Hôm sau chuyện xảy ra ở khách sạn Hoàng Chiều đã xuất hiện trên bản tin của các tờ báo lớn trên thành phố. Trên mạng, đây đúng là một sự kiện “hot” có một không hai. Vụ án lái xe đâm người mấy ngày trước đã lắng xuống vì người gây tại nạn đã bị bắt tại hiện trường, không thể chối cãi. Còn vụ của Liên Gia Kỳ không chỉ là lái xe quá tốc độ đâm chết người mà còn là hành vi bỏ trốn. Điều này khiến anh ta đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của dư luận.

Liên Gia Kỳ vừa nhận được danh hiệu doanh nhân trẻ ưu tú, đang là ngôi sao mới nổi của giới kinh doanh. Hai năm nay, anh ta đã tiếp quản giang sơn Liên thị từ tay ông Liên Thắng Kiệt- bố của mình và tỏ ra vô cùng xuất sắc, dành được nhiều thắng lợi vẻ vang trên thương trường và trở thành người tuổi trẻ tài cao trong mắt không ít người. nhưng chỉ trong một đêm, từ “ngụy quân tử” đã đánh gục anh ta, bị hàng ngàn hàng vạn người chửi rủa. Đặc biệt là trên mạng, số comment chỉ trích anh ta nhiều vô số kể.

“Xời! đúng là một kẻ ngụy quân tử. bề ngoài đạo mạo đường hoàng, trong lòng thì lại toàn là phân gio. Đâm xe vào người ta lại còn bỏ chạy, còn mặt mũi đứng trên bục nói cái gì tán đồng hay không tán đồng nữa. Bản thân mình chẳng phải cũng làm những chuyện như vậy sao?”

“ Đáng căm hận nhất là những kẻ ngụy quân tử như vậy. nói 1 đằng làm một nẻo hắn luôn cho rằng có tiền thì có thể giải quyết được mọi chuyện, coi mạng người rẻ rúm. Nếu có tiền thì bỏ ra vào trăm nghìn tệ, sai người đâm chết hắn đi. Đâm chết cùng lắm thì đền tiền. chúng ta có tiền mà.”

Điền Điền ngồi trước màn hình máy tính đọc kĩ từng lời bình luận có liên quan mà trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê. Lần này có thể coi là cô đã lột được bộ mặt đạo đức giả của Liên Gia Kỳ, để mọi người thấy được sự xấu xa trong cái vỏ hào nhoáng của anh ta.

Liên Gia Kỳ đột nhiên bị đánh gục trong thời khắc vốn huy hoàng nhất của mình. Tin tức anh ta đã từng lái xe quá tốc độ đâm chết người qua đường bị tung ra. Sau đó, không chỉ hình tượng của cá nhân anh ta bị ảnh hưởng lớn mà thậm trí danh tiếng của tập đoàn Liên thị cũng bị liên lụy.

Liên thị bắt đầu bằng ngành công nghiệp bán lẻ. Các chuỗi chi nhánh mọc lên như nấm. Tin tức người tiếp quản đã từng đâm xe vào người qua đường rồi bỏ trốn tung ra, rất nhiều người biểu lộ sự phẫn nộ bằng cách không đến mua bán ở các chi nhánh của Liên thị nữa. Ngày thứ hai sau khi tin tức lên mặt báo, doanh thu của tập đoàn Liên thị liên tục sụt giảm. Đúng là thấy kết quả ngay lập tức.

Để danh tiếng của tập đoàn không tiếp tục bị liên lụy, Liên Thị lập tức triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị. Trong cuộc họp, hội đồng quản trị đã tạm thời bãi miễn mọi chức vụ của Liên Gia Kỳ, ông Liên Thắng Kiệt quay trở lại chủ trì đại cục. Sau đó, Liên Thị tổ chức buổi họp báo công bố về sự thay đổi nhân sự này. Liên Gia Kỳ không hề xuất hiện trong buổi họp báo nhưng ngày thứ hai sau khi bị bãi nhiệm, anh ta đã công khai đăng một lá thư xin lỗi lên blog cá nhân của mình, dùng những lời lẽ thành khẩn để bày tỏ sự hối tiếc về sai lầm của mình đã phạm phải tám năm trước, thật lòng xin lỗi gia đình bị hại và công chúng.

Tuy bức thư xin lỗi của Liên Gia Kỳ rất chân thành nhưng từ “ngụy quân tử” đã trở thành biệt danh đặt cho anh ta, dù có xin lỗi thế nào thì người khác vẫn coi đó là trò diễn kịch giả tạo. Tuyệt đại đa số mọi người đều không tin. Dưới bức thư xin lỗi của anh ta là vô số những lời chỉ trích và mắng chửi của cộng đồng mạng. Thi thoảng, có vài người comment rằng, nếu đã biết sai như vậy thì nên cho anh ta một cơ hội làm lại nhưng đều nhanh chóng bị nhấn chìm.

Liên Gia Kỳ từ chỗ đắm chìm trong hào quang vô hạn thành ra bị đẩy vào phong ba bão táp. Chỉ trong nháy mắt đã trở thành người khiến người thân đau xót, kẻ thù vui mừng. Trong số những kẻ mừng vui hớn hở tất nhiên bao gồm cả Hoắc Khởi Minh. Thấy Liên Gia Kỳ thành ra như vậy, trong lòng anh ta thật sự hành phúc khôn xiết.

La Thiên Vũ cực kì thấu hiểu điều này, cười nói: “Khởi Minh, Liên Gia Kỳ xảy ra chuyện, mấy ngày nay, tâm trạng của mày đúng là phấn chấn hơn bao giờ hết.”

“Chắc chắn rồi. Tay Liên Gia Kỳ đó không bao giờ ngờ rằng mình cũng có ngày hôm nay. Bây giờ, cậu ta chỉ như một con chuột bị người người đuổi đánh thôi.”

“Khởi Minh, tối đó mày nói muốn đưa cô nàng họ Diệp đi thử xem có thể làm gì được cậu ta không, tao còn nghĩ là chẳng ăn thua. Thật không ngờ cô nàng đó lại lợi hại như vậy. Liên Gia Kỳ thảm bại dưới tay cô ta rồi.”

“Tao cũng không ngờ mồm mép Điền Điền lại lợi hại như vậy. Mỗi câu hỏi lại càng thêm sắc bén, cuối cùng thì dứt khoát hạ gục cậu ta. Nói thực, nha đầu này còn có tác dụng hơn tao tưởng đấy. Tuy tao luôn căm ghét Liên Gia Kỳ nhưng lại không thể trực tiếp hạ gục cậu ta. Trên thương trường tao cũng tự biết mình không phải là đối thủ của cậu ta, thế nên mới muôn dùng nhà đầu này để đối phó, khiến cậu ta khốn khổ. Thật không ngờ, cô ta đã thật sự cho tao được mở rộng tầm mắt. Cô ta vừa ra tay, Liên Gia Kỳ đã gặp phiền phức lớn. Ha ha!”

“Khởi Minh, nếu mày đã vui như vậy, lát nữa chúng ta ra ngoài uống vài chén chúc mừng đi.”

“Được đấy. Đến khách sạn Hoàng Triều đi. Sau khi Liên Gia Kỳ mất mặt ở đó, tao thực sự rất thích Hoàng Triều.”

“Có cần gọi thêm mấy cô em không?”

“Không cần đâu. Tìm Điền Điền và Du Tinh đi. Phải rồi, hình như mày và Du Tinh có vẻ tiến triển rất nhanh đấy nhỉ. Nắm được cô ta chưa?”

La Thiên vũ có chút thất vọng: “Vẫn chưa. Cô nàng này trông có vẻ dễ bảo, đi ăn, đi xem, tặng hoa, tặng quà đều nhận cả nhưng mỗi khi muốn tiến triển thêm một bước thì lại không chịu. Xem ra, còn phải tiêu tốn thêm chút sức lực nữa mới được. Còn mày, mày đã có được Điền Điền chưa?”

Hoắc Khởi Minh cười lắc đầu: “Tao không hề có ý định với cô ta. Tao muốn đàn bà thì ở đâu mà chẳng có chứ. “Em gái” này cứ để lại đi. Đàn bà có thể lên giường nhiều như vậy nhưng đàn bà có thể dùng để đối phó với Liên Gia Kỳ chỉ có một mà thôi. Không thể lãng phí được.”

Nói đến đây là quyết định xong, La Thiên Vũ gọi điện hẹn Du Tinh, Hoắc Khởi Minh gọi điện hẹn Điền Điền. Khi nối máy, anh ta nghe thấy đầu dây phía bên cô rất ồn, rất hỗn tạp, giọng cô có vẻ hoảng hốt: “Hôm nay tôi không thể ra ngoài được. Đám phóng viên đang vây kín cửa nhà tôi rồi.”

Vụ án Liên Gia Kỳ gây tai nạn giao thông tám năm trước được lôi ra nhất thời trở thành một sự kiện hot, các phóng viên còn lật lại hồ sơ vụ án cũ để tìm ra địa chỉ của người bị hại và tìm đến phỏng vấn.

Bà Điền Quyên, mẹ của Điền Điền vừa mở cửa, còn chưa biết xảy ra chuyện gì. Bà vốn là người không hay đọc báo, không xem thời sự, lúc nào rảnh rỗi thì xem phim truyền hình cho đỡ buồn. Điền Điền cũng giâu kín chuyện Liên Gia Kỳ tìm đến nhà tối hôm đó. Không những cô nhờ viên cảnh sát đừng để mẹ mình biết chuyện có người quấy rồi cô cồn dặn dò cả hàng xóm láng giềng tầng trên tầng dưới. Cô nhờ họ giữ kín để mẹ cô khỏi vì chuyện này mà lo lắng. cô rất sợ mẹ cô bị sốc sẽ lại xuất hiện triệu chứng trầm cảm.

Nhìn qua khe cửa, bà Điền Quyên vô cùng ngạc nhiên khi có mấy người đứng ngoài cầm micro, liền hỏi: “Các vị có chuyện gì vậy?”

Bảy tám cái miệng ở ngoài cùng tranh nhau nói, mỗi người một câu, nghe họ nói xong, mặt bà Điền Quyên bắt đầu trắng bệch ra. “Chồng tôi chết đã tám năm rồi. Tai sao bây giờ các người lại còn đến phỏng vấn chứ?”

Điền Điền nhanh chóng chạy từ phòng ngủ ra, thấy tình hình ngoài cửa liền biết ngay chuyện là thế nào. Tim cô đập thình thịch vì cô biết quá rõ, cái chết của bố cô năm đó đã khiến mẹ cô bị sốc như thế nào. Đến tận sau này, cô vẫn không dám nhắc lại chuyện cũ, giống như con đà điểu vùi đầu xuống cát không muốn đối diện với nỗi đau.

Cô lập tức định đóng cửa lại: “Xin lỗi. Mẹ tôi không được khỏe. Chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn. Mong các vị về cho.”

Mấy phóng viên không hẹn mà gặp, cùng lấy tay chặn cửa lại, nhất quyết không cho cô rời đi, trong đó có một phóng viên bỗng nhận ra cô, nói: “A.! Tôi nhớ ra rồi. Không phải cô chính là người đã hỏi Liên Gia Kỳ ở khách sạn Hoàng Triều hôm đó sao? Hóa ra Diệp Chấn Hùng chính là bố cô.”

Nghe cô ta nói vậy, mấy phóng viên khác lập tức chĩa về phía Điền Điền hỏi.

“Cô Diệp, hóa ra cô chính là con gái của người bị hại. Cô có thể nói cụ thể hơn về tình hình vụ tai nạn lúc đó được không?”

“Cô Diệp, khi xảy ra vụ tai nạn năm đó, chắc là cô vẫn còn rất nhỏ. Cô còn nhớ Liên Gia kỳ đã đâm xe vào bố cô, xem ra chuyện năm đó đã khiến cô có ấn tượng cực kì sâu sắc đúng không?”

“Cô Diệp, cô có thể nói cho chúng tôi…”

“Cô Diệp, tôi muốn hỏi một chút…”



Bảy tám cái miệng đồng thanh hỏi tạo nên âm thanh vô cùng hỗn tạp, Điền Điền căn bản không hề nghe rõ và cũng không muốn nghe. Cô chỉ cố hết sức đóng cửa lại và đẩy đám phóng viên ra ngoài.

Các phóng viên bỗng nhắc lại chuyện cũ khiến bà Điền Quyên lại bị kích động. bà ngồi phịch trên ghế sofa không nói tiếng nào. Trên khuôn mặt bà hiện rõ vẻ hoang mang và đau khổ như bị thôi miên. Điền Điền cẩn thận dỗ dành bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Bà Điền Quyên ngoảnh đầu lại nhìn con gái hỏi: “Vừa rồi, chuyện các phóng viên đó nói là như thế nào?”

Điền Điền không muốn làm mẹ bị kích động, cô cố gắng kể lại một cách ngắn gọn. “Thực ra cũng không có chuyện gì. Chỉ là Liên Gia Kỳ, kẻ đã đâm xe vào bố con bị các phương tiện truyền thông để ý đến, vì gần đây có một tên công tử con nhà giàu lái xe đâm người nên nó trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của mọi người. Chuyện của hắn ta cũng bị lật lại nên mới có phóng viên tìm đến nhà chúng ta để phỏng vấn. Mẹ, con biết mẹ không muốn nhắc đến chuyện đau lòng này. Không sao đâu ạ. Các phóng viên không phỏng vấn được, lát nữa họ sẽ tự động bỏ đi thôi.”

Bà Điền Quyên gây người “ờ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Ánh mắt bà nhìn về phía bức chân dung của chồng treo trên bức tường đối diện, nhìn mãi nhìn mãi đến mức nước mắt trào ra. Trong lòng Điền Điền vô cùng chua xót. Cô cũng ngồi khóc bên mẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện