Edit: Phưn Phưn

"Cậu thật sự muốn vào?"

"Đương nhiên rồi, không phải bọn mình đã quyết định xong rồi sao?"

"... Cái đó chỉ có thể xem như cậu đơn phương quyết định xong với tớ?"

"Trời ạ, Khả Khả, cậu vào chung với tớ một lần có sao đâu, chỉ một lần thôi, xem một cái xong tớ liền đi, thật đấy! Tớ thề với cậu!"

"Cậu cảm thấy tớ sẽ tin sao."

"Ừm... Sẽ!"

"..."

Tần Khả cười khổ, thật sự là không còn cách nào khác với Kiều Hiểu Vân. Cô nhìn dòng chữ Đại học A sáng lấp lánh được khắc trên bia, quay đầu lại, chỉ bộ đồng phục của trường Trung học phụ thuộc Đại học A trên người Kiều Hiểu Vân và mình.

"Coi như tớ đồng ý vào chung với cậu, nhưng cậu cảm thấy chúng ta mặc bộ đồng phục này, thì bọn họ sẽ cho chúng ta vào à?"

"..."

Kiều Hiểu Vân chớp chớp mắt, "Vấn đề này tớ cũng định hỏi. Nhưng mà tớ thấy những người khác có thể vào tham quan, vậy bọn mình vào hẳn là cũng không sao đâu nhỉ?"

"Tham quan là có giờ giấc đàng hoàng." Tần Khả bất đắc dĩ nói: "Quan trọng nhất chính là, bọn mình là học sinh của trường Trung học phụ thuộc, nghiêm túc mà nói thời gian này cũng được xem như là trốn học —— Cậu không sợ bị mấy người ở phòng bảo vệ bắt được, sau đó xách cậu đến trước mặt chủ nhiệm lớp ư?"

Tức khắc Kiều Hiểu Vân xụ mặt xuống.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cô nàng nhìn Tần Khả, hai đầu ngón tay chọc vào nhau, "Người ta thật sự rất muốn vào xem mà..."

Tần Khả: "..."

Tần Khả: "Cậu nói chuyện cho đàng hoàng."

"Được rồi." Kiều Hiểu Vân khôi phục lại bộ dáng cười đùa tí tởn, "Khả Khả cậu thông minh nhất, nhất định là có cách giúp bọn mình trà trộn vào mà không bị bắt đúng không?"

Tần Khả đùa giỡn liếc cô nàng, "Trong mắt cậu tớ thông minh ở phương diện trộm gà trộm chó như này đó hả?"

"..." Kiều Hiểu Vân chớp chớp mắt, "Tớ đâu có nói thế."

Tần Khả nhìn thoáng qua cổng trường rồi quay người lại, khẽ thở dài. "Cậu thật sự muốn vào đó?"

"Đúng đúng!"

"Vậy thì giúp cậu lần này, không có lần sau đâu."

"Được được được được!!"

Kiều Hiểu Vân tức khắc gật đầu như gà mổ thóc.

Hai phút sau.

Phía sau thân cây ở cửa bắc Đại học A.

"Như vậy thật sự có thể chứ?" Kiều Hiểu Vân nuốt một ngụm nước bọt, duỗi tay vuốt lại tóc của bản thân đã bị Tần Khả tháo dây cột tóc xuống, lo lắng hỏi.

"Ok." Tần Khả trấn an cô nàng.

Kiều Hiểu Vân hít một hơi thật sâu, nhấc chân chuẩn bị đi về phía trước.

Tần Khả: "Khoan, chờ một chút."

Kiều Hiểu Vân hoảng sợ, vội vàng thu lại nửa bước chân vừa bước ra, "Làm sao vậy làm sao vậy? Tớ có vấn đề ở chỗ nào hả?"

Tần Khả ra hiệu cho cô nàng biết vị trí ánh mắt, "Ánh mắt không cần phải..."Anh dũng" như thế."

Kiều Hiểu Vân: "——?"

Tần Khả suy nghĩ một chút, thay đổi cách nói, "Ánh mắt rời rạc, tốt nhất là không có tiêu điểm gì, vừa rồi trông cậu quá linh hoạt —— Suy sụp, ủ rủ, lại lạnh nhạt một chút."

"...?"

Nhìn Kiều Hiểu Vân làm mặt quỷ rồi cuối cùng là vẻ mặt thống khổ mếu máo nhìn mình, Tần Khả thở dài.

"Được rồi, tớ cho cậu một cảnh tượng để hình dung đi. Kỳ thi lần này cậu thi rớt, còn rớt mười hạng so với kỳ trước, kết quả đột nhiên biết được muốn họp phụ huynh —— Bây giờ yêu cầu cậu phải đưa tin này nói cho ba mẹ cậu biết."

Nói xong, Tần Khả thấy rõ vẻ mặt của Kiều Hiểu Vân, búng ngón tay vang lên một tiếng.

"Tốt lắm, duy trì vẻ mặt này, cậu có thể giả vờ gọi điện thoại —— Bên kia điện thoại chính là cha mẹ cậu sắp đi họp phụ huynh hơn nữa sẽ biết được cậu tụt 20 hạng."

Đưa mắt nhìn Kiều Hiểu Vân bước đi, thuận lợi đi qua cổng trường, Tần Khả cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô lấy dây cột tóc xuống, quơ quơ tóc, áo khoác đồng phục cao trung trên người đã sớm bị cô cởi ra, cùng Kiều Hiểu Vân lật lại, mặt bên trong hướng ra ngoài.

Sau đó Tần Khả cầm quần áo khoác lên khuỷu tay, lại không quá tự nhiên xen lẫn vào trong nhóm người tốp năm tốp ba đi vào.

Chờ sau khi hai người tụ họp lại ở bên trong cánh cổng mấy chục mét, Kiều Hiểu Vân hưng phấn thiếu chút nữa là nhảy lên trên người Tần Khả.

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Tần Khả bất đắc dĩ trấn an cô nàng. "Bây giờ bọn mình đi hướng nào?"

"Đi theo tớ! Vì hôm nay tới nhìn tân giáo thảo, tớ đã xem bản đồ ở đây đến nỗi sắp có thể nhắm mắt mà vẽ ra đó!"

Kiều Hiểu Vân kéo Tần Khả, rồi đi về một hướng.

Hôm nay sân bóng rổ Đại học A vô cùng náo nhiệt, cách trận bóng rổ mở màn còn có mười mấy phút, trên khán đài gần như không còn chỗ trống.

Thời gian Tần Khả và Kiều Hiểu Vân tới có chút bất tiện, vừa vặn là thời điểm mà chỗ ngồi trên khán đài vừa đầy. Hai người đi theo hàng phía trước rồi vòng xuống mấy lối đi nhỏ, hỏi mấy chỗ trống thì đều đã bị người bên cạnh chiếm, chờ sau khi vòng xong, thì phát hiện một hàng phía trước chỗ đứng cũng sắp hết.

Tâm trạng của Kiều Hiểu Vân phức tạp, dùng khuỷu tay đẩy đẩy sau lưng Tần Khả: "Bây giờ cậu biết số lượng nữ sinh theo đuổi Hoắc Trọng Lâu mà tớ nói, những lời như có thể vòng ba vòng quanh Đại học A sau đó đến cổng trường mình không phải là khoa trương đúng không?"

Tâm trạng của Tần Khả càng phức tạp.

"... Đây đều là tới vì anh ấy?"

Kiều Hiểu Vân dùng một loại ánh mắt "Thế mà cậu vẫn còn chưa tin" ghét bỏ nhìn Tần Khả, sau đó cô nàng nâng mặt tươi cười vỗ vai nữ sinh ngồi bên cạnh đang hưng phấn nói chuyện với bạn học, "Học tỷ, sao hôm nay sân bóng rổ nhiều người vậy ạ?"

Nữ sinh kia kinh ngạc nhìn cô nàng một cái, "Bạn không biết hôm nay là Khoa Kinh doanh thi đấu với Khoa Luật sao? Hôm nay tân giáo thảo của Khoa Kinh Doanh ra sân, đây chính là đến xem soái ca tiện thể xem náo nhiệt."

"Như vậy à, cảm ơn học tỷ nhé."

Kiều Hiểu Vân ngồi dậy, nhún vai, nhìn Tần Khả, lên tiếng trong bối cảnh ồn ào:

"Giờ thì cậu tin chưa?"

"..."

Tần Khả không còn gì để nói.

Ước chừng ba phút sau.

Khoa Kinh doanh cùng Khoa Luật tách ra đi vào sân từ cửa đông nam và cửa tây bắc. Trong nháy mắt tiếng la hét chói tai bao trùm toàn bộ sân bóng rổ.

Đột nhiên không kịp đề phòng Tần Khả thiếu chút nữa bị dọa đến nỗi ngồi xổm trên mặt đất.

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, mới mờ mịt ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, chợt trong những liếng la hét chói tay ấy dần dần có một cái tên, từ hỗn loạn không rõ do nhiều người gọi, đến dần dần tìm được một tiết tấu chung mà hợp thành một tiếng:

"Hoắc Trọng Lâu! Hoắc Trọng Lâu..."

Tần Khả kinh ngạc lại có chút buồn cười.

Cô cảm thấy chính mình đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của người nào đó.

Nghĩ như vậy, Tần Khả hơi nhón chân lên, tầm mắt lướt qua đầu mấy nữ sinh nhịn không được đã đứng lên ở phía trước, nhìn về phía dưới sân bóng rổ.

Thiếu niên vốn đang thấp giọng nói gì đó với mấy người đồng đội bỗng thân người cứng lại, mấy đồng đội đứng đối diện anh dường như vui đùa mà nói mấy câu, thì thấy nam sinh ngoái đầu nhìn lại, mày kiếm vặn chặt, ánh mắt lạnh buốt quét qua khu vực đang kêu hăng hái nhất.

Nhưng mà phản ứng này của anh lại làm cho mấy nữ sinh càng thêm hưng phấn, nhất thời âm thanh la hét dường như muốn đâm thủng trần nhà.

Tần Khả che lại lỗ tai cười khổ: "Tớ là đang đến buổi biểu diễn nào đó hả?"

Kiều Hiểu Vân hưng phấn trong lúc bận rộn vẫn rút ra thời gian đáp lại cô một câu ——

"Mấy fan bình thường theo đuổi ngôi sao làm gì có tình cảm chân thật như chúng tớ chứ!?"

Tần Khả: "..."

Được rồi.

May mà trước khi bắt đầu trận đấu, tiếng còi của trọng tài cuối cùng cũng làm cho mấy nữ sinh đang kích động bình tĩnh lại.

Dường như một số nam sinh trên khán đài bởi vì màng nhĩ bị ngược đãi không chịu đựng được mà đã rời khỏi chỗ, Tần Khả còn chưa lấy lại tinh thần, thì đã bị Kiều Hiểu Vân lôi kéo tìm hai vị trí trống.

"Khả Khả, mau ngồi mau ngồi!"

"..."

Tần Khả chần chờ rồi mới ngồi xuống theo.

Cô có chút bất an, bởi vì vị trí này dường như rất rất... Gần sân.

Nói chính xác, đây là hàng thứ hai.

Nhưng nghĩ đến trong sân nhiều nữ sinh như vậy, Hoắc Tuấn lại bị phiền đến nỗi cũng không muốn liếc mắt nhìn lên khán đài, lúc này Tần Khả mới yên tâm.

Vừa vặn trốn tiết một lần thì bị anh phát hiện, hẳn là sẽ không xui xẻo đến vậy đâu nhỉ?

Tần Khả tự an ủi bản thân mình, sau đó thì yên tâm nghiêm túc nhìn trọng tài thổi còi bắt đầu trận bóng.

Mặc dù Tần Khả không biết những quy tắc bóng rổ hay mấy động tác đó, nhưng cô cũng có thể dễ dàng nhìn ra, trận này Hoắc Tuấn đánh không tệ.

Đặc biệt là sau mỗi lần anh vào rổ hoặc là hỗ trợ, mấy tiếng cổ vũ vang dội đó hoàn toàn có thể nói lên được điều này.

——

Trận bóng rổ trôi qua hơn một nửa, Tần Khả đã có chút lo lắng cho cổ họng của mấy nữ sinh cuồng loạn này.

Cho đến khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

Điểm số dừng lại, Khoa Kinh doanh chiến thắng trận đấu.

Tiếng hét của mấy cô gái lại vang lên lần nữa, tiếng la liên tiếp, gần như làm cho trần nhà sân bóng rổ chịu không nổi mà tung lên.

Tiêu điểm tầm mắt của toàn trường đều thống nhất vào một vị trí, thiếu niên mặc đồng phục bóng rổ màu đen đi đến bên sân, từ trong túi lấy chai nước khoáng, cau mày chịu đựng tiếng la kia uống hai hớp.

Mấy đồng đội khác của Khoa Kinh doanh vây quanh băng ghế dài, thi đấu thắng tự nhiên vui vẻ, vì thế lúc này một đám đều đang cười đùa ——

"Hoắc ca, nhân khí lại tăng lên rồi nhỉ?"

"Ui da, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải xin trường xây một sân bóng rổ lớn hơn chút —— Nhỏ như này, làm sao chứa nổi mấy fan hâm mộ của Hoắc ca được chứ."

"Nhưng mà nói thật này, chất lượng fans của Hoắc ca cũng tốt thật đó —— Vừa rồi lúc tớ chơi bóng thì thấy một cô bé, trông rất xinh đấy!"

"Cậu đấy vừa rồi chuyền bóng thiếu chút nữa là ném lên mặt tôi, hoá ra là bởi vì nhìn gái đến thất thần?!"

"Bớt nói nhảm, có phúc cùng hưởng! Mau chỉ cho bọn tôi nhìn xem!"

"... Được rồi được rồi được rồi, nhìn đi. Đấy, ngay phía trước, hàng thứ hai, thấy chưa?"

"Mẹ nó, thật sự đấy."

"Hoắc ca Hoắc ca, mau mau mau, gặp gỡ cực phẩm ——"

Mấy đồng đội nhào lấy Hoắc Tuấn nhìn sang khán đài.

Hoắc Tuấn không kiên nhẫn, đang muốn mở miệng, ánh mắt chuyển đến phía trước thì bỗng dừng lại.

Mấy đồng đội vốn chỉ định chọc anh chơi.

Ở chung một thời gian, bọn họ đều biết rất rõ —— Hoắc Trọng Lâu khiến cho các nữ sinh thích nhiều đến bao nhiêu, cũng ghét phải để ý đến mấy nữ sinh đó đến cỡ nào, có một khoảng thời gian mấy người trong đội bóng rổ đều cảm thấy bất an —— Không biết ai truyền ra Hoắc Trọng Lâu rất có thể là đồng tính luyến ái.

Nhưng mà lúc Hoắc Trọng Lâu nghe được lời đồn này cũng chỉ cười lạnh một tiếng sau đó thì làm thịt mỗi người một trận, chưa đánh đã bại.

Nên lúc này, nhìn thấy Hoắc Trọng Lâu thật sự giật mình đứng tại chỗ, ngược lại mấy người đồng đội của anh giống như trông thấy quỷ.

"Tình huống gì đây?"

"Này... Tuy rằng trông rất xinh đẹp lại thanh thuần, nhưng cũng không phải thần tiên hạ phàm,sao lại có thể khến Hoắc ca của chúng ta liếc mắt một cái liền bị mê hoặc?"

"Chẳng lẽ —— Có quen biết??"

Mấy người còn chưa thảo luận xong, Hoắc Tuấn đã lấy lại tinh thần.

Anh vặn nắp chai nước vừa uống được một nửa rồi ném vào trong túi, thuận tay lấy di động ra, nhanh chóng gõ tin nhắn gửi đi.

Mà cách mười mấy mét.

Cùng thời điểm Hoắc Trọng Lâu đưa ánh mắt tới đây, trong lòng Tần Khả liền trở nên hồi hộp.

Cô vội vàng định cúi đầu trốn đi, nhưng đúng lúc này lại bị Kiều Hiểu Vân kích động ở bên cạnh nắm lấy cánh tay ——

"Khả Khả Khả Khả! Hoắc Trọng Lâu đang nhìn chỗ chúng ta đấy!"

Kiều Hiểu Vân còn chưa dứt lời, xung quanh bỗng dưng vang lên một tràng tiếng hét chói tai —— Hiển nhiên chuyện Hoắc Tuấn nhìn qua đây không chỉ có một mình Kiều Hiểu Vân phát hiện.

Nhưng vào lúc này, di động trong tay Tần Khả bỗng rung lên.

Trong lòng Tần Khả khẽ run một cái, cúi đầu nhìn xuống.

Mang áo khoác không

Tần Khả hơi chần chờ, dè dặt đáp lại một chữ "Có."

Đối diện gần như là mới một giây đã trả lời lại ——

Choàng lên

Tần Khả sửng sốt, gửi một biểu cảm dấu chấm hỏi qua.

Là vì tốt cho em

Di động rung thêm cái thứ hai.

Bằng không đừng trách anh không nhắc nhở em

Sau câu nói thứ hai, còn kèm theo một biểu cảm ác ma.

Nhìn biểu cảm đó, Tần Khả theo bản năng định ngẩng đầu, sau đó đột nhiên nghe thấy Kiều Hiểu Vân bên cạnh càng thêm kích động ——

"Này này này có phải anh ấy đang tới đây không??!!"

"...!"

Tần Khả không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng giũ áo khoác đồng phục của mình ra, choàng lên trên người mình.

Tiếng hét chói tai càng ngày càng cao, mấy nữ sinh hàng phía trước đã kích động đứng lên, Tần Khả còn đang trong mấy giây đau khổ giãy giụa giữa chạy hay không chạy.

Sau đó đột nhiên cô cảm giác bên tai mình trở nên yên tĩnh.

Bên cạnh Tần Khả, một bóng người bất ngờ ngừng lại. Sau đó áo khoác trên vai cô bị nhấc lên, che lại tầm mắt.

Mấy giây sau.

Dưới áo khoác có người chui vào, hôn lên cánh môi cô một cách đầy ác liệt.

Bên ngoài áo khoác đồng phục.

Trong sân bóng rổ to như vậy, nháy mắt lại trở nên yên ắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện