Khi tin tức Lưu Bị chiếm được Ích Châu truyền về Kiến Nghiệp, Tôn Quyền đang bận an trí cho mấy vạn dân chúng sau chiến trận. Sau mấy năm Chu Du rời nhân thế, hắn vô luận là quân vụ hay chính trị đều bắt đầu tự mình làm chủ, hơn nữa là dường như tinh lực không bao giờ cạn kiệt mà làm không biết mệt. Hắn một bên xem công văn, một bên nghe sứ giả báo lại. Cuối cùng, mi hắn khẽ chớp, tựa tiếu phi tiếu nói:’’Lúc này không phải hắn nên đem Kinh Châu trả lại sao? Phái Tử Du đi.’’

Gia Cát Cẩn gương mặt ưu tư nhận lệnh đi ra ngoài. Tôi tiễn hắn ra cửa, sau đó quay đầu vụng trộm nhìn Tôn Quyền, lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm tôi, trên mặt vẫn là vẻ tựa tiếu phi tiếu kia.

“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?” Hắn trực tiếp hỏi.

“Ta suy nghĩ, ” tôi thở dài, tiện tay đóng cửa lại, “Ngài nên kiềm chế một chút mới đúng’’

Hắn cuối cùng cũng không quên lời tôi nói, khi Gia Cát Cẩn đem lời Lưu Bị thuật lại cho hắn, tôi có thể nhìn ra hắn đang rất nỗ lực khống chế cơn tức giận của mình.

“Toàn lấy cớ, thoái thác, ” hắn đập tay lên mặt bàn, thanh âm trầm thấp nhưng mạnh mẽ nói, “Lấy Lãnh Châu hắn lại còn muốn lấy Ký Châu, ta tin chắc có một ngày hắn sẽ nói với ta:’Đổi lấy Giang Đông, ta sẽ đem Kinh Châu trả lại cho ngươi’”

Nói thế nhưng hắn lại cười rộ lên.

“Ý của chúa công là…” Gia Cát Cẩn bất an hỏi, đôi mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Lại cho kia lão tặc một cơ hội, ” Tôn Quyền trầm ngâm, “Phái người đến đó tiếp quản, nếu không có chuyện gì thì quên việc này đi.”

Lúc ba trưởng lại mặt xám mày tro quỳ trước mặt Tôn Quyền thông báo tin tức, Lỗ Túc cũng đúng lúc ngồi ở đó. Hắn nhìn Tôn Quyền từng chút từng chút trở nên âm trầm, vẻ mặt hắn cũng trở nên bất an. Quen biết hắn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt hắn vừa áy náy vừa bất an như thế, giống như tên giặc lấy mất Kinh Châu kia không phải người khác mà chính là hắn.

“Quan Vũ nói: ‘Đây vốn là giang sơn Hán thất, Tôn Quyền dựa vào cái gì nói hắn—” ba tiểu lại run run rẩy rẩy thuật lại. Khả năng kiềm chế của Tôn Quyền rốt cuộc đến giới hạn.

Hắn rút kiếm ra, một kiếm chém xuống, mặt bàn đá cẩm thạch thế nhưng lại bị hắn chém thành hai nửa, trên mặt biểu tình đều là muốn giết người.

“Năm đó lão tặc kia tới tìm Cô, Cô còn cùng hắn ở phách thạch bắc Cố Sơn thề, sớm biết như thế, năm đó một kiếm kia phải chém vào người hắn!”

Ba tên tiểu lại bao gồm Lỗ Túc cũng bất an cúi đầu. Tôi kéo tay áo Tôn Quyền, hắn rốt cuộc từ trong thịnh nộ bình tĩnh lại.

“Thôi, không liên quan đến các ngươi, ” hắn phất tay, nói với ba người kia, “Các ngươi đi ra ngoài đi, các ngươi vất vả rồi.” Ba người run run đi ra ngoài, Tôn Quyền vẫn trầm ngâm, tôi cùng Lỗ Túc không dám nhìn hắn.

Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại ẩn giấu sát khí nói:

“Ta đời này hối hận nhất là hai chuyện: thứ nhất, không nghe lời Công Cẩn nói mà đem Kinh Châu cho lão tặc kia mượn; thứ hai, còn đem muội tử gả cho hắn.”

Lỗ Túc rốt cuộc ngồi không được, hắn đứng lên, muốn quỳ xuống, mà tôi lại ngăn cản hắn.

“Tử Kính, chuyện này không liên quan đến ngài, ” tôi nói, “Ngài cũng không phán đoán quá sai lầm. Chỉ là ngài lúc ấy thế nào cũng không nghĩ đến, người ngài tin tưởng kia, lại không bằng cả người ti tiện nhất mà ngài từng gặp.”

Nghe xong lời này, Tôn Quyền lại cười rộ lên.

“Lời này thật thú vị, ” hắn vừa cười vừa nói, “Tử Kính khi còn trẻ hình như được xưng là ‘Túc lão đại’ đúng không? Hành tẩu trên đường chắc cũng thường gặp mấy kẻ vô lại linh tinh. Chỉ là ta nghe nói dù là giang hồ cũng có quy củ của giang hồ. Lão tặc kia chắc là còn ngoài cả quy củ của Tử Kính. Đừng lo–” hắn vừa nói, vừa đỡ Lỗ Túc trở lại ghế ngồi, “Đây không phải lỗi của ngươi. Huống chi, hai chuyện Cô làm sai cũng không hẳn là không thể cứu vãn.”

“Là phải vãn hồi, ” Lỗ Túc bỏ đi vẻ kinh hoàng cùng bất an vừa rồi, trở nên bình tĩnh lại, “Lúc này đây, tôi hoàn toàn đứng về phía chúa công.”

Tôn Quyền thả tay, nhìn Lỗ Túc; Lỗ Túc nhìn tôi; mà tôi lại nhìn Tôn Quyền. Chúng tôi ba người đột nhiên cùng cười rộ lên.

“Đánh.” Tôn Quyền nói.

Trước khi khai chiến, Tôn Quyền vãn hồi trước một chuyện sai lầm khác.

Hắn phái Chu Thiện một thuyền đi đón Tôn Thượng Hương. Sợ Tôn Thượng Hương không chịu trở về, hắn cố ý bảo tôi cùng đi, cũng căn dặn khi vạn bất đắc dĩ có thể lừa nàng nói mẫu thân đang bệnh nguy kịch.

Hắn muốn hoàn toàn chặt đứt một chút liên hệ cuối cùng của hắn và Lưu Bị. Khi chúng tôi lẻn vào trạch viện nhỏ của Tôn Thượng Hương thì đã là đêm khuya. Tôn Thượng Hương vừa tắm xong, nghe nói chúng tôi đến, ngay cả dung trang cũng không kịp chỉnh lại, một đầu tóc ướt đi ra gặp chúng tôi. Nàng ôm chặt lấy tôi, trên mặt tất cả biểu tình đều là u oán.

Chu Thiện cũng không định đợi đến “Vạn bất đắc dĩ”, ngay từ đầu liền nói với nàng: “Thái phu nhân bệnh tình nguy kịch, hi vọng có thể gặp tiểu thư một lần.”

Tôn Thượng Hương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó rơi nước mắt.”Ta thật sự là bất hiếu.” Nàng trách cứ bản thân rất nhiều, sau đó liền bắt đầu thu thập hành trang chuẩn bị theo chúng tôi đi.

Khi nàng thu thập hành trang, tôi đứng ở phòng, có chút không thể tin nhìn quanh bốn phía. Căn phòng này quá đơn sơ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng đây là phòng của vị phu nhân cao quý nhất Tây Xuyên. Tôi vẫn nhớ rõ khi nàng rời Đông Ngô gả đến đây, đồ cưới có đến hơn ba mươi cái rương, nhưng mà nay khi nàng thu thập thì chỉ bất quá một cái thùng. Cho dù nàng đã tính toán sẽ trở về thì chút đồ đó cũng không khỏi ít đến đáng thương.

Nàng thu thập xong, phân phó hạ nhân rồi, liền cùng chúng tôi rời đi. Phía sau trong góc đột nhiên vang lên âm thanh nức nở. Tôi tìm trong ánh sáng mờ nhạt, nhìn thấy đứa bé sáu bảy tuổi, còn chân trần, ánh mắt rưng rưng oán hận nhìn Tôn Thượng Hương.

“Nương muốn bỏ A Đấu có phải không? Nương không cần A Đấu có phải không?” Nó khóc hỏi.

“Làm sao có thể, ” Tôn Thượng Hương vẻ mặt có chút yêu thương, nàng đi qua ôm lấy đứa bé kia, “Nương có việc phải đi vài ngày, bọn họ sẽ chiếu cố tốt cho con, nương qua vài ngày lại trở về.” “Con không chịu!” Đứa nhỏ giãy khóc lớn lên, “Nương đi đâu cũng phải mang theo A Đấu!”

Tôi cùng Chu Thiện nhìn nhau, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Hắn kinh ngạc vì không nghĩ đến có thu hoạch lớn vậy, còn tôi thì kinh ngạc khi nhìn thấy A Đấu ở đây, còn kinh ngạc vì sự quyến luyến không rời của nó với Tôn Thượng Hương.

“Đây là con của hoàng thúc?” Chu Thiện có chút không thể tin hỏi. “Đúng vậy, ” Tôn Thượng Hương xoay người lại, ẩn ẩn nói, “Từ khi ta gả đến đây, nó vẫn là ta nuôi nấng.”

“Nhưng phụ thân nó không phải ở Thành Đô sao –” Chu Thiện muốn nói lại thôi. Phụ thân ở Thành Đô, lại đem đứa con duy nhất con ném ở Kinh Châu mà tình hình tuỳ thời đều có thể chuyển biến xấu, mọi việc quả thực không hợp tình lý.

“Hắn chính là người như vậy, ” Tôn Thượng Hương lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài nói, “Thê tử, con cái, cũng như nhau đối với hắn có gì quan trọng đâu?”

“Con mặc kệ, con muốn cùng nương đi!” Lưu Thiện vừa khóc vừa ôm lấy Tôn Thượng Hương.

“Có thể chứ?” Tôn Thượng Hương nhìn Chu Thiện hỏi.

“Có thể, đương nhiên có thể.” Chu Thiện đè nén vui sướng trong lòng gật gật đầu.

Chúng tôi lên thuyền, cởi bỏ dây, thuyền liền nhanh chóng xuôi dòng mà đi. Đêm nay trăng sáng rõ, ánh trăng trắng bạc chiếu sáng bốn phương trời.

“Trên bờ có người đuổi theo!”

Binh lính chèo thuyền phát ra tiếng kinh hô. Tôi bước ra sàn tàu, nhìn thấy trên bờ có đoàn người đang giục ngựa chạy vội, đuổi theo con thuyền đang xuôi dòng của chúng tôi. Thuyền đi với tốc độ rất nhanh, dần dần bọn họ bị bỏ xa, nhưng người cầm đầu nọ lại lại chạy vượt lên bọn họ, phi như bay về phía trước. Thuyền chúng tôi chẳng những không bỏ xa được hắn, ngược lại để hắn dần dần đuổi kịp.

Lúc sắp đến gần, tôi nhìn thấy nam tử trên ngựa kia, một thân áo bào trắng giáp bạc dưới ánh trăng như đang toả sáng. Là Triệu Vân. Hắn dần dần đuổi đến gần thuyền, vẫn duy trì giục ngựa chạy trên đường song song với thuyền. Trên bờ sông không biết có thuyền nhỏ của ai đó, thế là hắn lại bỏ ngựa lên thuyền, đẩy chiếc thuyền như tên bay về phía chúng tôi—

“Hắn tới làm gì?” Không biết từ khi nào Tôn Thượng Hương cũng đi ra, đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói như đang mộng du.

Hắn muốn đến gần, nhưng mà binh lính Giang Đông đều đem trường mâu trường kích nhắm về phía hắn làm hắn không thể đến gần. Hắn thủ thế một hồi, cuối cùng, thét một tiếng dài, rút kiếm ra – Một tia chớp màu xanh xẹt qua bầu trời sao.

Binh lính đều ngây dại, kinh ngạc nhìn thương kích trong tay bị chém đứt. Lúc này Triệu Vân lại dùng thanh kiếm kia chặt một chiếc gậy dài, thả người phóng lên thuyền. Binh lính ném xuống mấy thanh mâu kích gãy, đều rút kiếm ra cùng hắn đánh. Trận ác đấu đang hết sức căng thẳng, lại bị một âm thanh ngăn lại.

“Dừng tay, ” Tôn Thượng Hương nói, “Để hắn lại đây.”

Bọn họ đều quay đầu nhìn tôi, tôi ra dấu, bọn họ liền lui vào khoang thuyền. Tôn Thượng Hương bước về phía trước hai bước, đến trước mặt Triệu Vân. Biểu tình trên mặt hắn là kinh ngạc, nghi hoặc, còn có một loại mộng du mà tôi không nói rõ được. Tôn Thượng Hương nắm lấy tay cầm kiếm của hắn hạ xuống, một thân áo trắng giáp bạc trong ánh trăng nhẹ nhàng run run.

Sau một lúc lâu, Tôn Thượng Hương đã mở miệng.

“Ngươi vẫn như thế, ngươi vẫn là cái dạng này. Ngươi — thật sự cảm thấy bản thân mình thực dũng cảm sao?”

Nàng thế nhưng lại dùng ngữ khí thân thiết mà trách cứ, lại mang chút u oán nói chuyện với hắn.

Triệu Vân cúi đầu nói: “Ở trong lòng phu nhân, Vân thủy chung chỉ là kẻ thất phu.”

“Ở trong cảm nhận của ta như thế nào, ngươi sẽ để ý sao?” Tôn Thượng Hương hỏi như vậy. Nàng thế nhưng lại đang cười thảm đạm.

“Phu nhân đừng rời chúa công mà đi.” Triệu Vân không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ cố nói như vậy.

“Phải, chúa công, ” Tôn Thượng Hương cúi đầu cười, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng, “Cho dù ta không rời hắn mà đi, một ngày nào đó hắn cũng sẽ rời ta thôi. Sẽ có một ngày hắn lấy phu nhân khác, hắn bảo ngươi đi bảo hộ tân phu nhân, ngươi cũng sẽ không chút do dự nhận sao ?”

Triệu Vân gục đầu xuống, cũng không nói chuyện.

“Nói đi, ngươi còn muốn nói với điều gì với ta?” Tôn Thượng Hương lại hỏi.

“Thỉnh phu nhân lưu lại.”

“Muốn ta lưu lại, vì cái gì đây?”

Yên lặng thật lâu, sau đó, Triệu Vân chỉ cúi đầu nói được vài tiếng :”… Vì chúa công.” “Như vậy, ” Tôn Thượng Hương nở nụ cười, nàng cười nhìn Triệu Vân thật lâu, sau đó nhẹ nhàng mà nói, “Triệu tướng quân, ngươi kỳ thực không dũng cảm, tuyệt không dũng cảm.”

Triệu Vân thủy chung vẫn cúi đầu, không dám ngẩng đầu ánh mắt của nàng.

“Cứ như vậy đi, ” nàng ôn tồn nói, “Ta sẽ không vì ngươi mà lưu lại.Ta biết ngươi không phải đến vì ta, ta để ngươi mang A Đấu về, ngươi sẽ chiếu cố nó thật tốt chứ ?’’ “Phu nhân yên tâm.” Triệu Vân thốt mấy lời này như trút được gánh nặng. Tôn Thượng Hương cúi đầu, kéo Lưu Thiện bên cạnh qua, cúi thấp người yêu thương vỗ lên mặt nó, dịu dàng nói: “A Đấu ngoan, cùng Triệu thúc thúc trở về đi. Phải nghe lời của nương, không phải sau này không gặp nương nữa.”

Nàng không để ý Lưu Thiện đang nỉ non, đưa nó vào tay Triệu Vân. Một khắc kia bọn họ dựa vào rất gần, vẻ mặt Triệu Vân đè nén đáng thương.

“Không thể để người này mang công tử đi! Xem Chu Thiện tôi lấy đầu hắn trở về!”

Chu Thiện cầm kiếm lên vội vàng hướng đến, nhưng một mũi kiếm sáng ngời chỉa vào cổ họng hắn. Hắn dừng lại, không thể tin nhìn Tôn Thượng Hương đang cầm thanh kiếm.

“Không được vô lễ, ” Tôn Thượng Hương quát lên, “Cập bờ, thả bọn họ đi.”

Sau đó nàng lại quay đầu, nhìn Triệu Vân đang ôm lấy Lưu Thiện, gằn từng tiếng nói:

“Tử Long, ta không nợ ngươi, cũng không nợ các ngươi. Từ nay về sau, ngươi bảo trọng.” Trong làn gió đêm nhẹ lướt qua mặt, Tôn Thượng Hương yên tĩnh nhìn thân ảnh áo trắng đang dần đi xa trên bờ kia.

“Các người đều đang gạt ta đúng không?” Nàng đột nhiên hỏi tôi, “Mẫu thân kỳ thực cũng không có bệnh nguy kịch.” “Tha thứ cho chúng ta.” Tôi thấp giọng nói.

Nàng im lặng cười, sau đó lại hỏi:

“Sắp khai chiến sao?”

Tôi kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt nàng là một mảnh mờ mịt. Tôi gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện