Tay trong ta, Điền Điền và Gia Kỳ thong thả đi dạo bên bờ sông gần đó. Ánh đèn neon hai bên bờ chiếu sáng khiến dòng nước đang chảy trôi tựa chiếc cầu vồng. một vầng trang sáng cong cong treo cao trên bầu trời đêm sâu thẳm, dịu dàng chiếu những ánh bạc. Mấy chùm hoa giấy màu hồng nhạt đang nở sum suê tuyệt đẹp. họ ngồi bên cây nhìn bóng hoa dưới ánh đèn, nhìn vầng trăng dìu dịu. Dưới ánh trăng, hoa như muốn nói rất nhiều điều.

Cô biết anh luôn âm thầm quan tâm và lo lắng cho mình, cũng nói cho anh biết mình đã ngưỡng mộ và thầm yêu anh không biết từ lúc nào. Ban đầu, cô do dự không nhận ra sự biến đổi tình cảm của mình cho đến lần đó, sau khi nghe tin anh bị sốt cao phải nằm viện, cô chửng nghĩ ngợi gì một mình chạy đến Hồng Kông thăm anh. Sau khi vượt biển đến nơi, nhìn thấy anh thì cô đã hiểu được trái tim của mình.

“Lần đó em đã đến Hồng Kông thăm anh, tại sao chưa gặp anh đã đi?”

“Bởi vì em.. em ngại.”

Có câu thơ là: “Gần đến tình càng ngại, không dám hỏi người đến”, còn hôm đó, Điền Điền là “Gần tình tình càng ngại, không dám gặp người ta”. Liên Gia Kỳ dễ dàng hiểu được tâm tình của cô, anh nhẹ nhàng ôm cô, ôm chặt người yêu bé nhỏ trong lòng mình. Bóng hai người dưới anh trăng dường như hòa làm một.

Họ ngồi bên bờ sông rất lâu. Khi sắp đến mười một giờ, Liên Gia Kỳ đưa Điền Điền về nhà. Về đến cửa, hai người vẫn không nỡ rời xa. Cô muốn bảo anh vào nhà chơi, anh nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần đâu. Muộn quá rồi, không tiện. Em mau vòa đi. Ngủ sớm nhé!”

Biết sáng sớm ai anh phải bay về Hồng Kông nên cô cũng không cố níu kéo chỉ bịn rịn nói:”Vâng. Vậy anh cũng mau về nghỉ ngơi đi nhé! Mai còn phải đáp máy bay đi sớm đấy.”

“Ừ! Em vào nhà khóa cửa lại. Anh đơị em khóa cửa xong rồi đi.”

Điền Điền vâng lời mở cửa bước vào nhà. Khe cửa dần khép lại mà cô vẫn không nỡ đóng. Cô vẫn muốn nhìn bóng Liên Gia Kỳ thêm chút nữa, thêm chút nữa. Anh cũng không giục, chỉ mỉm cười nhìn cô. Tình ý của hai người đều thể hiện qua ánh mắt nhìn nhau nơi khe cửa hẹp. Trong không gian tĩnh lặng có hương vị ngọt ngào của tình yêu lan tỏa.

Khi đang nhìn nhau lưu luyến, Điền Điền bỗng nhớ ra một chuyện, cô vội mở cánh cửa sắp đóng lại ra, nói với Liên Gia Kỳ: “Em có một thứ muốn đưa cho anh. Anh đợi em một chút.”

Câu nói vừa buông, cô đã chạy ngay vào phòng. Liên Gia Kỳ sững người, là thứ gì nhỉ? Anh bỗng nhớ ra lý do chạy đến đây tối nay. Nhưng vừa rồi, bất kể là anh hay cô đều quên sạch sành sanh chuyện chiếc khăn tay đó trên chín tầng mây rồi. Bây giờ, chắc là cô vào lấy chiếc khăn tay để trả lại anh. Điền Điền quay ra, quả nhiên là cô đang cầm một chiếc khăn tay nhưng không phải là chiếc của anh mà là một chiếc Burberry mới cứng. Màu xanh chủ đạo kinh điển phối hợp với đường sọc đen trắng, đơn giản mà mạnh mẽ.

Điền Điền nâng chiếc khăn mới này bằng hai tay, đưa lên trước mặt Liên Gia Kỳ: “Em không trả anh chiếc khăn kia nữa. Tặng anh chiếc khăn mới này.”

Liên Gia Kỳ nhận ra thái độ trân trọng của cô, cũng trân trọng đưa tay ra nhận. Đây là món quà đầu tiên cô tặng anh. Anh tin nhất định có ý nghĩa gì đó.

Quả nhiên, Điền Điền lại nói:” Chiếc khăn này là một chị đồng nghiệp trước đây đi Nhật mang về. Khi đó, chị ấy mua rất nhiều khăn tay tặng mọi người. Các đồng nghiệp trong công ty tranh nhau chọn, đến lượt em là người cuối cùng nhận quà thì chỉ còn lại một chiếc khăn tay nam mà thôi. Tuy không hợp cho em dùng nhưng đồng nghiệp nói… sau này có thể tặng cho bạn trai. Thế nên… hôm nay… em tặng nó cho anh.”

Ánh mắt cô ngượng ngùng, càng nói giọng càng nhỏ đi, càng nhẹ hơn, nói đến cuối còn ngập ngừng mãi, như tơ nhện quấn chặt trái tim anh. Trân trọng nâng niu chiếc khăn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Điền Điền: “Cám ơn em đã tặng nó cho anh.”

Cảm giác được đôi môi ấm áp chạm vào, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng cả người Điền Điền từ thân thể đến trái tim đều bị chấn động. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, là tiếp xúc thân mật có sắc màu hoa hồng đầu tiên trong cuộc đời cô. Một cảm giác hạnh phúc ngập tràn hoàn toàn bao quanh Điền Điền…

Sáng sớm hôm sau, nhớ lại cảnh ngọt ngào tối qua, Điền Điền vẫn cảm thấy như đang nằm mơ. Nhưng tuyệt đối không phải là mơ! Mới sáng sớm, di động của cô đã nhận được tin nhắn của Liên Gia Kỳ nói rằng anh đang ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay đi Hồng Kông. Những ngày sau, anh sẽ tranh thủ từng phút từng giây quay về thành phố G để ở bên cô. Đọc xong tin nhắn này, trái tim Điền Điền như bị mật ngọt nhấn chìm. Trái tim tràn đầy hương vị ngọt ngào đến không chịu nổi, hương mật dần toát ra ngoài, từ từ lan tỏa khắp mọi nơi.

Tan ca đêm trở về, bà Điền Quyên phát hiện ra sự thay đổi của con gái mình. Khuôn mặt cô vô cùng rạng rỡ, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh. Cô liên tục mỉm cười, liếc nhìn cũng hiểu được chỉ có cô gái đang tắm trong dòng sông tình yêu mới có được thần thái rung động như thế.

Bà Điền Quyên có chút hiểu ra rằng tối qua tất xảy ra chuyện gì đó, liền thăm dò: “Con đã trả lại khăn cho Liên Gia Kỳ chưa?”

Nhắc đến hai chữ “khăn tay”, má Điền Điền lại ửng lên sắc đỏ hoa đào, nét mặt vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào. “Chưa ạ!”

“Tại sao còn chưa trả? Hôm đó, không phải mẹ đã nói với con, sớm trả lại cậu ta rồi sao?”

Điền Điền không muốn giấu mẹ nữa. Cô đỏ mặt nói: “Mẹ, tối qua anh ấy đến đây. Chúng con … bắt đầu quen nhau rồi.”

Bà Điền Điền Quyên sững người: “Cái gì? Hai con bắt đầu quen nhau rồi? Là cậu ta chủ đông hay là con chủ động?”

“Là anh ấy chủ động nắm tay con.”

Hôm đó, khi “thẩm vấn” chuyện chiếc khăn, bà Điền Quyên còn có thể đoán con gái mình yêu đơn phương. Thật không ngờ, nhanh như vậy Liên Gia Kỳ và con gái và đã bắt đầu quen nhau, anh ta còn là người chủ động nữa. Tuy điều kiện của anh ta trên mọi phương diện đều tốt, là ứng cử viên sáng giá trong mắt bất kf bà mẹ có con gái nào nhưng bà Điền Quyên luôn cảm thấy trong lòng có cái gì đó không yên tâm. Trước đây, bà lo liệu Liên Gia Kỳ có phải vì muốn trả thù mà cố ý tiếp cận Điền Điền hay không. Bây giờ, tuy ý nghĩ đó cơ bản đã tiêu tan, nhưng bà lại bắt đầu lo lắng về vấn đề không môn đăng hộ đối.

Trong mắt bà Điền Quyên, con gái bà tất nhiên là một cô gái tốt một trăm phần trăm, xứng với bất kỳ người đàn ông tử tế nào. Nhưng bố mẹ Liên Gia Kỳ chưa chắc đã nghĩ như vậy, còn Liên Gia Ký, em trai cậu ta sau khi biết chân tướng sự việc đã cực kỳ kích động và phẫn nộ. Vì vậy, sợ rằng họ cũng rất khó có thiện cảm với mẹ con bà. Nếu người nhà họ Liên đều không thích thì Liên Gia Kỳ và Điền Điền sẽ khó mà ở bên nhau.

Nếu một mối tình không thể đi đến đơm hoa kết trái thì chỉ là mộng ảo thoáng qua mà thôi, không thể kéo dài mãi mãi. Bà Điền Quyên tán đồng với quan điểm này nên bà không muốn con gái mình phải trải qua những sự việc như vậy. Vì vây, bà không hy vọng Điền Điền yêu rồi phải đau khổ, không hy vọng cô sau khi có được tình yêu đẹp đẽ tuyệt vời rồi đến cuối cùng lại phải rơi vào tình cảnh đau buồn u ám. Nếu Liên Gia Kỳ và con gái yêu nhau nhưng lại bị gia đình chia sẽ thì cô biết làm thế nào? Bà không muốn đến lúc đó lại nhìn thấy cô cả ngày ướt nhèm nước mắt.

“Bố mẹ cậu ta có biết chuyện hai con quen nhau không?”

“Mẹ, chúng con mới bắt đầu tối qua thôi, sao có thể nhanh chóng nói cho bố mẹ biết nhanh như thế được? Nếu không bị mẹ truy hỏi thì con cũng không nói đâu.”

Bà Điền Quyên nghĩ ngợi rồi lại nói: “Bây giờ mẹ đã biết chuyện hai đứa quen nhau, vậy thì hai ngày tới, con báo cậu ta đến nhà mình ăn cơm. Mẹ có vài lời muốn nói với cậu ta.”

Điền Điền có chút căng thẳng: “Mẹ, mẹ muốn nói gì với anh ấy? Bây giờ, anh ấy đang rất bận, mấy ngày nay đều làm việc Hồng Kông. Tối qua là anh ấy đặc biệt bay về để gặp con, sáng sớm nay lại phải lên máy bay quay lại Hồng Kông rồi.”

“Vậy khi nào cậu ta hết bận để đến gặp mẹ đây? Muốn theo đuổi con gái mẹ thì cũng phải đến gặp người mẹ này chứ?”

Điền Điền chẳng còn cách nào khác: “Vậy để lúc nào con gọi điện hỏi anh ấy ạ!”

Hơn chín giờ rồi, Liên Gia Kỳ gọi điện tới, giọng anh có chút mệt mỏi nhưng tràn ngập niềm vui:

“Em đoán xem anh đang ở đâu?”

Trái tim Điền Điền lập tức như muốn nhảy lên, chẳng bận tâm đến việc trả lời, cô chạy ra cửa sổ nhìn. Cùng vị trí hôm qua, bóng người đổ dài dưới ánh đèn đường đang ngẩng lên nở nụ cười. Nụ cười đó hòa trong ánh vàng của đèn đường giống như một bông hoa hướng dương sáng ngời tuyệt đẹp.

Điền Điền quay đầu lại định chạy ra ngoài, lập tức nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở cửa với ánh mắt sắc như diều hâu: “Có phải Liên Gia Kỳ lại đến không?”

“Vâng ạ. Mẹ ơi, con xuống nhà một lát.”

Điền Điền vừa nói vừa chạy ra ngoài. Vội quá nên cô cũng chẳng kịp hay đôi dép đang đi trong nhà ra. Sáng sớm, Liên Gia Kỳ mới bay đi Hồng Kông, tối lại bay về. Anh vì mình mà phải vất vả khổ sở, điều này khiến cô cực kỳ cảm động, cũng cực kì hạnh phúc, chỉ hận không thể lập tức chắp cánh bay xuống lầu, bay đến bên anh.

“Đợi đã! Điền Điền, con gọi cậu ấy lên lầu đi. Mẹ có việc muốn nói với cậu ấy.”

Điền Điền vội “vâng” một tiếng, bóng người đã mất hút sau cánh cửa. Vừa chạy xuống lầu, như chim yến bay vào rừng, Điền Điền lao vào vòng tay Liên Gia Kỳ. Vòng tay anh rộng rãi và ấm áp, cô có cảm giác như mình đang ở trên thiên đường trong truyền thuyết. “Sao anh lại đến thế? Bay đi bay lại như vậy vất vả lắm!”

“Không sao. Ngồi trên máy bay cũng có thể nghỉ ngơi được. Không mệt. Em mặc bộ đồ ngủ này thật đáng yêu!”

Bị Liên Gia Kỳ nói vậy, Điền Điền mới phát hiện ra là mình đã mặc đồ ngủ xuống lầu. Nghe nói anh đến, cô mừng vui chỉ biết lập tức lao xuống, chẳng kịp để ý gì cả. Cô thẹn thùng, vội lấy tay chải lại tóc, thầm nghĩ chắc tóc không rối bù chứ? Nhận ra tâm tư của cô, Liên Gia Kỳ đưa tay vuốt lại mái tóc đen cho cô, dịu dàng nói: “Em yên tâm. Dáng vẻ của em vẫn rất đẹp, rất xinh.”

Điền Điền hạnh phúc từ tận đáy lòng, đang nhìn anh mỉm cười thì bỗng nghe thấy giọng mẹ trên đỉnh đầu: “Điền Điền, con mời khách lên nhà chơi đi.”

Sau khi con gái xuống lầu, bà Điền Quyên luôn đứng bên cửa sổ nhìn xuống hai người ở dưới đó. Nhìn mãi mới biết rằng nếu mình không lên tiếng, không biết chúng còn để mình đợi đến bao giờ. Rõ ràng từ lúc xuống lầu, con gái bà đã chẳng còn nhớ gì nữa.

Gọi Liên Gia Kỳ lên lầu, bà Điền Quyên nói rõ cho anh biết suy nghĩ của mình. Bà không muốn lòng vòng, chỉ muốn có một câu trả lời thật rõ ràng: “Cậu Liên, cậu và con gái tôi quen nhau, có phải là thật không?”

“Bác gái, điều này bác có thể yên tâm. Cháu cực kỳ thật lòng ạ!”

“Vậy tôi có thể lý giải thế này không? Quan hệ thật lòng của cậu lấy mục tiêu là tiến tới hôn nhân, đúng không?”

Điền Điền cúi đầu ngồi bên cạnh, khi nghe mẹ nói câu đó, cô có chút ngạc nhiên, thẹn thùng ngẩng đầu lên. Kết hôn ư? Cô và Liên Gia Kỳ vừa mới bắt đầu quen nhau mà đã nói đến chuyện kết hôn sau này sao? Mẹ suy nghĩ quá xa rồi.

Câu hỏi này có phần sắc bén, Liên Gia Kỳ lập tức hiểu ra tại sao bà Điền Quyên muốn tìm anh nói chuyện. Anh thẳng thắn và thành thực trả lời. “Cháu hiểu bác đang lo lắng điều gì. Xin bác yên tâm. Cháu và Điền Điền quen nhau tuyệt đối không phải là chuyện chơi bời mà thôi. Cháu luôn có thái độ rất trân trọng với tình yêu, sẽ không dễ dàng bắt đầu một mối tình, nhưng một khi đã quyết định, cháu đều hi vọng tương lai có thể cùng bạn gái mình bước vào lễ đường kết hôn.”

Lòng bà Điền Quyên đã bớt phiền nào được vài phần: “Vậy nếu gia đình cậu không thể chấp nhận bạn gái của cậu thì cậu sẽ làm thế nào?”

“Sẽ không có chuyện như vậy đâu ạ. Bố mẹ cháu rất văn minh tiến bộ. Từ nhỏ đến lớn, họ luôn tôn trọng mọi sự lựa chọn của cháu, trên phương diện tình yêu và hôn nhân, họ cũng đã sớm nói rõ, chọn cô gái thế nào để làm bạn đời là chuyện của cháu. Chỉ cần là người cháu thích thì họ cũng sẽ thích và chấp nhận.”

Câu nói này nghe có vẻ rất dễ khiến người khác hài lòng nhưng bà Điền Quyên vẫn không yên tâm. Bà thành thật nói thẳng vào vấn đề. “Vậy còn chuyện không môn đăng hộ đối, bố mẹ cậu cũng có thể chấp nhận chứ? Hơn nữa, trước đây, nhà họ Diệp chúng tôi và nhà họ Liên bên cậu đã từng có vướng mắc, liệu bố mẹ cậu còn để bụng chuyện này không? Cậu có nắm chắc về điểm này không?”

Liên Gia Kỳ nhấn mạnh lại một lần nữa. “bác gái, bố mẹ cháu không hề coi trọng việc môn đăng hộ đối, còn vướng mắc giữa hai nhà chúng ta đã là chuyện trước đây, họ sẽ không để bụng chuyện đó. Cháu có niềm tin và chắc chắn về điều này. Họ nhất định sẽ chấp nhận Điền Điền ạ.”

“Được rồi. Nếu đã như vậy, khi nào cậu định đưa Điền Điền về gặp bố mẹ cậu?”

Liên Gia Kỳ cười cười. “Trên thực tế, tối qua cháu đã nói với mẹ cháu chuyện này rồi. Bà biết cháu có bạn gái, cũng giục cháu dẫn về nhà ra mắt ạ. Chủ nhật tuần sau là sinh nhật mẹ cháu, bà hy vọng hôm đó cháu có thể dẫn bạn gái về nhà cũng ăn bữa cơm. Thế nên, nếu bác cho phép, Chủ nhật tuần sau cháu muốn đốn Điền Điền đến nhà cháu chơi.”

Tối qua, sau khi Liên Gia kỳ tạm biệt Điền Điền thì về nhà nghỉ ngơi. Vì anh vừa từ Hồng Kông về nên bố mẹ đều khó tránh khỏi kinh ngạc. Hơn nữa, người làm mẹ như bà Liên nhận ra con trai mình có điểm khác với thường ngày. Thần sắc anh rất tươi tỉnh, trên môi luôn nở nụ cười mang theo những sợ tơ tình và mật ngọt. Cảm xúc này bà chỉ thấy hồi anh và Tạ Uẩn Nhã yêu nhau. Từ sau khi Tạ Uẩn Nhã bỏ đi, đã lâu lắm rồi bà không thấy nụ cười đó. Thế nên bà chắc đến tám chín phần là con trai bà đã có tình yêu mới. Điều này khiến bà rất vui. Bà luôn hy vọng con trai có thể nhanh chóng tìm được cô gái mới để bắt đầu lại từ đầu.

Bà Điền Quyên hài lòng gật đầu: “Được. Tôi không có vấn đề gì.”

Thấy mẹ gọi Liên Gia Kỳ lên lầu, trái tim Điền Điền cứ như treo lơ lửng. Có có thể cảm nhận được rằng mẹ cô không tán thành quan hệ giữa cô và Liên Gia Kỳ, sợ tình yêu của họ sẽ sớm tan vỡ. Đến lúc đó thì chẳng ai giúp nổi, e là sẽ vô cùng khó khăn. Thật không ngờ, kết quả lại ngoài dự liệu của cô. Cô và Liên Gia Kỳ vừa bắt đầu quen nhau thì đã sắp qua được của phụ huynh hai nhà. Trái tim cô như buồn xuôi gió, căng tràn niềm vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện