Gã lấy Tề Nguyệt Như khi nàng 15 tuổi, tính đến nay cũng đã 10 năm rồi. Tề quận vương phủ tuy rằng bình thường, không có quyền lực gì nhưng thanh danh trong triều rất tốt, lại có nhân duyên nữa, đối với gã cũng thực có lợi.

Mà bản thân của Tề Nguyệt Như lại đoan trang, hiền lương, sắp xếp mọi việc trong vương phủ gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ xảy ra chuyện lộn xộn gì. Mấy năm nay nàng tuy vẫn chưa hoài thai nhưng lại không có ganh ghét ám hại hai thị thiếp có thai, cũng dạy dỗ thứ nữ vô cùng tận trách và thỏa đáng. Suy nghĩ kĩ về chuyện Tô Ức Cận, phần lớn cũng do gã nhất thời mê muội, không có điều tra rõ ràng đã đồng ý kết giao. Suy cho cùng là gã phụ nàng, hiểu lầm ý tốt của nàng.

Lặng lẽ thở dài một hơi, Thất hoàng tử suy nghĩ thông suốt rồi mới nhấc chân bước vào phòng.

Tề Nguyệt Như đã sớm biết gã đứng ngoài cửa nghe lén, khi thấy gã tiến vào mặc dù trong lòng không chút bất ngờ hay sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra ngạc nhiên, kinh hoảng.

Nàng buông bàn tay của đệ đệ ra, cuống quýt đứng lên muốn hành lễ. Cổ áo thấp làm lộ ra cái cổ mảnh khảnh nhưng hoàn mỹ, chiếc váy dài thanh nhã càng tôn lên dáng gầy yếu của nàng.

Thất hoàng tử lâu lắm rồi mới thấy dáng vẻ động lòng người của nàng, cảm thấy trước mắt sáng ngời, sự hoài nghi ban đầu cũng theo đó biến mất.

Lê Hi thấy vậy cũng quỳ xuống một bên, cúi đầu không nói tiếng nào.

Thất hoàng tử vươn tay nâng hai người đứng dậy. Tề Nguyệt Như nhu thuận đứng lên, nửa cúi đầu không dám nhiều lời.

Bộ dáng cẩn thận của nàng làm cho Thất hoàng tử cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Vì có Lê Hi ở đây nên gã không dám làm động tác thân mật gì, chỉ trấn an vỗ nhẹ lên tay Tề Nguyệt Như rồi đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi.

“Vương gia sao lại đến đây? Vương gia giải quyết xong hết công việc rồi sao?” Tự động không nhắc đến chuyện bắt gian Tô Ức Cận tại trận, Tề Nguyệt Như thu hồi bi thương, hạ mắt nhẹ giọng nói như chỉ đang bàn bạc việc nhà với Thất hoàng tử. Nhưng khóe mắt ửng đỏ đã bán đứng tâm trạng thương tâm và bất lực của nàng.

Thất hoàng tử sinh lòng thương tiếc vuốt nhẹ mặt nàng, thần sắc thâm tình nói “Còn chút chuyện nữa, bất quá nàng đừng lo. Hôm này nàng thế nào? Nghe hạ nhân nói nàng không khỏe trong người nên tới đây thăm nàng?”

“Đừng lo. Chẳng qua là mang thai lần đầu nên hơi kén ăn. Đều tại thiếp không tốt nên mới làm cho vương gia lo lắng.” Tề Nguyệt Như cúi đầu che dấu lãnh ý trong mắt, bên ngoài nhìn vào trông có vẻ ngượng ngùng, nhu thuận.

“Đã là phu thê thì không nên khách khí như vậy.” Bộ dáng dịu dàng của nàng làm cho Thất hoàng tử có chút xúc động, nhịn không được ôm nàng vào trong lòng.

“Vương gia!” Tề Nguyệt Như giả bộ đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy gã một cái, liếc mắt ý nói Lê Hi còn ở trong này.

“Không sao cả. Cảnh Hành không phải người ngoài.” Thất hoàng tử chẳng những không buông nàng ra mà còn hôn một cái lên má nàng. Thấy tỷ đệ bọn họ trợn mắt nhìn, gã mím môi cười cười.

Buông Tề Nguyệt Như trong lòng ra, Thất hoàng tử thân thiết cùng nàng hàn huyên nửa ngày cho đến khi hạ nhân thúc giục thì mới luyến tiếc rời đi.

Thấy gã đi rồi, Tề Nguyệt Như chỉnh sửa lại y phục có chút lộn xộn, gọi Lê Hi vào tiếp tục nói chuyện còn chưa xong.

Lê Hi lạnh lùng nhìn bộ dáng bình tĩnh đoan trang của nàng, phát hiện thấy nàng không vì cùng Thất hoàng tử thân thiết mà mềm lòng, nhìn là biết nàng hoàn toàn hiểu được tình cảnh của mình.

A, không phải sao! Lê Hi che giấu tia trào phúng nơi đáy mắt. Ai nói chỉ có mình quân vương mới vô tình chứ, bất cứ ai cũng coi trọng quyền lực hơn là tình yêu a.

Tề Nguyệt Như là một người thông minh, nàng đã khôi phục lại sự sủng ái cộng thêm đứa bé trong bụng, kỳ này Tô Ức Cận muốn vào vương phủ coi bộ không dễ a. Cho dù Tô Ức Cận có hào quang của nữ chủ nhưng cũng chỉ là người chưa từng trải, chỉ mang trong đầu chút kiến thức của hiện đại, sao có thể sánh bằng Tề Nguyệt Như vốn đã được giáo dục từ nhỏ ở Tề gia? Sống trong hào môn thế gia, chưa chắc có chút thông minh là có thể sống tốt được.

Rời khỏi Đan Hi viện, Thất hoàng tử trở lại thư phòng của mình. Đầu tiên gã hủy lệnh cấm túc vương phi, cũng an bài thêm ngự y khám bệnh bắt mạch cho nàng, sau đó ngồi xuống uống trà.

Bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, gã nhớ đến những lời khóc lóc kể lể của Tề Nguyệt Như không nhịn được sinh ra chút hoài nghi và bất mãn với Tô Ức Cận.

Tô Ức Cận biết bản thân đang trong thời gian lễ tang phụ mẫu, không những không giữ gìn ý tứ mà còn chủ động tiếp cận gã, bày ra đủ loại tiếu ý cùng ôn nhu làm gã sinh ra hảo cảm, nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì đó cũng chỉ là lòng ái mộ ham muốn hư vinh mà thôi.

Theo bản năng lấy hà bao do Tô Ức Cận tặng bên hông xuống, sắc mặt của Thất hoàng tử âm trầm bất định.

Hà bao được thêu vô cùng tỉ mỉ, tinh tế, trông vô cùng thanh nhã và sang trọng.

Trên hà bao một mặt thêu khung cảnh đôi uyên ương và nam nhạn bỉ dực (Nhạn bay về phương nam), mặt kia thêu một hàng chữ ‘Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ’. Chính tâm tư và tay nghề đặc biệt của người làm khiến gã yêu thích không thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy tức giận vô cùng.

A, khóe môi của Thất hoàng tử không tự chủ nhếch lên lộ ra một tia cười lạnh. Nghĩ đến gã và Tô Ức Cận chưa có nói với nhau những lời như vậy, nếu đã không có ước hẹn thì làm sao cùng nhau ngắm hoàng hôn được? Cái này giống như là tà vật vậy, gã đeo nhiều ngày như thế khiến cho đầu óc u mê tăm tối.

Phiền táo ném hà bao qua một bên, Thất hoàng tử cảm thấy toàn thân lạnh lẽo một trận. Gã phiền táo nhận ra rằng sao lúc trước lại nhìn Tô Ức Cận thanh thuần thoát tục cơ chứ? Nhưng gã còn chưa biết Tô Ức Cận còn là linh hồn đến từ dị thế.

Uống cạn tách trà, Thất hoàng tử thở dài không hiểu sao cảm thấy trọng lòng trống trải.

Sai hạ nhân chốc nữa mời thế tử đến đây hàn huyên, sau đó cầm lấy một quyển sách. Tuy rằng gã sinh lòng nghi ngờ với Tô Ức Cận nhưng có vài chi tiết cần xác định lại. Dù sao thế lực Tề gia cũng lớn, lỡ như việc này do chính bọn họ an bài thì sao?

Đan Hi viện.

Lê Hi tạm biệt Tề Nguyệt Như chuẩn bị trở về thì nghe hạ nhân nói Thất hoàng tử mời hắn đến thư phòng. Hắn gật đầu đồng ý, liếc mắt trấn an Tề Nguyệt Như, sau đó đi theo hạ nhân đến thư phòng.

Đan Hi viên cách thư phòng không xa lắm, đi khoảng một khắc (15p) là tới. Thất hoàng tử ngồi ngay ngắn thấy Lê Hi tới vội cười hướng hắn phất tay “Cảnh Hành, tới đây!”

“Tham kiến Túc vương.” Lê Hi tới cửa thì dừng lại, hướng Thất hoàng tử nghiêm cẩn hành lễ.

“Tốt lắm tốt lắm, mau đứng lên đi, người một nhà với nhau không cần khách khí như vậy.”

“Không thể bỏ qua lễ nghi được.” Lê Hi trộm nhìn sắc mặt của Thất hoàng tử. Thấy gã cười nhưng ánh mắt lại không cười. Miệng thì luôn nói người một nhà không cần giữ lễ tiết, vậy mà bản thân đã quỳ hồi lâu gã cũng không có ý định kêu hắn đứng dậy, chắc chắn là đang thử hắn rồi. Hiểu rõ tâm tư của Thất hoàng tử, Lê Hi bày ra thái độ cung kính, phục tùng, tư thái nghiêm cẩn.

Thất hoàng tử đánh giá thiếu niên thanh nhã đang quỳ trên mặt đất, không hiểu sao tâm tình thả lòng phần nào.

Gã xưa nay vốn yêu thích mỹ nhân, bộ dạng của thiếu niên này đúng khẩu vị của gã. Tuy rằng tuổi còn quá nhỏ, ngũ quan chưa có nảy nở, nhưng nét tuyệt sắc thì không thể giấu được, đẹp hơn rất nhiều so với Tề Nguyệt Như và Tô Ức Cận. Nhất là đôi mắt đá mèo to tròn, hắc bạch phân mình, trong suốt thấy đáy. Tư thái quỳ xuống hành lễ của hắn rất cung kính và trang nghiêm, trong ánh mắt lộ ra vài phần tình cảm hâm mộ khiến gã cảm thấy rất thỏa mãn. (Diễn xuất ghê chưa~)

Đỡ Lê Hi đứng dậy, Thất hoàng tử sờ sờ đầu của hắn cười nói “Lại đây lại đây, ta thấy Cảnh Hành khách sáo quá, có thể nói cho tỷ phu biết không?”

Nghe ra lời nói của Thất hoàng tử mang hàm ý dò xét, Lê Hi cúi đầu không nói, ngón tay khẩn trương miết lên ngọc bội bình an đeo bên hông. Nguyên thân chỉ mới có 15, 16 tuổi, đúng là độ tuổi khờ dại, ngây thơ đây mà. Lê Hi rất biết rõ ưu thế này, cũng biết cách lợi dụng ưu thế này để chiếm được tín nhiệm và hảo cảm của người khác.

Thất hoàng tử nhìn hắn muốn nói lại thôi, đôi mắt đá mèo to tròn lúng túng không biết làm sao. Tựa hồ là vì chuyện của Tề Nguyệt Như mà khổ sở, hàng mi dài, cong vuốt còn vươn chút nước mắt, có vẻ khờ dại vô tội, giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt khiến người ta sinh lòng thương tiếc muốn ôm vào ngực dỗ dành.

“Đừng lo lắng, bổn vương chỉ tò mò chút thôi.” Thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, Thất hoàng tử liền biết có người chỉ dạy hắn. Gã không vội ép hỏi, ngược lại kêu Lê Hi đứng dậy ngồi bên cạnh mình.

Chỉ dĩa điểm tâm trên bàn, Thất hoàng tử sai hạ nhân dâng trà “Đây là món mới do ngự trù trong cung làm đấy, ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào?”

“Tạ ơn vương gia.” Lê Hi đứng dậy cung kính hành lễ, sau đó ngồi xuống cầm miếng điểm tâm lên tinh tế nhấm nháp.

Mang theo hương thơm của sữa và vị ngọt của đậu đỏ. Tuy rằng nguyên liệu đơn giản nhưng tay nghề của ngự trù quả thật rất cao siêu, cho dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường cũng có thể làm ra món ăn mĩ vị đến vậy. Bởi vì bị mĩ thực đánh gục, vẻ mặt Lê Hi thả lỏng ra, đôi mắt xinh đẹp thỏa mãn híp lại, hiện lên một tia giảo hoạt.

Thất hoàng tử thấy hắn ăn ngon lành, cũng không nhịn được cầm một miếng lên nếm thử, bất quá vừa cắn một miếng liền bỏ xuống “Đây là điểm tâm trong cung, tuy rằng hình dáng tinh xảo nhưng hương vị chỉ tạm được. Nếu bàn về tay nghề làm điểm tâm thì Đa Bảo Trai ở khu phố phía đông làm ngon hơn nhiều.”

“Vương gia cũng thích điểm tâm ở Đa Bảo Trai sao?” Lê Hi ngẩng đầu nhìn Thất hoàng tử, nắm chặt ống tay áo của gã, bày ra bộ dáng kinh hỉ.

Bàn tay dính chút vụn điểm tâm làm cho ống tay áo thuần trắng của gã bị bẩn, hắn phát hiện thấy liền rụt tay về, cúi đầu lo sợ.

“Chỉ là một bộ y phục, không cần lo lắng đâu.” Bộ dáng bối rối của Lê Hi làm cho Thất hoàng tử sinh ra hảo cảm. Gã không những không ghét bỏ trách tội mà còn cảm thấy bộ dáng này của Lê Hi trông vô cùng đáng yêu.

Gã sai phất tay bảo hạ nhân lui xuống, sau đó tiếp tục tán gẫu với Lê Hi “Vừa rồi bổn vương nói tay nghề của Đa Bảo Trai rất tốt, sao ngươi lại kinh ngạc?”

“Tiên sinh luôn dạy Cảnh Hành rằng quân tử cách tẫn nhân dục, phục tẫn thiên lý, phương sử vi học (uhm… mấy cái này tui hổng hiểu). Cảnh Hành là quân tử nhưng không khắc chế được lòng ham mê ăn uống của mình, cảm thấy đã phụ ơn dạy dỗ của sự phụ. Nhưng hôm nay gặp được vương gia, ta liền nghĩ rằng sư phụ chỉ phóng đại lên thôi. Túc vương gia là chính nhân quân tử lại thích điểm tâm giống Cảnh Hành, nên chắc sư phụ nói sai rồi.”

“Ha ha.” Nghe Lê Hi giải thích, Thất hoàng tử không nhịn được cười ra tiếng, rõ ràng tiểu tử giảo hoạt kia thích ăn điểm tâm, thế mà lại kéo gã ngồi chung thuyền, trước kia gã không nhận ra Lê Hi lại là một tiểu tử thú vị như vậy.

Vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, Thất hoàng tử trách mắng “Được rồi được rồi, chính ngươi ham ăn mà còn lôi kéo bổn vương theo. Nếu tỷ tỷ ngươi biết được lại trách bổn vương dạy hư ngươi.”

Lê Hi không nói gì, con ngươi giảo hoạt nhìn chằm chằm Thất hoàng tử, bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nếu bọn họ không có nói ra thì làm sao tỷ tỷ biết được?

Thất hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu “Đứa nhóc lanh lợi nhà ngươi.”

Kéo người ngồi bên cạnh mình, Thất hoàng tử rót cho Lê Hi một tách trà “Trước tới giờ bổn vương chưa nói chuyện vui vẻ như vậy, trông ngươi rất thông minh a, là vị tiên sinh nào dạy cho ngươi vậy?”

“Không phải tiên sinh.” Lê Hi lắc đầu “Là người khác dạy.”

“Vậy ai đã dạy ngươi? Dạy điều gì?” Vẻ mặt Thất hoàng tử trở nên nghiêm túc, tâm tình vốn thư sướng cũng trở nên nặng nề. Gã híp mắt nhìn Lê Hi, thầm nghĩ quả nhiên tất cả đều do sắp đặt sẵn sao?

“Là Ức Cận tỷ tỷ.” Cái miệng nhỏ của Lê Hi thổi thổi tách trà rồi nhấp một ngụm, cố ý đem bán Tô Ức Cận đi.

“Ai?” Thất hoàng tử kinh ngạc hỏi lại.

“Ức Cận tỷ tỷ!” Lê Hi lặp lại từng chữ rõ ràng, coi như không thấy đáy mắt gã hiện lên chút áp lực, tiếp tục tự biên tự diễn “Ức Cận tỷ tỷ nói điện hạ thích người có ý tứ, ta vì muốn được người chú ý nên đã cố gắng học lễ nghi. Hôm nay sỡ dĩ đến trễ là do trước khi đi cùng tiên sinh tập luyện một lần cuối cùng cho nhớ.”

“Nga? Vậy vì sao muốn lấy lòng bổn vương?” Lời nói của Lê Hi làm cho Thất hoàng tử nhíu mày, trong lòng hoài nghi càng sâu.

Vì sao Tô Ức Cận lại muốn Lê Hi lấy lòng mình? Có thể sắp xếp kế hoạch hợp lý đến khó tin. Lại nghĩ đến việc Tề Nguyệt Như bài xích Tô Ức Cận, gã mơ hồ cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Nhìn tiểu tử Lê Hi khờ dại trước mặt, gã bất động thanh sắc chờ câu trả lời của hắn.

“Này…” Thần sắc của Lê Hi có chút do dự, muốn giải thích nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng ngậm miệng luôn.

“Sao vậy? Không thể nói cho bổn vương biết?”

“Không phải vậy…” Lê Hi rối rắm “Chỉ là ta đã đáp ứng Ức Cận tỷ tỷ không nói cho người khác biết.”

“Bổn vương là tỷ phu của ngươi, là người nhà, không phải người khác.” Thất hoàng tử nói chuyện ôn hòa.

“Khả tiên sinh đã dạy, là quân tử thì không được thất hứa!” Ngữ khí của Lê Hi vô cùng kiên trì.

Thất hoàng tử không để ý thả mồi “Vài ngày trước, bổn vương nghe phụ thân ngươi có một con tuấn mã, ngươi rất thích nó nhưng không đòi được. Nếu như ngươi đem sự tình nói cho bổn vương biết, bổn vương sẽ tặng con ngựa đó cho ngươi, thế nào?”

“Thật không?” Lê Hi có chút do dự trợn to mắt.

“Đương nhiên.” Thất hoàng tử thề son sắt.

“Vậy… Ta nói cho vương gia biết nhưng vương gia không được nói cho người khác biết.” Lê Hi vẫn còn chút do dự.

“Đương nhiên.” Thất hoàng tử gật đầu đáp ứng.

“Vậy ta nói.” Lê Hi làm bộ như bị con tuấn mã kia hấp dẫn, ghé đầu vào bên tai Thất hoàng tử, nhỏ giọng nói “Ức Cận tỷ tỷ nói với ta, vương gia nạp rất nhiều thị thiếp, tỷ tỷ của ta sẽ bị thất sủng. Trước đây ta tùy ý ra vào Túc vương phủ vì ta coi nơi đây như nhà của mình, nguyên do cũng vì tỷ tỷ được sủng ái, cho nên vương gia nhất định sẽ khoan dung với ta. Nhưng hiện giờ tỷ tỷ bị chán ghét, thất sủng, nếu tương lai mà lập tân vương phi thì Tề gia e rằng khó sống. Nếu ta phá vỡ quy cũ thì sẽ liên lụy đến tỷ tỷ.”

Lê Hi nói xong, đứng dậy quỳ gối trước mặt Thất hoàng tử, giọng nói mang theo vài phần bàng hoàng “ Cảnh Hành tuy còn nhỏ tuổi nhưng biết được cái gì gọi là gần vua như gần cọp… Cảnh Hành, không muốn tỷ tỷ chịu ủy khất.”

Thất hoàng tử trong lòng hoảng hốt, không ngờ Tô Ức Cận lại nói ra những lời như vậy, lôi kéo tay Lê Hi cũng dùng sức, mở miệng trấn an cho có lệ “Không có chuyện đó đâu, bổn vương chưa bao giờ chán ghét tỷ tỷ ngươi cả.”

Lê Hi bị gã làm đau cũng không dám oán giận, chỉ lo lắng nói “Cảnh Hành nghe được chắc cũng là tin vỉa hè, chỉ cần vương gia đối xử tốt với tỷ tỷ là được.”

“…” Nhìn ánh mắt tha thiết của Lê Hi, Thất hoàng tử thở dài một tiếng, vươn tay ôm hắn vào lòng “Cảnh Hành đừng suy nghĩ nhiều quá, Nguyệt Như là chính phi của bổn vương, sao bổn vương lại có thể đối xử tệ với nàng chứ?”

“Đúng vậy a, sao ta lại tin lời của Ức Cận tỷ tỷ chứ? Vương gia là người trọng tình, sao có thể bỏ rơi tỷ tỷ được? Khắp phố phường đều nói như vậy mà. Nhưng nhìn bộ dáng biết trước hết thảy của Ức Cận tỷ tỷ, Cảnh Hành cũng nửa tin nửa ngờ.” Trộm nhìn thần sắc của Thất hoàng tử, Lê Hi điều chỉnh biểu tình của gương mặt làm sao cho thật đáng thương tội nghiệp. Lời nói dối tốt đẹp luôn làm người ta thoải mái, ngay cả Thất hoàng tử cũng vậy, gã cảm thấy rất mát lòng.

Phố phường đồn đãi, lời thề son sắt. Gã cũng không biết Tô Ức Cận lại gây ra chuyện lớn như vậy. Lúc trước gã chẳng qua cảm thấy hứng thú với ngoại hình không tồi của Tô Ức Cận, bèn trêu hoa ghẹo nguyệt một chút, không nghĩ tới người này sau lưng mình làm ra chuyện không an phận như vậy.

“Vương gia, có phải Cảnh Hành đã nói gì đó làm vương gia tức giận? Cảnh Hành tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nhiều, mong vương gia bỏ qua cho.” Thấy sắc mặt của Thất hoàng tử trầm xuống, Lê Hi lo lắng nắm lấy ống tay áo của gã dùng ngữ khí lấy lòng nói.

Thất hoàng tử thấy bộ dáng sợ hãi của hắn, một tay xoa nhẹ đầu hắn một tay lau đi vết nước trà còn dính trên khóe môi, lắc đầu “Ngươi không có làm sai gì hết, đừng lo lắng quá. Thời gian không còn sớm, để bổn vương đưa người về Tề vương phủ.”

“Được.” Biết lòng dạ gã đang rối bời, Lê Hi nhu thuận đi theo sau gã, tùy ý để gã dắt tay mình đi.

Trên đường ngồi xe ngựa, Thất hoàng tử thấy Lê Hi buồn ngủ, vươn tay ôm hắn vào lòng cho hắn dựa vào người mình.

Nhìn thiếu niên ngủ an lành, gã nhịn không được suy nghĩ cho là lời nói của hai tỷ đệ họ là đúng.

Xem ra Tô Ức Cận không giống như vẻ ngoài ôn nhu như nước của nàng ta, chắc chắn đây chính là nữ nhân có dã tâm rất nặng.

Từ đầu gã có hoài nghi Lê Hi nghe theo chỉ thị của Tề quận vương hoặc là Tể Nguyệt Như cố ý vu hãm. Nhưng thông qua thử thách của gã thì gã có thể khẳng định Lê Hi không có.

Biết Thất hoàng tử đang đánh giá mình, Lê Hi giả vờ nhắm mắt ngủ say, nhưng trong đầu lại suy nghĩ cách đối phó.

Lúc ở thư phòng, hắn cố ý bán đứng Tô Ức Cận, nói vậy thì kể từ bây giờ Thất hoàng tử sẽ bắt đầu hoài nghi Tô Ức Cận không giống như vẻ ngoài ôn nhu động lòng người của ả.

Bất quá đây chỉ là khởi đầu, hại hai người họ bất hòa là bước đầu tiên. Kế tiếp, hắn còn muốn dành tặng hai người họ một lễ vật thật hoành tráng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện