Chế Kha thành chủ rời đi được một lúc lâu bỗng ngoài cửa vọng lại những tiếng bước chân dồn dập.
Kiều My vừa ngẩng đầu nhìn liền phát hiện ra Dương Quá đi cùng với một lão nhân áo tím, chính là Đào Thanh trưởng lão.
Dương Quá cất giọng gọi: “Biểu muội! Đào Thanh trưởng lão đã đến rồi!”
Đào Thanh bước đến gần, chắp tay nói: “Vấn an đại tiểu thư!”
Không cần hỏi Kiều My cũng đoán biết là cái tên Dương Quá lẻo mép kia đã bắn tin về đảo Nam Du rồi.
Nàng hung hăng trừng mắt cảnh cáo hắn một cái, hỏi: “Lại là ngươi ton hót phải không?”
Dương Quá tỏ vẻ quan tâm, nói: “Ta cũng vì sự an toàn của muội, cho nên mới…”
Kiều My cắt ngang bảo: “Cho nên mới truyền tin cho cha ta hử?”
Dương Quá bị nàng chặn họng thì không biết trả lời ra sao, cũng may là có Đào Thanh trưởng lão nói đỡ vài câu.
“Chuyện này đại tiểu thư không nên trách Quá công tử! Sự việc xảy ra bên trong Vạn Hoa Lầu rất nguy hiểm, điện chủ vô cùng lo lắng cho đại tiểu thư nên mới tức tốc sai phái lão phu đến đây một chuyến.”

Kiều My xua tay nói: “Thôi bỏ đi, bỏ đi! Các ngươi chỉ biết suốt ngày đem cha ra doạ ta.”
Đào Thanh bỗng nhắc đến Chế Kha: “Vừa rồi lão phu có gặp được Kha thành chủ bên ngoài.

Nghe nói là hắn phụng mệnh đại tiểu thư đi làm việc gì đó quan trọng?”
Kiều My khẽ giật mình, cũng may là Chế Kha kín mồm kín miệng không giống như tên Dương Quá này.
Nàng bèn thản nhiên đáp: “Đúng vậy, bổn tiểu thư có chút công việc cần hắn thực hiện.”
Đào Thanh gật đầu, không truy hỏi gì thêm mà lên tiếng nhắc nhở: “Đại tiểu thư rời nhà đã mấy tháng, điện chủ và phu nhân hiện rất mong nhớ người.”
Nghe giọng điệu, Kiều My liền biết là lão chuẩn bị đề cập điều gì, bèn gạt đi: “Ta còn chưa du ngoạn hết phong cảnh ở Mê Linh, khi nào chơi chán ta tự khắc sẽ về.”
Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, huống hồ trong lòng nàng còn đang lo nghĩ đến chuyện của Võ Thiện Nhân, đâu thể rời đi lúc này.
Đào Thanh rất hiểu tính cách của đại tiểu thư, vì vậy không hề tỏ vẻ tức giận, chỉ bảo: “Không lâu nữa sẽ diễn ra đại hội tranh tài mười năm một lần của hai mươi mốt đảo.

Đại tiểu thư quên rồi sao?”
Kiều My chu môi bảo: “Còn mấy tháng nữa mới đến thời điểm khai mở đại hội, ngươi gấp gáp gì chứ?”
Đào Thanh lắc đầu nói: “Đó là đại tiểu thư không biết, kỳ đại hội này không giống mọi lần mà sẽ có thêm sự góp mặt của đám thiên tài đến từ Thánh Viện.

Vì vậy, chúng ta cần phải chuẩn bị chu đáo, không được để Vũ Thần Điện đánh mất uy danh.”
Dương Quá đứng một bên im giữ im lặng nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng xen vào: “Thánh Viện mà Thanh trưởng lão vừa nhắc tới phải chăng ở gần thành Thăng Long, Thánh Tổ là một vị Đế Cấp cường giả tên gọi Hùng Vương?”
Kiều My cũng từng nghe đến chuyện này, kinh ngạc hỏi: “Thánh Viện nằm bên ngoài Thần Châu, vì sao cũng đến tham dự đại hội?”
Đào Thanh giải thích: “Nội tình cụ thể lão phu không rõ, nhưng điện chủ yêu cầu đại tiểu thư lập tức quay trở về, mục đích muốn người tranh thủ khoảng thời gian này mau chóng đột phá Thánh Cấp sơ kỳ.”
Sự tình liên quan đến danh dự của Vũ Thần Điện thì không thể đơn giản bỏ qua được.
Suy nghĩ một lát, Kiều My liền quyết định: “Vậy để ta sắp xếp chút công việc.


Hai ngày sau sẽ khởi hành quay về đảo Nam Du.”
Nghe được những lời đó, Đào Thanh mỉm cười, ôn hoà nói: “Cũng được, vậy thì lão phu sẽ ở đây chờ đợi.”
Rời khỏi thành Mê Linh hướng về Vạn Hoa Cung.
Bên trong đại sảnh Trường Sinh Điện hiện lên thân ảnh của bốn vị cung phó.

Biểu hiện của cả bốn người lúc này đều tỏ ra vô cùng lo lắng và bất an.
Cung phó Phương Thuỳ đánh tiếng hỏi: “Các vị đã có tin tức gì của tôn chủ chưa?”
Thảo Chi lắc đầu đáp: “Mấy ngàn cung nữ toả ra tìm kiếm trăm dặm quanh đây nhưng không nghe được tin tức của tôn chủ.”
Phương Trinh thần sắc lo âu, nói: “Tôn chủ không có mặt, chúng ta bây giờ biết làm thế nào?”
Cung phó Thanh Mai lên tiếng trấn an: “Mọi người không cần hoảng sợ! Mặc dù Hồng Diễm lợi hại nhưng tôn chủ của chúng ta cũng là Thần Cấp cường giả.

Bên trong Vạn Hoa Lầu tôn chủ đã truyền âm cho ta thông báo mọi người không được manh động.

Huống hồ, theo sát tôn chủ còn có chị em Như Ý, Cát Tường.

Ba người liên thủ há lại thua một mụ Hồng Diễm hay sao?”
Chỉ vì một tia khí tức phát ra từ đạo Nguyên Thần Chi Lực mà cho đến giờ phút này, ai nấy đều đinh ninh Võ Thiện Nhân tu vi Thần Cấp cường giả.

Nếu biết được sự thực bên trong, không hiểu bộ mặt của họ sẽ đặc sắc đến cỡ nào? Có khi còn kinh ngạc rớt cả cằm xuống đất ấy chứ!
Lại nói, kể từ khi Võ Thiện Nhân xuất hiện, đời sống ở Vạn Hoa Cung đã bắt đầu khởi sắc, thay da đổi thịt từng ngày.
Ban đầu bốn vị cung phó vốn có chút không phục nhưng nhìn vào thành quả gặt hái mấy năm nay ai nấy đều trở nên tin tưởng mười phần.
Theo bọn họ nhận định, tôn chủ tâm cơ cực cao, mọi lời nói, hành động đều được tính toán cẩn thận.


Người không chút phản kháng để cho Hồng Diễm thoả mái bắt đi chắc hẳn là có mục đích của mình.
Những lời của Thanh Mai giống như liều thuốc trợ tim, giúp tinh thần các vị cung phó phấn chấn trở lại.
Ngồi một lát, bỗng Phương Thuỳ nhớ đến trận chiến trên bầu trời Vạn Hoa Cung.

Bà ta cùng em gái Phương Trinh đứng bên dưới mặt đất theo dõi nên không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Chế Kha và Hồng Diễm.
Lúc này nghi hoặc nói: “Không rõ vị cường giả giao chiến cùng Hồng Diễm là ai?”
Khi đấy Thanh Mai ở Vạn Hoa Lầu nên nắm được một chút nội tình, bèn nói: “Người đó là thành chủ Mê Linh, Chế Kha.”
Phương Trinh ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Kha thành chủ cũng có xung đột với Hồng Diễm?”
Thanh Mai lắc đầu đáp: “Trong Vạn Hoa Lầu, tôn chủ gặp được một vị cô nương.

Hình như hai người quen biết nhau từ trước.

Chế Kha thành chủ chính do cô nương ấy gọi đến!”
Phương Trinh cả kinh: “Cái gì? Cô nương ta là người thế nào mà có thể sai bảo cả một vị thành chủ Thần Cấp cường giả.”
Trong đầu Thanh Mai nhớ tới một chi tiết, liền trả lời: “Cô nương ấy đến từ Vũ Thần Điện!”
Ba vị cung phó còn lại thần tình sửng sốt, càng lúc càng tò mò những bí mật cất giấu trên người tôn chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện