« Này… » Vài vị giám khảo liếc mắt về phía Nguyên Sĩ Minh.

Chủ đề dự thi của Nguyên Duy Nhất và Nguyên Mạt Ly đều do một tay Nguyên Sĩ Minh đăng ký. Nếu đúng như lời của Lê Hi thì Nguyên Mạt Ly rất có khả năng là trộm ý tưởng của Lê Hi.

Huống hồ hồi tưởng lại phương pháp phối hương của Nguyên Mạt Ly trông rất giống với phong cách ngày xưa của Lê Hi. Cái loại phong cách biểu diễn phô trương, mùi hương thay đổi liên tục đến kích thích thị giác chính là thứ mà Lê Hi am hiểu nhất.

Một luyện hương sư điều chế ra mùi hương tương quan đặc sắc với khí chất của hắn. Thái độ làm người của Lê Hi cao ngạo nên có phong cách điều chế như thế thì không làm lạ gì.

Nhưng còn Nguyên Mạt Ly…

Vô luận quan sát cô bé ở góc độ nào thì cũng thấy đó chính là một cô con gái rượu với bộ dáng ôn nhu và hàm xúc. Nhưng lại làm cho người ta không cảm thấy là loại người có thể điều chế ra hương nước hoa phù hợp với khí chất của mình.

Bởi vậy mới nói lai lịch của phương pháp phối hợp này có chút vi diệu !

Vẻ mặt ban giám khảo trở nên cổ quái. Mà những người xung quanh cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Nguyên Mạt Ly.

Nguyên Mạt Ly không ngờ mọi chuyện lại đảo ngược lại thế này, bất quá ả không lo lắng mà ngược lại cảm thấy cơ hội đã tới.

Bởi vì nguyên chủ đã đổi thành Lê Hi nên kế hoạch trước mắt của ả coi như xong. Mà hiện tại đúng là thời cơ ra tay tốt nhất của ả.

Nghĩ vậy, Nguyên Mạt Ly dùng giọng điệu rưng rưng tràn đây ủy khuất « Duy Nhất, sao em có thể không phân biệt thị phi trắng đen như thế chứ ? Trước khi bắt đầu cuộc thi, chị đã chuẩn bị tốt phương pháp phối hương và cũng thông qua xét duyệt. Sở dĩ chị lựa chọn đề tài ‘Đồi’ này là hy vọng thông qua cuộc khảo hạch này, để cho mọi người chứng kiến tác phẩm đầu tay của chị. Vì điều chế ra phương pháp này, chị đã tiêu tốn biết bao tâm tư trong suốt 14 ngày lẫn đêm. Không ngờ em lại đứng đây luôn miệng nói chính mình mới là người đề xuất ra đề tài này trước, thậm chí còn ám chỉ chị đạo văn. Ngậm máu phun người thì cũng phải đưa chứng cớ ra đây ! Hệ thống thông tin trong Hiệp hội luyện hương đều có ghi lại thời gian nộp đề tài dự thi của chị và em, chỉ cần điều tra một chút là biết ngay. Đó chính là phương pháp phối hương do chị tự tay điều chế ra, sao có thể nói là ăn cắp được ? »

« Phương pháp của chị ? » Lê Hi cười nhạo « Đúng là mặt dày ! »

« Em ! » Nguyên Mạt Ly bị hắn chọc giận đến tức run cả người, nhưng lại không thể nói nổi một câu phản bác nào.

« Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. » Lê Hi một bên cảm thán một bên lấy ra máy vi tính của mình, rất nhanh trên màn hình xuất hiện một trang cá nhân của luyện hương sư về nhật ký phối hương. Lê Hi cầm máy vi tính đến trước mặt ban giám khảo.

« Thưa thầy. » Lê Hi dùng thái độ thành khẩn nói « Xin thầy hãy nhìn kỹ, ai đúng ai sai đều sẽ sáng tỏ. »

Giáo sư Vương cái hiểu cái không tiếp nhận máy vi tính, ông ta đưa mắt nhìn kỹ thì thấy đó là nhật ký phối hương của Lê Hi.

Mỗi luyện hương sư đều có thói quen là trong quá trình nghiên cứu và điều chế ra phương pháp phối hương đều ghi lại từng bước làm vào nhật ký của mình. Mà Lê Hi lại trình lên đúng phần nhật ký đó. Bản nhật ký này được ghi chép trong suốt nửa năm, từ giai đoạn đầu tiên ghi chép ý tưởng chợt lóe lên như thế nào, đến giai đoạn giữa là ghi chép vô số lần thực nghiệm để lựa chọn ra cái tốt nhất, cùng với giai đoạn cuối là tổng kết ưu khuyết điểm. Từng chữ từng chữ ghi chép rõ ràng không thiếu một chút nào. Người nào sáng suốt thì biết rõ ngay ngọn ngành ra sao.

Giáo sư Vương cúi đầu thở dài, ông ta cảm thấy sự tình có chút khó xử. Ông ta cầm bản nhật ký đưa cho các vị giám khảo khác xem, mọi người xem xong thì ai cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Tuy rằng dựa vào thời gian nộp đề tài dự thi thì Nguyên Mạt Ly nộp sớm hơn và cũng thông qua xét duyệt. Nhưng nhật ký phối hương của Lê Hi lại chứng minh ai mới là chủ nhân của đề tài kia.

Trước tình cảnh này, Lê Hi cười lạnh chỉ vào mặt Nguyên Mạt Ly hỏi ngược lại «Nguyên Mạt Ly, phương pháp phối hương của tôi chị xài tốt chứ ? »

« Em… Em không nên nói bậy bạ. Chính chị mới là người làm ra ‘Đồi’ ! » Nguyên Mạt Ly biết rõ ánh mắt ban giám khảo nhìn ả mang theo vô số hoài nghi. Ả không biết Lê Hi đã cho họ xem cái gì, tâm lý ả bây giờ có chút rối loạn, giọng nói cũng trở nên yếu ớt.

« Là chị làm ? » Giống như nghe được điều gì đó hoang đường, Lê Hi ôm bụng cười ngặt ngoẽo « Nguyên Mạt Ly, chị dựa vào cái gì mà có thể làm ra phương pháp phối hương đó ? Có muốn nói láo thì cũng phải thông minh một chút. Tôi đã điều tra qua thân thế của chị, mẫu thân của chị chỉ là một nữ hầu rượu đường phố cao cấp, suốt thời thơ ấu của chị không ngừng nhìn mẫu thân mình thay đổi nam nhân như thay áo. Sau này miễn cưỡng đi học, bởi vì thành tích không tốt nên suýt bị đuổi học vài lần. Trong lúc này chị cũng dây dưa không rõ với nhiều nam nhân, không hề có chút liêm sỉ. Thẳng đến nửa năm trước, chị đột nhiên tìm tới phụ thân tôi, đồng thời cũng khiến ông nhận hai người về Nguyên gia. Đến đây thì tư liệu không có đề cập đến việc chị có từng tiếp xúc qua việc điều chế hương. Hơn nữa, nếu tôi không nhớ lầm thì lần đầu tiên tiểu thúc dạy chị thì chị lại nói mình chưa bao giờ tiếp xúc qua công việc điều chế hương này. Vậy thì chị nói cho tôi biết, là một người không có được sự giáo dục nền tảng căn bản về điều chế hương, chị làm sao có thể trong thời gian chỉ vỏn vẹn trong hai tuần ngắn ngủi mà lại điều chế ra phương pháp như vậy ? »

« Chị… » Nguyên Mạt Ly bị hỏi đến á khẩu. Lời nói của Lê Hi khiến bí mật tối không thể tiết lộ của ả phơi bày ra trước mặt mọi người. Khắp nơi truyền đến tiếng xì xào bàn tán to nhỏ khiến ả vô cùng khó chịu. Ả xấu hổ và giận dữ đến nỗi đỏ hết cả mặt, một câu cũng không thốt lên được.

Nguyên Sĩ Minh thấy thế liền chủ động ra mặt giúp ả giải vây « Duy Nhất, con nói chuyện khách khí một chút, Mạt Lý cũng giống như con, đều là đứa nhỏ có thiên phú. Xuất thân không cao thì sao chứ ? Xưa nay anh hùng bất luận bất xử ! » (Anh hùng bất luận bất xử : là anh hùng thì không phân biệt xuất thân)

« Anh hùng bất luận bất xử ? » Lê Hi ôm bụng cười to, thật lâu sau hắn mới ngưng lại, hắn lấy tay lau đi khóe mắt dính nước do cười quá nhiều « Nguyên Sĩ Minh, tiểu thúc của tôi ơi. Chẳng lẽ thúc bị sắc đẹp mê hoặc rồi? Ngay cả quy tắc căn bản của một luyện hương sư mà thúc cũng quên hết không còn một móng ? Điều thứ 25 trong quy tắc của luyện hương sư, người mới bắt đầu điều chế hương nhất là trong thành phần của hương liệu, đều phải trải qua đợt kiểm tra đo lường suốt một tháng, nếu xác định không có vấn đề gì thì mới được xét duyệt và có tư cách tham gia cuộc thi. »

Lê Hi lấy từ trong ngực ra một tờ báo cáo kiểm tra đo lường của giám định sư tới trước mặt Nguyên Sĩ Minh. Lê Hi tức giận mắng « Quả cam, Đinh Hương [1], hồ tiêu [2], rau thơm, loại phương pháp hỗn hợp này thúc chưa đề cập đến liền tự ý cho thông qua, tôi cho rằng thúc bị ngu người nên quên mất đi bổn phận trách nhiệm của một luyện hương sư nên có. Thúc nói cho tôi biết, làm thế nào mà trong vòng có hai tuần Nguyên Mạt Ly lấy phương pháp phối hương của tôi được thông qua xét duyệt ? »

« … » Nguyên Sĩ Minh á khẩu không trả lời được. Trên mặt nóng bừng như mới vừa bị tát trăm cái bạt tay.

Lê Hi không có tính buống tha gã dễ dàng như vậy, ngược lại hắn nói ngày càng bén nhọn « Nói thật tôi rất hiếu kỳ nha. Tại sao thúc lại vì Nguyên Mạt Ly ra mặt nói chuyện thế ? chẳng lẽ do thủ đoạn quyến rũ đàn ông của chị ta quá mức cao siêu ? Hay là bởi vì hai người một bên là con nuôi, một bên là con riêng nên sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên ? Thật là đáng chê cười mà, còn nói cái gì mà cùng ta giống nhau đều có thiên phú chứ, mau mau thu hồi bộ dáng đạo mạo ngụy quân tử của thúc lại đi, đừng có đứng ở chỗ này ba xạo làm tôi thấy ghê tởm ! »

« Nguyên Duy Nhất, mau chú ý thái độ đối xử với trưởng bối của cậu ! » Nguyên Sĩ Minh giận đến muốn ngất đi, gã run run chỉ tay vào mặt Lê Hi mắng.

« Thúc mà cũng xứng làm trưởng bối sao ? Tự tay đem thành quả của cháu mình dâng cho người khác mà cũng được coi là trưởng bối ? » Lê Hi lập tức hỏi ngược lại.

Vẻ mặt của hắn tràn ngập khinh thường, khóe mắt đỏ ửng bại lộ sự yếu đuối của hắn, cho thấy hắn rất bàng hoàng và sợ hãi trước sự thật kinh người này. Đôi mắt xếch hẹp dài xinh đẹp ánh lên ngọn lửa phẫn nộ, phối hợp với ngũ quan tinh xảo khiến người ta trầm mê. Trông rất giống với hương thơm nước hoa do chính tay hắn điều chế, mang theo sự say mê làm rung động lòng người.

Mọi người ai cũng không thể đành lòng trách mắng Lê Hi. Cho dù hắn có nói năng ác độc cũng làm người ta khó có thể nổi giận được.

Đúng vậy a ! Hắn có làm gì sai trái đâu ? Tự tay điều chế phương pháp mà lại bị người khác phỗng tay trên, thậm chí xém chút nữa là gánh tội đạo văn lên người. Ngay cả người thầy dạy vỡ lòng cũng giúp người ta hại học trò mình. Đối mặt với đả kích như vậy, một thiếu niên mới có 18 tuổi, ngoại trừ năng lực bẩm sinh cùng với kiêu ngạo ra thì còn có năng lực gì chứ ? »

Những thí sinh lúc nãy còn mừng thầm vì tưởng Lê Hi sắp thua cuộc lập tức xấu hổ cúi đầu, vì năng lực mình không bằng người ta mà lại có suy nghĩ vậy thật đúng là trơ trẽn. Vài vị giám khảo cũng đồng dạng như vậy, có chút bối rối.

Sự việc đã muốn phơi bày ra ánh sáng, Nguyên Mạt Ly ăn trộm phương pháp phối hương của Lê Hi đồng thời lại có ý đồ hãm hại hắn đạo văn. Nhưng lại chưa có biện pháp khiển trách đối với lần vi phạm này, cũng bởi vì phương pháp phối hương mang tên ‘Đồi’ của Lê Hi cũng nằm trên sản phẩm của Nguyên Mạt Ly, mà bản ghi chép thì không thể chỉnh sửa được nên Hiệp hội luyện hương không muốn Lê Hi còn chưa là môt luyện hương sư chính thức mà đã đánh mất thể diện.

Giáo sư Vương bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Lê Hi đến bên mình nói « Trò có dự tính gì không ? »

« Không có. » Lê Hi lắc đầu « Em biết phép tắc mà, nói ra như vậy chẳng qua là bản thân không kiềm chế được thôi. Tuổi trẻ nông cạn, xin thầy tha lỗi cho. »

« Ai, trò là mộ đứa nhỏ ngoan, sự việc hôm nay chắc chắn Hiệp hội luyện hương sẽ cho trò một câu trả lời thỏa đáng. » Giáo sư Vương hứa hẹn với Lê Hi xong liền hung hăng trừng Nguyên Sĩ Minh một cái.

« Vậy thì em cảm ơn thầy trước, em hy vọng thầy không bị khó xử. » Lê Hi cung kính cúi đầu rồi xoay người rời đi.

Lê Hi vừa đi thì những người khác cũng lục tục rời khỏi đại sảnh.

Về phần Nguyên Mạt Ly thì bị ban giám khảo giữ lại nghiêm khắc răn dạy, đồng thời cũng triệt tiêu luôn tư cách tham dự cuộc thi luyện sư hương trung cấp kì này và cấm thi trong vòng ba năm.

Nguyên Sĩ Minh thì bị cách chức tạm thời và rời khỏi tổ đội khảo hạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện