Lão Bá cúi thấp đầu, lòng như xát muối.

Bây giờ trong ông có cả nỗi hối hận, sự căm thù và niềm thống khổ.

Phượng Phượng cũng cúi đầu trầm mặc hồi lâu rồi ngập ngừng hỏi:

- Để huấn luyện những thanh niên đó... có lẽ chàng đã phí rất nhiều tâm lực? Lão Bá không trả lời, tay nắm chặt đến nỗi những móng tay đâm sâu vào da thịt.

Hồi lâu, Phượng Phượng chợt ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Lão Bá, hỏi bằng giọng kiên quyết:

- Chẳng lẽ bây giờ chàng đành bỏ mặc họ bị tiêu diệt?

Lão Bá rầu rĩ đáp:

- Biết làm sao được?

- Không có cách gì chuyển bại thành thắng sao?

Lão Bá lắc đầu:

- Không có!

Phượng Phượng bỗng xẵng giọng nói một cách tự tin:

- Có! Nhất định có! Chàng quên mất rằng mình từng nói trên đời không có việc gì là tuyệt đối hay sao?

- Ta không quên, nhưng...

Phượng Phượng ngắt lời:

- Cho dù không hy vọng Hổ tổ độc lực chuyển bại thành thắng thì cũng nghĩ cách cứu họ để bảo toàn lực lượng chờ cơ hội khác...

- Nhưng ta ở đây...

- Tại sao chàng không bảo Mã Phương Trung báo cho họ biết kế hoạch đã thay đổi?

- Bởi vì bây giờ ta không thể mạo hiểm nữa.

- Việc đó đâu phải mạo hiểm? Chẳng phải chàng rất tín nhiệm người đó sao?

Lão Bá không trả lời.

Vì ông không muốn Phượng Phượng tham gia quá nhiều vào việc đó.

Dù lúc này Mã Phương Trung chưa chết cũng không nhẫn tâm để vợ con mình chết trước. Đó là lẽ thường tình của mỗi người.

Bởi vì nếu vợ con y được sống thì khó tránh khỏi tiết lộ bí mật về Lão Bá.

Lão Bá hiểu điều này nên không dám mạo hiểm.

Ông lắc đầu nói:

- Bây giờ dù ta có muốn thế cũng không kịp nữa.

Phượng Phượng phản đối:

- Bây giờ vẫn còn kịp!

Cô ta không để Lão Bá nói, tiếp luôn:

- Hôm nay mới mồng năm, như vậy còn tới hai mươi canh giờ nữa mới đến trưa mồng bảy, đủ thời gian cho một người đến Phi Bằng bảo.

Ở mật thất không có ánh mặt trời này, làm sao mà Phượng Phượng tính toán được thời khắc chính xác như vậy?

Bởi vì nữ nhân giống như một loài thú, khi cần có giác quan thứ sáu rất linh nhạy.

Lão Bá hiểu điều này nên không tranh biện.

Ông chỉ hỏi một câu:

- Bây giờ ta biết bảo ai đi được?

Phượng Phượng đáp gọn:

- Thiếp!

Lão Bá chợt mỉm cười. Trong trường hợp này không có gì đáng cười cả.

Phượng Phượng đanh giọng nói:

- Thiếp cũng là người, có đủ tứ chi như bất kỳ ai khác. Vì sao không đi được?

Lão Bá trả lời rất đơn giản:

- Vì nàng không thể đi.

Phượng Phượng nghiến răng hỏi:

- Chàng không tin thiếp?

- Ta tin!

- Hay chàng cho thiếp là một nữ nhân yếu nhược vô dụng?

- Ta biết nàng không phải thế.

- Chàng sợ thiếp ra khỏi đây lập tức bị chúng bắt được hay sao?

Đến lúc này, Lão Bá mới gật đầu nói:

- Nàng đi còn nguy hiểm hơn Mã Phương Trung.

Phượng Phượng lại đề xuất ý kiến:

- Thiếp sẽ chờ đến khi trời tối hẳn mới đi.

- Dù trời tối chúng cũng có thể phát hiện được nàng, thậm chí còn dễ hơn trời sáng.

- Nhưng chúng đã yên trí rằng chàng đã viễn tẩu cao phi rồi, đâu phái người giữ ở đây nữa?

- Lục Hương Xuyên không phải là người bất cẩn. Hắn hành sự luôn luôn chu toàn.

- Nhưng bây giờ hắn có rất nhiều việc phải làm, và việc nào cũng trọng yếu cả.

Lão Bá tán thành ngay:

- Đúng thế!

Phượng Phượng nói tiếp:

- Vì thế, ít ra bản thân hắn không giữ mãi ở đây.

Lão Bá gật đầu. Điều này ông cũng đồng ý.

Phượng Phượng tiếp tục lập luận:

- Dù hắn có để người canh giữ ở đây cũng chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Bởi vì không ai nghĩ rằng chúng ta vẫn còn ở lại đây nữa.

Cả điều nay, Lão Bá cũng không phản đối.

Phượng Phượng lại nói:

- Vì thế Lục Hương Xuyên nhất định không để chủ lực của hắn lại đây.

Lão Bá hỏi:

- Nàng cho rằng nếu chúng có để lại người canh giữ ở đây thì vẫn đối phó được phải không?

- Chàng không tin sao?

Lão Bá nhìn cô ta, quan sát đôi bàn tay mảnh mai chỉ thích hợp cho việc âu yếm mà không hợp việc giết người.

Phượng Phượng hiểu cái nhìn đó, cười nói:

- Thiếp biết không phải bây giờ mà ngay từ lần gặp đầu tiên, chàng đã để ý đến tay thiếp rồi, để xem thiếp có phải là người đã từng luyện võ công không.

Lão Bá thừa nhận.

Ông không tìm thấy dấu vết của người có luyện võ trên bàn tay mềm mại của cô ta, đó cũng là lý do đầu tiên để ông chấp nhận.

Phượng Phượng nói:

- Nhưng chàng đừng quên rằng người luyện võ công không nhất thiết phải luyện bằng tay.

Dứt lời, tung chân phóng vút lên.

* * * * *

Bất cứ ai, tay đã luyện chưởng lực đều không thể qua mắt Lão Bá. Cả tay người nào luyện kiếm cũng vậy.

Ngay cả người từng luyện ám khí, ông nhìn qua cũng nhận ra ngay.

Nhưng Phượng Phượng lại luyện công phu khác, đó là Uyên Ương cước!

Bởi thế cô ta mới giấu được Lão Bá.

Bây giờ ông mới hiểu vì sao đôi chân cô ta có thể kẹp chặt đến thế.

Có lẽ cũng vì quá lâu ông không tiếp xúc với nữ nhân.

Chỉ trong chớp mắt, Phượng Phượng phóng ra tới năm cước. Cú đá thật nhanh và chuẩn xác và rất có uy lực.

Điều này thì Lão Bá nhận rõ.

Khi Phượng Phượng dừng chân lại, thần sắc vẫn bình thường. Không đỏ mặt, hơi thở cũng trầm ổn như không.

Lão Bá hỏi:

- Ai dạy cho nàng võ công đó?

Phượng Phượng đáp:

- Cao lão đại. Chị ấy cho rằng nữ nhân nên biết một chút võ công để khỏi bị người khi hiếp.

Cô ta nhoẻn miệng cười, nói thêm:

- Nhưng Cao lão đại bảo rằng, nữ nhân có luyện võ cũng không được để tay thô quá, nam nhân không thích như thế. Chị ấy còn nói rằng...

Cô ta chợt ngừng bặt, mặt đỏ bừng lên.

Lão Bá gặng hỏi:

- Cô ta nói gì?

Phượng Phượng ấp úng trả lời:

- Nói rằng, chân nữ nhân, chân càng săn chắc hữu lực, làm... việc đó... càng... đem khoái lạc cho nam nhân nhiều hơn...

Lão Bá nhìn hai chân Phượng Phượng, nhớ tới động tác của cô ta hôm đó.

Chợt ông nổi lên dục vọng.

Rất nhiều năm, ông chưa hề có dục vọng đột khởi như thế.

Phượng Phượng nhận ra ngay, đỏ mặt nói:

- Bây giờ không được. Chàng đang bị thương...

Cô ta cự tuyệt chỉ vì quan tâm đến Lão Bá mà thôi.

Đối với nam nhân, điều đó càng kích thích thêm và chỉ rất ít người khống chế được.

Còn may Lão Bá là một trong số người hãn hữu đó.

Ông thở dài nói:

- Xem ra, Cao lão đại không chỉ là người thông minh mà còn rất đáng sợ.

- Không!

Phượng Phượng mở to mắt, suýt nữa thì kêu to lên, nhưng cuối cùng thì âm lượng thốt ra vẫn không nhỏ:

- Vì sao? Vì sao vậy?

Lão Bá bình thản nói:

- Cho dù nàng có thể ra khỏi đây, vẫn không đến được Phi Bằng bảo.

- Có gì nguy hiểm lắm sao?

- Nhất định bây giờ dọc đường chúng đã rải đầy người. Nàng không biết chúng, nhưng chúng lại biết nàng.

Phượng Phượng nói:

- Thiếp không sợ.

- Nàng phải biết sợ.

- Chàng cho rằng võ công của thiếp quá kém hay sao?

Lão Bá trả lời:

- Theo ta biết thì thủ hạ của Lục Hương Xuyên có ít nhất năm mươi người đủ khả năng bắt sống nàng. Một trăm người đủ khả năng giết nàng.

Đương nhiên Lão Bá biết quá rõ điều này. Thủ hạ của Lục Hương Xuyên cũng là thủ hạ của ông.

Phượng Phượng cúi nhìn đôi chân của mình, lúc sau chợt hỏi:

- Chàng nói rằng chỉ có năm mươi người bắt sống được thiếp nhưng lại có một trăm người đủ khả năng giết thiếp?

Lão Bá giải thích:

- Đúng thế! Bắt sống so với giết, khó hơn. Việc đó mà nàng không hiểu thì làm sao dám xông pha trên giang hồ?

Phượng Phượng nói, giọng đã bớt tự tin hơn:

- Nhưng chúng sẽ không giết thiếp phải không?

Lão Bá gật đầu:

- Đúng thế! Bởi vì chúng quyết tra hỏi nàng cho bằng được ta đang ở đâu.

- Nếu vậy thì càng tốt.

Lão Bá nhíu mày hỏi:

- Tốt ở chỗ nào?

- Bởi vì nếu chúng hỏi, thiếp sẽ trả lời rằng chàng đã lên xe ngựa chạy xa rồi. Thiếp còn chỉ đường cho chúng đuổi theo nữa.

Nói những lời đó, mặt Phượng Phượng lộ vẻ đắc ý, chắc rằng cô ta thích thú vì nghĩ ra một điều mà Lão Bá không nghĩ ra.

Lão Bá hỏi:

- Nàng cho rằng chúng sẽ tin lời nàng ư?

Phượng Phượng khẳng định:

- Đương nhiên chúng sẽ tin. Bởi vì dù sao chúng còn cho rằng thiếp là người của chúng. Làm sao chúng lại nghĩ rằng chỉ mới đó mà... thái độ và tình cảm của thiếp đối với chàng đã thay đổi?

Cô ta chợt cúi đầu, đỏ mặt lên.

Lão Bá hỏi:

- Nếu chúng hỏi rằng, làm thế nào mà nàng chạy thoát ra được, lúc đó nàng sẽ trả lời sao?

Phượng Phượng trả lời ngay:

- Thiếp sẽ bảo rằng vì chàng bị thương rất nặng, tự biết mình không sống được lâu nên thả thiếp ra.

Lão Bá nhíu mày.

Phượng Phượng vội tiếp lời:

- Nhất định Lục Hương Xuyên sẽ tin điều đó, vì nếu chàng định giết thiếp thì đã giết từ lâu rồi.

Tới đó, cô ta ngước lên nhìn Lão Bá với ánh mắt yêu thương trìu mến, có cả sự cảm kích nữa.

Lão Bá cũng nhìn cô ta hồi lâu, rồi chợt lắc đầu nói:

- Ta vẫn không thể để nàng đi!

Phượng Phượng bỗng nắm chặt tay lại rồi đột nhiên bưng mặt khóc òa lên nói:

- Thiếp biết vì sao chàng không chịu để thiếp đi. Vì chàng không tin thiếp. Còn cho rằng thiếp sẽ phản bội chàng. Lẽ nào... đến bây giờ chàng... chàng còn chưa hiểu nỗi lòng của thiếp?

Lão Bá thở dài, nhẹ giọng nói:

- Ta biết nàng đi là chỉ vì ta. Nhưng nàng có biết ta không để nàng đi cũng là vì nàng không?

Phượng Phượng lắc đầu nguầy nguậy, kêu lên:

- Tôi không biết! Tôi cũng không hiểu!

Giọng Lão Bá càng dịu hơn:

- Bây giờ có thể nàng đã mang trong mình hài tử của ta rồi. Làm sao ta có thể để nàng mạo hiểm như thế được?

Bây giờ có lẽ ông tin vào điều nay hơn trước, vì tin rằng mình vẫn chưa già.

Bởi vì đã có dục vọng tất vẫn còn có hài tử.

Phượng Phượng thôi khóc, nói:

- Vì thế mà thiếp càng phải đi.

Lão Bá hỏi:

- Sao vậy?

Phượng Phượng đưa tay áo lau mắt, nói bằng giọng kiên quyết:

- Bởi vì thiếp không thể để hài tử của chúng ta sinh ra mà không có phụ thân!

Câu nói đó thật có trọng lượng.

Lão Bá lặng đi, đăm chiêu suy nghĩ.

Phượng Phượng lại bồi tiếp:

- Chắc chàng cũng tự biết rằng đây là niềm hy vọng cuối cùng của mình. Và chàng tuyệt đối không thể đánh mất niềm hy vọng đó. Cừu địch của chàng không phải một mình Lục Hương Xuyên mà còn có Vạn Bằng Vương. Chỉ bằng một mình chàng, quyết không thể thắng nổi chúng. Cho dù chàng có thể thoát ra khỏi đây cũng sa vào cái chết chờ sẵn ở nơi khác mà thôi.

Câu đó cô ta đã từng nói, nhưng bây giờ mang ý nghĩa khác, không ác ý như trước đây, và giọng nói của cô ta cũng rất khẩn thiết.

Lão Bá không biết trả lời thế nào, cũng không thể tranh luận, vì đó là sự thật.

Phượng Phượng bỗng quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:

- Cầu xin chàng hãy vì thiếp, vì con chúng ta và vì chính bản thân chàng mà hãy để thiếp đi. Nếu không thiếp thà sẽ chết trước mặt chàng.

Lão Bá trầm ngâm hồi lâu, sau cùng chậm rãi nói:

- Ở phía đông Phi Bằng bảo không xa có một thành nhỏ, trong thành có một tiêu cục, trước đây chủ nhân tiêu cục đó tên là Vũ Lão Đao. Sau khi Vũ Lão Đao chết, tiêu cục bị đóng cửa.

Mắt Phượng Phượng rực sáng, cô ta run giọng hỏi:

- Vậy là... chàng đã đồng ý?

Lão Bá không trả lời, nói tiếp:

- Nàng chỉ cần đi vào tiêu cục đó sẽ thấy một lão nhân rất thấp bé, chân lại thọt. Lão lùn đó sẽ hỏi nàng là ai. Nàng không được trả lời và đừng nói gì cả. Cứ chờ lão ta hỏi xong bảy lần, nàng sẽ nói là Tiềm Long Thăng Thiên, chỉ có bốn chữ như vậy, lão ta sẽ biết nàng được ta phái đến.

Phượng Phượng bổ nhào vào chân Lão Bá khóc to lên.

Cô ta thậm chí không biết mình nên vui hay buồn hay sung sướng?

Bất luận vui hay buồn thì từ bây giờ họ đã có hy vọng.

Nhưng nào ai biết đó là hy vọng gì?

* * * * *

Mật thất được kiến tạo vô cùng kỳ diệu.

Phượng Phượng bơi vào hồ nước đến bờ bên kia, tay khẽ ấn vào một phiến đá, lập tức cảm thấy dòng nước chảy ngay phía dưới thân thể mình.

Cô ta thuận theo dòng nước qua một khúc ngoặc rồi được cuốn lên cao, khi ngẩng đầu lên đã thấy sao nhấp nháy đầy trời.

Lần đầu tiên trong đời, cô ta thấy sao trời huy hoàng và rực rỡ đến thế.

Ngay cả không khí cũng thơm ngát dị thường.

Phượng Phượng khoan khoái thở vào một hơi thật sâu, lòng vui phơi phới, không nén được cất tiếng cười.

Cô ta không thể không cười, không thể không đắc ý.

Không ai lừa được Lão Bá. Không ai có thể bội phản Lão Bá.

Nghĩ đến câu đó, cô ta lại phì cười, tuy vậy tiếng cười hạn chế để phát ra nhỏ nhất.

Bây giờ chưa phải là lúc có thể cười thoải mái. Cô ta còn phải chờ, chờ đến khi Lão Bá không thể nghe tiếng cười của mình được nữa, lúc đó cô ta sẽ cười mặc sức.

Sao đầy trời.

Một thiếu nữ từ đáy giếng hiện lên. Tuy cô ta bận y phục nam nhân nhưng ngực áo ướt đẫm dính bết vào người nhô lên bộ ngực nữ nhân cùng mái tóc vẫn để nguyên, chứng tỏ thiếu nữ không phải giả dạng nam nhân mà bận y phục đó.

Ánh sao chiếu lên ánh mắt lấp lánh, đôi chân thon trắng muốt, đến dáng vẻ thanh xuân phơi phới của cô ta nhất định bất cứ ai cũng tin rằng đó là nữ thủy thần.

Đêm tịch mịch, không một âm thanh, cũng không thấy một nhân ảnh.

Chợt nữ thủy thần phá lên cười, cười đến nỗi gò cả lưng lại, đỏ cả mặt, như thể gặp chuyện gì đó thú vị nhất trên đời.

Cô ta cười vì chẳng những biết mình xinh đẹp hơn người khác mà còn thông minh hơn người khác.

Ít nhất là thông minh hơn Lão Bá.

Vì sao thiếu nữ lại có thể lừa được lão nhân? Ngay cả những lão nhân khôn ngoan lọc lõi hơn mình nhiều?

Có phải vì lão nhân thường cô đơn, vì thế khát vọng ái tình mãnh liệt hơn người khác?

Nhưng có thật nữ nhân này đã lừa dối được Lão Bá không?

Hay đó là cô ta chỉ tự lừa dối mình?

Bất luận thế nào, bây giờ Phượng Phượng đã tự do.

Và còn xinh đẹp nữa.

Cô ta cảm thấy mình tự do như ngôi sao, như ngọn gió, và toàn thân sung mãn sức thanh xuân cùng niềm hoan lạc.

Bây giờ, cô ta muốn cười bao nhiêu cũng được, muốn làm gì cũng được...

Nhưng cô ta cười hơi sớm một chút chăng?

Phượng Phượng bỗng dứt tiếng cười khi phát hiện thấy có một nhân ảnh.

* * * * *

Người đó như u linh từ âm ti hiện về, chỉ thấy thoáng qua rồi đứng bất động trong bóng tối.

Phượng Phượng cứng người lại, một lúc mới trấn tĩnh đưa mắt nhìn nhưng không thấy rõ diện mạo người đó, chỉ thấy đôi mắt ánh lên như mắt dã thú.

Cô ta chợt thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, khó nhọc cất tiếng hỏi:

- Ngươi... là ai?

Nhân ảnh vẫn đứng bất động, cũng không lên tiếng.

Phượng Phượng cố lấy hết can đảm, nói:

- Ta biết ngươi ở đây làm gì, và ngươi cũng nên biết ta mới phải!

Người được cắt giữ ở đây đương nhiên là thuộc hạ của Lục Hương Xuyên, thế nào hắn cũng tả lại dung mạo và hình dáng của cô ta cho thuộc hạ biết, thậm chí có thể vẽ cả chân dung cho chúng mang theo.

Lục Hương Xuyên là người hành sự chu đáo và thận trọng, mấy năm gần đây nổi tiếng khắp giang hồ.

Phượng Phượng cao giọng hỏi:

- Mau về báo với chủ nhân các ngươi...

Nhưng chưa dứt câu, cô ta chợt nghĩ rằng nếu đúng là thuộc hạ của Lục Hương Xuyên tất bây giờ đã xông vào rồi, sao còn đứng bí hiểm như thế?

Nghĩ thế, cô ta lại run lên.

Một cơn gió thổi tới làm Phượng Phượng lạnh run. Cô ta chợt nhận thấy y phục ướt sũng dính bết vào người, liền cố ý rủ áo làm hở cúc ngực để lộ ra đôi bầu vú trắng muốt.

Sao vẫn lấp lánh.

Phượng Phượng biết rằng ánh sao đủ soi rõ cặp nhũ hoa quyến rũ của mình. Đó là vũ khí hữu hiệu nhất để đối phó với nam nhân, mà cô ta tin chắc nhân vật bí ẩn kia là nam nhân mà thôi. Và nhất quyết hắn sẽ hàng phục.

Phượng Phượng là người biết phát huy hiệu lực vũ khí của mình đến mức tối đa.

Chỉ cần người kia không mù là trông thấy ngay, bởi Phượng Phượng đã chọn chuẩn xác góc độ.

Đối phương nhất định sẽ xiêu lòng, và lúc đó sẽ có biện pháp đối phó.

Người kia không mù, trái lại là một nam nhân mắt rất sáng.

Phượng Phượng bỗng rên rỉ rồi cúi xuống khép bớt ngực áo lại.

Cô ta không muốn để nam nhân được chiêm ngưỡng quá nhiều, vì biết đối phương đã nhìn đủ.

Bới cái gì cũng có mức độ của nó, bởi vì dù thức ăn ngon đến đâu thì ăn nhiều quá cũng phải ngán.

Phượng Phượng cúi xuống ôm bụng rên rỉ:

- Nhanh... đến dìu tôi... một chút... bụng tôi...

Người kia quả nhiên bước đến gần.

Phượng Phượng liếc nhìn đôi chân đối phương.

Hai bàn chân đi giày bố, thậm chí đã rách, nhưng bước đi rất trầm ổn.

Xem chừng công lao của cô ta không có tác dụng, vì nam nhân khi đã xiêu lòng thì không có bước chân ổn định như thế.

Nhưng người đi giày rách lại là chuyện khác, có thể hắn cho rằng nữ nhân xinh đẹp kia là một vị cô nương thân phận cao hơn mình mà không dám nói thì sao?

Khóe miệng cô ta thấp thoáng nụ cười giảo hoạt. Nhưng cô ta vẫn cúi người, tiếng rên rỉ càng to hơn, đáng thương hơn.

Đó cũng là vũ khí.

Tiếng rên rỉ rất dễ gợi lên dục vọng.

Phượng Phượng chẳng những không sợ mà còn biết cách lợi dụng dục vọng của nam nhân.

Quả thật bước chân người kia hình như có nhanh thêm một chút.

Phượng Phượng vươn tay:

- Nhanh lên... tôi chịu hết nổi rồi!

Câu đó thật dễ động tâm. Chính Phượng Phượng cũng động tâm vì câu nói của chính mình.

Nếu người kia là nam nhân đầy đủ mọi chức năng, tất đang xiêu hồn lạc phách.

Phượng Phượng tính toán rất chuẩn xác.

Ba bước...

Hai bước...

Bất thần Phượng Phượng phóng tới, tung liền hai cước, rồi lại ba cước liên hoàn.

Cô ta dốc tận lực tung ngũ cước liên hoàn lợi hại nhất. Bây giờ không cần biết đối phương là ai, cứ đá chết rồi hãy nói.

Phượng Phượng chưa từng tự tay giết người. Nghĩ đến việc người vừa sống sờ sờ bỗng nhiên bị mình đá chết, cô ta không khỏi thấy tim mình đập rộn lên.

Nhưng đúng lúc đó, Phượng Phượng cảm thấy cả hai chân đau nhói và đầu váng đi.

Tuy vậy cô ta cố tỉnh trí và nhận thấy hai chân mình bị đối phương cầm chặt, nhấc bổng lên như người ta xách một con gà vậy.

Phượng Phượng cố vùng vẫy nhưng càng đau hơn, cuối cùng cô ta chịu khuất phục, mất hết dũng khí và sự phản kháng.

Người kia không nói gì, xách cao Phượng Phượng lên nhìn tận mặt.

Vẻ mặt Phượng Phượng đầy thống khổ, đáng thương:

- Anh làm tôi đau quá, mau thả tôi ra.

Người kia không nói gì, lạnh lùng nhìn đối phương.

Mặt Phượng Phượng đẫm nước mắt.

Lại những tiếng kêu nức nở:

- Anh muốn làm gì tôi? Chẳng lẽ muốn... muốn...

Cô ta không nói ra từ đó.

Cô ta để cho nam nhân tự nghĩ ra từ đó và mặc sức tưởng tượng.

Đó là nghệ thuật mà cô ta học được.

Vẫn không có tác dụng.

Tiếp theo:

- Tôi xin anh... đừng làm thế! Tôi sợ... tôi còn là một hài tử.

Đó không phải là cầu cứu mà gợi ý. Gợi ý rằng mình có thể đưa đến lạc thú như thế nào.

Đó là vũ khí cuối cùng, cũng là vũ khí hữu hiệu nhất.

- Chân tôi gãy mất... tôi thật chịu không nổi nữa!

Cũng là lời gợi ý, vì chân cô ta không mang giày, trắng muốt, mịn và thơm...

Nhưng trên đời nếu có một nam nhân có thể cự tuyệt tất cả những lời mời mọc đó thì chính là người bí ẩn này.

Mắt người đó lến lạnh lùng, như hai mũi đao!

Cuối cùng Phượng Phượng đã hiểu ra mình gặp phải đối tượng đáng sợ thế nào.

Có thể người này không uy nghiêm như Lão Bá, không thâm độc như Lục Hương Xuyên, nhưng so với họ còn đáng sợ hơn.

Bởi vì cô ta bỗng nhìn ra trong ánh mắt đối phương có sát khí.

Thông thường, khi người ta có sát khí, vẻ mặt đều điên cuồng hoặc tàn khốc.

Nhưng người này lại không kèm theo hai yếu tố đó, trái lại vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, bình tĩnh lạ lùng.

Phượng Phượng thấy máu mình như đông lại, không nói nữa.

Thật lâu sau, người kia mới bắt đầu lên tiếng:

- Ngươi còn nói gì nữa không?

Phượng Phượng thở hắt ra:

- Không!

Bấy giờ cô ta đã hiểu dù mình có dùng biện pháp nào để đối phó đều không có tác dụng.

Người kia lạnh lùng tiếp:

- Rất tốt! Bây giờ ta hỏi một câu thì ngươi trả lời một câu.

Phượng Phượng thều thào hỏi:

- Nếu như... tôi... không trả lời... thì sao?

- Nếu ngươi không trả lời, trước hết ta sẽ bóp vỡ đôi chân này!

Tuy giọng nói khá bình tĩnh, nhưng không ai dám hoài nghi hiệu lực của câu đó.

Người đó lại nói tiếp:

- Nếu không chịu trả lời câu thứ hai, ta sẽ bót nát cả hai tay!

Phượng Phượng toát mồ hôi, run giọng:

- Tôi... tôi hiểu. Anh hỏi đi!

Câu hỏi đầu tiên:

- Ngươi là ai?

- Tôi họ Hoa, tên là Phượng Phượng.

- Vì sao ngươi tới được đây và đến làm gì?

Phượng Phượng hơi do dự.

Không phải cô ta do dự vì sợ tiết lộ bí mật về Lão Bá mà chỉ vì không thể đoán được sau khi nói ra mình sẽ chịu hậu quả thế nào.

Nếu người này là bằng hữu của Lão Bá, nói ra những bí mật về ông ta đối với cô ta là việc hết sức nguy hiểm.

Nhưng không nói thì hậu quả đã được báo trước.

Phượng Phượng rất giỏi nói dối, vì đó là một bộ phận của nghề nghiệp cô ta.

Nhưng trước mặt con người đáng sợ này, nói dối có làm hắn tin không thì cô ta không dám chắc.

Người kia thốt:

- Ngươi để ta chờ lâu rồi đó!

Đột nhiên người kia nhíu mày rồi bất ngờ giộng mạnh Phượng Phượng xuống đất đồng thời tung mình lao vút lên.

Phượng Phượng bị một cú đau tưởng chừng gân cốt vỡ nát cả và chút nữa ngất đi.

Chỉ thấy người kia lao mình vào bóng tối.

Ngay lúc ấy từ đêm đen hiện ra hai nhân ảnh.

Hai người này động tác cực nhanh, chớp mắt ánh đao đã lấp lánh, không nói một lời vung đao chém tới người kia, một nhằm vào yết hầu, một chém xuống tiểu phúc.

Hai thanh đao một thượng một hạ, không những nhanh mà còn được phối hợp rất nhịp nhàng.

Chỉ cần nhìn đao pháp đủ xác định hai tên kia là người sát nhân chuyên nghiệp.

Chỉ tiếc rằng chúng chưa phải thuộc hạng nhất lưu.

Cả hai thanh đao vừa chém xuống đã bật ngược lên băng vào bóng tối.

Tiếp đó là hai thân hình bắn cao lên rồi rơi huỵch xuống đất, nằm thẳng cẳng.

Phượng Phượng đã chú ý quan sát khi biết mình được cứu viện, nhưng thậm chí người kia xuất thủ thế nào cũng không nhận thấy, ngay cả tiếng kêu của hai nạn nhân cũng không kịp phát ra.

Nhưng cô ta lại nghe được một âm thanh rất kỳ dị làm người ta phải rùng mình thất đảm, đó là tiếng xương vỡ vụn.

Phượng Phượng chưa từng nghe những thanh âm đó.

Ánh sao rất hiền hòa, đêm rất yên tĩnh và thanh bình, nhưng âm thanh đó làm ánh đao và đêm tối trở nên tàn khốc.

Phượng Phượng bỗng run cầm cập, hai hàm răng đánh vào nhau và cô ta sắp sửa mửa ra.

Người kia xách hai tử thi ném vào phòng gần đó, còn hai thanh đao thì vứt xuống giếng.

Phượng Phượng nhận ra chỗ mà người kia giấu tử thi là phòng bếp của nhà họ Mã.

Những động tác mà người kia thực hiện hết sức nhanh và chuẩn xác, không lãng phí thời gian chút nào.

Chỉ chốt lát, người kia đã hoàn thành, lại đứng đối diện với Phượng Phượng.

Thậm chí cô ta không đủ thời gian để phản ứng, nói cho chính xác là không dám phản ứng.

Bỗng nhiên Phượng Phượng nghĩ đến một người:

- Mạnh Tinh Hồn! Hắn là Mạnh Tinh Hồn!

* * * * *

Cô ta chưa từng gặp Mạnh Tinh Hồn.

Chàng xưa nay không thích đến Khoái Hoạt Lâm để tìm nữ nhân và hầu như chưa từng xuất hiện ở đó.

Mà dù chàng xuất hiện thì vào lúc mà không ai biết được.

Trước đây có một số người ở Khoái Hoạt Lâm, nhất là các kỹ nữ, xì xầm về một nhân vật bí ẩn có quan hệ mật thiết với Cao lão đại, tên là Mạnh Tinh Hồn, là một thích khách vô cùng đáng sợ.

Tuy vậy không ai gặp Mạnh Tinh Hồn, cũng không ai biết diện mạo nhân vật bí ẩn đó ra sao, như một bóng ma ẩn hiện đâu đó.

Mãi đến khi chàng gặp Tiểu Điệp, người ta mới biết nhiều về Mạnh Tinh Hồn.

Phượng Phượng tuy chưa từng gặp nhưng lại biết chàng!

Cô ta từng ở Khoái Hoạt Lâm rất lâu. Khi cô ta còn nhỏ mới mười ba, mười bốn tuổi từng nghe lời đồn rất thần bí rằng ở Khoái Hoạt Lâm có một thứ u linh không ai nhìn thấy, có tên là Mạnh Tinh Hồn.

Gần đây cô ta lại nghe Lão Bá nói đến nhân vật đó.

Chính Phượng Phượng đã gợi nên chuyện này với Lão Bá.

Trước tiên, cô ta hỏi:

- Ông có thân nhân nào không?

- Có... có một nhi nữ.

- Chị ấy lấy chồng rồi ư?

Lão Bá miễn cưỡng gật đầu.

- Vậy chàng rể là ai?

- Mạnh Tinh Hồn!

Lão Bá chỉ thuận miệng mà thốt ra cái tên ấy, không ngờ lại làm cho Phượng Phượng kinh dị đến như vậy.

Cô ta lặng đi một lúc rồi mới hỏi:

- Ông không muốn đi tìm họ hay sao?

- Không! Ta không muốn để chúng liên lụy.

* * * * *

Đã rất lâu, Mạnh Tinh Hồn không còn giết người nữa.

Bây giờ chàng buộc phải giết người. Và sau khi mọi việc đã xong, tuy chàng vẫn bình tĩnh nhưng cố nén để khỏi nôn thốc ra.

- Mạnh Tinh Hồn! Ngươi là Mạnh Tinh Hồn!

Nghe câu đó, chàng kinh hãi kêu lên:

- Ngươi làm sao biết được ta là ai?

Phượng Phượng nói:

- Không những ta biết ngươi là Mạnh Tinh Hồn mà còn biết ngươi là con rể của Lão Bá!

Không ngờ cô ta vừa dứt câu thì thấy nhân ảnh lướt tới, chỉ chớp mắt vai cô ta đã bị Mạnh Tinh Hồn chộp cứng.

Mạnh Tinh Hồn quát hỏi:

- Ngươi biết Lão Bá?

Phượng Phượng cố giữ bình tĩnh:

- Chẳng lẽ chỉ mình ngươi biết ông ta thôi sao?

- Ngươi làm thế nào biết được ông ấy?

- Đó là việc của ta, không liên quan gì đến ngươi!

Bấy giờ thái độ cô ta đã thay đổi, vì thấy mình đang ở thế mạnh.

Mạnh Tinh Hồn cũng cảm thấy thế, liền hỏi:

- Ngươi với Lão Bá có quan hệ thế nào?

Phượng Phượng vênh mặt đáp:

- Quan hệ của ta với Lão Bá còn thân thiết hơn ngươi nhiều. Tốt nhất ngươi đừng hỏi ta cặn kẽ như thế, nếu không...

- Nếu không thì sao?

- Nếu không ngươi phải gọi ta bằng một danh từ rất khó nghe. Bởi vì sau này ta sinh hài tử, nó sẽ là tiểu cậu của ngươi! Khi đó ngươi đối với ta phải cho lễ phép.

Mạnh Tinh Hồn kinh ngạc nhìn đối phương. Không chỉ kinh ngạc mà con nghi hoặc nữa.

Đương nhiên chàng cũng thấy thiếu nữ này rất xinh đẹp, rất quyến rũ, đồng thời cũng nhận ra bản tính dâm đãng ti tiện của cô ta.

Mạnh Tinh Hồn nhớ lại màn kịch trước đó nghĩ thầm:

- Một người có thể bán cả bản thân mình thì còn ai là không dám bán?

Chàng nghĩ không ra là sao Lão Bá lại có thể quan hệ thân thiết với hạng người như vậy?

Phượng Phượng nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi không tin ta ư? Hay không vừa lòng với ta?

Cả hai điều đó, Mạnh Tinh Hồn không phủ nhận.

Phượng Phượng hừ một tiếng nói tiếp:

- Ta biết ngươi đã đoán ra ta là loại người thế nào, vì thế mới không vừa lòng với ta. Nhưng so với ta, ngươi cao quý hơn bao nhiêu? Ngươi chẳng phải cũng là hạng người như ta sao? Cũng bán mình như ta sao?

Cô ta bĩu môi, rồi nói tiếp:

- Thậm chí ta còn đáng giá hơn ngươi. Bởi vì ta còn có thể mang khoái lạc đến cho người khác, còn ngươi chỉ biết một việc giết người mà thôi!

Mạnh Tinh Hồn thấy trong lòng trào lên một nỗi thống khổ vô biên.

Chàng nghiến chặt răng lại, từ từ buông vai Phượng Phượng ra.

Bấy giờ ngực áo của Phượng Phượng vẫn còn phanh rộng lộ cả đôi đầu vú, nhưng cô ta không nghĩ đến chuyện che nó lại, chỉ đong đưa đôi nhã châu, nhoẻn miệng cười nói:

- Thật ra ta không nên nặng lời với ngươi như vậy. Bởi vì từ nay chúng ta đã là người một nhà.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Ngươi... cũng từ chỗ Cao lão đại hay sao?

Phượng Phượng gật đầu:

- Vì thế ta mới nói chúng ta cùng một hạng người. Nếu ngươi khách khí với ta, ta cũng khách khí với ngươi. Nếu ngươi giúp ta, ta cũng sẽ tìm cách giúp ngươi.

Mạnh Tinh Hồn nhìn vẻ đắc ý của cô ta, tưởng chừng như nôn thốc ra.

Lúc sau, chàng lạnh giọng hỏi:

- Đã như thế, tất ngươi biết Lão Bá hiện ở đâu?

Phượng Phượng ỡm ờ:

- Cái đó còn phải xem hoàn cảnh...

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Xem gì?

- Xem ngươi có hiểu ý ta không?

Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:

- Ta hiểu!

Chàng hiểu rằng Phượng Phượng sợ mình nói ra điều gì bất lợi trước mặt Lão Bá.

Phượng Phượng cười nói:

- Ta biết ngươi là người hiểu sự, không phải là kẻ lắm lời.

Chợt giọng cô ta trở nên ngọt ngào:

- Chúng ta trước đây là người một nhà, sau này cũng là người một nhà. Nếu chúng ta hiểu và thông cảm nhau thì càng tốt.

Mạnh Tinh Hồn nắm chặt tay vì sợ mình sẽ không nhịn nổi mà giáng cho ả một tát.

Chàng thật không hiểu sao Lão Bá lại cần hạng người như vậy, đi tìm đến thứ nữ nhân dâm đãng đó?

Lẽ ra Lão Bá mới nhìn qua cũng biết rõ bản chất cô ta mới phải.

Mạnh Tinh Hồn đương nhiên không hiểu, vì chàng không phải là Lão Bá. Và cũng có thể chàng còn trẻ.

Giữa người trẻ và người già có một cự ly rất dài. Vì thế cách nhìn của họ đối với mỗi vấn đề đều không đồng nhất.

Bởi thế người già thường cho thanh niên là ấu trĩ và ngu muội, trái lại thanh niên cũng có nhận xét tương tự đối với họ.

Lớp trẻ tuy cần tôn trọng ý tưởng và trí tuệ của lão nhân, nhưng tôn trọng không phải là tán thành.

Cả sự phục tùng cũng thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện