Song Lãm không thèm để ý mà quay người sang chỗ khác cầm cái gối của Phó Lãng ném đi:

- Em không thèm ngủ cùng ngài nữa

Anh vẫn điềm tĩnh nhặt cái gối để lên giường rồi nhìn vào gương mặt phụng phịu, giận dỗi kia:

- Em có chắc là ta đi thì em sẽ ngủ được không? - Vậy ngài cứ thử đi

- Không thử. Bởi ta sẽ không ngủ được khi thiếu em

Ngài bá tước lại bất ngờ đè chàng trai dưới giường, ánh mắt đầy mê hoặc ngắm nhìn khuôn mặt ấy:

- Ngài làm gì vậy? Em muốn ngủ rồi

- Ta cảm thấy rất... khó chịu...

Đang ở trên người cậu thì Phó Lãng lại lăn ra giường với khuôn mặt nhăn nhó làm cho chàng trai lo lắng mà ngồi bật dậy:

- Ngài bị làm sao? Để em gọi quản gia?

Chưa kịp đi thì đã bị anh nắm lấy tay và ném cậu xuống giường. Cả thân thể kia trấn áp trên người cậu. Không ngờ lúc này ngài bá tước lại để lộ ra răng nanh:

- Ta muốn máu của em! Em sẵn sàng không?

- Ngài đừng có hút hết máu em...

Lời nói đã bị ngắt ngang khi đôi răng nanh kia đã đâm thẳng vào cái cổ trắng trẻo, thơm ngon ấy. Chẳng hiểu sao bị hút máu nhưng cả người chàng trai lại cảm thấy hưng phấn và tê dại đến lạ:

- Ưm...

Khi dừng hút máu thì anh dùng cái miệng còn đọng lại những giọt máu đó mà hôn lên đôi môi của cậu. Mùi vị của máu lúc này lại ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Song Lãm của lúc này dường như đã quên những giây phút giận dỗi kia mà lại tận hưởng nụ hôn nồng cháy của ngài bá tước.

Và hai người họ không chỉ đơn giản là dừng lại hôn qua loa như thế! Chẳng biết tự bao giờ mà da thịt đã chạm vào nhau không chút cản trở nào.

Đêm nay lại đặc biệt mạnh bạo hơn thường ngày khi chỉ cần một cử động nhẹ thì cái miệng xinh xắn kia đã phát ra tiếng rên:

- Ứ... ưm... ớ...

Cơ thể của chàng trai cũng không tự chủ được mà chuyển động nhịp nhàng theo thân thể vị bá tước ấy. Những âm thanh ấy thật rõ ràng và sinh động trong căn phòng ấy.

Cậu càng rên rỉ thì con quái thú bên trong kia càng sung sức, càng mãnh liệt hơn rất nhiều. Sau một hồi thì cậu lại giật mình, chớt rồi không sài bao. Lỡ có gì thì phải làm sao đây?

Là Phó Lãng... thì mình cũng không cần phải hoảng như vậy!

Chỉ một lần không sao đâu.

Cuộc vui cứ thế mà tiếp tục diễn ra, lúc này chàng trai đã ngồi lên người anh mà nhún nhẹ nhàng nhưng lại tạo cảm giác rất khoái cảm.

Người đàn ông lại không ngừng nghịch bông hoa nhỏ trên ngực làm cho cả cơ thể vô cùng kích thích.

Đến lúc trời sáng thì Song Lãm cũng đã được ngủ trên cánh tay của ngài bá tước đây. Anh vuốt mái tóc đó của cậu mà bất ngờ khẽ cười.

Giả vờ một chút ai ngờ vừa có máu lại vừa có thịt. Em đúng là ngây thơ quá đó thỏ ngốc!

Không hiểu sao người con trai ấy có thể ngủ một giấc tới chiều mà không chút đói bụng nào. Đi xuống nhà đã thấy ngài bá tước đảm đang ở trong bếp:

- Em đói bụng quá!

- Ta còn tưởng em mê ngủ mà quên cơn đói rồi

Song Lãm bước tới ôm lấy người đàn ông này từ phía sau thì anh quay người kéo cậu ra:

- Em ra bàn ngồi đợi ta đi. Để bá tước đây phục vụ em

- Ngài chẳng biết niềm vui của những cặp đôi gì hết

- Vậy em dạy ta đi

Người con trai ấy kéo vị bá tước quay lại vào bếp. Cậu đứng ở phía sau lưng nắm lấy tay anh mà xào rau:

- Như thế này nè!

Đột nhiên có dầu bắn vào tay khiến cho cậu phải rụt tay lại. Ngài ma cà rồng lo lắng rửa tay của chàng trai qua nước:

- Em đau lắm không?

- Có thể có gì được chứ! Chỉ chút dầu thì đã làm...

- Em nghe lời đi

Thấy dáng vẻ này của người đàn ông thì cậu cũng ngoan ngoãn để anh muốn làm gì thì làm. Thời gian có ngài bên cạnh thì em biết được cái gọi là quan tâm. Ngài như những bù đắp mà ông trời trả lại cho kẻ đáng thương như em.

_______________

Quay lại với công việc, trong phòng họp.

Cuộc họp hôm nay thật quan trọng khi có sự xuất hiện của chủ tịch và tổng giám đốc của tập đoàn. Không khí của hôm nay không phải căng thẳng mà nhờ có Thiên Tát lại thoả mái hơn.

Người tổng giám đốc này là người vui vẻ, luôn nói chuyện rất thân thiết và cười nói vô cùng vui với Phó Lãng một cách đặt biệt.

- Ngài chủ tịch đừng có căng như dây đàn nữa. Không thấy căn phòng này rất ngộp sao?

- Ừa

Gương mặt của vị chủ tịch ấy cũng trở nên thả lỏng hơn rất nhiều. Cậu trợ lý nheo mày đứng cạnh thư ký mà quan sát hiện trường rất kĩ lưỡng.

Sau khi quay về phòng làm việc thì Phó Lãng lại ngồi xuống ghế sofa cùng nói chuyện với Thiên Tát:

- Sao cứ mãi khó chịu với mọi người vậy?

- Đâu phải vợ ta mà nhẹ nhàng

- Phân biệt đối xử quá đó!

Ngài tổng giám đốc này vô cùng thân thiết khoác vai của người đàn ông này. Anh cũng không tránh né mà tiếp tục nói chuyện:

- Hôm nay không có gì làm sao mà cứ ở đây?

- Không chào đón tôi thế à? Vậy thì tôi đi ngay

Thiên Tát đứng lên vỗ vai người bạn của mình rồi lại cười với cậu trợ lý đang nhìn họ:

- Tôi đi làm việc đây!

Ngài tổng giám đốc vừa ra khỏi phòng thì chàng trai đặt mạnh cây bút đang viết xuống bàn làm việc:

- Hai người có vẻ rất thân đó!

Người chủ tịch này lập tức đến chỗ của cậu trợ lý đang có vẻ mặt không chút hài lòng đó mà bóp vai cho cậu:

- Cũng không thân bằng em với Lạc Túc

- Thì đúng rồi... ngài thích thân với ai thì thân

Chẳng chút nể tình đẩy tay ngài bá tước đó ra khỏi vai. Cậu lại chuyển sang rõ bàn phím thì anh kéo chàng trai quay lại mà bóp tay:

- Không thân, không thân chút nào hết nha!

Tiếng chuông điện thoại của Song Lãm vang lên thì cậu lại tiếp tục đẩy tay người đàn ông này ra mà bắt máy cuộc gọi từ Lạc Túc:

- Tao nghe đây!

- Vài ngày nữa tao đi công tác tới bốn hay năm tháng gì đó mới về. Có chuyện gì từ từ giải quyết chờ tao về đó

- Mày đi công tác hay du lịch vậy? Đi với Trương Tấn đúng không?

- Ờ thì đúng rồi... Tao là nhân viên, ông chủ bắt làm gì thì làm đó thôi! Tao thông báo cho mày biết thế...

Người con trai ấy chẳng ngần ngại mà tắt máy rồi vẫn giữ vẻ mặt hằn học với ngài chủ tịch:

- Em thấy có mấy trái lê trong tủ lạnh... ngài hiểu ý em không?

- Được, được ta sẽ đi lấy cho em ngay

Phó Lãng đi ra tủ lạnh của tập đoàn mà lấy lê ra còn gọt rất tỉ mỉ đặt ra dĩa. Vẻ mặt lại vô cùng hạnh phúc, em ấy biết ghen thật là vui quá đi!

Ở chỗ khác, những nhân viên kì cựu đã nhìn thấy ngài chủ tịch đang gọt lê mà còn sắp xếp cẩn thận vào dĩa thì vô cùng thích thú:

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Ai có thể khiến chủ tịch chúng ta làm như thế này?

- Không nghĩ ra sao? Cậu trợ lý trong phòng chứ còn ai nữa

- Họ thật dễ thương quá đi thôi!

Ngài bá tước với đôi tai siêu nhạy đã nghe toàn bộ những gì họ nói nhưng vẫn tỏ vẻ không biết gì. Để cả tập đoàn này biết em là người của ta thì càng tốt.

Vị chủ tịch lại niềm nở cầm dĩa trái cây được gọt vỏ, thái miếng đàng hoàng để xuống trước mặt của cậu trợ lý:

- Mời chủ tịch phu nhân thưởng thức!

Cậu chỉ liếc mắt nhìn sang rồi chẳng nói gì mà vẫn tiếp tục đánh máy, người đàn ông liền hiểu vấn đề liền đút miếng lê tới miệng:

- Mát lạnh chắc chắn em sẽ thích!

- Cũng tạm được

Cậu ăn rồi thả ra lời bình phẩm vô cùng dửng dưng. Chuyện không ngờ là ngài chủ tịch bước lại giữ cằm của cậu và trao một nụ hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện