Edit: Phưn Phưn
Đột nhiên có một giọng nói vô cùng lạnh lùng chen vào giữa ba người, làm cho cánh tay đang nâng trên không trung của Ân Truyền Phương đột ngột dừng tại chỗ.
Theo bản năng bà ta ngẩng đầu lên, đưa tầm mắt ra phía sau lưng Tần Khả ——
Vừa lên tiếng là một thiếu niên thoạt nhìn mới mười tám mười chín tuổi, mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài, lúc này khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo bạnh thành một đường cong sắc bén. Không biết từ khi nào mà tay anh rủ bên người đã nắm chặt thành quyền, mạch máu màu xanh nhạt nổi lên trên làn da trắng nõn của cánh tay thon dài.
Cặp mắt đen nhánh âm tràn tàn bạo như bão sắp kéo tới.
"Cậu là..."
Không đợi Ân Truyền Phương hỏi ra thân phận của đối phương, thì thiếu niên đã đi tới bên cạnh bàn.
Bỗng nhiên anh đưa tay, nắm lấy cổ tay Ân Truyền Phương đang kéo cổ áo của Tần Khả. Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, năm ngón tay dùng sức nắm chặt.
Gần như là cùng lúc, Ân Truyền Phương sợ hãi hét lên một tiếng "A" thất thanh.
——
Trên cổ tay truyền đến một sức lực làm cho bà ta cảm thấy đối phương dường như muốn bóp tay bà ta đến tàn phế!
Bởi vì cảm giác sợ hãi và áp bức mà thiếu niên này mang tới, hơn nữa cổ tay đau đến mức thống khổ, khiến Ân Truyền Phương không thèm suy nghĩ đã hét lên đầy điên loạn:
"Mày buông tao ra... Mày muốn làm gì! Tao, tao phải báo cảnh sát ——!"
Hiển nhiên Ân Truyền Phương đã bị ánh mắt cùng với nét mặt của thiếu niên này dọa cho sợ hãi, nên cứ thế mà kêu to lên như người bệnh thần kinh.
Động tĩnh này càng dẫn tới sự chú ý của các vị khách bàn khác, có không ít người thấy phản cảm với người phụ nữ trung niên vẫn luôn kêu la om sòm khi vừa xuất hiện.
"Hoắc..."
Tần Khả thấp giọng, vừa định gọi tên đối phương, nhưng nhớ lại bây giờ đang ở Tứ Cửu thành, ai biết có thể hay không vừa vặn gặp phải người biết được một số tình huống của Hoắc gia?
Vì thế Tần Khả vẫn không gọi hết tên Hoắc Tuấn ra. Nhưng vẫn ra hiệu khuyên anh thu liễm lại.
Hoắc Tuấn hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng anh cũng buông tay, hất cổ tay của Ân Truyền Phương qua một bên.
Ân Truyền Phương che cổ tay té xuống ghế ngồi, vừa tức vừa hận lại vừa sợ hãi, nhưng bà ta cũng đã không dám đối mặt với thiếu niên đứng bên cạnh bàn, bà ta quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Ông cứ nhìn cậu ta coi thường tôi vậy hả!"
Bị chỉ trích Tần Hán Nghị lúc này mới lấy lại được tinh thần.
Vừa rồi sự việc phát sinh quá nhanh, thời điểm ông ta còn đang suy nghĩ thiếu niên đột nhiên chen vào có quan hệ gì với Tần Khả, thì đối phương đã cho Ân Truyền Phương một cái ra oai phủ đầu.
Tần Hán Nghị phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống.
Ông ta đứng lên ——
"Cậu là ai? Đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, không cần người ngoài nhúng tay."
"Nhà các người? Ông với ai là một nhà?"
Hoắc Tuấn vừa nghe lời này, nhiệt độ trong mắt hạ xuống âm độ.
Anh ngước mắt, tầm mắt quét ngang qua, sắc bén giống như lưỡi dao, quét đến nỗi Tần Hán Nghị cảm thấy mặt mình đau rát.
—— Cho tới bây giờ ông ta còn chưa bị hậu bối nào đối xử như vậy.
Mà càng làm cho Tần Hán Nghị khó chịu chính là, dù cho có đứng lên thì ông ta vẫn thấp hơn thiếu niên trước mặt đến nửa cái đầu, mà đường cong cơ bắp trên cánh tay đang siết chặt của thiếu niên, càng khiến Tần Hán Nghị không chút nào tin tưởng vào giá trị uy hiếp của mình.
Tầm mắt của Tần Hán Nghị nhanh chóng dời đi, ánh mắt bắt nạt kẻ yếu chuyển đến Tần Khả đứng đối diện.
"Tần Khả, đây là bạn của con? Con cứ như vậy nhìn bạn của con đối xử với cha..." Rốt cuộc loại thời điểm này Tần Hán Nghị vẫn không thể không biết xấu hổ mà nói ra hai chữ cha mẹ, ông ta dừng một chút mới sửa miệng, "Con cứ đứng đó nhìn cậu ta động thủ với trưởng bối của con??"
Tần Khả thầm cười nhạo.
Đã đến lúc này rồi, hai vợ chồng bọn họ vẫn còn nghĩ cô là Tần Khả mềm yếu có thể bị lời nói của bọn họ gây khó dễ ư?
Tần Khả cũng không vội lên tiếng.
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, vòng qua bàn cùng với Hoắc Tuấn đứng bên cạnh, đi thẳng đến trước mặt Tần Hán Nghị mới dừng lại.
Nhìn người từng lớn lên trong trí nhớ của mình, vốn tưởng rằng đây là cô gái nhỏ mình không thể quen thuộc hơn lại đi đến trước mặt mình với khuôn mặt lạnh nhạt, thế nhưng Tần Hán Nghị chỉ cảm thấy ánh mắt đó khiến cho mình thấy xa lạ lại chột dạ.
Trước khi Tần Khả dừng trước mặt ông ta, ông ta lại theo bản năng lùi lại một bước.
Mà cô gái nhỏ đứng trước mặt ông ta đã lên tiếng:
"Anh ấy là bạn của tôi, nhưng các người không phải trưởng bối của tôi —— các người không xứng."
"Con ——!"
"Hơn nữa, người động thủ trước..." Ánh mắt của Tần Khả đảo qua, dừng ở trên mặt Ân Truyền Phương, cô cười lạnh, "Không phải là các người sao? Thế nào, chỉ có các người mới được tùy ý làm bậy, đến chúng tôi thì lại là coi thường? —— Chú dì à, mặt mũi vô sỉ này của các người, mười mấy năm nay thật đúng là giống nhau như đúc, hoàn toàn không có bất kì thay đổi nào."
Tần Hán Nghị nghe vậy thì giận dữ, trên mặt lúc trắng lúc đỏ.
"Tần Khả! Mày chú ý cách nói chuyện của mày!"
Tần Khả phản kích không chút do dự.
"Các người đều không quan tâm chuyện mấy năm nay mình làm, vậy tại sao tôi phải để ý? Nói mấy câu mà thôi, dựa theo mặt mũi hai người mấy năm nay ngầm chiếm lấy tài sản của cha mẹ tôi để lại, chẳng lẽ chỉ mấy câu này đã làm các người cảm thấy xấu hổ, mặt mũi bị mất sạch? Tôi thấy chú đã quá xem nhẹ da mặt của mình rồi!"
"......!"
Ngoại trừ một năm trước hai bên ồn ào nháo ra mâu thuẫn, trước khi Tần Khả rời nhà chuyển ra bên ngoài, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương khi nào thì gặp qua bộ dạng Tần Khả ăn nói sắc bén như này?
Hai người đều bị Tần Khả mắng ngốc tại chỗ, mấy giây sau mới lấy lại tài văn chương bại hoại của mình.
Ân Truyền Phương che cổ tay nhảy dựng lên muốn phản bác, thì bị Tần Hán Nghị kéo lại. Sắc mặt ông ta âm trầm dùng ánh mắt nhắc nhở Ân Truyền Phương —— Quán cà phê này càng ngày càng nhiều người đã bắt đầu chú ý tới bọn họ.
Dù sao nơi này là Tứ Cửu thành, không phải nơi bọn họ sinh sống, nhưng nếu sự việc đã làm lớn đến vậy rồi, thế thì bọn họ biết rất rõ ai mới là người nên chịu đựng.
"Có người này ở đây, cho dù chúng ta muốn cưỡng ép đưa Tần Khả về thì thật sự là không có khả năng..." Tần Hán Nghị hạ giọng đến mức thấp nhất, nhắc nhở Ân Truyền Phương, "Chúng ta đi về trước... Về rồi bàn bạc kỹ hơn."
Ân Truyền Phương vô cùng tức giận, từ kẽ răng nặn ra vài từ: "Cứ thế mà buông tha nó?"
"Chứ còn gì nữa." Ngay trước mặt nhiều người bị hai hậu bối chèn ép tới mức không dám ngẩng đầu, Tần Hán Nghị đương nhiên cũng rất tức giận, lúc này thấy vợ mình còn không chịu nghe lời, ông ta càng tức, hung hăng trừng đối phương.
"..."
Ân Truyền Phương dù không cam lòng, thì lúc này cũng chỉ có thể buông tha.
Hai người vừa chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, thì nghe thấy Tần Khả đột nhiên lên tiếng.
"Các người còn nhớ rõ lời tôi nói chứ?"
"..."
Thân người của Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị cứng lại. Vẻ mặt của Tần Hán Nghị không mấy tốt đẹp nheo mắt lại, quay đầu nhìn cô. "Mày nói cái gì?"
Ánh mắt Tần Khả lạnh nhạt.
"Tôi vừa nói rồi, bây giờ là lần cuối cùng —— Từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi. Các người cũng đừng hòng nhớ thương phần tài sản cha mẹ tôi để lại cho tôi sau khi thành niên, bằng không..."
Tần Khả bỗng cười khẽ một tiếng, mặt mày lại lạnh băng.
"Mấy năm nay, ông Tần Hán Nghị, bà Ân Truyền Phương, còn có con gái của các người Tần Yên, chi phí các người ăn mặc, các người ăn ở, đi lại... Trong đó lấy ra từ di sản của cha mẹ tôi bao nhiêu, các người vẫn còn nhớ rõ chứ?"
Ân Truyền Phương: "Mày—— Mày bớt nói hươu nói vượn! Ngậm máu phun người!"
"Có phải tôi ngậm máu phun người hay không, thì luật sư công chứng tài sản sẽ rõ."
Tần Khả không dao động, lạnh lùng cười.
"Nhớ kỹ lời tôi nói. Chỉ cần các người lại xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần —— Vậy thì trong thời gian qua Tần gia các người chiếm bao nhiêu, tôi đều sẽ làm cho các người trả lại toàn bộ, không tin thì thử xem."
Ân Truyền Phương gần như là giận điên lên, thậm chí cũng quên mất thiếu niên đứng phía sau Tần Khả. Bà ta giương nanh múa vuốt xông về phía trước, đột nhiên bị Tần Hán Nghị kéo trở về.
"Đừng làm tôi mất mặt!"
Tần Hán Nghị khẽ quát một tiếng, ngay sau đó quay đầu, nhìn Tần Khả. Ông ta dữ dằn cười khinh miệt một tiếng.
"Chỉ bằng mày? Chính mày còn chưa thành niên —— Quyền nuôi nấng vẫn ở chỗ bọn tao, việc này mày đã quên rồi sao? Tao và dì của mày sẽ không so đo với một đứa nhóc, nếu mày thật sự làm ra chuyện đó, mày có tin tao lập tức dùng quyền nuôi nấng ——"
"Ông có thể làm gì?"
Một giọng nói hờ hững ngắt ngang lời Tần Hán Nghị.
"..." Ánh mắt của Tần Hán Nghị cố kỵ ngẩng đầu, nhìn phía sau Tần Khả —— Sở dĩ vừa rồi ông ta vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng, chính là bởi vì có điều cố kỵ.
Đương nhiên không phải là Tần Khả —— Cha mẹ Tần Khả để lại cái gì, ông ta biết rất rõ, đứa nhóc này còn chưa được mười tám tuổi, đến cả quyền nuôi nấng vẫn còn nằm gọn trong tay vợ chồng bọn họ, nên căn bản trong mắt ông ta cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì.
Ít nhất bây giờ còn không có.
Nhưng đối với thiếu niên đứng phía sau cô gái nhỏ, người xa lạ vừa xuất hiện đã chèn ép khí thế của họ —— Ông ta có một loại trực giác cố kỵ.
Tần Hán Nghị mơ hồ cảm thấy Tần Khả có thể đến Tứ Cửu thành, có thể yên yên ổn ổn đặt chân, đi học, sinh sống ở đô thị phồn hoa này... Bên trong tất nhiên có một phần trợ lực từ người khác.
Mà nhìn lúc này, người khác đó rất có thể chính là thiếu niên vừa chạy tới.
Cho nên Tần Hán Nghị không thể không cố kỵ.
"Các người nghĩ nơi này giống như Kiền thành, là nơi các người có thể tùy tiện uy hiếp, giương oai?"
Sau khi bị cô gái nhỏ ngăn cản thiếu niên liền trở nên yên lặng, lúc này lại một lần nữa lên tiếng, Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn Tần Hán Nghị, ánh mắt lạnh lẽo.
Khóe môi mỏng khẽ cong lên, nụ cười mang theo cảm xúc kiêu ngạo lại lạnh nhạt.
"Lúc em ấy chán ghét không muốn so đo với các người, thì các người nên cảm kích mà biết điều cút xa một chút. Cứ một hai phải ở đây làm em ấy ghê tởm làm gì?"
"......"
Trước sắc mặt khó coi của cặp vợ chồng, Hoắc Tuấn lạnh lùng cười nhạt.
Thậm chí anh lười phải liếc mắt nhìn hai người một cái, tầm mắt dừng lại —— Cửa cầu thang lầu hai có ba người đàn ông mặc tây trang gọn gàng.
Ánh mắt của ba người nhanh chóng đảo qua khu vực lầu hai, rồi lại đưa ánh mắt trở lại trên người Hoắc Tuấn. Sau đó ba người nhanh chóng bước lại đây, cách Hoắc Tuấn hai mét thì dừng lại.
"Trọng Lâu thiếu gia."
"Lấy được tài liệu?" Hoắc Tuấn hỏi.
"Vâng. Trên đường chúng tôi đã nghiên cứu qua."
"Được, chính là bọn họ." Tầm mắt của Hoắc Tuấn trở lại trên hai vợ chồng đang dần thay đổi sắc mặt, khóe miệng anh cong lên, ý cười lạnh lẽo, "Nếu đã xem qua tài liệu, vậy thì các người cũng đã biết rõ tình huống —— nên làm như thế nào, là việc của các người, không cần tôi nhúng tay chứ?"
"Xin ngài yên tâm."
"......!"
Hoắc Tuấn yên tâm, nhưng trái tim của hai vợ chồng Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương lại muốn nhảy ra từ cổ họng —— Đột nhiên bọn họ hoài nghi hôm nay mình đã đến nhầm chỗ. Đối với bọn họ Tứ Cửu thành rất có thể là đầm rồng hang hổ, có chuyện đã được lập mưu từ lâu nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì cả —— Mà hôm nay, vậy mà chính bọn họ lại chủ động nhảy vào.
Sắc mặt Tần Hán Nghị tái xanh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Mấy người... Có ý gì!? Thế nào, muốn dùng sức mạnh áp chế bọn tôi? Đây chính là vi phạm pháp luật, cho dù các người có quyền thế, cũng đừng nghĩ ——"
"Đừng nghĩ nhiều như thế."
Hoắc Tuấn cười lạnh.
Anh híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tần Hán Nghị, "Tài liệu mà thôi, chỉ là tôi quan tâm Tần Khả, cho nên thuận tay tra xem việc lòng lang dạ sói mà các người làm trong mấy năm nay. Còn bọn họ..."
Hoắc Tuấn quét mắt sang ba người đang đứng cẩn thận bên cạnh, quay trở lại, cười nhạt.
"Chỉ là vài người của bộ phận pháp lý trong công ty của cha tôi thôi, bọn họ sẽ nói chuyện thật tốt với các người, về quyền nuôi nấng mà các người nói, còn có phần tài sản mà các người ngầm chiếm nhưng không chịu thừa nhận."
"Cậu... Mấy người không thể như vậy —— Ai muốn nói chuyện với mấy người chứ!"
Cuối cùng, Tần Hán Nghị cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa, ông ta tránh cái vỗ nhẹ lên vai mình của Hoắc Tuấn, quay đầu định chạy xuống lầu, lại bị kéo lại bởi giọng nói không nhanh không chậm của Hoắc Tuấn.
"Ông không muốn nói ở đây? Không sao, vậy bọn họ sẽ đưa hai người ra cục cảnh sát hoặc toà án để nói."
Nói xong, Hoắc Tuấn cũng không nhìn hai người đã cứng đờ tại chỗ, nắm chặt tay Tần Khả, xoay người rời đi.
Mãi đến khi rời khỏi quán cà phê được một lúc lâu, Tần Khả mới lấy lại tinh thần.
Cô có hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hiện ra, chỉ quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
"Bắt đầu từ khi nào mà anh... Điều tra chuyện của em?"
"..."
Hoắc Tuấn cũng không trả lời vấn đề này trước tiên. Anh quay đầu, quan sát vẻ mặt của cô gái nhỏ.
Cũng không có tức giận như trong tưởng tượng của anh.
Hoắc Tuấn: "Kiền thành, lúc em dọn đến chung cư cho học sinh —— Em cảm thấy anh có thể hoàn toàn yên tâm mà không đi điều tra?"
"..." Tần Khả cứng họng, lại hỏi tiếp: "Vậy những tài liệu đó thì sao, hẳn là anh cũng không chuẩn bị nó trong một hai ngày đâu nhỉ?"
Hoắc Tuấn hừ lạnh một tiếng.
"Tuy rằng anh biết em không muốn chủ động so đo với bọn họ, nhưng loại tiểu nhân lòng tham không đáy này, không có khả năng buông tha cho lợi ích trước mắt mình nên... Lo trước khỏi hoạ mà thôi."
Tần Khả: "..."
Suy nghĩ vài giây, Tần Khả gật đầu, có chút buồn bã, "Anh nói đúng. Bọn họ sẽ không bỏ qua."
Từ trong lời này nghe ra được cảm xúc của Tần Khả không vui, Hoắc Tuấn hơi nhíu mày. Anh đứng lại, vì thế cũng vô thức kéo lại Tần Khả đang đi về phía trước.
Tần Khả bị anh kéo nên ngẩn ra, khó hiểu quay đầu lại, "Sao vậy anh?"
"..."
Hoắc Tuấn buông lỏng tay đang nắm cô ra, thời điểm nâng lên giữa không trung thì hơi chần chờ, cuối cùng vẫn hạ xuống, động tác xa lạ mà nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
"Anh sẽ thay em giải quyết, không để cho em phiền lòng."
Tần Khả ngơ ngẩn.
Như bị điểm huyệt tại chỗ, cô gái nhỏ hoàn toàn giật mình bất động.
——
Đây là lần đầu tiên, trong lúc cô lơ đãng lộ rõ vẻ yếu ớt, thiếu niên lại trúc trắc mà dịu dàng vỗ về cô.
Giống như một con dã thú hung dữ nâng móng vuốt dày nặng dính đầy máu, cẩn thận thu lại móng tay vô cùng sắc bén, cố gắng khắc chế chính mình nhẹ nhàng vuốt ve "Con mồi nhỏ" ở trước mặt.
Tần Khả quá quen thuộc Hoắc Tuấn hay là nói Hoắc Trọng Lâu.
Nguyên nhân cũng bởi vì chính sự quen thuộc này, cho nên cô càng biết rõ —— Đối với Hoắc Tuấn vì đã trải qua những nhấp nhô kia mà mài giũa ra tính cách cố chấp mà nói, trong từ điển của anh vốn chỉ có chiếm hữu và giành giật, chủ động làm ra hành vi "Vỗ về" như thế... Vậy thì phải khó khăn biết bao nhiêu.
Cái người cố chấp, âm u, không một tia sáng nào có thể chiếu vào một góc trong mình.
Thiếu niên của cô, vì cô, cũng đã bước ra bước đầu tiên hướng về phía cô...
Độ ấm và lực rất nhẹ phảng phất vẫn còn ở trên đỉnh đầu —— Dù cho chủ nhân của nó đã có chút mất tự nhiên mà thu tay về.
Thiếu niên nghiêng mặt đi, trên khuôn mặt trắng trẻo xưa nay chỉ có lạnh lùng cùng với đường cong sắc bén, thế mà lần đầu tiên lại mơ hồ hiện lên chút ửng đỏ.
Hoắc Tuấn thấp giọng ho khan một tiếng, ra vẻ chưa từng phát sinh chuyện gì, xoay người định đi.
Tần Khả đột nhiên hoàn hồn.
Giờ khắc này dù cho cô có bình tĩnh thì cũng không nhịn được mà bật cười ——
"Có phải anh thẹn thùng không, Hoắc Tuấn?"
"Không có."
Âm thanh cứng rắn lạnh nhạt.
Tần Khả không nhịn cười được, bước chân cô nhẹ nhàng đuổi theo, đi đến bên cạnh thiếu niên, nghiêng đầu qua:
"Nhưng em thấy anh đỏ mặt."
"......"
Sườn mặt sắc bén của thiếu niên càng bạnh chặt hơn, ánh mắt nhìn khoảng không trước mặt cũng có chút hung dữ.
Tần Khả cười bất chấp.
"Thì ra anh cũng sẽ đỏ mặt."
Thiếu niên không thể nhịn được nữa cuối cùng cũng dừng lại. Anh quay đầu, hung dữ nhìn cô gái nhỏ một hồi, cuối cùng vẫn là chán nản uy hiếp:
"Em còn nhìn nữa... Anh sẽ hôn em."
Đột nhiên có một giọng nói vô cùng lạnh lùng chen vào giữa ba người, làm cho cánh tay đang nâng trên không trung của Ân Truyền Phương đột ngột dừng tại chỗ.
Theo bản năng bà ta ngẩng đầu lên, đưa tầm mắt ra phía sau lưng Tần Khả ——
Vừa lên tiếng là một thiếu niên thoạt nhìn mới mười tám mười chín tuổi, mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài, lúc này khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo bạnh thành một đường cong sắc bén. Không biết từ khi nào mà tay anh rủ bên người đã nắm chặt thành quyền, mạch máu màu xanh nhạt nổi lên trên làn da trắng nõn của cánh tay thon dài.
Cặp mắt đen nhánh âm tràn tàn bạo như bão sắp kéo tới.
"Cậu là..."
Không đợi Ân Truyền Phương hỏi ra thân phận của đối phương, thì thiếu niên đã đi tới bên cạnh bàn.
Bỗng nhiên anh đưa tay, nắm lấy cổ tay Ân Truyền Phương đang kéo cổ áo của Tần Khả. Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, năm ngón tay dùng sức nắm chặt.
Gần như là cùng lúc, Ân Truyền Phương sợ hãi hét lên một tiếng "A" thất thanh.
——
Trên cổ tay truyền đến một sức lực làm cho bà ta cảm thấy đối phương dường như muốn bóp tay bà ta đến tàn phế!
Bởi vì cảm giác sợ hãi và áp bức mà thiếu niên này mang tới, hơn nữa cổ tay đau đến mức thống khổ, khiến Ân Truyền Phương không thèm suy nghĩ đã hét lên đầy điên loạn:
"Mày buông tao ra... Mày muốn làm gì! Tao, tao phải báo cảnh sát ——!"
Hiển nhiên Ân Truyền Phương đã bị ánh mắt cùng với nét mặt của thiếu niên này dọa cho sợ hãi, nên cứ thế mà kêu to lên như người bệnh thần kinh.
Động tĩnh này càng dẫn tới sự chú ý của các vị khách bàn khác, có không ít người thấy phản cảm với người phụ nữ trung niên vẫn luôn kêu la om sòm khi vừa xuất hiện.
"Hoắc..."
Tần Khả thấp giọng, vừa định gọi tên đối phương, nhưng nhớ lại bây giờ đang ở Tứ Cửu thành, ai biết có thể hay không vừa vặn gặp phải người biết được một số tình huống của Hoắc gia?
Vì thế Tần Khả vẫn không gọi hết tên Hoắc Tuấn ra. Nhưng vẫn ra hiệu khuyên anh thu liễm lại.
Hoắc Tuấn hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng anh cũng buông tay, hất cổ tay của Ân Truyền Phương qua một bên.
Ân Truyền Phương che cổ tay té xuống ghế ngồi, vừa tức vừa hận lại vừa sợ hãi, nhưng bà ta cũng đã không dám đối mặt với thiếu niên đứng bên cạnh bàn, bà ta quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Ông cứ nhìn cậu ta coi thường tôi vậy hả!"
Bị chỉ trích Tần Hán Nghị lúc này mới lấy lại được tinh thần.
Vừa rồi sự việc phát sinh quá nhanh, thời điểm ông ta còn đang suy nghĩ thiếu niên đột nhiên chen vào có quan hệ gì với Tần Khả, thì đối phương đã cho Ân Truyền Phương một cái ra oai phủ đầu.
Tần Hán Nghị phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống.
Ông ta đứng lên ——
"Cậu là ai? Đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, không cần người ngoài nhúng tay."
"Nhà các người? Ông với ai là một nhà?"
Hoắc Tuấn vừa nghe lời này, nhiệt độ trong mắt hạ xuống âm độ.
Anh ngước mắt, tầm mắt quét ngang qua, sắc bén giống như lưỡi dao, quét đến nỗi Tần Hán Nghị cảm thấy mặt mình đau rát.
—— Cho tới bây giờ ông ta còn chưa bị hậu bối nào đối xử như vậy.
Mà càng làm cho Tần Hán Nghị khó chịu chính là, dù cho có đứng lên thì ông ta vẫn thấp hơn thiếu niên trước mặt đến nửa cái đầu, mà đường cong cơ bắp trên cánh tay đang siết chặt của thiếu niên, càng khiến Tần Hán Nghị không chút nào tin tưởng vào giá trị uy hiếp của mình.
Tầm mắt của Tần Hán Nghị nhanh chóng dời đi, ánh mắt bắt nạt kẻ yếu chuyển đến Tần Khả đứng đối diện.
"Tần Khả, đây là bạn của con? Con cứ như vậy nhìn bạn của con đối xử với cha..." Rốt cuộc loại thời điểm này Tần Hán Nghị vẫn không thể không biết xấu hổ mà nói ra hai chữ cha mẹ, ông ta dừng một chút mới sửa miệng, "Con cứ đứng đó nhìn cậu ta động thủ với trưởng bối của con??"
Tần Khả thầm cười nhạo.
Đã đến lúc này rồi, hai vợ chồng bọn họ vẫn còn nghĩ cô là Tần Khả mềm yếu có thể bị lời nói của bọn họ gây khó dễ ư?
Tần Khả cũng không vội lên tiếng.
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, vòng qua bàn cùng với Hoắc Tuấn đứng bên cạnh, đi thẳng đến trước mặt Tần Hán Nghị mới dừng lại.
Nhìn người từng lớn lên trong trí nhớ của mình, vốn tưởng rằng đây là cô gái nhỏ mình không thể quen thuộc hơn lại đi đến trước mặt mình với khuôn mặt lạnh nhạt, thế nhưng Tần Hán Nghị chỉ cảm thấy ánh mắt đó khiến cho mình thấy xa lạ lại chột dạ.
Trước khi Tần Khả dừng trước mặt ông ta, ông ta lại theo bản năng lùi lại một bước.
Mà cô gái nhỏ đứng trước mặt ông ta đã lên tiếng:
"Anh ấy là bạn của tôi, nhưng các người không phải trưởng bối của tôi —— các người không xứng."
"Con ——!"
"Hơn nữa, người động thủ trước..." Ánh mắt của Tần Khả đảo qua, dừng ở trên mặt Ân Truyền Phương, cô cười lạnh, "Không phải là các người sao? Thế nào, chỉ có các người mới được tùy ý làm bậy, đến chúng tôi thì lại là coi thường? —— Chú dì à, mặt mũi vô sỉ này của các người, mười mấy năm nay thật đúng là giống nhau như đúc, hoàn toàn không có bất kì thay đổi nào."
Tần Hán Nghị nghe vậy thì giận dữ, trên mặt lúc trắng lúc đỏ.
"Tần Khả! Mày chú ý cách nói chuyện của mày!"
Tần Khả phản kích không chút do dự.
"Các người đều không quan tâm chuyện mấy năm nay mình làm, vậy tại sao tôi phải để ý? Nói mấy câu mà thôi, dựa theo mặt mũi hai người mấy năm nay ngầm chiếm lấy tài sản của cha mẹ tôi để lại, chẳng lẽ chỉ mấy câu này đã làm các người cảm thấy xấu hổ, mặt mũi bị mất sạch? Tôi thấy chú đã quá xem nhẹ da mặt của mình rồi!"
"......!"
Ngoại trừ một năm trước hai bên ồn ào nháo ra mâu thuẫn, trước khi Tần Khả rời nhà chuyển ra bên ngoài, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương khi nào thì gặp qua bộ dạng Tần Khả ăn nói sắc bén như này?
Hai người đều bị Tần Khả mắng ngốc tại chỗ, mấy giây sau mới lấy lại tài văn chương bại hoại của mình.
Ân Truyền Phương che cổ tay nhảy dựng lên muốn phản bác, thì bị Tần Hán Nghị kéo lại. Sắc mặt ông ta âm trầm dùng ánh mắt nhắc nhở Ân Truyền Phương —— Quán cà phê này càng ngày càng nhiều người đã bắt đầu chú ý tới bọn họ.
Dù sao nơi này là Tứ Cửu thành, không phải nơi bọn họ sinh sống, nhưng nếu sự việc đã làm lớn đến vậy rồi, thế thì bọn họ biết rất rõ ai mới là người nên chịu đựng.
"Có người này ở đây, cho dù chúng ta muốn cưỡng ép đưa Tần Khả về thì thật sự là không có khả năng..." Tần Hán Nghị hạ giọng đến mức thấp nhất, nhắc nhở Ân Truyền Phương, "Chúng ta đi về trước... Về rồi bàn bạc kỹ hơn."
Ân Truyền Phương vô cùng tức giận, từ kẽ răng nặn ra vài từ: "Cứ thế mà buông tha nó?"
"Chứ còn gì nữa." Ngay trước mặt nhiều người bị hai hậu bối chèn ép tới mức không dám ngẩng đầu, Tần Hán Nghị đương nhiên cũng rất tức giận, lúc này thấy vợ mình còn không chịu nghe lời, ông ta càng tức, hung hăng trừng đối phương.
"..."
Ân Truyền Phương dù không cam lòng, thì lúc này cũng chỉ có thể buông tha.
Hai người vừa chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, thì nghe thấy Tần Khả đột nhiên lên tiếng.
"Các người còn nhớ rõ lời tôi nói chứ?"
"..."
Thân người của Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị cứng lại. Vẻ mặt của Tần Hán Nghị không mấy tốt đẹp nheo mắt lại, quay đầu nhìn cô. "Mày nói cái gì?"
Ánh mắt Tần Khả lạnh nhạt.
"Tôi vừa nói rồi, bây giờ là lần cuối cùng —— Từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi. Các người cũng đừng hòng nhớ thương phần tài sản cha mẹ tôi để lại cho tôi sau khi thành niên, bằng không..."
Tần Khả bỗng cười khẽ một tiếng, mặt mày lại lạnh băng.
"Mấy năm nay, ông Tần Hán Nghị, bà Ân Truyền Phương, còn có con gái của các người Tần Yên, chi phí các người ăn mặc, các người ăn ở, đi lại... Trong đó lấy ra từ di sản của cha mẹ tôi bao nhiêu, các người vẫn còn nhớ rõ chứ?"
Ân Truyền Phương: "Mày—— Mày bớt nói hươu nói vượn! Ngậm máu phun người!"
"Có phải tôi ngậm máu phun người hay không, thì luật sư công chứng tài sản sẽ rõ."
Tần Khả không dao động, lạnh lùng cười.
"Nhớ kỹ lời tôi nói. Chỉ cần các người lại xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần —— Vậy thì trong thời gian qua Tần gia các người chiếm bao nhiêu, tôi đều sẽ làm cho các người trả lại toàn bộ, không tin thì thử xem."
Ân Truyền Phương gần như là giận điên lên, thậm chí cũng quên mất thiếu niên đứng phía sau Tần Khả. Bà ta giương nanh múa vuốt xông về phía trước, đột nhiên bị Tần Hán Nghị kéo trở về.
"Đừng làm tôi mất mặt!"
Tần Hán Nghị khẽ quát một tiếng, ngay sau đó quay đầu, nhìn Tần Khả. Ông ta dữ dằn cười khinh miệt một tiếng.
"Chỉ bằng mày? Chính mày còn chưa thành niên —— Quyền nuôi nấng vẫn ở chỗ bọn tao, việc này mày đã quên rồi sao? Tao và dì của mày sẽ không so đo với một đứa nhóc, nếu mày thật sự làm ra chuyện đó, mày có tin tao lập tức dùng quyền nuôi nấng ——"
"Ông có thể làm gì?"
Một giọng nói hờ hững ngắt ngang lời Tần Hán Nghị.
"..." Ánh mắt của Tần Hán Nghị cố kỵ ngẩng đầu, nhìn phía sau Tần Khả —— Sở dĩ vừa rồi ông ta vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng, chính là bởi vì có điều cố kỵ.
Đương nhiên không phải là Tần Khả —— Cha mẹ Tần Khả để lại cái gì, ông ta biết rất rõ, đứa nhóc này còn chưa được mười tám tuổi, đến cả quyền nuôi nấng vẫn còn nằm gọn trong tay vợ chồng bọn họ, nên căn bản trong mắt ông ta cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì.
Ít nhất bây giờ còn không có.
Nhưng đối với thiếu niên đứng phía sau cô gái nhỏ, người xa lạ vừa xuất hiện đã chèn ép khí thế của họ —— Ông ta có một loại trực giác cố kỵ.
Tần Hán Nghị mơ hồ cảm thấy Tần Khả có thể đến Tứ Cửu thành, có thể yên yên ổn ổn đặt chân, đi học, sinh sống ở đô thị phồn hoa này... Bên trong tất nhiên có một phần trợ lực từ người khác.
Mà nhìn lúc này, người khác đó rất có thể chính là thiếu niên vừa chạy tới.
Cho nên Tần Hán Nghị không thể không cố kỵ.
"Các người nghĩ nơi này giống như Kiền thành, là nơi các người có thể tùy tiện uy hiếp, giương oai?"
Sau khi bị cô gái nhỏ ngăn cản thiếu niên liền trở nên yên lặng, lúc này lại một lần nữa lên tiếng, Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn Tần Hán Nghị, ánh mắt lạnh lẽo.
Khóe môi mỏng khẽ cong lên, nụ cười mang theo cảm xúc kiêu ngạo lại lạnh nhạt.
"Lúc em ấy chán ghét không muốn so đo với các người, thì các người nên cảm kích mà biết điều cút xa một chút. Cứ một hai phải ở đây làm em ấy ghê tởm làm gì?"
"......"
Trước sắc mặt khó coi của cặp vợ chồng, Hoắc Tuấn lạnh lùng cười nhạt.
Thậm chí anh lười phải liếc mắt nhìn hai người một cái, tầm mắt dừng lại —— Cửa cầu thang lầu hai có ba người đàn ông mặc tây trang gọn gàng.
Ánh mắt của ba người nhanh chóng đảo qua khu vực lầu hai, rồi lại đưa ánh mắt trở lại trên người Hoắc Tuấn. Sau đó ba người nhanh chóng bước lại đây, cách Hoắc Tuấn hai mét thì dừng lại.
"Trọng Lâu thiếu gia."
"Lấy được tài liệu?" Hoắc Tuấn hỏi.
"Vâng. Trên đường chúng tôi đã nghiên cứu qua."
"Được, chính là bọn họ." Tầm mắt của Hoắc Tuấn trở lại trên hai vợ chồng đang dần thay đổi sắc mặt, khóe miệng anh cong lên, ý cười lạnh lẽo, "Nếu đã xem qua tài liệu, vậy thì các người cũng đã biết rõ tình huống —— nên làm như thế nào, là việc của các người, không cần tôi nhúng tay chứ?"
"Xin ngài yên tâm."
"......!"
Hoắc Tuấn yên tâm, nhưng trái tim của hai vợ chồng Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương lại muốn nhảy ra từ cổ họng —— Đột nhiên bọn họ hoài nghi hôm nay mình đã đến nhầm chỗ. Đối với bọn họ Tứ Cửu thành rất có thể là đầm rồng hang hổ, có chuyện đã được lập mưu từ lâu nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì cả —— Mà hôm nay, vậy mà chính bọn họ lại chủ động nhảy vào.
Sắc mặt Tần Hán Nghị tái xanh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Mấy người... Có ý gì!? Thế nào, muốn dùng sức mạnh áp chế bọn tôi? Đây chính là vi phạm pháp luật, cho dù các người có quyền thế, cũng đừng nghĩ ——"
"Đừng nghĩ nhiều như thế."
Hoắc Tuấn cười lạnh.
Anh híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tần Hán Nghị, "Tài liệu mà thôi, chỉ là tôi quan tâm Tần Khả, cho nên thuận tay tra xem việc lòng lang dạ sói mà các người làm trong mấy năm nay. Còn bọn họ..."
Hoắc Tuấn quét mắt sang ba người đang đứng cẩn thận bên cạnh, quay trở lại, cười nhạt.
"Chỉ là vài người của bộ phận pháp lý trong công ty của cha tôi thôi, bọn họ sẽ nói chuyện thật tốt với các người, về quyền nuôi nấng mà các người nói, còn có phần tài sản mà các người ngầm chiếm nhưng không chịu thừa nhận."
"Cậu... Mấy người không thể như vậy —— Ai muốn nói chuyện với mấy người chứ!"
Cuối cùng, Tần Hán Nghị cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa, ông ta tránh cái vỗ nhẹ lên vai mình của Hoắc Tuấn, quay đầu định chạy xuống lầu, lại bị kéo lại bởi giọng nói không nhanh không chậm của Hoắc Tuấn.
"Ông không muốn nói ở đây? Không sao, vậy bọn họ sẽ đưa hai người ra cục cảnh sát hoặc toà án để nói."
Nói xong, Hoắc Tuấn cũng không nhìn hai người đã cứng đờ tại chỗ, nắm chặt tay Tần Khả, xoay người rời đi.
Mãi đến khi rời khỏi quán cà phê được một lúc lâu, Tần Khả mới lấy lại tinh thần.
Cô có hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hiện ra, chỉ quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
"Bắt đầu từ khi nào mà anh... Điều tra chuyện của em?"
"..."
Hoắc Tuấn cũng không trả lời vấn đề này trước tiên. Anh quay đầu, quan sát vẻ mặt của cô gái nhỏ.
Cũng không có tức giận như trong tưởng tượng của anh.
Hoắc Tuấn: "Kiền thành, lúc em dọn đến chung cư cho học sinh —— Em cảm thấy anh có thể hoàn toàn yên tâm mà không đi điều tra?"
"..." Tần Khả cứng họng, lại hỏi tiếp: "Vậy những tài liệu đó thì sao, hẳn là anh cũng không chuẩn bị nó trong một hai ngày đâu nhỉ?"
Hoắc Tuấn hừ lạnh một tiếng.
"Tuy rằng anh biết em không muốn chủ động so đo với bọn họ, nhưng loại tiểu nhân lòng tham không đáy này, không có khả năng buông tha cho lợi ích trước mắt mình nên... Lo trước khỏi hoạ mà thôi."
Tần Khả: "..."
Suy nghĩ vài giây, Tần Khả gật đầu, có chút buồn bã, "Anh nói đúng. Bọn họ sẽ không bỏ qua."
Từ trong lời này nghe ra được cảm xúc của Tần Khả không vui, Hoắc Tuấn hơi nhíu mày. Anh đứng lại, vì thế cũng vô thức kéo lại Tần Khả đang đi về phía trước.
Tần Khả bị anh kéo nên ngẩn ra, khó hiểu quay đầu lại, "Sao vậy anh?"
"..."
Hoắc Tuấn buông lỏng tay đang nắm cô ra, thời điểm nâng lên giữa không trung thì hơi chần chờ, cuối cùng vẫn hạ xuống, động tác xa lạ mà nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
"Anh sẽ thay em giải quyết, không để cho em phiền lòng."
Tần Khả ngơ ngẩn.
Như bị điểm huyệt tại chỗ, cô gái nhỏ hoàn toàn giật mình bất động.
——
Đây là lần đầu tiên, trong lúc cô lơ đãng lộ rõ vẻ yếu ớt, thiếu niên lại trúc trắc mà dịu dàng vỗ về cô.
Giống như một con dã thú hung dữ nâng móng vuốt dày nặng dính đầy máu, cẩn thận thu lại móng tay vô cùng sắc bén, cố gắng khắc chế chính mình nhẹ nhàng vuốt ve "Con mồi nhỏ" ở trước mặt.
Tần Khả quá quen thuộc Hoắc Tuấn hay là nói Hoắc Trọng Lâu.
Nguyên nhân cũng bởi vì chính sự quen thuộc này, cho nên cô càng biết rõ —— Đối với Hoắc Tuấn vì đã trải qua những nhấp nhô kia mà mài giũa ra tính cách cố chấp mà nói, trong từ điển của anh vốn chỉ có chiếm hữu và giành giật, chủ động làm ra hành vi "Vỗ về" như thế... Vậy thì phải khó khăn biết bao nhiêu.
Cái người cố chấp, âm u, không một tia sáng nào có thể chiếu vào một góc trong mình.
Thiếu niên của cô, vì cô, cũng đã bước ra bước đầu tiên hướng về phía cô...
Độ ấm và lực rất nhẹ phảng phất vẫn còn ở trên đỉnh đầu —— Dù cho chủ nhân của nó đã có chút mất tự nhiên mà thu tay về.
Thiếu niên nghiêng mặt đi, trên khuôn mặt trắng trẻo xưa nay chỉ có lạnh lùng cùng với đường cong sắc bén, thế mà lần đầu tiên lại mơ hồ hiện lên chút ửng đỏ.
Hoắc Tuấn thấp giọng ho khan một tiếng, ra vẻ chưa từng phát sinh chuyện gì, xoay người định đi.
Tần Khả đột nhiên hoàn hồn.
Giờ khắc này dù cho cô có bình tĩnh thì cũng không nhịn được mà bật cười ——
"Có phải anh thẹn thùng không, Hoắc Tuấn?"
"Không có."
Âm thanh cứng rắn lạnh nhạt.
Tần Khả không nhịn cười được, bước chân cô nhẹ nhàng đuổi theo, đi đến bên cạnh thiếu niên, nghiêng đầu qua:
"Nhưng em thấy anh đỏ mặt."
"......"
Sườn mặt sắc bén của thiếu niên càng bạnh chặt hơn, ánh mắt nhìn khoảng không trước mặt cũng có chút hung dữ.
Tần Khả cười bất chấp.
"Thì ra anh cũng sẽ đỏ mặt."
Thiếu niên không thể nhịn được nữa cuối cùng cũng dừng lại. Anh quay đầu, hung dữ nhìn cô gái nhỏ một hồi, cuối cùng vẫn là chán nản uy hiếp:
"Em còn nhìn nữa... Anh sẽ hôn em."
Danh sách chương