Màn đêm buông xuống, phủ lên Tổng đàn võ lâm một sắc màu âm u rờn rợn.

Kể từ lúc Đại chu Thiên trở lại giang hồ với thanh Can Tương thần kiếm và kiếm pháp Càn Khôn thì tòa Tổng đàn võ lâm nhanh chóng trở thành vùng thánh địa bất khả xâm phạm, mặc dù hắc bạch hai đạo trên giang hồ đều biết Đại Chu Thiên có được ngày hôm nay là kết quả vụ huyết án huynh đệ tương tàn tại Kim trang đại phủ. Cho dù vụ huyết án đó trở thành bi kịch cho Kim trang đại phủ, và khởi đầu cuộc tranh đoạt triền miên nhưng kết cuộc vẫn thuộc về kẻ khởi tranh Đại Chu Thiên mà không một ai còn dám chống đối lại.

Màn đêm âm u đúng là sắc màu mà Chu Thiên mang đến cho tòa Tổng đàn võ lâm. Tiếng trống canh một vừa điểm thì Cát Thiên Phong trong bộ bạch y thư sinh trắng toát xuất hiện ngay trước cổng tam quan. Phong thái của chàng thật ung dung tự tại, tiến bước đi vào cửa tam quan, hướng về tòa đại điện võ lâm.

Sự xuất hiện của Thiên Phong trong bộ bạch y thư sinh như một thách thức đối với bóng đêm đang bao trùm lên tòa võ lâm này. Ngay lập tức Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn cùng với hai mươi gã thuộc hạ giáo đầu võ lâm lướt ra chặn đường Thiên Phong.

Mạc Lịnh Cẩn rít lên :

- Cát Thiên Phong... Ngươi còn dám dẫn xác đến đây ư? Ngươi định nộp mạng cho Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên à? Thiên Phong từ tốn nói :

- Sao tại hạ lại không dám đến chứ? Ở đây là chốn tranh đoạt trên giang hồ chứ không phải là đại điện Thái Hòa của Thiên Long tự. Mạc các hạ nên nghĩ đến điều đó.

Thiên Phong vừa dứt lời liền lắc nhẹ cổ tay. Cặp Ma Hoàn bé xíu xuất hiện ngay trong lòng đôi bản thủ của chàng.

Chàng tiếp :

- Nếu Chu Thiên có kiếm pháp Càn Khôn thì Thiên Phong có Ma Hoàn đoạt mạng.

Lời vừa dứt trên miệng chàng, thì đôi song thủ cũng phạt ngang nhẹ chém vào khoảng không trước mặt. Động tác của Thiên Phong thật đơn giản, nhưng từ đôi bản thủ của chàng có hai vì sao vàng óng bắn xẹt ra, cắt một đường vòng cung lướt qua vùng yết hầu của bọn cao thủ giáo đầu Tổng đàn võ lâm rồi nhanh chóng mất hút trong đôi bản thủ của Thiên Phong.

Thủ pháp phóng thích Ma Hoàn của Thiên Phong đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Mặc dù bọn cao thủ giáo đầu đã biết mình đang đối mặt với một đại kì thủ kì tài trong võ lâm nên luôn chuẩn bị tư thế đối phó, thế mà đôi Ma Hoàn thoát ra lúc nào chúng cũng chẳng hề kịp phản kháng. Khi đôi Ma Hoàn đã trở lại ẩn trong đôi bàn tay thư sinh của Thiên Phong chúng mới biết mình đã bị trọng thương.

Hơn mươi gã giáo đầu cao thủ đồng loạt ôm yết hầu, té quỵ xuống đất. Chúng không dám rú, không dám thốt lời nào mà chỉ cố ôm vết thương cố bảo toàn mạng sống của mình.

Thiên phong định nhãn nhìn lại Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn :

- Máu đã nhuộm võ lâm.

Sau khi chứng nghiệm sát chiêu Ma Hoàn đoạt mạng của Thiên Phong, sắc mặt Lịnh Cẩn hiện rõ trong màn đêm bởi màu tái nhạt khiếp sợ Y bất giác thối lại một bộ. Trường kiếm hoành thủ trước ngực.

Lịnh Cẩn hối thúc nói :

- Gióng chiêng lên!

Những hồi chiêng liên hồi được gióng lên dồn giã, mặc nhiên không màn đến hồi chiêng inh ỏi đó, Thiên Phong vẫn bình nhiên chắp tay sau lưng chờ đợi.

Khi tiếng chiêng dứt hẳn thì Đại Chu Thiên xuất hiện cùng với hai lão nhân.

Một người vận bạch y, một người vận hắc y. Cả hai đều có cùng một khuôn mặt giống nhau như đúc. Khuôn mặt xương xẩu với hai lưỡng quyền nhô cao, mắt lộ hẳn ra ngoài, mũi thì quặp xuống trông như mỏ két. Sắc diện của hai người đó thật lạnh lùng và tàn nhẫn.

Chu Thiên và hai người kia bước ra ngoài mái hiên đại đường võ lâm thì dừng bộ. Đôi thần nhãn của Chu Thiên nhận ra Thiên Phong đột nhiên bừng sáng như muốn đâm thủng cả màn đêm nhập nhoạng bởi những giá đuốc dựng bên ngoài đại đường.

Hai cánh môi Chu Thiên khẽ nhếch lên. Cùng lúc đó thì hai ả nô nữ đã khiêng ra chiếc ngai Võ lâm Minh chủ đặt sau lưng Chu Thiên. Y bình thản ngồi xuống chiếc ngai, gác chân chữ ngũ, còn hai ả nô nữ thì đứng hầu phe phẩy quạt.

Chu Thiên ra dấu.

Bọn giáo đầu võ lâm cùng với Mạc Lịnh Cẩn đồng loạt thối về sau đứng thành hai hàng theo hình cánh cung.

Ánh sáng từ những giá đuốc hắt ra tạo thành một khoảng không nhập nhoạng trông thật kì bí.

Thiên Phong đứng sừng sững đối diện với Đại Chu Thiên. Chu Thiên nhìn Thiên Phong từ tốn nói :

- Bổn tọa không nhờ tôn giá lại đến trước thời hạn đã hẹn với bổn tọa tại ải Nhạn Môn.

- Thiên phong không quên cái hẹn đó.

- Thế sao Cát lão đệ lại đến đây?

- Tại sao Thiên Phong đến ư?

Chu Thiên khẽ gật đầu :

- Ta muốn biết mục đích của lão đệ khi đến võ đàn trong lần này.

Thiên Phong cười mỉm, ôn nhu nói :

- Thiên Phong đến trước khi quá muộn.

Đôi chân mày của Đại Chu Thiên thoạt nhíu lại :

- Thế nào là muộn?

- Chu Thiên huynh sẽ tìm Thiên Phong.

- Đúng... Bổn tọa nhất định sẽ tìm lão đệ. Nếu như bổn tọa không nhớ đến cái hẹn tại ải Nhạn Môn thì đã nôn nóng đi tìm Cát lão đệ rồi.

Y xoa tay :

- Ta rất nôn nóng tìm lại Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.

- Thiên Phong hiểu ý của Chu Thiên huynh.

- Và ta chưa đi tìm thì lão đệ đã tìm đến trước. Lão đệ tìm đến đây thi thố tuyệt kĩ Ma Hoàn cảnh tỉnh bổn tọa sao?

Thiên Phong lắc đầu :

- Thiên Phong không có ý cảnh tỉnh Chu Thiên huynh.

Chu Thiên đổi giọng gay gắt :

- Không có ý đó sao lão đệ lại dụng Ma Hoàn Đoạt Mạng tạo cảnh thảm sát ngay tại đại đường võ lâm?

- Thiên Phong muốn tìm cảm giác của Chu Thiên hôm nào đã dựng ra tại Kim trang đại phủ. Có lẽ cái đêm hôm đó, cuộc thảm sát còn kinh hồn hơn bây giờ. Nếu ngư tại đây, đêm nay, Thiên Phong dựng huyết án với một kẻ đã độc ton thiên hạ thì trước kia Chu Thiên huynh dựng huyết án với một người kết nghĩa kim bằng mà chẳng hề có chút võ công.

- Cát lão đệ tính giảng đạo lí cho bổn tọa đó à?

Chu Thiên nói xong ngửa mặt cười nắc nẻ.

Cắt ngang tràng tiếu ngạo, y gằn giọng nói :

- Bổn nhân không thích đạo lí mà chỉ thích quyền uy tối thượng của một đại cao thủ trên chốn giang hồ. Võ công ta bây giờ không cần đến uy danh đôi Ma Hoàn của Cát lão đệ. Chu Thiên đã có thể đứng sừng sững trên đỉnh cao võ lâm.

- Bây giờ Chu Thiên huynh đã có kiếm pháp Càn Khôn rồi.

Chàng buông một tiếng thở dài :

- Nhưng rất tiếc kiếm pháp đó lại bắt nguồn từ máu và nước mắt.

Chu Thiên khoát tay :

- Ta không thích nghe những lời đó thốt ra từ cửa miệng của Cát lão đệ.

Thiên Phong vẫn giữ giọng ôn nhu đáp lời Chu Thiên :

- Đa tạ sự chỉ giáo của Chu Thiên huynh.

Chu Thiên đứng lên nhìn Thiên Phong nói :

- Chưa đến kì hẹn, Cát lão đệ quá vãng đến Tổng đàn võ lâm với mục đích gì?

Thiên phong lấy vò rượu đeo bên hông :

- Trả lại những chén rượu kim bằng hôm nào cho Chu Thiên huynh.

- Vậy ư?

Thiên phong lạnh nhạt nói :

- Huynh không nhận ư?

Đại Chu Thiên ngửa mặt cười khằng khặc. Tràng cười của gã nghe như tiếng ma tru quỷ khóc khiến cho tất cả những ai có mặt tại hiện trường thảy đều rợn xương nổi ốc.

Cắt tràng tiếu ngạo tỏ rõ sự kiêu hãnh và ngạo nghễ, Chu Thiên bước lần xuống những bậc tam cấp.

Gã vừa đi vừa nói :

- Nếu Cát Thiên phong đã muốn gởi lại bổn tọa những chén rượu kim bằng hôm nào thì bổn tọa sẵn sàng nhận.

Chu Thiên nhìn lại hai ả a hoàn đứng hầu :

- Dọn bàn cho bổn nhân tiếp Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.

- Tuân lệnh Minh chủ.

Hai ả a hoàn lẩn nhanh vào trong đại điện, khoảng khắc sau đã trở ra khiêng một chiếc bàn cây. Chu Thiên chỉ khoảnh sân ngay trước đại điện võ lâm.

Hai ả đó liền đặt chiếc bàn cây và hai chiếc đon rồi quay lại chỗ cũ.

Chu Thiên nhìn Thiên Phong :

- Mời lão đệ!

Thiên phong thư thả với tư thế nhàn tản bước đến yên vị trên chiếc đôn. Chu Thiên cũng như chàng ngồi xuống chiếc đôn đối diện.

Thiên Phong đặt tĩnh rượu lên bàn rồi nhìn Chu Thiên nói :

- Chu Thiên huynh dọn thiếu một chỗ ngồi.

- Cát lão đệ muốn nói đến Kim trang Trang chủ nhị đệ?

- Trước đây chúng ta có ba người cùng đối ẩm kết tình kim bằng thủ túc, nay trả lại tình kim bằng đó cũng phải đủ ba người chứ.

- Khán Nhân nhị đệ đã chết rồi.

- Chết...

Thiên Phong lắc đầu :

- Cái tình kim bằng chi giao mới chết. Thiên Phong nghĩ nhị ca vãn còn sống, đang muốn được trao lại chén rượu bồi ẩm hôm nào cho huynh.

- Được... Ta chiều theo ý của Cát lão đệ vậy.

Chu Thiên lại ra dấu.

Lần này đích thân Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn dọn ra thêm một chiếc đôn nữa đặt giữa Thiên Phong và Chu Thiên. Ba chiếc đôn tạo thành thế chân vạc, bao bọc quanh chiếc bàn cây.. Ngồi đối mặt là Thiên phong và Chu Thiên, chiếc đôn còn lại được để trống.

Chu Thiên nói :

- Ba người phải có ba chiếc chén chứ.

- Tất nhiên.

Ba chiếc chén bằng sành nhanh chóng được ả a hoàn bưng ra dọn lên bàn.

Chu Thiên vuốt râu mỉm cười :

- Tất cả đã có đủ rồi. Chắc Cát lão đệ không định trả lại những món thức ăn hôm nào chứ.

- Những món thức ăn đó của Khán Nhân nhị ca, mà người thì không thể ăn cùng với Thiên Phong và Chu Thiên được.

- Thời gian trôi qua thế mà Cát lão đệ vẫn không thay đổi cả dung mạo lẫn cá tính.

- Còn Chu Thiên huynh thì đã đích thị là Minh chủ võ lâm.

- Đó là khát vọng của ta.

Thiên Phong chuốc rượu ra ba chiếc chén sành.

Chàng nâng chén rượu :

- Chén rượu này trước tiên Thiên Phong chúc mừng Chu Thiên huynh đã nghiễm nhiên trở thành Võ lâm Minh chủ.

Không chờ Chu Thiên đáp lời, Thiên Phong dốc trọn số rượu trong chén vào miệng mình, rồi bưng tiếp chén rượu đặt chỗ dành Khán Nhân Kim trang Trang chủ, chàng bình thản đổ chén rượu đó rưới lên chiếc đôn.

Thiên phong rưới xong chén rượu, Chu Thiên mới bưng chén của mình. Y lạnh nhạt nói :

- Rượu của dĩ vãng phải để có về với dĩ vãng.

Nói xong câu đó, Chu Thiên hất chén rượu ra phía sau lưng mình. Bằng hành động đó, Chu Thiên nghĩ Thiên phong sẽ phẫn nộ và tức giận, nhưng không như ý niệm của Chu Thiên, chàng vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra mà bưng tỉnh rượu rót tiếp vào ba chiếc chén không.

Thiên Phong rót rượu nhìn Chu Thiên :

- Chu Thiên huynh nói gì chứ?

Nhìn chằm chằm Thiên Phong, Chu Thiên nói :

- Bổn nhân muốn hỏi Cát lão đệ.

- Chu Thiên huynh cứ hỏi.

- Cát lão đệ có biết nguyên cớ gì mà bổn nhân chú tâm đến cổ vật Long cốc và tạo ra huyết án Kim trang đại phủ, giết Khán Nhân nhị đệ không?

Thiên Phong rút ra một tấm giấy hồng điều trong thắt lưng, bắt đầu xếp hình.

Động thái của chàng buộc Chu Thiên phải chú nhãn quan sát. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thiên Phong đã xếp xong hình một hoa huệ. Chàng đặt đóa hoa huệ đó qua bên chỗ chiếc đôn dành cho Khán Nhân trang chủ, rồi điềm đạm nói :

- Thứ nhất, Khán Nhân nhị ca không nhìn ra người mặc dù nhị ca tự đặt cho mình cái tên Khán Nhân.

- Ý Cát lão đệ muốn nói... Khán Nhân đã không nhìn ra khát vọng của ta nên mới thổ lộ cho ta biết mình vô tình tìm được báu vật võ lâm.

Thiên Phong chống tay tựa cằm :

- Định số đã sắp đặt như vậy rồi.

- Đã là định số thì không ai thay đổi được.

Chu Thiên mỉm cười :

- Bổn nhân nói đúng chứ?

- Rất đúng, đã xó lúc Chu Thiên huynh đã là Võ lâm Minh chủ.

- Đúng, bổn nhân đã có lúc là Võ lâm Minh chủ, nhưng rất tiếc trên đầu ta còn có một Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.

- Tại sao lại là Thiên Phong chứ không phải là ai khác?

- Chính Thiên Phong chứ không ai, và khác bổn nhân muốn xóa hẳn cái bóng của Thiên Phong nên mới tạo lập huyết án Kim trang đại phủ.

Thiên Phong khẽ lắc đầu :

- Vô tình thật. Hóa ra Thiên Phong cũng là một nguyên cớ dẫn đến kiếp họa cho Kim trang đại phủ.

- Không sai.

Chu Thiên bưng chén rượu, cười khảy rồi nói :

- Bổn nhân dùng chén rượu này chia sẻ với Cát lão đệ về vết thương tổn trong tình kim bằng giữa ta và lão đệ đối với Khán Nhân. Chúng ta cùng nâng chén chứ?

Thiên phong bưng chén rượu của mình, kính cẩn nâng bằng hai tay đưa đến trước.

- Mời Chu Thiên huynh.

Hai người cùng uống cạn số rượu trong chén, đặt chén xuống bàn, Thiên Phong bưng chén rượu cúng Khán Nhân rưới lên chiếc đôn. Rồi rút một tấm giấy hồng điều ra xếp đóa hoa huệ thứ hai đặt bên cạnh hoa huệ thứ nhất. Dưới bàn tay khéo léo của Thiên Phong, hai đóa hoa huệ giống nhau như tạc.

Chàng nhìn Chu Thiên nói :

- Chén rượu vừa rồi Chu Thiên uống cảm thấy thế nào?

- Rất ngon, không cay, không đắng, không nồng.

Thiên phong cướp lời Chu Thiên :

- Không cay, không đắng, không nồng. Chén rượu nhạt nhẽo như chính cuộc kết giao kim bằng hôm nào.

Chu Thiên bật cười sảng khoái. Y vừa cười vừa chỉ vào Thiên phong nói :

- Nói rất đúng.

Thiên Phong chuốc tiếp rượu ra ba chiếc chén. Rót xong số rượu cuối cùng từ tĩnh vào ba chiếc chén Thiên Phong mới từ tốn nói :

- Chén rượu này Thiên Phong xin được đưa tiễn Khán Nhân nhị ca.

Chàng đặt chén rượu của mình sát bên cạnh chén rượu cúng Khán Nhân.

Chu Thiên gật đầu :

- Bổn nhân cũng bắt chước ngươi.

Đặt chén rượu phía bên đối diện.

Thiên Phong buông tiếng thở dài :

- Tiếc thật!

- Ngươi tiếc gì?

- Nhị ca không thể uống được. Có lẽ Thiên phong và huynh đành phải chia đôi số rượu này.

- Bổn nhân có thể đổ chúng xuống đất như Thiên phong kia mà?

Thiên Phong lắc đầu :

- Không, rượu tiễn thì phải uống. Chu Thiên huynh đã có nhã ý tiễn nhị ca sao lại đổi ý nhanh vậy? Rượu tiễn đưa chẳng lẽ chỉ đổ thôi sao?

- Thế Thiên Phong uống như thế nào?

- Huynh một nửa, Thiên Phong một nửa, uống cùng một lúc. Chu Thiên huynh không nỡ từ chối cuộc đưa tiễn này?

Chu Thiên gật đầu :

- Được... Bổn nhân rất sẵn lòng. Nếu như bổn nhân không uống được số rượu tiễn đưa này, chắc Thiên Phong sẽ không phục.

- Thiên Phong chỉ sợ Chu Thiên từ chối thôi.

Thốt xong câu đó, hai người nhìn thẳng vào nhau. Trong đáy mắt của người này chỉ có hình của người kia. Cả hai như đang dùng thần nhãn để đọc ý niệm của nhau.

Chu Thiên mỉm cười :

- Cách uống này khiến bổn nhân thích thú đó.

Chu Thiên thốt dứt lời thì Thiên Phong khẽ vỗ tay xuống mặt bàn.

Cách...

Chàng vỗ thật nhẹ nhưng đã truyền vào mặt bàn cây nguyên lực của mình, lan nhanh ra ba chén rượu. Điều kỳ diệu xảy ra, ba chén rượu lún hẳn xuống mặt bàn.

Còn số rượu bên trong thì đồng loạt bay bổng lên như hai hạt ngọc lưu ly, óng ánh bảy sắc màu do phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đuốc bập bùng.

Ba viên ngọc rượu to bằng nắm tay vừa bay lên ngang tâm mắt Thiên Phong và Chu Thiên thì ảnh kiếm thoát ra chém xả vào ba viên ngọc rượu óng ánh, tách chúng ra làm hai phần bằng nhau. Chu Thiên khẽ đảo cổ tay, lưỡi kiếm Can Tương lật ngang, phát ánh hào quang xanh lè, phát ra một hấp lực thần kỳ hút lấy nửa phần của mình. Rượu đọng lại trên lười Can Tương thần kiếm, nhập lại làm một, và như cô lại thành một khối băng.

Chu Thiên đưa tay bốc khối rượu đã đóng thành băng đó bỏ vào miệng, chúng nhanh chóng chuyển hóa thành chất lỏng bình thường.

Bên kia Thiên Phong dụng chiếc Ma Hoàn tuyệt kỹ của mình phóng ra xẹt ngang dưới đáy phần rượu của mình, nhập chúng thành một rồi rút thật nhanh về phía mình.

Thiên Phong chưa kịp dụng công phu để chuyển hóa rượu từ thể lỏng sang thể rắn thì cảm nhận có hỏa khí cuồn cuộn từ đầu mũi Can Tương phóng đến chỗ rượu chưa kịp đông đặc của mình.

Lúc này chàng mới thấy hai cánh môi của Chu Thiên thoạt điểm một nụ cười ngạo nghễ.

Gần như luồng hỏa khí kia đã có thể làm cho khối rượu của Thiên Phong tan ra thành từng giọt nhỏ thì chiếc Ma Hoàn thứ hai được chàng thi triển biến thành chiếc mộc đỡ hứng lấy đạo hỏa khí vô hình nọ.

Một âm thanh khô khốc vang lên khi đạo hỏa khí vô hình chạm vào chiếc Ma Hoàn.

Cạch...

Cùng với sự xuất hiện của âm thanh đó, Thiên Phong đã nhón lấy khối rượu bỏ vào miệng. Mặc dù chàng vẫn uống được nửa phần rượu của mình nhưng chiếc Ma Hoàn thứ hai lại bật ngược trở lại. Nó không còn ngoan ngoãn như thường khi mà lại để một vết thương trên bản thủ Thiên Phong.

Thiên Phong nắm bàn tay lại.

Chu Thiên nhìn chằm chằm vào hữu thủ Thiên Phong.

Gã mỉm cười nói :

- Ma Hoàn của Cát lão đệ quả là kỳ tuyệt.

- Uống được rượu tiễn Khán Nhân nhị ca, Thiên Phong đã mãn nguyện lắm rồi.

Chàng vừa thốt hết câu thì có tiếng chim hỏa điểu rúc trên bầu trời đêm.

Nghe tiếng chim kêu đêm, mặt Chu Thiên cau hẳn lại.

Y nhìn Thiên Phong nói :

- Trong đêm nghe tiếng chim kêu tức có điềm chẳng lành. Điều chẳng lành đó không biết đến với bổn nhân hay Thiên Phong.

Thính nhĩ Thiên Phong như dỏng lên nghe ngóng. Thiên Phong quan sát Chu Thiên. từ tốn nói :

- Chu Thiên huynh đã hỏi thì Thiên Phong phải trả lời. Phàm tiếng chim kêu đêm phát ra trên vùng đất của ai thì điều không lành sẽ đến với người đó.

Trong lúc nói, chàng đã bí mật dụng thuật Quỷ Vực Thanh. Mặc dù giọng của chàng thật ôn nhu từ tốn nhưng khi lọt vào thính nhĩ của Chu Thiên thì chẳng khác nào tiếng gầm thét của đại dương.

Chu Thiên cau mày, đứng bật dậy, chỉ Thiên Phong :

- Thiên Phong... Ngươi đến Tổng đàn với mục đích gì?

- Cùng Chu Thiên huynh dựng lại cuộc kết giao kim bằng năm xưa giữa ba người. Huynh, Khán Nhân nhị ca và Cát Thiên Phong.

Chu Thiên lắc đầu :

- Không... ngươi còn mục đích khác.

- Đó là ý niệm của Chu Thiên huynh.

Chu Thiên hừ nhạt một tiếng :

- Rượu lễ, rượu nghĩa đã xong rồi. Bổn nhân và ngươi xem như hai kẻ xa lạ, thậm chí là những đối thủ không đội trời chung.

Chu Thiên vừa nói vừa rút Can Tương thần kiếm.

Thiên Phong nói :

- Chưa đến kỳ hẹn tại Nhạn Môn Quan, Thiên Phong không thể xóa ngôn giao thủ với Chu Thiên huynh.

- Ngươi định đi à?

- Thiên Phong đến từ biệt Minh chủ rồi phải đi chứ.

Chu Thiên hét lên :

- Ngươi không thể đi được.

Chu Thiên vừa toan vận chuyển Càn Khôn kiếm pháp thì một cột lửa khổng lồ bùng lên phía sau hậu đường võ lâm khiến cho gã phân tâm.

Không bỏ lỡ thời cơ, Thiên Phong điểm mũi giày thoát về sau hai trượng rồi trở bộ pháp Mê Tung Bộ thần kỳ băng mình bỏ đi.

Chu Thiên thét lên lồng lộn :

- Giữ hắn lại!

Mệnh lệnh vừa được ban ra, bọn giáo đầu võ lâm giật mình.

Hai gã Hắc Bạch Diêm La từ trên mái hiên đại sảnh đồng loạt cất mình lên cao ba trượng, cắt một đường vòng cung rượt theo Thiên Phong. Hai gã đó băng đến cửa tam quan thì chẳng còn thấy tăm dạng của Thiên Phong.

Chu Thiên hoành thanh Can Tương thần kiếm tra vào vỏ, gầm lên :

- Các ngươi chạy đâu cho thoát khỏi bổn nhân chứ.

Xem tiếp hồi 54 Đào thoát
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện