“Lons Rednok là ai?” Hughes nhíu mày lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mang theo tưởng niệm và vui mừng của hắn.

Khí lạnh trầm thấp khiến Lê Hi nhanh chóng tỉnh táo lại, không có lời nói mang theo hơi ấm đầy quan tâm đáp lại càng làm cho hắn như té vào vũng bùn.

Lê Hi bừng tỉnh thần hồn, vội vã rút tay lại rồi lui về sau, ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt.

Đây chính là một Alpha điển hình. Thân thể cao lớn, toàn thân ẩn chứa đầy sức mạnh ưu việt, cái loại thiên tính làm chủ lực lượng chi phối mọi cảm xúc này khiến người ta không thể không thần phục.

Mặc dù nhìn lướt qua thì thấy dung mạo anh tuấn của y khá giống với Lons Rednok, nhưng cái loại khí chất ngạo mạn cương quyết đó lại khác xa hoàn toàn với loại hình thân sĩ ôn nhu ấm áp của Lons Rednok, tựa như hai thái cực đối lập với nhau vậy.

Lê Hi theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, tránh nhìn thẳng vào ánh mắt của y.

Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, dùng nụ cười hoàn mỹ nhất chào hỏi với y “Thật xin lỗi ngài, tôi mới nãy nhận nhầm người.”

“Không sao, tôi tin tưởng cậu sau này tuyệt đối sẽ không còn nhận sai như thế nữa.” Khóe môi nhếch lên đầy sự tự tin, thái độ của Hughes rất bình thản, nụ cười đầy ẩn ý tựa như y sắp sửa sẽ có được tất cả của Lê Hi.

Tư thái cao ngạo bá đạo như thế khiến Lê Hi vô cùng không thích, hắn nhíu mày lại, cũng không thích nói chuyện nhiều với y.

Mặc dù hắn biết ở cái thế giới này, đa số Alpha chỉ coi Omega như một vật phẩm lệ thuộc, hơn nữa dung mạo quá mức bắt mắt của hắn dễ dàng trở thành mục tiêu săn tìm thú vui của bọn họ.

Nhưng người đàn ông trước mắt này có hình dáng rất giống với Lons Rednok, có điều tư thái không coi ai ra gì kia thật khiến người ta chán ghét. Thậm chí hắn cho rằng y đang làm bẩn Lons Rednok.

Hughes nhìn rõ thái độ cự tuyệt của hắn vào trong mắt nhưng cũng không có nói thêm gì nhiều, ngược lại lấy từ trong túi không gian ra một xấp tài liệu đưa tới trước mặt Lê Hi.

“Tôi là Hughes Lori Magino, có một số việc, tôi nghĩ chúng ta nên hảo hảo thương nghị một chút.”

Thái tử điện hạ của Đế quốc? Nghe Hughes tự giới thiệu về bản thân, Lê Hi chợt kinh ngạc một chút rồi liền theo bản năng bộc phát đề cao cảnh giác.

Vươn tay nhận lấy tài liệu mà y đưa tới, Lê Hi mở ra xem xét một phen. Làm hắn kinh ngạc là, xấp tài liệu trước mắt chính là nội dung giám định máu mủ với kết quả: không phải quan hệ huyết thống.

Trong nháy mắt Lê Hi đã hiểu ra tất cả ngọn nguồn của sự việc.

Đúng là Raymond có ý đồ muốn đối phó mình, cũng đã làm xong phần giám định giả. Nhưng khi sự việc mới bắt đầu thì bị một người đàn ông này thần không biết quỷ không hay phá đám. Thậm chí còn âm thầm không dấu vết đe dọa gã một phen, cho nên sắc mặt của gã lúc đó không được tốt lắm, còn có đôi chút cứng ngắc miễn cưỡng.

Là một Thái tử của Đế quốc Carter hùng mạnh, Hughes vì mục đích gì mà lại tham gia vào trận chiến tranh giành chiếc ghế gia chủ của gia tộc Oderschavnk? Là nhất thời hứng thú hay là có mưu đồ riêng nào đó?

“Ngài muốn làm gì?” Lê Hi nhỏ giọng hỏi y.

“Tôi muốn cậu!” Giọng nói của hughes vô cùng tự phụ, thái độ thưởng thức Lê Hi như đang nhìn một tiểu mỹ nhân, nhưng mấy ngón tay lại không được tự nhiên ẩn ẩn siết chặt lại. (yếu mà bày đẹc =.=)

Lê Hi bị một câu này của y chọc cho tức cười, khẽ đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, che lại ánh mắt sợ hãi “Có vẻ như ngài đã say rồi, thưa Thái tử điện hạ.”

“Những lời này nên nói với cậu thì đúng hơn, tối hôm nay quả thực cậu đã uống nhiều rồi.” Ánh mắt của Hughes chưa từng dời khỏi người Lê Hi, thấy hắn muốn xoay người rời đi liền vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, kéo người nọ vào lòng của mình.

“Mời ngài tự trọng!” Đôi mắt phượng hẹp dài trừng lớn, hơi lạnh thấu xương trên người Lê Hi bùng nổ. Hắn nhanh chóng triển khai tinh thần lực cấp SS bao bọc toàn thân của Hughes nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến y dù chỉ một chút.

“Cùng tôi làm đám hỏi đi.” Tinh thần lực của Lê Hi chẳng xi nhê gì đến Hughes cả, ngược lại khiến chất dẫn dụ trong người hắn từ từ tỏa ra. Y không chịu được liền ngậm lấy vành tai của Lê Hi, còn nhẹ nhành liếm một cái.

“Ưm…” Khoái cảm mãnh liệt khiến cho Lê Hi không tự chủ được khẽ rên một tiếng. Thiên tính phục tùng Alpha của Omega làm cho hắn không thể trốn tránh được.

“Cái này… Đùa giỡn không tốt một chút nào đâu.” Lê Hi thở mạnh, yết hầu nho nhỏ xinh đẹp ở cái cổ duyên dáng phập phồng lên xuống tạo thành một độ cong quyến rũ. Hắn cố gắng kháng cự lại bản năng sinh lý, thế nhưng lại thủy chung dính lấy Alpha như hình với bóng.

Thân thể của Lê Hi dưới sự trêu chọc của Hughes mà trở nên nóng bỏng. Hắn theo bản năng quay đầu sang một bên bày ra tư thái cự tuyệt, nhưng lại vô tình để lộ ra phần cổ yếu ớt ngay trước mắt Hughes.

Hughes không nhịn được siết chặt lấy vòng eo của hắn, cúi đầu thưởng thức cái cổ thon dài mê người kia.

Bầu không khí mập mờ giữa hai người ngày một tăng cao, khí tức của Omega và Alpha dây dưa lẫn nhau làm tản mát ra mùi vị tình dục.

Tay của Hughes giống như mang theo ma lực không lúc nào là không trêu chọc thần kinh của hắn, làm cho thân thể hắn càng trở nên dâm loạn phóng đãng.

Trong đầu của Lê Hi giờ rối nùi thành một cục, khoái cảm khiến người ta choáng váng không ngừng tập kích lý trí của hắn.

Dung mạo và giọng nói tương tự khiến trí nhớ của hắn hỗn loạn, thân thể vì say rượu trước đó lại càng thêm vô lực.

“Bảo bối, em hãy cẩn thận suy nghĩ đi, giao dịch này rất là công bằng a. Tôi muốn một thượng nghị viên thuộc về hoàng thất, còn em, lại muốn gia tộc Oderschvank thuộc về mình, chúng ta là đôi bên đều có lợi.”

Giọng nói tràn ngập từ tính mang theo nhiệt độ nóng bỏng không ngừng kích thích màng nhĩ của Lê Hi, cắn nuốt thần kinh của hắn. Mà loại khí thế cường liệt thuộc về một Alpha đẳng cấp không ngừng uy hiếp hắn, muốn hắn thần phục.

Hughes vươn tay lấy xuống gọng kính bạc trên sống mũi của Lê Hi, theo bản năng thả ra mị lực của Alpha đến mức tận cùng.

Không sai, y đang thử cám dỗ Omega trong lòng này.

Nhìn ánh mắt của hắn vì y mà trở nên mê ly, cảm nhận thân thể hắn vì y mà run rẩy, lúc này trong lòng y đột nhiên sinh ra loại cảm giác thỏa mãn kì diệu không nói nên lời.

Người này chỉ có thể là của y!

Hughes cố gắng khống chế lí trí để tránh bản thân không kìm được cắn vào cổ của hắn, lập tức đánh dấu hắn.

Ngay tại lúc hai người họ còn đang ý loạn tình mê thì một âm thanh bé nhỏ vang lên đánh tỉnh hai người.

Lê Hi theo bản năng quay đầu lại thì chợt thấy một góc áo màu vàng lướt qua.

Lí trí liền lập tức bay trở về, chợt nhận ra mới vừa nãy xảy ra cái gì, Lê Hi cảm thấy vô cùng giận dữ.

Tinh thần lực trong đầu nháy mắt bùng nổ, Hughes không chút nào phòng bị ngay lập tức liền bị hắn khống chế.

Nhìn người đàn ông cao lớn đang giằng co trước mắt, nỗi thất vọng cùng khó chịu tràn ngập cả người Lê Hi. Hắn nhìn chằm chằm y một hồi lâu nhưng lại không biết nói cái gì.

“Em làm sao có thể làm được như vậy?” Khác với Raymond, mặc dù bị người khác chế trụ nhưng không mảy may lộ ra chút khẩn trương nào, ngược lại cảm thấy kì quái. Mới vừa nãy rõ ràng Lê Hi bị y dắt mũi, vì sao đột nhiên lại thức tỉnh phản kháng? Chẳng lẽ cách y làm bị sai chỗ nào rồi?

“Tôi và anh có cùng cấp bậc.” Lê Hi một bên lãnh đạm trả lời một bên sửa sang lại quần áo xộc xệch của mình.

“Là một Omega có tinh thần lực cấp SS, mị hoặc đối với tôi căn bản không đáng nhắc tới. Chỉ có kẻ yếu đuối mới bị cám dỗ bởi những thứ kia, mặc cho sinh lý bản năng làm chủ. Điển hình là đám người Alpha chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ đấy!”

Mặc dù bị châm chọc nhưng Hughes lại không cảm thấy khó xử, ngược lại còn dùng giọng nói thản nhiên nói với Lê Hi “Em rất mạnh, lời đề nghị hôm nay của tôi rất có lợi cho em, chỉ cần em suy nghĩ thấu đáo rồi có thể tìm đến tôi bất cứ lúc nào!”

“Nằm mơ giữa ban ngày!” Lê Hi lạnh giọng giễu cợt một câu, sau đó không thèm để tới Hughes đang giằng co ở phía sau mà rời đi.

Nhìn thấy tài liệu giám định máu mủ rơi trên đất, hắn thuận tay nhặt lên bỏ vào túi không gian.

“Cám ơn điện hạ hôm nay đã ra tay trợ giúp, một ngày nào đó Rollin sẽ trả hết lại cho ngài.” Nói xong, Lê Hi ưu nhã hành lễ một cái rồi rời đi.

Cái loại người tồi tệ, tự cao tự đại, cặn bã khốn nạn như thế không thể nào là Lons Rednok của hắn được! (em nó chửi chồng kìa)

Thuận tiện vứt miếng khăn tay mà Hughes đưa cho hắn mới nãy vào thùng rác, Lê Hi nghiến răng nghiến lợi không ngừng cảnh cáo bản thân ở trong lòng.

Còn Hughes đang đứng tại chỗ cũng thả lỏng bản thân tựa người vào lan can như có điều suy nghĩ.

Mới vừa nãy là y cố ý để cho Lê Hi khống chế, mục đích của y đúng là muốn dùng uy áp ngoan độc để xác định quan hệ giữa y và Lê Hi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt bi thương và phản kháng kia lại khiến y không nỡ xuống tay.

Đưa tay đè lại lồng ngực, Hughes lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Thật ra thì trong toàn bộ quá trình y đều rất khẩn trương và lo lắng.

Từ cái buổi gặp mặt lần đầu tiên với Lê Hi ở Học viện Quân sự đó, y đã khó khống chế bản thân sinh ra niềm khát vọng mãnh liệt với hắn. Y vốn cho rằng đó chỉ là nhất thời mê luyến, không nghĩ tới trong một tháng ngắn ngủi liền biến thành chấp niệm cả đời.

Trong thời khắc không có công tác quấn thân, y cơ hồ sắp không thể khống chế bước chân mà vọt tới bên người hắn, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều được bầu bạn bên cạnh hắn.

Mỗi khi nhìn thấy Lê Hi mạnh vì gạo bạo vì tiền, vẻ mặt tươi cười ứng đối với đám người xung quanh, trong lòng y vô cùng đau đớn, tựa hồ có một âm thanh sâu xa không ngừng nói cho y biết, người này không nên chịu oan ức và ẩn nhẫn như thế.

Hắn vốn là phải nở nụ cười kiêu ngạo phóng khoáng, đôi mắt phượng diễm lệ càng thêm phấn chấn sáng ngời, hào quang bốn phía, điệt lệ vô song.

Mà không phải là rút đi hết ánh sáng của bản thân, ở nơi này ngụy thành một hình dáng ưu nhã nội liễm.

Loại đau đớn này thấm hoàn toàn vào mọi cảm xúc của y, giống như một viên ngọc quý mà y chú trọng bảo hộ, mỗi ngày đều cận thận thương yêu bảo bọc, sợ hắn bị đụng đau mòn hết góc cạnh, nhưng vì chính sai lầm của bản thân mà để viên ngọc quý này phải chịu tình cảnh long đong, không thể không thu liễm bản thân lại để tự vệ, hòng cầu mong những tháng ngày bình an.

Y không nhịn được muốn ôm Lê Hi vào lòng, khiến hắn ở trong lòng mình thoải mái khóc thút thít, hoàn toàn ỷ lại vào y mà không vì bất kì lí do nào.

Mặc dù y đã quan sát hồi lâu nhưng đối với Lê Hi mà nói, Hughes Lori Magino chỉ là một người dưng qua đường không hơn không kém.

Sâu trong lòng của Hughes bỗng sinh ra chút đau đớn, giống như bị một sợi tơ nhỏ siết chặt lại, làm cho y không thể tránh né được.

“Rollin, tôi nên làm gì với em đây?” Y nhíu mày tự lẩm bẩm một mình, sự kháng cự của Lê Hi khiến y không biết phải làm sao, càng khiến y thêm tổn thương sâu sắc.

Tại sao hắn lại kháng cự với y? Chẳng lẽ vì cái người tên Lons Rednok kia sao?

Nhớ tới cái tên mà Lê Hi kêu lên trong lúc mơ hồ, trong lòng Hughes dâng lên một nỗi sợ hãi.

Theo bản năng phỏng đoán không khỏi khiến lí trí của y có chút mất kiểm soát, tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, toàn bộ cơ thể Hughes cơ hồ đều tản ra khí thế sát phạt lạnh thấu xương khiến người ta sợ hãi.

Qua hồi lâu, y mới thu liễm lại tình tự của bản thân, trên khuôn mặt lại là vẻ thản nhiên như mọi ngày.

Y vô cảm bật thiết bị truyền tin trên cổ tay lên ra lệnh cho người hầu “Đi thăm dò một người tên là Lons Rednok. Có khả năng sẽ xuất thân từ Lam Tinh, trong vòng một giờ, ta muốn nhìn thấy toàn bộ tư liệu liên quan đến người này!”

“Vâng!” Người hầu lập tức đáp lại.

Tắt thiết bị truyền tin đi, sau đó theo bản năng cầm lên ly rượu mà Lê Hi đã dùng qua, do dự một hồi, y đưa cái ly đến sát mép, ngửa đầu uống cạn hết chút rượu còn sót lại.

Khí tức còn sót lại của Lê Hi khiến nỗi sợ trong lòng y hầu như tan biết hết. Y theo bản năng gãy gãy phần tóc mai bên sườn mặt, hòng che lại vành tai đã đỏ rực.

Mà một màn này hoàn toàn rơi vào mắt Lê Hi đang quay trở lại. Hắn kinh ngạc mở to mắt, nhẹ nhàng nấp qua một bên.

Động tác kia, thói quen đó…

Lê Hi núp sau rèm cửa lặng lẽ quan sát, cho đến khi nhìn thấy Hughes cực kỳ tự nhiên cầm ly rượu mà hắn đã dùng qua bỏ vào trong túi không gian rồi rời đi. Lúc này hắn vươn tay che mặt lại, vô lực dựa vào vách tường sau lưng.

Hắn vốn là lo lắng Hughes không thể mở ra trói buộc của sức mạnh tinh thần nên mới quay lại kiểm tra xem, không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn đặc sắc đến như vậy.

Khó trách hai người bọn họ lại trưởng thành một bộ dáng tương tự nhau đến thế.

Lê Hi hít sâu một hơi, nháy mắt hơi nước bao phủ toàn bộ con mắt.

Ở thế giới thứ nhất là Mục Hoàn Chi, thế giới thứ hai là Lons Rednok, còn bây giờ là Hughes…

Hắn muốn, hắn muốn biết ẩn ý sau câu nói của Chủ thần là gì.

Bất quá, dám dùng phương thức như vậy mà đối đãi với hắn, cho dù là mất trí nhớ đi nữa thì cũng đừng hòng hắn bỏ qua cho!

Lê Hi nhỏ giọng cười, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười kiêu ngạo bừa bãi.

Mà trong lúc này, ở chỗ vườn hoa bên kia, Công tước đại nhân hung hăng tát Raymond một cái…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện