Khói bụi gay mũi khiến Tô Ức Cận không thể thở được, ngay cả cơn đau đớn trên người làm ả gần như hỏng mất.
Tô Ức Cận kêu thảm một tiếng muốn thoát khỏi tay Thất hoàng tử để tiến vào không gian linh tuyền nhưng cả người lại không có chút sức lực nào. Đau đớn làm cho thần trí ả ngày càng mơ hồ, nước mắt nước mũi gì quấn thành một cục dính trên mặt.
Thất hoàng tử cũng cảm thấy sống không bằng chết. Thanh xà ngang kia đập trúng eo gã, ngọn lửa trên xà ngang bén qua người gã khiến gã đau đến muốn ngất đi nhưng gã vẫn kiên quyết giữ chặt lấy Tô Ức Cận. Không hiểu vì sao trong đầu gã hiện lên một câu nói, chỉ cần bám chặt lấy Tô Ức Cận thì cả hai người sẽ không chết.
Lửa cháy ngày càng lớn, hô hấp của Tô Ức Cận và Thất hoàng tử cũng trở nên mỏng manh. Trong lúc này, linh tuyền không gian trên cổ tay của Tô Ức Cận đột nhiên phát ra ánh sáng xanh biếc bao vây hai người lại, cản lại ngọn lửa đang cháy dữ dội bên ngoài.
Trận đại hỏa này kéo dài suốt hai canh giờ, toàn bộ người dân trong kinh thành đều có thể thấy được khói bốc lên cuồn cuộn ở phía ngoại thành.
Tề Nguyệt Như vừa nhận được tin tức của đệ đệ liền cầm lệnh bài tiến cung cầu Thái hậu và Hoàng hậu cứu vớt, Hoàng đế cũng biết tin liền sai quan viên phụ trách nơi đó đến giải cứu.
“Phụ vương, xin người cho nhi tử đi theo, dù sao lão Thất hắn cũng là…” Thái tử đứng dậy thỉnh cầu.
“Đi đi!” Hoàng thượng gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc già nua, nói với Lê Hi đứng bên cạnh “Cảnh Hành cũng đi theo đi, xem như đi thay tỷ tỷ ngươi.”
“Vâng.” Lê Hi đáp ứng một tiếng rồi đi cùng Thái tử.
Bởi vì lửa cháy quá lớn lại thường xuyên có tiếng nổ dữ dội khiến công tác cứu hộ càng thêm không thuận lợi. Đám hộ vệ phải trải qua rất nhiều khó khăn mới tiến vào kho hỏa dược tìm được Thất hoàng tử và Tô Ức Cận.
Bởi vì không gian linh tuyền đã tiêu hao hết lực lượng nên vòng ánh sáng xanh biếc bao bọc hai người họ cũng ảm đạm dần nên không khiến mọi người chú ý. Bọn thị vệ kinh ngạc vô cùng khi thấy hai người còn sống nhưng không dám suy đoán lung tung, vội vàng nâng hai người ra ngoài.
Cuối cùng, tuy Thất hoàng tử không chết cháy nhặt được nửa cái mạng trở về nhưng bị cơn đau dằn vặt khiến gã sống dở chết dở.
Thanh xà ngang kia đè gãy phần xương sống của gã dẫn đến nửa thân dưới của gã bị liệt hoàn toàn. Về mưu đồ sự nghiệp hoành tráng trong lòng gã cũng theo đó tan thành mây khói. Đám thân tín do một tay gã bồi dưỡng bởi vì chuyện gã bị thương mà bị Tề Nguyệt Như vu tội thất trách đem giết sạch sẽ, ngay cả thị vệ kề cận gã cũng bị thay đổi. Ngay thời điểm gã muốn trách cứ Tề Nguyệt Như tự ý hành sự thì nghe Ngự y chẩn đoán bệnh tình khiến gã bàng hoàng không thôi.
“Túc vương điện hạ, phần xương sống phía dưới của người bị tổn thương nghiêm trọng nên không thể đi lại được. Cho dù có điều dưỡng tốt thì cũng khó chuyển biến tốt đẹp. Về phần con nối dòng… thì khó nói.”
Hai mắt của Thất hoàng tử dại ra nhìn Ngự y, hoàn toàn không thể nuốt nổi lời nói của lão. Mà nhóm cơ thiếp đứng hầu bên cạnh cũng bắt đầu khóc lên.
Xong rồi, toàn bộ thế là xong rồi.
Thất hoàng tử suy sụp ngã trên giường cười to. Khỏi cần phải… dọn dẹp cục diện rối rắm này nữa. Cái gì mà Hỏa Khí Doanh, cái gì tư binh, cái gì sự nghiệp đăng ngôi Hoàng đế, tất cả đều không còn. Làm gì có triều đại nào cho một hoàng tử tàn phế lên kế vị chứ? Tiền đồ của gã hoàn toàn bị ả tiện nhân Tô Ức Cận hủy hoại tất cả.
“Đi ra ngoài, cút, đều cút hết cho bổn vương!” Thất hoàng tử gào thét.
Tề Nguyệt Như thấy tinh thần gã không ổn liền dẫn theo mọi người lui ra ngoài.
Ban đêm, Thất hoàng tử như bị điên la hét om tỏi, nhờ có thuốc an thần của Ngự y nên mới yên tĩnh lại.
Tề Nguyệt Như lặng lẽ mang theo thị nữ đi vào phòng ngủ của Thất hoàng tử.
Nhìn Thất hoàng tử ngủ say trên giường trong chốc lát, Tề Nguyệt Như cắn chặt răng nhẫn tâm lấy ra một khối hương liệu màu đen ném vào lư hương chứa dược liệu an thần.
“Vương phi, người tội tình gì phải làm vậy?” Thúy Quả Lạp nắm chặt ống tay áo của Tề Nguyệt Như khóc không thành tiếng.
Tề Nguyệt Như cũng rơi lệ đầy mặt “Ngươi tưởng ta nhẫn tâm thế sao? Dù sao cũng là phu thê mấy chục năm, sao có thể trơ mắt đưa hắn vào chỗ chết chứ? Nếu muốn giữ lại nhi tử cùng với một cái Túc vương phủ to lớn này thì phải làm vậy mới có thể bảo toàn tính mạng của cả Túc vương phủ, được hưởng một cuộc đời bình an. Đây cũng chính là ân điển cuối cùng mà điện hạ ban cho chúng ta.”
“…” Thúy Quả Lạp cần thận đỡ lấy Tề Nguyệt Như, để nàng dựa vào vai mình.
Lại nhìn thoáng qua Thất hoàng tử ngủ say trên giường, Tề Nguyệt Như lau nước mắt quyết tuyệt xoay người rời đi.
Nàng đã làm xong chuyện Thái tử yêu cầu, từ nay về sau, chỉ cần an an ổn ổn nuôi lớn đứa bé là được, nàng không cần phải quan tâm đến cái gì khác.
Chuyện Thất hoàng tử bị thương khiến long nhan vô cùng giận dữ, Tô Ức Cận là người duy nhất ở cùng với Thất hoàng tử trong kho hỏa dược bị đưa đến đại lao của Hình Bộ chờ điều tra.
Tô Ức Cận ôm đầu gối ngồi co ro trong đại lao, liên tiếp bị bức bách, uy hiếp khiến tinh thần của ả gần như hỏng mất. Ả không thể giải thích nguyên nhân vì sao ả và Thất hoàng tử đều bị gặp nạn trong đám cháy mà chỉ có Thất hoàng tử bị thương còn ả thì lại không có chuyện gì. Ngay cả một góc áo cháy xém cũng không, ngoại trừ trên mặt chỉ dính vài hạt bụi.
Về phần không gian linh tuyền mà ả có được cũng quá mức thần quái, không thể nói cho mọi người biết được. Trong lòng ả rất rõ, một khi đem chuyện này nói ra thì sẽ bị mọi người coi là yêu quái, rồi cuối cùng bị đem đi thiêu sống.
Đã trôi qua hai ngày hai đêm, Tô Ức Cận đến một hớp nước cũng chưa được uống. Ả cố gắng tập trung tinh thần vận chuyển linh tuyền trong không gian nhưng không thấy có phản ứng gì.
Lúc ở trong đám cháy, linh tuyền vì bảo hộ ả và Thất hoàng tử nên bị hao tổn quá nhiều linh khí, ngay cả liên kết giữa Tô Ức Cận và không gian linh tuyền cũng vô cùng mỏng manh.
Thở dài một hơi, Tô Ức Cận liếm đôi môi khô khốc.
Để tính kế sống sót chỉ có một chữ duy nhất, ‘Đợi’.
Thất hoàng tử đã trông thấy sự thần kỳ của không gian linh tuyền, với tính cách của gã, chắc chắn gã sẽ không để ả chết đi. Chỉ cần ả có thể chữa khỏi cho Thất hoàng tử thì có thể thoát khỏi tai ương trước mắt.
Trong lòng đã tính kế xong, Tô Ức Cận an tâm phần nào.
Nhưng Lê Hi chắc chắn sẽ không để ả có cơ hội trở mình. Hắn mang theo lệnh bài của Hoàng đế, tiêu sái bước vào đại lao Hình Bộ.
“Đã nhận tội chưa?” Hắn hỏi Đại Lý Tự Hà Nguyên tiến lên nghênh đón mình.
“Bẩm Thế tử gia, vẫn chưa.” Hà Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ta thấy chuyện này khó giải quyết. Vị bên trong kia nói ả cùng Thất hoàng tử đi vào kho hỏa dược thì không may bị gặp nạn. Trước mắt không thấy Thất hoàng tử đả động gì nên cũng không biết thân phận của ả là gì. Bởi vậy không có dùng hình mà chỉ có thể hỏi cung trước.
“Để ta đi xem thử.” Lê Hi chỉ cửa đại lao ý nói mở ra. Sau đó bước vào.
“Cảnh Hành, Cảnh Hành, ta là Ức Cận tỷ tỷ của đệ nè, đệ nhìn ta đi, đệ nói cho bọn họ biết ta chính là biểu tiểu thư của Tề quận vương phủ…” Từ lúc nghe thấy giọng nói của Lê Hi, Tô Ức Cận liền nhận ra hắn. Ả nghĩ rằng Lê Hi tới đây để cứu ả ra, bởi vậy vừa nhìn thấy hắn ả lập tức bổ nhào tới.
“To gan! Tục danh của Tề thế tử là để ngươi gọi sao?” Một thị vệ tiến tới đá văng ả sang một bên.
Lê Hi cau mày đứng tại chỗ, trầm mặt đánh giá Tô Ức Cận.
Không gian linh tuyền trong tay Tô Ức Cận quả thật rất thần kỳ, tuy rằng đã trải qua một hồi hỏa hoạn lại bị giam hai ngày trong đại lao, xem ra trừ bỏ hơi thở có chút suy yếu và y phục bẩn thỉu thì hầu như ả không có chuyện gì cả. Hồi tưởng lại nguyên thân bị ả hãm hại nhốt vào tông miếu (Nơi thờ cúng tổ tiên) suốt năm năm trời chưa bao giờ được ăn một miếng cơm, uống một ngụm canh nóng. Lê Hi thấy bỏ đói ả chỉ có hai ngày thì quá mức nhân từ.
Tô Ức Cận bị bỏ đói hai ngày, cả người vốn suy yếu nay lại bị đạp cho một cước liền ngã rạp ra đất, nửa ngày không nhúc nhích nổi. Nhưng trong lòng ả rõ ràng, hiện tại chỉ có Lê Hi mới có thể cứu ả ra. Ả giãy giụa ngồi dậy, bò tới quỳ trước chân Lê Hi van xin “Cảnh Hành, Cảnh Hành, đệ hãy cứu ta a. Ta thực sự không biết gì hết, ta chính là Tô Ức Cận đây a. Thương thế của Thất hoàng tử ta có thể chữa khỏi, xin đệ hãy tin tưởng ta.”
Lê Hi cau mày nhìn chằm chằm ả một lúc lâu, thấy ả nắm chặt góc áo mình, gương mặt dính toàn nước mắt nước mũi, đúng là bộ dạng muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Lê Hi tỏ vẻ ghét bỏ dùng mũi chân đặt trên trán ả rồi đẩy ra, Lê Hi mở miệng hỏi ả “Ngươi nói ngươi là Tô Ức Cận? Ngươi có thể chữa khỏi thương thế của Túc vương điện hạ?”
“Đúng đúng.” Tô Ức Cận vội vàng gật đầu, trong mắt tràn ngập hy vọng, ả không có phát hiện ra sự châm chọc trong mắt Lê Hi.
“Ngươi đúng là to gan, việc đã đến nước này còn dám nhận bừa lung tung. Biểu tiểu thư của Tề quận vương phủ hiện đang ở Túc vương phủ chăm sóc cho Thất hoàng tử. Nể tình nàng đối với Thất hoàng tử một mảnh tình thâm nên được Hoàng thượng hạ chiếu chỉ đặc biệt phong nàng làm lương thiếp, được đưa vào trong gia tộc hoàng thất. Nhưng ngươi lại nói với ta ngươi chính là Tô Ức Cận, tức là đang ám chỉ Hoàng thượng nhận nhầm người, hay là cảm thấy bản Thế tử rất dễ bị lừa?”
“…” Tô Ức Cận kinh ngạc trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lê Hi, tựa hồ không thể tin nổi lời nói của hắn.
Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể!
Rõ ràng Tô Ức Cận ả đang ở đây, vậy mà hắn lại nói có một Tô Ức Cận khác nữa? Lê Hi nhìn ra vẻ khiếp sợ trên mặt ả, chậm rãi ở bên tai ả nói “Từ lúc ngươi rời khỏi biệt viện, Thất hoàng tử đã tìm một thế thân hoàn hảo thay cho ngươi, chính là tiểu thị nữ tên Linh Âm ở cạnh ngươi đó. Hiện tại Linh Âm đã thế chỗ của ngươi, cho nên thân phận Tô Ức Cận đã không còn là của ngươi nữa rồi. Toàn bộ đường lui của ngươi đã bị chặn hết, ngươi hãy thu hồi tâm tư may mắn này lại đi. Về phần chờ Thất hoàng tử thanh tỉnh rồi tới cứu ngươi? Vậy không cần phải đợi nữa. Bởi vì… Hắn cũng sống không được lâu đâu.” Lê Hi nói xong, nhẹ nhàng phủi đi vết bẩn mà Tô Ức Cận cọ lên người hắn, sau đó xoay người rời đi.
“Tất cả đều là âm mưu của ngươi!” Tô Ức Cận lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận trừng Lê Hi, thanh âm thê lương tựa như oan hồn kêu rên “Tề Cảnh Hành, ngươi nham hiểm độc ác, hãm hại người tốt, không sợ bị báo ứng sao?”
“Báo ứng?” Lê Hi dừng bước xoay người nở nụ cười sáng sủa với ả, ngữ khí ôn nhu “Những gì ngươi đang gánh chịu bây giờ, không phải chính là báo ứng của ngươi đó sao?”
“…” Tô Ức Cận nản lòng thoái chí ngồi chồm hổm trên mặt đất, không biết phản bác lại thế nào.
Thấy ả không nói gì, Lê Hi cao giọng phân phó Đại Lý Tự Hà Nguyên “Hoàng thượng có lệnh, trong vòng ba ngày, bất cứ thủ đoạn nào đều phải ép nàng ta khai ra sự thật. Nếu như không làm được, các ngươi mang đầu đến gặp bệ hạ!”
“Thần tuân chỉ!” Hà Nguyên quỳ xuống dập đầu.
Tiếng bước chân của Lê Hi biến mất dần khỏi đại lao Hình Bộ, tâm của Tô Ức Cận theo đó lạnh dần, ả xụi lơ trên mặt đất, một câu cũng không nói nên lời.
Nhìn thị vệ không hề thương hoa tiếc ngọc kéo ả tha tới chỗ thẩm vấn rồi trói ả lên một cái cột dùng để tra khảo. Tô Ức Cận hoàn toàn hiểu được, ả không cần phải đợi gì cả bởi vì thời gian đã không còn kịp nữa rồi…
Ngày hôm sau, Túc vương phủ truyền ra tin tức Thất hoàng tử bị bệnh vô cùng nguy kịch. Lê Hi đại diện cho Tề quận vương phủ tới thăm bệnh.
Thất hoàng tử đã muốn hấp hối, ánh mắt ảm đạm vô thần, nửa thân dưới vì bị thương nghiêm trọng nên bốc ra mùi hôi thối thản nhiên. So với bộ dáng lúc được nâng về còn kinh khủng hơn, khiến mọi người ai cũng sợ hãi.
“Cảnh Hành, bổn vương hỏi ngươi một vấn đề.” Thấy Lê Hi đến, Thất hoàng tử liều lĩnh vươn tay tới muốn kéo hắn ngồi cạnh mình.
“Vấn đề gì?” Lê Hi thuận theo ý gã tới gần, ngồi cạnh mép giường.
“Ngươi… đã có bao giờ nói một lời thật lòng với bổn vương?” Thất hoàng tử cố hết sức hỏi ra nghi hoặc tận sâu trong đáy lòng.
“Chưa bao giờ.” Lê Hi thản nhiên trả lời.
“Vậy tại sao ngươi…” Thất hoàng tử không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, thậm chí bởi vì sốt sắng mà chuyển sang ho khan.
Thấy gã chật vật như vậy, Lê Hi một bên đánh giá gã một bên rút khăn tay ra lau mặt. Dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của Thất hoàng tử, khóe môi Lê Hi cong lên lộ ra nụ cười ngây thơ, thuần khiết của một đứa trẻ nhưng lời nói lại tựa như con dao sắc bén cắm phập vào lòng người “Vương gia, người là người của hoàng thất. Còn ta lại là thần tử của hoàng thất. Nhiều thế hệ của Tề gia luôn trung thành với hoàng thất. Thời điểm người còn an phận, Cảnh Hành còn có thể phối hợp thuận theo thú vui của người. Nhưng hiện tại người lại sinh ra tâm tư không nên có với ta, sao ta lại có thể thông đồng với người làm chuyện bậy bạ chứ? Còn một chuyện nữa, người là một kẻ háo sắc, bạc tình bạc nghĩa, lại là người không có đức hạnh, sao có thể dâng tâm của mình cho người được? Bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.”
“Ngươi!” Thất hoàng tử bị kích động khiến một cục máu nghẹn giữa ngực dẫn đến hô hấp không thông rồi chết.
Ngự y đứng cạnh tiến lên bắt mạch rồi tiếc nuối lắc đầu, sau đó liền ôm lấy hòm thuốc rời đi. Tề Nguyệt Như dẫn đầu đám thị thiếp khóc òa lên. Lê Hi lắc đầu xoay người rời đi.
Đến trước đại môn Túc vương phủ, hắn chạm mặt Thái tử tới thăm bệnh.
“Cảnh Hành, có thể bồi bổn cung uống một chén không?” Thấy tâm tình của hắn rất tốt, Thái tử chủ động đưa ra lời mời.
“Không cần, ta cảm thấy mệt nên muốn về nghỉ.” Lê Hi chậm rãi lắc đầu, ngược lại hình như nhớ ra cái gì đó mở miệng nói “Điện hạ, người tốt nhất nên sớm hồi cung đi. Nghe nói dạo này đạo tặc lộng hành ghê lắm, ngay cả một ly rượu nhỏ ở Phúc Vạn Tửu Lâu cũng bị lấy trộm đó.”
“…” Lời nói của Lê Hi khiến Thái tử sững sờ, thật lâu sau không biết nên nói gì.
“Ha hả.” Lê Hi khoái trá nở nụ cười, cung kính hành lễ một cái rồi xoay người lên xe ngựa.
Trong lúc đi lướt qua người Thái tử, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, hắn dùng ngữ khí mang đầy ẩn ý nhỏ giọng than thở một câu “Biến thái chết tiệt thích trộm ly rượu!”
Tô Ức Cận kêu thảm một tiếng muốn thoát khỏi tay Thất hoàng tử để tiến vào không gian linh tuyền nhưng cả người lại không có chút sức lực nào. Đau đớn làm cho thần trí ả ngày càng mơ hồ, nước mắt nước mũi gì quấn thành một cục dính trên mặt.
Thất hoàng tử cũng cảm thấy sống không bằng chết. Thanh xà ngang kia đập trúng eo gã, ngọn lửa trên xà ngang bén qua người gã khiến gã đau đến muốn ngất đi nhưng gã vẫn kiên quyết giữ chặt lấy Tô Ức Cận. Không hiểu vì sao trong đầu gã hiện lên một câu nói, chỉ cần bám chặt lấy Tô Ức Cận thì cả hai người sẽ không chết.
Lửa cháy ngày càng lớn, hô hấp của Tô Ức Cận và Thất hoàng tử cũng trở nên mỏng manh. Trong lúc này, linh tuyền không gian trên cổ tay của Tô Ức Cận đột nhiên phát ra ánh sáng xanh biếc bao vây hai người lại, cản lại ngọn lửa đang cháy dữ dội bên ngoài.
Trận đại hỏa này kéo dài suốt hai canh giờ, toàn bộ người dân trong kinh thành đều có thể thấy được khói bốc lên cuồn cuộn ở phía ngoại thành.
Tề Nguyệt Như vừa nhận được tin tức của đệ đệ liền cầm lệnh bài tiến cung cầu Thái hậu và Hoàng hậu cứu vớt, Hoàng đế cũng biết tin liền sai quan viên phụ trách nơi đó đến giải cứu.
“Phụ vương, xin người cho nhi tử đi theo, dù sao lão Thất hắn cũng là…” Thái tử đứng dậy thỉnh cầu.
“Đi đi!” Hoàng thượng gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc già nua, nói với Lê Hi đứng bên cạnh “Cảnh Hành cũng đi theo đi, xem như đi thay tỷ tỷ ngươi.”
“Vâng.” Lê Hi đáp ứng một tiếng rồi đi cùng Thái tử.
Bởi vì lửa cháy quá lớn lại thường xuyên có tiếng nổ dữ dội khiến công tác cứu hộ càng thêm không thuận lợi. Đám hộ vệ phải trải qua rất nhiều khó khăn mới tiến vào kho hỏa dược tìm được Thất hoàng tử và Tô Ức Cận.
Bởi vì không gian linh tuyền đã tiêu hao hết lực lượng nên vòng ánh sáng xanh biếc bao bọc hai người họ cũng ảm đạm dần nên không khiến mọi người chú ý. Bọn thị vệ kinh ngạc vô cùng khi thấy hai người còn sống nhưng không dám suy đoán lung tung, vội vàng nâng hai người ra ngoài.
Cuối cùng, tuy Thất hoàng tử không chết cháy nhặt được nửa cái mạng trở về nhưng bị cơn đau dằn vặt khiến gã sống dở chết dở.
Thanh xà ngang kia đè gãy phần xương sống của gã dẫn đến nửa thân dưới của gã bị liệt hoàn toàn. Về mưu đồ sự nghiệp hoành tráng trong lòng gã cũng theo đó tan thành mây khói. Đám thân tín do một tay gã bồi dưỡng bởi vì chuyện gã bị thương mà bị Tề Nguyệt Như vu tội thất trách đem giết sạch sẽ, ngay cả thị vệ kề cận gã cũng bị thay đổi. Ngay thời điểm gã muốn trách cứ Tề Nguyệt Như tự ý hành sự thì nghe Ngự y chẩn đoán bệnh tình khiến gã bàng hoàng không thôi.
“Túc vương điện hạ, phần xương sống phía dưới của người bị tổn thương nghiêm trọng nên không thể đi lại được. Cho dù có điều dưỡng tốt thì cũng khó chuyển biến tốt đẹp. Về phần con nối dòng… thì khó nói.”
Hai mắt của Thất hoàng tử dại ra nhìn Ngự y, hoàn toàn không thể nuốt nổi lời nói của lão. Mà nhóm cơ thiếp đứng hầu bên cạnh cũng bắt đầu khóc lên.
Xong rồi, toàn bộ thế là xong rồi.
Thất hoàng tử suy sụp ngã trên giường cười to. Khỏi cần phải… dọn dẹp cục diện rối rắm này nữa. Cái gì mà Hỏa Khí Doanh, cái gì tư binh, cái gì sự nghiệp đăng ngôi Hoàng đế, tất cả đều không còn. Làm gì có triều đại nào cho một hoàng tử tàn phế lên kế vị chứ? Tiền đồ của gã hoàn toàn bị ả tiện nhân Tô Ức Cận hủy hoại tất cả.
“Đi ra ngoài, cút, đều cút hết cho bổn vương!” Thất hoàng tử gào thét.
Tề Nguyệt Như thấy tinh thần gã không ổn liền dẫn theo mọi người lui ra ngoài.
Ban đêm, Thất hoàng tử như bị điên la hét om tỏi, nhờ có thuốc an thần của Ngự y nên mới yên tĩnh lại.
Tề Nguyệt Như lặng lẽ mang theo thị nữ đi vào phòng ngủ của Thất hoàng tử.
Nhìn Thất hoàng tử ngủ say trên giường trong chốc lát, Tề Nguyệt Như cắn chặt răng nhẫn tâm lấy ra một khối hương liệu màu đen ném vào lư hương chứa dược liệu an thần.
“Vương phi, người tội tình gì phải làm vậy?” Thúy Quả Lạp nắm chặt ống tay áo của Tề Nguyệt Như khóc không thành tiếng.
Tề Nguyệt Như cũng rơi lệ đầy mặt “Ngươi tưởng ta nhẫn tâm thế sao? Dù sao cũng là phu thê mấy chục năm, sao có thể trơ mắt đưa hắn vào chỗ chết chứ? Nếu muốn giữ lại nhi tử cùng với một cái Túc vương phủ to lớn này thì phải làm vậy mới có thể bảo toàn tính mạng của cả Túc vương phủ, được hưởng một cuộc đời bình an. Đây cũng chính là ân điển cuối cùng mà điện hạ ban cho chúng ta.”
“…” Thúy Quả Lạp cần thận đỡ lấy Tề Nguyệt Như, để nàng dựa vào vai mình.
Lại nhìn thoáng qua Thất hoàng tử ngủ say trên giường, Tề Nguyệt Như lau nước mắt quyết tuyệt xoay người rời đi.
Nàng đã làm xong chuyện Thái tử yêu cầu, từ nay về sau, chỉ cần an an ổn ổn nuôi lớn đứa bé là được, nàng không cần phải quan tâm đến cái gì khác.
Chuyện Thất hoàng tử bị thương khiến long nhan vô cùng giận dữ, Tô Ức Cận là người duy nhất ở cùng với Thất hoàng tử trong kho hỏa dược bị đưa đến đại lao của Hình Bộ chờ điều tra.
Tô Ức Cận ôm đầu gối ngồi co ro trong đại lao, liên tiếp bị bức bách, uy hiếp khiến tinh thần của ả gần như hỏng mất. Ả không thể giải thích nguyên nhân vì sao ả và Thất hoàng tử đều bị gặp nạn trong đám cháy mà chỉ có Thất hoàng tử bị thương còn ả thì lại không có chuyện gì. Ngay cả một góc áo cháy xém cũng không, ngoại trừ trên mặt chỉ dính vài hạt bụi.
Về phần không gian linh tuyền mà ả có được cũng quá mức thần quái, không thể nói cho mọi người biết được. Trong lòng ả rất rõ, một khi đem chuyện này nói ra thì sẽ bị mọi người coi là yêu quái, rồi cuối cùng bị đem đi thiêu sống.
Đã trôi qua hai ngày hai đêm, Tô Ức Cận đến một hớp nước cũng chưa được uống. Ả cố gắng tập trung tinh thần vận chuyển linh tuyền trong không gian nhưng không thấy có phản ứng gì.
Lúc ở trong đám cháy, linh tuyền vì bảo hộ ả và Thất hoàng tử nên bị hao tổn quá nhiều linh khí, ngay cả liên kết giữa Tô Ức Cận và không gian linh tuyền cũng vô cùng mỏng manh.
Thở dài một hơi, Tô Ức Cận liếm đôi môi khô khốc.
Để tính kế sống sót chỉ có một chữ duy nhất, ‘Đợi’.
Thất hoàng tử đã trông thấy sự thần kỳ của không gian linh tuyền, với tính cách của gã, chắc chắn gã sẽ không để ả chết đi. Chỉ cần ả có thể chữa khỏi cho Thất hoàng tử thì có thể thoát khỏi tai ương trước mắt.
Trong lòng đã tính kế xong, Tô Ức Cận an tâm phần nào.
Nhưng Lê Hi chắc chắn sẽ không để ả có cơ hội trở mình. Hắn mang theo lệnh bài của Hoàng đế, tiêu sái bước vào đại lao Hình Bộ.
“Đã nhận tội chưa?” Hắn hỏi Đại Lý Tự Hà Nguyên tiến lên nghênh đón mình.
“Bẩm Thế tử gia, vẫn chưa.” Hà Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ta thấy chuyện này khó giải quyết. Vị bên trong kia nói ả cùng Thất hoàng tử đi vào kho hỏa dược thì không may bị gặp nạn. Trước mắt không thấy Thất hoàng tử đả động gì nên cũng không biết thân phận của ả là gì. Bởi vậy không có dùng hình mà chỉ có thể hỏi cung trước.
“Để ta đi xem thử.” Lê Hi chỉ cửa đại lao ý nói mở ra. Sau đó bước vào.
“Cảnh Hành, Cảnh Hành, ta là Ức Cận tỷ tỷ của đệ nè, đệ nhìn ta đi, đệ nói cho bọn họ biết ta chính là biểu tiểu thư của Tề quận vương phủ…” Từ lúc nghe thấy giọng nói của Lê Hi, Tô Ức Cận liền nhận ra hắn. Ả nghĩ rằng Lê Hi tới đây để cứu ả ra, bởi vậy vừa nhìn thấy hắn ả lập tức bổ nhào tới.
“To gan! Tục danh của Tề thế tử là để ngươi gọi sao?” Một thị vệ tiến tới đá văng ả sang một bên.
Lê Hi cau mày đứng tại chỗ, trầm mặt đánh giá Tô Ức Cận.
Không gian linh tuyền trong tay Tô Ức Cận quả thật rất thần kỳ, tuy rằng đã trải qua một hồi hỏa hoạn lại bị giam hai ngày trong đại lao, xem ra trừ bỏ hơi thở có chút suy yếu và y phục bẩn thỉu thì hầu như ả không có chuyện gì cả. Hồi tưởng lại nguyên thân bị ả hãm hại nhốt vào tông miếu (Nơi thờ cúng tổ tiên) suốt năm năm trời chưa bao giờ được ăn một miếng cơm, uống một ngụm canh nóng. Lê Hi thấy bỏ đói ả chỉ có hai ngày thì quá mức nhân từ.
Tô Ức Cận bị bỏ đói hai ngày, cả người vốn suy yếu nay lại bị đạp cho một cước liền ngã rạp ra đất, nửa ngày không nhúc nhích nổi. Nhưng trong lòng ả rõ ràng, hiện tại chỉ có Lê Hi mới có thể cứu ả ra. Ả giãy giụa ngồi dậy, bò tới quỳ trước chân Lê Hi van xin “Cảnh Hành, Cảnh Hành, đệ hãy cứu ta a. Ta thực sự không biết gì hết, ta chính là Tô Ức Cận đây a. Thương thế của Thất hoàng tử ta có thể chữa khỏi, xin đệ hãy tin tưởng ta.”
Lê Hi cau mày nhìn chằm chằm ả một lúc lâu, thấy ả nắm chặt góc áo mình, gương mặt dính toàn nước mắt nước mũi, đúng là bộ dạng muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Lê Hi tỏ vẻ ghét bỏ dùng mũi chân đặt trên trán ả rồi đẩy ra, Lê Hi mở miệng hỏi ả “Ngươi nói ngươi là Tô Ức Cận? Ngươi có thể chữa khỏi thương thế của Túc vương điện hạ?”
“Đúng đúng.” Tô Ức Cận vội vàng gật đầu, trong mắt tràn ngập hy vọng, ả không có phát hiện ra sự châm chọc trong mắt Lê Hi.
“Ngươi đúng là to gan, việc đã đến nước này còn dám nhận bừa lung tung. Biểu tiểu thư của Tề quận vương phủ hiện đang ở Túc vương phủ chăm sóc cho Thất hoàng tử. Nể tình nàng đối với Thất hoàng tử một mảnh tình thâm nên được Hoàng thượng hạ chiếu chỉ đặc biệt phong nàng làm lương thiếp, được đưa vào trong gia tộc hoàng thất. Nhưng ngươi lại nói với ta ngươi chính là Tô Ức Cận, tức là đang ám chỉ Hoàng thượng nhận nhầm người, hay là cảm thấy bản Thế tử rất dễ bị lừa?”
“…” Tô Ức Cận kinh ngạc trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lê Hi, tựa hồ không thể tin nổi lời nói của hắn.
Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể!
Rõ ràng Tô Ức Cận ả đang ở đây, vậy mà hắn lại nói có một Tô Ức Cận khác nữa? Lê Hi nhìn ra vẻ khiếp sợ trên mặt ả, chậm rãi ở bên tai ả nói “Từ lúc ngươi rời khỏi biệt viện, Thất hoàng tử đã tìm một thế thân hoàn hảo thay cho ngươi, chính là tiểu thị nữ tên Linh Âm ở cạnh ngươi đó. Hiện tại Linh Âm đã thế chỗ của ngươi, cho nên thân phận Tô Ức Cận đã không còn là của ngươi nữa rồi. Toàn bộ đường lui của ngươi đã bị chặn hết, ngươi hãy thu hồi tâm tư may mắn này lại đi. Về phần chờ Thất hoàng tử thanh tỉnh rồi tới cứu ngươi? Vậy không cần phải đợi nữa. Bởi vì… Hắn cũng sống không được lâu đâu.” Lê Hi nói xong, nhẹ nhàng phủi đi vết bẩn mà Tô Ức Cận cọ lên người hắn, sau đó xoay người rời đi.
“Tất cả đều là âm mưu của ngươi!” Tô Ức Cận lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận trừng Lê Hi, thanh âm thê lương tựa như oan hồn kêu rên “Tề Cảnh Hành, ngươi nham hiểm độc ác, hãm hại người tốt, không sợ bị báo ứng sao?”
“Báo ứng?” Lê Hi dừng bước xoay người nở nụ cười sáng sủa với ả, ngữ khí ôn nhu “Những gì ngươi đang gánh chịu bây giờ, không phải chính là báo ứng của ngươi đó sao?”
“…” Tô Ức Cận nản lòng thoái chí ngồi chồm hổm trên mặt đất, không biết phản bác lại thế nào.
Thấy ả không nói gì, Lê Hi cao giọng phân phó Đại Lý Tự Hà Nguyên “Hoàng thượng có lệnh, trong vòng ba ngày, bất cứ thủ đoạn nào đều phải ép nàng ta khai ra sự thật. Nếu như không làm được, các ngươi mang đầu đến gặp bệ hạ!”
“Thần tuân chỉ!” Hà Nguyên quỳ xuống dập đầu.
Tiếng bước chân của Lê Hi biến mất dần khỏi đại lao Hình Bộ, tâm của Tô Ức Cận theo đó lạnh dần, ả xụi lơ trên mặt đất, một câu cũng không nói nên lời.
Nhìn thị vệ không hề thương hoa tiếc ngọc kéo ả tha tới chỗ thẩm vấn rồi trói ả lên một cái cột dùng để tra khảo. Tô Ức Cận hoàn toàn hiểu được, ả không cần phải đợi gì cả bởi vì thời gian đã không còn kịp nữa rồi…
Ngày hôm sau, Túc vương phủ truyền ra tin tức Thất hoàng tử bị bệnh vô cùng nguy kịch. Lê Hi đại diện cho Tề quận vương phủ tới thăm bệnh.
Thất hoàng tử đã muốn hấp hối, ánh mắt ảm đạm vô thần, nửa thân dưới vì bị thương nghiêm trọng nên bốc ra mùi hôi thối thản nhiên. So với bộ dáng lúc được nâng về còn kinh khủng hơn, khiến mọi người ai cũng sợ hãi.
“Cảnh Hành, bổn vương hỏi ngươi một vấn đề.” Thấy Lê Hi đến, Thất hoàng tử liều lĩnh vươn tay tới muốn kéo hắn ngồi cạnh mình.
“Vấn đề gì?” Lê Hi thuận theo ý gã tới gần, ngồi cạnh mép giường.
“Ngươi… đã có bao giờ nói một lời thật lòng với bổn vương?” Thất hoàng tử cố hết sức hỏi ra nghi hoặc tận sâu trong đáy lòng.
“Chưa bao giờ.” Lê Hi thản nhiên trả lời.
“Vậy tại sao ngươi…” Thất hoàng tử không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, thậm chí bởi vì sốt sắng mà chuyển sang ho khan.
Thấy gã chật vật như vậy, Lê Hi một bên đánh giá gã một bên rút khăn tay ra lau mặt. Dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của Thất hoàng tử, khóe môi Lê Hi cong lên lộ ra nụ cười ngây thơ, thuần khiết của một đứa trẻ nhưng lời nói lại tựa như con dao sắc bén cắm phập vào lòng người “Vương gia, người là người của hoàng thất. Còn ta lại là thần tử của hoàng thất. Nhiều thế hệ của Tề gia luôn trung thành với hoàng thất. Thời điểm người còn an phận, Cảnh Hành còn có thể phối hợp thuận theo thú vui của người. Nhưng hiện tại người lại sinh ra tâm tư không nên có với ta, sao ta lại có thể thông đồng với người làm chuyện bậy bạ chứ? Còn một chuyện nữa, người là một kẻ háo sắc, bạc tình bạc nghĩa, lại là người không có đức hạnh, sao có thể dâng tâm của mình cho người được? Bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.”
“Ngươi!” Thất hoàng tử bị kích động khiến một cục máu nghẹn giữa ngực dẫn đến hô hấp không thông rồi chết.
Ngự y đứng cạnh tiến lên bắt mạch rồi tiếc nuối lắc đầu, sau đó liền ôm lấy hòm thuốc rời đi. Tề Nguyệt Như dẫn đầu đám thị thiếp khóc òa lên. Lê Hi lắc đầu xoay người rời đi.
Đến trước đại môn Túc vương phủ, hắn chạm mặt Thái tử tới thăm bệnh.
“Cảnh Hành, có thể bồi bổn cung uống một chén không?” Thấy tâm tình của hắn rất tốt, Thái tử chủ động đưa ra lời mời.
“Không cần, ta cảm thấy mệt nên muốn về nghỉ.” Lê Hi chậm rãi lắc đầu, ngược lại hình như nhớ ra cái gì đó mở miệng nói “Điện hạ, người tốt nhất nên sớm hồi cung đi. Nghe nói dạo này đạo tặc lộng hành ghê lắm, ngay cả một ly rượu nhỏ ở Phúc Vạn Tửu Lâu cũng bị lấy trộm đó.”
“…” Lời nói của Lê Hi khiến Thái tử sững sờ, thật lâu sau không biết nên nói gì.
“Ha hả.” Lê Hi khoái trá nở nụ cười, cung kính hành lễ một cái rồi xoay người lên xe ngựa.
Trong lúc đi lướt qua người Thái tử, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, hắn dùng ngữ khí mang đầy ẩn ý nhỏ giọng than thở một câu “Biến thái chết tiệt thích trộm ly rượu!”
Danh sách chương