Vừa qua trừ tịch Kiến An năm thứ mười bốn, tiệp báo phá được Giang Lăng truyền về Ngô.

Cho dù địch ta hai bên giằng co hơn một năm đã chết quá nửa, cho dù thắng lợi như thế có thể dùng từ “thắng thảm” để hình dung, nhưng đối với việc chiếm lĩnh được Giang Lăng vẫn như một mũi thuốc kích thích, châm vào lòng tướng sĩ Ngô.

Chưa đến một năm trước, bọn họ còn lòng tràn đầy nghi hoặc cùng bàng hoàng đối với tương lai, nhưng đến một năm sau, bọn họ đã bắt đầu bàn đến chuyện từ Giang Lăng tiếp tục đánh lên phía bắc, quét qua cả trung nguyên.

Vào mùa xuân Kiến An năm mười lăm, đại bộ phận người đều bắt đầu tin báo từ Giang Lăng chính là mở màn cho thắng lợi liên tiếp về sau. Bọn họ bắt đầu tin tưởng nam tử được gọi là Chu Du kia, sẽ vì bọn họ mà tấu vang khúc nhạc dạo tên là “Thiên hạ”.

Nhưng Tôn Quyền lại không hề có lòng cuồng nhiệt này.

Nói hắn bảo trì thái độ bình tĩnh, không bằng nói hắn sợ hãi thắng lợi đến quá nhanh không thể khống chế kia.

Chiến báo Giang Lăng đến, hắn liền bắt đầu điều binh khiển tướng đâu vào đấy. Hắn đem đám người Trình Phổ, Hoàng Cái, Lã Mông, Hàn Đương phái đi tứ phương, lại viết một chiếu thư đem Chu Du lập làm thiên tướng quân Thái thú Lĩnh Nam quận.

Thoạt nhìn là phong thưởng, kì thực là đang ngầm đoạt đi thân phận đô đốc của chàng. Thủ đoạn lão luyện cùng lạnh lùng làm cho trái tim người ta băng giá.

Mười năm thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Hắn đã không còn là đứa trẻ khóc nỉ non cần huynh trưởng che chở, khi hắn phóng tầm mắt đi khắp thiên hạ, hắn tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào cản trở ánh sáng chiếu đến hắn.

Chỉ là loại cự tuyệt này không hề có đạo lý.

Lục Nghị thế nhưng lại bị điều đi Hội Kê thảo phạt sơn tặc. Chàng bình tĩnh tiếp nhận mệnh lệnh, thậm chí khi qua Ngô Quận còn cố ý đến bái phỏng Tôn Quyền.

Tôi ở cửa lớn gặp được chàng, lúc ấy chàng đang chuẩn bị rời đi. Tôi nhịn không được gọi chàng lại.

Chàng xoay người, trên mặt vẫn là ôn hoà điềm tĩnh như thế. Chàng nói : “Vốn nên đến bái kiến phu nhân, nhưng vì quân vụ khẩn cấp, còn phải vội lên đường.”

Tôi nói: “Không ngại. Xin để tôi tiễn tướng quân ra khỏi thành.”

Vào đêm, ở Ngô thật yên tĩnh, hai bên đường ngay ngắn sạch sẽ, từ trong ngôi nhà nào đó bay ra mùi thức ăn. Đi bên cạnh chàng, tôi đột nhiên muốn hỏi chàng một chút, ở ngoài phiêu bạt mấy năm, trong lòng có từng nghĩ tới món ăn ở quê nhà hay không ? Nhưng tôi không hỏi, tôi càng có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi.

Tôi nói: “Tướng quân lần này từ Giang Lăng đến, có gặp qua Chu đô đốc hay không?”

Chàng nói: “Nghị trước khi đi từng cùng Chu đô đốc cáo biệt.”

Tôi không khỏi hỏi: “Hắn — thân thể hắn thế nào? Hắn bị trúng tên có phải không?”

Chàng kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói: “Phu nhân không phải đã biết cả rồi sao?”

Tôi ảm đạm, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Hắn nên trở về dưỡng thương.”

“Đô đốc đã quyết định chuyện gì thì không có gì có thể thay đổi ý chí của ngài.” Chàng nhẹ nhàng nói.

Hai tiểu lại bộ dáng say khướt đi qua lướt bên cạnh chúng tôi, mang theo đầy người mùi rượu nói cái gì sang năm Hứa Xương gì đó. Tôi nhịn không được cười rộ lên.

Chàng cũng mỉm cười nhìn tôi.

“Thật tốt, ” tôi thấp giọng nói, “Thật hy vọng tôi cũng lạc quan được như vậy .”

“Phu nhân không lạc quan sao?” Chàng hỏi, nhưng biểu tình lại không có kinh ngạc.

Tôi dừng bước, xoay người nhìn chàng hỏi : “Chàng có lạc quan như vậy không ?”

Chàng thấp giọng nói: “Nếu ông trời không trêu người, tôi nghĩ chúng ta có thể lạc quan.”

Tôi kinh ngạc nhìn chàng, đôi ánh mắt vẫn ôn hoà kiên định và ẩn chút bi thương như trước. Trời, chàng sao có thể thông minh như thế, không cần tôi tiên đoán vẫn có thể nhìn thấu hết thảy.

Tôi trầm mặc, tiếp tục bước về phía trước. Chàng vẫn bước đi phía sau tôi.

Con đường ra khỏi thành thật ngắn, thoáng chốc đã đến cuối đường. Chàng ở cửa thành cáo biệt tôi, ánh trăng bạc chiếu xuống con đường in bóng hình chàng.

Tôi nhịn không được nói: “Tướng quân, xin hãy tự bảo trọng. Nếu một thời đại qua đi, sẽ cần người bắt đầu một thời đại khác.”

Chàng vẫy vẫy tay, cái gì cũng không nói, chỉ như thế rồi tiếp tục đi.

Đầu mùa hạ, thư Chu Du phạt Tây Xuyên về đến tay Tôn Quyền.

Sự tình cơ mật, hắn triệu tập không nhiều người lắm thảo luận việc này. Một phía cuồng nhiệt đồng ý thủ Tây Xuyên, mà phía khác lại đưa ra dị nghị, uyển chuyển nói ra ý kiến của bọn họ.

Bọn họ cũng không hoài nghi Chu Du có thể đánh được Tây Xuyên, nhưng bọn họ cho rằng, Chu Du đi sẽ không trở về nữa.

Thật là một ý nghĩ đáng sợ và nguy hiểm.

Tôi ngồi yên trong góc, cũng không nói được lời nào. Nên phát sinh, thuỷ chung sẽ phát sinh, nên kết thúc thuỷ chung sẽ kết thúc. Tôi đã từng thay đổi lịch sử nhưng đều thất bại.

Trừ việc lặng lẽ nhìn mọi thứ diễn ra tôi còn có thể làm gì.

Nhưng Tôn Quyền lại nhớ đến tôi, hắn quay đầu lại hỏi : “Nàng nghĩ thế nào ?”

Ánh mắt mọi người tập trung vào tôi. Tôi hít sâu một hơi, nói một câu có lẽ phí công nhưng vẫn phải thử nói : “Xin hãy cự tuyệt đô đốc, không, đề nghị của Chu tướng quân, triệu hắn về Ngô.”

Ánh mắt Tôn Quyền sáng lên, ý vị thâm trường* nhìn tôi.

*ý vị thâm trường : có ý sâu xa

Lại qua vài ngày, Tôn Quyền bảo tôi đến.

Khi đến phòng nghị sự, tôi nhìn thấy hắn đang ngồi một mình ở đường thượng, tay cầm bảo kiếm trầm tư.

“Không biết chúa công triệu ta có chuyện gì ?”

Hắn bảo tôi ngồi, sau đó biểu tình nghiêm túc nói cho tôi : “Đề nghị phạt Thục của Chu Du, Cô đồng ý.”

Lòng tôi trầm xuống.

Hắn lắc đầu như đang tự giễu nói : “Vốn ta muốn theo lời đề nghị của nàng, nhưng toàn quân cao thấp đều cho rằng việc này phải làm, Cô làm sao có thể trái với nguyện vọng của mọi người ?”

Tôi nói : “Chúa công đáp ứng thỉnh cầu của Công Cẩn, Công Cẩn sẽ rất vui.”

Hắn trầm ngâm không nói nửa ngày, đột nhiên quay đầu nhìn tôi, nói ra một điều làm tôi khiếp sợ : “Cô muốn nàng theo hắn hành quân.”

Tôi nhìn hắn khó hiểu. Từ lần trước bị thương trong trận Xích Bích, hắn đã nghiêm cấm tôi tham gia hành quân. Không nghĩ tới lúc này hắn lại hạ mệnh lệnh như vậy.

Hắn đột nhiên cầm lấy bảo kiếm đặt vào tay tôi, nói : “Nàng cầm bảo kiếm của Cô, toàn quyền thay Cô hành sự.”

Tôi nói : “Công Cẩn dụng binh cũng không cần nô tì tham gia, huống hồ cũng không nhất thiết phải cầm bảo kiếm của chúa công đi.”

Hắn cũng không vội nói, chỉ là nheo mắt lại nhìn tôi, trong mắt có ánh sáng rét lạnh. Cuối cùng hắn nói : “Nếu có lúc nào đó Chu Du muốn thay thế Cô, nàng cầm bảo kiếm này nói cho hắn.”

Tôi đột nhiên hiểu ra, tay chân tôi bắt đầu run rẩy, sống lưng lạnh lẽo, tôi run giọng nói : “Ngài vì sao lại nghĩ như thế ?”

Hắn nói : “Nàng chẳng lẽ không nghĩ như thế hay sao ?”

Tôi thất thanh kêu lên: “Ta chưa bao giờ nghĩ như thế !”

Hắn cười lạnh nhìn tôi: “Vài ngày trước nghị sự, người người đều nói Chu Du lần này đi Tây Xuyên sẽ không trở về. Nàng nếu không nghĩ như thế, sao lại ngăn cản Cô để hắn đi?”

Tôi đang muốn giải thích, đột nhiên tỉnh táo lại. Để hắn cho là như thế cũng tốt, để hắn phái tôi đi cũng tốt. Dù sao thời gian cũng sẽ chứng minh mọi thứ, mà tôi lại không muốn mất cơ hội đồng hành này.

Vì thế tôi tiếp nhận thanh bảo kiếm kia. Sau khi về nhà, tôi thuận tay ném thanh kiếm kia vào đáy hòm.

Vài ngày sau, Chu Du trở về Ngô một chuyến cùng người nhà cáo biệt. Chàng ở nhà suốt ba ngày. Sau đó tôi sẽ cùng chàng xuất phát, đến Giang Lăng lại giả trang khách thương đi trước trinh sát.

Mấy ngày nay có rất nhiều tiệc cáo biệt lớn nhỏ, tôi đều từ chối, chỉ là lặng lẽ ở nhà chuẩn bị hành trang. Chạng vạng trước ngày xuất phát, Tôn Như gõ cửa phòng tôi, sau đó chầm chậm đi vào.

Nó do dự hỏi tôi : “Bọn họ nói đều là thật sao ?”

“Bọn họ nói gì?” Tôi ôn hòa hỏi.

“Bọn họ nói… Chu Du đại nhân đi sẽ không trở lại. Bọn họ nói ngài có chí hướng khác là thật sao?” Nó lo lắng hỏi tôi.

Tôi thực kiên định lắc đầu.

“Nói vậy… ngài ấy sẽ không phải không trở lại đúng không ?” Nó mừng rỡ nói.

Tôi lại không cách nào trở lại vấn đề này, chỉ có thể trầm mặc.

Một lúc sau lại nghe nó nhẹ nhàng nói : “Con muốn đến gặp ngài để tiễn đưa, cô dẫn con đi được không ?”

Tôi nắm tay nó đến nhà Chu Du.

Cửa viện nhà Chu Du khép hờ. Tôi đẩy cửa đi vào, lại phát hiện mình tới không đúng lúc.

Ngay ở trong sân, dưới ánh tịch dương hồng, dưới tàng cây bách mới trồng, Chu Du đang ôm lấy Tiểu Kiều đứng đó.

Bọn họ đang hôn môi.

Nhìn đến chúng tôi đến, Tiểu Kiều đỏ mặt vội vàng vào nhà. Mà Như cũng vội vàng xoay mặt, trốn phía sau tôi.

Tôi cười nói: “Công Cẩn thật có nhã hứng.”

Chàng thực tự nhiên vuốt vuốt tóc hơi rối, mỉm cười nói : “Phù sinh như ký *, ngại gì trộm niềm vui chốc lát ?”

*Phù sinh như ký : cuộc đời nổi trôi/cuộc đời hư ảo

Tôi nói: “Vốn không cần phải đến quấy rầy, nhưng Như nói muốn đến đưa đưa tiễn ngài.”

Chàng “À” một tiếng, sau đó nhìn về Như đang ngượng ngùng phía sau tôi. Sau đó chàng cười nói : “Bất tri bất giác*, Như lại đã lớn như thế. Lúc xưa còn ôm nó trong lòng dỗ nó cười, lại dường như chỉ mới ngày hôm qua.”

*Không hay không biết, không biết từ bao giờ

Tôi nói: “Bây giờ người ta cũng là một cô nương, ngài muốn ôm cũng không được rồi.”

“Có thể, ” thanh âm Như trong trẻo mà quật cường đột nhiên từ phía sau truyền đến, “Nếu dượng muốn ôm con, lúc nào cũng có thể.”

Tôi cùng Chu Du không hẹn mà cùng kinh ngạc nhìn nàng. Khi bị nhìn chăm chú, mặt nó có chút đỏ lên.

Tôi cười rộ lên: “Công Cẩn, ý của Như là muốn ngài ôm nó một cái đó.”

Chu Du cũng cười rộ lên, sau đó đi về phía Như, rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.

Đầu nó vừa chạm đến ngực chàng đã thực thuận theo mà dựa sát vào. Chu Du nhẹ nhàng vuốt tóc nó, sau đó lại buông nó ra, dùng tay nâng mặt nó, ngón tay thon dài lướt qua gò má rồi đến chóp mũi. Cuối cùng, chàng nhẹ nhàng nói : “Ánh mắt này, cái mũi này, lại giống Bá Phù đến thế.”

Chàng nói với Như: “Mấy năm nay, ta bận quá, vẫn không có chiếu cố con cho tốt, con không trách ta chứ?”

Như nói: “Không trách, tuyệt đối không trách.”

“Phụ thân phụ thân!” Một cái đứa nhỏ nghiêng ngả chạy đến, ôm lấy chân Chu Du, dùng ánh mắt trong trẻo nhìn chàng nói, “Con muốn xem cái cây phụ thân vừa trồng.”

Chu Du lại xoay người ôm lấy nó, chỉ vào cây bách mới trồng kia nói : “Ở kia kìa.”

“Sao nhỏ vậy, ” đứa nhỏ bất mãn chu miệng lên.

“Nó sẽ lớn lên, ” Chu Du cười nói, “Chờ khi Dận Nhi lớn lên, cây này cũng sẽ lớn.”

Đứa nhỏ kia vừa lòng gật đầu, sau đó lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. “Ai đây?” Nó tò mò hỏi.

“Đừng vô lễ.” Chu Du nhẹ nhàng nắm mũi nó, “Mau gọi Ảnh phu nhân. Ảnh phu nhân là người có năng lực, về sau cũng có thể chiếu cố Dận nhi.”

“Chào Ảnh phu nhân ạ !” Đứa bé kia liền chào to. Tôi cười rộ lên, đi qua sờ mặt nó.

“Ta đã pha trà, mời Ảnh phu nhân cùng Như nhi vào ngồi một lát.” Tiểu Kiều từ trong phòng đi ra nói với chúng tôi.

“Không cần, ” tôi cười nói, “Đã quấy rầy lâu như vậy, không nỡ lại quấy rầy nữa.”

———————————–

Ngày xuất phát, Tôn Quyền đích thân tiễn đến ngoài thành ba mươi lí* .

*1 lý= 2,44 miles

Gương mặt Chu Du có vẻ nhẹ nhàng, vẫn như trước giờ nói chuyện bên cạnh Tôn Quyền, chàng cười đến tự nhiên thoải mái, nụ cười kia giống như ánh mặt trời, quét đi vẻ lo lắng trong mắt Tôn Quyền.

Tìm lúc không có người, hắn nói khẽ với tôi: “Cô có lẽ đã sai rồi, Cô có lẽ đã bạc đãi Công Cẩn rồi.”

Tôi không để ý tới hắn, thúc ngựa đi trước.

Trong đội tiễn đưa danh dự, có người đem đàn đến đàn. Tiếng đàn mãnh liệt hào hùng, mọi người đều yên tĩnh lắng nghe, đang thưởng thức thì dây đàn đột nhiên lại đứt bặt. Những giai điệu hoa lệ kia, giờ lại trở thành tuyệt xướng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện