Khi toàn bộ ma cung đều rơi thời gian chuẩn bị thọ yến rườm rà, Ma đế bệ hạ phát hiện, Ma hậu của hắn cũng bắt đầu ba ngày hai không thấy bóng dáng đâu.
Thọ yến của Ma đế đối với toàn bộ Ma vực mà nói đều được cho là đại sự hiếm gặp —— phải biết, từ ngàn năm trước khi Ma đế thống trị Ma vực, chưa từng tổ chức thọ yến một lần nào, bây giờ vất vả lắm mới đồng ý, tâm tư các thế lực khắp Ma vực nơi cũng bắt đầu hoạt động.
Dù là những tán dân chỉ ở riêng tại các góc Ma vực, cũng muốn đến Ma thành nhìn đệ nhất đế xưa nay này khi tổ chức thọ yến sẽ có quang cảnh long trọng thế nào.
Đến thời điểm như thế này, phòng hộ an toàn trong Ma thành, hình thức tổ chức yến tiệc phân chia địa điểm và khu vực, chọn mua và kiểm tra đồ ăn…
Từng vấn đề rườm rà giống như mãi mãi cũng không có hồi cuối được mang lên từng cái trước bàn làm việc của Ma đế, văn kiện chờ phê duyệt cùng báo cáo của các quan nội vụ, làm Ma đế bệ hạ muốn điên cả đầu.
Mà lúc này, trong cảm ứng thần thức đầu sỏ cười tủm tỉm chào hỏi hắn, liền cải trang rời nội cung, mà Ma đế bệ hạ cũng không rảnh bận tâm.
Vừa đến thời gian nghỉ ngơi đi ngủ, Ma đế bệ hạ trở lại nội cung, liền có thể nhìn thấy Tô Diệp Tử đang quyến luyến lười biếng nằm trên giường trong nội cung.
—— Ma đế bị một đống việc vặt của quan nội vụ chọc cho buồn bực mất tập trung, mỗi lần muốn trừng phạt người khởi xướng trên giường một trận, nhưng nhìn lại Tô Diệp Tử không biết tại sao còn muốn mệt hơn mình, tự nhiên lại không nhịn được nhẹ dạ, ôm người vào trong lồng ngực hôn lên đỉnh đầu một cái, không tính toán nữa.
Hình thức ở chung như vậy kéo dài một tháng, rốt cục tuyên bố kết thúc. Bởi vì đại yến mừng thọ của Ma đế, ngay vào ngày mai.
“Cuối cùng là ngươi bao nhiêu tuổi?”
Buổi tối trước ngày đại yến mừng thọ, Tô Diệp Tử nằm trên giường lớn hắn thích nhất trong nội cung, tò mò hỏi Ma đế đang muốn lên giường.
Tay đang cởi ngoại bào dừng lại, Vân Khởi lắc lắc đầu: “Không biết.”
“…”
Tô Diệp Tử ghét bỏ nhìn hắn.
“Số lần bế quan quá nhiều, thời gian cũng quá lâu, hơn nữa khoảng thời gian phong ấn ký ức, trải qua quá mức hồ đồ, ta cũng không rõ mình rốt cuộc sống trong khoảng thời gian đó mấy năm.” Vân Khởi kiên nhẫn giải thích cho Tô Diệp Tử.
Ánh mắt Tô Diệp Tử sáng lên: “Nói vậy, trí nhớ tu vi của ngươi là tự phong ấn.”
Ma đế lên giường, ôm lấy eo Tô Diệp Tử, ngầm thừa nhận.
“Tại sao?” Tô Diệp Tử nâng mắt, đôi mắt rạng rỡ không chớp một cái nhìn chằm chằm biểu cảm của Vân Khởi, tựa hồ không hề muốn buông tha một điểm đáng ngờ nào.
“…”
Đã sớm linh cảm đến một ngày nào đó phải đối diện với vấn đề này, Vân Khởi không tiếng động cười thán, trong mắt thật lâu không thấy ma khí mịt mờ bốc lên.
“Đáp án ngươi biết đó.”
Tô Diệp Tử vô thức cắn cắn môi dưới: “… Ta không biết.”
“Trước kia ngươi muốn ta đứng trước Chiếu Tâm Thạch, không phải đã đoán được à.”
Vân Khởi cúi người, liếm hôn vành tai trắng nõn của người dưới thân, tiếng thở dốc trầm thấp mang theo hương vị sắc tình không cách nào che giấu.
Giọng hắn khàn khàn trầm thấp cười lên:
“Là ta muốn ăn ngươi.”
“…”
Tô Diệp Tử không kìm lòng được run người một cái, nhưng lại không biết là bị âm thanh phạm quy của người này câu dẫn, hay bị lời nói của hắn chứng thực suy đoán mà sợ hãi.
“… Cầm thú.”
Tô Diệp Tử lẩm bẩm một tiếng.
“Cái gì?” Vân Khởi cười tà tứ, hơi nhỏm người dậy, đôi mắt đen như mực ẩn chứa khí thế không thể chống đối, còn có một điểm dục vọng ẩn sâu.
Tô Diệp Tử chột dạ không nhìn hắn: “Ta ở Hàn Quỳnh Phong với ngươi nhiều năm như vậy, mà ngươi chỉ muốn ăn ta để tiến vào Thần giới.”
Tựa hồ là nhớ tới cái cây Hàn Quỳnh thảo nhí nha nhí nhảnh kia, khóe môi Vân Khởi nhếch lên.
“Là hình dáng thực vật trước khi trưởng thành của ngươi.”
“…” Tô Diệp Tử ở trong lồng ngực Vân Khởi cương quyết trở mình, quay lưng về phía nam nhân.
“Ngươi thực sự là một chút giác ngộ đều không có.”
Nam nhân sau lưng hắn bỗng nhiên cười khẽ, âm thanh khàn khàn.
Tô Diệp Tử mới vừa nhận ra được một tia nguy hiểm, liền phát hiện người phía sau đã cắn vào gáy hắn.
Âm thanh mang theo dục vọng càng mãnh liệt, tà âm ở bên tai hắn mê người như rơi vào vực sâu ——
“Ở trên giường của ta, quay lưng với ta, đối với ngươi mà nói là động tác nguy hiểm nhất… Diệp Tử của ta.”
…
…
[Lại là một chiếc H vô thanh]
Ngày hôm sau, sinh nhật của Ma đế bệ hạ, các hạ nhân trong đế cung không chờ bình minh lên liền đều bò dậy hết, bắt đầu bận bịu tứ phía trong cung, trên mỗi một hành lang đều có thể nhìn thấy bóng người bận rộn của các quan nội vụ.
Chỉ có có một cung điện, yên tĩnh, một bóng người cũng không thấy.
Khi Tô Diệp Tử thức dậy, trong đầu mơ màng mông lung, vốn định ngồi dậy, chỉ là sức lực còn chưa tới eo, cảm giác rã rời khó có thể dùng lời diễn tả được từ nửa người dưới trong khoảnh khắc liền tập kích toàn bộ ý thức của hắn.
“Vân Khởi!”
Tô Diệp Tử tức giận kêu gọi tên họ của người kia.
Vốn tưởng rằng là câu phát tiếng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, nhưng không nghĩ tới, hắn vừa nói ra, không trung bên giường lớn trong tẩm cung run lên, một bóng người mặc huyền bào đột nhiên cất bước đi ra.
“Không thoải mái?”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp ôn nhu.
Tô Diệp Tử: “…”
Nếu như hắn không phải là người bị hại duy nhất của sự kiện tối qua, đại khái hắn sẽ bị bộ dạng ôn hòa săn sóc của người này lừa gạt.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Diệp Tử không nhịn được nghiến răng: “Ta có thoải mái không, ngươi không biết?”
Ngữ điệu giận dữ của Tô Diệp Tử chọc cho Vân Khởi cong khóe môi, hắn đưa tay ôm người trên giường, đè lên người hôn bờ môi tối qua bị mình chà đạp đến đỏ chót.
“Chỗ nào không thoải mái, ta hôn ngươi một cái là khỏi rồi.”
Tô Diệp Tử: “…”
—— Bớt mặt dày đi được không?! “Trong cung hiện tại đều đang chuẩn bị cho thọ yến buổi tối, ngươi ra ngoài cũng không tiện.” Vân Khởi cười khẽ bó lấy mái tóc dài xõa xuống trước người của Tô Diệp Tử, “Trước tiệc tối hôm nay, cứ nghỉ ngơi trong tẩm cung đi, bữa trưa ta sẽ trực tiếp đưa sang đây.”
Tô Diệp Tử bị dằn vặt một buổi tối tuy rằng rất muốn hung hang bày tỏ từ chối, nhưng cân nhắc đến tiệc tối hôm nay, mình còn có một “kinh hỉ” muốn bảo đảm không thể chết non, chỉ đành cố hết sức gật đầu đồng ý.
Chỉ có điều Ma đế bệ hạ biểu ý không rõ, đã bảo “Ta sẽ trực tiếp đưa sang đây”, đến lúc thực hiện, nhưng là sắp hai hàng cung nhân thật dài đem đồ ăn Ma đế dặn dò chuẩn bị kỹ càng cho Ma hậu điện hạ, liên tiếp đưa vào tẩm cung.
Khi mọi người co rúm tò mò nhìn vào trong, sắc mặt Tô Diệp Tử cực kỳ bất ngờ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, chưa đến buổi tối, trong cung liền truyền ra tin tức, nói rằng Ma hậu điện hạ, tối hôm qua bị Ma đế bệ hạ cầm thú trong tẩm cung một phen, làm đến mức ngay cả giường cũng xuống không được.
—— Tuy rằng sự thực đúng là vậy.
Điều này cũng gián tiếp dẫn đến, đến tiệc tối, khi cùng Vân Khởi đồng thời lên vân giá, Tô Diệp Tử đều cảm thấy ánh mắt của nhóm thủ lĩnh thế lực cùng mấy vị tướng quân nhìn mình, mang theo một loại tâm tình quỷ dị phức tạp.
Vân Khởi quả thật không để ý đến những ám muội kia, tâm tình vô cùng tốt để hai bình lưu ly trên bàn vuông ngọc thạch trước mặt Tô Diệp Tử.
Hạ nhân hầu hạ bên cạnh muốn tới rót rượu, bị Vân Khởi thoáng lạnh nhạt nhìn doạ rụt trở lại.
Sau đó nam nhân tự lấy cái cốc, trở về lại dùng linh tửu sục một lần, rồi rót một cốc.
“Đây là linh tửu do bộ lạc Thiên Cung ở tuyết sơn Tề Nạp cống lên, chưng cất linh khí hệ mộc, đêm nay uống cạn hai bình này.”
Tô Diệp Tử chần chờ một chút: “Hai bình…?”
Vân Khởi cho rằng Tô Diệp Tử lại muốn trốn việc ăn uống linh vật, không khỏi trầm mắt: “Nghe lời.”
Tô Diệp Tử trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhận mệnh gật đầu.
Vân Khởi hài lòng xoay trở lại.
Trong quan niệm của hắn, hễ là tu giả, bất luận tiên ma hai vực, chỉ cần tu vi đạt đến trình độ nhất định, hóa giải tửu lực đều là việc hoàn toàn không cần bận tâm.
Hắn cũng chưa hề cân nhắc, Tô Diệp Tử chưa bao giờ uống rượu trước mặt hắn, lại đơn thuần là chỉ vì không uống được rượu, mới không tình nguyện uống cạn hai bình linh tửu.
Cho nên khi hắn lơ đãng xoay người, phát hiện người bên cạnh nghiêng cằm mặt hơi ửng hồng, mắt như ngậm thu thủy chuyên chú nhìn mình, muốn cứu vớt hoặc giải rượu cho người, cũng đã không kịp nữa rồi.
Mà người mình đang nhìn chăm chú cũng nhìn lại mình, điều này tựa hồ khiến đã Tô Diệp Tử đã say ý thức không rõ rất là cao hứng, đến mức gần như quên hết tất cả, hắn rầm một cái vỗ lên bàn ngọc thạch trước mặt, đứng dậy, không thèm nhìn cái bàn đã bị mình đánh ra vết rạn nứt, cũng không nhìn ánh mắt ngạc nhiên của mọi người dưới điện khi nghe thấy động tĩnh.
Hắn cười tủm tỉm chỉ tay vào Vân Khởi: “Đồ đệ ngoan, ta có kinh hỉ cho ngươi.”
Thọ yến của Ma đế đối với toàn bộ Ma vực mà nói đều được cho là đại sự hiếm gặp —— phải biết, từ ngàn năm trước khi Ma đế thống trị Ma vực, chưa từng tổ chức thọ yến một lần nào, bây giờ vất vả lắm mới đồng ý, tâm tư các thế lực khắp Ma vực nơi cũng bắt đầu hoạt động.
Dù là những tán dân chỉ ở riêng tại các góc Ma vực, cũng muốn đến Ma thành nhìn đệ nhất đế xưa nay này khi tổ chức thọ yến sẽ có quang cảnh long trọng thế nào.
Đến thời điểm như thế này, phòng hộ an toàn trong Ma thành, hình thức tổ chức yến tiệc phân chia địa điểm và khu vực, chọn mua và kiểm tra đồ ăn…
Từng vấn đề rườm rà giống như mãi mãi cũng không có hồi cuối được mang lên từng cái trước bàn làm việc của Ma đế, văn kiện chờ phê duyệt cùng báo cáo của các quan nội vụ, làm Ma đế bệ hạ muốn điên cả đầu.
Mà lúc này, trong cảm ứng thần thức đầu sỏ cười tủm tỉm chào hỏi hắn, liền cải trang rời nội cung, mà Ma đế bệ hạ cũng không rảnh bận tâm.
Vừa đến thời gian nghỉ ngơi đi ngủ, Ma đế bệ hạ trở lại nội cung, liền có thể nhìn thấy Tô Diệp Tử đang quyến luyến lười biếng nằm trên giường trong nội cung.
—— Ma đế bị một đống việc vặt của quan nội vụ chọc cho buồn bực mất tập trung, mỗi lần muốn trừng phạt người khởi xướng trên giường một trận, nhưng nhìn lại Tô Diệp Tử không biết tại sao còn muốn mệt hơn mình, tự nhiên lại không nhịn được nhẹ dạ, ôm người vào trong lồng ngực hôn lên đỉnh đầu một cái, không tính toán nữa.
Hình thức ở chung như vậy kéo dài một tháng, rốt cục tuyên bố kết thúc. Bởi vì đại yến mừng thọ của Ma đế, ngay vào ngày mai.
“Cuối cùng là ngươi bao nhiêu tuổi?”
Buổi tối trước ngày đại yến mừng thọ, Tô Diệp Tử nằm trên giường lớn hắn thích nhất trong nội cung, tò mò hỏi Ma đế đang muốn lên giường.
Tay đang cởi ngoại bào dừng lại, Vân Khởi lắc lắc đầu: “Không biết.”
“…”
Tô Diệp Tử ghét bỏ nhìn hắn.
“Số lần bế quan quá nhiều, thời gian cũng quá lâu, hơn nữa khoảng thời gian phong ấn ký ức, trải qua quá mức hồ đồ, ta cũng không rõ mình rốt cuộc sống trong khoảng thời gian đó mấy năm.” Vân Khởi kiên nhẫn giải thích cho Tô Diệp Tử.
Ánh mắt Tô Diệp Tử sáng lên: “Nói vậy, trí nhớ tu vi của ngươi là tự phong ấn.”
Ma đế lên giường, ôm lấy eo Tô Diệp Tử, ngầm thừa nhận.
“Tại sao?” Tô Diệp Tử nâng mắt, đôi mắt rạng rỡ không chớp một cái nhìn chằm chằm biểu cảm của Vân Khởi, tựa hồ không hề muốn buông tha một điểm đáng ngờ nào.
“…”
Đã sớm linh cảm đến một ngày nào đó phải đối diện với vấn đề này, Vân Khởi không tiếng động cười thán, trong mắt thật lâu không thấy ma khí mịt mờ bốc lên.
“Đáp án ngươi biết đó.”
Tô Diệp Tử vô thức cắn cắn môi dưới: “… Ta không biết.”
“Trước kia ngươi muốn ta đứng trước Chiếu Tâm Thạch, không phải đã đoán được à.”
Vân Khởi cúi người, liếm hôn vành tai trắng nõn của người dưới thân, tiếng thở dốc trầm thấp mang theo hương vị sắc tình không cách nào che giấu.
Giọng hắn khàn khàn trầm thấp cười lên:
“Là ta muốn ăn ngươi.”
“…”
Tô Diệp Tử không kìm lòng được run người một cái, nhưng lại không biết là bị âm thanh phạm quy của người này câu dẫn, hay bị lời nói của hắn chứng thực suy đoán mà sợ hãi.
“… Cầm thú.”
Tô Diệp Tử lẩm bẩm một tiếng.
“Cái gì?” Vân Khởi cười tà tứ, hơi nhỏm người dậy, đôi mắt đen như mực ẩn chứa khí thế không thể chống đối, còn có một điểm dục vọng ẩn sâu.
Tô Diệp Tử chột dạ không nhìn hắn: “Ta ở Hàn Quỳnh Phong với ngươi nhiều năm như vậy, mà ngươi chỉ muốn ăn ta để tiến vào Thần giới.”
Tựa hồ là nhớ tới cái cây Hàn Quỳnh thảo nhí nha nhí nhảnh kia, khóe môi Vân Khởi nhếch lên.
“Là hình dáng thực vật trước khi trưởng thành của ngươi.”
“…” Tô Diệp Tử ở trong lồng ngực Vân Khởi cương quyết trở mình, quay lưng về phía nam nhân.
“Ngươi thực sự là một chút giác ngộ đều không có.”
Nam nhân sau lưng hắn bỗng nhiên cười khẽ, âm thanh khàn khàn.
Tô Diệp Tử mới vừa nhận ra được một tia nguy hiểm, liền phát hiện người phía sau đã cắn vào gáy hắn.
Âm thanh mang theo dục vọng càng mãnh liệt, tà âm ở bên tai hắn mê người như rơi vào vực sâu ——
“Ở trên giường của ta, quay lưng với ta, đối với ngươi mà nói là động tác nguy hiểm nhất… Diệp Tử của ta.”
…
…
[Lại là một chiếc H vô thanh]
Ngày hôm sau, sinh nhật của Ma đế bệ hạ, các hạ nhân trong đế cung không chờ bình minh lên liền đều bò dậy hết, bắt đầu bận bịu tứ phía trong cung, trên mỗi một hành lang đều có thể nhìn thấy bóng người bận rộn của các quan nội vụ.
Chỉ có có một cung điện, yên tĩnh, một bóng người cũng không thấy.
Khi Tô Diệp Tử thức dậy, trong đầu mơ màng mông lung, vốn định ngồi dậy, chỉ là sức lực còn chưa tới eo, cảm giác rã rời khó có thể dùng lời diễn tả được từ nửa người dưới trong khoảnh khắc liền tập kích toàn bộ ý thức của hắn.
“Vân Khởi!”
Tô Diệp Tử tức giận kêu gọi tên họ của người kia.
Vốn tưởng rằng là câu phát tiếng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, nhưng không nghĩ tới, hắn vừa nói ra, không trung bên giường lớn trong tẩm cung run lên, một bóng người mặc huyền bào đột nhiên cất bước đi ra.
“Không thoải mái?”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp ôn nhu.
Tô Diệp Tử: “…”
Nếu như hắn không phải là người bị hại duy nhất của sự kiện tối qua, đại khái hắn sẽ bị bộ dạng ôn hòa săn sóc của người này lừa gạt.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Diệp Tử không nhịn được nghiến răng: “Ta có thoải mái không, ngươi không biết?”
Ngữ điệu giận dữ của Tô Diệp Tử chọc cho Vân Khởi cong khóe môi, hắn đưa tay ôm người trên giường, đè lên người hôn bờ môi tối qua bị mình chà đạp đến đỏ chót.
“Chỗ nào không thoải mái, ta hôn ngươi một cái là khỏi rồi.”
Tô Diệp Tử: “…”
—— Bớt mặt dày đi được không?! “Trong cung hiện tại đều đang chuẩn bị cho thọ yến buổi tối, ngươi ra ngoài cũng không tiện.” Vân Khởi cười khẽ bó lấy mái tóc dài xõa xuống trước người của Tô Diệp Tử, “Trước tiệc tối hôm nay, cứ nghỉ ngơi trong tẩm cung đi, bữa trưa ta sẽ trực tiếp đưa sang đây.”
Tô Diệp Tử bị dằn vặt một buổi tối tuy rằng rất muốn hung hang bày tỏ từ chối, nhưng cân nhắc đến tiệc tối hôm nay, mình còn có một “kinh hỉ” muốn bảo đảm không thể chết non, chỉ đành cố hết sức gật đầu đồng ý.
Chỉ có điều Ma đế bệ hạ biểu ý không rõ, đã bảo “Ta sẽ trực tiếp đưa sang đây”, đến lúc thực hiện, nhưng là sắp hai hàng cung nhân thật dài đem đồ ăn Ma đế dặn dò chuẩn bị kỹ càng cho Ma hậu điện hạ, liên tiếp đưa vào tẩm cung.
Khi mọi người co rúm tò mò nhìn vào trong, sắc mặt Tô Diệp Tử cực kỳ bất ngờ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, chưa đến buổi tối, trong cung liền truyền ra tin tức, nói rằng Ma hậu điện hạ, tối hôm qua bị Ma đế bệ hạ cầm thú trong tẩm cung một phen, làm đến mức ngay cả giường cũng xuống không được.
—— Tuy rằng sự thực đúng là vậy.
Điều này cũng gián tiếp dẫn đến, đến tiệc tối, khi cùng Vân Khởi đồng thời lên vân giá, Tô Diệp Tử đều cảm thấy ánh mắt của nhóm thủ lĩnh thế lực cùng mấy vị tướng quân nhìn mình, mang theo một loại tâm tình quỷ dị phức tạp.
Vân Khởi quả thật không để ý đến những ám muội kia, tâm tình vô cùng tốt để hai bình lưu ly trên bàn vuông ngọc thạch trước mặt Tô Diệp Tử.
Hạ nhân hầu hạ bên cạnh muốn tới rót rượu, bị Vân Khởi thoáng lạnh nhạt nhìn doạ rụt trở lại.
Sau đó nam nhân tự lấy cái cốc, trở về lại dùng linh tửu sục một lần, rồi rót một cốc.
“Đây là linh tửu do bộ lạc Thiên Cung ở tuyết sơn Tề Nạp cống lên, chưng cất linh khí hệ mộc, đêm nay uống cạn hai bình này.”
Tô Diệp Tử chần chờ một chút: “Hai bình…?”
Vân Khởi cho rằng Tô Diệp Tử lại muốn trốn việc ăn uống linh vật, không khỏi trầm mắt: “Nghe lời.”
Tô Diệp Tử trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhận mệnh gật đầu.
Vân Khởi hài lòng xoay trở lại.
Trong quan niệm của hắn, hễ là tu giả, bất luận tiên ma hai vực, chỉ cần tu vi đạt đến trình độ nhất định, hóa giải tửu lực đều là việc hoàn toàn không cần bận tâm.
Hắn cũng chưa hề cân nhắc, Tô Diệp Tử chưa bao giờ uống rượu trước mặt hắn, lại đơn thuần là chỉ vì không uống được rượu, mới không tình nguyện uống cạn hai bình linh tửu.
Cho nên khi hắn lơ đãng xoay người, phát hiện người bên cạnh nghiêng cằm mặt hơi ửng hồng, mắt như ngậm thu thủy chuyên chú nhìn mình, muốn cứu vớt hoặc giải rượu cho người, cũng đã không kịp nữa rồi.
Mà người mình đang nhìn chăm chú cũng nhìn lại mình, điều này tựa hồ khiến đã Tô Diệp Tử đã say ý thức không rõ rất là cao hứng, đến mức gần như quên hết tất cả, hắn rầm một cái vỗ lên bàn ngọc thạch trước mặt, đứng dậy, không thèm nhìn cái bàn đã bị mình đánh ra vết rạn nứt, cũng không nhìn ánh mắt ngạc nhiên của mọi người dưới điện khi nghe thấy động tĩnh.
Hắn cười tủm tỉm chỉ tay vào Vân Khởi: “Đồ đệ ngoan, ta có kinh hỉ cho ngươi.”
Danh sách chương