Lông mày thanh tú, đôi mắt trong veo như hồ nước, còn trong suốt hơn cả nước, giống như sao băng, nhưng êm dịu hơn cả sao băng, có thể thu hết hồn vía của người khác để dễ dàng thâm trầm đi sâu người đối diện nghiên cứu, nắm bắt họ rất dễ dàng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng tươi, chiếc cằm nhọn, làn da rất trắng nhưng lại rất hợp với anh ta.

“Anh ta” thật sự là đàn ông sao? Đàn ông mà lại vô cùng xinh đẹp chẳng khác gì một mỹ nhân, bởi anh ta quá đẹp, vóc dáng lại không cao quá, dáng người như vậy thật sự rất giống phụ nữ, vòng eo bé nhưng không làm cho anh ta có dáng vẻ gầy yếu, một người đàn ông như vậy đang mỉm cười trước mặt tôi, làm tôi mơ hồ không rõ anh ta là đàn ông hay phụ nữ nữa.

Thấy tôi vẫn ngây người ở cửa, anh ta cười, nói: “Đêm qua hai vị có ngủ ngon giấc không?” Giọng nói thật êm dịu dễ nghe.

Tôi còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, đã nghe Nam Cung Vân thản nhiên nói: “Rất tốt, đa tạ trang chủ.”

Người đàn ông đó cười nhưng lại không hề để ý tới Nam Cung Vân, sóng mắt long lanh nhìn hướng về tôi đầy vẻ hiếu kỳ.

“Cô nương đây sao cứ nhìn tại hạ với ánh mắt như vậy?”

Tôi ngẩn người không ngờ anh ta lại trực tiếp hỏi mình như vậy, chẳng lẽ lại muốn tôi nói thẳng ra là tôi kinh hãi khi nhin thấy gương mặt của anh ta, chẳng phân biệt được anh ta là nam hay là nữ hay sao! E rằng không được.

Tôi đành cười cười, định nói câu gì đó nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì, nên lắp bắp: “Ha ha, ngủ không ngon lắm, không ngon lắm, nên mắt nhìn không rõ, chưa nhìn rõ lắm.”

Nam Cung Vân liếc tôi một cái, nói: “Đa ta sự hậu đãi thịnh tình của trang chủ, chúng tôi còn có việc quan trọng cần phải đi ngay.”

“Hai vị không cần phải đi gấp như vậy, ở Vọng mai sơn trang này rất ít khi có khách đến, hai vị nếu đã đến đây rồi sao không ở lại đây vài ngày? Huống chi vị huynh đài đây hình như trong người đang bị nội thương, hãy ở lại mấy ngày để điều dưỡng, đừng khách sáo.” Anh ta vừa nói vừa nhìn Nam Cung Vân.

Tôi cả kinh, sao anh ta lại biết Nam Cung Vân bị trọng thương nhỉ? Nam Cung Vân không nói gì nhưng tôi cảm nhận được trên người anh có mùi sát khí.

Thấy thái độ dè chừng của chúng tôi, anh ta than thở: “Hai vị yên tâm, tại hạ không hề có ác ý, từ nhỏ tại hạ rất hay ốm yếu, gia phụ cho tại hạ luyện võ để rèn luyện thân thể, cho nên mới nhìn ra vị huynh đài đây đang bị nội thương, tuy rằng có dùng đan dược tốt nhưng nếu không được tĩnh dưỡng nghỉ ngơi vài ngày, e rằng sẽ có hậu quả về sau.”

Tôi nhìn sang Nam Cung Vân, thấy trong mắt Nam Cung Vân cũng ánh lên sự kinh ngạc, như vậy anh ta nói cũng không sai, nhưng anh ta là người như thế nào? Tôi có nên tin anh ta không?

Anh ta lại cười ảo não, nói tiếp: “Tại hạ là Mai Tốn Tuyết, hạnh phúc nhất là có bằng hữu làm bạn, hôm nay tuy lần đầu tiên gặp hai vị nhưng lại cảm thấy rất hợp nhau, nếu hai vị không muốn ở quá lâu, vậy thì khi nào muốn đi chỉ cần nói một câu, tại hạ sẽ không giữ lại.”

Nam Cung Vân vẫn không nói gì kéo tôi đi ra cửa, tôi ngoảnh lại nhìn Mai Tốn Tuyết, thấy anh ta cô độc đứng yên ở đấy, tôi không đành lòng, giữ tay Nam Cung Vân, nói nhỏ: “Chúng ta ở lại thêm mấy ngày chắc không vấn đề gì đâu. Có lẽ anh ta thật sự không phải người xấu, nếu phải thì đêm qua đã có chuyện rồi.”

Nam Cung Vân thì thầm: “Không nên tùy tiện tin người lạ.”

“Không thể nói như vậy được. Anh ta không giống người xấu, tôi tin anh ta không phải, hơn nữa trong người anh còn bị nội thương, tôi không muốn anh xảy ra chuyện.”

“Vậy muội muốn ở đây mấy ngày à?” Nam Cung Vân hỏi.

Tôi gật đầu, “Tôi tin tưởng anh ta không có ác ý, cũng như trước đây tôi tin tưởng anh sẽ không hại tôi.”

Nam Cung Vân im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói; “Muội đã muốn ở lại, ta cũng ở lại với muội.

Tôi mừng rỡ, quay lại nhìn Mai Tốn Tuyết nói: “Nếu anh không sợ tốn tiền thì chúng tôi ở lại vài ngày, nhưng anh phải thể hiện là môt người chủ tận tâm, dẫn chúng tôi đi dạo trong điền trang.”

Ánh mắt Mai Tốn Tuyết hiện lên tia vui mừng không kể xiết, anh ta nhìn tôi, gật gật đầu.

Đột nhiên bụng tôi réo ùng ục, tôi ngượng ngùng ôm bụng. Mai Tốn Tuyết vui vẻ đi ra, nói: “Là tại hạ đón tiếp chưa chu đáo, hai vị vẫn chưa dùng điểm tâm phải không?”

Tôi gật đầu, đã mấy ngày chưa được ăn cơm rồi.

Mai Tốn Tuyết vội vàng gọi hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, lại còn muốn ngồi ăn cùng chúng tôi, tôi thở dài, chắc là từ nhỏ anh ta đúng là không có bạn bè, cho nên gặp hai chúng tôi liền tỏ ra nhiệt tình như thế.

Khi đồ ăn được bày trên bàn, mọi than thở muộn phiền của tôi bay đi đâu hết, trong mắt tôi chỉ có thức ăn trên bàn ăn mà thôi, tha hồ mà ăn thật là thỏa sức! Có trời biết mấy ngày nay tôi đói đến phát điên, ngày nào cũng ăn lương khô cùng Nam Cung Vân đến nỗi quên cả mùi vị của thịt như thế nào. Nam Cung Vân không hổ là người có xuất thân, tuy rằng lưu lạc làm thích khách, nhưng vẫn giữ được phong thái gia giáo tốt đẹp, tôi thì không, tôi chẳng quan tâm nhiều chuyện được nữa, ăn no trước rồi nói sau, chẳng cần phải tỏ vẻ giả tạo gì.

Mai Tốn Tuyết ăn cơm rất ít, ăn một chút đã bảo no rồi, sau đó thì ngồi vui sướng nhìn chúng tôi ăn cơm, mấy lần tôi ngẩng lên đều bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn tôi tràn đầy cảm xúc kỳ lạ, tôi hơi bực mình, có vẻ anh ta đối xử vớ tôi rất tốt, tôi kỳ lạ lắm sao? Nói gì thì nói sự khó hiểu của tôi so với sự lạnh lùng của Nam Cung Vân còn kém xa.

Ăn cơm xong, Mai Tốn Tuyết còn hăng hái muốn dẫn chúng tôi đi dạo Vọng mai sơn trang, anh ta nói: “Hai vị đến thật đúng lúc, hiện giờ là thời điểm băng mai nở, đi xem đi, chỉ e hai người chưa từng nhìn thấy cảnh đó bao giờ.”

“Băng mai?” Tôi tò mò, chưa từng nghe tên này bao giờ, là hoa mai à? Chắc không đến mức lạ kỳ chứ. Tôi kéo Nam Cung Vân đi theo sau Mai Tốn Tuyết đến Mai viên, chưa vào đến cửa đã ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt, mùi hương hoa này không giống như hoa mai bình thường, mà chứa đựng một khí lạnh thấu xương, vào trong Mai viên, tôi hoàn toàn ngây dại, ngay cả Nam Cung Vân cũng đứng yên, còn Mai Tốn Tuyết thì kiêu ngạo đứng đó.

Một đóa hoa mai mới nở, bông tuyết trong suốt như được khắc chạm, dưới ánh mặt trời tỏa ra bảy màu rực rỡ, tôi muốn vươn tay ra chạm vào nhưng lại không dám, sợ mình làm rạn vỡ đóa hoa kỳ diệu này.

“Đây thật sự là hoa sao?” Tôi thì thầm hỏi.

“Đương nhiên là hoa thật, đây là băng mai, thế nào?” Mai Tốn Tuyết cười kiêu ngạo, “Trên đời này chỉ trong viện của tại hạ mới có băng mai mà thôi.”

Tôi nhẹ nhàng kéo một cành hoa lại gần để xem, trông không khác gì hoa mai bình thường, điểm khác biệt kỳ lạ với hoa mai thường là màu sắc và khí chất, thả nào lại có tên là băng mai!

“Nó có tan ra không?” Tôi hỏi.

Mai Tốn Tuyết cười nói: “Không đâu, không tin cô nương thử hái một bông xem.”

Tôi định đưa tay ra hái nhưng rồi lại không nỡ, nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân lắc lắc đầu đưa tay hái một bông xuống rồi đưa cho tôi, tôi nhận lấy nâng niu trên tay.

“Quê cô nương cũng có băng mai sao?” Mai Tốn Tuyết làm như vô tình hỏi.

“Không.” Tôi đáp.

“Vậy ở quê cô nương hoa mai trông như thế nào?” Mai Tốn Tuyết nhìn tôi cười, nụ cười tươi này làm tôi có cảm giác rất thoải mái.

Quê nhà của tôi? Quê nhà của tôi không phải ở thời đại này, tôi không biết trả lời Mai Tốn Tuyết thế nào, chỉ cười với anh ta. Quay sang nhìn thấy mặt Nam Cung Vân lạnh như băng, tôi hơi chột dạ, cảm giác như mình đang có người yêu rồi nhưng lại trò chuyện tán tỉnh với người đàn ông khác. Nhưng toàn là Mai Tốn Tuyết nói, tôi có nói gì mấy đâu.

Tiếp tục đi theo Mai Tốn Tuyết một lúc, trong lòng tôi lại bắt đầu lo lắng cho thương thế của Nam Cung Vân, không muốn đi tiếp nữa, vì thế nói với Mai Tốn Tuyết chúng tôi muốn về nghỉ ngơi, Mai Tốn Tuyết không miễn cưỡng nhưng lại dùng ánh mắt thâm sâu nhìn tôi mang đầy hàm ý, tôi hơi sợ hãi kéo Nam Cung Vân về phòng, định lấy ngưng hương hoàn cho Nam Cung Vân uống nhưng Nam Cung Vân cự tuyệt, rồi lại có vẻ né tránh tôi. Tôi có làm gì đâu? Tôi bực mình giận dỗi đi về phòng mình, đến chiều Mai Tốn Tuyết phái người đến mời chúng tôi đi ăn cơm, Nam Cung Vân nói không đi, tôi nghĩ nếu mình đi ăn thì không hay cho lắm, nên đành ở lại phòng ăn vài thứ linh tinh.

Đến tối, tôi trằn trọc không yên, mấy ngày nay đã quen ngủ cùng Nam Cung Vân rồi, đã quen mùi của Nam Cung Vân, giờ lại ngủ một mình, tôi thấy mình ngũ mãi không ngủ được. Vì thế ngồi dậy đi sang phòng Nam Cung Vân, ngồi bên cạnh Nam Cung Vân.

Tôi nói: “Tôi không ngủ được.”

Nam Cung Vân không động tĩnh.

Tôi tức giận kéo Nam Cung Vân ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh: “Tôi muốn ngắm băng mai.”

Nam Cung Vân nhìn tôi một lúc, không nói gì, cầm lấy áo choàng khoác cho tôi rồi kéo tay tôi đi ra cửa…

Hai người im lặng ngồi dưới cây hoa mai, ánh trăng rọi xuống chiếu vào một bông băng mai, bông hoa phát ra màu sắc xanh lam tĩnh mịch, nhưng lại không giống với nhân gian.

“Anh sao vậy?” Tôi hỏi nhỏ.

Nam Cung Vân không trả lời, tôi kéo Nam Cung Vân quay người lại nhìn vàomắt của Nam Cung Vân, ánh mắt trong suốt giống như sao băng trên bầu trời.

“Muội thực sự thích nơi này của Mai Tốn Tuyết đúng không?”

Tôi gật đầu, trang viện của Mai Tốn Tuyết thật sự không buồn chán lắm.

Ánh mắt Nam Cung Vân tối sầm lại, anh đang ghen sao? Tim tôi đập thình thịch.

“Chỉ thích thôi, giống như thích băng mai thôi, không hơn không kém.” Tôi cầm tay Nam Cung Vân, nhẹ nhàng nói.

‘Ta đưa muội về nhà được không?” Nam Cung Vân hỏi.

“Về nhà?”

“Đúng vậy, nhà của ta, tuy không rộng lớn như nơi này, cũng không có băng mai, nhưng cũng có khá nhiều nơi để đi dạo, trên núi cũng có rất nhiều loài hoa đẹp, động vật đáng yêu.” Nam Cung Vân cúi đầu, nói khẽ.

“Cũng có cả anh nữa đúng không?” Tôi cười hỏi Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân ngẩn người ra, gật đầu.

“Em thích lắm, đợi nội thương của anh khỏi hẳn rồi chúng ta trở về nhé.” Tôi kiên định nói với Nam Cung Vân.

Trong mắt Nam Cung Vân hiện lên một tia vui mừng vô bờ, hai tay cầm chặt hai tay tôi. Trong lòng tôi cảm thấy rất bình an, từ khi đi vào thời đại này tôi chưa từng thấy an bình như vậy, không biết tình cảm của tôi với Nam Cung Vân bắt đầu từ khi nào? là từ khi anh không quan tâm sống chết của bản thân mà cứu tôi, hay là lúc dấu tôi sau lưng để tránh bầy sói? Tôi không biết, cũng không muốn nghĩ nhiều, đã yêu anh rồi, thì không cần biết tình yêu đó bắt đầu từ đâu?

Tôi yên lặng dựa vào lòng Nam Cung Vân, trong lòng không hề thấy cô đơn, không sợ hãi, bởi vì tôi không cần phải lo lắng gì nữa, anh sẽ luôn ở bên tôi.

“Đừng đi báo thù, được không? Chỉ cần chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, người thân của anh sẽ rất vui mừng, đúng không? Chỉ cần chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc.” Tôi ở trong lòng Nam Cung Vân, dịu dàng nói.

Người Nam Cung Vân chợt cứng lại, nhưng không nói gì…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện