Edit: Phưn Phưn
Tần Khả vốn cho rằng, chính mình mới là người bài xích chuyện trở về nhà cũ Hoắc gia nhất, nhưng điều mà cô không nghĩ tới chính là —— Từ sau khi trở về từ nhà cũ Hoắc gia, người trở nên kì kì lạ lạ lại không phải cô, mà là Hoắc Tuấn.
Chẳng qua lúc này đã sắp tới cuối học kỳ của lớp mười một, chương trình học trong trường lại nhiều, bọn học sinh còn hận không thể rút bớt thời gian để nghỉ lấy hơi, hơn nữa việc được cử đi học ngoại trừ đưa thành tích thi đua, thì còn phải nộp các loại tài liệu khác để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, Tần Khả vội đến sứt đầu mẻ trán, thật sự không thể rút được chút thời gian để quan tâm Hoắc Tuấn.
Cứ chật vật bận rộn như vậy, cuối cùng cũng kết thúc vào cuối tháng trước khi hôn lễ của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An diễn ra —— Còn có một nguyên nhân, chính là danh sách cử đi học cũng đã có kết quả, tên của Tần Khả cùng với vài học sinh lớp mười hai được in trên bảng vàng, được khen ngợi trước toàn trường.
Là học sinh lớp mười một duy nhất, Tần Khả được chủ nhiệm lớp tạm thời sắp xếp cho một sự động viên —— "Thoát ly khổ hải" xuất sắc tốt nghiệp trước thời hạn, cùng chia sẻ kinh nghiệm học tập cho các bạn học sắp bước chân vào lớp mười hai.
Tần Khả đành phải đáp ứng.
Chẳng qua có một điều kiện "Trao đổi", sau khi kết thúc việc chia sẻ, cô muốn xin được rời khỏi trường sớm.
Bây giờ Tần Khả đã xem như là tốt nghiệp cao trung, chủ nhiệm lớp tự nhiên sẽ không ràng buộc cô điều gì, cho nên lập tức đồng ý.
Sau khi kết thúc việc chia sẻ Tần Khả liền rời khỏi trường học —— Gọi xe trở về biệt thự.
Cô muốn đem kinh hỉ này nói cho Hoắc Tuấn đầu tiên.
Cùng nhau đi học ở Đại học A gì đó...
Hoắc Tuấn hình như đã nhớ thương rất lâu rồi.
Nhưng mà làm Tần Khả bất ngờ chính là, lần này ngoài cửa biệt thự, cô lại gặp được một người không nghĩ tới là sẽ gặp phải ——
Vừa từ trên xe bước xuống, Tần Khả liền thấy người phụ nữ đang được người giúp việc đưa đến cửa chính biệt thự, cô giật mình đứng tại chỗ.
Đối phương dường như cũng bất ngờ, chỉ là rất nhanh liền cười một tiếng.
"Chào em, lại gặp mặt, Tần tiểu thư."
Tần Khả vội vàng hoàn hồn, gật đầu, "...Chào chị."
Người phụ nữ hơi dừng lại, cười hỏi: "Em còn nhớ tôi là ai chứ?"
"Đương nhiên." Tần Khả chần chờ, "Lần trước ở Kiền thành, chúng ta đã gặp qua. Chị là bác sĩ tâm lý của Hoắc... Hoắc Trọng Lâu, đúng không?"
Đối phương vui vẻ gật đầu, mái tóc dài mềm mại màu nâu cũng khẽ lắc lư theo động tác của cô nàng.
"Rất vui vì Tần tiểu thư còn nhớ. Nhưng mà em nói sai một chút rồi —— Tôi là bác sĩ tâm lý của Hoắc gia, không phải bác sĩ tâm lý của thiếu gia Trọng Lâu."
Tần Khả sửng sốt.
Cô rất thông minh cũng nhạy cảm, cho nên gần như đã hiểu được hàm ý trong lời nói của đối phương —— Người phụ nữ trước mặt cô đang phủi sạch quan hệ với Hoắc Trọng Lâu.
Điều này khác với lần gặp mặt trước đó rất lớn.
Mà vị bác sĩ tâm lý dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhoẻn miệng cười.
"Lần trước đã khiến Tần Khả tiểu thư hiểu lầm, tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng tôi đã đồng ý với thiếu gia Trọng Lâu, không thể chủ động tiết lộ thân phận của tôi —— Cho nên chỉ có thể khiến em hỏi cậu ấy."
Tần Khả thấy bất ngờ hỏi: "Vì sao chị lại làm như vậy?"
"Rất đơn giản, bởi vì tôi là bác sĩ tâm lý —— Tôi chỉ làm chuyện có ích cho bệnh tình của người bệnh."
"Ý chị là..."
"Nếu thiếu gia Trọng Lâu có thể bày tỏ tất cả với tiểu thư Tần Khả, vậy thì nó nhất định có trợ giúp cho bệnh tình của cậu ấy —— Chẳng qua dường như thiếu gia Trọng Lâu quá để ý cái nhìn của tiểu thư Tần Khả với cậu ấy, cho nên cũng không nguyện ý muốn chữa trị theo phương diện này."
Bác sĩ tâm lý dừng lại, mỉm cười như vừa gãi đúng chỗ ngứa.
"Cho nên tôi chỉ là trong phạm vi chức trách, không trái với đạo đức nghề nghiệp, nhất định phải khai thông với những người xung quanh có quan hệ thân thiết với bệnh nhân, tới giúp đỡ làm giảm bớt bệnh tình của bệnh nhân."
"......"
Tần Khả im lặng mấy giây, nói thẳng: "Nếu tình huống của anh ấy thật sự có thể giảm bớt, vậy hình như chị cũng đâu cần xuất hiện ở chỗ này đâu nhỉ?"
Nhắc tới việc này, người phụ nữ cũng có chút bất đắc dĩ.
"Dựa theo ghi chép những đợt tôi tới trị liệu, quả thật bệnh tình của thiếu gia Trọng Lâu đã khá hơn, chỉ là thời gian gần đây, hình như có xuất hiện nhân tố gì đó, kích thích bệnh tình của cậu ấy..."
"Nhân tố gì?"
Lúc này đây, Tần Khả không chờ đối phương nói xong, đã gấp gáp hỏi ra khỏi miệng.
Đối với trạng thái thay đổi của Hoắc Tuấn cô cũng cảm nhận được, cho nên lúc này nghe đối phương nói như thế, thì trước tiên chính là muốn hiểu được.
"Thật tiếc." Nhưng người phụ nữ cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, "Trước mắt tôi còn chưa xác định được nguyên nhân, chỉ có thể thông qua một số cơ sở trị liệu, giúp thiếu gia Trọng Lâu giảm bớt trạng thái lo âu."
Tần Khả: "Vậy trị liệu có hiệu quả không?"
"..."
Bác sĩ tâm lý không trả lời, không nói gì nhìn Tần Khả.
Hiển nhiên có hiệu quả hay không, vẫn là phải tiếp tục quan sát tâm lý của Hoắc Tuấn vào lần sau.
Tần Khả khẽ hít một hơi, kiềm chế tâm tình nóng nảy của mình. Sau đó cô khẽ gật đầu với đối phương.
"Vất vả rồi. Nếu có yêu cầu gì thì cứ thông báo cho tôi, tôi sẽ tích cực phối hợp trị liệu với anh ấy."
"..."
Ánh mắt của bác sĩ tâm lý có chút tế nhị nhìn Tần Khả một lát, mới thần bí mà nở nụ cười: "Được. Nhưng tôi không vất vả, có khả năng tiểu thư Tần Khả mới là người vất vả nhất."
"?"
Không đợi Tần Khả hỏi, đối phương lại giống như lần trước, mỉm cười gật đầu với Tần Khả, rồi xoay người lên xe rời đi.
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe màu đen rời đi đến khi không còn nhìn thấy bóng, Tần Khả đứng tại chỗ một lúc lâu, trong tiếng gọi của người giúp việc mới lấy lại được tinh thần.
Ánh mắt của cô phức tạp ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai biệt thự, sau đó liền nhấc chân đi vào.
......
Trong biệt thự.
Lúc Tần Khả đi đến lầu hai vào trong phòng Hoắc Tuấn, cũng không thấy bất ngờ khi bức màn dày nặng kéo lại che đi toàn bộ ánh sáng.
Chỉ là lần này không giống với lần trước, ngay cả một ngọn đèn mờ nhạt của cây đèn dưới đất cũng không mở.
Vừa từ trên hành lang tràn ngập ánh nắng mặt trời lại bước vào nơi chìm trong bóng tối này, đôi mắt của Tần Khả tự nhiên không thể thích ứng được, duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ có thể dựa vào cảm giác quen thuộc với căn phòng này mà sờ soạng.
Cô nhớ rõ, bên này là sô pha và bàn trà, bên kia là bàn sách, còn có...
Tay Tần Khả đang duỗi trong bóng tối thì đột nhiên có một cánh tay khác nắm lấy.
Trong bóng tối không thể thấy được gì khiến cô hét lên một tiếng theo bản năng, sau đó trọng tâm thân thể bị truyền tới một lực kéo, cơ thể mất thăng bằng liền ngã về phía trước.
"Bịch" Một tiếng.
Tần Khả ngã vào trong lồng ngực nóng bỏng.
Trong bóng tối năm ngón tay mảnh khảnh của cô, trước đó là theo bản năng mở ra đề sờ soạng đồ vật —— Cho nên lúc này cả bàn tay dán sát lên trên "Đồ vật".
Chờ đến khi nhiệt độ da thịt chạm vào nhau truyền lên tới đại não, trung khu thần kinh lập tức phản ứng đầu tiên nói cho cô biết cô đang sờ cái gì, trong nháy mắt mặt của Tần Khả nóng lên.
"Anh... Sao anh không mặc áo?"
Trước đó bị cô té lên trên người thiếu niên cũng không nói một câu nào lúc này nghe cô nói vậy thì cười một tiếng.
"Đột ngột chạy vào là em mà? Anh đang ở trong phòng ngủ của mình, thì tại sao phải mặc áo?"
"..."
"Hơn nữa em chắc chắn, anh chỉ không mặc áo?"
"......"
Trong lời trêu chọc của đối phương Tần Khả gần như muốn tự bốc cháy tại chỗ.
Cô cắn cắn môi dưới, nén giận chuẩn bị bò dậy —— Chỉ là bên dưới là thân thể của người này làm cô không có chỗ để đặt tay làm chỗ chống, ở trong bóng tối vất vả sờ soạng sắp sờ đến được thành sô pha, nào biết người phía dưới lại chậm rãi bắt được cổ tay lôi trở lại, một lần nữa ấn lên trên người mình.
"Sờ chỗ nào vậy? Trật rồi."
"......!"
Cô gái nhỏ thẹn thùng đến đầu ngón tay cũng cong lại. "Anh, anh để em đi xuống trước..."
"Không được. Tự em nhào lên, nói một chút rồi lại đi xuống, em coi cơ thể anh thành cái gì hả?"
"——!"
Nếu không phải ở trong bóng tối, Tần Khả hoài nghi giờ phút này trên mặt mình đã đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
Người này... Người này sao có thể không biết xấu hổ mà nói như thế chứ?
Bác sĩ tâm lý...
Cô thấy lo lắng của mình cũng vô dụng, người này quả thật cần bác sĩ tâm lý, nhưng rõ ràng nên trị chính là bệnh khác mới đúng?
Dường như cảm giác được cô gái nhỏ đã thẹn quá thành giận, rốt cuộc Hoắc Tuấn cũng có chừng mực, không đè tay cô gái nhỏ lên trên lồng ngực trần trụi của mình nữa.
Anh quậy đủ cũng trêu đủ rồi, thu tay lại, đầu gác lên tay, duy trì tư thế ngước nhìn cô gái nhỏ đang ghé trên người mình.
——
Không sai, là nhìn.
Khác với Tần Khả, khả năng nhìn trong bóng tối của Hoắc Tuấn rất tốt.
Hơn nữa từ nhỏ anh đã không thích ánh sáng, lúc nào trong phòng mình cũng tối tăm, rồi cũng dần hình thành thói quen nhìn trong bóng tối, nên lúc này dù trong phòng có tối đen, thì cũng không thể tạo thành khó khăn gì cho Hoắc Tuấn.
Vì thế, từ lúc cô gái nhỏ bắt đầu bước vào phòng, anh vẫn luôn nghiêm túc nhìn cô giống như bây giờ.
Vốn dĩ bởi vì bác sĩ tâm lý đã đề nghị, anh phải tạm thời kiềm chế khát vọng của mình nên không thể làm gì cô gái nhỏ cả.
Chỉ là ngay thời điểm nhìn Tần Khả ở trong bóng tối bất lực sờ soạng lung tung, lại suýt chút nữa là bỏ qua mình, Hoắc Tuấn vẫn là nhịn không được mà ra tay.
Vào lúc ôm người vào trong ngực anh vẫn nhịn không được mà thầm thở dài
Quả nhiên.
Kiềm chế cùng khắc chế gì đó, với anh mà nói đều quá dày vò.
So với việc không có gì, thì để anh ôm Tần Khả chân thực mà anh vẫn luôn tâm niệm vào trong ngực, càng làm anh thấy thỏa mãn hơn nhiều.
Chỉ là...
Hoắc Tuấn vừa nghĩ tới điều gì đó thì nhíu mày lại, đột nhiên nghe thấy bên tai, cô gái nhỏ vất vả lắm mới chống được chỗ tựa lưng ở ghế sô pha mà ngồi dậy nhỏ giọng nói một câu:
"Em vừa mới nhìn thấy bác sĩ tâm lý."
"Ừ."
Tính toán dựa theo thời gian Tần Khả trở về, thì Hoắc Tuấn cũng không bất ngờ với kết quả này. Anh cũng biết, Tần Khả nhất định có lời muốn nói.
Hoắc Tuấn không nói lời nào, trong bóng tối ở nơi mà cô gái nhỏ nhìn không tới, anh gần như tham lam nhìn gương mặt nhỏ xinh kia, nhìn cô do dự khẽ nhíu mày, dường như đang rối rắm phải nói thế nào mới không làm anh bị tổn thương.
Nhìn bộ dạng rối rắm đó, làm trong lòng Hoắc Tuấn ngứa ngày như có hàng loạt con kiến bò bên trong, hận không thể lôi người qua đây, chẳng qua lúc này lại muốn áp người xuống phía dưới, đè nặng cô mà hôn một lúc, hôn đến khi cô nức nở xin tha mới thôi...
Ánh mắt của Hoắc Tuấn càng ngày càng trầm, đến lúc mấu chốt, những ý tưởng nguy hiểm đều bị chính anh dập tắt kịp thời.
Anh mất tự nhiên mà dời mắt đi, trong cổ họng buồn bực ho nhẹ một tiếng.
Mà vẫn luôn rối rắm không biết nên mở miệng thế nào Tần Khả đối với tất cả những thay đổi này, còn có thoát khỏi "Nguy hiểm" của người kia đều không hề hay biết.
Yên tĩnh hơn mười giây, cuối cùng cô vẫn phải hạ quyết tâm lên tiếng.
"Hoắc Tuấn, anh có thể nói cho em, vì sao đột nhiên lại tìm bác sĩ tâm lý không?"
"..."
Đáp lại cô là bóng tối vô biên và yên lặng.
Tần Khả bất an nắm chặt đầu ngón tay, "Nếu anh không muốn nói cũng không sao... Nhưng nếu anh không ngại, em muốn nghe anh nói ra. Bởi vì em hy vọng em có thể giúp được anh, chứ không phải chỉ ở bên cạnh nhìn, cái gì cũng không thể làm."
Như vậy sẽ khiến cô rất lo lắng.
Giống như bản thân đang tận mắt thấy người nọ đi bên vách đá chênh vênh, lo lắng nhưng lại không có cách để vươn tay kéo anh trở về.
Bởi vì tính cách của mình mà Tần Khả rất hiếm khi đem lời nói thân mật như vậy nói ra khỏi miệng không chút do dự.
Nhưng cô không biết chính là, giờ khắc này trong bóng tối, mọi cảm xúc của bản thân đều viết hết lên mặt —— Điều này cũng làm cho Hoắc Tuấn vốn không định nói cuối cùng lại thay đổi chủ ý.
Vì thế, trong phòng yên tĩnh hồi lâu, thời điểm trong ánh mắt Tần Khả trở nên ảm đạm gần như muốn từ bỏ, thì cô thấy bên tai có một giọng nói khàn khàn.
"... Ảo giác."
"?" Tần Khả ngẩn ra, cuống quít liếc nhìn trong bóng tối, thử thăm dò như cũ nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy được hình dáng của thiếu niên, "Gì cơ?"
Sau đó cô nghe thấy thiếu niên khẽ thở dài một hơi, tựa như cười lại tựa như than thở.
"Anh bắt đầu có ảo giác, Tần Tần."
"...!"
Trong lòng Tần Khả chợt căng thẳng.
Trong chớp nhoáng trái tim cô đau đớn khiến cho sắc mặt trắng bệch.
Nếu thật là ảo giác...
Vậy bất kể là bệnh tinh thần hay bệnh tâm lý, đều có thể nói rõ đã phát triển đến một mức độ nghiêm trọng, thậm chí phải cần đến thuốc hoặc dụng cụ trị liệu...
Tần Khả vô thức cắn môi, đầu ngón tay cũng véo vào lòng bàn tay, ánh mắt hoảng loạn miên man suy nghĩ, mà chính mình lại không cảm thấy đau chút nào.
Trong bóng tối, thiếu niên vẫn luôn duy trì tư thế gối lên cánh tay không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.
Cứ vậy mà nhìn vài giây, thiếu niên rủ mắt xuống.
Khóe miệng anh khẽ cong lên.
Nhưng lúc này lại khác với trước kia, lúc này đây, nếu ánh đèn sáng lên, Tần Khả sẽ nhìn thấy trên khuôn mặt thiếu niên là nụ cười khổ sở chưa bao giờ xuất hiện.
——
Anh vốn tưởng rằng, khi cô nghe thấy mình nói ra chân tướng dọa người như vậy, phản ứng đầu tiên hẳn là muốn chạy trốn.
Dù sao thì từ khi bắt đầu, cô chính là bị anh nửa ép nửa uy hiếp mà tiếp xúc, không tránh khỏi cùng anh... Cho nên anh cho rằng, khi nghe được bệnh tình của mình đã phát triển đến tình trạng này, hẳn là cô chỉ muốn trốn anh thật xa.
Nhưng mà không có.
Trong nháy mắt, trên mặt của cô gái nhỏ chỉ có khổ sở, lo lắng, thống khổ... Các loại cảm xúc phức tạp hòa chung một chỗ, chỉ không có sợ hãi và hời hợt mà Hoắc Tuấn cho rằng sẽ có.
Lúc không nên chạy thì lại chạy loạn, khiến anh phải nhào lên; thời điểm nên chạy, thì ngược lại...
"Hoắc Tuấn, em giúp anh trị liệu —— Nhất định sẽ tốt!"
Anh thấy cô gái nhỏ dùng sức nắm chặt tay, cánh môi cắn chặt, dường như đến bản thân mình còn không tin nhưng vẫn dốc hết sức lực mà trấn an anh.
"..."
Hoắc Tuấn khẽ cười một tiếng.
Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, lại lần nữa vươn tay ra, trong bóng tối vừa sờ đến sô pha mà ngồi dậy cô gái nhỏ lại bị anh kéo xuống.
Lúc này thật ra cô có phòng bị, nhưng chỉ trong một giây đầu tiên bị anh cầm lấy tay thì hơi cứng lại, sau đó liền mặc kệ để anh kéo đến trước người.
Lúc này đây khoảng cách càng gần hơn.
Hô hấp nóng rực gần trong gang tấc.
Ngón tay anh vươn ra, khẽ nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, để cho cô không chà đạp cánh môi của mình nữa.
Sau đó thay thế hô hấp của cô, anh ngẩng đầu hôn lên trên đó.
"Tần Tần, là anh sai rồi."
Hô hấp nóng bỏng, đôi môi bị liếm cắn một cách nhẹ nhàng khiến cho đầu óc của Tần Khả hỗn loạn, bên tai lại nghe thấy Hoắc Tuấn nói như vậy.
Cô theo bản năng "Hả?" một tiếng.
Đáp lại chỉ có tiếng cười càng thêm trầm khàn. "Anh vốn còn tưởng rằng, em rất thông minh... Dẫu sao thì khi đó, chỉ có em biết, nên tránh xa anh ra... Bây giờ nhìn lại, là anh sai rồi."
Theo tiếng, Hoắc Tuấn cuối cùng cũng chậm rãi ngồi dậy, nắm chặt lấy cổ tay của cô gái nhỏ, sau đó lật lại, đè cô trên ghế sô pha.
Anh chống người, từ trên cao nhìn xuống cô.
Đột nhiên bị đổi vị trí cô gái nhỏ vẫn còn ngơ ngác: "... Hoắc Tuấn?"
Thiếu niên không nói chuyện.
Anh cúi người xuống, dùng sức hôn lên môi cô, như đang phát tiết cảm xúc tàn bạo nào đó —— Sau đó thì cũng dần bình tĩnh lại.
Anh chán nản vùi xuống cổ của cô gái nhỏ, ngửi mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ tóc của cô, cười khổ một tiếng.
"Hình như anh hoàn toàn điên rồi, Tần Tần..."
Cô gái nhỏ im lặng thừa nhận.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng cầm tay anh, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau.
"Vậy em giúp anh, được chứ."
Tần Khả vốn cho rằng, chính mình mới là người bài xích chuyện trở về nhà cũ Hoắc gia nhất, nhưng điều mà cô không nghĩ tới chính là —— Từ sau khi trở về từ nhà cũ Hoắc gia, người trở nên kì kì lạ lạ lại không phải cô, mà là Hoắc Tuấn.
Chẳng qua lúc này đã sắp tới cuối học kỳ của lớp mười một, chương trình học trong trường lại nhiều, bọn học sinh còn hận không thể rút bớt thời gian để nghỉ lấy hơi, hơn nữa việc được cử đi học ngoại trừ đưa thành tích thi đua, thì còn phải nộp các loại tài liệu khác để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, Tần Khả vội đến sứt đầu mẻ trán, thật sự không thể rút được chút thời gian để quan tâm Hoắc Tuấn.
Cứ chật vật bận rộn như vậy, cuối cùng cũng kết thúc vào cuối tháng trước khi hôn lễ của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An diễn ra —— Còn có một nguyên nhân, chính là danh sách cử đi học cũng đã có kết quả, tên của Tần Khả cùng với vài học sinh lớp mười hai được in trên bảng vàng, được khen ngợi trước toàn trường.
Là học sinh lớp mười một duy nhất, Tần Khả được chủ nhiệm lớp tạm thời sắp xếp cho một sự động viên —— "Thoát ly khổ hải" xuất sắc tốt nghiệp trước thời hạn, cùng chia sẻ kinh nghiệm học tập cho các bạn học sắp bước chân vào lớp mười hai.
Tần Khả đành phải đáp ứng.
Chẳng qua có một điều kiện "Trao đổi", sau khi kết thúc việc chia sẻ, cô muốn xin được rời khỏi trường sớm.
Bây giờ Tần Khả đã xem như là tốt nghiệp cao trung, chủ nhiệm lớp tự nhiên sẽ không ràng buộc cô điều gì, cho nên lập tức đồng ý.
Sau khi kết thúc việc chia sẻ Tần Khả liền rời khỏi trường học —— Gọi xe trở về biệt thự.
Cô muốn đem kinh hỉ này nói cho Hoắc Tuấn đầu tiên.
Cùng nhau đi học ở Đại học A gì đó...
Hoắc Tuấn hình như đã nhớ thương rất lâu rồi.
Nhưng mà làm Tần Khả bất ngờ chính là, lần này ngoài cửa biệt thự, cô lại gặp được một người không nghĩ tới là sẽ gặp phải ——
Vừa từ trên xe bước xuống, Tần Khả liền thấy người phụ nữ đang được người giúp việc đưa đến cửa chính biệt thự, cô giật mình đứng tại chỗ.
Đối phương dường như cũng bất ngờ, chỉ là rất nhanh liền cười một tiếng.
"Chào em, lại gặp mặt, Tần tiểu thư."
Tần Khả vội vàng hoàn hồn, gật đầu, "...Chào chị."
Người phụ nữ hơi dừng lại, cười hỏi: "Em còn nhớ tôi là ai chứ?"
"Đương nhiên." Tần Khả chần chờ, "Lần trước ở Kiền thành, chúng ta đã gặp qua. Chị là bác sĩ tâm lý của Hoắc... Hoắc Trọng Lâu, đúng không?"
Đối phương vui vẻ gật đầu, mái tóc dài mềm mại màu nâu cũng khẽ lắc lư theo động tác của cô nàng.
"Rất vui vì Tần tiểu thư còn nhớ. Nhưng mà em nói sai một chút rồi —— Tôi là bác sĩ tâm lý của Hoắc gia, không phải bác sĩ tâm lý của thiếu gia Trọng Lâu."
Tần Khả sửng sốt.
Cô rất thông minh cũng nhạy cảm, cho nên gần như đã hiểu được hàm ý trong lời nói của đối phương —— Người phụ nữ trước mặt cô đang phủi sạch quan hệ với Hoắc Trọng Lâu.
Điều này khác với lần gặp mặt trước đó rất lớn.
Mà vị bác sĩ tâm lý dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhoẻn miệng cười.
"Lần trước đã khiến Tần Khả tiểu thư hiểu lầm, tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng tôi đã đồng ý với thiếu gia Trọng Lâu, không thể chủ động tiết lộ thân phận của tôi —— Cho nên chỉ có thể khiến em hỏi cậu ấy."
Tần Khả thấy bất ngờ hỏi: "Vì sao chị lại làm như vậy?"
"Rất đơn giản, bởi vì tôi là bác sĩ tâm lý —— Tôi chỉ làm chuyện có ích cho bệnh tình của người bệnh."
"Ý chị là..."
"Nếu thiếu gia Trọng Lâu có thể bày tỏ tất cả với tiểu thư Tần Khả, vậy thì nó nhất định có trợ giúp cho bệnh tình của cậu ấy —— Chẳng qua dường như thiếu gia Trọng Lâu quá để ý cái nhìn của tiểu thư Tần Khả với cậu ấy, cho nên cũng không nguyện ý muốn chữa trị theo phương diện này."
Bác sĩ tâm lý dừng lại, mỉm cười như vừa gãi đúng chỗ ngứa.
"Cho nên tôi chỉ là trong phạm vi chức trách, không trái với đạo đức nghề nghiệp, nhất định phải khai thông với những người xung quanh có quan hệ thân thiết với bệnh nhân, tới giúp đỡ làm giảm bớt bệnh tình của bệnh nhân."
"......"
Tần Khả im lặng mấy giây, nói thẳng: "Nếu tình huống của anh ấy thật sự có thể giảm bớt, vậy hình như chị cũng đâu cần xuất hiện ở chỗ này đâu nhỉ?"
Nhắc tới việc này, người phụ nữ cũng có chút bất đắc dĩ.
"Dựa theo ghi chép những đợt tôi tới trị liệu, quả thật bệnh tình của thiếu gia Trọng Lâu đã khá hơn, chỉ là thời gian gần đây, hình như có xuất hiện nhân tố gì đó, kích thích bệnh tình của cậu ấy..."
"Nhân tố gì?"
Lúc này đây, Tần Khả không chờ đối phương nói xong, đã gấp gáp hỏi ra khỏi miệng.
Đối với trạng thái thay đổi của Hoắc Tuấn cô cũng cảm nhận được, cho nên lúc này nghe đối phương nói như thế, thì trước tiên chính là muốn hiểu được.
"Thật tiếc." Nhưng người phụ nữ cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, "Trước mắt tôi còn chưa xác định được nguyên nhân, chỉ có thể thông qua một số cơ sở trị liệu, giúp thiếu gia Trọng Lâu giảm bớt trạng thái lo âu."
Tần Khả: "Vậy trị liệu có hiệu quả không?"
"..."
Bác sĩ tâm lý không trả lời, không nói gì nhìn Tần Khả.
Hiển nhiên có hiệu quả hay không, vẫn là phải tiếp tục quan sát tâm lý của Hoắc Tuấn vào lần sau.
Tần Khả khẽ hít một hơi, kiềm chế tâm tình nóng nảy của mình. Sau đó cô khẽ gật đầu với đối phương.
"Vất vả rồi. Nếu có yêu cầu gì thì cứ thông báo cho tôi, tôi sẽ tích cực phối hợp trị liệu với anh ấy."
"..."
Ánh mắt của bác sĩ tâm lý có chút tế nhị nhìn Tần Khả một lát, mới thần bí mà nở nụ cười: "Được. Nhưng tôi không vất vả, có khả năng tiểu thư Tần Khả mới là người vất vả nhất."
"?"
Không đợi Tần Khả hỏi, đối phương lại giống như lần trước, mỉm cười gật đầu với Tần Khả, rồi xoay người lên xe rời đi.
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe màu đen rời đi đến khi không còn nhìn thấy bóng, Tần Khả đứng tại chỗ một lúc lâu, trong tiếng gọi của người giúp việc mới lấy lại được tinh thần.
Ánh mắt của cô phức tạp ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai biệt thự, sau đó liền nhấc chân đi vào.
......
Trong biệt thự.
Lúc Tần Khả đi đến lầu hai vào trong phòng Hoắc Tuấn, cũng không thấy bất ngờ khi bức màn dày nặng kéo lại che đi toàn bộ ánh sáng.
Chỉ là lần này không giống với lần trước, ngay cả một ngọn đèn mờ nhạt của cây đèn dưới đất cũng không mở.
Vừa từ trên hành lang tràn ngập ánh nắng mặt trời lại bước vào nơi chìm trong bóng tối này, đôi mắt của Tần Khả tự nhiên không thể thích ứng được, duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ có thể dựa vào cảm giác quen thuộc với căn phòng này mà sờ soạng.
Cô nhớ rõ, bên này là sô pha và bàn trà, bên kia là bàn sách, còn có...
Tay Tần Khả đang duỗi trong bóng tối thì đột nhiên có một cánh tay khác nắm lấy.
Trong bóng tối không thể thấy được gì khiến cô hét lên một tiếng theo bản năng, sau đó trọng tâm thân thể bị truyền tới một lực kéo, cơ thể mất thăng bằng liền ngã về phía trước.
"Bịch" Một tiếng.
Tần Khả ngã vào trong lồng ngực nóng bỏng.
Trong bóng tối năm ngón tay mảnh khảnh của cô, trước đó là theo bản năng mở ra đề sờ soạng đồ vật —— Cho nên lúc này cả bàn tay dán sát lên trên "Đồ vật".
Chờ đến khi nhiệt độ da thịt chạm vào nhau truyền lên tới đại não, trung khu thần kinh lập tức phản ứng đầu tiên nói cho cô biết cô đang sờ cái gì, trong nháy mắt mặt của Tần Khả nóng lên.
"Anh... Sao anh không mặc áo?"
Trước đó bị cô té lên trên người thiếu niên cũng không nói một câu nào lúc này nghe cô nói vậy thì cười một tiếng.
"Đột ngột chạy vào là em mà? Anh đang ở trong phòng ngủ của mình, thì tại sao phải mặc áo?"
"..."
"Hơn nữa em chắc chắn, anh chỉ không mặc áo?"
"......"
Trong lời trêu chọc của đối phương Tần Khả gần như muốn tự bốc cháy tại chỗ.
Cô cắn cắn môi dưới, nén giận chuẩn bị bò dậy —— Chỉ là bên dưới là thân thể của người này làm cô không có chỗ để đặt tay làm chỗ chống, ở trong bóng tối vất vả sờ soạng sắp sờ đến được thành sô pha, nào biết người phía dưới lại chậm rãi bắt được cổ tay lôi trở lại, một lần nữa ấn lên trên người mình.
"Sờ chỗ nào vậy? Trật rồi."
"......!"
Cô gái nhỏ thẹn thùng đến đầu ngón tay cũng cong lại. "Anh, anh để em đi xuống trước..."
"Không được. Tự em nhào lên, nói một chút rồi lại đi xuống, em coi cơ thể anh thành cái gì hả?"
"——!"
Nếu không phải ở trong bóng tối, Tần Khả hoài nghi giờ phút này trên mặt mình đã đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
Người này... Người này sao có thể không biết xấu hổ mà nói như thế chứ?
Bác sĩ tâm lý...
Cô thấy lo lắng của mình cũng vô dụng, người này quả thật cần bác sĩ tâm lý, nhưng rõ ràng nên trị chính là bệnh khác mới đúng?
Dường như cảm giác được cô gái nhỏ đã thẹn quá thành giận, rốt cuộc Hoắc Tuấn cũng có chừng mực, không đè tay cô gái nhỏ lên trên lồng ngực trần trụi của mình nữa.
Anh quậy đủ cũng trêu đủ rồi, thu tay lại, đầu gác lên tay, duy trì tư thế ngước nhìn cô gái nhỏ đang ghé trên người mình.
——
Không sai, là nhìn.
Khác với Tần Khả, khả năng nhìn trong bóng tối của Hoắc Tuấn rất tốt.
Hơn nữa từ nhỏ anh đã không thích ánh sáng, lúc nào trong phòng mình cũng tối tăm, rồi cũng dần hình thành thói quen nhìn trong bóng tối, nên lúc này dù trong phòng có tối đen, thì cũng không thể tạo thành khó khăn gì cho Hoắc Tuấn.
Vì thế, từ lúc cô gái nhỏ bắt đầu bước vào phòng, anh vẫn luôn nghiêm túc nhìn cô giống như bây giờ.
Vốn dĩ bởi vì bác sĩ tâm lý đã đề nghị, anh phải tạm thời kiềm chế khát vọng của mình nên không thể làm gì cô gái nhỏ cả.
Chỉ là ngay thời điểm nhìn Tần Khả ở trong bóng tối bất lực sờ soạng lung tung, lại suýt chút nữa là bỏ qua mình, Hoắc Tuấn vẫn là nhịn không được mà ra tay.
Vào lúc ôm người vào trong ngực anh vẫn nhịn không được mà thầm thở dài
Quả nhiên.
Kiềm chế cùng khắc chế gì đó, với anh mà nói đều quá dày vò.
So với việc không có gì, thì để anh ôm Tần Khả chân thực mà anh vẫn luôn tâm niệm vào trong ngực, càng làm anh thấy thỏa mãn hơn nhiều.
Chỉ là...
Hoắc Tuấn vừa nghĩ tới điều gì đó thì nhíu mày lại, đột nhiên nghe thấy bên tai, cô gái nhỏ vất vả lắm mới chống được chỗ tựa lưng ở ghế sô pha mà ngồi dậy nhỏ giọng nói một câu:
"Em vừa mới nhìn thấy bác sĩ tâm lý."
"Ừ."
Tính toán dựa theo thời gian Tần Khả trở về, thì Hoắc Tuấn cũng không bất ngờ với kết quả này. Anh cũng biết, Tần Khả nhất định có lời muốn nói.
Hoắc Tuấn không nói lời nào, trong bóng tối ở nơi mà cô gái nhỏ nhìn không tới, anh gần như tham lam nhìn gương mặt nhỏ xinh kia, nhìn cô do dự khẽ nhíu mày, dường như đang rối rắm phải nói thế nào mới không làm anh bị tổn thương.
Nhìn bộ dạng rối rắm đó, làm trong lòng Hoắc Tuấn ngứa ngày như có hàng loạt con kiến bò bên trong, hận không thể lôi người qua đây, chẳng qua lúc này lại muốn áp người xuống phía dưới, đè nặng cô mà hôn một lúc, hôn đến khi cô nức nở xin tha mới thôi...
Ánh mắt của Hoắc Tuấn càng ngày càng trầm, đến lúc mấu chốt, những ý tưởng nguy hiểm đều bị chính anh dập tắt kịp thời.
Anh mất tự nhiên mà dời mắt đi, trong cổ họng buồn bực ho nhẹ một tiếng.
Mà vẫn luôn rối rắm không biết nên mở miệng thế nào Tần Khả đối với tất cả những thay đổi này, còn có thoát khỏi "Nguy hiểm" của người kia đều không hề hay biết.
Yên tĩnh hơn mười giây, cuối cùng cô vẫn phải hạ quyết tâm lên tiếng.
"Hoắc Tuấn, anh có thể nói cho em, vì sao đột nhiên lại tìm bác sĩ tâm lý không?"
"..."
Đáp lại cô là bóng tối vô biên và yên lặng.
Tần Khả bất an nắm chặt đầu ngón tay, "Nếu anh không muốn nói cũng không sao... Nhưng nếu anh không ngại, em muốn nghe anh nói ra. Bởi vì em hy vọng em có thể giúp được anh, chứ không phải chỉ ở bên cạnh nhìn, cái gì cũng không thể làm."
Như vậy sẽ khiến cô rất lo lắng.
Giống như bản thân đang tận mắt thấy người nọ đi bên vách đá chênh vênh, lo lắng nhưng lại không có cách để vươn tay kéo anh trở về.
Bởi vì tính cách của mình mà Tần Khả rất hiếm khi đem lời nói thân mật như vậy nói ra khỏi miệng không chút do dự.
Nhưng cô không biết chính là, giờ khắc này trong bóng tối, mọi cảm xúc của bản thân đều viết hết lên mặt —— Điều này cũng làm cho Hoắc Tuấn vốn không định nói cuối cùng lại thay đổi chủ ý.
Vì thế, trong phòng yên tĩnh hồi lâu, thời điểm trong ánh mắt Tần Khả trở nên ảm đạm gần như muốn từ bỏ, thì cô thấy bên tai có một giọng nói khàn khàn.
"... Ảo giác."
"?" Tần Khả ngẩn ra, cuống quít liếc nhìn trong bóng tối, thử thăm dò như cũ nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy được hình dáng của thiếu niên, "Gì cơ?"
Sau đó cô nghe thấy thiếu niên khẽ thở dài một hơi, tựa như cười lại tựa như than thở.
"Anh bắt đầu có ảo giác, Tần Tần."
"...!"
Trong lòng Tần Khả chợt căng thẳng.
Trong chớp nhoáng trái tim cô đau đớn khiến cho sắc mặt trắng bệch.
Nếu thật là ảo giác...
Vậy bất kể là bệnh tinh thần hay bệnh tâm lý, đều có thể nói rõ đã phát triển đến một mức độ nghiêm trọng, thậm chí phải cần đến thuốc hoặc dụng cụ trị liệu...
Tần Khả vô thức cắn môi, đầu ngón tay cũng véo vào lòng bàn tay, ánh mắt hoảng loạn miên man suy nghĩ, mà chính mình lại không cảm thấy đau chút nào.
Trong bóng tối, thiếu niên vẫn luôn duy trì tư thế gối lên cánh tay không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.
Cứ vậy mà nhìn vài giây, thiếu niên rủ mắt xuống.
Khóe miệng anh khẽ cong lên.
Nhưng lúc này lại khác với trước kia, lúc này đây, nếu ánh đèn sáng lên, Tần Khả sẽ nhìn thấy trên khuôn mặt thiếu niên là nụ cười khổ sở chưa bao giờ xuất hiện.
——
Anh vốn tưởng rằng, khi cô nghe thấy mình nói ra chân tướng dọa người như vậy, phản ứng đầu tiên hẳn là muốn chạy trốn.
Dù sao thì từ khi bắt đầu, cô chính là bị anh nửa ép nửa uy hiếp mà tiếp xúc, không tránh khỏi cùng anh... Cho nên anh cho rằng, khi nghe được bệnh tình của mình đã phát triển đến tình trạng này, hẳn là cô chỉ muốn trốn anh thật xa.
Nhưng mà không có.
Trong nháy mắt, trên mặt của cô gái nhỏ chỉ có khổ sở, lo lắng, thống khổ... Các loại cảm xúc phức tạp hòa chung một chỗ, chỉ không có sợ hãi và hời hợt mà Hoắc Tuấn cho rằng sẽ có.
Lúc không nên chạy thì lại chạy loạn, khiến anh phải nhào lên; thời điểm nên chạy, thì ngược lại...
"Hoắc Tuấn, em giúp anh trị liệu —— Nhất định sẽ tốt!"
Anh thấy cô gái nhỏ dùng sức nắm chặt tay, cánh môi cắn chặt, dường như đến bản thân mình còn không tin nhưng vẫn dốc hết sức lực mà trấn an anh.
"..."
Hoắc Tuấn khẽ cười một tiếng.
Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, lại lần nữa vươn tay ra, trong bóng tối vừa sờ đến sô pha mà ngồi dậy cô gái nhỏ lại bị anh kéo xuống.
Lúc này thật ra cô có phòng bị, nhưng chỉ trong một giây đầu tiên bị anh cầm lấy tay thì hơi cứng lại, sau đó liền mặc kệ để anh kéo đến trước người.
Lúc này đây khoảng cách càng gần hơn.
Hô hấp nóng rực gần trong gang tấc.
Ngón tay anh vươn ra, khẽ nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, để cho cô không chà đạp cánh môi của mình nữa.
Sau đó thay thế hô hấp của cô, anh ngẩng đầu hôn lên trên đó.
"Tần Tần, là anh sai rồi."
Hô hấp nóng bỏng, đôi môi bị liếm cắn một cách nhẹ nhàng khiến cho đầu óc của Tần Khả hỗn loạn, bên tai lại nghe thấy Hoắc Tuấn nói như vậy.
Cô theo bản năng "Hả?" một tiếng.
Đáp lại chỉ có tiếng cười càng thêm trầm khàn. "Anh vốn còn tưởng rằng, em rất thông minh... Dẫu sao thì khi đó, chỉ có em biết, nên tránh xa anh ra... Bây giờ nhìn lại, là anh sai rồi."
Theo tiếng, Hoắc Tuấn cuối cùng cũng chậm rãi ngồi dậy, nắm chặt lấy cổ tay của cô gái nhỏ, sau đó lật lại, đè cô trên ghế sô pha.
Anh chống người, từ trên cao nhìn xuống cô.
Đột nhiên bị đổi vị trí cô gái nhỏ vẫn còn ngơ ngác: "... Hoắc Tuấn?"
Thiếu niên không nói chuyện.
Anh cúi người xuống, dùng sức hôn lên môi cô, như đang phát tiết cảm xúc tàn bạo nào đó —— Sau đó thì cũng dần bình tĩnh lại.
Anh chán nản vùi xuống cổ của cô gái nhỏ, ngửi mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ tóc của cô, cười khổ một tiếng.
"Hình như anh hoàn toàn điên rồi, Tần Tần..."
Cô gái nhỏ im lặng thừa nhận.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng cầm tay anh, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau.
"Vậy em giúp anh, được chứ."
Danh sách chương