Bên trong toà động phủ của Hồng Diễm, không gian trở nên im ắng lạ thường.
Một ngày một đêm trôi qua, Hồng Diễm rốt cuộc vẫn chưa quay trở lại.
Ba người bọn Võ Thiện Nhân lúc này khoanh chân ngồi thổ nạp, tuy nhiên trong lòng mỗi người đều có chút hồi hộp và lo lắng.
Họ biết rất rõ, sự yên lặng hiện thời chỉ là dấu hiệu cho một cơn bão sắp sửa ập đến.
Cả ba cố gắng giữ vững sự thanh tỉnh, tâm lý luôn đặt trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Cứ thế, cho đến thật lâu sau, bỗng nhiên ba người nghe thấy bên ngoài thạch thất phát ra những tiếng động lạ truyền tới.
Võ Thiện Nhân sắc mặt biến hoá: “Hồng Diễm quay trở về rồi! Các nàng cần hết sức cẩn thận, hãy nhớ kỹ những gì mà ta dặn dò.”
Như Ý quay sang nhìn hắn, trong ánh mắt có chút phức tạp, song vẫn đáp: “Vâng! Tướng công yên tâm!”
Quả nhiên, chưa đến một tuần trà thì cánh cửa mật thất bật mở, thân hình nảy nở của Hồng Diễm tức thì xuất hiện.
Ánh mắt bà ta đảo qua ba người, khi phát hiện bọn chúng vẫn giữ nguyên trạng thái cũ thì bỗng loé lên một sắc thái kỳ lạ.
Bỗng bà ta cất giọng mỉa mai: “Đám chuột nhắt tụi bay vẫn chưa chịu buông bỏ à?”
Võ Thiện Nhân cùng Như Ý, Cát Tường mở bừng mắt.
Khi nhìn vào Hồng Diễm bỗng phát hiện bà ta có điểm bất thường, sắc mặt chẳng hiểu vì lý do gì mà trở nên trắng nhợt.
Võ Thiện Nhân nghi hoặc: “Sư cô, người bị thương?”
Hồng Diễm hừ lạnh: “Hừ! Không phải chuyện của ngươi!”
Võ Thiện Nhân cảm thấy rất kinh ngạc, bèn dò hỏi: “Sư cô thần thông quảng đại, không biết là kẻ đui mù nào đã chọc giận người?”
Bỗng nhiên Hồng Diễm sầm mặt nói: “Chẳng phải là do đứa sư điệt tốt là ngươi ban cho hay sao?”
Nghe bà ta nói vậy, Võ Thiện Nhân giật thót mình, sau cùng trong đầu hiện lên duy nhất một cái tên: “Kiều My!”
Lúc ở Vạn Hoa Lầu, bên cạnh Kiều My ngoài Dương Quá đã từng gặp thì còn có hai người đàn ông lạ mặt, đều là Thánh Cấp cường giả.
Sau đó lại nghe bọn chúng nhắc đến Chế Kha thành chủ gì đó.
Vì vậy, Võ Thiện Nhân suy đoán việc này nhất định có liên quan đến nàng.
Tuy nhiên, ngoài mặt hắn giả bộ ngây ngô: “Sư cô nói vậy là có ý gì?”
Hồng Diễm không thèm trả lời, chỉ hỏi một câu: “Mau nói thật cho ta biết, mụ già Hồ Tâm đó rốt cuộc đã đi đâu?”
Võ Thiện Nhân cả kinh, cố gắng giữ bình tĩnh đáp: “Chẳng phải ta đã sớm nói rồi ư? Sư phụ hiện đang bế quan trong mật thất Trường Sinh Điện.”
Hồng Diễm tức khí, vung tay cách không tát một cái chát: “Láo toét! Đến bây giờ còn dám khua môi múa mép trước mặt ta?”
Lúc này, Võ Thiện Nhân đang giả bộ đan điền vẫn còn bị phong ấn nên không thể sử dụng chân linh khí hộ thân, đành trơ mình lãnh trọn một tát nảy lửa.
Trong bụng chứa đầy nộ khí nên Hồng Diễm dùng lực rất mạnh, làm cho thân thể hắn bị hất văng, nện thẳng vào vách động.
Như Ý, Cát Tường la hoảng, chạy đến đón đỡ: “Tướng công, người có sao hay không?”
Hồng Diễm mở to mắt kinh ngạc: “Tướng công? Các ngươi đã thành thân?”
Gương mặt Võ Thiện Nhân hằn lên năm ngón tay đỏ hỏn.
Hắn đưa tay lau vệt máu trên miệng, cầm tay Như Ý, Cát Tường nói: “Ta và các nàng thực lòng yêu thương nhau.
Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên chứ?”
Trông bọn chúng tỏ rõ vẻ “tình chàng ý thiếp”, bỗng Hồng Diễm phá lên cười: “Hồ Tâm à Hồ Tâm! Ngươi cả đời dốc lòng vì Vạn Hoa Cung nhưng cuối đời lại hồ đồ mất rồi! Xem ra không cần ta nhúng tay vào thì Vạn Hoa Cung cũng sẽ tự huỷ hoại trong tay ngươi đó thôi.
Ha ha ha…”
Võ Thiện Nhân tức giận nói: “Chớ có sỉ nhục sư phụ ta!”
Hồng Diễm liếc mắt nhìn hắn, lại hỏi: “Sư phụ ngươi hiện thời đang ở đâu?”
Căn cứ vào thái độ đối phương, Võ Thiện Nhân khẳng định là bà ta đã đi đến Vạn Hoa Cung điều tra, sau khi không tìm thấy sư phụ mới quay trở về đây.
Hắn nhanh trí nói: “Chắc là sư phụ không thấy đám bọn ta trở về nên ra ngoài tìm rồi.”
Trong con ngươi của Hồng Diễm loé lên những tia sáng thất thường.
Bà ta không vặn hỏi thêm gì nữa, cất bước tiến về bộ bàn ghế có trong thạch thất rồi đặt mông ngồi xuống.
Võ Thiện Nhân giở giọng cầu xin: “Hay là sư cô hoá giải phong ấn rồi thả bọn ta đi.
Ta sẽ cầu xin sư phụ giúp người trị thương.
Sư phụ vốn có tấm lòng nhân từ, còn là một Thất Phẩm Linh Đan Sư, chỉ cần người đồng ý thì sư cô sẽ mau chóng hồi phục.”
Hồng Diễm quắc mắt nói: “Ta mà thèm đi cầu xin kẻ thù của mình à?”
Võ Thiện Nhân than thở: “Đều là sư tỷ, sư muội một nhà, sư cô hà cớ chi mà phải khổ như vậy?”
Hồng Diễm tức giận quát: “Câm miệng! Còn nói nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi xuống.”
Nói đoạn, bà ta lim dim đôi mắt, giống như chuẩn bị tiến vào trạng thái trị thương.
Võ Thiện Nhân cả mừng, biết đây chính là cơ hội tốt không thể bỏ qua, bèn cố tình quay sang nói to: “Như Ý! Cát Tường! Trên người các nàng còn hai viên linh đan ngũ phẩm đúng không? Nay các nàng đã là nương tử của ta thì cũng nên hiếu kính với sư cô.
Hãy mang ra đưa cho sư cô trị thương đi.”
Như Ý, Cát Tường vốn đã được Võ Thiện Nhân dặn dò trước, liền đáp: “Vâng!”
Kế đó, trên tay mỗi người bỗng xuất hiện một chiếc bình ngọc màu xanh, đôi chân chậm rãi tiến về phía Hồng Diễm.
Thời khắc này, Võ Thiện Nhân vô cùng hồi hộp, cố gắng che giấu trái tim đang đập nhanh và mạnh trong lồng ngực, nói với theo: “Sư cô! Chút lòng thành mong người hãy nhận lấy!”
Hồng Diễm mở mắt, nhìn thấy hai con nha đầu cung kính đứng trước mặt mình, suy nghĩ một lát bèn vung tay thu hai chiếc bình ngọc.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, bà ta mở nắp bình đổ ra lòng bàn tay, quả nhiên có hai viên linh đan ngũ phẩm rơi ra, mang theo một mùi hương cực kỳ nồng đượm.
Đáng chú ý, trên thân đan dược còn có bốn đoạn lôi văn, chứng tỏ đã được Lôi Kiếp tẩy luyện bốn lần.
Bà ta xem xét kỹ lưỡng, thấy đan dược không có vấn đề gì thì khuôn mặt hơi giãn ra, nhàn nhạt mở miệng: “Hừ! Xem ra ngươi rất biết cách làm người, hơn hẳn mụ sư phụ già khú đế của ngươi nhiều đó!”
Võ Thiện Nhân ngoài mặt cười nói: “Sư cô quá khen!” Đồng thời trong đầu gấp gáp truyền âm: “Như Ý! Cát Tường! Nhân lúc bà ta không cảnh giác mau hành động!”
Như Ý, Cát Tường nhận được tín hiệu, tinh thần lập tức bùng nổ, trong sát na ngắn ngủi, tu vi Thánh Cấp đỉnh phong vốn được che giấu triệt để bạo phát.
Chưa hết, trên tay mỗi người đột nhiên xuất hiện một cây đàn tranh, một xanh, một vàng.
Mỗi cây đàn có chiều dài hơn một thước.
Chất liệu mặt đàn được làm bằng một loại gỗ quý ngàn năm.
Dây đàn được kết từ hai mươi mốt sợi tơ mỏng và dẻo dai, nghe nói là lông của một đầu linh thú tương đối lợi hại.
Đây chính là một cặp linh bảo hạ đẳng có tên gọi Ngọc Nữ Song Cầm.
Năm xưa, lão cung chủ đã kỳ công đặt một vị Trung Đẳng Linh Bảo Sư chế tạo dành tặng riêng cho hai nàng.
Ngọc Nữ Song Cầm huyền phù trước mặt.
Như Ý, Cát Tường đặt tay vào phím đàn, bất ngờ cùng nhau gảy một khúc nhạc huyền diệu.
Một ngày một đêm trôi qua, Hồng Diễm rốt cuộc vẫn chưa quay trở lại.
Ba người bọn Võ Thiện Nhân lúc này khoanh chân ngồi thổ nạp, tuy nhiên trong lòng mỗi người đều có chút hồi hộp và lo lắng.
Họ biết rất rõ, sự yên lặng hiện thời chỉ là dấu hiệu cho một cơn bão sắp sửa ập đến.
Cả ba cố gắng giữ vững sự thanh tỉnh, tâm lý luôn đặt trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Cứ thế, cho đến thật lâu sau, bỗng nhiên ba người nghe thấy bên ngoài thạch thất phát ra những tiếng động lạ truyền tới.
Võ Thiện Nhân sắc mặt biến hoá: “Hồng Diễm quay trở về rồi! Các nàng cần hết sức cẩn thận, hãy nhớ kỹ những gì mà ta dặn dò.”
Như Ý quay sang nhìn hắn, trong ánh mắt có chút phức tạp, song vẫn đáp: “Vâng! Tướng công yên tâm!”
Quả nhiên, chưa đến một tuần trà thì cánh cửa mật thất bật mở, thân hình nảy nở của Hồng Diễm tức thì xuất hiện.
Ánh mắt bà ta đảo qua ba người, khi phát hiện bọn chúng vẫn giữ nguyên trạng thái cũ thì bỗng loé lên một sắc thái kỳ lạ.
Bỗng bà ta cất giọng mỉa mai: “Đám chuột nhắt tụi bay vẫn chưa chịu buông bỏ à?”
Võ Thiện Nhân cùng Như Ý, Cát Tường mở bừng mắt.
Khi nhìn vào Hồng Diễm bỗng phát hiện bà ta có điểm bất thường, sắc mặt chẳng hiểu vì lý do gì mà trở nên trắng nhợt.
Võ Thiện Nhân nghi hoặc: “Sư cô, người bị thương?”
Hồng Diễm hừ lạnh: “Hừ! Không phải chuyện của ngươi!”
Võ Thiện Nhân cảm thấy rất kinh ngạc, bèn dò hỏi: “Sư cô thần thông quảng đại, không biết là kẻ đui mù nào đã chọc giận người?”
Bỗng nhiên Hồng Diễm sầm mặt nói: “Chẳng phải là do đứa sư điệt tốt là ngươi ban cho hay sao?”
Nghe bà ta nói vậy, Võ Thiện Nhân giật thót mình, sau cùng trong đầu hiện lên duy nhất một cái tên: “Kiều My!”
Lúc ở Vạn Hoa Lầu, bên cạnh Kiều My ngoài Dương Quá đã từng gặp thì còn có hai người đàn ông lạ mặt, đều là Thánh Cấp cường giả.
Sau đó lại nghe bọn chúng nhắc đến Chế Kha thành chủ gì đó.
Vì vậy, Võ Thiện Nhân suy đoán việc này nhất định có liên quan đến nàng.
Tuy nhiên, ngoài mặt hắn giả bộ ngây ngô: “Sư cô nói vậy là có ý gì?”
Hồng Diễm không thèm trả lời, chỉ hỏi một câu: “Mau nói thật cho ta biết, mụ già Hồ Tâm đó rốt cuộc đã đi đâu?”
Võ Thiện Nhân cả kinh, cố gắng giữ bình tĩnh đáp: “Chẳng phải ta đã sớm nói rồi ư? Sư phụ hiện đang bế quan trong mật thất Trường Sinh Điện.”
Hồng Diễm tức khí, vung tay cách không tát một cái chát: “Láo toét! Đến bây giờ còn dám khua môi múa mép trước mặt ta?”
Lúc này, Võ Thiện Nhân đang giả bộ đan điền vẫn còn bị phong ấn nên không thể sử dụng chân linh khí hộ thân, đành trơ mình lãnh trọn một tát nảy lửa.
Trong bụng chứa đầy nộ khí nên Hồng Diễm dùng lực rất mạnh, làm cho thân thể hắn bị hất văng, nện thẳng vào vách động.
Như Ý, Cát Tường la hoảng, chạy đến đón đỡ: “Tướng công, người có sao hay không?”
Hồng Diễm mở to mắt kinh ngạc: “Tướng công? Các ngươi đã thành thân?”
Gương mặt Võ Thiện Nhân hằn lên năm ngón tay đỏ hỏn.
Hắn đưa tay lau vệt máu trên miệng, cầm tay Như Ý, Cát Tường nói: “Ta và các nàng thực lòng yêu thương nhau.
Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên chứ?”
Trông bọn chúng tỏ rõ vẻ “tình chàng ý thiếp”, bỗng Hồng Diễm phá lên cười: “Hồ Tâm à Hồ Tâm! Ngươi cả đời dốc lòng vì Vạn Hoa Cung nhưng cuối đời lại hồ đồ mất rồi! Xem ra không cần ta nhúng tay vào thì Vạn Hoa Cung cũng sẽ tự huỷ hoại trong tay ngươi đó thôi.
Ha ha ha…”
Võ Thiện Nhân tức giận nói: “Chớ có sỉ nhục sư phụ ta!”
Hồng Diễm liếc mắt nhìn hắn, lại hỏi: “Sư phụ ngươi hiện thời đang ở đâu?”
Căn cứ vào thái độ đối phương, Võ Thiện Nhân khẳng định là bà ta đã đi đến Vạn Hoa Cung điều tra, sau khi không tìm thấy sư phụ mới quay trở về đây.
Hắn nhanh trí nói: “Chắc là sư phụ không thấy đám bọn ta trở về nên ra ngoài tìm rồi.”
Trong con ngươi của Hồng Diễm loé lên những tia sáng thất thường.
Bà ta không vặn hỏi thêm gì nữa, cất bước tiến về bộ bàn ghế có trong thạch thất rồi đặt mông ngồi xuống.
Võ Thiện Nhân giở giọng cầu xin: “Hay là sư cô hoá giải phong ấn rồi thả bọn ta đi.
Ta sẽ cầu xin sư phụ giúp người trị thương.
Sư phụ vốn có tấm lòng nhân từ, còn là một Thất Phẩm Linh Đan Sư, chỉ cần người đồng ý thì sư cô sẽ mau chóng hồi phục.”
Hồng Diễm quắc mắt nói: “Ta mà thèm đi cầu xin kẻ thù của mình à?”
Võ Thiện Nhân than thở: “Đều là sư tỷ, sư muội một nhà, sư cô hà cớ chi mà phải khổ như vậy?”
Hồng Diễm tức giận quát: “Câm miệng! Còn nói nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi xuống.”
Nói đoạn, bà ta lim dim đôi mắt, giống như chuẩn bị tiến vào trạng thái trị thương.
Võ Thiện Nhân cả mừng, biết đây chính là cơ hội tốt không thể bỏ qua, bèn cố tình quay sang nói to: “Như Ý! Cát Tường! Trên người các nàng còn hai viên linh đan ngũ phẩm đúng không? Nay các nàng đã là nương tử của ta thì cũng nên hiếu kính với sư cô.
Hãy mang ra đưa cho sư cô trị thương đi.”
Như Ý, Cát Tường vốn đã được Võ Thiện Nhân dặn dò trước, liền đáp: “Vâng!”
Kế đó, trên tay mỗi người bỗng xuất hiện một chiếc bình ngọc màu xanh, đôi chân chậm rãi tiến về phía Hồng Diễm.
Thời khắc này, Võ Thiện Nhân vô cùng hồi hộp, cố gắng che giấu trái tim đang đập nhanh và mạnh trong lồng ngực, nói với theo: “Sư cô! Chút lòng thành mong người hãy nhận lấy!”
Hồng Diễm mở mắt, nhìn thấy hai con nha đầu cung kính đứng trước mặt mình, suy nghĩ một lát bèn vung tay thu hai chiếc bình ngọc.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, bà ta mở nắp bình đổ ra lòng bàn tay, quả nhiên có hai viên linh đan ngũ phẩm rơi ra, mang theo một mùi hương cực kỳ nồng đượm.
Đáng chú ý, trên thân đan dược còn có bốn đoạn lôi văn, chứng tỏ đã được Lôi Kiếp tẩy luyện bốn lần.
Bà ta xem xét kỹ lưỡng, thấy đan dược không có vấn đề gì thì khuôn mặt hơi giãn ra, nhàn nhạt mở miệng: “Hừ! Xem ra ngươi rất biết cách làm người, hơn hẳn mụ sư phụ già khú đế của ngươi nhiều đó!”
Võ Thiện Nhân ngoài mặt cười nói: “Sư cô quá khen!” Đồng thời trong đầu gấp gáp truyền âm: “Như Ý! Cát Tường! Nhân lúc bà ta không cảnh giác mau hành động!”
Như Ý, Cát Tường nhận được tín hiệu, tinh thần lập tức bùng nổ, trong sát na ngắn ngủi, tu vi Thánh Cấp đỉnh phong vốn được che giấu triệt để bạo phát.
Chưa hết, trên tay mỗi người đột nhiên xuất hiện một cây đàn tranh, một xanh, một vàng.
Mỗi cây đàn có chiều dài hơn một thước.
Chất liệu mặt đàn được làm bằng một loại gỗ quý ngàn năm.
Dây đàn được kết từ hai mươi mốt sợi tơ mỏng và dẻo dai, nghe nói là lông của một đầu linh thú tương đối lợi hại.
Đây chính là một cặp linh bảo hạ đẳng có tên gọi Ngọc Nữ Song Cầm.
Năm xưa, lão cung chủ đã kỳ công đặt một vị Trung Đẳng Linh Bảo Sư chế tạo dành tặng riêng cho hai nàng.
Ngọc Nữ Song Cầm huyền phù trước mặt.
Như Ý, Cát Tường đặt tay vào phím đàn, bất ngờ cùng nhau gảy một khúc nhạc huyền diệu.
Danh sách chương