Kim Thu cảm thấy chuyện Vệ Thiên Hành nói trước kia không hề quá lên một chút nào. Cô vừa thông báo với Bạch Tuyên rằng hình như mình đang mang thai không bao lâu, một lúc sau đã có tài xế đến đón cô về nhà họ Bạch, Bạch Tuyên đón cô với vẻ mặt khóc không ra nước mắt cùng Bạch Nghị Quốc, Bạch Thiếu Thành với vẻ mặt vui sướng.

Khác biệt có vẻ lớn.

"Vợ." Bạch Tuyên định nhào qua, nhưng lại bị Kim Thu né được, nỗi bất an trong lòng anh lại càng dâng cao hơn, hốc mắt cũng đỏ lên: "Sao em lại mang thai?"

Mặt Kim Thu nổi đầy vạch đen: "Chẳng lẽ mình em mang thai được à? Còn không phải tại anh?" Nếu không phải do Bạch Tuyên chuyên cần cày cấy như vậy, sao cô có thể mang thai nhanh đến thế được chứ.

Chuyện này không phải công lao của một mình cô, hơn nữa thái độ của anh khiến cô cảm thấy rất mất hứng: "Sao, em mang thai con của anh, anh thấy không vui?"

Bạch Tuyên nhìn cô với ánh mắt cực kì đáng thương, hoàn toàn không có vẻ gì là vui sướng cả, nụ cười trên mặt Kim Thu dần dần biến mất, cô nhíu mày, lần đầu tiên thấy nghi ngờ anh: "Anh không thích thật sao?"

Tất nhiên là Bạch Tuyên không thích rồi! Anh hoàn toàn không có chút cảm giác vui sướng vì sắp được làm cha, mà chỉ có cảm giác nguy hiểm trước việc sắp bị cướp mất vợ. Nhưng trực giác mách bảo anh, đây là chuyện tuyệt đối không thể nói ra, cho nên anh chỉ khóc thút thít một tiếng, không dám lên tiếng.

"Khụ." Lần đầu tiên Bạch Nghị Quốc nói chuyện với Kim Thu bằng một giọng điệu ôn hòa đến vậy: "Cháu đừng để ý đến nó, nó đang vui đến ngu người đấy, cháu thấy thế nào, ngày mai ông gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho cháu nhé."

Tất nhiên là Kim Thu không có ý kiến gì, cô liếc mắt nhìn Bạch Tuyên, anh cực kì cô đơn nói: "Anh đi cùng em."

Cũng coi như vẫn còn chút tính tự giác, Kim Thu thầm nghĩ, Bạch Tuyên kéo kéo tay áo cô, cẩn thận nói: "Vợ, chúng ta về phòng trước đi, nhé?"

Có chút quái lạ, nhưng vì bầu không khí giữa Bạch Thiếu Thành và Bạch Nghị Quốc khiến cô không đoán nổi có chuyện gì đang xảy ra, nên cô vui vẻ đồng ý với Bạch Tuyên, khi lên phòng thì liền hỏi anh: "Sao thế?"

Bạch Tuyên liền tóm tắt lại chuyện của Bạch Giác và Lâu Tâm Di trong vòng vài ba câu, Kim Thu bất ngờ: "Cho nên kết quả cuối cùng là Bạch Giác bị đưa ra nước ngoài?"

"Không chỉ thế." Bạch Tuyên còn thẫn thờ kể tiếp: "Ông nội còn nói, phần tài sản trước kia cha cho Bạch Giác và Lâu Tâm Di, là tài sản riêng của ông ấy, ông sẽ không can thiệp, nhưng tất cả cổ phần của nhà họ Bạch thì phải trả hết lại, hơn nữa ông nội còn phái người đến trông chừng họ."

Trông chừng? Không bằng nói là giám thị thì đúng hơn. Tạm thời Bạch Nghị Quốc thay đổi lại ý định, cộng thêm điều kiện này, có lẽ cũng là vì Kim Thu mang thai.

Cũng nhờ sự xuất hiện đột nhiên của đứa trẻ này, nên Bạch Thiếu Thành mới thỏa hiệp với Bạch Nghị Quốc, chuyện xử lý Bạch Giác đến đây là kết thúc, điều này cũng có nghĩa là hắn đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh giành tài sản rồi. Qua vài ba năm nữa, ở Bắc Kinh cũng sẽ chẳng còn mấy ai nhớ đến người tên Bạch Giác này.

Vậy đấy, xã hội này luôn rất tàn khốc.

Kim Thu không kiêng kị Bạch Giác như Bạch Tuyên, nghe được tin hắn biến đi chỗ khác, tâm trạng cũng tốt lên không ít, cũng có hứng để bắt nạt anh hơn: "Em mang thai, anh không vui?"

"Không vui." Hai lỗ tai của Bạch Tuyên như đang cụp hết xuống, Kim Thu ngồi ở mép giường, anh ngồi bệt trên sàn, đầu gối lên đùi cô: "Vợ có bảo bảo, sẽ không thích anh nữa."

Cô biết mà... Kim Thu thầm thở dài, nâng mặt anh lên: "Ai nói em không thích anh?"

"Em không để cho anh ôm!" Bạch Tuyên lên án, "Anh muốn ôm em, em lại né!"

Kim Thu bật cười: "Giờ không giống như trước được, anh đụng vào em như vậy, nhỡ chẳng may làm thương đứa bé thì sao?"

"Đấy, em nhìn xem, anh biết ngay là em chỉ thích bảo bảo, không thích anh nữa!" Bạch Tuyên lại càng uất ức hơn, chỉ hận không thể vùi mặt vào lòng cô mà khóc một trận. Vất vả lắm mới đuổi đi được một tên Bạch Giác, còn chưa kịp thở phào, thì một tình địch khác xuất hiện, cuộc sống này thật đáng ghét!

Bạch Tuyên cảm thấy cực kì tuyệt vọng!

Kim Thu suy nghĩ một lúc, cố ý hỏi: "Vậy thôi không cần nữa?"

"Không cần là sao?" Bạch Tuyên nhẹ nhàng chọt chọt bụng cô, nhìn cũng chẳng khác gì trước kia, Kim Thu thản nhiên trả lời: "Đi phá bỏ, anh nỡ không?"

Hỏi thế, nhưng Kim Thu dám cam đoan, nếu Bạch Tuyên dám đồng ý, cô sẽ dám đánh anh một trận.

Bạch Tuyên cau mày, cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tiếc nuối trả lời: "Hay là.... Thôi đi... Phá thai đau lắm, anh không muốn vợ phải chịu đau."

Không phải là vì thương đứa trẻ mà là vì sợ cô đau sao? Kim Thu vừa tức vừa buồn cười, bảo đảm với anh: "Được rồi, em sẽ vẫn thích anh, nhưng sau này anh phải ôm nhẹ nhàng, bảo bảo rất yếu ớt, nhỡ mất đi thì sao? Mà đây không phải là con của mình em, sau này nó sẽ gọi anh là cha đấy."

"Cha?" Bạch Tuyên lại nghĩ đến khuôn mặt của Bạch Thiếu Thành, anh không được tự nhiên hỏi: "Anh sẽ là người cha tốt chứ?"

Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, Kim Thu cười híp mắt sờ sờ đầu anh: "A Tuyên của em nhất định sẽ là người cha tốt nhất trên thế giới này, anh phải cố gắng lên đấy."

Gò má Bạch Tuyên ửng hồng, vừa xấu hổ, vừa mong đợi nói: "A Tuyên sẽ cố gắng làm một người cha tốt."

Quả là dễ dỗ, Kim Thu thầm cảm thán, không nhịn được hôn anh một cái: "Được rồi, lên đây cho em ôm một cái."

Được vờ sờ, rồi hôn, giờ là ôm, tất nhiên Bạch Tuyên không còn vẻ u oán lúc nãy nữa, anh hài lòng để cô vuốt lông cho mình, cảm thấy địa vị của bản thân vừa được củng cố lại, anh rúc vào bên người Kim Thu, hạnh phúc nói: "Anh biết là vợ thích anh nhất mà, đúng không?"

"Đúng, thích anh nhất."

Buổi tối chính là buổi tiệc mừng thọ Bạch Nghị Quốc, mặc dù ông cụ thích phong cách cổ xưa, nhưng lần này lại bất ngờ đi theo trào lưu, tổ chức tiệc rượu, tất nhiên, đây cũng chỉ là cái cớ để ông nhân cơ hội này giới thiệu Bạch Tuyên cho mọi người mà thôi.

Nghĩ đến việc Bạch Tuyên tuấn tú lịch sự xuất hiện, rồi biểu cảm của tất cả những người bạn cũ của mình, Bạch Nghị Quốc cảm thấy trong lòng cực kì thoải mái, ai bảo mấy người cứ cười tôi có một thằng cháu ngốc đi, cho mấy người nhìn xem nó có còn ngốc nữa không.

Trên thực tế, Bạch Tuyên đúng là đã phá bỏi mọi lời đồn đại trước kia ở Bắc Kinh, khuôn mặt điển trai, tao nhã lễ phép, ung dung thoải mái, Bạch Nghị Quốc đoán không sai, không có Kim Thu ở đây, biểu hiện của anh rất tốt, thi thoảng nói chuyện với vài tiểu thư của các nhà thế gia, dù chỉ vài câu thôi, cũng khiến cho các cô nàng đỏ mặt tim đập.

Quả nhiên là có vài người bạn cũ động lòng, đến hỏi Bạch Nghị Quốc: "Đứa cháu này của ông... bao nhiêu tuổi rồi?"

Trong lòng Bạch Nghị Quốc vui muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ không để ý: "Năm nay 27 rồi."

"Thế đã có bạn gái chưa?" Một người trong số đó có vẻ không kiên nhẫn, cười hỏi.

Ấy ấy, mấy người trước kia còn chê cháu tôi cơ mà, giờ hối hận rồi chứ? Bạch Nghị Quốc còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tuyên liền bưng ly rượu đến, cười rất vui vẻ: "Cảm ơn ông Trình đã quan tâm, vừa rồi cháu mới nghe nói Trình tiểu thư đã đính hôn với Vệ thiếu gia rồi mà, sao giờ lại đột nhiên đổi người thế ạ?"

Sắc mặt ông lão kia lập tức trở nên khó coi, không sai, cháu gái của ông đã sớm đính hôn với nhà họ Vệ rồi, nhưng nào ngờ đối phương đột nhiên đổi ý, sống chết đòi cưới một cô gái bình dân, không hề nể chút mặt mũi nào cho nhà ông.

Trước kia ông vẫn còn tính lùi một bước, cho cháu mình kết hôn với Vệ Thiên Hành, dù Vệ Thiên Hành không phải là đứa cháu mà ông cụ họ Vệ thương yêu nhất, nhưng cũng gọi là có bản lĩnh... Nhưng nếu so ra, Bạch Tuyên vẫn hơn.

Dù sao cũng là nhà họ Bạch, mà không hề ngốc như trong tin đồn, tất nhiên là phải ra tay sớm một chút, nào ngờ lại bị anh nói thẳng ra như vậy, sao có thể có sắc mặt tốt được.?

Bạch Nghị Quốc thầm kêu trời, một khí dính đến đề tài nhạy cảm như kết hôn, cháu trai ông liền không thèm phân biệt địch ta gì cả.

Cứ phóng chiêu ra đã, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Bên này còn chưa xong, Bạch Tuyên đã nhạy bén nhận ra vẫn còn những người khác có hứng thú với mình, tiếp tục cố gắng: "Đúng rồi, nghe nói trước kia Hà tiểu thư suýt được làm mẹ, nhưng đột nhiên lại mất đi đứa trẻ đúng không ạ? Thật đáng tiếc, ông Hà, ông đừng buồn, không có đứa bé này thì sẽ còn đứa bé khác, không sao đâu ạ." Thái độ và giọng điệu của anh rất nghiêm túc, chân thành, rất giống như đang an ủi một vị trưởng bối.

Ông Hà tức suýt thì hộc máu mồm, cháu gái ông trước kia vì thích một người không thích mình, mà nảy ra ý tưởng cực kì ngu xuẩn, dùng thuốc để ép người ta lên giường, rồi mang thai. Sau đó dùng cái thai để ép người ta kết hôn với mình. Nào ngờ vừa đính hôn xong thì lại mất đi đứa trẻ, sau đó lại truyền ra tin đồn con rể tương lai của nhà họ Hà có đàn ông ở bên ngoài. Đúng vậy, là đàn ông, nên hai người chỉ có thể giải trừ hôn ước.

Bạch Nghị Quốc đau đầu, sao Bạch Tuyên lại có thể moi ra được những tin đồn này cơ chứ? Thấy anh vẫn còn dáo dác đi tìm mục tiêu tiếp theo với ý đồ tấn công tiếp, Bạch Nghị Quốc không chịu nổi nữa: "Được rồi, được rồi, cháu im miệng cho ông."

Bạch Tuyên im lặng, trợn to mắt lên nhìn ông, nhắc ông rằng vẫn còn chuyện chưa tuyên bố nữa.

Bạch Nghị Quốc bất đắc dĩ nói: "Đúng rồi, cháu tôi sẽ kết hôn trong năm nay, đến lúc ấy mời mọi người đến chung vui."

Cuối cùng Bạch Tuyên cũng hài lòng, mặt rất tự hào thông báo với mọi người: "Cháu sắp lên chức cha, ông nội cũng sắp được lên chức cụ nội rồi."

Lần này, Bạch Nghị Quốc lại thầm nghĩ: Ôi ôi, mày mau đi tìm cháu dâu điiiii đừng ở đây làm mất mặt ông nội mày nữa! 2

----------------------

Sau bữa tiệc mừng thọ Bạch Nghị Quốc, rốt cuộc chuyện hôn sự của Kim Thu và Bạch Tuyên cũng được đưa ra bàn bạc. Gia trưởng hai nhà không có ý kiến gì, nên trực tiếp bàn đến việc kết hôn thế nào.

Trước lúc ấy, Bạch Nghị Quốc xác định trong bụng Kim Thu đúng là có một bảo bảo, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, nên chuyện gì ông cũng hết sức tán thành.

Kim Thu không khỏi cảm thán, mặc dù là bất ngờ, nhưng câu nói của Vệ Thiên Hành quá đúng, mẹ quý nhờ con, bây giờ ở nhà họ Bạch, cô được đối xử như thượng khách vậy.

Nhưng mà mấy điều này đều không là gì so với thái độ của Bạch Tuyên. Phải ở nhà chăm vợ đang mang thai, Bạch Tuyên sao có thể bỏ qua cơ hội trời cho này chứ. Anh liền không nói hai lời, từ chức ở công ty, dốc hết tâm sức ra ở bên cạnh vợ, chuẩn bị kết hôn, sinh con.

Cha mẹ Kim sau khi nhận được tin cũng lập tức chạy đến Bắc Kinh, chuẩn bị thương lượng với nhà thông gia tương lai về chuyện hôn nhân. Mặc dù trong điện thoại Kim Thu đã uyển chuyển nói qua tình huống nhà họ Bạch, nhưng khi lên đến nơi, cha mẹ Kim vẫn sợ hết hồn, cả đầu đều là... Con gái sắp gả cho một cậu ấm nhà giàu?

Ừm, nói đúng hơn là cậu ấm ba đời của nhà giàu, nhưng dù sao cũng là nhà giàu thật, vàng cũng là thật, mọi thứ đều sáng lấp lánh bling, bling.

Nhưng mà mẹ Kim cũng hoàn hồn lại rất nhanh, chuyện đầu tiên bà hỏi khi thấy Kim Thu chính là: "Con thấy thế nào?"

"À, thật ra cũng không có cảm giác gì." Vì mới mang thai, nên Kim Thu cũng chưa có bất kì triệu chứng mang thai nào, bây giờ nhàn rỗi cả ngày, nên cảm giác mệt cũng không có.

Mẹ Kim quan sát Kim Thu từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt cô không tệ mới yên tâm được một chút, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn rầu: "Vài tháng nữa, đứa bé lớn hơn, kết hôn mệt nhọc thì sao?"

Bạch Nghị Quốc ôn hòa nói: "Nhà thông gia yên tâm, một tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, lúc ấy hẳn là vẫn chưa lộ bụng."

"Một tháng?" Thấy cha Kim ăn nói không đủ uyển chuyển, mẹ Kim tiếp lời, "Có nhanh quá không?"

Cha Kim luôn luôn yêu thương con gái mình, nói thêm: "Không thể ủy khuất A Cửu được, cả đời mỗi người con gái mới có một lần cưới."

Kim Thu cực kì cảm động, còn chưa kịp biểu đạt chút tâm tình với cha mẹ mình, Bạch Tuyên đã từ đâu nhảy ra: "Không được ủy khuất vợ cháu, cũng không được để vợ cháu mệt."

Bạch Nghị Quốc liếc mắt, không còn lời nào để nói với Bạch Tuyên nữa, ông thấy đứa trẻ trong bụng Kim Thu có lẽ còn đáng tin và dễ đào tạo hơn cả Bạch Tuyên: "Không quá vội đâu, tôi đảm bảo sẽ không ủy khuất cháu dâu, nhất định đứa nó sẽ có một hôn lễ tốt nhất."

Thật ra, chuyện hôn sự bình thường diễn ra chậm, chủ yếu là vì tiền. Nhưng Bạch Nghị Quốc là ai, ông không thiếu tiền! Cho nên từng chuyện đều được sắp xếp đâu vào đấy hết, còn tốt hơn những gì cha mẹ Kim tưởng tượng nhiều. Từ chuyện nơi tổ chức hôn lễ, đến việc thiệp mời.... Mọi thứ đều được chuẩn bị đủ hết, sính lễ cũng không ít, Bạch Nghị Quốc nói rất rõ ràng: "Những tài sản này, sẽ được ghi lại dưới danh nghĩa của Tiểu Thu, coi như là một cam kết đảm bảo với cháu, nếu sau này hai người ly dị, đứa trẻ sẽ thuộc về cha, nhưng hằng năm Tiểu Thu vẫn sẽ có một khoản phí phụng dưỡng, đủ để cháu có thể sống sung túc nửa đời sau."

Những người khác còn chưa ý kiến gì, Bạch Tuyên đã không kiên nhẫn phản bác lại: "Cháu sẽ không ly dị với vợ đâu!"

Bạch Nghị Quốc không chút lưu tình mắng anh: "Cháu thì biết gì!" Nói điều này không phải là vì điều gì khác, mà là để làm an lòng cha mẹ Kim, mặc dù kết hôn mà nhắc đến chuyện ly dị thì có vẻ xui xẻo, nhưng tình huống nhà họ Bạch không giống nhà bình thường. Bạch Nghị Quốc nói rõ hết mọi chuyện từ trước, nếu như sau này có vấn đề gì, Kim Thu sẽ tuyệt đối không bị bạc đãi, như vậy người ta mới yên tâm gả con gái nhà mình đi.

So với lời nói đầu môi của Bạch Tuyên, thì tiền sẽ càng khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn,tất nhiên, nếu như đây chỉ là nỗi lo vô cớ mà thôi thì mọi chuyện sẽ càng tốt hơn.

Không có chuyện lo lắng bất động sản sẽ đứng tên ai, cũng không có chuyện phân chia tiền cưới xin, nhà họ Bạch nhận lo hết thảy, hơn nữa còn hỏi nhà họ xem có cần phải thêm gì không.

Cha mẹ Kim nhìn nhau một cái, cũng không khách sáo nói: "Hôn lễ ở Bắc Kinh chúng tôi không có ý kiến gì, chẳng qua chúng tôi muốn làm vài mâm cỗ ở quê để mời họ hàng thân thích đến nữa."

"Chuyện này tất nhiên sẽ có." Bạch Nghị Quốc khách sáo nói: "Phong tục bên nhà sui gia thế nào thì cứ làm thế là được."

Tất cả mọi chuyện cứ thế đã được bàn xong, tiếp theo là đến một vài chuyện lẻ tẻ, như tiệc cưới phải tổ chức thế nào, áo cưới phải chọn loại nào.... Đến những chuyện nhỏ nhặt hơn như màu sắc thức ăn và rượu ra sao... Tất cả những chuyện này đều cần ai đó đứng ra quyết định.

Trên thực tế, Bạch Tuyên thì không có ý kiến gì, cha mẹ Kim thì hoàn toàn ủng hộ ý kiến của con gái, nên cuối cùng, mọi thứ đều đến lượt Kim Thu quyết định,.

"À... Hôn lễ đơn giản một chút đi." Kim Thu rất sợ nhà họ Bạch sẽ làm quá lớn, cô sẽ mất bình tĩnh mất. Thực ra chỉ cần mời vài ba người bạn thân đến là được rồi, nói cho cùng thì bây giờ cô làm dáng cũng chẳng để làm gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện