Làn gió nhẹ lướt qua làm cho người ta có
cảm giác vô cùng thoải mái. Dương Bình đứng ở dưới tán cây của thư viện
nhìn tôi mỉm cười, ánh nắng xuyên quá tán lá dừng lại trên khuôn mặt
anh, cảm giác có gì đó không phải là anh.
“Dương Bình!” Tôi gọi, vội chạy tới chỗ anh, nhưng chân lại nặng như chì đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích được.
Anh còn cười, chậm rãi đưa tay về phía tôi…
“Dương Bình, em không cử động được, anh lại đây đi.” Tôi nôn nóng hét to.
Đúng lúc đó, hình dáng thon thả của một cô gái nhẹ nhàng lướt qua người tôi, gió làm mái tóc dài của cô ấy bay bay, cô ấy xinh đẹp đến lay động lòng người.
Đường Huyên!
Đúng là Đường Huyên! Cô ấy đi tới trước mặt Dương Bình, đặt bàn tay lên cánh tay đang đưa ra của Dương Bình.
Dương Bình, sao anh vẫn còn cười được chứ? Lại còn vừa cười vừa ôm Đường Huyên vào lòng….
“Không! Dương Bình!”
Ngay lúc đó, tôi giật mình tỉnh giấc.
Mơ, chỉ là giấc mơ thôi, tôi ôm lấy mình, tuy biết rõ là giấc mơ nhưng sao trong lòng lại thấy âm ỷ đau đớn chứ? Cảm thấy có gì đó khác thường, ngẩng đầu lên, tức khắc tóc tai dựng ngược cả lên, tứ chi như mềm nhũn ra. Một hình bóng cao lớn đứng ngay ở đầu giường tôi, tôi mở miệng kêu nhưng lại phát hiện ra mình không thốt ra được âm thanh nào, Trương Tĩnh Chi ơi là Trương Tĩnh Chi, sao đến lúc này còn mất tiếng chứ!
Tôi thừa nhận gan của tôi không lớn, biểu hiện như vậy chẳng anh hùng chút nào, nhưng thật sự là tôi bị dọa cho đờ đẫn hết cả người, chỉ biết ngơ ngơ nhìn anh ta.
Thấy tôi đã tỉnh, người kia cứ thế mà đến ngồi xuống bên giường, rồi không đợi tôi phản ứng liền ôm chặt tôi vào lòng, cái ôm đó quá mạnh làm tôi nghẹt thở.
Thì ra là Thượng vương gia! Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu đã trôi qua, tôi nhận ra người đứng ở đầu giường tôi chính là Vương gia.
May là tối nay tôi vẫn mặc trang phục hôm nay đi ngủ, vẫn giấu ngực và eo bằng cách cuốn tấm vải trắng dày, nếu không thì với cái ôm vừa rồi nhất định sẽ lòi ra thân phận của mình.
Nếu đã không phải là ma quỷ thì nỗi sợ của tôi cũng giảm đi rất nhiều, cho dù là ma thật thì chân tay cũng sẽ cử động, đằng này anh ta ôm tôi rất chặt, làm cho tôi khó thở, tôi lấy tay dùng sức đẩy vào ngực anh ta, chỉ muốn thoát ra, những lời nói thô tục cũng tự động mà thốt ra.
“Đừng cử động, cũng đừng lên tiếng.” Giọng nói trầm khàn bên tai tôi, mang theo cả mùi rượu.
Anh ta uống rượu! Tôi sửng sốt.
Sổ tay đề phòng sắc lang điều thứ nhất ghi: Nếu như bạn bị một tên đàn ông say rượu ôm, ngàn vạn lần không được mù quáng giãy giụa, không được có ma xát gì, ngược lại sẽ phát động thú tính của hắn.
Vì vậy tôi không giãy giụa nữa mà bình tĩnh lại, chờ đợi thời cơ.
“Ta biết là nàng, ta biết, nàng thật sự đã trở lại, ông trời nhất định sẽ trả lại nàng cho ta, nàng có biết không? Ta nhớ nàng nhớ đến đau khổ…” Vương gia thì thào bên tai tôi, giọng nói âm trầm, ám muội, giống như là người yêu đang nói ra nỗi thống khổ tương tư.
Vương gia say rồi, lại nhận nhầm tôi với người khác.
Nghe những lời Vương gia nói, trong lòng tôi thấy run rẩy, tuy tôi biết rõ những lời anh ta nói là không dành cho tôi, nhưng trong nháy mắt tôi bị anh ta làm cho cảm động, nhớ đến nhiều lần Dương Bình cũng đã ôm tôi như này, hãy nói cho tôi biết rằng tất cả đều là giấc mơ, không có Đường Huyên, không có tranh đoạt, tất cả đều là giấc mơ, hiện giờ Vương gia đã làm tôi tỉnh lại, làm tôi không cần ở trong mơ mà sợ hãi.
‘Trúc Thanh” một cái tên phát ra từ miệng anh ta.
Lại là tên này! Tôi nhớ tối hôm đó Triệu An cũng gọi tôi là “Trúc Thanh”, chẳng lẽ Thượng vương gia cũng tưởng tôi là Trúc Thanh? Trúc Thanh là người như thế nào? Làm cho vị Vương gia cao cao tại thượng này tình sâu nặng như thế.
Tôi lẳng lặng để mặc cho Vương gia ôm mình, đến quên phải thoát ra, anh ta đem đầu tôi đặt vào hõm vai anh tôi, ôm tôi, miệng nỉ non…
“Coi trọng danh lợi, quyết định ly biệt, hối hận thì cũng đã muộn” Anh ta nói.
Cứ thế bị anh ta ôm, đôi mắt tôi tự nhiên nằng nặng, từ từ mất đi ý thức, trong mơ màng, mơ hồ cảm giác nơi cổ mình ươn ướt.
“Dương Bình!” Tôi gọi, vội chạy tới chỗ anh, nhưng chân lại nặng như chì đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích được.
Anh còn cười, chậm rãi đưa tay về phía tôi…
“Dương Bình, em không cử động được, anh lại đây đi.” Tôi nôn nóng hét to.
Đúng lúc đó, hình dáng thon thả của một cô gái nhẹ nhàng lướt qua người tôi, gió làm mái tóc dài của cô ấy bay bay, cô ấy xinh đẹp đến lay động lòng người.
Đường Huyên!
Đúng là Đường Huyên! Cô ấy đi tới trước mặt Dương Bình, đặt bàn tay lên cánh tay đang đưa ra của Dương Bình.
Dương Bình, sao anh vẫn còn cười được chứ? Lại còn vừa cười vừa ôm Đường Huyên vào lòng….
“Không! Dương Bình!”
Ngay lúc đó, tôi giật mình tỉnh giấc.
Mơ, chỉ là giấc mơ thôi, tôi ôm lấy mình, tuy biết rõ là giấc mơ nhưng sao trong lòng lại thấy âm ỷ đau đớn chứ? Cảm thấy có gì đó khác thường, ngẩng đầu lên, tức khắc tóc tai dựng ngược cả lên, tứ chi như mềm nhũn ra. Một hình bóng cao lớn đứng ngay ở đầu giường tôi, tôi mở miệng kêu nhưng lại phát hiện ra mình không thốt ra được âm thanh nào, Trương Tĩnh Chi ơi là Trương Tĩnh Chi, sao đến lúc này còn mất tiếng chứ!
Tôi thừa nhận gan của tôi không lớn, biểu hiện như vậy chẳng anh hùng chút nào, nhưng thật sự là tôi bị dọa cho đờ đẫn hết cả người, chỉ biết ngơ ngơ nhìn anh ta.
Thấy tôi đã tỉnh, người kia cứ thế mà đến ngồi xuống bên giường, rồi không đợi tôi phản ứng liền ôm chặt tôi vào lòng, cái ôm đó quá mạnh làm tôi nghẹt thở.
Thì ra là Thượng vương gia! Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu đã trôi qua, tôi nhận ra người đứng ở đầu giường tôi chính là Vương gia.
May là tối nay tôi vẫn mặc trang phục hôm nay đi ngủ, vẫn giấu ngực và eo bằng cách cuốn tấm vải trắng dày, nếu không thì với cái ôm vừa rồi nhất định sẽ lòi ra thân phận của mình.
Nếu đã không phải là ma quỷ thì nỗi sợ của tôi cũng giảm đi rất nhiều, cho dù là ma thật thì chân tay cũng sẽ cử động, đằng này anh ta ôm tôi rất chặt, làm cho tôi khó thở, tôi lấy tay dùng sức đẩy vào ngực anh ta, chỉ muốn thoát ra, những lời nói thô tục cũng tự động mà thốt ra.
“Đừng cử động, cũng đừng lên tiếng.” Giọng nói trầm khàn bên tai tôi, mang theo cả mùi rượu.
Anh ta uống rượu! Tôi sửng sốt.
Sổ tay đề phòng sắc lang điều thứ nhất ghi: Nếu như bạn bị một tên đàn ông say rượu ôm, ngàn vạn lần không được mù quáng giãy giụa, không được có ma xát gì, ngược lại sẽ phát động thú tính của hắn.
Vì vậy tôi không giãy giụa nữa mà bình tĩnh lại, chờ đợi thời cơ.
“Ta biết là nàng, ta biết, nàng thật sự đã trở lại, ông trời nhất định sẽ trả lại nàng cho ta, nàng có biết không? Ta nhớ nàng nhớ đến đau khổ…” Vương gia thì thào bên tai tôi, giọng nói âm trầm, ám muội, giống như là người yêu đang nói ra nỗi thống khổ tương tư.
Vương gia say rồi, lại nhận nhầm tôi với người khác.
Nghe những lời Vương gia nói, trong lòng tôi thấy run rẩy, tuy tôi biết rõ những lời anh ta nói là không dành cho tôi, nhưng trong nháy mắt tôi bị anh ta làm cho cảm động, nhớ đến nhiều lần Dương Bình cũng đã ôm tôi như này, hãy nói cho tôi biết rằng tất cả đều là giấc mơ, không có Đường Huyên, không có tranh đoạt, tất cả đều là giấc mơ, hiện giờ Vương gia đã làm tôi tỉnh lại, làm tôi không cần ở trong mơ mà sợ hãi.
‘Trúc Thanh” một cái tên phát ra từ miệng anh ta.
Lại là tên này! Tôi nhớ tối hôm đó Triệu An cũng gọi tôi là “Trúc Thanh”, chẳng lẽ Thượng vương gia cũng tưởng tôi là Trúc Thanh? Trúc Thanh là người như thế nào? Làm cho vị Vương gia cao cao tại thượng này tình sâu nặng như thế.
Tôi lẳng lặng để mặc cho Vương gia ôm mình, đến quên phải thoát ra, anh ta đem đầu tôi đặt vào hõm vai anh tôi, ôm tôi, miệng nỉ non…
“Coi trọng danh lợi, quyết định ly biệt, hối hận thì cũng đã muộn” Anh ta nói.
Cứ thế bị anh ta ôm, đôi mắt tôi tự nhiên nằng nặng, từ từ mất đi ý thức, trong mơ màng, mơ hồ cảm giác nơi cổ mình ươn ướt.
Danh sách chương