Mùa đông qua đi, bước chân nặng nề đến của năm thứ năm Kiến An đã không thể ngăn lại.

Một năm này chắc chắn sẽ xảy ra nhiều sự kiện. Sẽ có rất nhiều thứ sẽ biến mất trong một năm này, và những thứ mới cũng từ năm này mà bắt đầu nảy sinh.

Tôi biết những chuyện xưa phát sinh trong năm này, nhưng tôi lại không biết, chờ đợi tôi là cái gì.

Tôn Như đã biết phát ra âm thanh y y nha nha. Là một đứa bé đáng yêu, đôi mắt đen lóng lánh, không biến đến ưu phiền của thế gian.

Thậm chí, luôn luôn là khốc ca* trong cảm nhận của tôi như Chu Du, lúc nhìn thấy Tôn Như cũng nhịn không được ôm nó vào lòng, phát ra âm thanh buồn cười chọc nó cười.

*Khốc ca : chắc là anh đẹp trai lạnh lùng ^^

Thật sự là một cảnh tượng là cho người ta vừa thấy buồn cười vừa ấm áp.

Cũng thật kỳ quái, Như đối với tôi không muốn xa rời không thua gì đối với mẫu thân nó. Chỉ cần cách vài giờ không thấy tôi, nó sẽ bắt đầu khóc nháo, lúc sau sẽ có người đến tìm tôi, tôi vội vàng sang, nó sẽ dụi đầu vào lòng tôi, mang theo đôi mắt còn ươn ướt, đem đôi môi hồng như cánh hoa dán vào mặt tôi.

Bởi vậy tôi thành khách quen của Tôn phủ. Ở Hội Kê hai năm, tôi lần lượt nhìn thấy không ít những người lưu danh trong sách sử.

Đây vốn là chuyện làm cho tôi vui vẻ, nhưng mà thời gian mỗi ngày một qua, tôi lại dần lâm vào khổ sở.

Nhìn thấy càng nhiều người, tôi càng phát hiện ra, tại thế giới như thế này, một người nam nhân có thể tranh đoạt nắm quyền trong xã hội, thân phận nữ nhân chỉ có thể là quần chúng. Cho dù ngươi có hiểu biết thông minh đến đâu, cho dù bọn họ đối với ngươi có tôn trọng bao nhiêu.

Lời của Tôn Thượng Hương một đêm kia, giống như độc dược đeo bám suy nghĩ tôi. Nếu là lúc vừa đi đến thế giới này vài năm, tôi nói với chính mình:“Là quần chúng thì đã sao? Dù sao tôi là vì chàng mà đến, dù thân phận là gì cũng không quan trọng.”

Nhưng mà hiện tại tôi không nghĩ vậy, tôi cũng không muốn giống như lần trước, xuất hiện trước mặt chàng một cách chật vật. Còn nữa, trong thời đại phong vân biến hoá này, nếu tôi đã đến, có lẽ không phải để làm một quần chúng.

Tôi càng nghĩ như vậy thì càng thấy thất vọng.

Lúc Tôn Sách quyết định tấn công Ngô Quận, tôi tìm một cơ hội, nỗ lực khuyên bảo y đừng giết chết Thái thú Hứa Cống, đồng thời cố gắng bảo vệ sĩ tộc ở đó.

Y rất lễ phép yên tĩnh nghe tôi nói, có lẽ căn bản y cũng không nghe tôi đang nói gì, sau đó thì “À” một tiếng.

Sau đó y bắt đầu khách khí thỉnh cầu tôi, lúc y hành quân, xin hãy chiếu cố người nhà của y.

Một tháng sau, khi chúng tôi bắt đầu chuẩn bị chuyển đi Ngô Quận, tin Thái thú Hứa Cống chết truyền về Hội Kê.

Thật sự làm cho người ta tức giận mà lại không thể không bận tâm. Tôn Sách là loại thủ lĩnh võ đoán chuyên quyền, bởi vì chuyện y cự tuyệt y cũng chẳng muốn nói. Y sẽ lễ phép nghe ngươi nói xong, sau đó tiếp tục làm theo ý mình, ngay cả cơ hội phản bác cũng không cho ngươi.

Lúc đầu, tôi nghĩ tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, lời nói không có giá trị, nhưng tôi lại phát hiện, đối với lời góp ý của thủ hạ y cũng thường xuyên như thế.

Y dũng cảm, khẳng khái, tích cực, trên người y có một loại ánh sáng như mặt trời, nhưng cũng bởi vì ánh sáng này quá mức chói lọi, cho nên y không nhìn thấy ánh sáng của những vì sao xung quanh.

Ngay cả người dân trong thành, lúc nói về y sẽ không nói là “Ngô hầu lại đánh thắng trận”, mà sẽ quen nói là “Tướng quân hôm nay sẽ lại treo mấy cái đầu người trên ngựa về thành đây.”

Vì vậy, có đôi khi tôi nghĩ, nếu như chết đi vào năm này, đối với y có lẽ là may mắn mà không phải bất hạnh. Hoặc giả, căn bản đây là do chính y lựa chọn.

Nếu chết đi lúc đang huy hoàng nhất, sau này sẽ trở nên bất hủ.

Sau khi đến Ngô quận vài ngày, Tôn Quyền đã trở lại. Trong hai năm này, hắn vẫn đi theo Tôn Sách nam chinh bắc chiến. Mỗi khi bình định một chỗ, hắn liền ở lại nơi đó chuẩn bị chặng hành trình tiếp theo. Tính ra, tôi đã hai năm không gặp hắn.

Kỳ quái là, cho dù hai năm không gặp, hắn vẫn nhớ rõ tôi. Hắn tìm người đưa tin cho tôi, hi vọng có thể cùng tôi uống rượu.

Hắn ở hậu viện Thái thú phủ tiếp kiến tôi. Hắn đối đãi tôi như với một nam tử, nắm tay tôi đến chỗ ngồi, rót rượu cho tôi. Tôi hoài nghi hắn có mục đích khác. Không bao lâu sự hoài nghi của tôi đã ứng nghiệm.

Qua vài chén rượu, hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Tiên đoán vô căn cứ, ta vốn không muốn tin tưởng. Nhưng mọi người đều nói cô nương tiên đoán mười phần chính xác, ta cũng muốn nghe một chút cô nương có lời gì muốn nói với ta không.”

Tôi nói: “Đại nhân nếu ngay từ đầu không tin tưởng, vậy xin cứ tiếp tục đừng tin. Tiên đoán chỉ cần cho người đang mê mang không rõ thôi.”

“Nếu ta nói, ta hiện tại đang mê mang thì sao ?”

Hắn đột nhiên nói như vậy.

Tôi có chút kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đứng ở bên cửa sổ quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt ánh lam kia thực sự có một chút mơ hồ.

Tôi dần dần hiểu được. Khi đọc lịch sử, ánh mắt tôi dễ dàng bị cha anh của hắn hấp dẫn, cho nên chưa từng dùng lập trường của hắn mà suy xét. Nhưng sau này, tôi đột nhiên hiểu được.

Hắn năm nay mười chín tuổi, khi Tôn Sách mười chín tuổi kia, đã được người ta coi là “Giang Đông tiểu bá vương”, thắp lên một ngọn lửa, dần dần thiêu đốt đất Giang Đông.

Mà Tôn Quyền, hắn cũng có tài hoa mà Tôn Sách không có, nhưng tài hoa cho dù có rực rỡ, cũng sẽ bị ánh mặt trời che mất.

Cho nên hắn mê mang, không biết con đường phía trước phải đi như thế nào.

Vì thế tôi nhẹ nhàng nói với hắn: “Đại nhân hoàn toàn không cần mê mang, đại nhân có con đường lớn của mình, tiền đồ ngày sau của đại nhân là vô lượng.”

Hắn liền cười rộ lên, nói: “Đông Ngô ta, mỗi một nam nhi tiền đồ đều không thể lường được. Nói như vậy ta lười nghe.”

Tôi tâm tình mâu thuẫn nhìn hắn. Có một bí mật to lớn trong lòng tôi, nhưng không biết có nên nói cho hắn không.

Tôi cuối cùng vẫn quyết định nói.

Tôi tới gần hắn, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:

“Sẽ có một chuyện rất bi thương sẽ phát sinh, nhưng đại nhân nhất định phải bình tĩnh. Từ đó đại nhân sẽ là chủ nhân Giang Đông.”

“Nàng nói chuyện bi thương là chỉ chuyện gì?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi.

“Không lâu nữa, Ngô hầu sẽ qua đời.” Tôi nhẹ giọng nói.

Hắn giống như đột nhiên bị người ta điểm trúng huyệt đạo, bất động nhìn tôi hồi lâu, mãi cho đến khi tôi tưởng rằng hắn thật sự không động nữa, hắn lại đột nhiên nhảy lên.

Hắn hung hăng đập nát cái chén xuống đất, chỉ vào tôi mắng to.

“Huynh trưởng ta vũ dũng hơn người, thân cường thể tráng, cô dựa vào cái gì nói như vậy? Cô là kẻ lừa đảo! Cả cô cũng dám nguyền rủa huynh ấy sao!”

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, đang muốn nói, lúc này vệ binh mang đao chạy vào.

“Đem nàng ra, ” Tôn Quyền oán hận chỉ vào tôi, “Đợi đến lúc nàng biết bản thân sai lầm rồi, ta sẽ giết nàng.”

Sau đó, tôi bị đưa vào địa lao âm u ẩm ướt, tâm trạng nặng nề, tự kiểm điểm hành vi bản thân.

Tôi rốt cục hiểu vì sao qua mấy ngàn năm, bọn bịp bợm giang hồ có thể vẫn tồn tại, bởi vì bọn họ nói lời giả dối nhưng dễ nghe, luôn được hoan nghênh hơn tin dữ.

Nhưng không hiểu sao tôi không thấy lo lắng, tôi cũng không nghĩ hắn sẽ đem tôi ra giết. Tiểu hồ ly, tên nhóc mắt xanh, tên giặc chết tiệt, trong lòng tôi đem những từ có thể nhớ ra mà mắng hắn một lần, vẫn không thể hết giận.

Tôi biết lời tiên đoán sẽ trở thành sự thật, nhưng tôi không thể xác định, khi mọi chuyện thành hiện thực, hắn có thể hay không càng thêm thẹn quá hoá giận mà giết chết tôi? Tôi càng nghĩ nhiều, càng phát ra hiện bản thân chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Hơn nữa càng làm cho người ta bi thương là, khi tôi đi đến thời đại này, tôi đã nhìn thấy phong thái thần thoại của Tôn Sách, nhưng khi y phải rời khỏi thế giới này tôi không thể chứng kiến, không thể cáo biệt y.

Từ cửa số nhà giam nhìn ra vẫn có thể thấy một khoảng trời. Có một đêm, tôi nhìn thấy một ngôi sao màu đỏ kéo dài cái đuôi lướt qua bầu trời, rồi chớp mắt vụt tắt trong biển sao.

Tôi chỉ có thể yên lặng nói trong lòng: vĩnh biệt, tiểu bá vương.

Một đêm hai ngày sau, có binh lính đến, mở cửa lao đưa tôi ra ngoài, nói : “Cô nương có thể đi rồi.”

Tôn Quyền dù sao cũng không phải người bội bạc. Cho dù thế, tôi vẫn không thể tha thứ hành vi xúc phạm của hắn. Tôi nhịn không được hỏi binh lính kia : “Tôn Quyền đâu ?”

Gã kinh ngạc nhìn tôi, rốt cục vẫn nói: “Ở trong phòng của ngài.”

Tôi nói: “Hắn ở trong phòng làm gì?”

Binh lính do dự một chút: “Tướng quân từ sau khi Ngô hầu qua đời, vẫn luôn nhốt mình trong phòng chưa ra.”

Tôi muốn trút giận, dù sao tôi cũng không thể ở đây mãi, đi chế nhạo hắn một chút cũng được. Tôi liền bày ra bộ mặt thương tâm, nói với binh lính: “Mang ta đi gặp ngài ấy.”

Gã đưa tôi đến cửa phòng Tôn Quyền, nói:

“Chúng tôi đi vào tướng quân sẽ trách tội, thỉnh cô nương tự đi vào.”

Tôi gật gật đầu đi vào, sau đó hắn nhẹ nhàng từ bên ngoài đóng cửa lại.

Trong phòng không có một ánh đèn, chung quanh một mảnh hôn ám.

Mành sa đổi thành màu trắng thật dài trên cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, mành sa lay động trong gió, giống như đang chiêu hồn.

Tôi do dự bước vào phòng, cũng không có ai đón tiếp, không thấy một bóng người. Cả gian phòng chìm trong không khí yên lặng chết chóc.

Trong lúc tôi còn nghĩ trong phòng không có ai, lại nghe thấy từ góc khuất trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở rất nhẹ.

Tôi tìm theo âm thanh, phát hiện Tôn Quyền nằm co ở trên đất, tư thế giống như một con thú bị thương.

Hắn cúi đầu, mái tóc thật dài xoã ra che khuất gương mặt. Nước mắt không ngừng chảy xuống từ hai gò má. Tôi dìu hắn, mà trên vạt áo cũng là ướt sũng một mảnh.

Những lời chế nhạo tôi đã chuẩn bị sẵn lập tức bị quên lên chín tầng mây, tôi không khỏi tội nghiệp hắn. Khi tôi đỡ hắn, tôi phát hiện đôi vai hắn thực gầy gò, gương mặt khóc nỉ non, nhìn giống như một đứa nhỏ.

Chỉ là một đứa nhỏ thôi. Trong lòng tôi thở dài, an ủi hắn. Tôi bảo hắn hãy bảo trọng thân thể, hãy đứng dậy đi.

“Nàng vì sao còn ở đây, nàng không phải có thể đi rồi sao?” Hắn khàn khàn cổ họng nói.

Tôi không nói gì, chỉ cố gắng thực nhẹ nhàng chải tóc lại cho hắn. Hắn cũng không cự tuyệt, đờ đẫn mặc tôi chải tóc.

“Nàng rất tàn nhẫn. Ta thực hy vọng nàng sai lầm, ta thực hy vọng có thể giết chết nàng”, hắn thấp giọng nói.

“Nếu giết chết ta có thể làm cho ngài dễ chịu hơn, vậy cứ giết chết ta đi.” Tôi cũng thật bình tĩnh đáp.

Hắn không nói lời nào. Một lát sau, hắn lại bắt đầu rơi lệ. Tôi dùng ống tay áo lau nước mắt cho hắn, hắn đột nhiên xoay người lại, ôm lấy tôi mà khóc lớn.

“Ta nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ đây?” Hắn vừa khóc vừa hỏi.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, thanh âm bình tĩnh như nước nói :

“Đừng hoang mang. Chuyện này, đối với tình cảm huynh đệ trong lòng ngài, là chuyện xấu ; nhưng đối với tiền đồ của bản thân ngài, đối với Giang Đông, với toàn bộ thiên hạ mà nói, lại là chuyện tốt.”

Tiếng khóc của hắn nhẹ đi một chút.

“Sau này, con đường của Giang Đông sẽ do ngài dẫn dắt. Ngài có thể thay đổi thiên hạ này, chỉ là bản thân ngài không biết thôi.”

Hắn đột nhiên buông tôi ra, nghiêm cẩn nhìn mặt tôi.

“Ta sao có thể thay đổi thiên hạ này? Cho tới bây giờ đều là huynh trưởng chinh chiến nam bắc, ta ở phía sau hiệp trợ huynh ấy. Mà bây giờ huynh ấy đã mất…”

Nghĩ đến đây, hắn lại bắt đầu nức nở.

“Người có thể chinh chiến cũng không khó tìm. Chu Du, Lỗ Túc, Trình Phổ, Hoàng Cái… Bọn họ đều là tướng lĩnh ưu tú nhất thời đại này, bọn họ đều có thể một mình đảm đương một phía, nhưng mà —”

Tôi nhìn mắt hắn, thật nghiêm túc nói:

“Nhưng mà có thể dẫn dắt bọn họ, để bọn họ mỗi người đều phát huy cực độ tài năng bản thân, người này ngoài ngài ra không ai làm được.”

Hắn có chút mê mang nhìn tôi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm này trời sao phá lệ lộng lẫy, vô vàn những điểm sáng lấp lánh, giống như biển.

“Hành trình của ngài là biển khơi sao sáng.” Đột nhiên tôi nhớ đến lời kịch mà tôi rất yêu thích, thuận miệng nói như vậy.

“Biển khơi sao sáng?” Hắn quay đầu nhìn tôi, khóe miệng lại có chút ý cười, “Những lời này, rất đẹp.”

Tôi không lên tiếng, đưa cho hắn khăn tay sạch sẽ. Hắn nhận lấy, lát sau nói:

“Nàng ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh.”

Tôi đi tới cửa, phát hiện Tôn Thượng Hương ôm Như đứng ở nơi đó.

“Chị dâu khó khăn lắm mới ngủ, ta ôm nó lại đây nhìn ca ca. Ca ca thế nào?” Tôn Thượng Hương hỏi tôi.

“Chắc là không có việc gì, ” tôi tiếp nhận Như đang ngủ say, nó ghé vào ngực tôi, có vẻ rất dễ chịu.

“Em đi ngủ một chút đi.”

“Ta không muốn, ta muốn ở đây chờ ca ca đi ra.” Nàng kiên quyết lắc đầu.

Sau đó tôi cùng nàng ngồi ở bàn đá bên cửa chờ. Chờ mãi, chúng tôi lại mơ màng ngủ.

“Các người sao lại ngủ ở đây? Cảm lạnh thì làm sao?”

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện làm chúng tôi từ trong mộng tỉnh lại. Tôi mở mắt ra, thấy Tôn Quyền đứng ở nơi đó.

Hắn thay đổi quần áo mới, tóc chải ngay ngắn chỉnh tề ở trong mũ. Trừ ánh mắt hơi sưng, trên người hắn hầu như không nhìn thấy dấu vết chàng thiếu niên nỉ non bất lực kia. Hắn kiên định đứng dưới bầu trời xanh thẫm như ngọc, ngôi sao mai sáng ngời phía trên đầu của hắn.

Chúng tôi nhìn hắn, nhưng lại nói không ra lời.

“Ngươi đi truyền tin đến cấp quan viên có thể thông tri, Cô* hôm nay muốn triệu mọi người nghị sự.” Hắn nói với vệ binh, giọng nói kiên định mà tỉnh táo.

*Cô : ý nghĩa giống như quả nhân mà mấy ông vua hồi xưa hay tự xưng.

“Mặt khác, chuẩn bị con ngựa tốt, đồng thời báo cho quân bộ, Cô muốn đi các nơi tuần quân.”

Binh lính bên cạnh bị hắn ảnh hưởng, lập tức thẳng lưng hô to đáp ứng, xoay người tinh thần phấn chấn đi truyền lệnh.

“Nàng, còn không trở về đổi bộ quần áo đi?!” Hắn nhìn tôi, giọng điệu lại giống như người lớn trách cứ trẻ con.

“Ta đi ngay đây.” Tôi mơ mơ màng màng đứng lên, chuẩn bị tránh ra.

“Đổi một bộ có thể thuận tiện hành động, sau nghị sự hôm nay, nàng cùng ta đi tuần.” Hắn đột nhiên nói như vậy.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn.

“Có thích hợp không?”, tôi nhịn không được hỏi.

“Vì sao không thích hợp?” Hắn thật kiên định nói, “Đây là mệnh lệnh của Cô*.”

Tôi nhìn hắn thật lâu, lát sau nhanh chóng đứng lên, đi thật nhanh trở về nhà.

Trên đường về nhà, ánh sáng mặt trời từ bên thành chậm rãi dâng cao, mà trái tim từ lâu đã ẩm ướt của tôi, được ánh mặt trời chiếu rọi xuống, dần dần trở nên sáng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện