Edit: Phưn Phưn
Thân hình Tần Khả cứng đờ trên ghế trang điểm.
Cô kinh ngạc nhìn hình dáng người đàn ông dưới ánh đèn trang điểm mờ mờ trong gương một lúc lâu, mới nhẹ chớp mắt, lấy lại tinh thần.
Thì ra...
Biến mất sáu tháng, là bởi vì anh đi làm chuyện này.
Ngực Tần Khả đau nhức.
Từ sau khi quen biết Phương Húc Thăng, đối phương và cô cũng dần trở thành bạn bè, có lần rảnh rỗi Phương Húc Thăng đã từng đề cập với cô, trước kia anh ta vì Hoắc Trọng Lâu nên đã từng liên hệ với một bác sĩ ở nước ngoài về việc chỉnh dung và khôi phục khuôn mặt —— Chỉ là loại phẫu thuật này có độ nguy hiểm rất cao, hơn nữa bất luận là quá trình chuẩn bị, hay quá trình phẫu thuật và quá trình khôi phục, đều vô cùng đau đớn, không khác gì quá trình đau đớn khi bị hủy dung.
Hơn nữa tỷ lệ thất bại lại rất cao, thậm chí có khả năng nghiêm trọng hơn là diện tích bị thương sẽ lây nhiễm nặng dẫn tới nguy hiểm tới tính mạng.
Khi đó Hoắc Trọng Lâu đã chết tâm, anh cũng chưa bao giờ để ý tới việc người khác sẽ nhìn mình thế nào, nên không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Phương Húc Thăng.
Cũng bởi vì vậy, mà Tần Khả chưa bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt Hoắc Trọng Lâu.
Cô tôn trọng quyết định của anh, tôn trọng tự do của anh. Quan trọng là, Tần Khả không để bụng đến diện mạo của anh —— Kiếp trước cô đã sớm chiều chung sống với người này lâu như vậy, hơn nữa sống lại một đời, trải qua sinh tử, đối với cô mà nói diện mạo cũng đã sớm không còn ý nghĩa.
Mà quan trọng nhất, khuôn mặt của anh bị hủy là vì cô, cô chỉ biết càng quý trọng anh càng quan tâm anh hơn, những vết sẹo đó đều nhắc nhở cô, người này yêu cô nhiều đến bao nhiêu —— không tiếc tính mạng.
Cô thật sự không nghĩ tới, Hoắc Trọng Lâu sẽ đi làm loại phẫu thuật này.
Vì ai, nguyên nhân do đâu, không cần nói cũng biết.
Tần Khả cầm lòng không đậu mà đứng lên, xoay người vòng đến sau ghế dựa, đi đến trước mặt Hoắc Trọng Lâu.
Cô tiến sát đến gương mặt của anh, theo bản năng vươn tay lên, cách một tầng không khí mỏng, theo đường cong trên khuôn mặt của anh, từng chút hạ xuống.
Đầu ngón tay của cô gái nhỏ run rẩy, đồng tử hơi co rụt, vành mắt đỏ lên.
Gương mặt này đương nhiên không thể có khả năng khôi phục lại bộ dạng như ban đầu, cách xa lại có vầng sáng của đèn trang điểm mờ mờ, nên trước đó cô vẫn chưa thấy rõ.
Mà lúc này đứng ở khoảng cách gần trong gang tấc, cô lờ mờ có thể nhìn thấy dấu vết bên dưới làn da trắng nõn kia, còn có đường may sau phẫu thuật bên cạnh vị trí vết thương ban đầu để lại vết sẹo nhàn nhạt.
Cô không cách nào tưởng tượng được sau trận lửa lớn đó anh đã phải chịu đau đớn giống như địa ngục thế nào, càng không thể tưởng tượng nổi, sau khi trải qua đau đớn đó, anh vậy mà sẽ lựa chọn phẫu thuật một lần nữa, lại đem đau đớn về cho thân thể không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chỉ nhìn những dấu vết này, trái tim Tần Khả như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, không chừa chút kẽ hở, nắm chặt đến nỗi làm cho cô gần như hít thở không thông, từng trận đau nhức như kim châm truyền đến ngực và phổi.
Nhưng chút đau đớn này, sao có thể sánh bằng những gì anh phải trải qua?
Sau khi bị hủy hoại nặng nề như vậy —— đó có khác gì lại lột da gọt cốt mình đâu!?
Anh đau nhiều thế nào... Đau nhiều đến thế nào đây?
Tay Tần Khả hạ xuống vị trí cổ áo của Hoắc Trọng Lâu, cô vô thức nắm lấy áo anh, nước mắt như một sợi hạt châu bị cắt đứt, từ trong hốc mắt đỏ bừng của cô ngưng tụ lại thành giọt lớn, sau đó ào ào lăn xuống gò má.
"Xin lỗi... Hoắc Trọng Lâu..."
Cô gái nhỏ khóc không thành tiếng, gắt gao nắm lấy cổ áo của người đàn ông, dùng sức ôm lấy hông anh ——
"Đều là tại em... Là em huỷ hoại anh... Xin lỗi..."
Hoắc Trọng Lâu hiển nhiên không ngờ đến cô gái nhỏ sẽ có phản ứng thế này.
Từ khi Tần Khả duỗi tay lại đây, anh còn có chút khẩn trương, mức độ khôi phục này đã là tốt nhất —— Nhưng vẫn còn lại sẹo, anh còn lo rằng không biết Tần Khả có để ý đến nó hay không.
Sau đó anh không nghĩ tới, Tần Khả sẽ khóc nấc lên.
——
Thời điểm thấy vành mắt của cô gái nhỏ đỏ lên, nước mắt chảy ào ào, Hoắc Trọng Lâu còn hoảng sợ hơn lúc nằm trên bàn phẫu thuật.
Anh không chút suy nghĩ, vội vàng duỗi tay ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực mình.
"Sao có thể là em hủy hoại anh chứ? Việc này không hề có liên quan đến em... Em cho rằng anh bị hủy dung trong trận lửa đó sao? Không phải, là về sau... Về sau có một lần ngoài ý muốn nên mới bị."
"......"
Nghe thấy Hoắc Trọng Lâu muốn an ủi mình mà dùng đến lời nói dối gượng ép đó, nước mắt của Tần Khả càng không ngăn được mà dâng lên.
Chờ đến khi cô cố sắp kiềm nén được khó chịu trong lòng mà lấy lại lý trí, thì Tần Khả mới phát hiện —— Hiện tại bọn họ còn đang ở đoàn phim, người đến người đi các loại vai phụ và nhân viên công tác đều tụ tập trong phòng trang điểm này.
Mà những người trước đó tiến vào vây quanh Hoắc Trọng Lâu, lấy nhà sản xuất cầm đầu, lúc này có một người tỉnh lại, sắc mặt xấu hổ lại vi diệu đứng tại chỗ.
Đi cũng không được, chờ cũng không nên.
Mở miệng cũng không phải, không nói lời nào cũng không phải.
——
Tần Khả khóc bao lâu, thì bọn họ đứng bên cạnh nhìn bấy lâu.
Dù cho đã ở bên cạnh Hoắc Trọng Lâu rất lâu, da mặt đã sớm không còn mỏng như xưa, nhưng lúc này Tần Khả vẫn ngượng ngùng, vệt đỏ trên vành mắt nhanh chóng lan tới trên má, ánh mắt xấu hổ hận không thể tìm một khe đất chui vào.
Nhưng Hoắc Trọng Lâu không giống vậy.
Ở phương diện này anh vẫn luôn có một "Thiên phú dị bẩm" —— Anh nhìn như không thấy mấy ánh mắt của những người đó, thậm chí còn không coi ai ra gì, hoàn toàn không hề để ý đến.
"Hoắc tiên sinh..."
Lúc này nhà sản xuất thấy có kẽ hở nên chen vào, dù xấu hổ nhưng vẫn duy trì nụ cười đi lên trước.
"Vị tiểu thư này với ngài là...?"
Hoắc Trọng Lâu đè lại Tần Khả đang định dịch ra một khoảng, tay vẫn đặt trên eo của cô gái nhỏ không chịu buông xuống.
Sau đó anh nhìn nhà sản xuất, nhàn nhạt mở miệng: "Đây là vị hôn thê của tôi, Tần Khả."
"Sao, vị hôn thê??"
Mồ hôi trên đầu nhà sản xuất lập tức rơi xuống, những người khác sau lưng ông ta cũng không tốt hơn là bao.
——
Tuy rằng trước đó thấy hai người thân mật, nhưng trong giới kim chủ và chim hoàng yến của họ còn thân mật hơn vậy nhiều, cho nên vừa rồi bọn họ chỉ coi cô gái khóc lóc này là chim hoàng yên mà vị đại kim chủ này nuôi, mà bây giờ lại trịnh trọng nói là "Vị hôn thê"...
Bao gồm cả nhà sản xuất, đa số mọi người không quen biết cô gái này —— Dù sao một đoàn phim to như vậy, bọn họ không có khả năng sẽ biết tới một vai phụ nhỏ hay diễn viên quần chúng.
Nhưng nếu là vị hôn thê của đại kim chủ, ở trong đoàn phim của họ diễn vai quần chúng...
Nhà sản xuất hoàn hồn, cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Thì ra, thì ra là vậy à. Thật là thất lễ thất lễ, vị hôn thê của Hoắc tiên sinh thật sự quá khiêm tốn, thời gian vào tổ cũng không ngắn đúng không? Thế mà không ai trong chúng tôi biết đến quan hệ của cô ấy với ngài..."
Hoắc Trọng Lâu nghe vậy thì khóe miệng khẽ cong lên.
Anh hơi nghiêng người, rũ mắt, duỗi tay khẽ xoa mái tóc dài của cô gái nhỏ.
"Tần Tần nhà tôi vẫn luôn như vậy."
"Ối ——"
Thợ trang điểm bên cạnh tận mắt nhìn thấy tạo hình mà mình bận rộn nửa giờ bị phá hủy hoàn toàn vì vừa khóc vừa xoa, chính mình cũng có xúc động muốn khóc.
Nhưng lại sợ đến tiếng tăm của vị đại kim chủ, thợ trang điểm giận mà không dám nói gì, chỉ có thể khổ sở nuốt vào.
Nhưng mà một tiếng này của cô lại nhắc nhở Tần Khả.
Tần Khả đưa tay kéo xuống bàn tay của Hoắc Trọng Lâu đang xoa rối mái tóc mình, bất đắc dĩ thấp giọng lên tiếng: "Hôm nay em còn một cảnh quay cuối, anh có muốn đi về trước không?"
Trong giọng của cô gái nhỏ còn mang theo vẻ nức nở chưa tan.
Hoắc Trọng Lâu nghe thấy mà đau lòng, hơi nhíu mi, hiển nhiên không muốn cô đang trong trạng thái này mà vẫn phải làm việc.
Anh ngẩng đầu nhìn nhà sản xuất.
"Cảnh diễn gì, nhất định phải quay hôm nay sao?"
Nhân lúc vừa rồi, nhà sản xuất đã sớm tìm tới đạo diễn nghe đối phương giới thiệu về nhân vật của Tần Khả, lúc này mồ hôi lạnh trên trán lại nhiều thêm một tầng.
Nghe được vấn đề này của Hoắc Trọng Lâu, ông lập tức lắc đầu như trống bỏi ——
"Đương nhiên không cần, đương nhiên không cần, tiểu thư Tần Khả tùy thời tới, khi nào có thời gian đều được."
Hoắc Trọng Lâu vừa lòng gật đầu.
Tần Khả lại vô cùng bất đắc dĩ, cô hạ giọng, hơi nghiêng người.
"Hoắc Trọng Lâu, anh đừng nháo, đây là công việc của em."
"Đây là công việc của em, mà anh là ông chủ của em. Vì thế em hẳn là nên nghe theo sự sắp xếp của anh."
Tần Khả: "...?"
Tần Khả: "Sao anh lại thành ông chủ của em rồi?"
Hoắc Trọng Lâu lên tiếng như một lẽ đương nhiên: "Anh là người đầu tư của đoàn phim, hơn nữa bây giờ đã là người đầu tư lớn nhất, nói cách khác, tiền lương của các em chủ yếu là do anh phát —— Người phát tiền lương không phải là ông chủ, vậy thì là cái gì?"
Tần Khả: "......"
Nói quả thật rất có đạo lý, cũng không có cách nào để phản bác.
Khóe miệng Hoắc Trọng Lâu cong lên, nhìn nhà sản xuất đang lau mồ hôi bên cạnh.
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"
"Đúng đúng đúng, đương nhiên đúng, Hoắc tiên sinh chính là ông chủ của chúng tôi." Nhà sản xuất cười nịnh nọt.
Tần Khả sắp trợn trắng mắt.
Nếu thật sự bị Hoắc Trọng Lâu giày vò như thế, vậy cảnh quay cuối cùng này của cô không biết đến khi nào mới xong.
Nghĩ như vậy, Tần Khả không còn cách nào khác, chỉ có thể hơi banh mặt: "Cảnh diễn còn lại của em rất ít, hôm nay quay xong là có thể kết thúc —— Anh không được làm trễ nãi công việc của em."
"..."
Hoắc Trọng Lâu rủ mắt nhìn cô.
Nhìn thấy cô gái nhỏ thật sự kiên trì, Hoắc Trọng Lâu chỉ có thể nhượng bộ.
"Vậy được rồi."
Anh tiếc nuối thầm thở dài một tiếng, lại không nhịn được, duỗi tay xoa xoa mái tóc dài của cô gái nhỏ.
"Anh ở chỗ này chờ em —— không được đuổi anh đi."
"Em sẽ không đuổi anh đi, tiền đề là anh không được làm trễ nãi công việc của em." Tần Khả nhỏ giọng "Cảnh cáo".
Người nào đó rảnh rỗi đã nhiều lần làm những việc khiến cho lòng người ta bị quấy nhiễu, Tần Khả thật sự không yên tâm về anh.
Hoắc Trọng Lâu nhìn ra được cô đề phòng, cười khàn.
"... Được. Anh đồng ý với em."
Mấy phút sau.
Tần Khả liền hối hận.
Hoắc Trọng Lâu quả thật rất "Phối hợp", không lên tiếng, không quấy rầy, thậm chí còn không thèm di chuyển.
——
Anh tìm người đưa tới một cái ghế dựa, đặt bên cạnh bàn trang điểm của Tần Khả, cũng không thèm nháy mắt nhìn chằm chằm vào Tần Khả đang được trang điểm lại.
Ánh mắt kia rất nóng lại sáng ngời, tương tư nửa năm không gặp đều chất chứa trong đó.
Đừng nói là Tần Khả chịu không nổi, đến cả thợ trang điểm cũng không thể —— chỉ trang điểm một bên mắt, Tần Khả chính mắt thấy tay của thợ trang điểm run lên rất nhiều lần.
... Cái mùi vị gieo họa quen thuộc này.
Tần Khả thầm thở dài.
Chờ đến khi trang điểm xong phần mắt, thợ trang điểm mới run tay "Xin tha".
"Phần mắt đã xong rồi. Nhưng mà tiểu thư Tần tôi thật sự không làm được nữa, phần còn lại tôi gọi người khác tới giúp cô làm."
"..."
Tần Khả mở mắt ra, dở khóc dở cười.
"Không sao, làm phiền chị."
"Không phiền không phiền, việc nên làm..."
Thợ trang điểm cười khổ, thừa dịp đưa lưng về phía Hoắc Trọng Lâu, cô hạ giọng đến mức thấp nhất rồi nói đùa với Tần Khả.
"Tôi chưa từng nhìn thấy vị hôn phu nào dính người như vậy, giống như chỉ sợ vừa chớp mắt một cái, cô đã bị người khác bắt đi. Tiểu thư Tần, tôi bội phục cô, cô có cách dạy chồng à?"
Tần Khả càng dở khóc dở cười.
Chờ đến khi thợ trang điểm rời đi tìm người giúp đỡ, Tần Khả nhìn Hoắc Trọng Lâu, quả nhiên đối diện mình là đôi mắt nhìn chằm chằm không hề chớp.
Cô than một tiếng: "Ánh mắt cũng là quấy nhiễu."
"... Vậy thì không còn cách nào khác rồi." Hoắc Trọng Lâu thấy không có người quấy rầy, đứng dậy tiến lên, "Nửa năm nay anh đều không gặp được em, hôm nay phải nhìn cho đủ."
Tần Khả: "......"
Tần Khả: "Được rồi, anh cứ nhìn đi." Vừa dứt lời, cô nhanh nhạy nhấc mắt đồng thời đưa tay lên.
Ngón tay thon dài ở giữa không trung dừng đến trên môi người đàn ông, chặn nụ hôn sắp hạ xuống.
Tần Khả khẽ nheo mắt, "Anh có thể nhìn, nhưng không được đánh lén —— Lỡ như anh lại làm hỏng lớp trang điểm của em, thì em thấy thợ trang điểm thật sự sẽ liều mạng với anh đó."
Hoắc Trọng Lâu chỉ đành tiếc nuối mà ngồi trở về.
Dưới sự "Giám sát" của vị đại kim chủ Hoắc Trọng Lâu, hiệu suất của tổ trang điểm đã giảm đến mức thấp nhất.
Một giờ sau, cuối cùng Tần Khả cũng rời khỏi phòng trang điểm, mà nhóm thợ trang điểm thì đã căng thẳng đến nỗi tưởng như mình sắp rơi mất một lớp da.
Bởi vì Hoắc Trọng Lâu ở đây, nên Tần Khả thường quay một lần là qua lúc này cũng NG rất nhiều lần.
Cho đến khi nhận được ánh mắt khiển trách của cô gái nhỏ, Hoắc Trọng Lâu mới tươi cười khiến người khác chìm đắm mà thu hồi ánh mắt.
Anh nhận lấy một phần kịch bản từ nhà sản xuất vẫn luôn cẩn thận theo bên cạnh anh, nhàm chán rủ mắt lật xem.
"Hoắc tiên sinh, ngài khát nước không? Uống một ly nhé?"
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói ngọt ngấy.
"..."
Động tác của Hoắc Trọng Lâu ngừng lại, một lát sau anh mới khẽ nhíu mày, ngẩng đầu.
Một cô gái tươi cười đứng bên ghế mà anh đang ngồi, khuôn mặt không tính là tệ nhưng lại trang điểm quá diêm dúa, trông vô cùng chói mắt.
Vừa đối mắt với đối phương, Hoắc Trọng Lâu đã có thể nhìn ra dục vọng che dấu dưới ánh mắt của cô gái này.
Khóe môi anh nhếch lên, ý cười nơi đáy mắt lại lạnh xuống.
"Đây là ai?"
Nhà sản xuất ở bên cạnh vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với Tề Điềm, nhưng mà bị nhan sắc cùng với quyền thế làm cho mờ mắt Tề Điềm sao có thể từ bỏ cơ hội này?
Nhà sản xuất nghe thấy Hoắc Trọng Lâu hỏi chuyện, chỉ có thể căng da đầu đáp: "Đây là... Người đóng vai nữ chính bộ phim này, Tề Điềm."
"À," Hoắc Trọng Lâu cười khẩy một tiếng, rủ mắt thờ ơ nhìn vào kịch bản trong tay mình, giọng lạnh buốt, "Chính là người mà Tần Tần nhà tôi làm thế thân cho?"
Nhà sản xuất: "......"
Nhà sản xuất sắp khóc tới nơi, "Thật sự xin lỗi Hoắc tiên sinh, nếu sớm biết tiểu thư Tần Khả là vị hôn thê của ngài Hoắc, vậy thì chúng tôi nào có thể để cô ấy làm nhân vật thế thân."
"Đừng nói vậy."
Hoắc Trọng Lâu không để ý mà cười cười, anh tùy tiện ném kịch bản trong tay mình lên trên bàn, đến khi giương mắt, thì ánh mắt đã lạnh băng.
"Tần Tần ghét nhất có người lấy danh nghĩa của tôi tạo đặc quyền cho em ấy —— Cho nên có thể nghĩ như vậy, nhưng không được nói thế."
"Vâng, vâng..." Nhà sản xuất chột dạ lau mồ hôi.
Mà Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Điềm, cho đến khi nụ cười trên gương mặt của đối phương cứng đờ, càng lúc không thể duy trì được nữa.
Anh cười khẩy một tiếng.
"Tôi nghe nói, nữ chính có 70 cảnh diễn trở lên, đều hoàn thành nhờ Tần Tần thế thân —— Làm ông chủ của đoàn phim này, tôi không thể nhịn được mà phải hỏi một câu. Nếu đã vậy, thế đoàn phim còn cần thêm cô làm gì, để trưng bày sao, hửm?"
"...!"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn làm cho Tề Điềm sợ hãi run rẩy, sắc mặt cô ta trắng bệch, chỉ có thể vội vàng khoát tay, "Không... Không, Hoắc tiên sinh ngài hiểu lầm, tôi không có, thật, thật sự..."
"Không có? Cô muốn nói là tôi bôi nhọ cô?"
"Không, không không —— đương nhiên không phải!"
Tề Điềm sợ tới mức liên tục lắc đầu.
Ý cười trên mặt Hoắc Trọng Lâu rốt cuộc cũng mất đi, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn cô ta.
"Tôi sẽ không so đo với cô —— bởi vì Tần Tần sẽ không chấp nhặt với loại người như cô. Nhưng mà em ấy có tính nhẫn nại tốt, tôi thì lại không —— cho nên, đừng để tôi thấy cô lần nữa... Cút!"
Tề Điềm cũng không dám thốt ra thêm tiếng nào, đôi mắt hồng hồng ngấn lệ xoay người chạy đi.
Chính mắt thấy Tề Điềm bị người đàn ông này không chút nể mặt mà mắng cho rời đi, mấy nữ diễn viên trong đoàn phim vốn còn đang ngo ngoe rục rịch vì thân phận quyền thế của Hoắc Trọng Lâu, thì lúc này không khỏi run sợ.
Ai cũng không muốn đi trêu chọc một vị Tu La như vậy.
Mà đến lúc này, ánh mắt nhà sản xuất nhìn Hoắc Trọng Lâu cũng đã hoàn toàn bị khuất phục.
"Hoắc tiên sinh, ngài đối với tiểu thư Tần..." Nhà sản xuất cười cười, dường như đang cân nhắc nên dùng từ thế nào, mới tiếp tục nói, "Thật sự là tình sâu như một."
Hoắc Trọng Lâu không dám nhìn chằm chằm Tần Khả, sợ làm trễ nãi việc cô đóng phim, nhưng thật sự không có việc gì để làm, lúc này nghe nhà sản xuất nói chuyện, ngược lại hai mắt của anh lóe sáng lên.
"Tôi thích em ấy nhiều năm, rốt cuộc cũng có thể ở bên em ấy... Tôi đương nhiên sẽ quý trọng em ấy. Dù cho có khả năng nào gây nguy hiểm đến tình cảm của chúng tôi, tôi đều sẽ bóp chết từ trong trứng nước."
Nhà sản xuất cười nói: "Bây giờ càng ngày càng khó gặp người có tình cảm như ngài."
"Bởi vì em ấy đáng giá."
Khóe miệng Hoắc Trọng Lâu khẽ cong lên, đột nhiên quay đầu cười với nhà sản xuất: "Ông có muốn nghe trước kia em ấy ưu tú đến thế nào không?"
Nhà sản xuất: "...?"
Từ trong tâm nhà sản xuất nói, mẹ nó tôi dám nói chữ không à?
Bên ngoài ông liên tục gật đầu, "Nguyện nghe kỹ càng."
"......"
Vì vậy, khi Tần Khả kết thúc cảnh quay cuối cùng của mình, lặng lẽ đi đến sau lưng Hoắc Trọng Lâu, thì nghe thấy Hoắc Trọng Lâu đang giảng cho nhà sản xuất những "Công lao to lớn" về thành tích học tập của mình.
Tần Khả: "..."
Mặt Tần Khả đỏ lên, không thể nhịn được nữa mà nhào tới.
"Em xong rồi, đi thôi."
Hoắc Trọng Lâu mới nói được một nửa, đã bị cô gái nhỏ kéo dậy.
Anh chần chờ đúng 1 giây, tiện tay lấy tấm danh thiếp của mình, dưới ánh mắt thụ sủng nhược kinh của nhà sản xuất, đặt lên trên bàn.
"Còn rất nhiều chuyện chưa nói xong, hôm nào nói cho ông."
Nhà sản xuất: "......"
Bỏ đi, vẫn là nhanh mang vị kim chủ si mê này đi đi.
Thân hình Tần Khả cứng đờ trên ghế trang điểm.
Cô kinh ngạc nhìn hình dáng người đàn ông dưới ánh đèn trang điểm mờ mờ trong gương một lúc lâu, mới nhẹ chớp mắt, lấy lại tinh thần.
Thì ra...
Biến mất sáu tháng, là bởi vì anh đi làm chuyện này.
Ngực Tần Khả đau nhức.
Từ sau khi quen biết Phương Húc Thăng, đối phương và cô cũng dần trở thành bạn bè, có lần rảnh rỗi Phương Húc Thăng đã từng đề cập với cô, trước kia anh ta vì Hoắc Trọng Lâu nên đã từng liên hệ với một bác sĩ ở nước ngoài về việc chỉnh dung và khôi phục khuôn mặt —— Chỉ là loại phẫu thuật này có độ nguy hiểm rất cao, hơn nữa bất luận là quá trình chuẩn bị, hay quá trình phẫu thuật và quá trình khôi phục, đều vô cùng đau đớn, không khác gì quá trình đau đớn khi bị hủy dung.
Hơn nữa tỷ lệ thất bại lại rất cao, thậm chí có khả năng nghiêm trọng hơn là diện tích bị thương sẽ lây nhiễm nặng dẫn tới nguy hiểm tới tính mạng.
Khi đó Hoắc Trọng Lâu đã chết tâm, anh cũng chưa bao giờ để ý tới việc người khác sẽ nhìn mình thế nào, nên không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Phương Húc Thăng.
Cũng bởi vì vậy, mà Tần Khả chưa bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt Hoắc Trọng Lâu.
Cô tôn trọng quyết định của anh, tôn trọng tự do của anh. Quan trọng là, Tần Khả không để bụng đến diện mạo của anh —— Kiếp trước cô đã sớm chiều chung sống với người này lâu như vậy, hơn nữa sống lại một đời, trải qua sinh tử, đối với cô mà nói diện mạo cũng đã sớm không còn ý nghĩa.
Mà quan trọng nhất, khuôn mặt của anh bị hủy là vì cô, cô chỉ biết càng quý trọng anh càng quan tâm anh hơn, những vết sẹo đó đều nhắc nhở cô, người này yêu cô nhiều đến bao nhiêu —— không tiếc tính mạng.
Cô thật sự không nghĩ tới, Hoắc Trọng Lâu sẽ đi làm loại phẫu thuật này.
Vì ai, nguyên nhân do đâu, không cần nói cũng biết.
Tần Khả cầm lòng không đậu mà đứng lên, xoay người vòng đến sau ghế dựa, đi đến trước mặt Hoắc Trọng Lâu.
Cô tiến sát đến gương mặt của anh, theo bản năng vươn tay lên, cách một tầng không khí mỏng, theo đường cong trên khuôn mặt của anh, từng chút hạ xuống.
Đầu ngón tay của cô gái nhỏ run rẩy, đồng tử hơi co rụt, vành mắt đỏ lên.
Gương mặt này đương nhiên không thể có khả năng khôi phục lại bộ dạng như ban đầu, cách xa lại có vầng sáng của đèn trang điểm mờ mờ, nên trước đó cô vẫn chưa thấy rõ.
Mà lúc này đứng ở khoảng cách gần trong gang tấc, cô lờ mờ có thể nhìn thấy dấu vết bên dưới làn da trắng nõn kia, còn có đường may sau phẫu thuật bên cạnh vị trí vết thương ban đầu để lại vết sẹo nhàn nhạt.
Cô không cách nào tưởng tượng được sau trận lửa lớn đó anh đã phải chịu đau đớn giống như địa ngục thế nào, càng không thể tưởng tượng nổi, sau khi trải qua đau đớn đó, anh vậy mà sẽ lựa chọn phẫu thuật một lần nữa, lại đem đau đớn về cho thân thể không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chỉ nhìn những dấu vết này, trái tim Tần Khả như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, không chừa chút kẽ hở, nắm chặt đến nỗi làm cho cô gần như hít thở không thông, từng trận đau nhức như kim châm truyền đến ngực và phổi.
Nhưng chút đau đớn này, sao có thể sánh bằng những gì anh phải trải qua?
Sau khi bị hủy hoại nặng nề như vậy —— đó có khác gì lại lột da gọt cốt mình đâu!?
Anh đau nhiều thế nào... Đau nhiều đến thế nào đây?
Tay Tần Khả hạ xuống vị trí cổ áo của Hoắc Trọng Lâu, cô vô thức nắm lấy áo anh, nước mắt như một sợi hạt châu bị cắt đứt, từ trong hốc mắt đỏ bừng của cô ngưng tụ lại thành giọt lớn, sau đó ào ào lăn xuống gò má.
"Xin lỗi... Hoắc Trọng Lâu..."
Cô gái nhỏ khóc không thành tiếng, gắt gao nắm lấy cổ áo của người đàn ông, dùng sức ôm lấy hông anh ——
"Đều là tại em... Là em huỷ hoại anh... Xin lỗi..."
Hoắc Trọng Lâu hiển nhiên không ngờ đến cô gái nhỏ sẽ có phản ứng thế này.
Từ khi Tần Khả duỗi tay lại đây, anh còn có chút khẩn trương, mức độ khôi phục này đã là tốt nhất —— Nhưng vẫn còn lại sẹo, anh còn lo rằng không biết Tần Khả có để ý đến nó hay không.
Sau đó anh không nghĩ tới, Tần Khả sẽ khóc nấc lên.
——
Thời điểm thấy vành mắt của cô gái nhỏ đỏ lên, nước mắt chảy ào ào, Hoắc Trọng Lâu còn hoảng sợ hơn lúc nằm trên bàn phẫu thuật.
Anh không chút suy nghĩ, vội vàng duỗi tay ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực mình.
"Sao có thể là em hủy hoại anh chứ? Việc này không hề có liên quan đến em... Em cho rằng anh bị hủy dung trong trận lửa đó sao? Không phải, là về sau... Về sau có một lần ngoài ý muốn nên mới bị."
"......"
Nghe thấy Hoắc Trọng Lâu muốn an ủi mình mà dùng đến lời nói dối gượng ép đó, nước mắt của Tần Khả càng không ngăn được mà dâng lên.
Chờ đến khi cô cố sắp kiềm nén được khó chịu trong lòng mà lấy lại lý trí, thì Tần Khả mới phát hiện —— Hiện tại bọn họ còn đang ở đoàn phim, người đến người đi các loại vai phụ và nhân viên công tác đều tụ tập trong phòng trang điểm này.
Mà những người trước đó tiến vào vây quanh Hoắc Trọng Lâu, lấy nhà sản xuất cầm đầu, lúc này có một người tỉnh lại, sắc mặt xấu hổ lại vi diệu đứng tại chỗ.
Đi cũng không được, chờ cũng không nên.
Mở miệng cũng không phải, không nói lời nào cũng không phải.
——
Tần Khả khóc bao lâu, thì bọn họ đứng bên cạnh nhìn bấy lâu.
Dù cho đã ở bên cạnh Hoắc Trọng Lâu rất lâu, da mặt đã sớm không còn mỏng như xưa, nhưng lúc này Tần Khả vẫn ngượng ngùng, vệt đỏ trên vành mắt nhanh chóng lan tới trên má, ánh mắt xấu hổ hận không thể tìm một khe đất chui vào.
Nhưng Hoắc Trọng Lâu không giống vậy.
Ở phương diện này anh vẫn luôn có một "Thiên phú dị bẩm" —— Anh nhìn như không thấy mấy ánh mắt của những người đó, thậm chí còn không coi ai ra gì, hoàn toàn không hề để ý đến.
"Hoắc tiên sinh..."
Lúc này nhà sản xuất thấy có kẽ hở nên chen vào, dù xấu hổ nhưng vẫn duy trì nụ cười đi lên trước.
"Vị tiểu thư này với ngài là...?"
Hoắc Trọng Lâu đè lại Tần Khả đang định dịch ra một khoảng, tay vẫn đặt trên eo của cô gái nhỏ không chịu buông xuống.
Sau đó anh nhìn nhà sản xuất, nhàn nhạt mở miệng: "Đây là vị hôn thê của tôi, Tần Khả."
"Sao, vị hôn thê??"
Mồ hôi trên đầu nhà sản xuất lập tức rơi xuống, những người khác sau lưng ông ta cũng không tốt hơn là bao.
——
Tuy rằng trước đó thấy hai người thân mật, nhưng trong giới kim chủ và chim hoàng yến của họ còn thân mật hơn vậy nhiều, cho nên vừa rồi bọn họ chỉ coi cô gái khóc lóc này là chim hoàng yên mà vị đại kim chủ này nuôi, mà bây giờ lại trịnh trọng nói là "Vị hôn thê"...
Bao gồm cả nhà sản xuất, đa số mọi người không quen biết cô gái này —— Dù sao một đoàn phim to như vậy, bọn họ không có khả năng sẽ biết tới một vai phụ nhỏ hay diễn viên quần chúng.
Nhưng nếu là vị hôn thê của đại kim chủ, ở trong đoàn phim của họ diễn vai quần chúng...
Nhà sản xuất hoàn hồn, cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Thì ra, thì ra là vậy à. Thật là thất lễ thất lễ, vị hôn thê của Hoắc tiên sinh thật sự quá khiêm tốn, thời gian vào tổ cũng không ngắn đúng không? Thế mà không ai trong chúng tôi biết đến quan hệ của cô ấy với ngài..."
Hoắc Trọng Lâu nghe vậy thì khóe miệng khẽ cong lên.
Anh hơi nghiêng người, rũ mắt, duỗi tay khẽ xoa mái tóc dài của cô gái nhỏ.
"Tần Tần nhà tôi vẫn luôn như vậy."
"Ối ——"
Thợ trang điểm bên cạnh tận mắt nhìn thấy tạo hình mà mình bận rộn nửa giờ bị phá hủy hoàn toàn vì vừa khóc vừa xoa, chính mình cũng có xúc động muốn khóc.
Nhưng lại sợ đến tiếng tăm của vị đại kim chủ, thợ trang điểm giận mà không dám nói gì, chỉ có thể khổ sở nuốt vào.
Nhưng mà một tiếng này của cô lại nhắc nhở Tần Khả.
Tần Khả đưa tay kéo xuống bàn tay của Hoắc Trọng Lâu đang xoa rối mái tóc mình, bất đắc dĩ thấp giọng lên tiếng: "Hôm nay em còn một cảnh quay cuối, anh có muốn đi về trước không?"
Trong giọng của cô gái nhỏ còn mang theo vẻ nức nở chưa tan.
Hoắc Trọng Lâu nghe thấy mà đau lòng, hơi nhíu mi, hiển nhiên không muốn cô đang trong trạng thái này mà vẫn phải làm việc.
Anh ngẩng đầu nhìn nhà sản xuất.
"Cảnh diễn gì, nhất định phải quay hôm nay sao?"
Nhân lúc vừa rồi, nhà sản xuất đã sớm tìm tới đạo diễn nghe đối phương giới thiệu về nhân vật của Tần Khả, lúc này mồ hôi lạnh trên trán lại nhiều thêm một tầng.
Nghe được vấn đề này của Hoắc Trọng Lâu, ông lập tức lắc đầu như trống bỏi ——
"Đương nhiên không cần, đương nhiên không cần, tiểu thư Tần Khả tùy thời tới, khi nào có thời gian đều được."
Hoắc Trọng Lâu vừa lòng gật đầu.
Tần Khả lại vô cùng bất đắc dĩ, cô hạ giọng, hơi nghiêng người.
"Hoắc Trọng Lâu, anh đừng nháo, đây là công việc của em."
"Đây là công việc của em, mà anh là ông chủ của em. Vì thế em hẳn là nên nghe theo sự sắp xếp của anh."
Tần Khả: "...?"
Tần Khả: "Sao anh lại thành ông chủ của em rồi?"
Hoắc Trọng Lâu lên tiếng như một lẽ đương nhiên: "Anh là người đầu tư của đoàn phim, hơn nữa bây giờ đã là người đầu tư lớn nhất, nói cách khác, tiền lương của các em chủ yếu là do anh phát —— Người phát tiền lương không phải là ông chủ, vậy thì là cái gì?"
Tần Khả: "......"
Nói quả thật rất có đạo lý, cũng không có cách nào để phản bác.
Khóe miệng Hoắc Trọng Lâu cong lên, nhìn nhà sản xuất đang lau mồ hôi bên cạnh.
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"
"Đúng đúng đúng, đương nhiên đúng, Hoắc tiên sinh chính là ông chủ của chúng tôi." Nhà sản xuất cười nịnh nọt.
Tần Khả sắp trợn trắng mắt.
Nếu thật sự bị Hoắc Trọng Lâu giày vò như thế, vậy cảnh quay cuối cùng này của cô không biết đến khi nào mới xong.
Nghĩ như vậy, Tần Khả không còn cách nào khác, chỉ có thể hơi banh mặt: "Cảnh diễn còn lại của em rất ít, hôm nay quay xong là có thể kết thúc —— Anh không được làm trễ nãi công việc của em."
"..."
Hoắc Trọng Lâu rủ mắt nhìn cô.
Nhìn thấy cô gái nhỏ thật sự kiên trì, Hoắc Trọng Lâu chỉ có thể nhượng bộ.
"Vậy được rồi."
Anh tiếc nuối thầm thở dài một tiếng, lại không nhịn được, duỗi tay xoa xoa mái tóc dài của cô gái nhỏ.
"Anh ở chỗ này chờ em —— không được đuổi anh đi."
"Em sẽ không đuổi anh đi, tiền đề là anh không được làm trễ nãi công việc của em." Tần Khả nhỏ giọng "Cảnh cáo".
Người nào đó rảnh rỗi đã nhiều lần làm những việc khiến cho lòng người ta bị quấy nhiễu, Tần Khả thật sự không yên tâm về anh.
Hoắc Trọng Lâu nhìn ra được cô đề phòng, cười khàn.
"... Được. Anh đồng ý với em."
Mấy phút sau.
Tần Khả liền hối hận.
Hoắc Trọng Lâu quả thật rất "Phối hợp", không lên tiếng, không quấy rầy, thậm chí còn không thèm di chuyển.
——
Anh tìm người đưa tới một cái ghế dựa, đặt bên cạnh bàn trang điểm của Tần Khả, cũng không thèm nháy mắt nhìn chằm chằm vào Tần Khả đang được trang điểm lại.
Ánh mắt kia rất nóng lại sáng ngời, tương tư nửa năm không gặp đều chất chứa trong đó.
Đừng nói là Tần Khả chịu không nổi, đến cả thợ trang điểm cũng không thể —— chỉ trang điểm một bên mắt, Tần Khả chính mắt thấy tay của thợ trang điểm run lên rất nhiều lần.
... Cái mùi vị gieo họa quen thuộc này.
Tần Khả thầm thở dài.
Chờ đến khi trang điểm xong phần mắt, thợ trang điểm mới run tay "Xin tha".
"Phần mắt đã xong rồi. Nhưng mà tiểu thư Tần tôi thật sự không làm được nữa, phần còn lại tôi gọi người khác tới giúp cô làm."
"..."
Tần Khả mở mắt ra, dở khóc dở cười.
"Không sao, làm phiền chị."
"Không phiền không phiền, việc nên làm..."
Thợ trang điểm cười khổ, thừa dịp đưa lưng về phía Hoắc Trọng Lâu, cô hạ giọng đến mức thấp nhất rồi nói đùa với Tần Khả.
"Tôi chưa từng nhìn thấy vị hôn phu nào dính người như vậy, giống như chỉ sợ vừa chớp mắt một cái, cô đã bị người khác bắt đi. Tiểu thư Tần, tôi bội phục cô, cô có cách dạy chồng à?"
Tần Khả càng dở khóc dở cười.
Chờ đến khi thợ trang điểm rời đi tìm người giúp đỡ, Tần Khả nhìn Hoắc Trọng Lâu, quả nhiên đối diện mình là đôi mắt nhìn chằm chằm không hề chớp.
Cô than một tiếng: "Ánh mắt cũng là quấy nhiễu."
"... Vậy thì không còn cách nào khác rồi." Hoắc Trọng Lâu thấy không có người quấy rầy, đứng dậy tiến lên, "Nửa năm nay anh đều không gặp được em, hôm nay phải nhìn cho đủ."
Tần Khả: "......"
Tần Khả: "Được rồi, anh cứ nhìn đi." Vừa dứt lời, cô nhanh nhạy nhấc mắt đồng thời đưa tay lên.
Ngón tay thon dài ở giữa không trung dừng đến trên môi người đàn ông, chặn nụ hôn sắp hạ xuống.
Tần Khả khẽ nheo mắt, "Anh có thể nhìn, nhưng không được đánh lén —— Lỡ như anh lại làm hỏng lớp trang điểm của em, thì em thấy thợ trang điểm thật sự sẽ liều mạng với anh đó."
Hoắc Trọng Lâu chỉ đành tiếc nuối mà ngồi trở về.
Dưới sự "Giám sát" của vị đại kim chủ Hoắc Trọng Lâu, hiệu suất của tổ trang điểm đã giảm đến mức thấp nhất.
Một giờ sau, cuối cùng Tần Khả cũng rời khỏi phòng trang điểm, mà nhóm thợ trang điểm thì đã căng thẳng đến nỗi tưởng như mình sắp rơi mất một lớp da.
Bởi vì Hoắc Trọng Lâu ở đây, nên Tần Khả thường quay một lần là qua lúc này cũng NG rất nhiều lần.
Cho đến khi nhận được ánh mắt khiển trách của cô gái nhỏ, Hoắc Trọng Lâu mới tươi cười khiến người khác chìm đắm mà thu hồi ánh mắt.
Anh nhận lấy một phần kịch bản từ nhà sản xuất vẫn luôn cẩn thận theo bên cạnh anh, nhàm chán rủ mắt lật xem.
"Hoắc tiên sinh, ngài khát nước không? Uống một ly nhé?"
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói ngọt ngấy.
"..."
Động tác của Hoắc Trọng Lâu ngừng lại, một lát sau anh mới khẽ nhíu mày, ngẩng đầu.
Một cô gái tươi cười đứng bên ghế mà anh đang ngồi, khuôn mặt không tính là tệ nhưng lại trang điểm quá diêm dúa, trông vô cùng chói mắt.
Vừa đối mắt với đối phương, Hoắc Trọng Lâu đã có thể nhìn ra dục vọng che dấu dưới ánh mắt của cô gái này.
Khóe môi anh nhếch lên, ý cười nơi đáy mắt lại lạnh xuống.
"Đây là ai?"
Nhà sản xuất ở bên cạnh vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với Tề Điềm, nhưng mà bị nhan sắc cùng với quyền thế làm cho mờ mắt Tề Điềm sao có thể từ bỏ cơ hội này?
Nhà sản xuất nghe thấy Hoắc Trọng Lâu hỏi chuyện, chỉ có thể căng da đầu đáp: "Đây là... Người đóng vai nữ chính bộ phim này, Tề Điềm."
"À," Hoắc Trọng Lâu cười khẩy một tiếng, rủ mắt thờ ơ nhìn vào kịch bản trong tay mình, giọng lạnh buốt, "Chính là người mà Tần Tần nhà tôi làm thế thân cho?"
Nhà sản xuất: "......"
Nhà sản xuất sắp khóc tới nơi, "Thật sự xin lỗi Hoắc tiên sinh, nếu sớm biết tiểu thư Tần Khả là vị hôn thê của ngài Hoắc, vậy thì chúng tôi nào có thể để cô ấy làm nhân vật thế thân."
"Đừng nói vậy."
Hoắc Trọng Lâu không để ý mà cười cười, anh tùy tiện ném kịch bản trong tay mình lên trên bàn, đến khi giương mắt, thì ánh mắt đã lạnh băng.
"Tần Tần ghét nhất có người lấy danh nghĩa của tôi tạo đặc quyền cho em ấy —— Cho nên có thể nghĩ như vậy, nhưng không được nói thế."
"Vâng, vâng..." Nhà sản xuất chột dạ lau mồ hôi.
Mà Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Điềm, cho đến khi nụ cười trên gương mặt của đối phương cứng đờ, càng lúc không thể duy trì được nữa.
Anh cười khẩy một tiếng.
"Tôi nghe nói, nữ chính có 70 cảnh diễn trở lên, đều hoàn thành nhờ Tần Tần thế thân —— Làm ông chủ của đoàn phim này, tôi không thể nhịn được mà phải hỏi một câu. Nếu đã vậy, thế đoàn phim còn cần thêm cô làm gì, để trưng bày sao, hửm?"
"...!"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn làm cho Tề Điềm sợ hãi run rẩy, sắc mặt cô ta trắng bệch, chỉ có thể vội vàng khoát tay, "Không... Không, Hoắc tiên sinh ngài hiểu lầm, tôi không có, thật, thật sự..."
"Không có? Cô muốn nói là tôi bôi nhọ cô?"
"Không, không không —— đương nhiên không phải!"
Tề Điềm sợ tới mức liên tục lắc đầu.
Ý cười trên mặt Hoắc Trọng Lâu rốt cuộc cũng mất đi, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn cô ta.
"Tôi sẽ không so đo với cô —— bởi vì Tần Tần sẽ không chấp nhặt với loại người như cô. Nhưng mà em ấy có tính nhẫn nại tốt, tôi thì lại không —— cho nên, đừng để tôi thấy cô lần nữa... Cút!"
Tề Điềm cũng không dám thốt ra thêm tiếng nào, đôi mắt hồng hồng ngấn lệ xoay người chạy đi.
Chính mắt thấy Tề Điềm bị người đàn ông này không chút nể mặt mà mắng cho rời đi, mấy nữ diễn viên trong đoàn phim vốn còn đang ngo ngoe rục rịch vì thân phận quyền thế của Hoắc Trọng Lâu, thì lúc này không khỏi run sợ.
Ai cũng không muốn đi trêu chọc một vị Tu La như vậy.
Mà đến lúc này, ánh mắt nhà sản xuất nhìn Hoắc Trọng Lâu cũng đã hoàn toàn bị khuất phục.
"Hoắc tiên sinh, ngài đối với tiểu thư Tần..." Nhà sản xuất cười cười, dường như đang cân nhắc nên dùng từ thế nào, mới tiếp tục nói, "Thật sự là tình sâu như một."
Hoắc Trọng Lâu không dám nhìn chằm chằm Tần Khả, sợ làm trễ nãi việc cô đóng phim, nhưng thật sự không có việc gì để làm, lúc này nghe nhà sản xuất nói chuyện, ngược lại hai mắt của anh lóe sáng lên.
"Tôi thích em ấy nhiều năm, rốt cuộc cũng có thể ở bên em ấy... Tôi đương nhiên sẽ quý trọng em ấy. Dù cho có khả năng nào gây nguy hiểm đến tình cảm của chúng tôi, tôi đều sẽ bóp chết từ trong trứng nước."
Nhà sản xuất cười nói: "Bây giờ càng ngày càng khó gặp người có tình cảm như ngài."
"Bởi vì em ấy đáng giá."
Khóe miệng Hoắc Trọng Lâu khẽ cong lên, đột nhiên quay đầu cười với nhà sản xuất: "Ông có muốn nghe trước kia em ấy ưu tú đến thế nào không?"
Nhà sản xuất: "...?"
Từ trong tâm nhà sản xuất nói, mẹ nó tôi dám nói chữ không à?
Bên ngoài ông liên tục gật đầu, "Nguyện nghe kỹ càng."
"......"
Vì vậy, khi Tần Khả kết thúc cảnh quay cuối cùng của mình, lặng lẽ đi đến sau lưng Hoắc Trọng Lâu, thì nghe thấy Hoắc Trọng Lâu đang giảng cho nhà sản xuất những "Công lao to lớn" về thành tích học tập của mình.
Tần Khả: "..."
Mặt Tần Khả đỏ lên, không thể nhịn được nữa mà nhào tới.
"Em xong rồi, đi thôi."
Hoắc Trọng Lâu mới nói được một nửa, đã bị cô gái nhỏ kéo dậy.
Anh chần chờ đúng 1 giây, tiện tay lấy tấm danh thiếp của mình, dưới ánh mắt thụ sủng nhược kinh của nhà sản xuất, đặt lên trên bàn.
"Còn rất nhiều chuyện chưa nói xong, hôm nào nói cho ông."
Nhà sản xuất: "......"
Bỏ đi, vẫn là nhanh mang vị kim chủ si mê này đi đi.
Danh sách chương