Quần hùng vừa nghe tiếng gào ấy, ai nấy đều không khỏi biến hẳn sắc mặt, ùn ùn bước ra khỏi cửa. Họ trông thấy tại một gốc cây long trảo hòe bên ngoài cửa sổ có một xác chết đang nằm sóng sượt, trên ngực và bụng bị thủng bản lỗ, máu tươi tuôn trào như suối, trông vô cùng rùng rợn.
Bên cạnh xác chết, Châu Nhân Ký đang đứng sững, tay còn siết chặt thanh gươm, cười gằn nói:
- Tên tặc tử này chính là thủ hạ của Vô Tình lão tặc, hắn rình nghe câu chuyện của các vị. Tại hạ sợ nó đi thoát cho nên phải dùng ác chiêu, làm cho các vị phải giật mình, vậy xin có lời nhận lỗi.
Tiếng gào thảm thiết ấy cũng làm kinh động bọn thủ hạ của Ngụy Hùng Hào, có ba gã đàn ông mặc võ phục chạy tới ngay, và khi vừa trông thấy thảm cảnh thì chúng không khỏi biến sắc mặt.
Cửu Chỉ Thần Cái cất giọng lạnh lùng quay về ba người ấy nói:
- Gã này nghe trộm câu chuyện của bọn anh em già đây, lại bỗng dưng dùng thủ đoạn tà môn nên chính hắn tự tìm lấy cái chết. Phiền các vị mang tử thi của gã đi cho, đồng thời mong quý đương gia dò xét kỹ lai lịch của hắn hầu đề phòng không để xảy ra những việc đáng tiếc như thế nữa.
Ba gã đàn ông nọ vì kiêng sợ uy danh của Cửu Chỉ Thần Cái nên cất tiếng vâng lời rồi khiêng tử thi lên chạy bay đi.
Số người của Cửu Chỉ Thần Cái quay trở về thì không còn trông thấy Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang và hai cô gái Hàn Thanh Quân, Đỗ Nguyệt Phấn đâu nữa, nên bất giác cười nói:
- Trình lão sư dẫn hai con bé ấy đi tìm Thang Bá Tử gây sự rồi, chẳng hiểu họ định giở trò chi đây? Trạch Kỳ cau đôi mày nói:
- Thang Bá Tử không phải là con người dễ gây sự, nên e rằng Trình lão sư và nhị vị cô nương ấy không phải là tay đối địch nổi với bà ta, vậy chẳng hay chúng ta có nên bí mật tiếp ứng cùng họ hay không?
Cửu Chỉ Thần Cái trầm ngâm trong giây lát rồi lắc đầu cười nói:
- Già thấy không cần, vì Trình lão sư là người lúc nào cũng rất chín chắn, nếu việc chỉ còn thiếu điều kiện thì không khi nào hành động liều lĩnh. Chúng ta kéo đến đấy quá đông thì chỉ có hại là dễ bị lộ tung tích mà thôi.
Sau đó, quần hùng cùng bàn bạc với nhau về mọi kế hoạch để đối phó với cuộc chiến ác liệt sắp xảy ra tại vùng Thái Hồ này.
Trong khi ấy, tại một cánh rừng rập rạp trên một sườn núi ở phía sau những tòa lầu tiếp tân này bỗng có ba bóng người bay thoắt đi, chính là Trình Nam Giang, Hàn Thanh Quân và Đỗ Nguyệt Phấn.
Đỗ Nguyệt Phấn bay vọt lên sườn núi rồi dừng chân đứng lại, nghiêng đầu mỉm cười tự nhiên nói:
- Trình đại hiệp, ông có điều kiện chi thì bây giờ cứ thẳng thắn nói ra đi.
Trình Nam Giang nghiêm sắc mặt lại nói:
- Già biết cô nương nóng lòng muốn trả mối thù nhưng vì chúng ta đang có việc cần dùng tới Thang Bá Tử nên chủ ý của già là bắt sống bà ta mang về, giao cho hai người trông coi, nhưng cô nương phải tạm thời lánh xa nơi này.
Đỗ Nguyệt Phấn không khỏi lộ vẻ luống cuống, không biết phải nói gì, vì nàng cảm thấy lời nói của Trình Nam Giang thật là khó hiểu, hơn nữa chính nàng cũng không muốn bỏ lỡ một dịp chứng kiến quần hùng đại hội. Do đó nhất thời nàng không biết phải trả lời ra sao.
Hàn Thanh Quân nói:
- Đỗ tỷ tỷ phải rời khỏi đây, còn tôi thì sao?
Trình Nam Giang nói:
- Lẽ tất nhiên là cô nương cũng phải cùng đi.
Hàn Thanh Quân chu chiếc miệng bé nhỏ lên, lắc đầu nói:
- Tôi đâu lại bỏ lỡ dịp may ngàn năm một thuở để xem quần hùng tranh tài như thế này.
Trình Nam Giang cố ý than dài nói:
- Già cũng không muốn nhị vị cô nương bỏ lỡ, nhưng riêng về Hàn cô nương thì e rằng nếu ở lại đây thì sẽ mất một dịp tốt để làm chuyện khác còn to tát hơn nữa.
Hàn Thanh Quân không khỏi giật mình nói:
- Là gì vậy?
Trình Nam Giang nói:
- Hiện giờ ở Thái Hồ tuy sắp nổi cơn sóng gió nhưng trong chớp mắt sẽ sóng yên gió lặng, không thể nào biến thành một cục diện làm rung chuyển võ lâm đâu. Lũ yêu tà kia còn phải chờ một dịp khác mới có thể diệt trừ được. Then chốt của vấn đề đều nằm tại bản thân của Đào thiếu hiệp. Riêng Thang Bá Tử cũng có một vai trò quan trọng không kém. Hiện giờ cô nương không muốn gặp mặt Đào thiếu hiệp hay sao?
Hàn Thanh Quân vừa nghe qua liền lộ vẻ mặt tươi cười nói:
- Có thực thế không? Anh ấy hiện giờ ở đâu?
- Cái đó ...
Trình Nam Giang lại trầm ngâm trong giây lát mới tiếp:
- Tạm thời chưa thể nói cho cô nương biết được vì việc ấy có liên quan đến những việc rất trọng đại, nên không thể không giữ bí mật.
Đỗ Nguyệt Phấn không tin, lắc đầu nói:
- Trình đại hiệp cố ý phỉnh gạt chúng tôi để chúng tôi tránh đi nơi khác hòng khỏi vướng tay vướng chân các vị chứ gì?
Trình Nam Giang trợn to đôi mắt nói:
- Già cần gì phải phỉnh gạt?
Lão dừng lại một chút rồi nói:
- Thôi, những lời không đâu chớ dài dòng, Đỗ cô nương hãy nghe già nói nhỏ điều này.
Hàn Thanh Quân liền quay người tránh đi nơi khác, đưa mắt nhìn về phía mặt hồ rộng mênh mông, đang lóng lánh ánh trăng vằng vặc, tương tư về Đào Gia Kỳ. Nàng cảm thấy có trăm ngàn lời muốn nói với chàng nhưng lại luống cuống không biết bắt đầu từ đâu.
Bỗng Đỗ Nguyệt Phấn nhảy phắt đến nói:
- Sư tỷ, chúng ta đi thôi.
Nói dứt lời nàng đưa tay kéo Hàn Thanh Quân rồi cả hai cùng vọt đi mất hút. Trình Nam Giang cũng chẳng biết đã bỏ đi tự lúc nào.
Tại sườn núi phía sau xóm chài có thể ánh đèn từ mấy tòa lầu tiếp tân chói ra sáng rực, nghe văng vẳng tiếng nói cười huyên náo, ồn ào không ngớt.
Trong một gian phòng nơi tòa lầu tiếp tân nằm ở chót sườn núi phía Nam có một người từ bên trong không ngớt cử động, bóng rọi rõ lên lớp giấy che cửa sổ.
Bỗng đâu hai cánh cửa sổ mở rộng ra, người đó thò đầu ra ngoài, mái tóc bạc trắng, đôi mắt rực lửa căm hờn, chính là Thang Bá Tử.
Bà ta thò đầu ra nhìn một lượt rồi khẽ thở dài. Rồi bà đóng cửa sổ lại, không ngớt đi tới đi lui trong phòng như có việc gì trọng đại đang chất chứa làm cho bà ta phải băn khoăn, chưa quyết định được dứt khoát.
Thỉnh thoảng bà ta lại cất tiếng thở dài, nhưng ngay sau đó lại trợn mắt như muốn tét cả khóe. Bà là một quái kiệt bấy lâu tên tuổi vang lừng cả võ lâm thế mà trong phút chốc lại bị Âu Dương Tuyền chế ngự, sai khiến, thử hỏi bà ta không căm tức sao được.
Còn một điều sỉ nhục hơn hết chính là một người bấy lâu nổi tiếng là giỏi dùng độc như bà ta mà lại không thể nào giải trừ chất độc trong cơ thể mình, mà nó lại mỗi ngày một ngấm sâu hơn, đến nỗi khiến cho bà ta không thể không cam chịu cúi đầu nghe mệnh lệnh của tên lão tặc Âu Dương Tuyền. Bởi thế cứ mỗi lần nhớ đến việc ấy là bà ta lại cảm thấy căm hận tột đỉnh, từng sợi tóc trắng trên đầu lại dựng đứng cả lên.
Trên hành lang của tòa lầu bỗng nghe tiếng bước chân đi hối hả.
Sắc mặt hầm hầm của Thang Bá Tử mất ngay, những sợi tóc trên đầu cũng xịu xuống.
Tiếng chân đã dừng lại trước của phòng bà ta, có tiếng gõ nhẹ vào khung cửa. Thang Bá Tử nói:
- Cứ vào.
Liền đó có một tên hán tử hai tay bưng một cái mâm hai tầng bước thẳng vào cửa, tỏ vẻ cung kính nói:
- Thức ăn tối đã có rồi đây!
Vừa nói hắn vừa để cái mâm xuống, dọn tất cả thức ăn ra rồi cười nói:
- Xin mời lão tiền bối, tiểu nhân cáo lui.
Nói dứt lời, hắn cúi người hành lễ rồi bước lui ra khỏi phòng, lại đóng kín cánh cửa như cũ.
Thức ăn nấu thực ngon, có một tô canh nấm đông cô nấu gà và bốn món xào, đều là những món ăn tươi ngon và quí giá ở vùng Thái Hồ.
Ngoài ra còn có một bầu “Bích Lan Xuân Tửu”, thứ để lâu năm, và cơm trắng thơm phức.
Thang Bá Tử lại cất tiếng thở dài nhưng cũng ngồi xuống rót lấy rượu và cầm đũa gắp thức ăn.
Bà ta cứ tưởng uống say là có thể giải sầu nhưng không ngờ khi rượu vào thì nỗi buồn lại tràn ngập cõi lòng bà ta. Bao nhiêu chuyện cũ ập về làm cho Thang Bá Tử không kiềm chế nổi, bà để mạnh ly rượu xuống rồi cất tiếng thở dài não ruột.
Bỗng ngay lúc ấy có tiếng búng nhẹ vào cửa sổ rồi một bóng người hiện ra bên ngoài, nói:
- Ân sư, Đỗ Nguyệt Phấn, môn đồ của ân sư đến đây.
Thang Bá Tử nghe nói mặt bất giác hiện rõ vẻ tức giận, nói:
- Sao không chịu bước vào?
Đỗ Nguyệt Phấn cất giọng thỏ thẻ như oanh vàng nói:
- Không có lệnh sao con dám tự tiện bước vào.
Rồi nàng mở cửa sổ ra, nhanh nhẹn từ ngoài lao vào phòng rồi đứng yên cách chiếc bàn của Thang Bá Tử ngoài một trượng, sắc mặt rất trang nghiêm.
Thang Bá Tử cười nhạt nói:
- Ngươi còn nhớ đến sư phụ thì thực là quý hóa thay.
Nụ cười của mụ lộ vẻ ghê rợn làm cho Đỗ Nguyệt Phấn không khỏi rùng mình, nàng nói:
- Ân sư là người có công ơn cao dày, đồ nhi làm sao dám quên được.
Thang Bá Tử hỏi:
- Sau khi Thủy Nguyệt Am bị đốt cháy thì ngươi bỏ đi đâu?
Đỗ Nguyệt Phấn đáp:
- Con suýt nữa bị chết cháy giữa đám lửa to, nhưng sau đó may mắn được người khác cứu sống mang đi giữa lúc đang hôn mê ...
Thang Bá Tử ngắt lời hỏi:
- Ai?
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Hồ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải.
Thang Bá Tử biến sắc nói:
- Có thực vậy không?
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Hoàn toàn là thật, ngay cả Hàn Thanh Quân sư tỷ cũng bị bắt đi.
May mắn sau đó cả hai gặp được Thanh Vân Thần Ni cứu thoát, và rồi bọn con đã lạy người làm sư phụ, ở đấy học võ công cho tới giờ.
Thang Bá Tử cất giọng cười khẩy nói:
- Ngươi đã bò lên cao quá rồi thì còn tìm đến ta làm gì? có phải định làm bỉ mặt ta phải không?
Vừa nói năm ngón tay của mụ cũng âm thầm thò ra khỏi ống tay áo, vận dụng chân lực sẵn sàng tấn công.
Đỗ Nguyệt Phấn biết rất rõ tính tình hung bạo của mụ ta nên nàng đã có đề phòng trước, nhanh nhẹn bước thối lui ra sau nói:
- Con nào dám thế, hiện giờ con biết ân sư đang bị Âu Dương lão tặc chế ngự nên mạo hiểm đến đây giải cứu ân sư đây.
Thang Bá Tử nghe qua không khỏi biến sắc mặt, tức giận nói:
- Ai nói thế? Ta chẳng đang đi đứng hoàn toàn tự do sao? Kẻ nào dám nói gian ngoa làm tổn thương uy danh của Thang Bá Tử này thì không bao giờ ta tha thứ cho kẻ đó.
Đỗ Nguyệt Phấn không khỏi cười thầm, nói:
- Ân sư tưởng không ai biết hay sao? Lúc số người của ân sư bị ám hại thì có người tránh thoát kịp thời và đã nhìn xem rất kĩ. Nếu ân sư không chịu rời khỏi nơi này thì e rằng về sau cả tâm linh cũng sẽ vĩnh viễn bị Âu Dương Tuyền khống chế, không còn cách nào tự cứu được nữa đâu.
Đôi mắt của Thang Bá Tử chiếu ngời những tia sáng đáng sợ, làm cho Đỗ Nguyệt Phấn không khỏi thầm lo, nàng lập tức gia tâm đề phòng mọi việc. Không khí trong phòng trở nên im phăng phắc rất ngột ngạt.
Đỗ Nguyệt Phấn tựa hồ đoán được tâm trạng của Thang Bá Tử nửa muốn giết mình, nửa do dự nên nàng khẽ nói:
- Ân sư định giết đồ nhi hay sao? nếu ân sư làm vậy thì chỉ tự gây hoạ cho mình mà thôi.
Thang Bá Tử gằn giọng hỏi:
- Tại sao mi nói thế?
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Chất độc ân sư trúng phải là rất ư nguy hiểm, đang ngấm vào tạng phủ của người. Nếu người vận dụng chân lực thì nó sẽ phát tác ngay, dù cho người có thoát chết thì cũng phải chờ bốn ngày sau mới có thể sử dụng võ công lại. Nhưng lúc đó thì sự sáng suốt của người cũng hoàn toàn bị mất, chỉ còn biết nghe mệnh lệnh của Âu Dương Tuyền mà thôi.
Thang Bá Tử cười nhạt nói:
- Không ngờ hôm nay ngươi lại biết dùng lời lẽ man trá để đánh lạc hướng ta. Ai dạy ngươi như thế?
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Tất cả những lời con nói đều là sự thực, chẳng hề có một tí man trá nào cả. Ân sư là người sử dụng chất độc khét tiếng trong đời thì hãy thử những thứ rượu thịt này xem xem có phải tất cả đều có độc không?
Thang Bá Tử kinh hãi, vội lấy một cây kim bạc ra thử những thức ăn trên bàn. Mụ biến đổi hẳn sắc mặt, há hốc miệng khi thấy cây kim bạc đã chuyển sang màu đen.
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Ân sư nếu không suy nghĩ lại thì sau này hối không kịp đâu. Con nhớ tình thầy trò xưa nên mạo hiểm đến đây thông báo cho người biết.
Bây giờ con sẽ ra vách núi bên ngoài cửa sổ đợi người trong giây lát, nếu chậm trễ hơn thì con bắt buộc phải bỏ đi, vì còn có việc gấp phải làm.
Nói dứt lời nàng nhảy ra ngoài cửa sổ, phút chốc đã mất hút.
Thang Bá Tử vung chưởng quạt khẽ làm tắt hết những ngọn nến trong phòng rồi cũng vọt người ra theo.
Kế cận gian phòng của bà ta là phòng riêng của Vô Tình Tú Sĩ và Bắc Quốc Song Ma. Ba gã ma đầu ấy cũng đang căm tức vì bị Âu Dương Tuyền chế ngự. Họ không ngớt bàn bạc kế sách làm sao thoát đi nhưng khổ nỗi cả ba đều bị điểm huyệt, nếu bỏ đi thì càng chết sớm nên đành bó tay không tìm được cách thoát thân.
Kỷ Hồng Phi đôi mắt tràn đầy lửa giận nói:
- Thủ pháp điểm huyệt của lão tặc thật lợi hại, chẳng thể nào giải trừ.
Mộ Phụng Tường than:
- Nếu không quái dị như thế thì sao gọi là Quỉ Thủ Thần Ông?
Chẳng ngờ anh em ta tên tuổi rung chuyển tứ hải thế mà chết bởi một cái tên tầm thường như Âu Dương Tuyền, thực khiến lòng ta oán hận vô cùng.
Kỷ Hòng Phi trợn to đôi mắt nói:
- Nói nhảm mãi có ích gì. Cứ mỗi hôm đến giờ Tý và giờ Ngọ thì lão tặc lại cho người mang thuốc đến bảo chúng ta uống. Cứ nhìn mấy hoàn thuốc mà nghẹn cả họng, không làm sao nuốt trôi được, chỉ muốn vung chưởng đánh vào đầu mình cho rồi, hầu thoát khỏi cái nhục nhã đắng cay như vậy.
Vô Tình Tú Sĩ lạnh lùng nói:
- Chỉ nên trách bản thân chúng ta tham lam quá nên mới tự dấn thân vào bẫy của kẻ thù. Bây giờ có tự trách cũng không làm chi được mà phải tìm cách giải trừ chất độc trong người mới là cấp thiết.
Mộ Phụng Tường nói:
- Nói thế chắc là Lệ lão sư đã có một ý kiến sáng suốt gì đó, xin cứ nói thẳng ra.
Vô Tình Tú Sĩ nói:
- Lệ mỗ sau một ngày suy nghĩ đã tìm được manh mối trong việc giải trừ thủ pháp của tên lão tặc ...
Bắc Quốc Song Ma nghe thế thì vui mừng như điên, đồng thanh nói:
- Xin hãy nói mau ra cho.
Vô Tình Tú Sĩ gượng cười nói:
- Lệ mỗ còn sốt ruột hơn cả hai vi, song việc ấy quả không dễ. Lão tặc tâm địa ác độc nên điểm những huyệt đạo hoàn toàn tương khắc với chất độc trong người chúng ta. Nếu chúng ta giải được huyệt đạo thì sẽ kích thích chất độc phát tác, chết ngay lập tức.
Bắc Quốc Song Ma nghe thấy thế thì chán nản thở dài.
Vô Tình Tú Sĩ nói tiếp:
- Tuy nhiên Lệ mỗ có nghĩ ra được một cách, chẳng biết có thực hành được hay không? Thang Bá Tử phòng kế bên nổi tiếng dùng độc, chắc bà ta biết cách giải trừ chất độc, vậy Lệ mỗ muốn cùng bàn bạc với bà ta, phối hợp kiến thức đôi bên lại, không biết chừng sẽ thoát được cảnh cá chậu chim lồng này.
Bắc Quốc Song Ma đồng thanh nói:
- Có lý, chúng ta nên làm ngay thôi.
Cả bọn bàn bạc xong liền bước sang phòng Thang Bá Tử. Nhưng chưa đi đến nơi thì thấy cả gian phòng tối om, Vô Tình Tú Sĩ không khỏi giật mình nói:
- Bà ta ngủ rồi hay sao?
Bắc Quốc Song ma bước tới cửa phòng gõ nhẹ hai tiếng nói:
- Thang lão sư có trong phòng không?
Bên trong vẫn im lặng, không có tiếng trả lời.
Kỷ Hồng Phi đưa tay xô nhẹ cánh cửa phòng. Ánh trăng sáng soi rõ trên bàn ruợu thịt vẫn còn e hề, mùng màn chăn gối vẫn còn ngay ngắn, nhưng Thang Bá Tử thì không thấy đâu cả. Thức ăn hãy còn nóng cho thấy bà ta đi chưa lâu.
Sắc mặt của Vô Tình Tú Sĩ không ngớt biến đổi, lão nghĩ:
- “Chẳng lẽ bà ta đã giải trừ được huyệt đạo và chất độc trong người nên đã bỏ đi rồi hay sao?” Bắc Quốc Song Ma cũng có ý nghĩ tương tự, cả ba người ngơ ngác, đưa mắt nhìn nhau. Vô Tình Tú Sĩ cất giọng căm hận cười nhạt nói:
- Thang Bá Tử không nghe đến cái tình võ lâm đồng đạo, sau này nếu gặp được mụ ta thì ta nhất định phải làm cho mụ bị điêu đứng mới hả dạ.
Mộ Phụng tường hừ một tiếng rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài, đến từng gian phòng báo tin cho lũ yêu tà còn lại biết.
Chẳng bao lâu sau bọn yêu tà đều tập trung lại. Họ nghe chuyện Thang Bá Tử đã bỏ đi mà không khỏi vừa khâm phục vừa ganh tị. Thiết Chỉ thư Sinh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thang Bá Tử có thể làm được thì chúng ta tại sao không làm được.
Chỉ cần chúng ta tập trung toàn bộ năng lực lại thì tìm ra giài pháp chắc cũng không khó, nhưng chỉ e rằng chúng ta bề ngoài tỏ ra hợp tác mà bên trong lại ngấm ngầm chống đối nhau, rồi tất cả đều bị chôn chặt cuộc đời ở đây mà thôi.
Câu nói của y chẳng khác nào một tiếng chuông cảnh tỉnh giấc mộng trầm luân của bọn yêu tà, tất cả đều trầm ngâm suy nghĩ.
Bỗng ngay lúc ấy có một giọng cười lạnh lùng truyền đến:
- Các ngươi đừng có nằm mộng giữa ban ngày, Âu Dương chủ nhân võ học cái thế, làm sao để cho các ngươi giải trừ huyệt đạo. Chớ nên hành động liều lĩnh mà làm cho chất độc trong người phát tác, thất khiếu chảy máu chết ngay.
Bọn yêu tà nghe thấy thế thì liền quay người về phía có tiếng cười.
Chúng thấy một lão già gầy bé, mình mặc áo đen, đôi mắt sâu hiểm đang đứng ở đầu phòng, chính là Sách Mệnh Thất Chưởng Kha Viễn Sơn, cánh tay mặt của Âu Dương Tuyền.
Thiết Chỉ Thư Sinh cười nói:
- Kha lão sư nói thế quá đáng rồi, việc Thang Bá Tử bỏ đi là một minh chứng rõ ràng trước mắt. Võ học trong thiên hạ tuy chia thành nhiều môn nhiều phái nhưng cũng cùng chung một mối, không có lẽ lại không thể tìm hiểu ra.
Kha Viễn Sơn nghe thấy thế thì biến sắc, vội chạy qua phòng Thang Bá Tử kiểm tra. Lão thấy phòng trống thì quát lên:
- Mụ ta đi đâu rồi?
Vu Quế cười nhạt nói:
- Dù anh em bọn ta biết cũng vị tất đã nói cho ngươi nghe. Hừ, cái lũ dựa oai hùm ấy, sau này ngươi sẽ biết mùi của bọn ta.
Kha Viễn Sơn hết sức tức giận, vung chưởng nhằm ngực của Vu Quế đánh thẳng tới. Vu Quế hừ một tiếng, lách tránh rồi cũng vung chưởng đánh ra.
Kha Viễn Sơn dường như chỉ chờ có thế, lão cười nhạt không thèm nhúc nhích như chẳng coi thế đánh của Vu Quế ra gì.
Thế chưởng của Vu Quế đánh ra được nửa chừng thì lão bỗng cảm thấy máu huyết nơi lồng ngực cuồng loạn, cổ họng thấy mằn mặn rồi phun ra một ngụm máu bầm đen như suối. Kế đó tai mắt mũi họng cũng trào máu bầm, ngã ra đất chết ngay.
Kha Viễn Sơn cất tiếng cười ghê rợn nói:
- Ta đã nói mà không nghe, thật đáng đời. Các vị nên lấy đó làm tấm gương, nếu không ...
Thiết Chỉ Thư Sinh bỗng gầm lên:
- Câm ngay, chớ cáo muợn oai hùm, ngươi có thể chạy thoát được sự vây đánh của anh em bọn ta không?
Kha Viễn Sơn nghe thấy thế thì biến sắc, cười nhạt nói:
- Lời của Kha mỗ xưất phát từ lòng tốt mà các vị không nghe thì Kha mỗ cũng chẳng biết làm sao.
Nói đoạn lão xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ lao vút đi.
Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên không, khiến núi đồi được phủ lên một màu bạc lóng lánh.
Bên cạnh một gốc cây cổ thụ có ba xác chết nằm sóng sượt. Kha Viễn Sơn trông thấy thì giật mình vì đó là một trạm gác bí mật, vội cúi người xem xét. Lão thấy cả ba đều bị điểm vào tử huyệt mà chết nên kinh hoàng, vội chạy đến những vùng chung quanh để xem xét các trạm gác bí mật khác thì thấy mười bảy trạm gác xung quanh vách đá của tòa tiếp tân lầu này đều bị tương tự. Lão sợ hãi run bần bật, vội nhanh như chớp lao đi.
Trên một hòn đảo hoang giữa Thái Hồ, Âu Dương Tuyền và Ngụy Hùng Hào đang ngồi nói chuyện. Ngụy Hùng Hào nói:
- Lão gia tử bày mưu bắt sống được cả bọn yêu tà thì làm sao bọn Yến Nam Tam Kiệt lại có thể biết được mọi việc? bên trong việc này hẳn có chuyện đáng ngờ.
Âu Dương Tuyền cười nhạt nói:
- Chắc chắn có kẻ đã lọt lưới. Ta cũng đang muốn biết đó là ai, nhưng vẫn không sao biết được.
Ngụy Hùng Hào nói:
- Có thể truy ra từ bọn Yến Nam Tam Kiệt.
Âu Dương Tuyền lắc đầu:
- Như thế không hay, bọn chúng chỉ là người nghe kẻ khác nói lại, nếu bắt bọn chúng thì không khỏi bứt mây động rừng. Ta có ý muốn từ trong số người bị bắt sống truy ra, nhưng vì chưa có dịp. Hơn nữa ta cũng chưa tiện ra mặt cất vấn bọn chúng.
Đôi mắt của Ngụy Hùng Hào lộ vẻ lo âu nói:
- Việc này nếu tiết lộ ra ngoài chỉ e sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch định trước của lão gia tử.
Âu Dương Tuyền gật đầu nói:
- Tất nhiên. Ta đã định ba hôm nữa sẽ dùng pho Hàn Thiết Quan Âm làm miếng mồi nhử khiến cho bọn người tự nhận là chính phái kia phải ra tay tàn sát lẫn nhau, rồi mình làm ngư ông đắc lợi. Nếu việc ấy tiết lộ ra thì chắc chắn chúng ta không thâu được kết quả tốt mà còn bị thiệt hại là đằng khác.
Nói đến đây lão dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhưng cũng may là số thuốc độc bỏ vào trong rượu thịt chưa bị phát hiện nên chỉ cần thay đổi phương pháp hành động, ly gián cho bọn chúng tự đánh nhau thì tuy rằng đi khác đường như vẫn đến cùng một kết quả.
Nói đoạn lão phá lên tràng cười ha hả rất đắc ý.
Bỗng đâu từ phía chân trời có một con bồ câu bay đến đáp xuống vai Ngụy Hùng Hào. Y bắt con chim xuống rồi mở lấy một cái ống đựng thơ dưới chân chim ra, sau đó vung tay một cái, con bồ câu lại vỗ cánh bay lên trời cao, chỉ trong chớp mắt đã mất hút.
Ngụy Hùng Hào đưa bức thơ cho Âu Dương Tuyền, nói:
- Bồ câu mang thư đến thì chắc là có chuyện chi rất cấp bách.
Âu Dương Tuyền mở thơ ra đọc, sắc mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Ngôn Như Băng lão quỉ cũng đến và dùng pho Giáng Long Kinh làm mồi nhử cho quần hùng tự tàn sát nhau nhằm trả mối thù họ xâm nhập Ngũ Hành Cốc trước kia. Như vậy thì trời cũng chiều lòng người, ta cũng bớt được một nỗi lo rồi.
Ngụy Hùng Hào gật đầu nói:
- Đây là hồng phúc của lão gia tử, vô tình giúp cho người tránh được tiếng ác, sau này hành động cũng ít gặp trở lực hơn.
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bọn người Vô Tình Tú Sĩ giữ lại cũng vô dụng, chỉ e rằng dùng bọn chúng cũng giống như lấy thân mình dụ cọp, hậu họa thật khó lường.
Âu Dương Tuyền mỉm cười nói:
- Ngươi không biết được ẩn ý của ta đâu. Sau này bọn chúng sẽ vĩnh viễn phải nghe lời ta sai khiến ...
Bỗng Kha Viễn Sơm từ xa lướt người tới nói:
- Bẩm lão gia tử, Thang Bá Tử đã trốn mất, mười bảy trạm canh bí mật của chúng ta cũng đã bị đối phương tìm thấy và sát hại, thuộc hạ vẫn chưa biết là do ai làm.
Âu Dương Tuyền không khỏi biến sắc, nhưng lão lại cười ha hả nói:
- Thang Bá Tử trong mắt ta là một nhân vật không đáng kể, mụ sẽ không qua khỏi giờ Tý hôm nay đâu.
Lão quắc mắt nói:
- Hai ngươi mau trở về lo sắp đặt lại những trạm canh bí mật cho chu đáo. Để cho đối phương vào ra tự do như vậy chẳng phải là trò cười cho cả võ lâm hay sao?
Ngụy Hùng Hào và Kha Viễn Sơn dạ một tiếng, cùng phi thân lướt đi.
Âu Dương Tuyền cũng đứng lên nhắm hướng Đông Nam luớt tới.
Dưới bóng trăng sáng, hình bóng của lão chập chờn như con én giỡn sóng trên mặt hồ khiến ai thấy cũng phải khâm phục. Lão lướt tới một vùng đá tảng ngổn ngang thì dừng lại, cúi người xuống rút ra một pho Hàn Thiết Quan Âm.
Từ phía xa, đằng sau một tảng đá lớn bỗng xuất hiện nửa thân người, chính là Đào Gia Kỳ. Chàng mỉm cười đắc ý vì lão tặc đã hành động đúng theo dự đoán của chàng, trở về hòn đảo này để đổi lấy một pho tượng giả nhằm gây ra tình trạng lẫn lộn vàng thau.
Âu Dương Tuyền bưng pho tượng trong tay, cúi đầu nghĩ ngợi, không để ý chung quanh nữa.
Đào Gia Kỳ mỉm cười rồi nhanh nhẹn phi thân lướt đi.
Qua ngày thứ ba, ánh triêu dương từ từ nhô lên tại góc trời phía Đông chói lọi, khiến cả vùng Thái Hồ tưng bừng dưới ánh nắng mai.
Tại Nam thôn bên cạnh Mã Tích Sơn, sương mù đã tan dần, bao nhiêu tòa nhà màu trắng đang được tô lên một lớp ánh nắng mai vàng nhạt. Khắp ba bên cây xanh bao phủ, còn phía trước là mặt hồ rộng mênh mông, từng đàn chim nhạn đang bay vần trên mặt nước làm cho cảnh sắc xem thực vui mắt.
Hai câu đối tại hai bên tả hữu của hí đài cao vẫn còn nhưng hôm nay lại được sơn phết sặc sỡ, nền đỏ chữ vàng làm cho nổi bật, ai cũng phải chú ý.
Trên hí đài trông rất hoang tàn ấy, các nhân vật võ lâm đang ngồi tụm năm tụm ba nói chuyện rì rầm, xem ai sẽ là người khoanh tay đứng nhìn, còn ai là người sẽ diễn xuất chơi.
Suốt hai ngày trước, số quần hùng võ lâm nghe đồn đãi kéo nhau đến đây không phải là ít. Bọn họ đều đến với mục đích tranh đoạt pho Hàn Thiết Quan Âm và pho Giáng Long Kinh. Lẽ tất nhiên là cũng có một số người đến đây chỉ với mục đích mở rộng tầm mắt.
Số người Vô Tình Tú Sĩ trong một đêm đã rút đi hết, không còn trông thấy họ tại tòa lầu phía Nam nữa, nhưng quá nửa số người còn lại trong tòa lầu cũng là những người đồng cảnh ngộ với họ.
Trong khi quần hùng Cửu Chỉ Thần Cái, Yến Nam Tam Kiệt ... đang quây quần nói chuyện thì bỗng thấy Trình Nam Giang lướt nhanh tới, vẻ mặt nghiêm trọng, lão nói:
- Chẳng hiểu Âu Dương lão tặc có mưu đồ chi mà lại rút hết số người Vô Tình Tú Sĩ về Trung Châu. Đào thiếu hiệp đã phái người âm thầm theo dõi bọn họ.
Cửu Chỉ Thần Cái hỏi:
- Còn y hiện giờ ở đâu?
Trình Nam Giang đáp:
- Hiện giờ thì vẫn còn ở đây, vì Âu Dương lão tặc không đi theo đám yêu tà ấy. Y nhờ tại hạ chuyển lời đến các vị là xin chớ manh động, kẻo lại rơi vào mưu gian của lão tặc.
Yến Nam Tam Kiệt rất kính phục và ngưỡng mộ Đào Gia Kỳ nên lên tiếng đáp ngay:
- Nếu Đào thiếu hiệp đã có lời dặn như vậy thì anh em lão phu xin nghe lời mà chờ đợi xem sao.
Bỗng ngay lúc đó có tiếng thanh la nổi lên, có tám gã đại hán lực lưỡng mặc y phục sặc sỡ từ trong bước ra rồi chia thành hai hàng đứng hai bên rất nghiêm chỉnh.
Ngụy Hùng Hào từ trong hậu đài đi ra, chắp tay hướng về phía quần hùng thi lễ rồi nói:
- Chư vị tân khách từ xa đến mà tại hạ tiếp đón chưa được chu đáo, quả là có lỗi. Nếu các vị hôm nay có hứng thì chúng ta nhân dịp này so tài võ học với nhau, hầu biết ai cao ai thấp. Tuy nhiên trong việc so tài chỉ nên vừa đánh tới là thu tay trở về, chớ nên gây ra việc đả thương mà làm mất hòa khí.
Lão tuyệt nhiên không đả động tới pho Hàn Thiết Quan Âm và Giáng Long kinh.
Trình Nam Giang mắng thầm:
- “Cái tên cáo già gian manh, khôn ngoan nói trớ đi tất cả. Tuy nhiên cuối cùng thì ngươi cũng đừng hòng thoát được cái nhục thảm bại chua cay” Liền đó có một giọng nói thực to nổi lên:
- Ngụy đương gia, anh em chúng tôi đến đây đều vì pho Hàn Thiết Quan Âm và Giáng Long kinh, vậy tại sao ngài lại không đề cập đến?
Ngụy Hùng Hào nhận ra người vừa nói chính là Quá Thiên Tinh Cao Tiêu Hổ, một tên đại cường khấu hoành hành vùng Nam Quới Châu, y tươi cười nói:
- Cao đại hiệp xin chớ nóng lòng. Tại hạ tuy thân trong giang hồ nhưng không phải là người đua đòi danh lợi, tổ chức cuộc họp mặt hôm nay với mục đích riêng tư.
Cao Tiêu Hổ cười như điên dại nói:
- Thế anh em chúng ta không quản ngại đường xa đến đây công cốc ư?
Ngụy Hùng Hào bỗng sa sầm nét mặt nói:
- Tại hạ không hề gửi thiếp mời mà là do tôn giá tự đến. Đứng ở địa vị dân địa phương thì tại hạ nhận thấy việc mình làm chẳng có gì là sai cả, tôn giá tại sao lại buông lời trách móc như thế?
Cao Tiểu Hổ cứng họng, đang định cãi thì bỗng sau lưng có tiếng nói:
- Đối với pho Giáng Long kinh tôn giá cũng có hứng thú hay sao?
Tiếng nói không to lắm nhưng mọi người đều nghe rõ mồn một. Tất cả đều quay lại xem xem người nói là ai, và ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng ra mặt.
Thì ra người vừa nói chính là Ngũ Hành cốc chủ Ngôn Như Băng, một nhân vật mà tên tuổi rung chuyển cả thiên hạ. Lão mặc áo dài xanh, thái độ ung dung bình tĩnh, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt Cao Tiêu Hổ.
Cao Tiêu Hổ từ bấy lâu nay hoành hành ở miền Nam Quới Châu, võ công độc đáo, chẳng những rất quái dị mà còn vô cùng thâm độc. Số cao thủ bị chết dưới tay y không phải là ít, ví thế y đã quen xem người không ra gì, tuy biết Ngôn Như Băng là người tiếng tăm lừng lẫy nhưng vẫn bị pho Giáng Long kinh quyến rũ, cười to nói:
- Giáng Long kinh là pho sách ghi chép tuyệt học của võ lâm, trên đời hiếm có, nên chẳng riêng gì Cao mỗ mà toàn bộ quần hùng hiện diện cũng đều muốn tranh đoạt ...
Ngôn Như Băng ngắt lời:
- Già đây chỉ hỏi tôn giá mà thôi, còn những người khác thì tôn giá không cần nói đến.
Cao Tiêu Hổ cất giọng lạnh lùng nói:
- Cần gì phải hỏi nữa.
Ngôn Như Băng cất tiếng cười dài, rồi thò tay vào áo rút ra một quyển sách và lật ra trước mắt mọi người, để lộ ba chữ cổ tự đã cũ kĩ “Giáng Long kinh”.
Cao Tiêu Hổ buột miệng la to, phi thân lao vút tới, giương mười ngón tay ra những móng ó, rít gió nghe vèo vèo, chụp thẳng về phía Ngôn Như Băng vối một thế võ hết sức mãnh liệt.
Ngôn Như Băng cất tiếng cười khẽ rồi vung năm ngón tay búng nhẹ ra.
Tức thì Cao Tiêu Hổ như bị trúng phải một vố đánh nặng nề, cả người lộn nhào ra sau, bay đi ngoài ba trượng, khi rơi trở xuống y phải gắng gượng lắm mới đứng vững được, sắc mặt tái nhợt hẳn, giận dữ nói:
- Ông sử dụng chất độc vô hình thì đâu phải hảo hán.
Ngôn Như Băng cười nói:
- Nếu già sử dụng chất độc vô hình thì ngươi làm gì mà còn sống để nói chuyện như vậy.
Cao Tiêu Hổ nghe qua thì càng tức giận y quát lên:
- Ỷ vào chất độc thì chỉ là hạng bàng môn tả đạo mà thôi.
Ngôn Như Băng cười to nói:
- Đối với hạng như ngươi thì không xứng đáng cho ta phải dùng chất độc vô hình, võ công hèn kém như ngươi thì với tới pho Giáng Long kinh sao nổi.
Cao Tiêu Hổ là một nhân vật hùng cứ nhất phương mà giờ đây chịu nhục trước mặt cả trăm người thì y làm sao nhịn nổi. Xoạt một tiếng, trong tay y đã nắm chặt một thanh bảo đao bén ngót. Ngôn Như Băng cũng phải thầm công nhận đó là một thanh đao quí.
Lão ta mỉm cười nói:
- Tôn giá nếu có thể đỡ nổi ba thế võ của già đây thì già sẽ trao tặng pho Giáng Long kinh ngay, và già hứa là không dùng đến chất độc vô hình.
Cao Tiêu Hổ nghe qua càng thêm vững tin, y tính rằng chỉ cần Ngôn Như Băng không dùng chất độc vô hình thì với võ công của y cũng có thể miễn cưỡng đỡ được ba thế công của lão.
Bởi thế y quát to:
- Tốt lắm!
Rồi vung lưỡi đao lên, dùng thế Kinh đào cự lăng nhắm tới Ngôn Như Băng công vào nhanh như điện chớp.
Ngôn Như Băng cười khẩy, lướt người vào thẳng đao quang, tựa hồ coi đao pháp của Cao Tiêu Hổ như trò chơi con nít. Hai bóng người vừa xáp vào nhau đã lập tức dang ra xa, ánh thép vụt tắt, thân người của Cao Tiêu Hổ bị hất tung bay ra xay, khóe miệng trào máu đen, sắc mặt xám ngắt, ngất lịm đi không cựa quậy được nữa.
Ngôn Như Băng xiết thanh Thất tinh bảo đao của đối phương trong tay, cười nhạt rồi xếp pho Giáng Long kinh cất lại vào túi áo. Chỉ cần một chiêu mà lão đã làm trọng thương một tay cường đạo lừng danh ở góc trời Nam thì tài nghệ không khỏi làm cho quần hào khiếp phục.
Cửu Chỉ Thần Cái cất tiếng than:
- Tuy tính tình của lão ta lạnh lùng cô độc không giống ai nhưng quả thật võ công đã vượt hẳn mọi người. Lão hóa tử tự lấy làm xấu hổ, không thể nào so sánh kịp.
La Hầu Độc Phán Đông Phương Hiểu Bạch không phục, cười nhạt nói:
- Để ta thử đấu với lão xem sao.
Truy Hồn Ác Khách Đông Phương Hiểu Tinh trợn mắt nhìn em, nói nhỏ:
- Đệ đệ chớ nên hành động theo cảm tính mà làm rối kế hoạch của Đào thiếu hiệp, nếu làm hỏng kế hoạch thì anh em ta còn mặt mũi nào nhìn Uyển Hoa hiền muội nữa.
Đông Phương Hiểu Bạch không sợ trời không sợ đất mà chỉ sợ mỗi Trương Uyển Hoa mà thôi. Hơn nữa trong lòng lão cũng biết ơn Đào Gia Kỳ cứu mạng và cũng bái phục tài nghệ xuất chúng của chàng nên nghe nói thế lão liền cất tiếng cười khà khà, nói:
- Tôi xin nghe lời dạy của huynh trưởng, chờ dịp khác so tài với lão ta vậy.
Bỗng từ hướng Đông có một tiếng hú trong trẻo vang lên, rồi có một bóng người từ trong một cánh rừng rậm rạp lướt ra nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đứng cạnh Ngôn Như Băng, nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi.
Quần hùng trông thấy thế đều không khỏi thầm kinh ngạc, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía ấy. Chỉ thấy đối phương là một người lưng thon, vai nở, da mặt đen sạm, mắt cọp mũi sư tử, dưới cằm không râu, mình mặc một chiếc áo dài màu thổ huỳnh, trên vai có giắt bảy món ám khí hình thoi, chiếu ánh sáng xanh lập lòe, dáng điệu vô cùng oai vệ.
Quần hùng phần lớn đều không biết lai lịch của người mới đến, chỉ riêng có Cửu Chỉ Thần Cái và Trình Nam Giang là đưa mắt nhìn nhau mỉm cười mà thôi.
Yến Nam Tam Kiệt và Thần Châu Song Sát trong lòng đầy dẫy nghi ngờ, hỏi:
- Người đó là ai vậy?
Cửu Chỉ Thần Cái cười đáp:
- Là Đào thiếu hiệp cải trang thành đệ nhất cao thủ của Cửu Long Giáo Thất Xảo Phích Lịch Thoa Đồ Lôi đấy.
Liền đó, từ đằng xa nghe thấy Đồ Lôi nói:
- Từ ngày chia tay đến nay, Ngôn cốc chủ vẫn bình yên chứ?
Ngôn Như Băng giả vờ giật mình nói:
- Tưởng là ai hóa ra là Đồ lão sư, xin hỏi có điều gì chỉ giáo?
Đồ Lôi nói:
- Nghe lời đồn đãi là Ngôn cốc chủ đã lấy được pho Giáng Long kinh, chẳng hiểu có đúng thế hay không?
Ngôn Như Băng cười nói:
- Không sai chút nào cả.
Đồ Lôi quay mặt nhìn Cao Tiêu Hổ đang nằm dưới đất nói:
- Người này là Ngôn cốc chủ làm cho như vậy phải không?
Ngôn Như Băng nói:
- Hắn dòm ngó pho kinh của già, già giao ước nếu hắn đỡ được ba chiêu thì sẽ biếu hắn pho kinh, nào ngờ chưa được một chiêụ.... Rồi lão thở dài lắc đầu.
Đồ Lôi lại nói:
- Chỉ qua việc này cũng đủ biết võ công của Ngôn cốc chủ đã cao tuyệt lắm rồi, tại hạ khâm phục, khâm phục. Nhưng chẳng lẽ trong quần hùng không có ai ra nữa hay sao?
Ngôn Như Băng cười nói:
- Phàm bất cứ việc gì cũng quí ở chỗ biết lượng sức, chắc không có ai có gan đâu.
Quần hùng nghe thấy đều không khỏi tức giận, nhưng ai cũng khiếp vía trước võ công của lão nên chẳng ai dám xông ra.
Bỗng ngay lúc đó có một giọng cười âm u sâu hiểm nổi lên:
- Rõ là khoác lác không biết xấu hổ! Lão phu muốn thử xem võ công của Ngôn cốc chủ cao cường tới đâu.
Liền đó có một bóng người lướt ra, chính là Quỉ Thủ Thần Ông Âu Dương Tuyền, một nhân vật mà khắp giang hồ đã đồn đãi gần đây.
Sắc mặt của Ngôn Như Băng như được phủ một lớp sương lạnh, lão gằn giọng nói:
- Các hạ là Âu Dương Tuyền mà tên tuổi vang dội phải không?
Âu Dương Tuyền nói:
- Không dám, không dám. Tại hạ nào dám so với Ngũ Hành cốc chủ.
Ngôn Như Băng lại hỏi:
- Các hạ phải chăng cũng dòm ngó pho Giáng Long kinh của ta?
Âu Dương Tuyền cười nói:
- Đúng vậy.
Ngôn Như Băng cười ha hả nói:
- Ngôn mỗ cũng đang dòm ngó pho Hàn Thiết Quan Âm trong tay các hạ đó.
Âu Dương Tuyền nói:
- Vậy chúng ta làm một cuộc đánh cuộc, lấy võ học ra thi thố, ai thắng thì lấy cả hai nên chăng?
Ngôn Như Băng gật đầu:
- Chính hợp ý Ngôn mỗ.
Đồ Lôi bỗng quát to:
- Chậm đã! Phàm việc gì cũng có kẻ trước người sau ...
Âu Dương Tuyền cất giọng lạnh lùng ngắt lời:
- Xem ra tôn giá đến đây cũng vì pho Giáng Long kinh. Con người nến biết tự lượng sức mình, tôn giá nghĩ mình có thể chống nổi Ngôn cốc chủ hay sao?
Đồ Lôi nghe qua thì mặt lộ rõ vẻ tức giận, quát lên:
- Ta dù không đối địch nổi cũng vẫn cứ đấu, không những thế mà còn dòm ngó cả pho Hàn Thiết Quan Âm của ngươi nữa kìa.
Âu Dương Tuyền cười to nói:
- Già đây giữ kỹ vật này để chờ các hạ lấy, chỉ e các hạ không có cái phúc được trông thấy nó mà thôi.
Nói đoạn lão nhanh nhẹn nhảy lùi ra xa.
Đồ Lôi nói với Ngôn Như Băng:
- Ngôn cốc chủ đã tuyên bố là nếu ai đỡ nổi chiêu thì ông sẽ tặng pho Giáng Long Kinh phải không?
Ngôn Như Băng gật đầu nói:
- Lời nói của già đây chắc chắn như đinh đóng cột, không khi nào hối hận bao giờ.
Tức thì Đồ Lôi liền xê dịch đôi chân, đưa chưởng phải ngang ngực nói:
- Tốt lắm, mời Ngôn cốc chủ tấn công đi thôi.
Bên cạnh xác chết, Châu Nhân Ký đang đứng sững, tay còn siết chặt thanh gươm, cười gằn nói:
- Tên tặc tử này chính là thủ hạ của Vô Tình lão tặc, hắn rình nghe câu chuyện của các vị. Tại hạ sợ nó đi thoát cho nên phải dùng ác chiêu, làm cho các vị phải giật mình, vậy xin có lời nhận lỗi.
Tiếng gào thảm thiết ấy cũng làm kinh động bọn thủ hạ của Ngụy Hùng Hào, có ba gã đàn ông mặc võ phục chạy tới ngay, và khi vừa trông thấy thảm cảnh thì chúng không khỏi biến sắc mặt.
Cửu Chỉ Thần Cái cất giọng lạnh lùng quay về ba người ấy nói:
- Gã này nghe trộm câu chuyện của bọn anh em già đây, lại bỗng dưng dùng thủ đoạn tà môn nên chính hắn tự tìm lấy cái chết. Phiền các vị mang tử thi của gã đi cho, đồng thời mong quý đương gia dò xét kỹ lai lịch của hắn hầu đề phòng không để xảy ra những việc đáng tiếc như thế nữa.
Ba gã đàn ông nọ vì kiêng sợ uy danh của Cửu Chỉ Thần Cái nên cất tiếng vâng lời rồi khiêng tử thi lên chạy bay đi.
Số người của Cửu Chỉ Thần Cái quay trở về thì không còn trông thấy Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang và hai cô gái Hàn Thanh Quân, Đỗ Nguyệt Phấn đâu nữa, nên bất giác cười nói:
- Trình lão sư dẫn hai con bé ấy đi tìm Thang Bá Tử gây sự rồi, chẳng hiểu họ định giở trò chi đây? Trạch Kỳ cau đôi mày nói:
- Thang Bá Tử không phải là con người dễ gây sự, nên e rằng Trình lão sư và nhị vị cô nương ấy không phải là tay đối địch nổi với bà ta, vậy chẳng hay chúng ta có nên bí mật tiếp ứng cùng họ hay không?
Cửu Chỉ Thần Cái trầm ngâm trong giây lát rồi lắc đầu cười nói:
- Già thấy không cần, vì Trình lão sư là người lúc nào cũng rất chín chắn, nếu việc chỉ còn thiếu điều kiện thì không khi nào hành động liều lĩnh. Chúng ta kéo đến đấy quá đông thì chỉ có hại là dễ bị lộ tung tích mà thôi.
Sau đó, quần hùng cùng bàn bạc với nhau về mọi kế hoạch để đối phó với cuộc chiến ác liệt sắp xảy ra tại vùng Thái Hồ này.
Trong khi ấy, tại một cánh rừng rập rạp trên một sườn núi ở phía sau những tòa lầu tiếp tân này bỗng có ba bóng người bay thoắt đi, chính là Trình Nam Giang, Hàn Thanh Quân và Đỗ Nguyệt Phấn.
Đỗ Nguyệt Phấn bay vọt lên sườn núi rồi dừng chân đứng lại, nghiêng đầu mỉm cười tự nhiên nói:
- Trình đại hiệp, ông có điều kiện chi thì bây giờ cứ thẳng thắn nói ra đi.
Trình Nam Giang nghiêm sắc mặt lại nói:
- Già biết cô nương nóng lòng muốn trả mối thù nhưng vì chúng ta đang có việc cần dùng tới Thang Bá Tử nên chủ ý của già là bắt sống bà ta mang về, giao cho hai người trông coi, nhưng cô nương phải tạm thời lánh xa nơi này.
Đỗ Nguyệt Phấn không khỏi lộ vẻ luống cuống, không biết phải nói gì, vì nàng cảm thấy lời nói của Trình Nam Giang thật là khó hiểu, hơn nữa chính nàng cũng không muốn bỏ lỡ một dịp chứng kiến quần hùng đại hội. Do đó nhất thời nàng không biết phải trả lời ra sao.
Hàn Thanh Quân nói:
- Đỗ tỷ tỷ phải rời khỏi đây, còn tôi thì sao?
Trình Nam Giang nói:
- Lẽ tất nhiên là cô nương cũng phải cùng đi.
Hàn Thanh Quân chu chiếc miệng bé nhỏ lên, lắc đầu nói:
- Tôi đâu lại bỏ lỡ dịp may ngàn năm một thuở để xem quần hùng tranh tài như thế này.
Trình Nam Giang cố ý than dài nói:
- Già cũng không muốn nhị vị cô nương bỏ lỡ, nhưng riêng về Hàn cô nương thì e rằng nếu ở lại đây thì sẽ mất một dịp tốt để làm chuyện khác còn to tát hơn nữa.
Hàn Thanh Quân không khỏi giật mình nói:
- Là gì vậy?
Trình Nam Giang nói:
- Hiện giờ ở Thái Hồ tuy sắp nổi cơn sóng gió nhưng trong chớp mắt sẽ sóng yên gió lặng, không thể nào biến thành một cục diện làm rung chuyển võ lâm đâu. Lũ yêu tà kia còn phải chờ một dịp khác mới có thể diệt trừ được. Then chốt của vấn đề đều nằm tại bản thân của Đào thiếu hiệp. Riêng Thang Bá Tử cũng có một vai trò quan trọng không kém. Hiện giờ cô nương không muốn gặp mặt Đào thiếu hiệp hay sao?
Hàn Thanh Quân vừa nghe qua liền lộ vẻ mặt tươi cười nói:
- Có thực thế không? Anh ấy hiện giờ ở đâu?
- Cái đó ...
Trình Nam Giang lại trầm ngâm trong giây lát mới tiếp:
- Tạm thời chưa thể nói cho cô nương biết được vì việc ấy có liên quan đến những việc rất trọng đại, nên không thể không giữ bí mật.
Đỗ Nguyệt Phấn không tin, lắc đầu nói:
- Trình đại hiệp cố ý phỉnh gạt chúng tôi để chúng tôi tránh đi nơi khác hòng khỏi vướng tay vướng chân các vị chứ gì?
Trình Nam Giang trợn to đôi mắt nói:
- Già cần gì phải phỉnh gạt?
Lão dừng lại một chút rồi nói:
- Thôi, những lời không đâu chớ dài dòng, Đỗ cô nương hãy nghe già nói nhỏ điều này.
Hàn Thanh Quân liền quay người tránh đi nơi khác, đưa mắt nhìn về phía mặt hồ rộng mênh mông, đang lóng lánh ánh trăng vằng vặc, tương tư về Đào Gia Kỳ. Nàng cảm thấy có trăm ngàn lời muốn nói với chàng nhưng lại luống cuống không biết bắt đầu từ đâu.
Bỗng Đỗ Nguyệt Phấn nhảy phắt đến nói:
- Sư tỷ, chúng ta đi thôi.
Nói dứt lời nàng đưa tay kéo Hàn Thanh Quân rồi cả hai cùng vọt đi mất hút. Trình Nam Giang cũng chẳng biết đã bỏ đi tự lúc nào.
Tại sườn núi phía sau xóm chài có thể ánh đèn từ mấy tòa lầu tiếp tân chói ra sáng rực, nghe văng vẳng tiếng nói cười huyên náo, ồn ào không ngớt.
Trong một gian phòng nơi tòa lầu tiếp tân nằm ở chót sườn núi phía Nam có một người từ bên trong không ngớt cử động, bóng rọi rõ lên lớp giấy che cửa sổ.
Bỗng đâu hai cánh cửa sổ mở rộng ra, người đó thò đầu ra ngoài, mái tóc bạc trắng, đôi mắt rực lửa căm hờn, chính là Thang Bá Tử.
Bà ta thò đầu ra nhìn một lượt rồi khẽ thở dài. Rồi bà đóng cửa sổ lại, không ngớt đi tới đi lui trong phòng như có việc gì trọng đại đang chất chứa làm cho bà ta phải băn khoăn, chưa quyết định được dứt khoát.
Thỉnh thoảng bà ta lại cất tiếng thở dài, nhưng ngay sau đó lại trợn mắt như muốn tét cả khóe. Bà là một quái kiệt bấy lâu tên tuổi vang lừng cả võ lâm thế mà trong phút chốc lại bị Âu Dương Tuyền chế ngự, sai khiến, thử hỏi bà ta không căm tức sao được.
Còn một điều sỉ nhục hơn hết chính là một người bấy lâu nổi tiếng là giỏi dùng độc như bà ta mà lại không thể nào giải trừ chất độc trong cơ thể mình, mà nó lại mỗi ngày một ngấm sâu hơn, đến nỗi khiến cho bà ta không thể không cam chịu cúi đầu nghe mệnh lệnh của tên lão tặc Âu Dương Tuyền. Bởi thế cứ mỗi lần nhớ đến việc ấy là bà ta lại cảm thấy căm hận tột đỉnh, từng sợi tóc trắng trên đầu lại dựng đứng cả lên.
Trên hành lang của tòa lầu bỗng nghe tiếng bước chân đi hối hả.
Sắc mặt hầm hầm của Thang Bá Tử mất ngay, những sợi tóc trên đầu cũng xịu xuống.
Tiếng chân đã dừng lại trước của phòng bà ta, có tiếng gõ nhẹ vào khung cửa. Thang Bá Tử nói:
- Cứ vào.
Liền đó có một tên hán tử hai tay bưng một cái mâm hai tầng bước thẳng vào cửa, tỏ vẻ cung kính nói:
- Thức ăn tối đã có rồi đây!
Vừa nói hắn vừa để cái mâm xuống, dọn tất cả thức ăn ra rồi cười nói:
- Xin mời lão tiền bối, tiểu nhân cáo lui.
Nói dứt lời, hắn cúi người hành lễ rồi bước lui ra khỏi phòng, lại đóng kín cánh cửa như cũ.
Thức ăn nấu thực ngon, có một tô canh nấm đông cô nấu gà và bốn món xào, đều là những món ăn tươi ngon và quí giá ở vùng Thái Hồ.
Ngoài ra còn có một bầu “Bích Lan Xuân Tửu”, thứ để lâu năm, và cơm trắng thơm phức.
Thang Bá Tử lại cất tiếng thở dài nhưng cũng ngồi xuống rót lấy rượu và cầm đũa gắp thức ăn.
Bà ta cứ tưởng uống say là có thể giải sầu nhưng không ngờ khi rượu vào thì nỗi buồn lại tràn ngập cõi lòng bà ta. Bao nhiêu chuyện cũ ập về làm cho Thang Bá Tử không kiềm chế nổi, bà để mạnh ly rượu xuống rồi cất tiếng thở dài não ruột.
Bỗng ngay lúc ấy có tiếng búng nhẹ vào cửa sổ rồi một bóng người hiện ra bên ngoài, nói:
- Ân sư, Đỗ Nguyệt Phấn, môn đồ của ân sư đến đây.
Thang Bá Tử nghe nói mặt bất giác hiện rõ vẻ tức giận, nói:
- Sao không chịu bước vào?
Đỗ Nguyệt Phấn cất giọng thỏ thẻ như oanh vàng nói:
- Không có lệnh sao con dám tự tiện bước vào.
Rồi nàng mở cửa sổ ra, nhanh nhẹn từ ngoài lao vào phòng rồi đứng yên cách chiếc bàn của Thang Bá Tử ngoài một trượng, sắc mặt rất trang nghiêm.
Thang Bá Tử cười nhạt nói:
- Ngươi còn nhớ đến sư phụ thì thực là quý hóa thay.
Nụ cười của mụ lộ vẻ ghê rợn làm cho Đỗ Nguyệt Phấn không khỏi rùng mình, nàng nói:
- Ân sư là người có công ơn cao dày, đồ nhi làm sao dám quên được.
Thang Bá Tử hỏi:
- Sau khi Thủy Nguyệt Am bị đốt cháy thì ngươi bỏ đi đâu?
Đỗ Nguyệt Phấn đáp:
- Con suýt nữa bị chết cháy giữa đám lửa to, nhưng sau đó may mắn được người khác cứu sống mang đi giữa lúc đang hôn mê ...
Thang Bá Tử ngắt lời hỏi:
- Ai?
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Hồ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải.
Thang Bá Tử biến sắc nói:
- Có thực vậy không?
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Hoàn toàn là thật, ngay cả Hàn Thanh Quân sư tỷ cũng bị bắt đi.
May mắn sau đó cả hai gặp được Thanh Vân Thần Ni cứu thoát, và rồi bọn con đã lạy người làm sư phụ, ở đấy học võ công cho tới giờ.
Thang Bá Tử cất giọng cười khẩy nói:
- Ngươi đã bò lên cao quá rồi thì còn tìm đến ta làm gì? có phải định làm bỉ mặt ta phải không?
Vừa nói năm ngón tay của mụ cũng âm thầm thò ra khỏi ống tay áo, vận dụng chân lực sẵn sàng tấn công.
Đỗ Nguyệt Phấn biết rất rõ tính tình hung bạo của mụ ta nên nàng đã có đề phòng trước, nhanh nhẹn bước thối lui ra sau nói:
- Con nào dám thế, hiện giờ con biết ân sư đang bị Âu Dương lão tặc chế ngự nên mạo hiểm đến đây giải cứu ân sư đây.
Thang Bá Tử nghe qua không khỏi biến sắc mặt, tức giận nói:
- Ai nói thế? Ta chẳng đang đi đứng hoàn toàn tự do sao? Kẻ nào dám nói gian ngoa làm tổn thương uy danh của Thang Bá Tử này thì không bao giờ ta tha thứ cho kẻ đó.
Đỗ Nguyệt Phấn không khỏi cười thầm, nói:
- Ân sư tưởng không ai biết hay sao? Lúc số người của ân sư bị ám hại thì có người tránh thoát kịp thời và đã nhìn xem rất kĩ. Nếu ân sư không chịu rời khỏi nơi này thì e rằng về sau cả tâm linh cũng sẽ vĩnh viễn bị Âu Dương Tuyền khống chế, không còn cách nào tự cứu được nữa đâu.
Đôi mắt của Thang Bá Tử chiếu ngời những tia sáng đáng sợ, làm cho Đỗ Nguyệt Phấn không khỏi thầm lo, nàng lập tức gia tâm đề phòng mọi việc. Không khí trong phòng trở nên im phăng phắc rất ngột ngạt.
Đỗ Nguyệt Phấn tựa hồ đoán được tâm trạng của Thang Bá Tử nửa muốn giết mình, nửa do dự nên nàng khẽ nói:
- Ân sư định giết đồ nhi hay sao? nếu ân sư làm vậy thì chỉ tự gây hoạ cho mình mà thôi.
Thang Bá Tử gằn giọng hỏi:
- Tại sao mi nói thế?
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Chất độc ân sư trúng phải là rất ư nguy hiểm, đang ngấm vào tạng phủ của người. Nếu người vận dụng chân lực thì nó sẽ phát tác ngay, dù cho người có thoát chết thì cũng phải chờ bốn ngày sau mới có thể sử dụng võ công lại. Nhưng lúc đó thì sự sáng suốt của người cũng hoàn toàn bị mất, chỉ còn biết nghe mệnh lệnh của Âu Dương Tuyền mà thôi.
Thang Bá Tử cười nhạt nói:
- Không ngờ hôm nay ngươi lại biết dùng lời lẽ man trá để đánh lạc hướng ta. Ai dạy ngươi như thế?
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Tất cả những lời con nói đều là sự thực, chẳng hề có một tí man trá nào cả. Ân sư là người sử dụng chất độc khét tiếng trong đời thì hãy thử những thứ rượu thịt này xem xem có phải tất cả đều có độc không?
Thang Bá Tử kinh hãi, vội lấy một cây kim bạc ra thử những thức ăn trên bàn. Mụ biến đổi hẳn sắc mặt, há hốc miệng khi thấy cây kim bạc đã chuyển sang màu đen.
Đỗ Nguyệt Phấn nói:
- Ân sư nếu không suy nghĩ lại thì sau này hối không kịp đâu. Con nhớ tình thầy trò xưa nên mạo hiểm đến đây thông báo cho người biết.
Bây giờ con sẽ ra vách núi bên ngoài cửa sổ đợi người trong giây lát, nếu chậm trễ hơn thì con bắt buộc phải bỏ đi, vì còn có việc gấp phải làm.
Nói dứt lời nàng nhảy ra ngoài cửa sổ, phút chốc đã mất hút.
Thang Bá Tử vung chưởng quạt khẽ làm tắt hết những ngọn nến trong phòng rồi cũng vọt người ra theo.
Kế cận gian phòng của bà ta là phòng riêng của Vô Tình Tú Sĩ và Bắc Quốc Song Ma. Ba gã ma đầu ấy cũng đang căm tức vì bị Âu Dương Tuyền chế ngự. Họ không ngớt bàn bạc kế sách làm sao thoát đi nhưng khổ nỗi cả ba đều bị điểm huyệt, nếu bỏ đi thì càng chết sớm nên đành bó tay không tìm được cách thoát thân.
Kỷ Hồng Phi đôi mắt tràn đầy lửa giận nói:
- Thủ pháp điểm huyệt của lão tặc thật lợi hại, chẳng thể nào giải trừ.
Mộ Phụng Tường than:
- Nếu không quái dị như thế thì sao gọi là Quỉ Thủ Thần Ông?
Chẳng ngờ anh em ta tên tuổi rung chuyển tứ hải thế mà chết bởi một cái tên tầm thường như Âu Dương Tuyền, thực khiến lòng ta oán hận vô cùng.
Kỷ Hòng Phi trợn to đôi mắt nói:
- Nói nhảm mãi có ích gì. Cứ mỗi hôm đến giờ Tý và giờ Ngọ thì lão tặc lại cho người mang thuốc đến bảo chúng ta uống. Cứ nhìn mấy hoàn thuốc mà nghẹn cả họng, không làm sao nuốt trôi được, chỉ muốn vung chưởng đánh vào đầu mình cho rồi, hầu thoát khỏi cái nhục nhã đắng cay như vậy.
Vô Tình Tú Sĩ lạnh lùng nói:
- Chỉ nên trách bản thân chúng ta tham lam quá nên mới tự dấn thân vào bẫy của kẻ thù. Bây giờ có tự trách cũng không làm chi được mà phải tìm cách giải trừ chất độc trong người mới là cấp thiết.
Mộ Phụng Tường nói:
- Nói thế chắc là Lệ lão sư đã có một ý kiến sáng suốt gì đó, xin cứ nói thẳng ra.
Vô Tình Tú Sĩ nói:
- Lệ mỗ sau một ngày suy nghĩ đã tìm được manh mối trong việc giải trừ thủ pháp của tên lão tặc ...
Bắc Quốc Song Ma nghe thế thì vui mừng như điên, đồng thanh nói:
- Xin hãy nói mau ra cho.
Vô Tình Tú Sĩ gượng cười nói:
- Lệ mỗ còn sốt ruột hơn cả hai vi, song việc ấy quả không dễ. Lão tặc tâm địa ác độc nên điểm những huyệt đạo hoàn toàn tương khắc với chất độc trong người chúng ta. Nếu chúng ta giải được huyệt đạo thì sẽ kích thích chất độc phát tác, chết ngay lập tức.
Bắc Quốc Song Ma nghe thấy thế thì chán nản thở dài.
Vô Tình Tú Sĩ nói tiếp:
- Tuy nhiên Lệ mỗ có nghĩ ra được một cách, chẳng biết có thực hành được hay không? Thang Bá Tử phòng kế bên nổi tiếng dùng độc, chắc bà ta biết cách giải trừ chất độc, vậy Lệ mỗ muốn cùng bàn bạc với bà ta, phối hợp kiến thức đôi bên lại, không biết chừng sẽ thoát được cảnh cá chậu chim lồng này.
Bắc Quốc Song Ma đồng thanh nói:
- Có lý, chúng ta nên làm ngay thôi.
Cả bọn bàn bạc xong liền bước sang phòng Thang Bá Tử. Nhưng chưa đi đến nơi thì thấy cả gian phòng tối om, Vô Tình Tú Sĩ không khỏi giật mình nói:
- Bà ta ngủ rồi hay sao?
Bắc Quốc Song ma bước tới cửa phòng gõ nhẹ hai tiếng nói:
- Thang lão sư có trong phòng không?
Bên trong vẫn im lặng, không có tiếng trả lời.
Kỷ Hồng Phi đưa tay xô nhẹ cánh cửa phòng. Ánh trăng sáng soi rõ trên bàn ruợu thịt vẫn còn e hề, mùng màn chăn gối vẫn còn ngay ngắn, nhưng Thang Bá Tử thì không thấy đâu cả. Thức ăn hãy còn nóng cho thấy bà ta đi chưa lâu.
Sắc mặt của Vô Tình Tú Sĩ không ngớt biến đổi, lão nghĩ:
- “Chẳng lẽ bà ta đã giải trừ được huyệt đạo và chất độc trong người nên đã bỏ đi rồi hay sao?” Bắc Quốc Song Ma cũng có ý nghĩ tương tự, cả ba người ngơ ngác, đưa mắt nhìn nhau. Vô Tình Tú Sĩ cất giọng căm hận cười nhạt nói:
- Thang Bá Tử không nghe đến cái tình võ lâm đồng đạo, sau này nếu gặp được mụ ta thì ta nhất định phải làm cho mụ bị điêu đứng mới hả dạ.
Mộ Phụng tường hừ một tiếng rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài, đến từng gian phòng báo tin cho lũ yêu tà còn lại biết.
Chẳng bao lâu sau bọn yêu tà đều tập trung lại. Họ nghe chuyện Thang Bá Tử đã bỏ đi mà không khỏi vừa khâm phục vừa ganh tị. Thiết Chỉ thư Sinh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thang Bá Tử có thể làm được thì chúng ta tại sao không làm được.
Chỉ cần chúng ta tập trung toàn bộ năng lực lại thì tìm ra giài pháp chắc cũng không khó, nhưng chỉ e rằng chúng ta bề ngoài tỏ ra hợp tác mà bên trong lại ngấm ngầm chống đối nhau, rồi tất cả đều bị chôn chặt cuộc đời ở đây mà thôi.
Câu nói của y chẳng khác nào một tiếng chuông cảnh tỉnh giấc mộng trầm luân của bọn yêu tà, tất cả đều trầm ngâm suy nghĩ.
Bỗng ngay lúc ấy có một giọng cười lạnh lùng truyền đến:
- Các ngươi đừng có nằm mộng giữa ban ngày, Âu Dương chủ nhân võ học cái thế, làm sao để cho các ngươi giải trừ huyệt đạo. Chớ nên hành động liều lĩnh mà làm cho chất độc trong người phát tác, thất khiếu chảy máu chết ngay.
Bọn yêu tà nghe thấy thế thì liền quay người về phía có tiếng cười.
Chúng thấy một lão già gầy bé, mình mặc áo đen, đôi mắt sâu hiểm đang đứng ở đầu phòng, chính là Sách Mệnh Thất Chưởng Kha Viễn Sơn, cánh tay mặt của Âu Dương Tuyền.
Thiết Chỉ Thư Sinh cười nói:
- Kha lão sư nói thế quá đáng rồi, việc Thang Bá Tử bỏ đi là một minh chứng rõ ràng trước mắt. Võ học trong thiên hạ tuy chia thành nhiều môn nhiều phái nhưng cũng cùng chung một mối, không có lẽ lại không thể tìm hiểu ra.
Kha Viễn Sơn nghe thấy thế thì biến sắc, vội chạy qua phòng Thang Bá Tử kiểm tra. Lão thấy phòng trống thì quát lên:
- Mụ ta đi đâu rồi?
Vu Quế cười nhạt nói:
- Dù anh em bọn ta biết cũng vị tất đã nói cho ngươi nghe. Hừ, cái lũ dựa oai hùm ấy, sau này ngươi sẽ biết mùi của bọn ta.
Kha Viễn Sơn hết sức tức giận, vung chưởng nhằm ngực của Vu Quế đánh thẳng tới. Vu Quế hừ một tiếng, lách tránh rồi cũng vung chưởng đánh ra.
Kha Viễn Sơn dường như chỉ chờ có thế, lão cười nhạt không thèm nhúc nhích như chẳng coi thế đánh của Vu Quế ra gì.
Thế chưởng của Vu Quế đánh ra được nửa chừng thì lão bỗng cảm thấy máu huyết nơi lồng ngực cuồng loạn, cổ họng thấy mằn mặn rồi phun ra một ngụm máu bầm đen như suối. Kế đó tai mắt mũi họng cũng trào máu bầm, ngã ra đất chết ngay.
Kha Viễn Sơn cất tiếng cười ghê rợn nói:
- Ta đã nói mà không nghe, thật đáng đời. Các vị nên lấy đó làm tấm gương, nếu không ...
Thiết Chỉ Thư Sinh bỗng gầm lên:
- Câm ngay, chớ cáo muợn oai hùm, ngươi có thể chạy thoát được sự vây đánh của anh em bọn ta không?
Kha Viễn Sơn nghe thấy thế thì biến sắc, cười nhạt nói:
- Lời của Kha mỗ xưất phát từ lòng tốt mà các vị không nghe thì Kha mỗ cũng chẳng biết làm sao.
Nói đoạn lão xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ lao vút đi.
Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên không, khiến núi đồi được phủ lên một màu bạc lóng lánh.
Bên cạnh một gốc cây cổ thụ có ba xác chết nằm sóng sượt. Kha Viễn Sơn trông thấy thì giật mình vì đó là một trạm gác bí mật, vội cúi người xem xét. Lão thấy cả ba đều bị điểm vào tử huyệt mà chết nên kinh hoàng, vội chạy đến những vùng chung quanh để xem xét các trạm gác bí mật khác thì thấy mười bảy trạm gác xung quanh vách đá của tòa tiếp tân lầu này đều bị tương tự. Lão sợ hãi run bần bật, vội nhanh như chớp lao đi.
Trên một hòn đảo hoang giữa Thái Hồ, Âu Dương Tuyền và Ngụy Hùng Hào đang ngồi nói chuyện. Ngụy Hùng Hào nói:
- Lão gia tử bày mưu bắt sống được cả bọn yêu tà thì làm sao bọn Yến Nam Tam Kiệt lại có thể biết được mọi việc? bên trong việc này hẳn có chuyện đáng ngờ.
Âu Dương Tuyền cười nhạt nói:
- Chắc chắn có kẻ đã lọt lưới. Ta cũng đang muốn biết đó là ai, nhưng vẫn không sao biết được.
Ngụy Hùng Hào nói:
- Có thể truy ra từ bọn Yến Nam Tam Kiệt.
Âu Dương Tuyền lắc đầu:
- Như thế không hay, bọn chúng chỉ là người nghe kẻ khác nói lại, nếu bắt bọn chúng thì không khỏi bứt mây động rừng. Ta có ý muốn từ trong số người bị bắt sống truy ra, nhưng vì chưa có dịp. Hơn nữa ta cũng chưa tiện ra mặt cất vấn bọn chúng.
Đôi mắt của Ngụy Hùng Hào lộ vẻ lo âu nói:
- Việc này nếu tiết lộ ra ngoài chỉ e sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch định trước của lão gia tử.
Âu Dương Tuyền gật đầu nói:
- Tất nhiên. Ta đã định ba hôm nữa sẽ dùng pho Hàn Thiết Quan Âm làm miếng mồi nhử khiến cho bọn người tự nhận là chính phái kia phải ra tay tàn sát lẫn nhau, rồi mình làm ngư ông đắc lợi. Nếu việc ấy tiết lộ ra thì chắc chắn chúng ta không thâu được kết quả tốt mà còn bị thiệt hại là đằng khác.
Nói đến đây lão dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhưng cũng may là số thuốc độc bỏ vào trong rượu thịt chưa bị phát hiện nên chỉ cần thay đổi phương pháp hành động, ly gián cho bọn chúng tự đánh nhau thì tuy rằng đi khác đường như vẫn đến cùng một kết quả.
Nói đoạn lão phá lên tràng cười ha hả rất đắc ý.
Bỗng đâu từ phía chân trời có một con bồ câu bay đến đáp xuống vai Ngụy Hùng Hào. Y bắt con chim xuống rồi mở lấy một cái ống đựng thơ dưới chân chim ra, sau đó vung tay một cái, con bồ câu lại vỗ cánh bay lên trời cao, chỉ trong chớp mắt đã mất hút.
Ngụy Hùng Hào đưa bức thơ cho Âu Dương Tuyền, nói:
- Bồ câu mang thư đến thì chắc là có chuyện chi rất cấp bách.
Âu Dương Tuyền mở thơ ra đọc, sắc mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Ngôn Như Băng lão quỉ cũng đến và dùng pho Giáng Long Kinh làm mồi nhử cho quần hùng tự tàn sát nhau nhằm trả mối thù họ xâm nhập Ngũ Hành Cốc trước kia. Như vậy thì trời cũng chiều lòng người, ta cũng bớt được một nỗi lo rồi.
Ngụy Hùng Hào gật đầu nói:
- Đây là hồng phúc của lão gia tử, vô tình giúp cho người tránh được tiếng ác, sau này hành động cũng ít gặp trở lực hơn.
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bọn người Vô Tình Tú Sĩ giữ lại cũng vô dụng, chỉ e rằng dùng bọn chúng cũng giống như lấy thân mình dụ cọp, hậu họa thật khó lường.
Âu Dương Tuyền mỉm cười nói:
- Ngươi không biết được ẩn ý của ta đâu. Sau này bọn chúng sẽ vĩnh viễn phải nghe lời ta sai khiến ...
Bỗng Kha Viễn Sơm từ xa lướt người tới nói:
- Bẩm lão gia tử, Thang Bá Tử đã trốn mất, mười bảy trạm canh bí mật của chúng ta cũng đã bị đối phương tìm thấy và sát hại, thuộc hạ vẫn chưa biết là do ai làm.
Âu Dương Tuyền không khỏi biến sắc, nhưng lão lại cười ha hả nói:
- Thang Bá Tử trong mắt ta là một nhân vật không đáng kể, mụ sẽ không qua khỏi giờ Tý hôm nay đâu.
Lão quắc mắt nói:
- Hai ngươi mau trở về lo sắp đặt lại những trạm canh bí mật cho chu đáo. Để cho đối phương vào ra tự do như vậy chẳng phải là trò cười cho cả võ lâm hay sao?
Ngụy Hùng Hào và Kha Viễn Sơn dạ một tiếng, cùng phi thân lướt đi.
Âu Dương Tuyền cũng đứng lên nhắm hướng Đông Nam luớt tới.
Dưới bóng trăng sáng, hình bóng của lão chập chờn như con én giỡn sóng trên mặt hồ khiến ai thấy cũng phải khâm phục. Lão lướt tới một vùng đá tảng ngổn ngang thì dừng lại, cúi người xuống rút ra một pho Hàn Thiết Quan Âm.
Từ phía xa, đằng sau một tảng đá lớn bỗng xuất hiện nửa thân người, chính là Đào Gia Kỳ. Chàng mỉm cười đắc ý vì lão tặc đã hành động đúng theo dự đoán của chàng, trở về hòn đảo này để đổi lấy một pho tượng giả nhằm gây ra tình trạng lẫn lộn vàng thau.
Âu Dương Tuyền bưng pho tượng trong tay, cúi đầu nghĩ ngợi, không để ý chung quanh nữa.
Đào Gia Kỳ mỉm cười rồi nhanh nhẹn phi thân lướt đi.
Qua ngày thứ ba, ánh triêu dương từ từ nhô lên tại góc trời phía Đông chói lọi, khiến cả vùng Thái Hồ tưng bừng dưới ánh nắng mai.
Tại Nam thôn bên cạnh Mã Tích Sơn, sương mù đã tan dần, bao nhiêu tòa nhà màu trắng đang được tô lên một lớp ánh nắng mai vàng nhạt. Khắp ba bên cây xanh bao phủ, còn phía trước là mặt hồ rộng mênh mông, từng đàn chim nhạn đang bay vần trên mặt nước làm cho cảnh sắc xem thực vui mắt.
Hai câu đối tại hai bên tả hữu của hí đài cao vẫn còn nhưng hôm nay lại được sơn phết sặc sỡ, nền đỏ chữ vàng làm cho nổi bật, ai cũng phải chú ý.
Trên hí đài trông rất hoang tàn ấy, các nhân vật võ lâm đang ngồi tụm năm tụm ba nói chuyện rì rầm, xem ai sẽ là người khoanh tay đứng nhìn, còn ai là người sẽ diễn xuất chơi.
Suốt hai ngày trước, số quần hùng võ lâm nghe đồn đãi kéo nhau đến đây không phải là ít. Bọn họ đều đến với mục đích tranh đoạt pho Hàn Thiết Quan Âm và pho Giáng Long Kinh. Lẽ tất nhiên là cũng có một số người đến đây chỉ với mục đích mở rộng tầm mắt.
Số người Vô Tình Tú Sĩ trong một đêm đã rút đi hết, không còn trông thấy họ tại tòa lầu phía Nam nữa, nhưng quá nửa số người còn lại trong tòa lầu cũng là những người đồng cảnh ngộ với họ.
Trong khi quần hùng Cửu Chỉ Thần Cái, Yến Nam Tam Kiệt ... đang quây quần nói chuyện thì bỗng thấy Trình Nam Giang lướt nhanh tới, vẻ mặt nghiêm trọng, lão nói:
- Chẳng hiểu Âu Dương lão tặc có mưu đồ chi mà lại rút hết số người Vô Tình Tú Sĩ về Trung Châu. Đào thiếu hiệp đã phái người âm thầm theo dõi bọn họ.
Cửu Chỉ Thần Cái hỏi:
- Còn y hiện giờ ở đâu?
Trình Nam Giang đáp:
- Hiện giờ thì vẫn còn ở đây, vì Âu Dương lão tặc không đi theo đám yêu tà ấy. Y nhờ tại hạ chuyển lời đến các vị là xin chớ manh động, kẻo lại rơi vào mưu gian của lão tặc.
Yến Nam Tam Kiệt rất kính phục và ngưỡng mộ Đào Gia Kỳ nên lên tiếng đáp ngay:
- Nếu Đào thiếu hiệp đã có lời dặn như vậy thì anh em lão phu xin nghe lời mà chờ đợi xem sao.
Bỗng ngay lúc đó có tiếng thanh la nổi lên, có tám gã đại hán lực lưỡng mặc y phục sặc sỡ từ trong bước ra rồi chia thành hai hàng đứng hai bên rất nghiêm chỉnh.
Ngụy Hùng Hào từ trong hậu đài đi ra, chắp tay hướng về phía quần hùng thi lễ rồi nói:
- Chư vị tân khách từ xa đến mà tại hạ tiếp đón chưa được chu đáo, quả là có lỗi. Nếu các vị hôm nay có hứng thì chúng ta nhân dịp này so tài võ học với nhau, hầu biết ai cao ai thấp. Tuy nhiên trong việc so tài chỉ nên vừa đánh tới là thu tay trở về, chớ nên gây ra việc đả thương mà làm mất hòa khí.
Lão tuyệt nhiên không đả động tới pho Hàn Thiết Quan Âm và Giáng Long kinh.
Trình Nam Giang mắng thầm:
- “Cái tên cáo già gian manh, khôn ngoan nói trớ đi tất cả. Tuy nhiên cuối cùng thì ngươi cũng đừng hòng thoát được cái nhục thảm bại chua cay” Liền đó có một giọng nói thực to nổi lên:
- Ngụy đương gia, anh em chúng tôi đến đây đều vì pho Hàn Thiết Quan Âm và Giáng Long kinh, vậy tại sao ngài lại không đề cập đến?
Ngụy Hùng Hào nhận ra người vừa nói chính là Quá Thiên Tinh Cao Tiêu Hổ, một tên đại cường khấu hoành hành vùng Nam Quới Châu, y tươi cười nói:
- Cao đại hiệp xin chớ nóng lòng. Tại hạ tuy thân trong giang hồ nhưng không phải là người đua đòi danh lợi, tổ chức cuộc họp mặt hôm nay với mục đích riêng tư.
Cao Tiêu Hổ cười như điên dại nói:
- Thế anh em chúng ta không quản ngại đường xa đến đây công cốc ư?
Ngụy Hùng Hào bỗng sa sầm nét mặt nói:
- Tại hạ không hề gửi thiếp mời mà là do tôn giá tự đến. Đứng ở địa vị dân địa phương thì tại hạ nhận thấy việc mình làm chẳng có gì là sai cả, tôn giá tại sao lại buông lời trách móc như thế?
Cao Tiểu Hổ cứng họng, đang định cãi thì bỗng sau lưng có tiếng nói:
- Đối với pho Giáng Long kinh tôn giá cũng có hứng thú hay sao?
Tiếng nói không to lắm nhưng mọi người đều nghe rõ mồn một. Tất cả đều quay lại xem xem người nói là ai, và ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng ra mặt.
Thì ra người vừa nói chính là Ngũ Hành cốc chủ Ngôn Như Băng, một nhân vật mà tên tuổi rung chuyển cả thiên hạ. Lão mặc áo dài xanh, thái độ ung dung bình tĩnh, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt Cao Tiêu Hổ.
Cao Tiêu Hổ từ bấy lâu nay hoành hành ở miền Nam Quới Châu, võ công độc đáo, chẳng những rất quái dị mà còn vô cùng thâm độc. Số cao thủ bị chết dưới tay y không phải là ít, ví thế y đã quen xem người không ra gì, tuy biết Ngôn Như Băng là người tiếng tăm lừng lẫy nhưng vẫn bị pho Giáng Long kinh quyến rũ, cười to nói:
- Giáng Long kinh là pho sách ghi chép tuyệt học của võ lâm, trên đời hiếm có, nên chẳng riêng gì Cao mỗ mà toàn bộ quần hùng hiện diện cũng đều muốn tranh đoạt ...
Ngôn Như Băng ngắt lời:
- Già đây chỉ hỏi tôn giá mà thôi, còn những người khác thì tôn giá không cần nói đến.
Cao Tiêu Hổ cất giọng lạnh lùng nói:
- Cần gì phải hỏi nữa.
Ngôn Như Băng cất tiếng cười dài, rồi thò tay vào áo rút ra một quyển sách và lật ra trước mắt mọi người, để lộ ba chữ cổ tự đã cũ kĩ “Giáng Long kinh”.
Cao Tiêu Hổ buột miệng la to, phi thân lao vút tới, giương mười ngón tay ra những móng ó, rít gió nghe vèo vèo, chụp thẳng về phía Ngôn Như Băng vối một thế võ hết sức mãnh liệt.
Ngôn Như Băng cất tiếng cười khẽ rồi vung năm ngón tay búng nhẹ ra.
Tức thì Cao Tiêu Hổ như bị trúng phải một vố đánh nặng nề, cả người lộn nhào ra sau, bay đi ngoài ba trượng, khi rơi trở xuống y phải gắng gượng lắm mới đứng vững được, sắc mặt tái nhợt hẳn, giận dữ nói:
- Ông sử dụng chất độc vô hình thì đâu phải hảo hán.
Ngôn Như Băng cười nói:
- Nếu già sử dụng chất độc vô hình thì ngươi làm gì mà còn sống để nói chuyện như vậy.
Cao Tiêu Hổ nghe qua thì càng tức giận y quát lên:
- Ỷ vào chất độc thì chỉ là hạng bàng môn tả đạo mà thôi.
Ngôn Như Băng cười to nói:
- Đối với hạng như ngươi thì không xứng đáng cho ta phải dùng chất độc vô hình, võ công hèn kém như ngươi thì với tới pho Giáng Long kinh sao nổi.
Cao Tiêu Hổ là một nhân vật hùng cứ nhất phương mà giờ đây chịu nhục trước mặt cả trăm người thì y làm sao nhịn nổi. Xoạt một tiếng, trong tay y đã nắm chặt một thanh bảo đao bén ngót. Ngôn Như Băng cũng phải thầm công nhận đó là một thanh đao quí.
Lão ta mỉm cười nói:
- Tôn giá nếu có thể đỡ nổi ba thế võ của già đây thì già sẽ trao tặng pho Giáng Long kinh ngay, và già hứa là không dùng đến chất độc vô hình.
Cao Tiêu Hổ nghe qua càng thêm vững tin, y tính rằng chỉ cần Ngôn Như Băng không dùng chất độc vô hình thì với võ công của y cũng có thể miễn cưỡng đỡ được ba thế công của lão.
Bởi thế y quát to:
- Tốt lắm!
Rồi vung lưỡi đao lên, dùng thế Kinh đào cự lăng nhắm tới Ngôn Như Băng công vào nhanh như điện chớp.
Ngôn Như Băng cười khẩy, lướt người vào thẳng đao quang, tựa hồ coi đao pháp của Cao Tiêu Hổ như trò chơi con nít. Hai bóng người vừa xáp vào nhau đã lập tức dang ra xa, ánh thép vụt tắt, thân người của Cao Tiêu Hổ bị hất tung bay ra xay, khóe miệng trào máu đen, sắc mặt xám ngắt, ngất lịm đi không cựa quậy được nữa.
Ngôn Như Băng xiết thanh Thất tinh bảo đao của đối phương trong tay, cười nhạt rồi xếp pho Giáng Long kinh cất lại vào túi áo. Chỉ cần một chiêu mà lão đã làm trọng thương một tay cường đạo lừng danh ở góc trời Nam thì tài nghệ không khỏi làm cho quần hào khiếp phục.
Cửu Chỉ Thần Cái cất tiếng than:
- Tuy tính tình của lão ta lạnh lùng cô độc không giống ai nhưng quả thật võ công đã vượt hẳn mọi người. Lão hóa tử tự lấy làm xấu hổ, không thể nào so sánh kịp.
La Hầu Độc Phán Đông Phương Hiểu Bạch không phục, cười nhạt nói:
- Để ta thử đấu với lão xem sao.
Truy Hồn Ác Khách Đông Phương Hiểu Tinh trợn mắt nhìn em, nói nhỏ:
- Đệ đệ chớ nên hành động theo cảm tính mà làm rối kế hoạch của Đào thiếu hiệp, nếu làm hỏng kế hoạch thì anh em ta còn mặt mũi nào nhìn Uyển Hoa hiền muội nữa.
Đông Phương Hiểu Bạch không sợ trời không sợ đất mà chỉ sợ mỗi Trương Uyển Hoa mà thôi. Hơn nữa trong lòng lão cũng biết ơn Đào Gia Kỳ cứu mạng và cũng bái phục tài nghệ xuất chúng của chàng nên nghe nói thế lão liền cất tiếng cười khà khà, nói:
- Tôi xin nghe lời dạy của huynh trưởng, chờ dịp khác so tài với lão ta vậy.
Bỗng từ hướng Đông có một tiếng hú trong trẻo vang lên, rồi có một bóng người từ trong một cánh rừng rậm rạp lướt ra nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đứng cạnh Ngôn Như Băng, nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi.
Quần hùng trông thấy thế đều không khỏi thầm kinh ngạc, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía ấy. Chỉ thấy đối phương là một người lưng thon, vai nở, da mặt đen sạm, mắt cọp mũi sư tử, dưới cằm không râu, mình mặc một chiếc áo dài màu thổ huỳnh, trên vai có giắt bảy món ám khí hình thoi, chiếu ánh sáng xanh lập lòe, dáng điệu vô cùng oai vệ.
Quần hùng phần lớn đều không biết lai lịch của người mới đến, chỉ riêng có Cửu Chỉ Thần Cái và Trình Nam Giang là đưa mắt nhìn nhau mỉm cười mà thôi.
Yến Nam Tam Kiệt và Thần Châu Song Sát trong lòng đầy dẫy nghi ngờ, hỏi:
- Người đó là ai vậy?
Cửu Chỉ Thần Cái cười đáp:
- Là Đào thiếu hiệp cải trang thành đệ nhất cao thủ của Cửu Long Giáo Thất Xảo Phích Lịch Thoa Đồ Lôi đấy.
Liền đó, từ đằng xa nghe thấy Đồ Lôi nói:
- Từ ngày chia tay đến nay, Ngôn cốc chủ vẫn bình yên chứ?
Ngôn Như Băng giả vờ giật mình nói:
- Tưởng là ai hóa ra là Đồ lão sư, xin hỏi có điều gì chỉ giáo?
Đồ Lôi nói:
- Nghe lời đồn đãi là Ngôn cốc chủ đã lấy được pho Giáng Long kinh, chẳng hiểu có đúng thế hay không?
Ngôn Như Băng cười nói:
- Không sai chút nào cả.
Đồ Lôi quay mặt nhìn Cao Tiêu Hổ đang nằm dưới đất nói:
- Người này là Ngôn cốc chủ làm cho như vậy phải không?
Ngôn Như Băng nói:
- Hắn dòm ngó pho kinh của già, già giao ước nếu hắn đỡ được ba chiêu thì sẽ biếu hắn pho kinh, nào ngờ chưa được một chiêụ.... Rồi lão thở dài lắc đầu.
Đồ Lôi lại nói:
- Chỉ qua việc này cũng đủ biết võ công của Ngôn cốc chủ đã cao tuyệt lắm rồi, tại hạ khâm phục, khâm phục. Nhưng chẳng lẽ trong quần hùng không có ai ra nữa hay sao?
Ngôn Như Băng cười nói:
- Phàm bất cứ việc gì cũng quí ở chỗ biết lượng sức, chắc không có ai có gan đâu.
Quần hùng nghe thấy đều không khỏi tức giận, nhưng ai cũng khiếp vía trước võ công của lão nên chẳng ai dám xông ra.
Bỗng ngay lúc đó có một giọng cười âm u sâu hiểm nổi lên:
- Rõ là khoác lác không biết xấu hổ! Lão phu muốn thử xem võ công của Ngôn cốc chủ cao cường tới đâu.
Liền đó có một bóng người lướt ra, chính là Quỉ Thủ Thần Ông Âu Dương Tuyền, một nhân vật mà khắp giang hồ đã đồn đãi gần đây.
Sắc mặt của Ngôn Như Băng như được phủ một lớp sương lạnh, lão gằn giọng nói:
- Các hạ là Âu Dương Tuyền mà tên tuổi vang dội phải không?
Âu Dương Tuyền nói:
- Không dám, không dám. Tại hạ nào dám so với Ngũ Hành cốc chủ.
Ngôn Như Băng lại hỏi:
- Các hạ phải chăng cũng dòm ngó pho Giáng Long kinh của ta?
Âu Dương Tuyền cười nói:
- Đúng vậy.
Ngôn Như Băng cười ha hả nói:
- Ngôn mỗ cũng đang dòm ngó pho Hàn Thiết Quan Âm trong tay các hạ đó.
Âu Dương Tuyền nói:
- Vậy chúng ta làm một cuộc đánh cuộc, lấy võ học ra thi thố, ai thắng thì lấy cả hai nên chăng?
Ngôn Như Băng gật đầu:
- Chính hợp ý Ngôn mỗ.
Đồ Lôi bỗng quát to:
- Chậm đã! Phàm việc gì cũng có kẻ trước người sau ...
Âu Dương Tuyền cất giọng lạnh lùng ngắt lời:
- Xem ra tôn giá đến đây cũng vì pho Giáng Long kinh. Con người nến biết tự lượng sức mình, tôn giá nghĩ mình có thể chống nổi Ngôn cốc chủ hay sao?
Đồ Lôi nghe qua thì mặt lộ rõ vẻ tức giận, quát lên:
- Ta dù không đối địch nổi cũng vẫn cứ đấu, không những thế mà còn dòm ngó cả pho Hàn Thiết Quan Âm của ngươi nữa kìa.
Âu Dương Tuyền cười to nói:
- Già đây giữ kỹ vật này để chờ các hạ lấy, chỉ e các hạ không có cái phúc được trông thấy nó mà thôi.
Nói đoạn lão nhanh nhẹn nhảy lùi ra xa.
Đồ Lôi nói với Ngôn Như Băng:
- Ngôn cốc chủ đã tuyên bố là nếu ai đỡ nổi chiêu thì ông sẽ tặng pho Giáng Long Kinh phải không?
Ngôn Như Băng gật đầu nói:
- Lời nói của già đây chắc chắn như đinh đóng cột, không khi nào hối hận bao giờ.
Tức thì Đồ Lôi liền xê dịch đôi chân, đưa chưởng phải ngang ngực nói:
- Tốt lắm, mời Ngôn cốc chủ tấn công đi thôi.
Danh sách chương