Bức thư được gửi đến cho đứa con riêng đó chính là những bí mật động trời của Trạm gia.

Trong đó, trốn thuế lậu còn nhẹ, nhưng điều làm hắn ta không thể tưởng tượng nổi là trong tay cha con Trạm gia có tới hai mạng người.

Nhìn từng kế hoạch được thiết kế tỉ mỉ để cướp đoạt tài sản Cố gia của lão Trạm, trong lòng đứa con riêng lạnh lẽo một mảnh.

Vì một chữ lợi, thậm chí ngay cả người bạn tốt nhiều năm mà cũng dám ra tay đưa vào chỗ chết.

Cho dù là vợ con thân thiết đến đâu đi nữa thì trong mắt lão chẳng khác gì một con tốt thí.

Người còn có ích, giữ lại. Người vô dụng, vứt bỏ.

Nhớ tới những tháng ngày mà hắn ta trải qua ở nhà họ Trạm, ánh mắt của đứa con riêng càng trở nên kiên định hơn.

Suy tư một hồi lâu, hắn ta lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số bí ẩn “Tôi đồng ý hợp tác với các người.”

Mà trong lúc này, tình huống của Trạm Thiên Lãng lâm vào nguy cơ chưa từng có.

Gã không ngờ, cho dù sống lại một đời, tính giác ngộ của gã vẫn không có thay đổi gì.

Sau khi gạt bỏ lớp màn che đậy giả dối kia ra thì gã mới phát hiện địa vị hiện tại của mình có bao nhiêu là lúng túng.

Đến nỗi ngón tay vàng sống lại một đời của gã cũng không có mang đến sức mạnh nghịch thiên gì như gã đã tưởng tượng cả. (ngón tay vàng là nguyên văn nhóe~ Vãi cả ngón tay vàng~)

Đời trước, vì toàn bộ tâm tư của gã đều đặt hết lên người Hứa Nam nên gã không thể hiểu hết được giới đá quý này.

Ngoại trừ biết một ít sự kiện trọng đại ra thì gã hầu như không biết gì nữa. Thậm chí ngay cả tài vụ ở quý trước của Trạm thị cũng chẳng biết gì nốt.

Hơn nữa gã còn đang đối mặt với tình trạng loạn trong giặc ngoài, điều này càng khiến gã khó có thể tĩnh tâm đưa ra phán đoán chính xác được.

Nhìn cấp dưới đưa đến một bản thiết kế liên quan đến sản phẩm sắp ra mắt của Trạm thị, gã nhìn bản thiết kế trên đó liền không khỏi phiền não.

Thầm thở dài một hơi, Trạm Thiên Lãng không khỏi nhớ đến lúc còn ở nhà của Kỳ gia nhìn đến tràng hạt được chế tác tinh xảo bởi Lê Hi.

Thủ pháp tuyệt vời khéo léo như vậy quả thực trên đời này không có điêu khắc sư nào có thể sánh bằng.

Cảm giác thất bại trong lòng Trạm Thiên Lãng ngày càng lớn, tiện tay quăng bảng thiết kế qua một bên, đầu gã đột nhiên lóe lên, gã nhớ ra một chi tiết nhỏ ở đời trước.

Ở đời trước, sau khi Hứa Nam đuổi Lê Hi rời đi thì đã từng kiếm được một quyển sổ nhỏ ở trong phòng hắn, ở trong đó vẽ rất nhiều bản thiết kế điêu khắc ngọc.

Trong đó cho dù là mẫu thiết kế nào, nếu được điêu khắc ra thì sẽ trở thành trân bảo hiếm thấy.

Mà Hứa Nam lại không hề che giấu trực tiếp cầm lấy xài, cũng vì vậy mà trở thành một thanh niên tài năng xuất chúng có tiếng tăm trong giới đá quý.

Còn đời này, bởi vì Trạm Thiên Lãng sống lại nên mới kịp nhận ra dã tâm của Hứa Nam, không có cậu ta có cơ hội bước vào nhà họ Trạm, cho nên quyển sổ nhỏ kia vẫn còn ở trong phòng Lê Hi.

Nếu đúng là như vậy thì chẳng phải là…

Nghĩ đến đây, Trạm Thiên Lãng lập tức đứng dậy trở về nhà cũ của Trạm gia.

Nhà cũ của Trạm gia nằm ở ngoại ô của thành phố B, bởi vì quá xa trung tâm nên ít có người ở, cơ hồ là đồng không mông quạnh.

Nhất là hàng cây cối cao to trước sân nhà càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thê lương.

Trạm Thiên Lãng luôn luôn chán ghét nơi này, nhưng vì để tìm được vật quan trọng kia mà gã không thể không quay về đây.

Vừa bước chân vào cửa, không kịp chào hỏi quản gia liền chạy một mạch lên lầu bước vào căn phòng vốn thuộc về Lê Hi tìm kiếm khắp nơi.

Lục lọi từng góc nhỏ trong căn phòng một hồi lâu, gã rốt cuộc cũng tìm ra được vật mình muốn được giấu dưới tấm drap giường.

Mở quyển sổ ra, đập vào mắt gã là những mẫu thiết kế tuyệt luân có một không hai, ngay cả người ngoài nghề như Trạm Thiên Lãng cũng rất khiếp sợ không thôi.

Quyển dưỡng nhiều năm không những không bào mòn linh khí tài nghệ của Lê Hi mà ngược lại cho hắn thời gian dồn hết tâm trí vào việc thiết kế yêu thích của bản thân.

Mặc dù chưa có đụng tới ngọc thạch chân chính nhưng mà hắn vẫn có thể mường tượng mà vẽ ra.

Cũng vì tâm tình cầu không được này nên đã tạo thành một khí chất riêng biệt cho Lê Hi.

Không trách được Hứa Nam ở đời trước dựa vào cái này mà có thể thành danh, Trạm Thiên Lãng không khỏi sinh ra lòng hối hận.

Gã chưa bào giờ nghĩ tới một người u ám tự kỷ như Lê Hi lại ẩn chứa thiên tư hơn người đến như vậy.

Phải chi gã có thể phát hiện ra sớm hơn và lợi dụng hắn thì bây giờ đã không đi đến nước này.

Chỉ tiếc, tất cả đều đã quá trễ.

Nhớ lại thủ đoạn tàn bạo của Lê Hi dành cho gã, thân thể của Trạm Thiên Lãng run rẩy không ngớt.

Gã nghiến răng siết chặt quyển sổ trong tay.

Cố gắng quẳng hết những suy nghĩ bừa bộn ra khỏi đầu, Trạm Thiên Lãng quyết định nắm bắt lấy cơ hội này để xoay người.

Mà bên kia, đứa con riêng đã luôn theo dõi gã từ lúc gã bước chân ra khỏi công ty đến khi trở về nhà cũ hiện đang đứng bên ngoài cửa nhìn rõ mọi hành động của gã.

Lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi nhà cũ, đứa con riêng cầm di động gửi một tin nhắn…

Kỳ gia.

Lê Hi đang ngồi trước bàn làm việc dành cho thợ điêu khắc vừa suy nghĩ vừa mài một cái ly ngọc.

Không giống với các loại ly ngọc được điêu khắc hoa văn phức tạp thường thấy, trên thân ly ngọc này không hề có bất kì hoa văn nào.

Điều duy nhất làm người ta chú ý đó là thân ly được mài đến mức gần như trong suốt.

Cảm giác nhẵn nhụi mềm mại như sờ lên da thiếu nữ khiến người ta không khỏi muốn vuốt ve cưng nựng.

Cẩn thận làm xong thủ pháp cuối cùng, Lê Hi tiện tay đặt ly ngọc qua một bên.

Khẽ phủi lớp bụi ngọc dính lên áo, Lê Hi rút di động ra xem tin nhắn.

Khi thấy dòng chữ <> thì không khỏi bật cười.

Trạm Thiên Lãng này đúng là ngu hết thuốc chữa.

Ở đời trước, Hứa Nam có thể tùy ý đạo bản thiết kế của Cố Yến vì lúc đó Cố Yến thân cô thế cô, thấp cổ bé họng chỉ mặc cho người ta xẻ thịt, căn bản không hề có bất kì sức phản kháng nào nên cậu ta có thể an tâm xài rồi.

Nhưng mà bây giờ, hắn đã lấy thân phận người thừa kế Cố gia mạnh mẽ bước chân vào giới đá quý và đang mang thanh danh ‘Người tuổi trẻ tài năng nhất’.

Trạm Thiên Lãng vậy mà dám phách lối sử dụng bản thiết kế của hắn, bộ không sợ bị hắn vạch trần sao? Quả nhiên đồ ngu vẫn là đồ ngu, cho dù có sống lại chục lần đi nữa cũng vẫn chỉ là đồ ngu chất lượng cao.

Tùy ý gửi lại một tin nhắn, ánh mắt Lê Hi tràn đầy giễu cợt và khinh miệt.

Cửa phòng làm việc được lặng lẽ mở ra, sau đó truyền đến tiếng bước chân vững vàng.

Lê Hi không có quay đầu lại mà biếng nhác ngả người ra phía sau, vừa vặn rơi vào một vòng tay ấm áp, người tới chính là Kỳ Tranh.

“Tại sao không ăn cơm trưa?” Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo sự ôn nhu trách cứ.

“Bận quá nên quên mất.” Lê Hi nhún vai tỏ vẻ không có gì to tát cả rồi ngáp một cái, làm ổ trong ngực Kỳ Tranh, thuận tiện chùi cái áo dính đầy bột ngọc lên bộ vest sạch sẽ của y.

Phu phu vốn là một thể, sao có thể chỉ có mình hắn là bị bẩn quần áo được chớ?

Tính tình Kỳ Tranh tốt nên mặc hắn càn quấy trên người mình, một tay ôm lấy vòng eo gầy yếu của hắn phòng ngừa hắn té xuống, một tay khác cầm lấy ly ngọc đặt trên bàn lên xem “Làm cho ai đây?”

“Không cho ai hết, giữ một mình xài.” Lê Hi lấy lại rồi đặt ngay ngắn ở trên bàn “Đều nói chỉ có giai nhân mới xưng với ngọc đẹp, nếu một ngày nào đó em gặp được một người đẹp nghiêng thùng đổ nước thì nhất định sẽ uống với người đó bằng cái ly này.”

“Giai nhân?” Kỳ Tranh nhướn mi, ánh mắt nghiêm túc thoáng qua một tia thâm trầm.

Cảm nhận được lực tay trên eo ngày càng lớn, Lê Hi thấy trêu đùa người ta vậy là đủ rồi nên lảng sang chuyện khác “Giỡn thôi hà, chỉ là làm chơi. Không nói chuyện này nữa, Kỳ Tranh, em đói rồi.”

“…” Kỳ Tranh im lặng nhìn hắn một hồi, tựa như đang suy nghĩ lời nói của hắn là thật hay giả. Qua hồi lâu, y mới thu lại dáng vẻ lạnh lùng của mình, xoay người xuống lầu nấu cơm.

Nhìn bóng lưng rời đi của Kỳ Tranh, Lê Hi cười thầm như con mèo trộm được cá.

Cười xong liếc mắt nhìn lên bàn thì quả nhiên hai cái ly bằng ngọc mới nãy giờ đã thiếu mất một cái.

Trạm thị, phòng tổng giám đốc.

Đã ba ngày trôi qua từ khi lấy được quyển sổ của Lê Hi, nhưng Trạm Thiên Lãng vẫn chưa tiến được một bước nào.

Gã tìm mấy người tâm phúc của Trạm thị cho họ xem qua bản vẽ, nhưng bọn họ nói bản thiết kế này quá phức tạp, trình độ cỡ bọn họ không thể nào chạm tới được.

Núi vàng ngay trước mắt mà không thể xài được.

Điều này khiến Trạm Thiên Lãng cảm nhận được sự thất bại sâu sắc.

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Trạm Thiên Lãng cũng tìm được biện pháp.

Mặc dù hiện tại Lê Hi được xem là nhà điêu khắc trẻ tuổi ưu tú nhất, nhưng giới đá quý đông người như thế, thiếu gì nhân tài trẻ tuổi như hắn chứ.

Có lẽ những người đó còn chưa có tìm được cơ hội tỏa sáng nhưng nếu được đại gia như gã mời chào, vì bọn họ vươn ra một cành ô liu thì tất nhiên sẽ được bọn họ thần phục tuyệt đối, mặc cho gã tùy ý sử dụng.

Lợi dụng trí nhớ của đời trước, Trạm Thiên Lãng chiêu mộ một nhóm điêu khắc sư không có danh tiếng gì trong giới, phân phát bản thiết kế của Lê Hi cho bọn họ, đồng thời cũng cam kết rằng, nếu như có thể điêu khắc ra được những bản thiết kế đó, gã sẽ giúp bọn họ có chỗ đứng ổn định trong giới đá quý.

Điều kiện mê người như vậy làm cho những thanh niên ngây ngô mới bước chân vào đời không khỏi bị hấp dẫn. Công thêm phần thiết kế tuyệt luân tinh xảo này càng khiến bọn họ thèm thuồng không thôi, đua nhau rối rít cám ơn Trạm Thiên Lãng và kí hợp đồng với gã.

Trải qua một tháng không ăn không ngủ, những điêu khắc sư trẻ tuổi được Trạm Thiên Lãng chiêu mộ rốt cuộc cũng miễn cưỡng đơn giản hóa bản vẽ phức tạp cầu kì của Lê Hi, và cũng làm ra vật phẩm khá là mong đợi.

Trạm Thiên Lãng cầm bảng kế hoạch trong tay, gã nhất định sẽ đoạt được quyền quản lí sản phẩm mới của Trạm thị.

Trong cuộc họp cổ đông, vì bản kế hoạch quá sức tưởng tượng này mà đã khiến các cổ đông náo nhiệt một phen.

Phần nội dung thiết kế và đồ họa phức tạp hoa lệ làm bọn họ thất kinh không thôi.

Mặc dù có vài lời đồn không hay về Trạm Thiên Lãng khiến bọn họ nảy sinh lòng nghi ngờ, nhưng vì bảng kế hoạch hoàn mỹ đầy hy vọng đó nên bọn họ quyết định đánh cuộc một phen.

Dù sao nếu lần này mà thành công thì Trạm thị sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

Còn nếu như thất bại, cũng chỉ là tổn thất một quý thu chi, và cũng sẽ không dao động gốc rễ.

Bảng kế hoạch được phần lớn cổ đông bỏ phiếu nên thông qua rất dễ dàng, Trạm Thiên Lãng đã nắm trong tay tổng quyền điều hành quý sắp tới của Trạm thị.

Rốt cuộc đã đạt được mục đích, nhìn sắc mặt u ám của lão Trạm, Trạm Thiên Lãng nhếch môi nở nụ cười đắc thắng.

Cho dù cha ruột thẳng tay chèn ép thì sao chứ, một người sống lại như gã dù ở trong hoàn cảnh nào cũng đều sẽ có thần tướng trợ giúp, nắm chắc thành công trong tay. Mà kế hoạch dành cho quý tiếp theo, chính là chứng minh tốt nhất. (ăn cắp của người ta thì có =.=)

Trong giây phút này, Trạm Thiên Lãng cực kỳ đắc ý.

Lần này, gã thề sẽ nhất định xoay người, nghiền ép những kẻ đã từng cười nhạo khinh thường gã, làm cho bọn họ phải hối hận vì đã xem thường gã!

Lê Hi bên kia cũng đã sớm nhận được bảng kế hoạch của Trạm Thiên Lãng. Nhìn phần thiết kế quen thuộc trên đó, Lê Hi híp mắt lại che giấu một tia tính toán thoáng lóe qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện