Hai đường Phách Hoa Trảm trúng vào người đồng nhân, không gây ra nổi một vết tích nhỏ nào, làm Thanh Ngọc vô cùng kinh ngạc.Ly Ly nói với hắn đồng nhân này được tạo ra tử Vạn Niên Huyền Đồng, là tài liệu Đế cấp, bây giờ hắn tấn công không ăn thua gì.Thanh Ngọc vừa tránh né đồng nhân, vừa tìm cách giải quyết.
Thần thức của hắn tỏa ra, bao trùm hai đồng nhân này, muốn xem chúng lấy năng lượng từ đâu để hoạt động.Hai đồng nhân có tốc độ vô cùng nhanh chóng, không để Thanh Ngọc có cơ hội phân tâm nào.
Sau khi tính toán một hồi, Thanh Ngọc mới lùi ra khỏi đại điện, hai đồng nhân lại nhắm mắt, trở về vị trí cũ.Quét kỹ một vòng thần thức ở bên trong đại điện, Thanh Ngọc đã thấy một trận pháp cung cấp năng lượng cho hai đồng nhân này.
Chỉ có điều muốn phá hỏng không phải việc dễ dàng, đây là trận pháp Hoàng cấp, Thanh Ngọc phải tấn công hơn một trăm lần mới có thể đánh vỡ được.Lại là một hồi thử thách kỹ năng né tránh, Thanh Ngọc hít một thơi thật sâu lấy tinh thần rồi lao vào công kích trận pháp, vừa đánh vừa chạy, tránh khỏi hai đồng nhân.Dù có né tốt đi nữa, Thanh Ngọc vẫn bị đấm một cái vào lưng, bay ra ngoài, phun ra máu tươi.
Nếu không phải hắn đã có Ma thể thì chắc bây giờ bụng đã thủng một lỗ rồi.Nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục, Thanh Ngọc lần này không tới gần trận pháp nữa, mà chỉ quấy phá từ xa, vừa né đòn vừa phóng ra Cửu Hoang Trảm.Một ngày sau thì trận pháp cũng đã vỡ, hai đồng nhân lập tức đổ xuống đất.
Thanh Ngọc lại gần, kiểm tra một chút thân thể đồng nhân, phát hiện sau lưng chúng có một khối đá nhỏ màu xanh lam.Qua giám định thì đây là Hình Tâm Thạch, được dùng làm căn cơ của khôi lỗi.
Thanh Ngọc dùng thần thức kiểm tra, xóa đi hồn niệm đã hao mòn trên hai viên đá, lưu lại ấn ký của mình, rồi thu hai đồng nhân vào nhẫn trữ vật.
Sau này có hai tên này canh cửa nhà cũng tốt đấy.Tìm kiếm khắp nơi trong đại điện, nhưng không có bất cứ cơ quan nào hay lối đi nào, Thanh Ngọc chưa biết phải làm gì tiếp theo.Hắn thu hết mấy bộ xương vào bờ biển cho ba con thú làm đồ ăn, rồi mới thấy từ vách tường tự động khai mở một cánh cửa.
Thanh Ngọc mừng rỡ, cầm Dạ Quang Tinh Thạch tiếp tục thăm dò.Lại đi tiếp một đoạn nữa, Thanh Ngọc thấy một đại điện tiếp theo, ở đây không có đồng nhân, mà là mộc nhân.
Tương tự như đại điện đằng trước, nhưng ở đây ít xương hơn rất nhiều, trên tường cũng có trận pháp giống y như vừa rồi.Thanh Ngọc có chút hiểu ra, cái động phủ này là một loạt các khảo nghiệm, ai thông qua thì mới tiến tới cuối cùng.
Khi Thanh Ngọc tiến vào đại điện, đã bị hai con mộc nhân điên cuồng dùng dây leo trên vách tường tấn công.
Những sợi dây này bền chắc vô cùng, không thể nào phá được, dùng kiếm chém cũng không đứt, lửa đốt càng không cháy.Thanh Ngọc chỉ có thể tránh né, sử dụng kiếm chiêu tấn công về phía trận pháp trên tường.
Thi thoảng hắn lại bị dây quật trúng người, vô cùng đau đớn, nên cứ nửa canh giờ lại ra ngoài một lần, vận chuyển Hồng Mông Kinh chữa thương.
Tu vi luyện Tinh đang dậm chân tại chỗ cũng có chút tiến bộ.Qua ba ngày ba đêm miệt mài tấn công, trận pháp mới bị phá hư, mộc nhân lại đổ xuống đất.
Xe nhẹ đường quen, Thanh Ngọc lưu lại ấn ký, thu hai con mộc nhân vào, rồi chờ đợi cánh cửa tiếp theo mở ra.Cứ như vậy, tới Hỏa Nhân, Băng Nhân, Thổ Nhân… Thanh Ngọc đều hữu kinh vô hiểm mà từ từ vượt qua.Kinh nghiệm chiến đấu ngày ngày được rèn giũa, đang tiến bộ rất nhanh.
Trước đây nếu tay phải chỉ để tấn công, tay trái để phòng thủ, thì bây giờ Thanh Ngọc hoàn toàn có để đảo ngược lại.Thân pháp cũng có bước tiến lớn, Vạn Lý Thần Hành đã tiến tới tầng thứ hai, Thập Lý Bộ.
Một bước của Thanh Ngọc bây giờ có thể tăng tốc xa hơn trước kia gấp năm lần, theo như tên gọi thì còn chưa phải cực hạn, có khi sẽ đạt tới mười lần.Hiện tại hắn đang điên cuồng tránh né những tia sáng đen sì mà Ám Nhân phóng ra.
Quang Nhân và Ám Nhân là hai loại khôi lỗi khó chơi nhất mà Thanh Ngọc từng gặp.
Chỉ cần trúng chiêu thôi là da thịt lập tức sẽ bị bỏng rát hoặc ăn mòn ngay lập tức.
Đám khôi lỗi này tung ra chiêu thức không hề có chút quy luật nào, ngươi không thể biết tiếp theo chúng sẽ làm gì.Lúc trước khi chiến đấu với Quang Nhân, Thanh Ngọc đã phải dùng nửa tháng thời gian mới có thể qua được.
Bây giờ trên thân thể Thanh Ngọc đã có rất nhiều bộ phận bị hắc ám ăn mòn, lộ ra toàn xương trắng.Thanh Ngọc gào lên, tung ra một Tịch Diệt Thiên Ma Trảm vào trận pháp, sáu mươi tư kiếm đến kiếm cuối cùng thì may mắn đã thành công.Trận pháp bị vỡ, hai Ám Nhân gục xuống, còn Thanh Ngọc thì lâm vào hôn mê, không biết gì nữa.Hai ngày sau, Thanh Ngọc mở mắt ra, ngồi xếp bằng vận công trị thương, rồi thu hai Ám Nhân lại, tiếp tục lên đường vào trong cánh cửa mà đại điện mở ra.Không biết động phủ này rộng bao nhiêu mà Thanh Ngọc đi mãi không hết.
Đi tới một gian đại điện tiếp theo, thì bên trong không hề có khôi lỗi, mà lại là một cái hồ, bên trong có dòng nước sôi trào sủi bọt, rất quỷ dị.Giọng Ly Ly vang lên:- Nước hồ này luyện thể rất tốt, chàng xuống tu luyện đi.Thanh Ngọc nghe xong, cẩn thận lấy ra trận bàn Hoàng cấp, kích phát rồi mới cởi y phục nhảy xuống hồ.
Vừa chạm vào mặt nước, hắn đã phải gào lên một tiếng kêu vô cùng đau đớn.Da thịt của Thanh Ngọc như bị cắt xé ra, máu tươi đầm đìa, rồi hắn lại cảm thấy nước hồ sôi sùng sục đang muốn nấu chín thân thể mình.
Oằn người ngồi xuống, để nước hồ tràn ngập qua đầu, Thanh Ngọc vận chuyển Hồng Mông Kinh chống chọi lại cảm giác này.Nước hồ điên cuồng xé rách, còn phù văn Hồng Mông lại điên cuồng tái sinh, Thanh Ngọc đau đớn đến không muốn sống nữa.
Nhưng trong tâm thần hắn biết được đây là cơ hội trời ban, không phải nơi đâu cũng tìm được địa phương luyện Tinh tốt như vậy.Tim Thanh Ngọc từ từ ngày càng đập nhanh, phù văn Hồng Mông được diễn sinh càng ngày càng nhiều.
Thanh Ngọc không hề để ý tới các phù văn nhỏ của cả ba loại công pháp đã gần như dính vào nhau, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là sẽ hoàn toàn chồng lên.Thanh Ngọc vẫn nghĩ đến ba loại công pháp thiếu một cái gì đó để dung hợp, nhưng đến nay hắn vẫn chưa tìm ra.Từng lớp huyết nhục bị gọt ra rồi lại tái sinh, liên tiếp như vậy đến nửa tháng sau, Thanh Ngọc đã thấy nước hồ này không còn làm đau bản thân mình nữa, nên quyết định đứng dậy đi lên.
Tu vi luyện Tinh của hắn đã đột phá đến Luyện Bì hậu kỳ.Làn da mới được tái sinh trắng nõn như ngọc, càng làm tăng thêm vẻ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong của Thanh Ngọc, nhìn qua thì chính hiệu là một tên tiểu bạch kiểm.
Hắn lúc này mới cảm thấy vô cùng nhức đầu, đẹp quá cũng không ổn a!Đi đến cánh cửa tiếp theo, Thanh Ngọc mới nhìn thấy hóa ra nơi này là một địa cung vô cùng rộng lớn.
Các kiến trúc san sát nhau nằm dưới lòng đất, ở sau cùng có một cánh cổng lớn, bên trên được chạm trổ vô cùng công phu.Thanh Ngọc nhìn ra được đây là bức hình đầu một con cáo thì phải?Chậm rãi bước từng bước thật cẩn thận, cầm Dạ Quang Thần Thạch trong tay, Thanh Ngọc cứ từ từ tiến về phía trước cánh cổng kia, vì thần thức hắn quét vào trong các kiến trúc nhưng không tìm được gì cả.Ở trước cánh cổng có hai bức tượng Chân Long vô cùng to lớn, đồ sộ, màu vàng kim vô cùng đẹp mắt.
Thanh Ngọc có cảm tưởng hai con rồng này đang nhìn mình, vô cùng quỷ dị.Sau khi giám định, thấy cũng chỉ là một loại Đế thạch, Thanh Ngọc mới tới gần một bức tượng Chân Long, chạm vào nó.
Kỳ dị xảy ra, đúng là mắt rồng biết di chuyển thật!Hai con rồng đá đảo mắt đánh giá Thanh Ngọc một chút, rồi tự nhiên cúi thấp đầu xuống, mắt nó lại bình thường trở lại.Cái quỷ gì?Thanh Ngọc thấy hơi thú vị, muốn thử xem có thu được hai bức tượng vào trong Đế Tinh Giới được hay không, thì ai ngờ thu được thật! Ly Ly cũng không nói gì cho Thanh Ngọc biết, chỉ bảo rằng thu được là tốt.Thanh Ngọc không hề biết rằng nếu trong lòng mình mang tà tâm hoặc là kẻ tội nghiệt nặng nề, thì chắc chắn bây giờ hắn đã là người chết.Thanh Ngọc bước tới cánh cổng, chạm tay lên, chưa kịp làm gì thì cánh cồng mở ra một khe hẹp, hút luôn hắn vào bên trong.Không biết bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy xung quanh đây là một bình nguyên xanh ngát vô cùng to lớn, nhưng ở đằng xa lại có một ngọn núi lửa đang phun ra những làn khói đen mờ mờ.
Hai bên là hai hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược nhau, một bên xanh tươi um tùm, một bên im lặng chết chóc.Nơi đây có rất nhiều loại khí đậm đặc khác nhau, làm Linh luân bên trong huyệt Thiên Song của Thanh Ngọc tự động nhảy ra, điên cuồng hấp thu lại toàn bộ.Nó như một cái máy hút công suất lớn vậy, có bao nhiêu hút bấy nhiêu, không hề ngơi nghỉ, bên trên lại có từng đạo từng đạo phù văn kỳ bí khó hiểu dần dần hiện ra.Thanh Ngọc cũng để kệ Linh luân muốn làm gì thì làm, vì hắn cũng chưa hiểu nhiều về nó cho lắm.
Thanh Ngọc đang tập trung vào thế giới này, có lẽ đây là một bí cảnh.
Bí cảnh này cũng không rộng lớn, nên hắn lấy phi kiếm ra đạp lên, muốn đi xung quanh thăm dò một chút.Khi đang bay trên bầu trời, bỗng dưng có mấy bóng đen lao vào trong thức hải Thanh Ngọc, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Cửu Đỉnh Tháp diệt sát, chỉ để lại mấy đoàn khí trắng mờ mờ.Càng ngày càng nhiều bóng đen bay tới hơn, Thanh Ngọc có hơi hoảng sợ, không biết Cửu Đỉnh Tháp có tiêu diệt được hết hay không, nên từ từ đáp xuống mặt đất, không dám bay cao nữa.
Những bóng đen nào đã lao vào thức hải đều bị tinh lọc, trở thành tinh thần lực, rồi cuối cùng hòa vào tòa phi đảo kia.Một ngày sau, Thanh Ngọc đã tìm hết toàn bộ bí cảnh mà không phát hiện được một thứ gì, kể cả trong lòng dung nham của ngọn núi lửa kia cũng vậy, khiến hắn vô cùng thất vọng.Chỉ có Linh luân là thu hoạch nhiều nhất, bây giờ nó đã ngả màu từ trắng sang hơi phớt hồng, bên trên phù văn khó hiểu cũng có rất nhiều.Thanh Ngọc từng thấy ở sau lưng ngoại công có một vòng luân màu đỏ, phải chăng màu sắc càng đậm thì càng mạnh ư?.
Thần thức của hắn tỏa ra, bao trùm hai đồng nhân này, muốn xem chúng lấy năng lượng từ đâu để hoạt động.Hai đồng nhân có tốc độ vô cùng nhanh chóng, không để Thanh Ngọc có cơ hội phân tâm nào.
Sau khi tính toán một hồi, Thanh Ngọc mới lùi ra khỏi đại điện, hai đồng nhân lại nhắm mắt, trở về vị trí cũ.Quét kỹ một vòng thần thức ở bên trong đại điện, Thanh Ngọc đã thấy một trận pháp cung cấp năng lượng cho hai đồng nhân này.
Chỉ có điều muốn phá hỏng không phải việc dễ dàng, đây là trận pháp Hoàng cấp, Thanh Ngọc phải tấn công hơn một trăm lần mới có thể đánh vỡ được.Lại là một hồi thử thách kỹ năng né tránh, Thanh Ngọc hít một thơi thật sâu lấy tinh thần rồi lao vào công kích trận pháp, vừa đánh vừa chạy, tránh khỏi hai đồng nhân.Dù có né tốt đi nữa, Thanh Ngọc vẫn bị đấm một cái vào lưng, bay ra ngoài, phun ra máu tươi.
Nếu không phải hắn đã có Ma thể thì chắc bây giờ bụng đã thủng một lỗ rồi.Nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục, Thanh Ngọc lần này không tới gần trận pháp nữa, mà chỉ quấy phá từ xa, vừa né đòn vừa phóng ra Cửu Hoang Trảm.Một ngày sau thì trận pháp cũng đã vỡ, hai đồng nhân lập tức đổ xuống đất.
Thanh Ngọc lại gần, kiểm tra một chút thân thể đồng nhân, phát hiện sau lưng chúng có một khối đá nhỏ màu xanh lam.Qua giám định thì đây là Hình Tâm Thạch, được dùng làm căn cơ của khôi lỗi.
Thanh Ngọc dùng thần thức kiểm tra, xóa đi hồn niệm đã hao mòn trên hai viên đá, lưu lại ấn ký của mình, rồi thu hai đồng nhân vào nhẫn trữ vật.
Sau này có hai tên này canh cửa nhà cũng tốt đấy.Tìm kiếm khắp nơi trong đại điện, nhưng không có bất cứ cơ quan nào hay lối đi nào, Thanh Ngọc chưa biết phải làm gì tiếp theo.Hắn thu hết mấy bộ xương vào bờ biển cho ba con thú làm đồ ăn, rồi mới thấy từ vách tường tự động khai mở một cánh cửa.
Thanh Ngọc mừng rỡ, cầm Dạ Quang Tinh Thạch tiếp tục thăm dò.Lại đi tiếp một đoạn nữa, Thanh Ngọc thấy một đại điện tiếp theo, ở đây không có đồng nhân, mà là mộc nhân.
Tương tự như đại điện đằng trước, nhưng ở đây ít xương hơn rất nhiều, trên tường cũng có trận pháp giống y như vừa rồi.Thanh Ngọc có chút hiểu ra, cái động phủ này là một loạt các khảo nghiệm, ai thông qua thì mới tiến tới cuối cùng.
Khi Thanh Ngọc tiến vào đại điện, đã bị hai con mộc nhân điên cuồng dùng dây leo trên vách tường tấn công.
Những sợi dây này bền chắc vô cùng, không thể nào phá được, dùng kiếm chém cũng không đứt, lửa đốt càng không cháy.Thanh Ngọc chỉ có thể tránh né, sử dụng kiếm chiêu tấn công về phía trận pháp trên tường.
Thi thoảng hắn lại bị dây quật trúng người, vô cùng đau đớn, nên cứ nửa canh giờ lại ra ngoài một lần, vận chuyển Hồng Mông Kinh chữa thương.
Tu vi luyện Tinh đang dậm chân tại chỗ cũng có chút tiến bộ.Qua ba ngày ba đêm miệt mài tấn công, trận pháp mới bị phá hư, mộc nhân lại đổ xuống đất.
Xe nhẹ đường quen, Thanh Ngọc lưu lại ấn ký, thu hai con mộc nhân vào, rồi chờ đợi cánh cửa tiếp theo mở ra.Cứ như vậy, tới Hỏa Nhân, Băng Nhân, Thổ Nhân… Thanh Ngọc đều hữu kinh vô hiểm mà từ từ vượt qua.Kinh nghiệm chiến đấu ngày ngày được rèn giũa, đang tiến bộ rất nhanh.
Trước đây nếu tay phải chỉ để tấn công, tay trái để phòng thủ, thì bây giờ Thanh Ngọc hoàn toàn có để đảo ngược lại.Thân pháp cũng có bước tiến lớn, Vạn Lý Thần Hành đã tiến tới tầng thứ hai, Thập Lý Bộ.
Một bước của Thanh Ngọc bây giờ có thể tăng tốc xa hơn trước kia gấp năm lần, theo như tên gọi thì còn chưa phải cực hạn, có khi sẽ đạt tới mười lần.Hiện tại hắn đang điên cuồng tránh né những tia sáng đen sì mà Ám Nhân phóng ra.
Quang Nhân và Ám Nhân là hai loại khôi lỗi khó chơi nhất mà Thanh Ngọc từng gặp.
Chỉ cần trúng chiêu thôi là da thịt lập tức sẽ bị bỏng rát hoặc ăn mòn ngay lập tức.
Đám khôi lỗi này tung ra chiêu thức không hề có chút quy luật nào, ngươi không thể biết tiếp theo chúng sẽ làm gì.Lúc trước khi chiến đấu với Quang Nhân, Thanh Ngọc đã phải dùng nửa tháng thời gian mới có thể qua được.
Bây giờ trên thân thể Thanh Ngọc đã có rất nhiều bộ phận bị hắc ám ăn mòn, lộ ra toàn xương trắng.Thanh Ngọc gào lên, tung ra một Tịch Diệt Thiên Ma Trảm vào trận pháp, sáu mươi tư kiếm đến kiếm cuối cùng thì may mắn đã thành công.Trận pháp bị vỡ, hai Ám Nhân gục xuống, còn Thanh Ngọc thì lâm vào hôn mê, không biết gì nữa.Hai ngày sau, Thanh Ngọc mở mắt ra, ngồi xếp bằng vận công trị thương, rồi thu hai Ám Nhân lại, tiếp tục lên đường vào trong cánh cửa mà đại điện mở ra.Không biết động phủ này rộng bao nhiêu mà Thanh Ngọc đi mãi không hết.
Đi tới một gian đại điện tiếp theo, thì bên trong không hề có khôi lỗi, mà lại là một cái hồ, bên trong có dòng nước sôi trào sủi bọt, rất quỷ dị.Giọng Ly Ly vang lên:- Nước hồ này luyện thể rất tốt, chàng xuống tu luyện đi.Thanh Ngọc nghe xong, cẩn thận lấy ra trận bàn Hoàng cấp, kích phát rồi mới cởi y phục nhảy xuống hồ.
Vừa chạm vào mặt nước, hắn đã phải gào lên một tiếng kêu vô cùng đau đớn.Da thịt của Thanh Ngọc như bị cắt xé ra, máu tươi đầm đìa, rồi hắn lại cảm thấy nước hồ sôi sùng sục đang muốn nấu chín thân thể mình.
Oằn người ngồi xuống, để nước hồ tràn ngập qua đầu, Thanh Ngọc vận chuyển Hồng Mông Kinh chống chọi lại cảm giác này.Nước hồ điên cuồng xé rách, còn phù văn Hồng Mông lại điên cuồng tái sinh, Thanh Ngọc đau đớn đến không muốn sống nữa.
Nhưng trong tâm thần hắn biết được đây là cơ hội trời ban, không phải nơi đâu cũng tìm được địa phương luyện Tinh tốt như vậy.Tim Thanh Ngọc từ từ ngày càng đập nhanh, phù văn Hồng Mông được diễn sinh càng ngày càng nhiều.
Thanh Ngọc không hề để ý tới các phù văn nhỏ của cả ba loại công pháp đã gần như dính vào nhau, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là sẽ hoàn toàn chồng lên.Thanh Ngọc vẫn nghĩ đến ba loại công pháp thiếu một cái gì đó để dung hợp, nhưng đến nay hắn vẫn chưa tìm ra.Từng lớp huyết nhục bị gọt ra rồi lại tái sinh, liên tiếp như vậy đến nửa tháng sau, Thanh Ngọc đã thấy nước hồ này không còn làm đau bản thân mình nữa, nên quyết định đứng dậy đi lên.
Tu vi luyện Tinh của hắn đã đột phá đến Luyện Bì hậu kỳ.Làn da mới được tái sinh trắng nõn như ngọc, càng làm tăng thêm vẻ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong của Thanh Ngọc, nhìn qua thì chính hiệu là một tên tiểu bạch kiểm.
Hắn lúc này mới cảm thấy vô cùng nhức đầu, đẹp quá cũng không ổn a!Đi đến cánh cửa tiếp theo, Thanh Ngọc mới nhìn thấy hóa ra nơi này là một địa cung vô cùng rộng lớn.
Các kiến trúc san sát nhau nằm dưới lòng đất, ở sau cùng có một cánh cổng lớn, bên trên được chạm trổ vô cùng công phu.Thanh Ngọc nhìn ra được đây là bức hình đầu một con cáo thì phải?Chậm rãi bước từng bước thật cẩn thận, cầm Dạ Quang Thần Thạch trong tay, Thanh Ngọc cứ từ từ tiến về phía trước cánh cổng kia, vì thần thức hắn quét vào trong các kiến trúc nhưng không tìm được gì cả.Ở trước cánh cổng có hai bức tượng Chân Long vô cùng to lớn, đồ sộ, màu vàng kim vô cùng đẹp mắt.
Thanh Ngọc có cảm tưởng hai con rồng này đang nhìn mình, vô cùng quỷ dị.Sau khi giám định, thấy cũng chỉ là một loại Đế thạch, Thanh Ngọc mới tới gần một bức tượng Chân Long, chạm vào nó.
Kỳ dị xảy ra, đúng là mắt rồng biết di chuyển thật!Hai con rồng đá đảo mắt đánh giá Thanh Ngọc một chút, rồi tự nhiên cúi thấp đầu xuống, mắt nó lại bình thường trở lại.Cái quỷ gì?Thanh Ngọc thấy hơi thú vị, muốn thử xem có thu được hai bức tượng vào trong Đế Tinh Giới được hay không, thì ai ngờ thu được thật! Ly Ly cũng không nói gì cho Thanh Ngọc biết, chỉ bảo rằng thu được là tốt.Thanh Ngọc không hề biết rằng nếu trong lòng mình mang tà tâm hoặc là kẻ tội nghiệt nặng nề, thì chắc chắn bây giờ hắn đã là người chết.Thanh Ngọc bước tới cánh cổng, chạm tay lên, chưa kịp làm gì thì cánh cồng mở ra một khe hẹp, hút luôn hắn vào bên trong.Không biết bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy xung quanh đây là một bình nguyên xanh ngát vô cùng to lớn, nhưng ở đằng xa lại có một ngọn núi lửa đang phun ra những làn khói đen mờ mờ.
Hai bên là hai hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược nhau, một bên xanh tươi um tùm, một bên im lặng chết chóc.Nơi đây có rất nhiều loại khí đậm đặc khác nhau, làm Linh luân bên trong huyệt Thiên Song của Thanh Ngọc tự động nhảy ra, điên cuồng hấp thu lại toàn bộ.Nó như một cái máy hút công suất lớn vậy, có bao nhiêu hút bấy nhiêu, không hề ngơi nghỉ, bên trên lại có từng đạo từng đạo phù văn kỳ bí khó hiểu dần dần hiện ra.Thanh Ngọc cũng để kệ Linh luân muốn làm gì thì làm, vì hắn cũng chưa hiểu nhiều về nó cho lắm.
Thanh Ngọc đang tập trung vào thế giới này, có lẽ đây là một bí cảnh.
Bí cảnh này cũng không rộng lớn, nên hắn lấy phi kiếm ra đạp lên, muốn đi xung quanh thăm dò một chút.Khi đang bay trên bầu trời, bỗng dưng có mấy bóng đen lao vào trong thức hải Thanh Ngọc, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Cửu Đỉnh Tháp diệt sát, chỉ để lại mấy đoàn khí trắng mờ mờ.Càng ngày càng nhiều bóng đen bay tới hơn, Thanh Ngọc có hơi hoảng sợ, không biết Cửu Đỉnh Tháp có tiêu diệt được hết hay không, nên từ từ đáp xuống mặt đất, không dám bay cao nữa.
Những bóng đen nào đã lao vào thức hải đều bị tinh lọc, trở thành tinh thần lực, rồi cuối cùng hòa vào tòa phi đảo kia.Một ngày sau, Thanh Ngọc đã tìm hết toàn bộ bí cảnh mà không phát hiện được một thứ gì, kể cả trong lòng dung nham của ngọn núi lửa kia cũng vậy, khiến hắn vô cùng thất vọng.Chỉ có Linh luân là thu hoạch nhiều nhất, bây giờ nó đã ngả màu từ trắng sang hơi phớt hồng, bên trên phù văn khó hiểu cũng có rất nhiều.Thanh Ngọc từng thấy ở sau lưng ngoại công có một vòng luân màu đỏ, phải chăng màu sắc càng đậm thì càng mạnh ư?.
Danh sách chương