Ở vị trí cách đảo Hòn Mốc chừng chục hải lý, trên bầu trời, một kiện Phi Hành Chu rơi vào trạng thái im ắng bất động.

Ngay khoang thuyền có bốn người, hai nam hai nữ, đúng là bọn Võ Thiện Nhân rồi.

Thần sắc của hắn lúc này vô cùng ngưng trọng, đôi mắt chăm chú nhìn về khoảng không phía trước giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Vừa rồi, Phi Hành Chu đang trên đường di chuyển thì bỗng nhiên bị một nhóm binh lính xông tới cản đường.

Sau màn truy hỏi, Văn Khánh nhận ra thân phận bọn chúng chính là thủ hạ dưới trướng Phan Quân nên đã ra tay giết sạch.
Lúc trông thấy một tên sử dụng Truyền Âm Phù, Võ Thiện Nhân định ngăn cản nhưng đáng tiếc không kịp.
Ban đầu, hắn vốn dự tính sẽ lặng lẽ tiến nhập đảo Hòn Mốc, sau đó mới tìm cơ hội hành động.

Nhưng bây giờ tình thế thay đổi, không thể nào áp dụng kế hoạch đó được nữa.

Hành tung của mình sớm đã bại lộ, nếu cố tình đi vào đảo chẳng hoá tự chui đầu vào lưới hay sao? Để tránh lọt bẫy phục kích của kẻ địch, chi bằng yên tĩnh ở đây chờ đợi.


Theo hắn dự đoán, không lâu sau sẽ có thêm người tự động kéo đến cho mà xem.
Quả nhiên, chưa tới một tuần trà, một đầu linh thú phi hành cấp bốn xuất hiện trong tầm mắt.

Nhìn kỹ, trên lưng linh thú chở một đội ngũ chừng mười người.
Đến khi khoảng cách đôi bên còn trăm trượng thì bọn chúng đột ngột đứng lại giữa không trung.
Ngay lập tức Văn Khánh nhận ra người đến là ai.

Hắn liền tiến lại gần Võ Thiện Nhân nhỏ giọng thông báo: “Thiện Nhân huynh đệ, gã mặc áo trắng đứng đầu hàng chính là Phan Hải, con nuôi của Phan Quân.

Tu vi của hắn là Thánh Cấp sơ kỳ.”
Võ Thiện Nhân khẽ gật đầu, dùng ánh mắt cẩn trọng thăm dò động thái của đối phương.
Chính lúc đó, Phan Hải cất giọng mở màn: “Văn Khánh, anh em ngươi quả nhiên vẫn còn sống!”
Văn Khánh lớn giọng đáp trả: “Phan Hải, ngươi là đồ khốn nạn! Cha ta đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi cùng Phan Quân lập mưu hại chết cha ta! Những kẻ vong ân bội nghĩa như các ngươi trước sau gì cũng gặp quả báo!”
Phan Hải cười phá lên: “Thắng làm vua, thua làm giặc! Nắm đấm trong tay ai lớn thì người đó là anh hùng.

Ngươi ngần này tuổi đầu mà không hiểu đạo lý đơn giản đó sao? Ha ha ha…”
Điệu cười vừa dứt, ánh mắt hắn bỗng quét qua Thanh Tú đang ở cạnh Văn Khánh, nói oang oang: “Thanh Tú, hẳn là muội cũng rõ tình cảm của ta dành cho muội.

Hôm nay đại cục đã định, chỉ cần muội chịu theo ta, ta sẽ cầu xin nghĩa phụ tha chết cho muội!”
Thanh Tú tính tình vốn mềm yếu nhưng đứng trước kẻ thù không hề sợ hãi, liền mắng: “Ngươi câm miệng đi! Ta có chết cũng không lấy hạng ăn cháo đá bát như ngươi!”
Phan Hải cười nhạt, không thèm chú ý tới nàng nữa.

Tiếp theo đó, hắn đảo một vòng quan sát, lúc nhìn thấy thân hình lồi lõm mê hoặc của Thu Thuỷ thì đôi con ngươi sáng rực như đèn pha, tỏ rõ vẻ thèm muốn.
“Ơ kìa, ở đây còn có một đại mỹ nhân nữa sao? Tốt lắm! Tốt lắm! Khửa khửa…!”
Trông thấy cặp mắt dơ bẩn của Phan Hải đảo tới đảo lui, Võ Thiện Nhân tức khí đứng ra quát: “Thằng nhãi ranh hôi tanh! Còn nhìn nữa coi chừng ta móc cặp mắt chó của ngươi xuống đó!”
Thanh Tú và Thu Thuỷ đang ở bên cạnh mình, vậy mà thằng chó chết kia dám nảy sinh chủ ý xấu xa trong đầu.

Đối với hai nữ nhân này, mặc dù chưa đến mức phát sinh tình cảm nam nữ nhưng trước hành động và lời nói của Phan Hải, chung quy hắn vẫn cảm thấy không vui.

Nhất là cái giọng cười của nó, nghe thực đê tiện và dâm đãng!
Phía đầu bên kia, Phan Hải đã sớm nhận ra tu vi Vương Cấp trung kỳ của Võ Thiện Nhân.


Về phần Thu Thuỷ thì hắn không thể nào nhìn ra manh mối.

Tuy nhiên, dựa vào tuổi tác đánh giá, trong lòng hắn thầm suy đoán đối phương hẳn là tu luyện một bí pháp nào đó che giấu khí tức mà thôi.
Nghe Võ Thiện Nhân chửi mình, Phan Hải hung hăng quát: “Ngươi là ai?”
Võ Thiện Nhân tròn mắt hỏi: “Phan Hải, ngươi không nhận ra ta à?”
Phan Hải ngạc nhiên: “Ta và ngươi từng gặp nhau sao?”
Võ Thiện Nhân làm điệu bộ than thở: “Ta họ Ông, tên là Nội Ta! Ngươi đã nhớ ra chưa?”
Phan Hải không có sự phòng bị, buột miệng hỏi: “Ngươi là Ông Nội Ta?”
Chỉ chờ có thế, Võ Thiện Nhân nhe răng cười khoái trá: “Đúng vậy, cháu ngoan! Ta chính là ông nội ngươi đây.

A ha ha…”
Nghe màn đối thoại trên, Thu Thuỷ khẽ đưa tay che miệng cười.

Nàng từng chứng kiến qua công phu miệng lưỡi dẻo quèo quẹo của Võ Thiện Nhân nên không quá ngạc nhiên.

Duy chỉ có huynh muội Thanh Tú là chưa kịp thích ứng, biểu hiện trên gương mặt hai người trở nên rất đặc sắc.
Phan Hải da mặt đen hơn đít nồi, tức giận muốn xì khói: “Khốn kiếp! Tao phải giết chết mày!”
Khí tức trên người hắn tức thời bùng nổ, trên tay đột nhiên xuất hiện một cây giáo màu trắng xám, chiều dài gần hai trượng, có đầu sắc nhọn.
Sau khi hét vang một tiếng phô trương thanh thế, thân hình Phan Hải lao thẳng tới Phi Hành Chu, chính xác là nhằm ngay vị trí mà Võ Thiện Nhân đang đứng.
Tiểu Thử đang cuộn mình nằm gọn trong vòng tay của Thanh Tú, trông thấy Phan Hải hùng hổ xông đến liền truyền âm: “Lão Đại, thằng oắt con này cứ để cho đệ xử lý!”
Võ Thiện Nhân từ chối bảo: “Không cần, đệ ở ngoài quan sát là được rồi!”
Trước đó, hắn đã đáp ứng Thu Thuỷ sẽ tham dự kỳ đại hội tranh tài, vậy nên muốn nhân cơ hội này kiểm tra xem thử thực lực của bản thân mình hiện đạt tới mức độ nào.
Tiểu Thử kêu chít chít nhắc nhở: “Huynh nhớ cẩn thận đó!”
Võ Thiện Nhân tinh thần vừa động, Hoàng Kim Chuyên ngay lập tức ném ra, đồng thời Phong Quyển Tàn Vân nhanh chóng thi triển, thân hình biến mất tại chỗ.
Phan Hải mới bay được nửa đường, chợt thấy trước mặt lấp loáng ánh sáng, khi nhìn kỹ mới phát hiện hoá ra là một cục gạch màu vàng đang nhắm vào mình.
Tốc độ của cục gạch này vô cùng nhanh, bên ngoài bề mặt toả ra một cỗ khí tức kỳ dị mờ mờ ảo ảo.
Kiến thức của hắn không tệ, dĩ nhiên nhận ra đây là một kiện linh bảo.

Tuy nhiên, cây giáo trong tay hắn cũng là một kiện linh bảo hạ đẳng tương đối lợi hại, vì vậy hắn không thèm né tránh mà dùng ngọn mác đâm thẳng về phía trước, lấy cứng đối cứng.
“Choang!”

Hai kiện linh bảo va chạm tạo nên một hồi âm thanh khô khốc.
Hoàng Kim Chuyên bị đánh văng ngược trở ra.
Đúng lúc đó, thân hình Võ Thiện Nhân quỷ mị hiện lên giữa không trung, vươn tay túm lấy Hoàng Kim Chuyên, đồng thời chân linh khí từ trong đan điền cấp tốc chuyển hoá thành linh lực dung nhập vào Hoàng Kim Chuyên, rồi hắn vung tay nện một cú thực mạnh.
Phan Hải cảm thụ khí tức cuồng bạo trên người Võ Thiện Nhân toả ra thì giật mình: “Hắn chỉ là Vương Cấp trung kỳ, vì sao bá khí lại mạnh như vậy?”
Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng tinh thần Phan Hải vẫn giữ được sự tỉnh táo cần thiết, theo đó, ngọn giáo trong tay thuận thế đâm lên, hướng tới Hoàng Kim Chuyên đối chiến.
Lần này, một tiếng nổ long trời vang lên.
“Bồng!”
Trung tâm vụ va chạm không gian bạo động kịch liệt, không khí chung quanh hoá thành từng luồng kình phong quét ra khắp bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt, thân hình của Võ Thiện Nhân và Phan Hải bắn dội ngược về hai hướng khác nhau.
Kết quả màn giao thủ chớp nhoáng đôi bên ngang tài ngang sức, song phương không một ai bị thương.

Cơ mà thần sắc của Phan Hải có phần khó coi.

Đối thủ trước mắt chỉ là một tên Vương Cấp trung kỳ, trong khi đó tu vi của hắn là Thánh Cấp sơ kỳ, thế mà không chiếm được chút lợi thế nào.

Mặc dù một chiêu vừa rồi không dùng hết sức mình nhưng điều này vẫn khiến cho Phan Hải thực sự nổi giận, cảm giác giống như bị đánh rơi hết mặt mũi.
Đặc biệt, hắn phát hiện cục gạch màu vàng kia không những tốc độ cực nhanh mà còn vô cùng kiên cố, ngay cả ngọn giáo trong tay hắn cũng không tài nào phá vỡ.

Trong số những loại binh khí thường thấy, hắn chưa bao giờ nghe nói qua một thứ binh khí có hình thù kì dị như thế.
Hắn hướng về Võ Thiện Nhân quát hỏi: “Cục gạch trên tay ngươi là vũ khí quái quỷ gì vậy?
Võ Thiện Nhân cười một cách đắc ý: “Đây là Đả Cẩu Hoàng Kim Chuyên! Chính là vũ khí ta dùng để đánh chó! Hắc hắc…”
Phan Hải nghẹn cứng họng, hoả khí trong bụng càng lúc càng bùng cháy dữ dội.
“Lão toét! Có giỏi thì nếm thử Chuẩn Tâm Quyết của ta!”
Ngay lập tức, linh lực trên người hắn cuồn cuộn đổ ra, miệng gầm lên, tay trái múa một đường giáo tung người lên cao mấy trượng, rồi mạnh mẽ bổ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện