheo mày khi thấy hai cánh mũi của Đại Chu Thiên vẫn phập phồng hít thở. Làn khói độc Hủy Nhục không có tác động gì đến gã. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên vô cùng. Nếu như độc dược Hủy Nhục không hề có biểu hiện tác động đến Chu Thiên thì bầy thạch sùng giờ đây chỉ còn là những bộ xương khô.
Thanh Thanh vừa ngạc nhiên vừa hồi hộp bởi hiện tượng kỳ lạ đó. Nhưng một khi nàng đã quyết định xâm nhập vào gian thư sảnh của Đại Chu Thiên thì đâu thể bỏ qua cơ hội chiếm lấy lưỡi kiếm báu Can Tương.
Thanh Thanh mím môi, thò tay nâng thanh kiếm Can Tương ra khỏi giá đỡ.
Đôi thu nhãn của nàng lại liếc nhìn Chu Thiên một lần nữa. Sau khi đoán chức vị chủ nhân Tổng đàn võ lâm đang trong cảnh giới nhập định, mới thối bộ từ từ đến khe cửa thư sảnh. Thanh Thanh toan len người trở ra thì điều kỳ lạ xảy ra. Thanh kiếm Can Tương như giữ nàng lại.
Thanh Thanh cau mày, ngơ ngẩn :
- Kỳ lạ vậy? Xoạt...
Lưỡi kiếm tự rút ra khỏi vỏ, là đà bay về phía Chu Thiên. Thanh Thanh thấy hiện tượng kỳ lạ đó, ngây người buột miệng thốt :
- Ô...
Nàng chưa hết ngạc nhiên thì Chu Thiên đã mở mắt nhìn nàng. Chạm vào thần nhãn của Chu Thiên, xương sống của Liệt Hỏa Thần Nữ gai lạnh, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Thanh Can Tương thần kiếm ngoan ngoãn gác lên tay Chu Thiên như một con vật trung thành.
Chu Thiên nhìn Thanh Thanh, nói :
- Ngoài bổn tọa ra không một ai làm chủ được Can Tương thần kiếm.
Thanh Thanh dựa lưng vào tường. Sắc diện xanh nhợt, xanh nhạt. Nàng từ từ dẫn đến hai bộ rồi quỳ thụp xuống trước mặt Đại Chu Thiên :
- Minh chủ... miễn tội cho Thanh Thanh.
Nàng dập đầu xuống sàn gian thư sảnh.
Chu Thiên nói :
- Bổn nhân thừa biết tâm địa của nàng. Mục đích của nàng chính là thanh Can Tương thần kiếm, phải không?
Thanh Thanh lí nhí nói :
- Quả đúng như Minh chủ nói. Thanh Thanh đã bị Tôn Quách phế bỏ võ công, những tưởng Can Tương thần kiếm có thể phục hồi lại được công lực như xưa, nên mạo phạm thâm nhập vào thư sảnh của Minh chủ, với chủ định lấy thanh kiếm báu.
Nàng lại dập đầu xuống sàn thư sảnh :
- Thanh Thanh đã biết tội của mình. Bây giờ Minh chủ muốn Thanh Thanh phải chuộc tội như thế nào, Thanh Thanh cũng chịu.
Chu Thiên gật đầu :
- Nói hay lắm. Thế ngoài chủ đích lấy thanh kiếm báu, nàng còn chủ đích gì nữa không?
Thanh Thanh biến sắc, xuất hạn mồ hôi. Nàng lấm lét nhìn Chu Thiên.
Chu Thiên mỉm cười :
- Chắc nàng còn chủ định thứ hai, nhưng không thể nói ra phải không?
- Minh chủ hãy tha tội cho Thanh Thanh.
- Hãy dọn sạch xác những con thạch sùng trong thư sảnh của bổn nhân đi.
- Thưa vâng.
Thanh Thanh gom tất cả những bộ xương của lũ thạch sùng gói lại để vào góc thư sảnh. Nàng lấm lét nhìn Chu Thiên, khẽ nói :
- Minh chủ cho Thanh Thanh đưa xác lũ thạch sùng ra ngoài.
Chu Thiên mỉm cười :
- Chưa được.
- Minh chủ chỉ giáo.
- Tại sao nàng lại dụng độc khí ám toán bổn nhân?
Thanh Thanh vừa nghe Chu Thiên hỏi, rùng mình, vội vã quỳ thộp xuống :
- Minh chủ, Thanh Thanh biết tội của mình.
- Câu nói đó nàng thốt ra quá muộn.
Thanh Thanh dập đầu xuống, khi ngẩng lên lệ đã trào ra khóe mắt.
- Minh chủ xin hãy tha tội cho Thanh Thanh.
- Nếu như bổn nhân không có Càn Khôn kiếm khí hộ thể thì có lẽ đã biến thành bộ khô cốt như lũ thạch sùng kia. Đến bấy giờ chẳng biết lấy ai tha tội cho nàng.
- Minh chủ... Bây giờ người phán quyết thế nào Thanh Thanh cũng đành chịu.
Chu Thiên cười mỉm :
- Bổn nhân đáng ra đã dụng Quỷ kiếm pháp lóc từng mảnh da, từng mảnh thịt của nàng, nhưng thấy nàng thành khẩn không quanh co chối tội cũng có phần xúc động đó.
Chu Thiên từ từ đứng lên, chắp tay sau lưng đứng nhìn Thanh Thanh phủ phục dưới chân mình.
Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn Chu Thiên :
- Thanh Thanh thề sẽ chẳng bao giờ tái phạm nữa.
Chu Thiên đỡ Thanh Thanh đứng lên :
- Đứng lên đi.
Nàng từ từ đứng lên. Mặc dù được Chu Thiên cho phép đứng lên nhưng Thanh Thanh vẫn không bớt sự hồi hộp. Hơn bất cứ ai, nàng thừa biết sự hòa nhã, ôn nhu khoác bên ngoài sẽ là bắt đầu của một cuộc hành xử khủng khiếp nhất.
Chu Thiên mỉm cười, nâng cằm Thanh Thanh. Y từ tốn nói :
- Bổn nhân nghe nói Liệt Hỏa Thần Nữ Mộc Thanh Thanh là một dâm nữ, giết người không gớm tay bằng một thủ đoạn thật tàn nhẫn. Không biết lời đồn đãi đó có đúng không?
Thanh Thanh bặm môi gật đầu :
- Thanh Thanh không dám giấu Minh chủ.
- Vậy là thiên hạ nói đúng?
- Trước đây không ai biết Thanh Thanh là Liệt Hỏa Thần Nữ.
- Bây giờ thì tất cả mọi người đều biết. Hơn thế nữa nàng lại còn toan ám hại bổn nhân, đoạt Can Tương thần kiếm để làm chủ võ lâm này.
- Minh chủ...
Thanh Thanh vừa nói vừa toan quỳ xuống, nhưng Chu Thiên đã nhanh tay giữ nàng lại. Gã ôn nhu nói :
- Bổn nhân không thích nàng quỳ gối van xin. Liệt Hỏa Thần Nữ không biết khóc, không biết van xin mà.
- Nhưng với Minh chủ...
Chu Thiên bịt miệng nàng lại.
Y từ từ thả tay khỏi chiếc miệng xinh xắn của Mộc Thanh Thanh rồi từ tốn nói :
- Ta muốn thấy tất cả những thủ đoạn giết người của nàng đã làm nên cái danh Liệt Hỏa Thần Nữ.
- Thanh Thanh không dám đắc tội với Minh chủ.
Chu Thiên lắc đầu :
- Không phải với bổn nhân. Nếu nàng cho bổn nhân thấy tất cả những thủ đoạn giết người đã làm thành danh tự Liệt Hỏa Thần Nữ, bổn nhân sẽ cho nàng một cơ hội. Nàng không cần thiết phải van xin bổn nhân.
Thanh Thanh lấm lét gật đầu :
- Tuân lệnh Minh chủ.
- Tốt lắm!
Chu Thiên quay lưng trở lại ngồi dựa lưng vào thành tràng kỷ.
Chu Thiên mỉm cười nhìn Thanh Thanh.
Thấy nụ cười hiện trên miệng Chu Thiên, Thanh Thanh càng lo lắng và hồi hộp hơn. Nàng không biết Chu Thiên định giở hình phạt gì với nàng và ai sẽ là người bị Chu Thiên đem ra làm vật khảo chứng thủ đoạn của nàng. Có một điều nàng có thể đoán được qua nụ cười của Chu Thiên, đó là sự tàn nhẫn và khủng bố nhất đối với một tử thần trong cảnh giới nhân sinh này.
Chu Thiên lắc chiếc chuông nhỏ bằng bàn tay. Một ả a hoàn từ bên ngoài bước vào, phủ phục trước mặt Chu Thiên. Lão khoát tay ra hiệu cho ả a hoàn đừng thủ lễ rồi nói :
- Ngươi xuống ngục lao võ lâm, mang theo kim lịnh dẫn độ lão tặc đã miệt thị bổn nhân lên đây.
Chu Thiên vừa nói vừa quẳng về phía ả a hoàn chiếc kim bài. Đón lấy kim bài chỉ lịnh, ả a hoàn xá Chu Thiên rồi lẩn nhanh ra bên ngoài.
Ngồi trên tràng kỷ, Chu Thiên ngắm Thanh Thanh.
- Nàng cũng là một trang giai nhân tuyệt sắc chẳng thua kém ai.
- Minh chủ quá khen. Thanh Thanh nếu được miễn thứ sẽ trọn đời hầu hạ Minh chủ.
Nụ cười bí hiểm lại hiện lên hai cánh môi của Đại Chu Thiên. Y cầm bầu rượu, mở nắp đổ vào miệng, khà khà nói :
- Nếu như nàng có thể cho bổn nhân thấy tất cả thủ đoạn giết người của nàng.
- Thanh Thanh không giấu Minh chủ.
Chu Thiên ngửa mặt cười khanh khách.
Thời khắc chưa uống xong một tuần trà thì bọn quản ngục đưa vào thư sảnh một lão già còm lưng. Thần sắc của lão trông thật thảm hại bởi chịu nhục hình nơi đại lao.
Thanh Thanh vừa thấy lão nhân đó, ngớ người buột miệng thốt :
- Lão bộc...
Độc Vương Tây Môn Kình cũng thờ người ra vì nhận ra Thanh Thanh :
- Tiểu thư sao ở đây? Tôn Quách đâu?
Chu Thiên cười mỉm :
- Độc Vương... Ngươi và Liệt Hỏa Thần Nữ Mộc Thanh Thanh là người nhà của nhau à?
Độc Vương Tây Môn Kình nhìn lại Đại Chu Thiên. Lão gằn giọng nói :
- Đại Chu Thiên bất nhân, bất nghĩa kia, có muốn làm gì thì cứ lão độc mà hành xử nè. Lão phu không ngại hứng chịu những cực hình khổ ải của lão đâu. Còn ngươi đừng vọng tưởng lão sẽ ghi lại tất cả những độc công cho ngươi.
Chu Thiên từ từ đứng lên :
- Bổn tọa không còn cảm thấy thích thú với độc công của lão rồi.
Chu Thiên chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Độc Vương Tây Môn Kình :
- Tất cả những gì trên võ lâm đều thuộc về Đại Chu Thiên. Nếu như ai không phục người đó sẽ phải chịu khổ hình. Đó là bất di bất dịch của bổn nhân.
- Lão phu không phục.
- Rất khí khái. Những người khí khái như lão khiến bổn nhân vô cùng phấn khích.
Chu Thiên quay lại tràng kỷ ngồi bắt chân chữ ngũ. Y nhìn Thanh Thanh :
- Thanh Thanh...
Thanh Thanh hướng mắt nhìn Chu Thiên :
- Minh chủ chỉ giáo.
- Nàng biết phải làm gì rồi chứ?
Độc Vương gằn giọng nói với Chu Thiên :
- Đại Chu Thiên... Ngươi muốn gì ở Thanh Thanh? Ngươi thừa biết Thanh Thanh đã bị phế bỏ võ công rồi.
- Lão tự nghiệm ra, tất biết Thanh Thanh sẽ làm gì lão.
Độc Vương Tây Môn Kình nhìn Thanh Thanh :
- Tiểu thư... Đại Chu Thiên bắt tiểu thư phải làm gì?
Thanh Thanh bặm môi, ngập ngừng mà không nói được ra lời. Nàng cúi mặt.
Chu Thiên cau mày, gay gắt nói :
- Đừng bỏ qua cơ hội mà bổn nhân đã ban cho nàng. Hay nàng không muốn nhận cơ hội mà bổn nhân đã ban?
Thanh Thanh nhìn lại Chu Thiên :
- Minh chủ...
Chu Thiên khoát tay :
- Đừng nói nhiều với bổn nhân. Bổn nhân chỉ cho nàng một cơ may duy nhất mà thôi.
Thanh Thanh thở ra rồi bước đến đối mặt với Độc Vương Tây Môn Kình. Mặt nàng đanh lại với sắc na đầy sát khí. Thanh Thanh nghiêm giọng nói :
- Lão có muốn thụ hưởng thể xác của Thanh Thanh không?
Độc Vương Tây Môn Kình trố to đôi tinh nhãn nhìn nàng không chớp :
- Thanh Thanh... Tiểu thư nói gì vậy? Lão độc có thể làm được chuyện đó sao?
Độc Vương lắc đầu :
- Không... Lão không thể làm được.
Độc Vương nói xong bất ngờ cất tiếng cười khằng khặc. Lão vừa cười vừa chỉ Đại Chu Thiên :
- Lão phu đã biết rồi. Tên bất nhân, bất nghĩa kia muốn Thanh Thanh dụng độc giết lão phu. Ngươi cũng muốn lão độc này trở thành kẻ bất nhân, bất nghĩa như ngươi. Ha... Ha... Ha...
Độc Vương cười sằng sặc. Trong khi Chu Thiên cau mày lộ vẻ bất nhẫn và hằn học.
Chu Thiên nói :
- Bổn nhân thiết tưởng chẳng có gì để lão khoái trá và cười to như vậy.
- Sao lão phu không cười chứ. Lão phu không như con người của ngươi đâu.
Lão phu sao có thể là kẻ bất nhân, bất nghĩa, mặc dù mình đã là Độc Vương. Chu Thiên... Ngươi đừng nằm mộng.
Lão độc nhìn lại Thanh Thanh :
- Thanh Thanh tiểu thư... Nếu lão nô đoán không lầm thì chính tiểu thư đã tạo ra cái họa kiếp hôm nay.
Lão lắc đầu :
- Lão nô đã nghi ngại cái ngày phải chứng nhận kiếp họa mà tiểu thư đã gây ra. Tất cả đã quá muộn rồi. Tiểu thư tự bảo trọng lấy mình.
Lão độc nhìn lại Chu Thiên :
- Chu Thiên... Ngươi đừng mơ tưởng sẽ có một lão độc bất nhân, bất nghĩa.
Lão lại ngửa mặt cười sằng sặc. Rồi bất ngờ quỳ thụp xuống, dồn tất cả nội lực còn sót lại nện thủ cấp xuống sàn thư sảnh.
Bộp...
Đầu lão độc nứt ra làm hai, và lão ra đi trong tư thế quỳ mọp.
Chu Thiên nghiến răng ken két :
- Lão tặc... Ngươi thoát khỏi tay bổn nhân rồi.
Trong khi Chu Thiên nổi cơn phẫn nộ thì Thanh Thanh run bần bật. Nàng tự biết sự phẫn nộ của Chu Thiên chẳng mấy chốc sẽ đổ xuống đầu mình.
Chu Thiên chỉ xác lão độc :
- Đưa lão tặc ra khỏi đây.
Bọn quản ngục nhanh nhẹn khiêng xác lão độc lôi ra ngoài. Chu Thiên ngồi xuống tràng kỷ, buông một tiếng thở dài.
Y nhìn lại Mộc Thanh Thanh. Vô hình trung ánh mắt của Chu Thiên lại chạm vào nhãn quang của Thanh Thanh trong lúc nàng xét nét nhìn gã.
Chu Thiên gằn giọng nói :
- Thanh Thanh.
Thanh Thanh run bắn lên, quỳ mọp xuống sàn thư sảnh.
- Minh chủ chỉ giáo.
- Bổn nhân có phải là một kẻ bất nhân bất nghĩa hay không?
- Thanh Thanh không bao giờ dám nghĩ như vậy.
Chu Thiên gằn giọng :
- Đứng lên đi.
Thanh Thanh từ từ đứng lên. Trong lồng ngực nàng trái tim đập như trống trận.
Ánh mắt của Chu Thiên sắc như một lưỡi dao, rọi từ trên xuống dưới chân Thanh Thanh. Gã lấy giọng từ tốn nói :
- Một lão bộc già nua như Tây Môn Kình còn không màng đến thân xác Liệt Hỏa Thần Nữ Mộc Thanh Thanh, bổn nhân không biết nàng còn điểm gì hấp dẫn được nam nhân.
Thanh Thanh biến sắc sau câu nói dè bỉu của Đại Chu Thiên. Thanh Thanh ấp úng một lúc rồi nói :
- Thanh Thanh cũng không biết.
- Ngay cả bản thân mình mà nàng cũng không biết ư? Bổn nhân thật hối tiếc đã ban cho nàng một cơ hội.
- Minh chủ...
Chu Thiên khoát tay :
- Đừng van xin bổn nhân. Bổn nhân muốn thấy tấm thân đã từng giết người của nàng.
Nàng cúi mặt lí nhí nói :
- Tuân lệnh Minh chủ.
Nàng không một chút e dè mà thoát y ngay trước mặt Đại Chu Thiên. Chu Thiên nheo mày nhìn tấm thân không còn mảnh vải của Thanh Thanh. Y lạnh nhạt nói :
- Quả như bổn nhân nghĩ, nàng chẳng còn nét gợi cảm thu hút của một Liệt Hỏa Thần Nữ nữa.
Thanh Thanh sao có thể ngờ được, Đại Chu Thiên giờ đây đã không còn là một nam nhân bình thường. Y đã hàm thụ Quỷ kiếm pháp, buộc phải tịnh thân, nên đâu thể có cảm xúc trước vẻ đẹp nhục dục của thể xác nàng.
Thanh Thanh đỏ mặt vì thẹn sau câu nói dè bỉu của Chu Thiên. Nàng thẹn nhưng toàn thân thì run rẩy bởi nỗi sợ hãi nơm nớp.
Chu Thiên nói tiếp :
- Một khi nữ nhân đã mất đi cái đẹp thu hút thì nên hủy diệt nó đi.
- Minh chủ xin tha mạng.
Chu Thiên không màng đến lời van xin khẩn thiết của Thanh Thanh, mà dụng hấp lực thu lấy lưỡi Can Tương thần kiếm rồi thi triển Quỷ kiếm pháp. Những chiêu kiếm khủng bố chụp lên thân thể Thanh Thanh, để lại chi chít những vết cắt trên da thịt nàng, từ mặt cho đến chân. Dụng ý những nhát kiếm Chu Thiên để lại trên cơ thể Thanh Thanh là không tước đi sinh mạng nàng, mà chỉ là sự hủy hoại khủng khiếp.
Khi Chu Thiên thu hồi Can Tương thần kiếm thì Thanh Thanh đã ngất lịm.
Giờ đây chẳng một ai có thể nhìn ra được một Mộc Thanh Thanh Liệt Hỏa Thần Nữ hôm nào. Chi chít trên cơ thể và dung diện của nàng đầy những vết rọc nham nhở, mà sau này khi nó biến thành sẹo có lẽ Thanh Thanh phải mang chân dung của một nữ quỷ dạ xoa.
Chu Thiên nhìn lại Thanh Thanh, mỉm cười rồi ban phát mệnh lệnh :
- Quẳng ả ra bên ngoài Tổng đàn.
Y buông mình xuống tràng kỷ, thần nhãn đóng đinh vào thân thể Mộc Thanh Thanh.
Xem tiếp hồi 62 Chỉ bút huyết thư
Danh sách chương