” Tào Dục, mày nghĩ mày là ai hả?” Rốt cục gã động chủ cũng nổi khùng, “Bọn tao với mày không thù không oán, nếu không phải bị buộc đến bước đường cùng thì ai lại nghĩ đến chuyện tìm một người chết làm tấm bia đỡ đạn cho phiền phức chứ hả? Mày nói không cho phép thứ gì trên thế giới này tổn thương đến hắn, thế nhưng kẻ luôn tổn thương đến hắn chính là mày!”

” Câm mồm!” Tào Dục giận dữ hét lên.

Gã động chủ càng hả dạ, “Hiện tại tao còn nghi ngờ một chuyện, căn bản là mày đã giết chết hắn ta đúng không! Mày giết hắn còn chưa đủ, còn không muốn cho hắn được yên ổn mồ yên mả đẹp. Mày luôn miệng nói hắn vẫn ở bên cạnh mày nhưng trên thực tế linh hồn của hắn đã sớm chạy mất rồi! Bằng không mày sẽ không để lão chuột già phải chiêu hồn làm gì! Đừng tưởng rằng những chuyện mà mày đã làm không có ai biết, bọn tao cũng không phải là một lũ ngu.”

Hắn nói nhiều như vậy, ngược lại Tào Dục càng tỉnh táo lại, “Thực ra các người biết hay không biết, đâu có gì khác nhau nữa.” Hắn không cần che giấu sát khí trong giọng nói, cười lạnh lùng, “Dù sao bí mật của Hồ Nguyệt Quang tôi đã biết được không sai biệt lắm rồi.”

Trâu Vân nói: “Lời ấy của Tào công tử là ý gì? Chẳng lẽ muốn vắt chanh bỏ vỏ sao?”

Tào Dục nói: ” Tôi vốn nghĩ giữ lại cho các người một mạng, đáng tiếc, các người không biết nghe lời.”

San Hô nói: “Tào Dục! Chúng tôi chẳng qua là do anh mời về giúp đỡ, không phải chó săn của anh. Anh đã tìm được bí mật của Hồ Nguyệt Quang, tại sao không để chúng tôi rời khỏi đây?”

Trâu Vân nói: ” Đúng vậy, Tào công tử, chỉ cần anh thả chúng tôi rời khỏi đây, Trâu mỗ đảm bảo, chúng tôi tuyệt đối không đem chuyện bí mật của nơi đây để lộ ra nửa chữ.”

Những người khác đều hưởng ứng.

Trâu Vân thấy Tào Dục không nói lời nào, tưởng là hắn đã động tâm, lại nói: “Hơn nữa nhất định sẽ không làm cho Tào công tử gặp phiền toái, việc này xoá bỏ toàn bộ, ai cũng sẽ không nhắc lại nữa, Tào công tử nghĩ như thế nào?”

Tiếng hưởng ứng càng ngày càng mạnh.

” Nghe có vẻ không tồi.” Tào Dục nói, thế nhưng tôi càng tin tưởng người chết hơn.”

“Mày!”

Ánh sáng trong động bỗng dưng tắt ngúm.

Tiếng mắng nhiếc căm phẫn rất nhanh chìm ngập trong tiếng la hét cùng tiếng cầu dao kéo xuống! Tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, sơn động lâm vào một trận hỗn loạn.

A Bảo khẩn trương rụt rụt thân thể, muốn lui về phía sau, đột nhiên nghe được Phan Triết kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức thanh âm đè thấp hết sức của Mị Nương vang lên cách đó không xa, “Mang tôi rời khỏi đây mau.”

Phan Triết nói: ” Cửa động lớn bao nhiêu hẳn là cô đã thấy được, làm sao mang cô đi được?”

“Anh sẽ có biện pháp.” Mị Nương nũng nịu nói.

Tay của A Bảo khoát lên cẳng chân của Phan Triết. Cậu cảm thấy rõ ràng cơ thể của hắn đều đang co cụm lại, nghĩ đến thủ đoạn của Mị Nương, trong đầu A Bảo hiện lên cảnh tượng của vạn con rắn bò qua thì không khỏi rùng mình một cái.

Phan Triết nói: “Trừ phi dùng cái đục để mở rộng cửa động.”

” Mặc kệ dùng cái đục hay là dùng thuốc nổ, tóm lại mang tôi rời khỏi chỗ này mau.” Mùi máu dần dần bay ra từ trong động, điều này làm cho tiếng nói của ả càng trở nên cấp bách.

Phan Triết cười khổ nói: “Tôi không mang theo đục cũng không mang theo bom.”

” Chúng ta đây liền cùng chết!” Mị Nương âm trầm nói.

Ấn Huyền đột nhiên nói: ” Ở một chỗ khác trong động có lối ra.”

” Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng sao?” Mị Nương cười lạnh.

Phan Triết nói: “Nếu tôi là cô tôi sẽ thử tin tưởng, ít nhất còn có một đường sinh cơ. Không phải các người vừa mới nói đó sao, không thù không oán thì cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.”

Mị Nương nói: “Con người vốn kì quái như vậy đấy. Khi ta gặp may mắn tuyệt không hy vọng có người khác gặp may mắn giống mình, nhưng vào lúc xúi quẩy ta lại hy vọng mỗi người đều xúi quẩy như mình.”

Ấn Huyền nói: “Chỉ còn lại có năm người.”

“Cái gì?” Trong lòng Mị Nương căng thẳng.

” Tính cả ngươi ở trong đó, trong động còn lại năm người.” Ngữ điệu Ấn Huyền vẫn lạnh như băng trước sau như một, trong bóng tối giơ năm ngón tay nhìn không thấy như thế này có khác chi Vô Thường lấy mạng.

Hô hấp của Mị Nương dần dần hỗn loạn.

“Bốn.” Ấn Huyền thản nhiên nói.

“Lối, lối ra ở nơi nào!” Mị Nương dồn dập hỏi.

Ấn Huyền nói: ” Đi dọc tường hướng bên phải, ước chừng hai mươi thước, chỗ cao hai thước có một khối đá nổi lên, quẹo phải, bên dưới sẽ có lối ra.”

” Nếu như anh gạt tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các người.” Mị Nương khẽ uy hiếp.

A Bảo thầm nghĩ: Tổ sư gia là truyền nhân của Quỷ Thần tông, tổ tông chân chính của quỷ, nếu cô làm quỷ, vậy còn không phải dâng lên hai tay mặc người ta bắt chẹt sao? “Vậy con rắn phải làm sao bây giờ?” Thời điểm Phan Triết mở miệng Mị Nương đã rời khỏi.

A Bảo đem một cái phù định thân nhét vào trong tay hắn: “Anh từ từ dán lên nó đi.”

Phan Triết hít sâu một hơi, chậm rãi nâng tay, đem phù định thân dán lên thân con rắn đang quấn trên cổ, lại nhẹ nhàng kéo nó xuống, dùng sức ném ra ngoài, sau đó hấp tấp nói: “Đi mau.”

A Bảo nói: “Đi đâu vậy?”

Phan Triết bị hỏi thì nghẹn họng. Bọn họ vừa mới từ gian phòng đá chui ra đến đây, nếu đi thì chỉ có thể là đường rút lui. Hắn nhớ lại bản đồ trên tường, lẩm bẩm nói: “Không đúng, nơi này hẳn là còn có một cái lối ra nữa.”

Trong lòng ngực A Bảo bỗng nhiên có tiếng động, Tứ Hỉ chậm rãi lấp ló, như là thử thăm dò nhô đầu ra nói: “Đại nhân?”

A Bảo nói: “Em không có việc gì chứ?”

“Em không biết, từ sau khi vào sơn động liền hỗn loạn, gần như không thở nổi, vừa mới tỉnh lại, cảm giác hít thở không thông rốt cục cũng mất rồi. Ủa, âm khí bên ngoài nặng quá ha!” Tứ Hỉ càng không ngừng hấp khí.

” Đã chết nhiều người như vậy, nhất định sẽ có âm khí: ” Phan Triết đột nhiên dừng lại.

A Bảo cũng đột nhiên phản ứng trở lại, “Bọn họ đã chết, chẳng phải là biến thành......”

Quỷ!

Ấn Huyền nói: “Bọn họ đều bị bắt đi hết rồi.”

A Bảo nhớ tới Trân Châu từng nói qua, rơi vào trong tay Tào Dục sẽ sống không bằng chết, không khỏi rùng mình, “Không phải nói có bốn con cá lọt lưới sao?”

Ấn Huyền nói: “Bọn họ hẳn là đã chạy đi rồi.”

Thân thể Phan Triết rụt lui trở về, chân vừa lúc đá đến bả vai của A Bảo thì vội rụt chân nói: “Chúng ta vừa tìm đường vừa tán gẫu đi.”

Ấn Huyền nói: “Nơi này hẳn là còn có một con đường.”

A Bảo lén lút quay đầu lại, đèn pin trong tay vừa mới mở ra liền nhìn thấy Ấn Huyền lẽ ra ở phía sau nhoáng lên một cái rồi biến mất.

“......”

Phan Triết thúc giục nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

A Bảo tắt đèn pin đi, lui về phía sau.

Tứ Hỉ thật vất vả mới được giải thoát, vui như sáo chui ra trước chui ra sau, lúc thì hỏi tại sao bọn họ xuất hiện ở chỗ này, lúc thì lại hỏi sức mạnh cường đại kia làm sao mà biến mất.

A Bảo giải thích trong chốc lát liền cảm thấy được miệng khô lưỡi khô, vì thế dứt khoát ngậm miệng lại.

A Bảo rốt cục chui ra từ trong động, ngồi ở trên nắp quan tài đá, vừa định thở ra một hơi, liền cảm thấy nắp quan tài đột nhiên trầm xuống.

“Tổ sư gia.” Cậu theo bản năng bắt được Ấn Huyền.

Ấn Huyền phản thủ ôm thắt lưng cậu, sau đó ở thời điểm nắp quan tài sắp rời khỏi thông đạo thì nhảy lên, dùng tay trái cùng hai chân chống đỡ vách tường, đứng ở giữa không trung.

Cái nắp quan tài trở xuống gian phòng đá, đậy lên thi thể của Nghiêm Bách Cao.

“Hử?”

Phía dưới vang lên âm thanh nghi hoặc của Tào Dục.

A Bảo níu lấy Ấn Huyền, cảm thấy thắt lưng sắp bị cắt đứt. Sớm biết rằng cậu có nhiều cơ hội phải dùng đến sức lực của phần eo như vậy, lúc trước nên tập luyện động tác nằm ngửa ngồi bật dậy cho cái eo nhiều một chút.

Tiếng bước chân vang lên, từng bước đi về phía này.

Ấn Huyền ngẩng đầu nhìn hướng lên trên.

Ánh sáng trong phòng đá không đủ để chiếu lên trên, thế nhưng Ấn Huyền có thể cảm giác được Phan Triết đang cúi đầu nhìn xuống.

” Các người xuất hiện đi.” Tào Dục đột nhiên dừng bước chân.

A Bảo cúi đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy đôi giày bên cạnh quan tài.

“Các người yên tâm, tôi sẽ không đối đãi với các người như đối đãi với bọn Trâu Vân đâu.” Tào Dục lạnh nhạt nói.

Có quỷ mới tin tưởng hắn!

Không đúng, có quỷ cũng không tin tưởng hắn!

A Bảo hừ lạnh trong lòng, lập tức cảm thấy Ấn Huyền bất thình lình nhảy xuống, ở trên nắp quan tài nhẹ nhàng nhún một chút, sau đó nhảy sang bên cạnh.

A Bảo vừa rơi xuống đất liền đề phòng nhìn về phía Tào Dục.

Tào Dục đứng ở bên cạnh quan tài, một thân áo sơmi ô vuông hưu nhàn, ánh sáng của dạ minh châu làm cho khuôn mặt của hắn nhìn qua trông giống một con chó cưng lông xù vô hại. Hắn vỗ tay nói: “Thân thủ tốt, trách không được ngay cả trấn hồn thú trong trấn hồn tháp cũng không làm gì được các người.”

Ấn Huyền vẫn đỡ thắt lưng A Bảo như trước, hiển nhiên làm tốt công tác chuẩn bị tùy thời chiến đấu.

Tào Dục nhìn ra sự cảnh giác của hắn, mỉm cười nói: “Các người là do anh trai của tôi mời đến hẳn là biết tôi chỉ là một người thường, không cần đề phòng tôi như vậy.”

A Bảo nói: “Vừa rồi hình như có rất nhiều người chết bất bình thường dưới tay một người thường đó thôi.”

“Quả nhiên vừa rồi các người vẫn ở đó.” Trong mắt Tào Dục lóe ra tinh quang.

Quả nhiên nói chuyện với hắn một chút cũng không thể sơ suất.

A Bảo chán nản mím chặt môi.

Tào Dục nói: “Bất quá cậu yên tâm. Các người không hề động tới thân thể của Bách Cao, chỉ bằng điểm này, tôi có thể tha cho các người một con ngựa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện