Đứng trên Phi Hành Chu, thời khắc này Hồng Diễm vẫn đang cố gắng áp chế sự hỗn loạn bên trong cơ thể.

Khi nhìn thấy Thiên La Kiếm Khí ngưng tụ, đôi con ngươi tức thì co rút.
Từng nghe Thiên La Kiếm Khí là một bộ linh thuật vô cùng lợi hại, do đảo chủ đời thứ nhất của Hòn Dầu sáng tạo ra, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền!
Phía sau lưng Hồng Diễm, sắc mặt Võ Thiện Nhân xanh như tàu lá chuối, chân tay mềm nhũn.

Dưới cỗ up áp cường đại khuếch tán, hắn cảm giác như có ngọn núi lớn đang đè lên đầu mình.
Bỗng gương mặt Hồng Diễm hiện lên một sự điên cuồng.
Từ trong cơ thể, đột nhiên một chùm sáng kỳ ảo thoát ra, nháy mắt đã hoá thành một thân ảnh, diện mạo so với Hồng Diễm giống nhau như đúc.

Chỉ là thân ảnh ấy có phần quái dị, chẳng khác nào làn sương khói mờ nhạt.
Mà bản thân Hồng Diễm lúc này toàn bộ hành động đình chỉ, đôi mắt trống rỗng, biến thành một cái xác vô hồn.

Võ Thiện Nhân tròn mắt kinh dị.

Ở khoảng cách gần nên hắn cảm nhận rất rõ ràng, khí tức thân ảnh kia có chút quen thuộc, tương tự khí tức từng bắt gặp trên người lão Kim.

Sau khi thử dùng thần thức thăm dò thì quả nhiên không hề phát hiện linh lực dao động.
Trước màn trình diễn bất ngờ, cả bọn Hòn Dầu Thất Hiệp kinh hoàng rú lên: “Nguyên Thần Xuất Khiếu!”
Bọn họ đều là người có kiến thức phi phàm nên chỉ cần đảo sơ qua liền nhận ra chân tướng.
Những cường giả tu luyện đến giai đoạn Thần Cấp linh hồn bắt đầu quá trình ngưng thực, có thể thi triển thần thông Nguyên Thần Xuất Khiếu, đưa linh hồn ra ngoài cơ thể mà không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Khi nhìn thấy nguyên thần của Hồng Diễm hiện thân, trái tim người nào người nấy như muốn bắn văng khỏi lồng ngực, đầu óc mụ mị đi.
Không ngờ người mà bọn chúng muốn giết lại là một vị Thần Cấp cường giả! Nếu trước đó biết được sự thực thì làm sao dám hành động thiếu thận trọng như vậy chứ?
Thời khắc này mũi tên đã rời khỏi dây cung, không thể thu lại được nữa.

Chỉ hi vọng Thiên La Kiếm Khí có thể xoá sổ được nguyên thần đối phương, nếu không quãng đời về sau sẽ chẳng một ai được yên ổn.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Theo sự khống chế của Ân Trường Giang, Thiên La Kiếm Khí tốc độ trảm xuống nhanh hơn, tựa hồ không gì trên đời có thể ngăn cản.
Nguyên thần Hồng Diễm bàn tay vươn ra, Liềm Đoạt Mệnh lập tức xuất hiện.
Kế đó, một cỗ tinh thần lực khủng bố toả ra bốn phương chung quanh.

Dưới sự điều động của tinh thần lực, chỉ trong sát na, tất cả thổ nguyên tố nằm trong phạm vi trăm trượng điên cuồng hội tụ về cánh tay.
Diễn biến thực tế rất nhanh!
Thiên La Kiếm Khí xé rách không gian trực tiếp nện xuống.
Cùng lúc đó, nguyên thần của Hồng Diễm giống như hoá thành một vị chiến thần, tay cầm Liềm Đoạt Mệnh bay vút lên không trung.
“Phá Giáp Xuyên Vân!”
Sau tiếng hét, Liềm Đoạt Mệnh hào quang rực sáng, mang theo nguồn năng lượng Thổ thuộc tính cường đại vô song xả thẳng vào Thiên La Kiếm Khí.

“Bồng… Bồng…”
“Ầm… Ầm…”
Thời khắc song phương va chạm lập tức gây ra một cơn chấn động kịch liệt, vang vọng khắp phiến thiên địa.
Nguồn năng lượng bùng nổ xuyên phá không gian, trong chớp mắt, khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Trên bầu trời liên tiếp vang lên những vụ nổ đinh tai nhức óc.

Có cảm tưởng không gian chung quanh vụ nổ bị hai cỗ lực lượng thi nhau xé toạc ra.
Mặt biển dưới chân bỗng nhiên khuấy động, vọt lên hàng chục cột nước cao gần trăm thước.
“Ầm… Ầm…”
Liềm Đoạt Mệnh bộc lộ một sức công phá thực là khủng khiếp!
Phong vân biến sắc!
Con người biến sắc!
“Đoàng!”
Giằng co trong giây lát, Thiên La Kiếm Khí rốt cuộc vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn.
Hòn Dầu Thất Hiệp đồng thời phun máu, sắc mặt một thoáng trắng bệch như vôi.
Cả đám người hoa mắt, chóng mặt, đầu óc quay cuồng, lảo đảo.
Không ai nhận biết được chuyện gì đang xảy ra!
Diễn biến quá nhanh và bất ngờ khiến cho cả bọn hoảng sợ cuống cuồng cả lên, vội vàng thi triển các biện pháp phòng ngự.
Bỗng bên tai mỗi người truyền tới một đoạn âm thanh lạnh như băng: “Các ngươi là Hòn Dầu Thất Hiệp đúng không? Đợi ta hồi phục tu vi sẽ tìm đến Hòn Dầu đòi lại món nợ ngày hôm nay!”
Một lúc lâu sau, đợi khi trời quang mây tạnh thì ngay vị trí Phi Hành Chu bóng dáng Hồng Diễm và Võ Thiện Nhân đã hoàn toàn biến mất.
Nhị đệ Âu Dương Hoàng Nguyên vẫn chưa hết bàng hoàng: “Đại sư huynh! Nữ ma đầu này không ngờ lại là Thần Cấp cường giả?”
Tứ đệ Bành Trọng Nhân sắc mặt chẳng khá hơn, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Đại sư huynh, đệ thấy bà ta thân mang trọng thương, chắc là không thể tiếp tục kiên trì nên mới mau chóng bỏ trốn.

Hay là chúng ta đuổi theo, nhân cơ hội trừ đi mối hậu hoạ?”

Đại sư huynh Ân Trường Giang lắc đầu nói: “Đối phương sử dụng nguyên thần lực thi triển Dịch Chuyển Tức Thời, huynh đệ ta làm sao bắt kịp? Ngộ nhỡ tình hình thực tế không như phán đoán thì chẳng phải gây thêm hận thù đôi bên hay sao?”
Tam đệ Phương Nam lo lắng: “Lần này chúng ta đắc tội với đối phương, chỉ sợ là không lâu sau đối phương sẽ tìm đến Hòn Dầu trả thù!”
Thất đệ Bá Hồng Quân liền nói: “Hòn Dầu Thất Hiệp xưa nay hành động quang minh chính đại, tuyệt đối không thẹn với lòng! Cho dù bà ta là Thần Cấp cường giả cũng không thể không nói lý lẽ!”
Ân Trường Giang nói: “Bản thân huynh đệ ta vốn coi nhẹ chuyện sống chết, nhưng chỉ sợ đối phương nổi điên tìm tới Hòn Dầu chém giết lung tung thì chúng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!”
Bá Hồng Quân phản bác: “Bảy đứa đệ tử thân truyền đều bỏ mạng oan uổng dưới tay bà ta, ngay cả lục sư huynh đến giờ chưa rõ sống chết.

Mối thù này đệ tuyệt đối không bỏ qua!”
Thoáng trầm ngâm, Ân Trường Giang thở dài bảo: “Ta thấy chuyện này chưa chắc đã đơn giản như vẻ bề ngoài.

E là còn có căn nguyên ẩn giấu bên trong.

Chỉ trách người làm sư huynh ta không tra hỏi kỹ càng đã nôn nóng ra tay.

Ôi, bây giờ có hối thì quá muộn!”
Âu Dương Hoàng Nguyên cương quyết nói: “Đại sư huynh không cần tự trách mình! Chuyện đâu còn có đó! Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, người đến thì chém! Hòn Dầu Thất Hiệp mà phải run sợ trước kẻ thù sao?”
Lại nghe Phương Nam nghi hoặc nói: “Số lượng Thần Cấp cường giả ở Thần Châu không nhiều nhưng vì sao trước nay chưa từng nghe qua danh tiếng một nhân vật như vậy? Còn thằng nhóc kia nữa, chẳng rõ là có quan hệ gì mà khiến bà ta nhất mực bảo vệ hắn?”
Âu Dương Hoàng Nguyên xua tay: “Chuyện này không vội! Sau khi quay trở về đảo chúng ta sẽ sai người điều tra rõ ràng.”
Nghe những lời này, Ân Trường Giang cho là đúng, liền khẩn trương bảo: “Việc cần kíp trước mắt là đi xem thử tình hình của ngũ đệ và lục đệ, sau đó gấp rút quay trở về phụng mệnh sư phụ.”
Những người khác không ai có ý kiến gì thêm, sau cùng theo chân đại sư huynh bay xuống dưới biển tìm người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện