Nội đường Quách phủ:
- Quỳ xuống!
- Ta không quỳ, nam nhi đầu gối có hoàng kim, không thể quỳ!
Tình cảnh này có chút quen thuộc.
Vẫn là thiếu niên năm đó.
Nhưng người còn lại đã được thay bằng một trung niên đại thúc.
Đỗ Tướng râu tóc tức đến dựng ngược, ngón tay run run chỉ vào tiểu tử trước mắt.
- Phản rồi, phản thật rồi!
Hắn chính là muốn con trai học thành người nên mới cho hắn tuổi nhỏ một mình vào kinh.
Nào ngờ vừa xa nhà thằng nhóc con này liền bộc lộ bản chất.
Vô pháp vô thiên tiểu thái tuế!
Đây là cái mẹ gì danh hiệu?
Hắn Đỗ Tướng vừa mới vào kinh, nghe đám người bàn luận về con hắn, thể diện coi như mất hết.
Hỏi hắn làm sao không tức điên lên.
Đỗ Tướng phẫn nộ quát lớn:
- Không dạy con là lỗi của cha, một năm này không ở, tiểu tử ngươi đã quên mất Đỗ gia gia pháp như thế nào rồi, nay ta cho ngươi nhớ lại.
Vừa nói dứt lời, Đỗ Tướng như biết làm ảo thuật từ bên hông lấy ra một cây côn gỗ.
Thấy lão cha tính chơi mình thật, Đỗ Anh Vũ liền hốt hoảng.
- Cha, ngài bình tĩnh nói chuyện, chuyện đâu còn có đó, cái gì cũng từ từ nói...
Đỗ Tướng tất nhiên không nghe thằng ranh con trình bày, đánh một trận rồi tính tiếp, tay hắn lăm lăm cây gậy gỗ.
Hắn mặc dù xuất thân quan văn nhưng tướng tá lại rất bệ vệ, xuất thủ hẳn cũng không nhẹ.
Đỗ Anh Vũ thấy lão cha thật là muốn động thủ không động khẩu, hắn không nhiều lời nữa, quay đít nhỏ chạy.
Đỗ Tướng cũng không buông tha, đuổi giết theo sau, miệng quát lớn:
- Nghịch tử, ngươi đứng lại!
- Ngài đứng lại ta liền đứng lại! - Đỗ Anh Vũ tất nhiên không nghe theo, "ngươi bảo ta đứng ta liền đứng? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy" Hắn vừa chạy vừa nghĩ.
- Ngươi đừng chay!
- Ngươi đừng đuổi!
Cứ như vậy, cuộc trò chuyện cảm động theo phong cách "Đố anh bắt được em!!!! Không bắt được làm chó!" của hai cha con diễn ra quanh phòng.
Đáng tiếc Đỗ tiểu tử chân ngắn, chạy chưa được bao lâu liền bị Đỗ Tướng tóm lại, Đỗ Anh Vũ quay ra nhìn lão cha đang thở hồng hộc, mắt long lên sòng sọc tựa như mãnh thú liền hoảng sợ không thôi, luôn miệng cầu xin:
- Cha, tha cho ta đi.
Ta biết lỗi rồi.....
Nhưng không ăn thua!
Đỗ Tướng lộ vẻ quyết tâm, gầm giọng:
- Hôm nay không đánh có ngươi mẹ cũng không nhận được ra, ta không mang họ Đỗ....
- Ngươi nói ngươi định đánh hắn cho ai cũng không nhận được ra cơ?
Đang lúc nguy cấp, chợt ngoài cửa có tiếng nữ nhân lạnh lùng vang lên, Đỗ Anh Vũ nghe thấy âm thanh này, mắt liền sáng như đuốc, lòng thầm nghĩ “cứu binh tới rồi.” liền một mạch chạy thẳng về phía nữ nhân ngoài cửa, ôm chặt lấy nàng, đáng thương nói:
- Mẹ, ta nhớ người lắm.....
Người đến là mĩ mạo thục phụ, nàng nhìn qua khoảng 30 nhưng bảo dưỡng rất tốt nên khó lòng mà đoán được chính xác tuổi.
Đỗ Anh Vũ có khuôn mặt đẹp đẽ cũng một phần đi truyền từ nàng.
Nàng tên Phạm Quyên, chính là mẹ của Đỗ Anh Vũ, nhìn đứa con trai hơn năm trời xa cách, Phạm Quyên không khỏi yêu chiều cưng nựng con trai nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt hắn, luôn miệng nói “Vũ nhi của mẹ....”
Đỗ Anh Vũ bình thường không thích cái kiểu này, có chút nổi da gà.
Nhưng đang trong thời khắc nguy hiểm, hắn phải bám chặt lấy nhành cỏ cứu mạng trước mắt.
Đỗ Tướng nhìn thấy vợ mình tới liền có chút giật mình chột dạ.
Ách! Phu nhân....
Nhưng sau vì cố giữ thể diện vẫn mạnh miệng quát:
- A Quyên ngươi tránh ra, để ta dạy dỗ đứa nghịch tử này.
Phạm Quyên tất nhiên không đồng ý, nàng như gà mái bảo vệ gà con, hướng về phía Đỗ Tướng nói:
- Ta chính là không cho phép ngươi động vào con ta, có giỏi ngươi đánh cả ta....
- Ngươi.....ngươi! - Đỗ Tướng phẫn nộ chỉ tay về phía vợ.
Sau đó thở dài uất ức, hắn chỉ để lại một câu “con hư tại mẹ” lại cho nàng, rồi hừ lạnh một cái, buông tay không dám động thủ.
Đỗ Anh Vũ núp sau mông mẹ hắn, vẻ mặt đầy trêu tức:
“Đại ca, ngươi không làm gì được ta, ngươi chính là không làm gì được ta...”
Cứ như vậy, một nhà ba người đoàn tụ.
Dù cho có chút kì hoa.
Phạm Quyền quay xuống, xoa đầu con trai, nhẹ giọng nói:
- Ngươi tạm thời trốn đi, đợi cha người hết giận rồi về.
- Yes sir!
Đỗ Anh Vũ cũng muốn chuồn đi, từ lúc hoàng cung về là hắn tới thẳng Quách phủ.
Hiện tại hắn muốn chạy đi tìm đám gia thần của mình một chút, phân công công việc.
- Vâng thưa mẹ, Vũ nhi đi đây!
Sau đó quay ra phía lão cha vẫy tay nói:
- Tạm biệt....."Phạm" tiên sinh, nói xong hắn liền chạy mất.
Đỗ Tướng nghe thấy tiểu tử này còn nhây, đùa cợt hắn, sắc mặt liền đen kịt.
Phạm Quyền nhìn thấy chống tức đến nổ phổi, sau lại nhìn thấy Đố Anh Vũ đã chạy đi xa, liền lắc đầu.
Nàng hướng Đỗ Tướng nói:
- Quách đại ca cùng con rể đã đợi người ở phòng khách một hồi, ngươi còn thời gian ở đây dạy dỗ Vũ nhi.
.............
Lúc Đỗ Tướng ra đến phòng khách, hai người kia đã ngồi được một lúc, hiện đang trò chuyện với nhau.
Ba người đã sớm gặp nhau ở điện Linh Quang từ trước nên những lời hỏi thăm không cần phải nói thêm, hiện tại Lý Càn Quyết và Quách Công Bình đang phân tích tình hình thế cục trước mắt.
Trước cho Đỗ Tướng nhập kinh.
Sau lại cho Đỗ Anh Vũ làm Thượng Lâm tử đệ
Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đang muốn làm gì?
Chỉ đơn giản muốn gia tăng thế lực cho Thái Tử hay vẫn còn dụng ý khác.
Cả ba người họp lại phân tích một phen.
Đỗ Tướng thăng quan, từ chính ngũ phẩm Hồng Châu tri phủ thành tòng tứ phẩm Đô hộ phủ sĩ sư.
Nhìn qua thì tưởng thăng 1 cấp nhưng quan trọng phải xem đó là vị trí nào.
Đô hộ phủ thời Đinh Đế chính là trưởng quản việc hình sự của nước.
Đứng đầu là Đô hộ phủ sĩ sư.
Đến Lý triều, quyền lực giảm bớt nhưng vẫn là một thực quyền quan chức ở kinh thành.
Đô hộ phủ kì thực không khác gì Đại Lý Tự về sau.
Làm thực quyền quan lại ở trung ương, nói Đỗ Tướng thăng một cấp nhưng chẳng khác nào thăng liền 3 cấp.
Quách Công Bình nhíu mày, Đỗ Tướng là anh họ hắn, nếu có vấn đề gì sợ Quách Gia cũng liên luỵ theo.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Ta nghĩ bệ hạ muốn nâng đỡ Đỗ gia làm một Tân quý mới.
Đỗ Tướng cùng Lý Càn Quyết gật đầu tán đồng ý kiến này.
Năm đó hoàng đế nâng đỡ Mạc gia, Lưu gia cũng là như thế.
Nói đến kinh thành tân quý không thể không nhắc đến ba nhà : Mạc, Đoàn, Lưu.
Bệ hạ thiện dùng ba nhà này vào các giai đoạn khác nhau để làm vũ khí chống lại các môn phiệt lâu đời.
Nhắc đến môn phiệt là phải nhắc đến 5 dòng họ quyền lực nhất Đại Việt hiện này : Lý, Lê, Dương, Quách, Nguyễn.
Họ Lý là tông thất, thuộc về hoàng tộc.
Họ Lê xuất phát từ tiền triều hoàng tộc.
Họ Dương và họ Quách chính là môn phiệt lâu đời nhất.
Dương gia sinh hậu, Quách gia sinh tướng! Từ Đinh, Lê hay nay là Lý thì câu nói này chưa từng thay đổi.
Dương thị chính là chuyên nghiệp ngoại thích, còn Quách thị là thuần tướng môn.
Nguyễn gia phía nam là đời mới môn phiệt, không phải vì sinh sau đẻ muộn mà là vì quyền lực đại địa phương quá mạnh, quá rộng khiến hoàng gia cũng không dám trọng dụng thêm.
Gọi họ Nguyễn là phương nam thổ hoàng đế cũng không sai.
Trong triều đình quan lại cùng các gia tộc này có quan hệ dây rễ má quá nhiều nên nhiều lúc hoàng đế cũng bó tay bó chân.
Trọng dụng Tân quý chính là sách lược mà Nhân Tông đang dùng.
Sử dụng, nâng đỡ các gia tộc nhỏ hơn phân chia bớt quyền lực của các môn phiệt lơn, năm xưa Nhân Tông dùng họ Đoàn họ Mạc để áp chế họ Lê, sau đó dùng họ Lưu chống lại họ Dương.
Nay Hoàng đế bệ hạ lại có ý muốn dùng họ Đỗ, mục tiêu lần này là ai?
Họ Quách? Hay họ Nguyễn.
Quách gia thuần tướng môn, sau khi Thái Uý Lý Thường Kiệt qua đời cũng cực ít tham gia vào các việc triều chính, hơn nữa Quách Đỗ chính là có mối quan hệ thông gia.
Sợ rằng mục tiêu chỉ có một.
Đối thủ lần này của họ Đỗ chính là Nguyễn thị ở phía nam.
Sau một hồi phân tích, 3 người đưa ra kết luận.
Dù chỉ là suy luận nhưng cũng không thể gạt bỏ đi.
Quách Công Bình vẻ mặt ngưng trọng, hắn nói:
- Nguyễn thị! Không dễ chơi.
Lý Càn Quyết gật đầu, họ Nguyễn môn sinh cố lại ở kinh thành rất nhiều, đằng sau còn có....
Thành Chiêu Hầu!
Nhị hoàng tử!
Đỗ Tướng lặng im nghe hai người phân tích không xen vào.
Hắn mới chân ướt chân ráo vào kinh, thế cục không hoàn toàn hiểu rõ.
- Dạo gần đây Nguyễn thị có động tĩnh gì không? - Quách Công Bình thời gian này bận việc quân sự, tình hình trong kinh hắn có chút không hiểu rõ.
Lý Càn Quyết lắc đầu, Nguyễn thị xưa nay phong cách chính là ninja rùa.
Một mực điệu thấp, Thành Chiêu Hầu cũng thế, rất ít lộ phong thanh.
Ba người đều cảm thấy khó hiểu.
Tại sao bệ hạ lại muốn đối phó Nguyễn thị?
Rõ ràng Nguyễn thị xưa nay rất ngoan ngoãn...
Bệ hạ là sợ cái gì?
..............
Từ lúc rời khỏi hoàng cung, Công Đàm không theo Đỗ Anh Vũ trở về Quách Phủ mà đi thẳng ra vùng ngoại thành.
Hắn đang theo đuôi một người......
Vèo!
Bỗng từ trên không có người tập kích hắn.
Người tới cầm một thanh nhuyễn kiếm vung như roi mây về phía Công Đàm.
Công Đàm cũng không chút nào bàng hoàng, rút kiếm ra đỡ lấy.
Trong đêm tối hai bóng ảnh va vào nhau, tiếng binh khí va chạm, kiếm ảnh lóe lên một hồi.
Kiếm của Công Đàm tôn chỉ chính là một chữ: Nhanh, xuất kiếm sau nhưng tới trước, duy khoái bất phá.
Kiếm của người kia lại là một chữ : Hiểm! Xuất kỳ bất ý, biến hoá khôn lường.
Hai người so chiêu một hồi.
Là đối thủ cũ, quá hiểu nhau nên trong chốc lát khó phân thắng bại.
Cả hai đều hiểu nên cũng không ra hết sức, sau một hồi liền tách ra.
Công Đàm nhìn về phía đối phương, nhìn về thanh trúc kiếm trên tay kẻ đó, hắn nhận ra thanh kiếm đó, giọng khàn khàn nói:
- Trúc xà kiếm...!
- Đại sư huynh, lúc nãy trong cung ta còn tưởng mình nhìn lầm.
Đại sư huynh à, Vô Ảnh kiếm của ngươi đã thụt lùi rồi.
Một giọng nữ nhân có chút u lãnh phát ra, dưới ánh trăng, hình ảnh của nàng cũng hiện ra, ngoại hình xinh đẹp thanh tú, khuôn mặt trái xoan, ở giữa trán còn có một điểm chu sa lệ.
- Nguyễn Thanh Trúc.....
Công Đàm nheo nhìn về phía nữ nhân kia, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn gì?
Nữ nhân kia tiến về phía Công Đàm, nhưng chỉ là đi ngang qua, nhìn hắn một cái rồi bỏ đi, trước khi đi vọng lại một câu:
- Nghĩa phụ sắp vào kinh, ngươi là trốn không thoát đâu.
Nhanh trở lại đi...Nguyễn Công Đàm!
Sau đó nàng bỏ lại hắn một mình trong đêm tối.
................
Ở một nơi khác.
Một bàn cờ.
Hai người đối diện.
Lão nhân và tăng nhân.
Lão nhân nói:
- Chí Thành, ngươi vốn dĩ không nên đi nước cờ này.
Tăng nhân cười đáp:
- Không đi sẽ không có đường.
Lão nhân lắc đầu không đồng ý:
- Rõ ràng phía trước còn rất nhiều đường, ngươi sao lại chọn đường lùi.
Tăng nhân trả lời:
- Lùi một bước, trời cao biển rộng.
Đường phía trước tuy nhiều nhưng đều là cửa tử.
Ngươi năm đó tự ô, hàng chức tước không phải cũng vì muốn lùi một bước hay sao?
Lão nhân khuôn mặt hiện nét bất đắc dĩ, hắn chần chờ một lúc mới đáp:
- Năm đó hăng quá hoá dở, đi sai một nước cờ nên phải trả giá.
Còn ngươi, rõ ràng xưa nay chưa từng đi sai, tại sao lại....
Tăng nhân lắc đầu, mỉm cười trả lời:
- Ta tuy không sai, nhưng nếu vì ta mà người khác sai, ta cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Nghe bạn mình nói vậy, lão nhân cũng chẳng còn lời nào, lão nhìn vị tăng nhân khoác cà sa trắng trước mắt, thấm giọng than:
- Chí Thành à, là Nguyễn thị thiếu ngươi, ngươi không thiếu bọn họ.
- Bá Ngọc, ta sinh ra ở Nguyễn thị, chính là đã thiếu Nguyễn thị rồi.
Lão nhân chính là Lê Bá Ngọc.
Tăng nhân họ Nguyễn tên Chí Thành.
Hay còn được biết đến là Quốc sư Nguyễn Minh Không.
.................................
- Quỳ xuống!
- Ta không quỳ, nam nhi đầu gối có hoàng kim, không thể quỳ!
Tình cảnh này có chút quen thuộc.
Vẫn là thiếu niên năm đó.
Nhưng người còn lại đã được thay bằng một trung niên đại thúc.
Đỗ Tướng râu tóc tức đến dựng ngược, ngón tay run run chỉ vào tiểu tử trước mắt.
- Phản rồi, phản thật rồi!
Hắn chính là muốn con trai học thành người nên mới cho hắn tuổi nhỏ một mình vào kinh.
Nào ngờ vừa xa nhà thằng nhóc con này liền bộc lộ bản chất.
Vô pháp vô thiên tiểu thái tuế!
Đây là cái mẹ gì danh hiệu?
Hắn Đỗ Tướng vừa mới vào kinh, nghe đám người bàn luận về con hắn, thể diện coi như mất hết.
Hỏi hắn làm sao không tức điên lên.
Đỗ Tướng phẫn nộ quát lớn:
- Không dạy con là lỗi của cha, một năm này không ở, tiểu tử ngươi đã quên mất Đỗ gia gia pháp như thế nào rồi, nay ta cho ngươi nhớ lại.
Vừa nói dứt lời, Đỗ Tướng như biết làm ảo thuật từ bên hông lấy ra một cây côn gỗ.
Thấy lão cha tính chơi mình thật, Đỗ Anh Vũ liền hốt hoảng.
- Cha, ngài bình tĩnh nói chuyện, chuyện đâu còn có đó, cái gì cũng từ từ nói...
Đỗ Tướng tất nhiên không nghe thằng ranh con trình bày, đánh một trận rồi tính tiếp, tay hắn lăm lăm cây gậy gỗ.
Hắn mặc dù xuất thân quan văn nhưng tướng tá lại rất bệ vệ, xuất thủ hẳn cũng không nhẹ.
Đỗ Anh Vũ thấy lão cha thật là muốn động thủ không động khẩu, hắn không nhiều lời nữa, quay đít nhỏ chạy.
Đỗ Tướng cũng không buông tha, đuổi giết theo sau, miệng quát lớn:
- Nghịch tử, ngươi đứng lại!
- Ngài đứng lại ta liền đứng lại! - Đỗ Anh Vũ tất nhiên không nghe theo, "ngươi bảo ta đứng ta liền đứng? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy" Hắn vừa chạy vừa nghĩ.
- Ngươi đừng chay!
- Ngươi đừng đuổi!
Cứ như vậy, cuộc trò chuyện cảm động theo phong cách "Đố anh bắt được em!!!! Không bắt được làm chó!" của hai cha con diễn ra quanh phòng.
Đáng tiếc Đỗ tiểu tử chân ngắn, chạy chưa được bao lâu liền bị Đỗ Tướng tóm lại, Đỗ Anh Vũ quay ra nhìn lão cha đang thở hồng hộc, mắt long lên sòng sọc tựa như mãnh thú liền hoảng sợ không thôi, luôn miệng cầu xin:
- Cha, tha cho ta đi.
Ta biết lỗi rồi.....
Nhưng không ăn thua!
Đỗ Tướng lộ vẻ quyết tâm, gầm giọng:
- Hôm nay không đánh có ngươi mẹ cũng không nhận được ra, ta không mang họ Đỗ....
- Ngươi nói ngươi định đánh hắn cho ai cũng không nhận được ra cơ?
Đang lúc nguy cấp, chợt ngoài cửa có tiếng nữ nhân lạnh lùng vang lên, Đỗ Anh Vũ nghe thấy âm thanh này, mắt liền sáng như đuốc, lòng thầm nghĩ “cứu binh tới rồi.” liền một mạch chạy thẳng về phía nữ nhân ngoài cửa, ôm chặt lấy nàng, đáng thương nói:
- Mẹ, ta nhớ người lắm.....
Người đến là mĩ mạo thục phụ, nàng nhìn qua khoảng 30 nhưng bảo dưỡng rất tốt nên khó lòng mà đoán được chính xác tuổi.
Đỗ Anh Vũ có khuôn mặt đẹp đẽ cũng một phần đi truyền từ nàng.
Nàng tên Phạm Quyên, chính là mẹ của Đỗ Anh Vũ, nhìn đứa con trai hơn năm trời xa cách, Phạm Quyên không khỏi yêu chiều cưng nựng con trai nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt hắn, luôn miệng nói “Vũ nhi của mẹ....”
Đỗ Anh Vũ bình thường không thích cái kiểu này, có chút nổi da gà.
Nhưng đang trong thời khắc nguy hiểm, hắn phải bám chặt lấy nhành cỏ cứu mạng trước mắt.
Đỗ Tướng nhìn thấy vợ mình tới liền có chút giật mình chột dạ.
Ách! Phu nhân....
Nhưng sau vì cố giữ thể diện vẫn mạnh miệng quát:
- A Quyên ngươi tránh ra, để ta dạy dỗ đứa nghịch tử này.
Phạm Quyên tất nhiên không đồng ý, nàng như gà mái bảo vệ gà con, hướng về phía Đỗ Tướng nói:
- Ta chính là không cho phép ngươi động vào con ta, có giỏi ngươi đánh cả ta....
- Ngươi.....ngươi! - Đỗ Tướng phẫn nộ chỉ tay về phía vợ.
Sau đó thở dài uất ức, hắn chỉ để lại một câu “con hư tại mẹ” lại cho nàng, rồi hừ lạnh một cái, buông tay không dám động thủ.
Đỗ Anh Vũ núp sau mông mẹ hắn, vẻ mặt đầy trêu tức:
“Đại ca, ngươi không làm gì được ta, ngươi chính là không làm gì được ta...”
Cứ như vậy, một nhà ba người đoàn tụ.
Dù cho có chút kì hoa.
Phạm Quyền quay xuống, xoa đầu con trai, nhẹ giọng nói:
- Ngươi tạm thời trốn đi, đợi cha người hết giận rồi về.
- Yes sir!
Đỗ Anh Vũ cũng muốn chuồn đi, từ lúc hoàng cung về là hắn tới thẳng Quách phủ.
Hiện tại hắn muốn chạy đi tìm đám gia thần của mình một chút, phân công công việc.
- Vâng thưa mẹ, Vũ nhi đi đây!
Sau đó quay ra phía lão cha vẫy tay nói:
- Tạm biệt....."Phạm" tiên sinh, nói xong hắn liền chạy mất.
Đỗ Tướng nghe thấy tiểu tử này còn nhây, đùa cợt hắn, sắc mặt liền đen kịt.
Phạm Quyền nhìn thấy chống tức đến nổ phổi, sau lại nhìn thấy Đố Anh Vũ đã chạy đi xa, liền lắc đầu.
Nàng hướng Đỗ Tướng nói:
- Quách đại ca cùng con rể đã đợi người ở phòng khách một hồi, ngươi còn thời gian ở đây dạy dỗ Vũ nhi.
.............
Lúc Đỗ Tướng ra đến phòng khách, hai người kia đã ngồi được một lúc, hiện đang trò chuyện với nhau.
Ba người đã sớm gặp nhau ở điện Linh Quang từ trước nên những lời hỏi thăm không cần phải nói thêm, hiện tại Lý Càn Quyết và Quách Công Bình đang phân tích tình hình thế cục trước mắt.
Trước cho Đỗ Tướng nhập kinh.
Sau lại cho Đỗ Anh Vũ làm Thượng Lâm tử đệ
Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đang muốn làm gì?
Chỉ đơn giản muốn gia tăng thế lực cho Thái Tử hay vẫn còn dụng ý khác.
Cả ba người họp lại phân tích một phen.
Đỗ Tướng thăng quan, từ chính ngũ phẩm Hồng Châu tri phủ thành tòng tứ phẩm Đô hộ phủ sĩ sư.
Nhìn qua thì tưởng thăng 1 cấp nhưng quan trọng phải xem đó là vị trí nào.
Đô hộ phủ thời Đinh Đế chính là trưởng quản việc hình sự của nước.
Đứng đầu là Đô hộ phủ sĩ sư.
Đến Lý triều, quyền lực giảm bớt nhưng vẫn là một thực quyền quan chức ở kinh thành.
Đô hộ phủ kì thực không khác gì Đại Lý Tự về sau.
Làm thực quyền quan lại ở trung ương, nói Đỗ Tướng thăng một cấp nhưng chẳng khác nào thăng liền 3 cấp.
Quách Công Bình nhíu mày, Đỗ Tướng là anh họ hắn, nếu có vấn đề gì sợ Quách Gia cũng liên luỵ theo.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Ta nghĩ bệ hạ muốn nâng đỡ Đỗ gia làm một Tân quý mới.
Đỗ Tướng cùng Lý Càn Quyết gật đầu tán đồng ý kiến này.
Năm đó hoàng đế nâng đỡ Mạc gia, Lưu gia cũng là như thế.
Nói đến kinh thành tân quý không thể không nhắc đến ba nhà : Mạc, Đoàn, Lưu.
Bệ hạ thiện dùng ba nhà này vào các giai đoạn khác nhau để làm vũ khí chống lại các môn phiệt lâu đời.
Nhắc đến môn phiệt là phải nhắc đến 5 dòng họ quyền lực nhất Đại Việt hiện này : Lý, Lê, Dương, Quách, Nguyễn.
Họ Lý là tông thất, thuộc về hoàng tộc.
Họ Lê xuất phát từ tiền triều hoàng tộc.
Họ Dương và họ Quách chính là môn phiệt lâu đời nhất.
Dương gia sinh hậu, Quách gia sinh tướng! Từ Đinh, Lê hay nay là Lý thì câu nói này chưa từng thay đổi.
Dương thị chính là chuyên nghiệp ngoại thích, còn Quách thị là thuần tướng môn.
Nguyễn gia phía nam là đời mới môn phiệt, không phải vì sinh sau đẻ muộn mà là vì quyền lực đại địa phương quá mạnh, quá rộng khiến hoàng gia cũng không dám trọng dụng thêm.
Gọi họ Nguyễn là phương nam thổ hoàng đế cũng không sai.
Trong triều đình quan lại cùng các gia tộc này có quan hệ dây rễ má quá nhiều nên nhiều lúc hoàng đế cũng bó tay bó chân.
Trọng dụng Tân quý chính là sách lược mà Nhân Tông đang dùng.
Sử dụng, nâng đỡ các gia tộc nhỏ hơn phân chia bớt quyền lực của các môn phiệt lơn, năm xưa Nhân Tông dùng họ Đoàn họ Mạc để áp chế họ Lê, sau đó dùng họ Lưu chống lại họ Dương.
Nay Hoàng đế bệ hạ lại có ý muốn dùng họ Đỗ, mục tiêu lần này là ai?
Họ Quách? Hay họ Nguyễn.
Quách gia thuần tướng môn, sau khi Thái Uý Lý Thường Kiệt qua đời cũng cực ít tham gia vào các việc triều chính, hơn nữa Quách Đỗ chính là có mối quan hệ thông gia.
Sợ rằng mục tiêu chỉ có một.
Đối thủ lần này của họ Đỗ chính là Nguyễn thị ở phía nam.
Sau một hồi phân tích, 3 người đưa ra kết luận.
Dù chỉ là suy luận nhưng cũng không thể gạt bỏ đi.
Quách Công Bình vẻ mặt ngưng trọng, hắn nói:
- Nguyễn thị! Không dễ chơi.
Lý Càn Quyết gật đầu, họ Nguyễn môn sinh cố lại ở kinh thành rất nhiều, đằng sau còn có....
Thành Chiêu Hầu!
Nhị hoàng tử!
Đỗ Tướng lặng im nghe hai người phân tích không xen vào.
Hắn mới chân ướt chân ráo vào kinh, thế cục không hoàn toàn hiểu rõ.
- Dạo gần đây Nguyễn thị có động tĩnh gì không? - Quách Công Bình thời gian này bận việc quân sự, tình hình trong kinh hắn có chút không hiểu rõ.
Lý Càn Quyết lắc đầu, Nguyễn thị xưa nay phong cách chính là ninja rùa.
Một mực điệu thấp, Thành Chiêu Hầu cũng thế, rất ít lộ phong thanh.
Ba người đều cảm thấy khó hiểu.
Tại sao bệ hạ lại muốn đối phó Nguyễn thị?
Rõ ràng Nguyễn thị xưa nay rất ngoan ngoãn...
Bệ hạ là sợ cái gì?
..............
Từ lúc rời khỏi hoàng cung, Công Đàm không theo Đỗ Anh Vũ trở về Quách Phủ mà đi thẳng ra vùng ngoại thành.
Hắn đang theo đuôi một người......
Vèo!
Bỗng từ trên không có người tập kích hắn.
Người tới cầm một thanh nhuyễn kiếm vung như roi mây về phía Công Đàm.
Công Đàm cũng không chút nào bàng hoàng, rút kiếm ra đỡ lấy.
Trong đêm tối hai bóng ảnh va vào nhau, tiếng binh khí va chạm, kiếm ảnh lóe lên một hồi.
Kiếm của Công Đàm tôn chỉ chính là một chữ: Nhanh, xuất kiếm sau nhưng tới trước, duy khoái bất phá.
Kiếm của người kia lại là một chữ : Hiểm! Xuất kỳ bất ý, biến hoá khôn lường.
Hai người so chiêu một hồi.
Là đối thủ cũ, quá hiểu nhau nên trong chốc lát khó phân thắng bại.
Cả hai đều hiểu nên cũng không ra hết sức, sau một hồi liền tách ra.
Công Đàm nhìn về phía đối phương, nhìn về thanh trúc kiếm trên tay kẻ đó, hắn nhận ra thanh kiếm đó, giọng khàn khàn nói:
- Trúc xà kiếm...!
- Đại sư huynh, lúc nãy trong cung ta còn tưởng mình nhìn lầm.
Đại sư huynh à, Vô Ảnh kiếm của ngươi đã thụt lùi rồi.
Một giọng nữ nhân có chút u lãnh phát ra, dưới ánh trăng, hình ảnh của nàng cũng hiện ra, ngoại hình xinh đẹp thanh tú, khuôn mặt trái xoan, ở giữa trán còn có một điểm chu sa lệ.
- Nguyễn Thanh Trúc.....
Công Đàm nheo nhìn về phía nữ nhân kia, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn gì?
Nữ nhân kia tiến về phía Công Đàm, nhưng chỉ là đi ngang qua, nhìn hắn một cái rồi bỏ đi, trước khi đi vọng lại một câu:
- Nghĩa phụ sắp vào kinh, ngươi là trốn không thoát đâu.
Nhanh trở lại đi...Nguyễn Công Đàm!
Sau đó nàng bỏ lại hắn một mình trong đêm tối.
................
Ở một nơi khác.
Một bàn cờ.
Hai người đối diện.
Lão nhân và tăng nhân.
Lão nhân nói:
- Chí Thành, ngươi vốn dĩ không nên đi nước cờ này.
Tăng nhân cười đáp:
- Không đi sẽ không có đường.
Lão nhân lắc đầu không đồng ý:
- Rõ ràng phía trước còn rất nhiều đường, ngươi sao lại chọn đường lùi.
Tăng nhân trả lời:
- Lùi một bước, trời cao biển rộng.
Đường phía trước tuy nhiều nhưng đều là cửa tử.
Ngươi năm đó tự ô, hàng chức tước không phải cũng vì muốn lùi một bước hay sao?
Lão nhân khuôn mặt hiện nét bất đắc dĩ, hắn chần chờ một lúc mới đáp:
- Năm đó hăng quá hoá dở, đi sai một nước cờ nên phải trả giá.
Còn ngươi, rõ ràng xưa nay chưa từng đi sai, tại sao lại....
Tăng nhân lắc đầu, mỉm cười trả lời:
- Ta tuy không sai, nhưng nếu vì ta mà người khác sai, ta cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Nghe bạn mình nói vậy, lão nhân cũng chẳng còn lời nào, lão nhìn vị tăng nhân khoác cà sa trắng trước mắt, thấm giọng than:
- Chí Thành à, là Nguyễn thị thiếu ngươi, ngươi không thiếu bọn họ.
- Bá Ngọc, ta sinh ra ở Nguyễn thị, chính là đã thiếu Nguyễn thị rồi.
Lão nhân chính là Lê Bá Ngọc.
Tăng nhân họ Nguyễn tên Chí Thành.
Hay còn được biết đến là Quốc sư Nguyễn Minh Không.
.................................
Danh sách chương