“Hy vọng được như vậy, thứ đồ tốt này không thể phụ lòng chủ nhân của nó.” Lâm Mục cười lạnh phẩy phẩy lá bùa “Chẳng qua bây giờ Đồng gia canh phòng quá nghiêm mật như thùng sắt vậy, muốn lẻn vào e rằng còn khó hơn lên trời.”
“Vậy bây giờ nên làm thế nào?” Hệ thống cũng không hiểu thâm ý của gã.
“Đơn giản thôi, trước hết phải gặp vài người, dù gì thì biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.” Lâm Mục tiện tay quẳng lá bùa vào trong không gian trò chơi, thay quần áo mà thành phố B phát cho rồi trèo qua cửa sổ lặng lẽ rời đi.
Thành phố B, hẻm Đồng La.
Hẻm Đồng La là một nơi có địa hình phức tạp nhất của thành phố B, quanh co nhỏ hẹp, nếu không cẩn thận thì lạc đường như chơi.
Trước tận thế, thành phố B còn là một nơi sầm uất thì hẻm Đồng La này vô cùng thanh tĩnh, là nơi hẹn hò lí tưởng của các cặp tình nhân.
Mà sau khi tận thế xảy ra, con hẻm này hiển nhiên biến thành nơi giao dịch tình báo bí mật.
Nơi này có nhiều thế gia và các tiểu đội dị năng độc lập, còn có vài người bình thường nhàn tản. Chỉ cần một viên tinh thạch đáng giá thì liền trở thành tiền tài có thể đổi lấy bất kì đồ vật nào ở đây.
Mà Lâm Mục muốn tìm chính là thông tin cơ mật nhất ở đây.
“Đúng như vậy, Đồng gia vốn là một thế gia quân đội. Khi tận thế ập đến, trong lúc mọi người còn hoảng loạn thì gia chủ của Đồng gia liền quả quyết khống chế quân đội của thành phố B, đồng thời dồn sức tiêu diệt thây ma. Mặc dù tài nguyên trong tay Đồng gia không tính là phong phú nhưng vũ khí đạn dược thì coi như đầy đủ nhất, con cháu trong nhà thì đông đảo, với lại còn có danh tiếng rất lớn trong quân đội, trực tiếp trở thành gia tộc đứng đầu thành phố B.”
“Vậy thì những thế gia khác đành chịu khuất phục?”
“Làm sao có thể chứ? Chẳng qua là đánh không lại thôi.” Người đàn ông lắc đầu, đưa tài liệu trong tay cho Lâm Mục “Đây là tất cả tình huống bao quát toàn bộ Đồng gia, thậm chí còn có vài thông tin đơn giản về vị đại thiếu gia Đồng Tử Thừa vừa mới trở về. Mặc dù nhìn có vẻ chi tiết nhưng đám cáo già Đồng gia đó vẫn che giấu ranh giới cuối cùng rất tốt, chúng tôi đã cố hết sức.”
“Quá tốt!” Lâm Mục nghe xong gật đầu một cái rồi nhận lấy túi da trâu kia, mở ra nhìn xấp giấy bên trong, Lâm Mục hài lòng nở nụ cười, sau đó đưa một viên tinh thạch màu xanh cho người đàn ông.
“Người anh em cậu thật hào phóng!” Người đàn ông nhận lấy rồi cẩn thận nhìn một chút. Viên tinh thạch hệ nước cấp hai, cái giá này quả thật không tệ.
Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp vui vẻ gặp được khách sộp thì bỗng nhiên một trận đau đớn dữ dội ùa tới.
Một ngọn lửa màu xanh quỷ dị bốc lên từ dưới chân hắn ta, nháy mắt bao phủ toàn thân rồi hóa thành bãi tro trên mặt đất.
Người đàn ông chưa kịp phát ra một tiếng đau đớn cứ thế lìa đời, bên trong bãi tro có một viên ngọc màu đỏ diêm dúa.
Lâm Mục vươn tay nhặt lên rồi bỏ vào trong miệng.
“Cái mùi vị này. Xem ra giá trị nhan sắc có ảnh hưởng đến mùi vị của máu.” Giọng nói của gã tràn ngập sự khinh thường, lại hoàn toàn không để ý viên ngọc đó mới vừa nãy còn là một người sống sờ sờ.
“Hì hì, yêu cầu của kí chủ quá cao, có điều nếu như dung mạo quyết định mùi vị thì hai tên kia nhất định sẽ ăn rất ngon đây.”
“Tất nhiên.” Lâm Mục thấp giọng cười “Bỏ ra nhiều công sức như vậy thì nhất định phải lấy về món ngon sơn hào hải vị. Còn về tên Đồng Tử Thừa kia, ta sẽ khiến nó chết không nhắm mắt!”
Ha ha, thời điểm báo thù đã tới.
Lâm Mục sửa soạn lại quần áo một chút rồi vươn tay nhéo cái mũi mình một cái. Sau đó cúi đầu rời khỏi con hẻm.
Chờ đến khi gã ra khỏi con hẻm kia, khuôn mặt vốn đẹp trai nay lại biến thành một vị đại thúc trung niên có khuôn mặt thật thà phúc hậu.
Sau khi tận thế xảy ra, tia cực tím của trái đất dần trở nên hết sức mãnh liệt.
Vì sức khỏe, mọi người rối rít nghiên cứu chế tạo ra bộ quần áo bảo vệ.
Bây giờ ai ai cũng mặc một kiểu quần áo giống nhau, nên chỉ cần thay đổi khuôn mặt cùng với vóc dáng liền hoàn toàn biến thành người khác.
“Kí chủ, bây giờ chúng phải làm gì tiếp theo?”
“Đồ ngốc, với gương mặt tầm thường đại chúng này, còn ai có thể thích hợp hơn loại người có giá trị bình thường, lại thích quẩy đuôi làm kẻ khác cười này tiếp cận Đồng gia đâu chứ?” Tiện tay tháo nhẫn cưới trên ngón giáp út xuống, giọng nói của Lâm Mục cực kì ác liệt. (Móa, người ta đã có gia đình rồi, giờ vợ con bơ vơ không nơi nương tựa, cái đồ ác nhơn >w<, Lâm Mục ăn viên ngọc kia thì sẽ biến thành cái người đã hóa thành viên ngọc đó)
“Kí chủ đại nhân anh minh…” Hệ thống hùa theo phát ra chuỗi tiếng cười ác ý.
Thành phố B, Đồng gia.
Yến Mộc Dương nhíu chặt lông mày ngồi trên giường.
Trên ngón tay trắng nón quấn quanh sợi tơ đã bị cắt đứt, đôi con ngươi màu hổ phách đều thâm trầm một mảnh.
Lại để cho tên Lâm Mục đó trốn thoát dưới mí mắt của mình, Yến Mộc Dương âm thầm tự trách bản thân.
Nhìn dấu vết bị đốt cháy trên sợi tơ không giống với dị năng hệ hỏa thông thường khiến nhóc bất ngờ ngoài ý muốn.
Sau hai lần liên tục thất bại đủ để cho Yến Mộc Dương nhận ra sự kì lạ ở Lâm Mục. Người này từ trên xuống dưới đều được bọc trong từng tầng bí mật, hơn nữa thủ đoạn chạy trốn nhiều vô số kể.
Trừ phi tìm được cơ hội thích hợp ra tay giết chết ngay tại chỗ, nếu không thì rất khó hoàn toàn diệt trừ được tên này.
Hai cánh tay từ phía sau vòng qua hông lười biếng ôm nhóc vào lòng.
Ngón tay thon dài khéo léo tách mấy ngón tay xoắn xít của nhóc ra rồi đan mười ngón lại với nhau, tiếng cười nhu hòa phát ra bên tai nhóc “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Yến Mộc Dương quay đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của Lê Hi.
Nhóc khép hờ mi mắt không nói gì, nhưng trong lòng thầm vận chuyển dị năng phóng ra vô số sợi tơ trong suốt bao phủ hoàn toàn thành phố B.
Nhóc có một dự cảm xấu, mục đích của Lâm Mục e rằng sẽ không đơn giản như bên ngoài, có lẽ, gã muốn không chỉ là mạng sống của Lê Hi.
Nhóc con quá cố chấp khiến Lê Hi không biết phải làm sao, chỉ có thể khẽ hôn lên má nhóc một cái rồi ôm người vào lòng.
Còn về phần Lâm Mục, Lê Hi không khỏi nhíu mày lại.
Mọi chuyện cho đến bây giờ, tuyến thời gian và thế giới ban đầu đã hoàn toàn ăn khớp với nhau.
Lâm Mục được coi là nam chủ của thế giới ban đầu, không chỉ thuận lợi tránh thoát một kiếp mà thực lực tăng lên không ít.
Mặc dù chỉ là võ lực đơn giản, so với hắn chẳng là cái đinh gỉ gì, nhưng còn về phần thủ đoạn khó lường của hệ thống kia vẫn khiến hắn lo lắng không thôi.
Lúc còn ở thành phố S, hắn và Mộc Dương hợp sức đánh lén khiến gã suýt toi cơm.
Chắc bây giờ Lâm Mục đã hận bọn họ đến mức ngươi sống ta chết rồi.
Híp mắt lại, đầu ngón tay của Lê Hi lóe lên tia sáng tối tăm, dần dần biến mất trong không khí.
Ôm chặt nhóc con vào lòng, đáy mắt Lê Hi xẹt qua một tia lãnh khốc.
Lâm Mục, nếu đã tới, vậy thì vĩnh viễn đừng có hòng rời đi!
Dạo này bầu không khí ở thành phố B trông vô cùng khẩn trương.
Tận thế bắt đầu, thế cục ở đây dần ổn định không đổi, với lại rất hiếm khi xuất hiện kẻ phản động, vậy mà bây giờ lại liên tiếp xảy ra các vụ án mạng không rõ nguyên nhân.
Trong đó có hai đầu mối khiến mọi người rất quan tâm.
Một là người gây án mạng chắc chắn là dị năng giả.
Thủ đoạn âm độc không để lại dấu vết, điểm chính là thủ pháp gây án hết sức đặc biệt, có rất nhiều người bị giết nhưng đều không có bị biến thành thây ma.
Còn một đầu mối khác chính là dị năng giả lần lượt bị mất tích một cách bí ẩn.
Một vài người dị năng không có căn cơ sâu ở thành phố B sau khi theo tổ đội rời đi làm nhiệm vụ đều biến mất, hơn nữa không có trở lại.
Nhưng mà mọi điểm nghi ngờ đều chỉa về phía đội ngũ của Lê Hi, nhất là dị năng giả khôi lỗi sư – Yến Mộc Dương.
Mọi người đều biết chỉ có khôi lỗi sư mới có thể giết người xong mà vẫn có thể giữ cho thi thể bình thường dù có bị biến thành thây ma.
Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán sôi nổi, thậm chí còn công khai yêu cầu đuổi Lê Hi và Yến Mộc Dương ra khỏi thành phố.
Đối với tình huống trước mắt này, Đồng gia vẫn giữ im lặng, không có bất kì ai đưa ra lời phản bác gì.
Thành phố b, Đồng gia.
“Tử Thừa, con có ý kiến gì về chuyện này không?” Cha Đồng đưa tài liệu cho Lê Hi.
“Mưu đồ vu oan, hoạn nạn không từ.” Lê Hi cười nhạt “Chẳng qua chỉ là một đám ghen ăn tức ở với thế lực lớn của Đồng gia, muốn tranh giành chén cơm mà thôi.”
“Nói không sai, nhưng dù sao cũng phải có một lời giải thích.” Cha Đồng thở dài.
Sự tình trước mắt phát triển theo chiều hướng rất bất lợi đối với hai đứa nhóc nhà mình, nhưng bây giờ ông chưa thể tìm ra biện pháp nào thỏa đáng cả.
“Cha yên tâm đi, con và Mộc Dương đã sớm chuẩn bị xong đâu vào đó rồi.” Lê Hi mỉm cười trấn an ông vài câu rồi rời khỏi thư phòng.
Trở lại phòng của mình, hắn quả nhiên thấy Yến Mộc Dương đang ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi mình.
Lê Hi tiến lên ôm nhóc con vào lòng hỏi “Sợ không?”
Yến Mộc Dương lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Lê Hi rù rì với nhóc vài câu, Yến Mộc Dương ngẩng đầu đối mặt với hắn, đáy mắt thêm vài phần ý cười.
“Nghịch ngợm!” Trong giọng nói non nớt của Yến Mộc Dương mang theo sự bao dung.
“Nào có, chỉ là trò đùa dai vặt vãnh thôi mà.” Khóe môi Lê Hi cong lên tạo thành nụ cười gian trá.
Làn sóng này chưa hạ xuống thì một làn sóng khác đã nổi lên. Vụ án bí ẩn không lời giải đáp, ngoài ra còn kéo theo chuyện khiến người ta không thể nào ngờ tới.
Đều là thế gia quân đội như nhau, Đại thiếu gia Vương gia trong một lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về thì đột nhiên phát khùng đứng ở cổng chính nhảy múa thoát y.
Mặc dù vóc người mập mạp, ngũ quan không ấn tượng mấy nhưng cái mông trắng mịn lắc lư điên cuồng liền trở thành chuyện cười cho người khác đàm tiếu mấy ngày liền.
Đồng thời, lão gia chủ của Hạ gia cũng phát khùng cạo sạch râu của mình trước con mắt của mọi người, cũng quỳ gối trước mộ phần tổ tiên khóc rống khai sạch sành sanh tội ác do mình gây ra. Nào là đầu cơ trục lợi, chèn ép nhân viên đều công khai ra ngoài hết.
Nhưng chuyện càng làm cho người ta kinh ngạc vẫn là về tiểu đội dị năng đứng thứ hai của thành phố B, vị đội trưởng dị năng giả hệ phong cấp 5 đột nhiên làm nổ tung toàn bộ gia tộc của mình, cũng mời quan chức tư pháp xuống tham quan căn phòng bí mật dưới tầng hầm của nhà mình.
Ở dưới đó có vài người nam lẫn nữ mặt mũi xinh đẹp nhưng con mắt vô thần nằm xụi lơ ở một góc.
Trên người họ có vô số dấu vết mờ ám, chỉ nhìn thôi là cũng đủ biết.
Đồng thời các thế gia đứng sau màn giật dây cũng nhận được một bức thư viết đầy đủ toàn bộ việc làm của bọn họ.
Thủ đoạn trả thù tràn đầy uy hiếp không chừa đường sống như thế cho dù bọn họ dùng móng chân cũng nghĩ ra đó là ai.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thủ đoạn khó lường của Lê Hi và Yến Mộc Dương quả thật làm cho bọn họ không rét mà run.
“Nên làm gì bây giờ?” Bên trong mật thất, mấy tên lãnh tụ cùng chung thuyền chống lại Đồng gia đang thảo luận kế sách.
“Không biết, cái tên Đồng Tử Thừa của Đồng gia kia đúng là không đơn giản, lại còn có thêm cái thằng nhóc tạp chủng dị năng cấp 7 đó nữa. Nếu như gây khó dễ thêm cho bọn chúng, chỉ sợ chúng ta phải ăn quả đắng.”
“Chẳng qua chỉ là hai tên nhóc chưa mọc đủ lông, có thể gây nên sóng gió gì chứ!” Lão Hạ với cái cằm bị cạo sạch bóng của mình bất mãn lên tiếng.
“Hừ, tên nhóc mọc chưa đủ lông, nói nghe dễ nhỉ?” Lão gia chủ của Vương gia giễu cợt nói “Lần này bị cạo sạch râu, nói không chừng lần sau là bay luôn cái đầu đi đó!”
“Ông!” Lão Hạ bị ông ta chọc tức muốn ói máu, sắc mặt trắng bệch thở khò khè như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Được rồi được rồi, xin hai vị hãy bớt giận. Bây giờ mà gây gổ thì có ích gì, điều quan trọng là làm sao để thu dọn tàn cuộc.” Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt phúc hậu đi lên khuyên can tách hai người họ ra, là một tên thương nhân tên Vạn Lưu.
Mặc dù thân phận của hắn ta ở tận thế không thể sánh bằng với những người ở đây nhưng bàn về dự trữ vật liệu thì đúng là một người xuất sắc.
“Hừ! Cùng lắm thì tìm một tên chết thay mà thôi!” Giọng nói của lão Hạ tràn ngập sự khinh thường, nhưng cái chủ ý này đều được mọi người ở đây tán thành.
“Ai, bây giờ cũng chỉ có cách này.” Vạn Lưu thở dài một hơi, nói bầm lầm đủ cho mọi người ở đây nghe được “Thỏa hiệp lần này đúng là hết cách, nhưng còn lần sau thì sao? Chẳng lẽ cuộc sống của chúng ta đành phải vĩnh viễn bị Đồng gia chèn ép?”
Mọi người rối rít cúi đầu xuống, qua hồi lâu không ai nói lời nào.
Vạn Lưu nói không sai, bọn họ quả thực không cam tâm, nhưng lại không có cách nào phản kháng được.
Trước mắt thì mặc dù chỉ là lời cảnh cáo nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thu tay về, nếu bọn họ mà còn dám lộn xộn thì Lê Hi sẽ làm theo lời cảnh cáo mà chém rụng đầu cả đám.
Cứ nhìn vào những chứng cứ giả mà bọn họ đã tạo ra trước đó thì biết, mặc dù người làm chứng đã bị giết và không được ai thương hại hay đồng tình nhưng cũng đủ để cho Lê Hi và Yến Mộc Dương dựa vào đó mà lấy được danh tiếng vì dân trừ hại.
Ở cái thời tận thế này, chuẩn mực đạo đức gì đó đều bị quẳng đi hết rồi, chỉ có người nào mà có thực lực cực mạnh thì mới có thể đứng vững được.
Dưới sự chèn ép tuyệt đối này, các thế gia không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn thuận theo, nhưng còn chấp niệm muốn đẩy ngã Đồng gia thì ngày càng trở nên sâu sắc.
Buổi hội nghị tới đây là kết thúc, mọi người đều rối rít nối đuôi nhau rời đi, chỉ còn lại một mình Vạn Lưu.
Hắn ta hung hăng đập vỡ cái ghế trong tay, âm thanh khàn khàn len lỏi qua kẽ răng nghiến chặt rít lên chói tai.
“Đồng Tử Thừa! Đồng Tử Thừa!” Vốn là giọng nói của một người trung niên đôn hậu dần biến thành giọng nói của một người thanh niên, ngay cả khuôn mặt bình thường cũng biến đổi quỷ dị, cuối cùng hé ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Lâm Mục.
“Xin kí chủ đừng nóng vội, vẫn còn cơ hội mà. Tuy lần này không thể hạ gục tên Đồng Tử Thừa đó, nhưng chúng ta vẫn còn hậu chiêu.” Hệ thống an ủi “Một điểm khó khăn bây giờ là cái thằng nhóc Yến Mộc Dương đó, dị năng của nó quá phiền toái, chúng ta có thể mượn cơ hội lần này diệt trừ nó!”
“Diệt trừ?” Hệ thống đưa cho Lâm Mục một cái chủ ý, gã híp mắt hỏi “Tích phân của một con bù nhìn là bao nhiêu?”
“Bốn ngàn.”
“Cũng không nhiều lắm, đủ cho một lần đi săn…”
“Kí chủ đại nhân là muốn…”
“Ta không muốn gì hết, chẳng qua tên Đồng Tử Thừa kia nuôi một con chó quá phiền toái.” Lâm Mục chặn lời “Mau đi điều tra xem bọn chúng tính tìm người thế tội là ai, trước khi tòa án bắt đầu chúng ta sẽ đi một chuyến.”
“Vâng! Thưa kí chủ!” Hệ thống đáp lại, trong âm thanh có mang theo ý cười vui sướng trên sự đau khổ của kẻ khác.
Thành phố B, Đồng gia.
Lê Hi và Yến Mộc Dương đã sớm biết được kế hoạch của đám người thế gia đó, đồng thời cũng bắt đầu suy đoán thân phận của Lâm Mục.
Lo lắng ôm lấy nhóc con, trong mắt Lê Hi thấp thoáng sự buồn rầu “Mộc Dương, bọn chúng đã nhận ra được năng lực của nhóc rồi, sợ rằng lần này Lâm Mục sẽ coi nhóc là mục tiêu mà ra tay.”
“Không ngại, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.” Yến Mộc Dương không thèm để ý.
“Haizz.” Nhẹ nhàng thở dài, Lê Hi ôm nhóc con vào lòng rồi cọ một cái “Nếu vậy thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích đó, không sợ sao?”
Yến Mộc Dương lắc đầu, bàn tay nhỏ bé non nớt vuốt tóc Lê Hi an ủi, trong con ngươi màu hổ phách viết đầy chữ lưu luyến.
Tôi không sợ chết, chỉ sợ mất đi anh.
Tạm thời không nhắc đến Lê Hi và Lâm Mục, các thế gia đang rối rít thu dọn tàn cục mà bọn họ bày ra hòng vu oan cho Lê Hi nhưng thất bại này.
Kẻ đứng ra nhận tội là một tên tội phạm trước khi tận thế bắt đầu, tên đó bị cơ quan tư pháp còng đầu bắt đi, cũng thẳng thắn thừa nhận tội lỗi.
Oan khuất của Đồng gia được rửa sạch, mọi lời đồn đãi gì gì đó cũng không đánh mà biến.
Để chứng minh sự trong sạch của Lê Hi và Yến Mộc Dương, cơ quan tư pháp quyết định mở một phiên tòa công khai thẩm vấn người đàn ông này. Tòa án sẽ bắt đầu thẩm vấn vào mười giờ sáng ba ngày sau.
Ba ngày sau, Lê Hi ôm Yến Mộc Dương xuất hiện ở cơ quan tư pháp.
Thanh niên tuấn mỹ nho nhã, khí chất cao quý tựa như ngọc.
Con ngươi màu mực vừa nhân từ vừa tràn ngập cơ trí, đôi môi đỏ thắm luôn mỉm cười ôn nhu.
Quanh thân hắn luôn tỏa ra mùi hương tươi mát của ánh nắng mặt trời, thật giống như một vị thần hạ phàm, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có thể trở thành tín ngưỡng của mọi người.
Mà trong lòng hắn lại đang ôm một bé trai chỉ mới mười ba tuổi, khuôn mặt tinh xảo dễ thương khiến người ta khó lòng quên được, nhưng khí chất trầm ổn như một vị đại nhân không hề hợp với bề ngoài của nhóc.
Bộ dáng của hai người họ đàng hoàng xinh đẹp như thế thì làm sao lại là kẻ giết người đồ tể trong lời đồn chứ? Mọi người vì tin vào lời đồn vô căn cứ đó mà bêu xấu họ liền xấu hổ cúi đầu, không dám đối mặt với bọn họ.
Thậm chí còn tự động nhường đường cho bọn họ đi nữa.
Đối với sự việc lần này Lê Hi vẫn bình tĩnh như thường, nụ cười mỉm không đổi bước vào phòng xét xử.
Còn Yến Mộc Dương nằm trong lòng hắn không biết đã nhắm mắt lại từ lúc nào, đầu ngón tay phóng ra sợi tơ vô hình lặng lẽ quấn quanh người nam nhân đang chờ bị thẩm vấn.
Cảnh giới tối cao của một khôi lỗi sư là không những khống chế thân thể con người mà còn khống chế cả nhân tâm của con người.
Còn Lâm Mục bên kia đã hóa trang hoàn mỹ thành Vạn Lưu ngồi ở chỗ dành cho khách xem thẩm vấn.
Nhìn Lê Hi và Yến Mộc Dương ngồi ở hàng ghế đầu tiên, trên khuôn mặt đôn hậu xẹt qua một tia giễu cợt âm hiểm.
Bù nhìn đã phát huy công hiệu, muốn rửa sạch hiềm nghi gì đó thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
“Vậy bây giờ nên làm thế nào?” Hệ thống cũng không hiểu thâm ý của gã.
“Đơn giản thôi, trước hết phải gặp vài người, dù gì thì biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.” Lâm Mục tiện tay quẳng lá bùa vào trong không gian trò chơi, thay quần áo mà thành phố B phát cho rồi trèo qua cửa sổ lặng lẽ rời đi.
Thành phố B, hẻm Đồng La.
Hẻm Đồng La là một nơi có địa hình phức tạp nhất của thành phố B, quanh co nhỏ hẹp, nếu không cẩn thận thì lạc đường như chơi.
Trước tận thế, thành phố B còn là một nơi sầm uất thì hẻm Đồng La này vô cùng thanh tĩnh, là nơi hẹn hò lí tưởng của các cặp tình nhân.
Mà sau khi tận thế xảy ra, con hẻm này hiển nhiên biến thành nơi giao dịch tình báo bí mật.
Nơi này có nhiều thế gia và các tiểu đội dị năng độc lập, còn có vài người bình thường nhàn tản. Chỉ cần một viên tinh thạch đáng giá thì liền trở thành tiền tài có thể đổi lấy bất kì đồ vật nào ở đây.
Mà Lâm Mục muốn tìm chính là thông tin cơ mật nhất ở đây.
“Đúng như vậy, Đồng gia vốn là một thế gia quân đội. Khi tận thế ập đến, trong lúc mọi người còn hoảng loạn thì gia chủ của Đồng gia liền quả quyết khống chế quân đội của thành phố B, đồng thời dồn sức tiêu diệt thây ma. Mặc dù tài nguyên trong tay Đồng gia không tính là phong phú nhưng vũ khí đạn dược thì coi như đầy đủ nhất, con cháu trong nhà thì đông đảo, với lại còn có danh tiếng rất lớn trong quân đội, trực tiếp trở thành gia tộc đứng đầu thành phố B.”
“Vậy thì những thế gia khác đành chịu khuất phục?”
“Làm sao có thể chứ? Chẳng qua là đánh không lại thôi.” Người đàn ông lắc đầu, đưa tài liệu trong tay cho Lâm Mục “Đây là tất cả tình huống bao quát toàn bộ Đồng gia, thậm chí còn có vài thông tin đơn giản về vị đại thiếu gia Đồng Tử Thừa vừa mới trở về. Mặc dù nhìn có vẻ chi tiết nhưng đám cáo già Đồng gia đó vẫn che giấu ranh giới cuối cùng rất tốt, chúng tôi đã cố hết sức.”
“Quá tốt!” Lâm Mục nghe xong gật đầu một cái rồi nhận lấy túi da trâu kia, mở ra nhìn xấp giấy bên trong, Lâm Mục hài lòng nở nụ cười, sau đó đưa một viên tinh thạch màu xanh cho người đàn ông.
“Người anh em cậu thật hào phóng!” Người đàn ông nhận lấy rồi cẩn thận nhìn một chút. Viên tinh thạch hệ nước cấp hai, cái giá này quả thật không tệ.
Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp vui vẻ gặp được khách sộp thì bỗng nhiên một trận đau đớn dữ dội ùa tới.
Một ngọn lửa màu xanh quỷ dị bốc lên từ dưới chân hắn ta, nháy mắt bao phủ toàn thân rồi hóa thành bãi tro trên mặt đất.
Người đàn ông chưa kịp phát ra một tiếng đau đớn cứ thế lìa đời, bên trong bãi tro có một viên ngọc màu đỏ diêm dúa.
Lâm Mục vươn tay nhặt lên rồi bỏ vào trong miệng.
“Cái mùi vị này. Xem ra giá trị nhan sắc có ảnh hưởng đến mùi vị của máu.” Giọng nói của gã tràn ngập sự khinh thường, lại hoàn toàn không để ý viên ngọc đó mới vừa nãy còn là một người sống sờ sờ.
“Hì hì, yêu cầu của kí chủ quá cao, có điều nếu như dung mạo quyết định mùi vị thì hai tên kia nhất định sẽ ăn rất ngon đây.”
“Tất nhiên.” Lâm Mục thấp giọng cười “Bỏ ra nhiều công sức như vậy thì nhất định phải lấy về món ngon sơn hào hải vị. Còn về tên Đồng Tử Thừa kia, ta sẽ khiến nó chết không nhắm mắt!”
Ha ha, thời điểm báo thù đã tới.
Lâm Mục sửa soạn lại quần áo một chút rồi vươn tay nhéo cái mũi mình một cái. Sau đó cúi đầu rời khỏi con hẻm.
Chờ đến khi gã ra khỏi con hẻm kia, khuôn mặt vốn đẹp trai nay lại biến thành một vị đại thúc trung niên có khuôn mặt thật thà phúc hậu.
Sau khi tận thế xảy ra, tia cực tím của trái đất dần trở nên hết sức mãnh liệt.
Vì sức khỏe, mọi người rối rít nghiên cứu chế tạo ra bộ quần áo bảo vệ.
Bây giờ ai ai cũng mặc một kiểu quần áo giống nhau, nên chỉ cần thay đổi khuôn mặt cùng với vóc dáng liền hoàn toàn biến thành người khác.
“Kí chủ, bây giờ chúng phải làm gì tiếp theo?”
“Đồ ngốc, với gương mặt tầm thường đại chúng này, còn ai có thể thích hợp hơn loại người có giá trị bình thường, lại thích quẩy đuôi làm kẻ khác cười này tiếp cận Đồng gia đâu chứ?” Tiện tay tháo nhẫn cưới trên ngón giáp út xuống, giọng nói của Lâm Mục cực kì ác liệt. (Móa, người ta đã có gia đình rồi, giờ vợ con bơ vơ không nơi nương tựa, cái đồ ác nhơn >w<, Lâm Mục ăn viên ngọc kia thì sẽ biến thành cái người đã hóa thành viên ngọc đó)
“Kí chủ đại nhân anh minh…” Hệ thống hùa theo phát ra chuỗi tiếng cười ác ý.
Thành phố B, Đồng gia.
Yến Mộc Dương nhíu chặt lông mày ngồi trên giường.
Trên ngón tay trắng nón quấn quanh sợi tơ đã bị cắt đứt, đôi con ngươi màu hổ phách đều thâm trầm một mảnh.
Lại để cho tên Lâm Mục đó trốn thoát dưới mí mắt của mình, Yến Mộc Dương âm thầm tự trách bản thân.
Nhìn dấu vết bị đốt cháy trên sợi tơ không giống với dị năng hệ hỏa thông thường khiến nhóc bất ngờ ngoài ý muốn.
Sau hai lần liên tục thất bại đủ để cho Yến Mộc Dương nhận ra sự kì lạ ở Lâm Mục. Người này từ trên xuống dưới đều được bọc trong từng tầng bí mật, hơn nữa thủ đoạn chạy trốn nhiều vô số kể.
Trừ phi tìm được cơ hội thích hợp ra tay giết chết ngay tại chỗ, nếu không thì rất khó hoàn toàn diệt trừ được tên này.
Hai cánh tay từ phía sau vòng qua hông lười biếng ôm nhóc vào lòng.
Ngón tay thon dài khéo léo tách mấy ngón tay xoắn xít của nhóc ra rồi đan mười ngón lại với nhau, tiếng cười nhu hòa phát ra bên tai nhóc “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Yến Mộc Dương quay đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của Lê Hi.
Nhóc khép hờ mi mắt không nói gì, nhưng trong lòng thầm vận chuyển dị năng phóng ra vô số sợi tơ trong suốt bao phủ hoàn toàn thành phố B.
Nhóc có một dự cảm xấu, mục đích của Lâm Mục e rằng sẽ không đơn giản như bên ngoài, có lẽ, gã muốn không chỉ là mạng sống của Lê Hi.
Nhóc con quá cố chấp khiến Lê Hi không biết phải làm sao, chỉ có thể khẽ hôn lên má nhóc một cái rồi ôm người vào lòng.
Còn về phần Lâm Mục, Lê Hi không khỏi nhíu mày lại.
Mọi chuyện cho đến bây giờ, tuyến thời gian và thế giới ban đầu đã hoàn toàn ăn khớp với nhau.
Lâm Mục được coi là nam chủ của thế giới ban đầu, không chỉ thuận lợi tránh thoát một kiếp mà thực lực tăng lên không ít.
Mặc dù chỉ là võ lực đơn giản, so với hắn chẳng là cái đinh gỉ gì, nhưng còn về phần thủ đoạn khó lường của hệ thống kia vẫn khiến hắn lo lắng không thôi.
Lúc còn ở thành phố S, hắn và Mộc Dương hợp sức đánh lén khiến gã suýt toi cơm.
Chắc bây giờ Lâm Mục đã hận bọn họ đến mức ngươi sống ta chết rồi.
Híp mắt lại, đầu ngón tay của Lê Hi lóe lên tia sáng tối tăm, dần dần biến mất trong không khí.
Ôm chặt nhóc con vào lòng, đáy mắt Lê Hi xẹt qua một tia lãnh khốc.
Lâm Mục, nếu đã tới, vậy thì vĩnh viễn đừng có hòng rời đi!
Dạo này bầu không khí ở thành phố B trông vô cùng khẩn trương.
Tận thế bắt đầu, thế cục ở đây dần ổn định không đổi, với lại rất hiếm khi xuất hiện kẻ phản động, vậy mà bây giờ lại liên tiếp xảy ra các vụ án mạng không rõ nguyên nhân.
Trong đó có hai đầu mối khiến mọi người rất quan tâm.
Một là người gây án mạng chắc chắn là dị năng giả.
Thủ đoạn âm độc không để lại dấu vết, điểm chính là thủ pháp gây án hết sức đặc biệt, có rất nhiều người bị giết nhưng đều không có bị biến thành thây ma.
Còn một đầu mối khác chính là dị năng giả lần lượt bị mất tích một cách bí ẩn.
Một vài người dị năng không có căn cơ sâu ở thành phố B sau khi theo tổ đội rời đi làm nhiệm vụ đều biến mất, hơn nữa không có trở lại.
Nhưng mà mọi điểm nghi ngờ đều chỉa về phía đội ngũ của Lê Hi, nhất là dị năng giả khôi lỗi sư – Yến Mộc Dương.
Mọi người đều biết chỉ có khôi lỗi sư mới có thể giết người xong mà vẫn có thể giữ cho thi thể bình thường dù có bị biến thành thây ma.
Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán sôi nổi, thậm chí còn công khai yêu cầu đuổi Lê Hi và Yến Mộc Dương ra khỏi thành phố.
Đối với tình huống trước mắt này, Đồng gia vẫn giữ im lặng, không có bất kì ai đưa ra lời phản bác gì.
Thành phố b, Đồng gia.
“Tử Thừa, con có ý kiến gì về chuyện này không?” Cha Đồng đưa tài liệu cho Lê Hi.
“Mưu đồ vu oan, hoạn nạn không từ.” Lê Hi cười nhạt “Chẳng qua chỉ là một đám ghen ăn tức ở với thế lực lớn của Đồng gia, muốn tranh giành chén cơm mà thôi.”
“Nói không sai, nhưng dù sao cũng phải có một lời giải thích.” Cha Đồng thở dài.
Sự tình trước mắt phát triển theo chiều hướng rất bất lợi đối với hai đứa nhóc nhà mình, nhưng bây giờ ông chưa thể tìm ra biện pháp nào thỏa đáng cả.
“Cha yên tâm đi, con và Mộc Dương đã sớm chuẩn bị xong đâu vào đó rồi.” Lê Hi mỉm cười trấn an ông vài câu rồi rời khỏi thư phòng.
Trở lại phòng của mình, hắn quả nhiên thấy Yến Mộc Dương đang ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi mình.
Lê Hi tiến lên ôm nhóc con vào lòng hỏi “Sợ không?”
Yến Mộc Dương lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Lê Hi rù rì với nhóc vài câu, Yến Mộc Dương ngẩng đầu đối mặt với hắn, đáy mắt thêm vài phần ý cười.
“Nghịch ngợm!” Trong giọng nói non nớt của Yến Mộc Dương mang theo sự bao dung.
“Nào có, chỉ là trò đùa dai vặt vãnh thôi mà.” Khóe môi Lê Hi cong lên tạo thành nụ cười gian trá.
Làn sóng này chưa hạ xuống thì một làn sóng khác đã nổi lên. Vụ án bí ẩn không lời giải đáp, ngoài ra còn kéo theo chuyện khiến người ta không thể nào ngờ tới.
Đều là thế gia quân đội như nhau, Đại thiếu gia Vương gia trong một lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về thì đột nhiên phát khùng đứng ở cổng chính nhảy múa thoát y.
Mặc dù vóc người mập mạp, ngũ quan không ấn tượng mấy nhưng cái mông trắng mịn lắc lư điên cuồng liền trở thành chuyện cười cho người khác đàm tiếu mấy ngày liền.
Đồng thời, lão gia chủ của Hạ gia cũng phát khùng cạo sạch râu của mình trước con mắt của mọi người, cũng quỳ gối trước mộ phần tổ tiên khóc rống khai sạch sành sanh tội ác do mình gây ra. Nào là đầu cơ trục lợi, chèn ép nhân viên đều công khai ra ngoài hết.
Nhưng chuyện càng làm cho người ta kinh ngạc vẫn là về tiểu đội dị năng đứng thứ hai của thành phố B, vị đội trưởng dị năng giả hệ phong cấp 5 đột nhiên làm nổ tung toàn bộ gia tộc của mình, cũng mời quan chức tư pháp xuống tham quan căn phòng bí mật dưới tầng hầm của nhà mình.
Ở dưới đó có vài người nam lẫn nữ mặt mũi xinh đẹp nhưng con mắt vô thần nằm xụi lơ ở một góc.
Trên người họ có vô số dấu vết mờ ám, chỉ nhìn thôi là cũng đủ biết.
Đồng thời các thế gia đứng sau màn giật dây cũng nhận được một bức thư viết đầy đủ toàn bộ việc làm của bọn họ.
Thủ đoạn trả thù tràn đầy uy hiếp không chừa đường sống như thế cho dù bọn họ dùng móng chân cũng nghĩ ra đó là ai.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thủ đoạn khó lường của Lê Hi và Yến Mộc Dương quả thật làm cho bọn họ không rét mà run.
“Nên làm gì bây giờ?” Bên trong mật thất, mấy tên lãnh tụ cùng chung thuyền chống lại Đồng gia đang thảo luận kế sách.
“Không biết, cái tên Đồng Tử Thừa của Đồng gia kia đúng là không đơn giản, lại còn có thêm cái thằng nhóc tạp chủng dị năng cấp 7 đó nữa. Nếu như gây khó dễ thêm cho bọn chúng, chỉ sợ chúng ta phải ăn quả đắng.”
“Chẳng qua chỉ là hai tên nhóc chưa mọc đủ lông, có thể gây nên sóng gió gì chứ!” Lão Hạ với cái cằm bị cạo sạch bóng của mình bất mãn lên tiếng.
“Hừ, tên nhóc mọc chưa đủ lông, nói nghe dễ nhỉ?” Lão gia chủ của Vương gia giễu cợt nói “Lần này bị cạo sạch râu, nói không chừng lần sau là bay luôn cái đầu đi đó!”
“Ông!” Lão Hạ bị ông ta chọc tức muốn ói máu, sắc mặt trắng bệch thở khò khè như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Được rồi được rồi, xin hai vị hãy bớt giận. Bây giờ mà gây gổ thì có ích gì, điều quan trọng là làm sao để thu dọn tàn cuộc.” Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt phúc hậu đi lên khuyên can tách hai người họ ra, là một tên thương nhân tên Vạn Lưu.
Mặc dù thân phận của hắn ta ở tận thế không thể sánh bằng với những người ở đây nhưng bàn về dự trữ vật liệu thì đúng là một người xuất sắc.
“Hừ! Cùng lắm thì tìm một tên chết thay mà thôi!” Giọng nói của lão Hạ tràn ngập sự khinh thường, nhưng cái chủ ý này đều được mọi người ở đây tán thành.
“Ai, bây giờ cũng chỉ có cách này.” Vạn Lưu thở dài một hơi, nói bầm lầm đủ cho mọi người ở đây nghe được “Thỏa hiệp lần này đúng là hết cách, nhưng còn lần sau thì sao? Chẳng lẽ cuộc sống của chúng ta đành phải vĩnh viễn bị Đồng gia chèn ép?”
Mọi người rối rít cúi đầu xuống, qua hồi lâu không ai nói lời nào.
Vạn Lưu nói không sai, bọn họ quả thực không cam tâm, nhưng lại không có cách nào phản kháng được.
Trước mắt thì mặc dù chỉ là lời cảnh cáo nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thu tay về, nếu bọn họ mà còn dám lộn xộn thì Lê Hi sẽ làm theo lời cảnh cáo mà chém rụng đầu cả đám.
Cứ nhìn vào những chứng cứ giả mà bọn họ đã tạo ra trước đó thì biết, mặc dù người làm chứng đã bị giết và không được ai thương hại hay đồng tình nhưng cũng đủ để cho Lê Hi và Yến Mộc Dương dựa vào đó mà lấy được danh tiếng vì dân trừ hại.
Ở cái thời tận thế này, chuẩn mực đạo đức gì đó đều bị quẳng đi hết rồi, chỉ có người nào mà có thực lực cực mạnh thì mới có thể đứng vững được.
Dưới sự chèn ép tuyệt đối này, các thế gia không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn thuận theo, nhưng còn chấp niệm muốn đẩy ngã Đồng gia thì ngày càng trở nên sâu sắc.
Buổi hội nghị tới đây là kết thúc, mọi người đều rối rít nối đuôi nhau rời đi, chỉ còn lại một mình Vạn Lưu.
Hắn ta hung hăng đập vỡ cái ghế trong tay, âm thanh khàn khàn len lỏi qua kẽ răng nghiến chặt rít lên chói tai.
“Đồng Tử Thừa! Đồng Tử Thừa!” Vốn là giọng nói của một người trung niên đôn hậu dần biến thành giọng nói của một người thanh niên, ngay cả khuôn mặt bình thường cũng biến đổi quỷ dị, cuối cùng hé ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Lâm Mục.
“Xin kí chủ đừng nóng vội, vẫn còn cơ hội mà. Tuy lần này không thể hạ gục tên Đồng Tử Thừa đó, nhưng chúng ta vẫn còn hậu chiêu.” Hệ thống an ủi “Một điểm khó khăn bây giờ là cái thằng nhóc Yến Mộc Dương đó, dị năng của nó quá phiền toái, chúng ta có thể mượn cơ hội lần này diệt trừ nó!”
“Diệt trừ?” Hệ thống đưa cho Lâm Mục một cái chủ ý, gã híp mắt hỏi “Tích phân của một con bù nhìn là bao nhiêu?”
“Bốn ngàn.”
“Cũng không nhiều lắm, đủ cho một lần đi săn…”
“Kí chủ đại nhân là muốn…”
“Ta không muốn gì hết, chẳng qua tên Đồng Tử Thừa kia nuôi một con chó quá phiền toái.” Lâm Mục chặn lời “Mau đi điều tra xem bọn chúng tính tìm người thế tội là ai, trước khi tòa án bắt đầu chúng ta sẽ đi một chuyến.”
“Vâng! Thưa kí chủ!” Hệ thống đáp lại, trong âm thanh có mang theo ý cười vui sướng trên sự đau khổ của kẻ khác.
Thành phố B, Đồng gia.
Lê Hi và Yến Mộc Dương đã sớm biết được kế hoạch của đám người thế gia đó, đồng thời cũng bắt đầu suy đoán thân phận của Lâm Mục.
Lo lắng ôm lấy nhóc con, trong mắt Lê Hi thấp thoáng sự buồn rầu “Mộc Dương, bọn chúng đã nhận ra được năng lực của nhóc rồi, sợ rằng lần này Lâm Mục sẽ coi nhóc là mục tiêu mà ra tay.”
“Không ngại, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.” Yến Mộc Dương không thèm để ý.
“Haizz.” Nhẹ nhàng thở dài, Lê Hi ôm nhóc con vào lòng rồi cọ một cái “Nếu vậy thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích đó, không sợ sao?”
Yến Mộc Dương lắc đầu, bàn tay nhỏ bé non nớt vuốt tóc Lê Hi an ủi, trong con ngươi màu hổ phách viết đầy chữ lưu luyến.
Tôi không sợ chết, chỉ sợ mất đi anh.
Tạm thời không nhắc đến Lê Hi và Lâm Mục, các thế gia đang rối rít thu dọn tàn cục mà bọn họ bày ra hòng vu oan cho Lê Hi nhưng thất bại này.
Kẻ đứng ra nhận tội là một tên tội phạm trước khi tận thế bắt đầu, tên đó bị cơ quan tư pháp còng đầu bắt đi, cũng thẳng thắn thừa nhận tội lỗi.
Oan khuất của Đồng gia được rửa sạch, mọi lời đồn đãi gì gì đó cũng không đánh mà biến.
Để chứng minh sự trong sạch của Lê Hi và Yến Mộc Dương, cơ quan tư pháp quyết định mở một phiên tòa công khai thẩm vấn người đàn ông này. Tòa án sẽ bắt đầu thẩm vấn vào mười giờ sáng ba ngày sau.
Ba ngày sau, Lê Hi ôm Yến Mộc Dương xuất hiện ở cơ quan tư pháp.
Thanh niên tuấn mỹ nho nhã, khí chất cao quý tựa như ngọc.
Con ngươi màu mực vừa nhân từ vừa tràn ngập cơ trí, đôi môi đỏ thắm luôn mỉm cười ôn nhu.
Quanh thân hắn luôn tỏa ra mùi hương tươi mát của ánh nắng mặt trời, thật giống như một vị thần hạ phàm, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có thể trở thành tín ngưỡng của mọi người.
Mà trong lòng hắn lại đang ôm một bé trai chỉ mới mười ba tuổi, khuôn mặt tinh xảo dễ thương khiến người ta khó lòng quên được, nhưng khí chất trầm ổn như một vị đại nhân không hề hợp với bề ngoài của nhóc.
Bộ dáng của hai người họ đàng hoàng xinh đẹp như thế thì làm sao lại là kẻ giết người đồ tể trong lời đồn chứ? Mọi người vì tin vào lời đồn vô căn cứ đó mà bêu xấu họ liền xấu hổ cúi đầu, không dám đối mặt với bọn họ.
Thậm chí còn tự động nhường đường cho bọn họ đi nữa.
Đối với sự việc lần này Lê Hi vẫn bình tĩnh như thường, nụ cười mỉm không đổi bước vào phòng xét xử.
Còn Yến Mộc Dương nằm trong lòng hắn không biết đã nhắm mắt lại từ lúc nào, đầu ngón tay phóng ra sợi tơ vô hình lặng lẽ quấn quanh người nam nhân đang chờ bị thẩm vấn.
Cảnh giới tối cao của một khôi lỗi sư là không những khống chế thân thể con người mà còn khống chế cả nhân tâm của con người.
Còn Lâm Mục bên kia đã hóa trang hoàn mỹ thành Vạn Lưu ngồi ở chỗ dành cho khách xem thẩm vấn.
Nhìn Lê Hi và Yến Mộc Dương ngồi ở hàng ghế đầu tiên, trên khuôn mặt đôn hậu xẹt qua một tia giễu cợt âm hiểm.
Bù nhìn đã phát huy công hiệu, muốn rửa sạch hiềm nghi gì đó thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Danh sách chương