“Luật sư Chu, chuyện mà tôi nhờ ông đi điều tra trước đó, liệu có thật hay không?”

“Là thật, tiểu thiếu gia thiên tư thông tuệ, xứng đáng là nhân trung long phượng.”

“Nếu đã như vậy thì mau sắp xếp cho ổn thỏa đi, sớm ngày để cho nó về nhận tổ quy tông. Là huyết mạch của Trạm gia tôi, không thể để lưu lạc ngoài đường như thế được. Ngoài ra…” Lão trạm nghiêm khắc dặn dò “Lần giám định ADN này nhớ quay lại toàn bộ quá trình cho tôi, không được để bất kì ai nhúng tay vào.”

“Đã biết!”

Nghe đối phương đáp ứng xong xuôi, lão Trạm liền cúp điện thoại.

Tiện tay quăng tấm hình chụp gia đình vào trong ngăn kéo, trong mắt lão hiện lên một tia giễu cợt.

Lão giờ cũng chả thèm để ý đến thân phận người thừa kế có danh chính ngôn thuận hay không.

Hào môn thế gia luôn cần những người có năng lực thực sự, còn những kẻ vô dụng, tầm thường thì chắc chắn sẽ nhanh chóng bị đào thải.

Mà cái thằng ngu Trạm Thiên Lãng này chỉ là kẻ chết thế, là người ưu tiên bị bỏ qua.

Chỉ có việc kêu nó đi dụ dỗ một thằng nhóc ngây thơ đơn thuần mà cũng không làm được nên trò trống gì.

Còn hại lây kế hoạch tâm huyết mười năm của lão nháy mắt tan thành mây khói.

Còn về phần Lê Hi may mắn trốn thoát kia, lão tất nhiên sẽ sớm tóm gọn về.

Lão bắt buộc phải có được sản nghiệp của Cố gia!

Thành phố B, phòng bệnh cao cấp một người.

Phòng bệnh cao cấp đúng là như tên gọi, bầu không khí nơi đây hết sức yên tĩnh và an lành.

Không giống với những bệnh viện thường dân tràn ngập mùi thuốc sát trùng và thuốc gây tê gay mũi, giấy dán tường mang màu sắc ấm áp cùng với hoa tươi được đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ kia làm cho nơi đây nhìn trông có vẻ hết sức yên bình và thoải mái.

Rèm cửa sổ màu cà phê nhạt khẽ hé mở lộ ra bầu trời xanh biếc thoáng đãng.

Trạm Thiên Lãng nằm bẹp ở trên giường không có cách nào cử động được.

Không chỉ có chân của gã bị bó bột rồi treo lên cao, ngay cả cổ cũng bị bó bột cố định lại.

Nghe giọng nói vô cùng thương tiếc của bác sĩ khi thông báo kết quả về bệnh tình của bản thân, vẻ mặt gã trông rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại nổi lên phong ba bão táp.

Lúc ở trong căn phòng kia, Lê Hi quả thực ra tay vô cùng độc ác.

Không chỉ phần xương đùi và hai cái xương sườn bị gãy, mà vết thương trên cổ cũng nghiêm trọng không kém, cho tới bây giờ gã không thể mở miệng nói chuyện bình thường được.

Đến nỗi ngay cả tôn nghiêm đàn ông cũng bị chà đạp thê thảm khiến cho gã sống không bằng chết.

Hận ý trong lòng cơ hồ biến thành thực thể, trong giờ phút này, Trạm Thiên Lãng chỉ muốn bắt người về, đem toàn bộ nỗi đau ở cả hai kiếp đổ hết lên người Lê Hi, khiến hắn muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.

Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, gã đã hiểu rõ gần hết tình huống trước mắt.

Mặc dù cơn giận trong lòng khó có thể đè ép được nhưng lí trí của gã vẫn miễn cưỡng còn tỉnh táo.

Khác với trí nhớ của hiện tại, ở kiếp này, tính cách của Lê Hi trở nên hung ác tuyệt tình rất nhiều.

Hắn không có như trước đây chạy biến mất dạng mà ngược lại sử dụng bạo lực để phản kháng quyết liệt

Nhớ lại câu nói tràn đầy ý tứ uy hiếp của Lê Hi khi nói bên tai gã cùng với đôi mắt âm u khủng bố kia, Trạm Thiên Lãng không rét mà run.

Gã rùng mình cố nén sự sợ hãi kia.

Gã quá hiểu rõ Lê Hi là người như thế nào.

Không hề có chủ kiến của bản thân, đầu óc thì ngu dốt, tính cách yếu hèn nhu nhược.

Ở kiếp trước nó bị nhiều thằng đàn ông hành hạ như thế mà vẫn không dám có ý định tự sát, sao tự nhiên hôm nay lại phản kháng dữ dội đến thế? Thậm chí còn không thèm nể mặt mà đối xử với mình như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì mà khiến nó đột ngột thay đổi? Chẳng lẽ nó cũng gặp được kì ngộ giống như mình?

Nhớ đến việc mình sống lại, trong lòng Trạm Thiên Lãng nảy sinh vài phần nghi ngờ.

Nhưng nhớ lại lúc ở trong căn phòng kia, gã không nhìn ra được sự chán ghét của Lê Hi với Hứa Nam, điều đó khiến gã không dám chắc chắn.

Mặc dù trên danh nghĩa là bạn đời với nhau nhưng Trạm Thiên Lãng lại không hề biết một chút gì về Lê Hi.

Thời điểm còn học trung học đệ nhị cấp (Trung học cơ sở 6-9), gã vì có chút tò mò với Lê Hi mà đi tới nhà họ Cố.

Nhưng dần về sau, tính cách của Lê Hi ngày càng trở nên u ám, ngay cả một câu nói đơn giản mà cũng không thể nói một cách lưu loát được, khiến gã hoàn toàn mất đi hứng thú.

Cộng thêm việc hôn nhân sắp đặt này càng làm cho gã cảm thấy gò bó, thái độ đối với Lê Hi cũng trở nên vô cùng chán ghét. Lúc gặp mặt chỉ có chửi rủa và đánh mắng, chưa bao giờ nhìn kĩ hắn lấy một lần.

Ngoài ra ở kiếp trước, lúc kí tên ly hôn, gã và Hứa Nam đang vô cùng  thân thiết với nhau như hình với bóng. Khi nhận được điện thoại thì gã bắt Lê Hi đứng bên ngoài đợi ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ.

Mà ở kiếp này, hẳn là bởi vì gã ở trong tình trạng sống lại nên đầu óc hỗn loạn, do đó không có nhận được cú điện thoại kia rồi để cho Lê Hi trực tiếp lên lầu, khiến hắn nhìn thấy được tình cảnh ở trong phòng.

Liên tưởng đến bộ dáng u ám đến cùng cực của Lê Hi khi bị cha nuôi nhốt kia, Trạm Thiên Lãng ngược lại cảm thấy hắn đột nhiên bùng nổ là không có khả năng xảy ra.

Bất qua cho dù như thế nào đi chăng nữa, gã nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!

Trạm Thiên Lãng cầm điện thoại di động lên ra lệnh với thuộc hạ của mình phải dốc toàn bộ sức lực tìm cho bằng được Lê Hi đem về đây. Đồng thời cũng sai người tăng cường quản chế sản nghiệp tổ tiên của Cố gia, một khi phát hiện được dấu vết của Lê Hi thì lập tức báo cho gã biết.

Gã tin chắc Lê Hi sẽ không chạy xa được, sớm muộn gì cũng phải ngoan ngoãn mà về.

Bị nuôi nhốt mười năm như thế, trên người không hề có một đồng bạc hay kỹ năng xã hội nào, hắn còn có thể đi đâu được chứ? Chỉ có Trạm gia mới chịu chứa chấp hắn mà thôi.

Chờ đến lúc đó, gã sẽ cho hắn biết thế nào mới gọi là địa ngục trần gian chân chính! (Chế khinh!)

Còn về phần Hứa Nam còn thiếu nợ gã, gã nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!

Hai cái tên chảy dòng máu Cố gia đê tiện chết bầm!

Khác xa so với tưởng tượng của hai cha con lãoTrạm, Lê Hi không có khổ sở lưu lạc đầu đường xó chợ mà đang sống vô cùng vui sướng và thoải mái.

Sau một đêm nghỉ ngơi đầy đủ, hắn cảm giác thân thể đã tốt hơn rất nhiều.

Hắn rời giường tắm sơ qua một lần, khi vừa mới ra khỏi phòng thì đúng lúc gặp phải nhân viên phục vụ đang đẩy xe thức ăn tới.

Bữa sáng vô cùng phong phú được đặt trong lồng giữ nhiệt, nhìn sơ qua là biết vô cùng ngon miệng.

Khẽ nhướng mi, Lê Hi không có hỏi nhiều liền giơ tay nhận lấy xe đẩy thức ăn của nhân viên rồi tự đẩy vào bên trong phòng.

Hắn mở lồng giữ nhiệt ra thì thấy chén bát được bày biện rất chu đáo.

Nhìn trông vô cùng tinh xảo ngon mắt, có thể nhận ra trình độ tay nghề của bếp trưởng khách sạn.

Chén bát trắng tinh được điểm hoa văn hết sức tuyệt đẹp làm cho thức ăn đặt trong đó càng thêm rực rỡ vài phần.

Nước canh được làm từ sườn và thịt vịt nấu chung với nhau, những hạt gạo trắng tinh ở trong nước canh còn ánh lên vị sữa gạo càng lộ vẻ óng ánh long lanh.

Phần bụng của cá tuyết được nhồi vào rau thơm đã được cắt nhỏ và nghiền bột càng tăng thêm hương vị thơm lừng của món ăn, khiến người ta không nhịn được mà thèm nhỏ dãi.

Món chính là sủi cảo tôm cũng được làm trông vô cùng khéo tay và bắt mắt.

Từng miếng sủi cảo tôm được xếp ngay ngắn thành hình vòng tròn đặt trong hộp thức ăn.

Lớp da mỏng manh sau khi được hấp chín thì trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy được phần nhân bao gồm tôm đã được bóc vỏ, đậu xanh cùng với bắp ngô ở bên trong đó.

Lê Hi gắp một miếng lên ăn thử thì lập tức bị lớp da mỏng bọc lấy phần nhân ngon lành đó thu phục đầu lưỡi, ngay cả buổi sáng còn chút ủ rũ cũng vì mùi thơm phức của bữa sáng này thổi bay đi hết.

Hắn hài lòng khẽ híp mắt lại, sau đó bắt đầu thưởng thức bữa ăn sáng của mình.

Thành phố B, thư phòng của Kỳ gia.

Người đàn ông ngồi trước máy tính nhìn bộ dáng ăn uống vui vẻ của Lê Hi thì sắc mặc vốn nghiêm túc dần trở nên nhu hòa.

Vì mới tỉnh ngủ nên khóe mắt của thiếu niên còn đọng chút hơi nước.

Mái tóc xốc xếch rối bù không những không có bày ra dáng vẻ lôi thôi mà ngược lại trông giống như một chú mèo con hoạt bát dễ thương.

Bởi vì bữa sáng ngon lành nên Lê Hi vừa ăn vừa nheo mắt lại hưởng thụ, một bộ dáng được thỏa mãn đầy đủ.

Khi thấy trong canh còn có thêm cà rốt thì hắn không hài lòng mà nhíu mày lại, lấy cái muỗng múc lên rồi bỏ qua một bên.

Kén ăn không phải là một thói quen tốt.

Người đàn ông tỏ vẻ không tán thành khẽ gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

Những bây giờ hai người không ở gần nhau nên không thể nhắc nhở hắn được, điều này làm cho người đàn ông vô cùng bất mãn.

Nếu như có thể lấy cà rốt xay thành sinh tố như trái cây thì chắc hẳn là hắn có thể uống được đi!

Y suy nghĩ một hồi rồi lấy ra một quyển sách về các công thức nấu ăn nhiều dinh dưỡng từ trong ngăn kéo, nghiên cứu xem loại rau quả hay trái cây nào có thể thích hợp phối chung với cà rốt mà vẫn giữ được thành phần dinh dưỡng.

Thời gian nhàn hạ luôn trôi qua rất nhanh.

Ăn xong bữa sáng, Lê Hi nhanh chóng chỉnh chu lại bản thân rồi rời khỏi khách sạn và đi đến đường Minh Tú.

Hôm nay hắn không có tính đổ thạch nữa mà là mua một bộ công cụ điêu khắc và thuận tiện mua thêm một miếng đá ngọc thích hợp.

Bởi vì nguyên thân có cảm nhận về phương hướng quá kém nên Lê Hi phải tốn không ít công sức. Đi vòng vo ở đường Minh Tú một hồi lâu thì mới tìm được Thượng Thanh.

Bởi vì đã có hẹn trước đó nên vừa mới đi tới thì đã thấy ông chủ đã sớm đợi ở trước cửa.

Gật đầu một cái coi như chào hỏi, sau đó Lê Hi liền đi theo ông chủ vào bên trong.

Hôm nay Thượng Thanh rất vắng khách, trừ hắn ra thì không còn người nào nữa.

Tỏ ý bảo ông chủ không cần phải để ý đến mình, Lê Hi đứng trước chỗ bán công cụ điêu khắc, ánh mắt cẩn thận quan sát từng cái một.

Nhìn công cụ trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, hắn luôn cẩn thận kiểm tra và lựa chọn kỹ càng.

Kĩ thuật điêu khắc ngọc rất phức tạp và tỉ mỉ, đòi hỏi phải có tay nghề cao, hơn nữa toàn bộ quá trình đều dựa vào đôi tay của người điêu khắc.

Bởi vì hình dáng điêu khắc ngọc có nhiều dạng khác nhau, kỹ xảo của từng hình dạng cũng có điểm nhấn riêng biệt, cho nên việc lựa chọn công cụ là một giai đoạn cực kì quan trọng.

Nhất định phải nhạy bén nắm vững, hơn nữa còn không ngừng thay đổi qua những giai đoạn điêu khắc khác nhau.

Cố gia là một thế gia đứng đầu về trình độ kỹ thuật điêu khắc ngọc, vì thế có yêu cầu rất cao và nghiêm khắc về phương diện này.

Có thể sử dụng công cụ dạng lớn chứ không nhất thiết là cái nhỏ, lúc sử sử dụng trát dao thì không cần phải dùng dao chạm khắc, mà lúc sử dụng dao chạm khắc thì không cần phải theo bất kì nguyên tắc nào.

Hơn nữa còn cần thêm đá mài cho quá trình điêu khắc ngọc, và không thể thiếu dung môi đặc biệt và bàn chải để phụ trợ. Tính toán sơ sơ thôi cũng đã nhiều lắm rồi, một thứ cũng không thiếu được.

Cầm lên một cây bút lông đầu nhọn, Lê Hi sờ thử thì tỏ vẻ không vừa lòng.

“Phần cán bút làm bằng đàn hương này quá nhẹ, chỉ thích hợp cho đứa trẻ mới bập bẹ tập viết chữ, vẫn là cây bút làm bằng gỗ của cây táo tàu này là thích hợp với cậu.” Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính từ phía sau lưng hắn truyền tới, âm cuối khẽ nhếch cao nghe vô cùng ôn nhu quen thuộc.

“Vậy sao?” Lê Hi quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt thâm thúy.

Ở mấy thế giới trước đây cũng vậy, dung mạo của người đàn ông đó cũng không có thay đổi gì nhiều, vẫn là một người nhân trung long phượng, tuấn mỹ động lòng người.

Cả người khoác lên bộ Tôn Trung Sơn màu đen càng thêm phá lệ ưu nhã mê người.

Cổ áo không bâu lộ ra chiếc sơ mi màu trắng bên trong, mang theo một loại mùi vị cấm dục, hấp dẫn người khác suy nghĩ viễn vông.

Mà đôi mắt trầm tĩnh cùng với khí thế lạnh lẽo tỏa ra khắp người khiến người ta không thể không sinh ra lòng thuần phục với y.

Lê Hi bất giác nở nụ cười với người đàn ông trước mặt này.

Ngũ quan vốn tinh xảo mỹ lệ nay lại hiện ra dáng vẻ ngọt ngào không nói nên lời, thật giống như sự quyến rũ chết người của cây anh túc.

Người đàn ông đang chăm chú nhìn hắn liền mất tự nhiên mà hơi nghiêng đầu.

Lê Hi tiến lên một bước chủ động làm quen “Tôi gọi là Cố Yến, anh đi theo tôi hai ngày nay là có chuyện gì chăng?”

“Kỳ Tranh.” Người đàn ông kia giới thiệu tên của mình, sau đó nghiêm túc giải thích với hắn “Tôi không có ác ý gì nên xin cậu đừng hiểu lầm. Tôi tìm cậu là muốn bàn chuyện làm ăn với cậu. Tháng sau là sinh nhật của ông nội tôi. Ông nội tôi rất mê đồ ngọc nên tôi muốn tìm một món quà tốt nhất để tặng cho người.”

“Anh tin tưởng tôi?” Thoải mái ngồi lên một cái ghế, Lê Hi mỉm cười chỉ cái ghế còn lại ở phía đối diện.

“Ừ, tay nghề của cậu là tốt nhất.” Kỳ Tranh thuận theo ngồi xuống.

Ông chủ đứng hầu ở một bên nhanh nhẹn phục vụ trà nước, sau đó liền rời đi chừa lại không gian cho hai người.

“Đó là dĩ nhiên, tài nghệ của Cố gia là tuyệt diễm vô song.” Lê Hi nở nụ cười mang theo ý khoe khoang, không hề có chút khiêm tốn nào.

“Tôi là người không thích vòng vo dài dòng, tôi biết người mua hai miếng phỉ thúy mà tôi đổ trúng ngày hôm qua là anh đi? Nếu không chỉ dựa vào một Thượng Thanh thì làm sao có được cuộc làm ăn lớn thế chứ. Như vậy đi, chiều nay anh nhờ người đưa nguyên liệu đến cho tôi, năm ngày sau đến nhận hàng.”

“Được.”

“Về phần tiền công… Nói tiền thì quá tục, chi bằng chúng ta hãy đổi lấy một cái khác.” Lê Hi mỉm cười giảo hoạt, xách cái ghế ngồi lại gần Kỳ Tranh nói “Tôi muốn toàn bộ tài liệu về Trạm gia, nhất là hiện trạng bây giờ của Trạm Thiên Lãng.”

“Tại sao?” Giọng nói của Kỳ Tranh tăng thêm một chút lạnh lẽo. Y biết rất rõ tình huống của Lê Hi, dĩ nhiên biết luôn chuyện hắn và Trạm Thiên Lãng đã ly hôn, vì vậy càng không thể hiểu nổi cách làm của Lê Hi.

Nếu đã không còn quan hệ gì thì tại sao lại còn để ý tên đó?

Chẳng lẽ hắn còn lưu luyến tình cảm vớicái tên rác rưởi kia sao?

Điều này làm cho Kỳ Tranh vô cùng tức giận, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống vài phần.

“Tôi sợ gã ta tìm tôi gây phiền toái.” Lê Hi không hề sợ bầu không khí kinh khủng xung quanh mình, hắn ung dung giải thích “Ngày hôm qua, tôi lấy gậy đánh golf đập gã một trận, e là bây giờ thân thể của gã đã có vài vấn đề nho nhỏ rồi. Trạm gia danh lớn thế lớn, ai mà biết liệu bọn họ có tìm tôi trả thù hay không? Mà tôi thì thân cô thế cô, cho nên phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.”

“…” Nhớ lại phần báo cáo về tình trạng không thể cứng được của Trạm Thiên Lãng, khuôn mặt than vạn năm của Kỳ Tranh xuất hiện thoáng qua một tia quái dị, sau đó y dùng giọng nói ấm áp an ủi Lê Hi “Không cần phải lo lắng.”

“Tôi biết.” Lê Hi gật đầu “Nhưng là có chút thù, tôi nhất định phải tự mình báo.”

“Được.”

“Trước tiên cứ như vậy đi, thời gian đã không còn sớm, tôi cần phải về, lần sau sẽ mời anh ăn một bữa cơm.” Nhìn đồng hồ treo trên tường, Lê Hi đứng dậy đầu tiên.

“Đi đường nhớ cẩn thận.” Kỳ Tranh vội vàng đứng lên tiễn hắn.

Vươn tay ngăn lại động tác của y, Lê Hi hào phóng lấy ly trà đã dùng qua của mình bỏ vào trong tay Kỳ Tranh, thuận tiện nhón chân kề sát vào tai y “Khách sạn tôi đang ở chỉ nằm gần đây thôi, anh không cần phải lo lắng thế đâu.”

“Ừ.” Kỳ Tranh theo bản năng đáp ứng.

“Ngoài ra, tôi cho anh một lời khuyên chân thành.” Nhìn vành tai hơi ửng đỏ của y, Lê Hi cố ý lè lưỡi liếm một cái “Lúc nhìn người thì ánh mắt tốt nhất nên thu liễm một chút. Những kẻ lòng lang dạ sói chỉ cần nhìn sơ qua là biết ngay, thậm chí kẻ ngủ cũng có thể nhìn ra được anh có ý với tôi. Bất quá coi như là đúng dịp, tôi cũng rất vừa mắt anh.”

“…” Lời nói của Lê Hi làm cho Kỳ Tranh đứng như trời trồng, mặc dù khuôn mặt than của y không có thay đổi gì, nhìn có vẻ vẫn bình tĩnh như ngày thường nhưng nét đỏ ửng từ vành tai kéo dài tới tận cổ đã bán đứng cảm xúc của y.

Haizz, cũng là một đôi chồng chồng lâu năm rồi, sao vẫn còn cái dáng vẻ ngượng ngùng thế chứ?

Mà cũng chính bởi vì cái dáng vẻ đó mà khiến Lê Hi luôn muốn trêu chọc y một phen.

Lê Hi hài lòng thưởng thức hồi lâu rồi hôn trộm một cái lên môi Kỳ Tranh, sau đó xoay người rời đi.

Cho đến khi bóng dáng của Lê Hi khuất đi, Kỳ Tranh mới tỉnh người lại.

Vuốt ve cái ly trong tay, sự ấm áp và mềm mại của môi Lê Hi giống như vẫn còn chưa tan đi.

Y khôi phục lại sắc mặt như mọi ngày rồi cầm lấy di động phân phó “Trước hết dừng lại việc điều tra Trạm gia, mau điều tra tin tức về đứa con riêng kia, nghĩ cách tiết lộ cho Trạm Thiên Lãng.”

Y vốn có ý định thẳng tay diệt trừ cha con nhà họ Trạm, nhưng mà Lê Hi lại muốn tự mình báo thù.

Nếu đã như vậy thì y sẽ tạm thời thu tay về.

Bất quá điều này cũng không có cản trở y gây thêm chút phiền phức nho nhỏ cho Trạm Thiên Lãng.

Sau khi tạm biệt với Kỳ Tranh, Lê Hi lập tức trở về khách sạn.

Người giao hàng đã sớm đem công cụ của hắn tới, hiện đang đứng đợi ở trước cửa phòng.

Lê Hi mở cửa để cho họ đi vào, cũng chỉ huy bọn họ gắn ở vị trí nào thì thích hợp.

Động tác của những người này rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã làm xong công việc gọn gàng tươm tất đâu vào đó.

Một người trong số đó ăn mặc giống như thư kí đưa cho Lê Hi một cái hộp gỗ được mạ vàng.

Lê Hi mở ra xem thì thấy trong hộp là hai miếng phỉ thúy mà hắn đổ trúng vào ngày hôm qua.

Hắn đơn giản cám ơn một câu rồi tiễn người đi, sau đó liền ngồi trước bàn đặt công cụ, cẩn thận quan sát hai miếng phỉ thúy trong tay.

Hắn nhắm mắt cảm nhận từng đường nét trên miếng phủ thúy, chỉ trong phút chốc, một hình ảnh lập thể đã hiện rõ lên trong đầu hắn.

Lê Hi cầm bút phác họa sơ về hình dáng lên giấy.

Sau đó liền tỉ mỉ vẽ lại cho thành một hình dáng hoàn chỉnh.

Ở thế giới nguyên bản, Trạm Thiên Lãng vì làm vui lòng Kỳ gia nên đã tặng một bộ tràng hạt được điêu khắc bằng ngọc. Mà bây giờ hắn sẽ tăng thêm một bậc kĩ thuật nữa cho tác phẩm này.

Hắn sẽ dùng kĩ thuật điêu khắc đỉnh cao nhất của Cố gia.

Hắn tách phần màu vàng của miếng phỉ thúy ba màu kia ra rồi đúc thành năm quả cầu ngọc, trên mỗi viên ngọc còn điêu khắc nhiều hình vẽ khác nhau.

Khác với những tác phẩm điêu khắc thông thường của các đại sư khác, năm viên ngọc đó không những có thể xoay tròn mà còn có thể xoay tròn để tạo thành nhiều hình vẽ khác nhau được khắc trên đó. (chém hết đấy ạ T^T)

Ví dụ như là xoay năm viên ngọc tạo thành hình vẽ của tiên nữ đang ca múa trên đài sen chính là một trong số đó.

Miếng phỉ thúy màu lam thượng hạng kia được hắn mài dũa sáng bóng rồi lồng ghép vô để làm bật nền hoa văn trên đó.

Phần dư lại của miếng phỉ thúy ba màu kia cũng được hắn sử dụng triệt để.

Suốt năm ngày ròng rã quên ăn quên uống, rốt cuộc Lê Hi cũng đã hoàn thành xong tác phẩm.

Nhìn tác phẩm tinh xảo cầu kì trước mắt, có thể nói là điêu luyện như thần, hắn mệt mỏi xoa xoa cái trán rồi gọi cho phục vụ mang đồ ăn tới.

Tình trạng sức khỏe của nguyên thân quả thực rất kém, không hề rèn luyện thân thể trong suốt thời gian bị tù cấm, cho nên với cường độ làm việc cao như thế khiến Lê Hi có chút chịu không nổi, đầu cũng đau đến xây xẩm mặt mày.

Không lâu sau liền có tiếng gõ cửa truyền tới, chắc là phục vụ đưa thức ăn đến.

Lê Hi liền đứng dậy đi mở cửa.

Có lẽ vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt hắn tối sầm một mảnh, cảm giác choáng váng hoa mắt đột nhiên ập tới.

===Hết chương 40===

Trát đao:

images 2

98404669_1169583122

Dao chạm khắc:

download 6

images 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện