Edit: Phưn Phưn

Bữa tối kết thúc, Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An đã lên kế hoạch ngồi máy bay cả đêm để về Tứ Cửu thành. Vì vậy cả bốn người đã tạm biệt trên đường Kiền thành.

Trước lúc lên xe, Ngôn An còn ra vẻ uy hiếp "Cảnh cáo" Hoắc Tuấn: "Hoắc thiếu, tôi với Tần Khả vừa gặp đã thân, bây giờ đã coi như là em gái của tôi, nếu biết cậu làm gì đó không thể chấp nhận được với em ấy..." Cô cười cười, "Lòng ghi thù của phụ nữ rất mạnh đấy."

"Điểm này thì tôi đồng ý."

Vì Ngôn An kéo cửa xe xuống nên Hoắc Cảnh Ngôn quay đầu qua nhìn, nói với Tần Khả:"Lòng ghi thù của chị Ngôn An em rất mạnh."

"..."

Ánh mắt hình viên đạn của Ngôn An liền bay qua.

Qua vài giây cô mới khoát khoát tay, "Được rồi, thấy hôm nay là sinh nhật của anh, nên không so đo với anh."

Hai người lại vui đùa vài câu rồi Ngôn An mới ngồi vào trong xe.

Hoắc Cảnh Ngôn thoáng thu lại nụ cười trên khuôn mặt, ánh mắt hơi trầm xuống, anh nhìn Hoắc Tuấn.

"Cậu còn nhớ, cậu đã đáp ứng tôi thế nào không?"

"?" Tần Khả mờ mịt, cũng xoay qua chỗ khác.

Hoắc Tuấn vốn lười phải để ý, thấy ánh mắt của cô gái nhỏ nhìn sang đây, lúc này mới lấy lệ đối diện với ánh mắt của Hoắc Cảnh Ngôn, "Nếu tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được."

Hoắc Cảnh Ngôn hài lòng, tầm mắt dời sang bên cạnh.

"Tần Khả, rất nhiều trường đại học tập trung ở Tứ Cửu thành, tiền đồ vạn dặm, vô cùng rực rỡ —— tôi chờ em tới đó thi, tiếp tục làm "học sinh" của tôi."

Trong lòng Tần Khả xúc động, từ tận đáy lòng gật đầu.

"Thầy Hoắc, em sẽ không làm thầy thất vọng đâu ạ."

"..."

Hoắc Tuấn đứng bên cạnh thấp giọng hừ một tiếng.

Giống như một chú chó trông cửa hung dữ không kiên nhẫn mài móng vuốt trên mặt đất chuẩn bị đuổi khách.

Hoắc Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn anh, cười như không cười bước lên xe.

Lúc sắp đóng cửa xe, Hoắc Cảnh Ngôn lại nhìn Tần Khả.

"Đúng giờ nhớ tiêm vắc-xin phòng bệnh cho chó điên."

Tần Khả sửng sốt.

Chốc lát sau cô mới hoàn hồn lại, bất đắc dĩ kéo thiếu niên bên cạnh lại, "Hẹn gặp lại thầy và chị Ngôn An."

"Ừ, hẹn gặp lại."

Chiếc xe ô tô rời đi.

Rất nhanh đèn sau của xe liền chìm vào trong bóng đêm của Kiền thành.

Ánh mắt Tần Khả nhìn trở về. Cô định thu lại cánh tay vừa rồi đã ngăn Hoắc Tuấn, thì chợt đầu ngón tay căng thẳng —— ngược lại đã bị người nọ nắm chặt vào trong lòng bàn tay.

Tần Khả không thấy bất ngờ chút nào, cô ngẩng đầu nhìn người thiếu niên đứng bên cạnh, "Đã trễ rồi, em phải đi về. Sáng ngày mai còn có việc bận."

"..."

Hoắc Tuấn vốn định nói gì đó, chỉ là vừa nghe được câu cuối cùng, ánh mắt anh chợt lóe lên, khiến Tần Khả bất ngờ rằng anh không hề phản bác lại, mà là nói thẳng: "Vậy anh đưa em về."

"Em có thể tự về." Tần Khả nâng một cánh tay khác chỉ ngón tay nghiêng về phía trước, "Em đã dọn ra khỏi nhà Tần Yên, bây giờ đang ở chung cư dành cho học sinh nằm bên cạnh trường học, cách nơi này không xa..."

"Anh đưa em," Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh khẽ sáng lên, "Anh đã quyết định rồi."

"..."

Tần Khả không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý.

Đường đi đúng lúc ở phía sau trường trung học Kiền Đức, bởi vì đang là cuối tuần nên trên đường tấp nập người qua lại, rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.

Lúc sắp đến cuối đường, đi ngang qua biển hiệu của quán bar Hell, bước chân của Tần Khả dừng lại, tựa như được gợi lên kí ức gì đó.

Hoắc Tuấn đương nhiên cũng để ý tới.

"Muốn vào sao?"

"..."

Tần Khả kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó lắc đầu, "Không."

Hoắc Tuấn: "Không thích chỗ này?"

"... Ừ," Tần Khả do dự rồi ăn ngay nói thật, "Em không thích nơi nào quá ầm ĩ."

"Vậy tại sao ngày đó lại tới."

"..."

Tần Khả ngừng lại, rất nhanh liền hiểu được cái ngày mà Hoắc Tuấn nói chính là buổi tối trước khi nghỉ hè, cô hơi trầm mặc.

Hoắc Tuấn khẽ nheo mắt lại, "Em hoàn toàn là vì muốn nói cho anh biết anh bị người ta mai phục, nên mới tới Hell?"

Tần Khả hơi chần chờ, chậm rãi gật đầu.

Thiếu niên nhìn cô chằm chằm không nói gì cả.

Cảm xúc trong cặp mắt đen nhánh kia xao động vô cùng lợi hại, làm cho Tần Khả phảng phất cảm thấy trong lòng mình có tiếng chuông báo hiệu reo lên vang dội, cô vừa định lùi về phía sau, thì đột nhiên bị người thiếu niên ấy kéo chặt cổ tay lại.

——

Hoắc Tuấn cúi người, nhanh chóng khẽ hôn một cái xuống khóe môi của cô gái nhỏ.

Bóng người trên đường lay động, Tần Khả thiếu chút nữa bị anh dọa sợ, đến khi lấy lại tinh thần mới bực bội nhìn Hoắc Tuấn.

"Anh có thể đừng ở nơi công cộng làm... Như vậy?"

"Loại nào."

Hoắc Tuấn thấp giọng cười, từ khóe mắt đến chân mày đều không giấu được sự vui vẻ và thỏa mãn vì đã thực hiện được mong muốn.

"......" Tần Khả cắn cánh môi dưới, không để ý đến anh nữa, quay đầu đi về phía trước.

Vẫn nắm lấy tay cô không buông Hoắc Tuấn cũng đi theo.

......

Chung cư dành cho học sinh tọa lạc trong một con hẻm cực kỳ yên tĩnh.

Ánh sáng của mấy ngọn đèn đường bị giấu sau lá cây như ánh sáng của những con đom đóm, ánh vàng dịu dàng khiến lòng người say, lá cây bị gió đêm thổi trúng run nhẹ, ánh đèn cũng vì thế mà cùng gió đung đưa.

Trong con hẻm yên tĩnh an bình.

"Em tới rồi."

Tần Khả dừng lại dưới ánh đèn bên ngoài cánh cửa chung cư, xoay người nhìn Hoắc Tuấn.

"Anh cũng đi về đi. Nhưng đã trễ thế này rồi, anh có gọi xe được không?"

Hoắc Tuấn cười, "Nếu như gọi không được, em sẽ cho anh vào phòng của em ngủ?"

Tần Khả: "..."

Tần Khả hơi banh mặt, "Không nói giỡn với anh, trên lầu có phòng dư, có thể nói với dì một tiếng..."

"Không cần." Hoắc Tuấn quay đầu lại, nhìn về một chiếc xe không rõ lai lịch dừng ở cuối hẻm ngay phía sau bọn họ. Giống như là đáp lại anh, ánh đèn pha của xe ô tô chậm rãi tối đi. Anh quay trở lại, "Có xe đón anh."

Tần Khả hơi ngẩn ra.

Vậy bọn họ phải đi cả một đoạn đường dài này rồi còn quay lại...

Tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của cô gái nhỏ, Hoắc Tuấn khàn giọng khẽ cười một tiếng.

"Anh chỉ mong đoạn đường này không có điểm cuối, hoặc là đi tới chân trời góc biển —— đi chết anh đều đi được."

Tần Khả nhìn anh không biết phải làm sao.

Ánh mắt của Hoắc Tuấn lại nhìn về mấy tầng lầu của khu chung cư phía sau cô, "Tại sao lại không ở trong nhà?"

"..."

Đề tài này xoay chuyển quá nhanh, Tần Khả ngơ ngác mất mấy giây mới hoàn hồn lại, nhẹ giọng trả lời: "Không có gì, chỉ là có chút mâu thuẫn. Hơn nữa ở nơi này rất thuận tiện."

Hoắc Tuấn nhíu mày.

"Hoàn cảnh quá kém." Ánh mắt của anh đảo xung quanh một vòng, "Tính an toàn cũng không cao."

Tần Khả: "Thoải mái là được rồi."

"......"

Hoắc Tuấn nhìn cô một cái thật sâu, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

"Vậy em vào đi, sáng mai còn phải dậy sớm mà, đúng không?"

Tần Khả vừa định gật đầu, ngay sau đó liền sửng sốt, "Sao anh biết sáng mai em phải dậy sớm?"

"..." Ánh mắt của Hoắc Tuấn chợt lóe lên, nơi đáy mắt hiếm khi thấy được chút chật vật lướt qua, chẳng qua rất nhanh đã bị anh giấu đi, "Vừa nãy em nói ngày mai em còn có việc."

Tần Khả: "Nhưng em chưa nói là phải dậy sớm mà?"

"Đó là anh đoán."

Ánh mắt của Hoắc Tuấn dời đi, bình tĩnh trả lời.

Trong lòng Tần Khả thoáng nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, gật gật đầu, "Vậy... Ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon."

Cô gái nhỏ xoay người đi vào trong khu nhà.

Đưa mắt nhìn theo cô chào hỏi với dì ở lầu một, rồi bóng người của cô biến mất ở cửa cầu thang, Hoắc Tuấn mới chậm rãi xoay người đi đến đầu hẻm.

Sáng sớm hôm sau, Tần Khả thức dậy rất sớm.

——

Đây là ngày đầu tiên cô bắt đầu cuộc sống làm gia sư nên cô rất coi trọng việc lên lớp sáng nay —— tối hôm qua trước khi ngủ còn soạn bài lại một lần.

Ăn một bữa sáng đơn giản trong căn tin nhỏ của chung cư, Tần Khả đi đến trạm xe buýt gần nhất rồi lên xe, xuất phát về hướng khu biệt thự gần trạm xe tiếp theo.

Ước chừng một giờ sau, cuối cùng cô cũng tới nơi.

Hiển nhiên đã được thông báo cho bảo vệ từ trước, nên Tần Khả không cần phải phí miệng lưỡi đã được cho vào bên trong khu biệt thự.

Lần này người mở của nghênh đón cô vẫn là vị nữ sĩ trung niên giống với chủ nhiệm giáo dục ở trường học.

"Tiểu thư Tần đến rất sớm."

Không biết có phải nguyên nhân là do ký hợp đồng rồi hay không, mà Tần Khả cảm thấy thái độ của đối phương với mình không còn hời hợt cứng nhắc như trước nữa, ngay cả nụ cười mỉm trên khuôn mặt cũng dịu dàng thêm mấy phần.

Tần Khả cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng gật đầu với đối phương.

"Chào buổi sáng, bác gọi con Tần Khả là được rồi ạ."

"Được, tiểu thư Tần Khả, mời theo tôi vào trong."

"..."

Tần Khả hết cách, cũng không uốn nắn lại xưng hô của đối phương, chỉ đành cam chịu đi theo vào trong biệt thự.

Tần Khả vốn tưởng rằng đối phương sẽ đưa mình lên thư phòng trên lầu ba để chuẩn bị dạy học, nhưng không nghĩ tới đi được một đoạn, vị nữ sĩ trung niên kia lại đưa cô đến phòng ăn.

Trên bàn ăn bằng gỗ tốt với màu sắc có độ sáng tương đối, bày biện một bộ dĩa chén đũa bằng sứ đẹp đẽ tinh xảo, trong đó là một bữa sáng đầy đủ và phong phú.

Tần Khả sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ở phía trước, "Đây là...?"

"Đây là bữa sáng chuẩn bị cho tiểu thư Tần Khả. Đã nghiêm ngặt tham khảo qua những thứ thích ăn và những thứ kiêng ăn, tiểu thư Tần Khả có thể yên tâm dùng bữa."

"Không phải," Tần Khả có chút dở khóc dở cười, "Con đã ăn sáng rồi ạ. Hơn nữa bác không cần phiền toái như vậy, con chỉ là tới nhà dạy học..."

"Tiểu thư Tần Khả ăn uống khỏe mạnh mới có thể bảo đảm hiệu suất dạy học, cái này chúng tôi biết rất rõ." Người phụ nữ trung niên nở nụ cười áy náy, "Trước đó không nói rõ với tiểu thư Tần Khả, là tôi sơ sót, lần sau đến đây dạy học, chúng tôi đều sẽ chuẩn bị tốt ba bữa cơm cho tiểu thư Tần Khả."

"..."

Tần Khả vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.

Người phụ nữ đã hơi khom người với cô, "Tiểu thư Tần Khả cứ từ từ dùng. Sau bữa sáng ngài cứ trực tiếp đến thư phòng trên lầu ba là được, "học sinh" của ngài sẽ ở đó chờ ngài."

Nói xong, đối phương lại gật đầu lễ độ với Tần Khả lần nữa, rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi nữ sĩ trung niên xoay người rời đi, cuối cùng Tần Khả mới xem như là hồi phục lại tinh thần.

Cô nghi ngờ ngồi xuống trước bàn ăn.

Nếu không phải lần trước đi cùng với Cố Tâm Tình đến ký hợp đồng, cả quá trình đều vô cùng thuận lợi, vậy thì bây giờ cô đã nghi ngờ đối phương có mưu đồ gây rối rồi.

——

Dẫu sao thì câu "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*" mặc dù thỉnh thoảng sẽ có chút bất công, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm đều có thể nghiệm chứng.

(Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*: Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.)

Hơn nữa, cô vốn còn cho rằng người phụ nữ trung niên đó chính là nữ chủ nhân của căn nhà này —— ít nhất là lần trước, trước lúc ký hợp đồng dựa vào ấn tượng ban đầu mà đối phương cho cô để phán đoán; mà lúc này đây, đối phương dường như đã dùng hành động thực tế để cho thấy, khả năng bà ấy chỉ là đảm nhiệm một chức vụ đại loại giống với quản gia.

Nói đến quản gia...

Tần Khả giật mình.

Nhưng rất nhanh cô liền phủ nhận cái suy đoán vừa lướt qua đầu mình.

Không nói đến cái suy đoán này của cô thật sự chỉ là suy đoán, không hề có chứng cứ xác thực để, đơn giản là cô đã hỏi vào lần trước ký hợp đồng, người phụ nữ trung niên rõ ràng đã nói với cô học sinh mà cô dạy là một bé gái.

"... Nhất định là suy nghĩ nhiều rồi."

Tần Khả nhẹ giọng lẩm bẩm. Cô cầm lấy chén cháo ấm ở trước mặt, dùng cái muỗng chất liệu tinh xảo ăn một hớp.

Dù sao cũng là ý tốt của chủ nhà, không hề động tới hình như cũng không tốt lắm.

Ăn một lượng nhỏ, Tần Khả không thể không thừa nhận đối phương rất có tay nghề của đầu bếp hoặc là bữa sáng này được mua sẵn, sau đó cô đứng dậy, đi thẳng lên thư phòng trên lầu ba.

Cửa thư phòng mang phong cách cổ điển, giản dị dày dặn, may mà Tần Khả không cần phải đẩy ra —— một cánh cửa đang được mở rộng.

Xuất phát từ lễ phép, Tần Khả vẫn gõ nhẹ lên trên cánh cửa, sau đó cô mới cất bước đi vào.

Theo tiếng bước chân của Tần Khả, sau bàn học ở phía đông thư phòng, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cái đèn đặt dưới đất, một khuôn mặt lanh lợi của bé gái lén ngẩng đầu lên, tò mò nhìn cô.

Ánh mắt của Tần Khả quét qua tầm rèm cửa dày nặng ở thư phòng —— dường như đặc biệt dùng để che đi ánh sáng, lúc trước cô đã từng thấy ánh nắng chiếu khắp thư phòng, nhưng lúc này lại bị che kín đến nỗi một tia sáng cũng không thể lọt vào.

Chỉ có một luồng ánh sáng duy nhất chính là từ ngọn đèn đặt dưới đất bên cạnh bàn học.

Phong cách của nó giống với toàn bộ cách trang trí của toàn bộ thư phòng, hình dáng chiếc đèn đặt dưới đất cũng có chút cổ điển, trên thân đèn là kim loại màu đồng cổ, ánh sáng của chiếc đèn trông như tia sáng thông thuận chảy ngược dòng nước.

Rất kỳ quái.

—— đây là phản ứng đầu tiên của Tần Khả.

Không biết có phải là do cô quá mẫn cảm hay không mà Tần Khả chỉ cảm thấy thoạt nhìn cô bé ngồi trên ghế sô pha trông rất ngoan ngoãn yên tĩnh, tựa như không phù hợp với thư phòng này.

Tần Khả nghĩ như vậy, nhưng vẫn chủ động lên tiếng chào hỏi.

"Chào em, chị là giáo viên dạy kèm tại nhà của em, chị tên Tần Khả."

"... Chào chị."

Cô bé hơi chần chờ, rốt cuộc cũng nói chuyện.

Giọng nói rất nhẹ, dường như còn có chút ngượng ngùng cùng với không được tự nhiên.

Tần Khả cố gắng làm cho bản thân trông như chỉ tùy ý hỏi:

"Sao lại không kéo rèm cửa lên vậy, thoạt nhìn trong phòng có hơi áp lực, có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất học tập đấy."

Cô bé im lặng mấy giây, rồi mới cứng nhắc mở miệng:

"Bởi vì em không thích ánh sáng."

"?"

Tần Khả sửng sốt.

Âm thanh từ giọng nói của cô bé rất bằng phẳng, nghe không ra ngữ khí hay gợn sóng gì, "Em thích bóng tối, nó làm cho em có cảm giác an toàn."

"..."

Tần Khả rốt cuộc cũng hoàn hồn lại. Cô cười một cái, đặt ba lô và sách vở của mình lên trên bàn học, "Không sao, vậy thì chúng ta liền dựa theo môi trường mà em cảm thấy thoải mái đi."

Tần Khả lại hàn huyên vài phút với cô bé, sau đó mới bắt đầu vào giảng bài.

Dựa theo kế hoạch đã được lên từ trước, trước tiên cô hệ thống lại những kiến thức trong chương trình học trong một học kỳ đã học qua của môn Toán học cho cô bé, sau đó mới bắt đầu sàng lọc lại để đối phương bắt đầu ôn tập.

Trên kế hoạch là học một tiếng, nghỉ ngơi 15 phút, sau đó thì học tiếp thêm một tiếng nữa rồi nghỉ ngơi 30 phút, theo đó tiếp tục học rồi nghỉ ngơi 15 phút ——

Tổng cộng một buổi sáng có bốn tiếng để dạy học.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi 30 phút, người phụ nữ trung niên gõ cửa thư phòng, đưa tới cho hai người một dĩa trái cây.

"Học thế nào rồi?"

Người phụ nữ trung niên hỏi cô bé ngồi sau bàn học, trong giọng nói không tự giác mang theo chút thân thiết.

Dường như cô bé hơi sợ cô, lén liếc mắt nhìn Tần Khả một cái, rồi mới thấp giọng trả lời: "Khá tốt..."

Người phụ nữ trung niên đã quen với biểu hiện như vậy của cô bé, quay đầu nhìn Tần Khả.

"Tiểu thư Tần Khả, Toán học là môn mà con bé học yếu, đã làm phiền đến cháu rồi."

"..."

Mới vừa nhận lấy hồng trà, từ trong hơi nóng bốc lên của ly trà Tần Khả giương mắt lên, sâu trong con ngươi như có điều suy nghĩ, trên mặt lại giống như khách khí đành tùy ý nói: "Không phiền, là việc cháu nên làm. Hơn nữa..." Cô thoáng nhìn qua cô bé ngồi bên cạnh, "So với trong tưởng tượng của cháu thì nền tảng của em ấy... Tốt hơn rất nhiều, tính cách dường như cũng không giống như sẽ đuổi các gia sư khác đi."

Tần Khả biểu hiện như chỉ vui đùa một câu, nhưng lại làm cho ánh mắt của người phụ nữ trung niên chợt lóe lên.

Hiển nhiên bà cũng không ngờ, lời mà bản thân lần trước chỉ vô tình nói sẽ bị Tần Khả nhớ đến bây giờ. Chẳng qua rất nhanh, bà liền che giấu đi những cảm xúc mất tự nhiên đó.

Người phụ nữ cười cười, nhìn cô bé ngồi sau bàn học, trong ánh mắt mang theo chút nghiêm túc cảnh cáo.

"Phải theo cô giáo học tập cho giỏi, biết chưa?"

"...Vâng ạ."

Cô bé gật đầu một cái, ánh mắt rụt lại.

Chờ người phụ nữ ấy rời đi, Tần Khả mới giống như vô tình quay qua, hỏi một câu: "Bác ấy là quản gia trong nhà đúng không? Em rất sợ bác ấy?"

"..."

Cô bé im lặng một lúc lâu, mới cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Vâng ạ, bác ấy là quản gia của biệt thự, chỉ là trong phương diện học tập có hơi nghiêm khắc..."

Ánh mắt Tần Khả bỗng lóe lên.

Cuối cùng cô cũng không nói gì thêm, chờ cho thời gian nghỉ ngơi trôi qua, lại tiếp tục giảng bài.

......

Rất nhanh thời gian một buổi sáng liền kết thúc.

Tới gần giữa trưa, người phụ nữ trung niên lại gõ cửa thư phòng lần nữa, đồng thời trong tay cầm một phần văn kiện đi tới.

Mới vừa kết thúc "Công việc" Tần Khả còn đang thu dọn ba lô của mình, khi thấy trước mặt mình có thêm một phần văn kiện vẫn còn mang theo mùi mực mới thì hoàn hồn.

"...Đây là?"

Tần Khả tò mò cầm lên, vừa hỏi vừa cúi đầu lật xem.

"Đây là phần hợp đồng bổ sung cho bản hợp đồng lần trước," Người phụ nữ mỉm cười, "Nếu tiểu thư Tần Khả cảm thấy hài lòng với điều kiện trong đó, chỉ cần ký tên mình xuống phía dưới trang này là được."

"Hợp đồng bổ sung?"

Tần Khả tò mò mà lặp lại câu này một lần, đồng thời nhanh chóng xem hai trang hợp đồng mới này.

Một phút đồng hồ sau, cô xem xong hợp đồng, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng ở bàn học trước mặt, "Trên hợp đồng này nói, vì tiện cho việc dạy học, bảo cháu vào ở trong biệt thự?"

"Đúng vậy, tiểu thư Tần Khả, đây là sau khi qua một buổi sáng cháu dạy học, tôi thuê người lập ra thêm điều khoản mới —— cậu ấy rất tán thành với trình độ dạy học của cháu."

"..."

"Hơn nữa chúng tôi biết được, gần đây tiểu thư Tần Khả vừa dọn ra khỏi nhà ở một mình, không cần lo lắng trong nhà sẽ phản đối. Lần sau cháu tan học, thì tài xế trong nhà sẽ đưa đón —— điều kiện là mỗi buổi tối hy vọng tiểu thư Tần Khả có thể tăng thêm từ nửa giờ đến một giờ dạy học, đương nhiên, phí dạy học chúng tôi vẫn sẽ như cũ dựa theo phí dạy học ban đầu bổ sung thêm cho tiểu thư Tần Khả."

Tần Khả im lặng trong chốc lát, vẻ mặt dần dần có chút tế nhị.

"Hẳn là bác biết," Tần Khả cười khẽ một tiếng, "Điều kiện của chủ thuê của bác vô cùng kì quái, thậm chí có chút không đúng với lẽ thường?"

"..." Ánh mắt của người phụ nữ trung niên hơi lay động, giây sau bà cúi đầu, áy náy nói: "Chủ thuê chỉ là muốn bảo đảm thành tích của Linh Linh đạt đến mức tốt nhất."

"..."

Nghe vậy, Tần Khả quay đầu, nhìn cô bé yên tĩnh ngồi bên tay mình.

"Em ấy tên là Linh Linh à. Vậy cháu có thể hỏi một chút, chủ thuê của bác có quan hệ gì với em ấy?"

"Sao cơ?"

"Quan hệ." Tần Khả lặp lại một lần nữa, cười quay đầu, "Dù sao thì dựa theo cảm giác của cháu, bác và Linh Linh mới thật sự có quan hệ huyết thống... Kiểu như mẹ con? Mà hình như bác là quản gia của biệt thự này. Cháu thật sự không hiểu, chủ thuê là kiểu người gì lại có thể vì con gái của quản gia mà đặc biệt mời một gia sư về, lại còn muốn chăm sóc ba bữa cơm và sinh hoạt hằng ngày của đối phương... Còn nữa."

Tần Khả đứng dậy, dưới sắc mặt khẽ thay đổi của người phụ nữ, đi về phía cửa đơn ở góc thư phòng.

"Tiểu thư Tần Khả ——"

Người phụ nữ trung niên dường như có chút nóng nảy, vội vàng lên tiếng muốn ngăn cản.

Tần Khả ngừng ở trước cửa, quay đầu lại cười ôn hòa.

"Cháu có thể gặp chủ thuê của bác được chứ, hoặc là nói người đó đang ở phía sau cánh cửa này?"

Người phụ nữ vẫn đang cố gắng che dấu, "Tôi không hiểu tiểu thư Tần Khả đang nói cái gì..."

Tần Khả không còn cách nào liền nói ra: "Nền tảng của Linh Linh rất rất tốt, thật sự không cần một người như cháu dạy kèm tại nhà, hơn nữa lúc trước bác nói tính cách của em ấy không ngoan lại không nghe lời dường như chênh lệch có hơi lớn; lấy cảm nhận của cháu trong quá trình một buổi sáng này tiếp xúc với em ấy, áp lực trong thư phòng này hoàn toàn khác với tính cách của em ấy, em ấy cũng trông không giống chủ nhân của thư phòng này... Điều quan trọng nhất, Linh Linh không giỏi giấu giếm, trong thời gian cháu phụ đạo cho em ấy, cháu để ý thấy hình như em ấy đeo một cái tai nghe bluetooth —— đeo ở bên kia cách xa cháu, hơn nữa toàn bộ buổi sáng, em ấy đã nhìn cánh cửa này ít nhất là hai mười lần."

Tần Khả nói đến đây, hơi dừng lại, bất đắc dĩ hỏi: "Còn cần cháu nói tiếp không? Thật ra thì chi tiết kì quái trong chuyện này còn rất nhiều..."

Lời còn chưa dứt.

Cánh cửa phòng trước mặt Tần Khả bỗng mở ra.

Người thiếu niên chỉ ăn mặc quần áo ở nhà bất ngờ xuất hiện, còn hơi cúi người, khuôn mặt sát lại gần như sắp dán lên mặt Tần Khả.

Gương mặt đẹp trai trắng trẻo ấy dọa cho Tần Khả giật mình.

Cô gần như là phản xạ có điều kiện lui ra phía sau một bước —— nhưng lại không lui được, mới vừa dời ra nửa bước, thì đã bị một tay của thiếu niên trước mặt xách trở về.

Hơn nữa vì chịu tác dụng của lực dẫn đến quán tính, lúc này đây cô lại càng sát lại gần hơn, gần như là đụng vào đường cong xương quai xanh đẹp đẽ bên dưới cổ áo ngủ được mở rộng.

Trên mặt Tần Khả nóng rực, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Cô tức giận khẽ cắn răng, "... Hoắc, Tuấn."

——

Người thiếu niên trước mặt ngoại trừ Hoắc Tuấn ra thì còn có thể là ai?

"Em hình như không bất ngờ chút nào," Ngay trong khoảng cách gần như vậy, tiếng cười của thiếu niên mang theo vẻ trầm khàn, "Sao lại đoán được?"

Tần Khả: "Tối hôm qua em vừa mới nói cho anh là hôm nay em có việc, anh liền đoán được em phải dậy sớm, hơn nữa một câu cũng không hỏi thêm —— trừ phi chính anh đã biết chuyện làm gia sư."

Tần Khả dừng lại, hơi banh mặt liếc anh một cái.

"Hơn nữa, làm gì có chủ thuê đầu óc bình thường nào sẽ nghĩ ra cái đó, đột nhiên bảo gia sư dọn vào trong biệt thự ở cùng?"

"Ừm, rất thông minh." Hoắc Tuấn không chút keo kiệt mà khen ngợi một câu, nhưng nói xong lại cười một tiếng: "Nếu như em thông minh hơn chút nữa, hẳn là sẽ không vạch trần ra —— anh đây có thể sẽ vì bảo toàn bí mật này, không cân nhắc đến việc làm sao để em nhất định phải ký cái bản hợp đồng kia."

Tần Khả liếc anh.

"Hợp đồng trước đó cũng không có quy định, em nhất định phải thỏa mãn điều kiện sau này và hợp đồng bổ sung của chủ thuê."

"Cho nên," Hoắc Tuấn rủ mắt, con ngươi đen nhánh nhìn cô, "Em không muốn ký?"

Tần Khả im lặng.

Quả thật cô có chút bài xích với "Đề nghị" này của Hoắc Tuấn, dù sao thì sâu trong lòng cô đã có một đoạn bóng ma của kiếp trước, chính là sau khi hai chân tàn phế, đoạn thời gian bị Hoắc Trọng Lâu cầm tù trong căn biệt thự không thấy ánh sáng mặt trời.

Một người giống như một đứa trẻ hoặc món đồ chơi, không có bất kì tự do hay sự sống nào đáng để nói.

Đoạn thời gian đó, cô không chỉ một lần nghĩ tới việc tìm đến cái chết, nghĩ tới việc dứt khoát thoát khỏi cái thế giới không có bất kỳ tia hy vọng hay lưu luyến nào.

Cũng chính đoạn thời gian đó, cô được Hoắc Cảnh Ngôn như người cha người anh kéo cô ra khỏi cuộc sống ảm đạm dần đến bước đường cùng.

Tưởng tượng đến việc sẽ dọn đến biệt thự của Hoắc Tuấn, giống như một lần nữa bước vào đoạn đường kia, trong lòng Tần Khả liền không rét mà run.

Nhưng sau khi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của thiếu niên không giống với đôi mắt điên cuồng lại cố chấp của Hoắc Trọng Lâu, cô lại không đành lòng nói ra câu chối từ.

"Em đang băn khoăn cái gì?" Hoắc Tuấn hỏi.

Tần Khả chần chờ, vẫn là đổi thành một nguyên nhân khác nhẹ nhàng hơn một chút: "Em cầm thù lao ở chỗ anh, thì có thể dùng việc giảng bài cho Linh Linh để đổi lấy —— nhưng nếu em vào ở nhà của anh, anh cảm thấy người khác sẽ thấy thế nào?"

"Thấy thế nào?"

"..." Tần Khả không còn cách nào khác đành nói thẳng, "Bọn họ sẽ cảm thấy em được anh bao nuôi."

"Bao nuôi?"

Nơi đáy mắt của Hoắc Tuấn bỗng hiện lên ý cười.

Ngay cả độ cong của khóe miệng cũng mang theo vài ba phần quái đản:

"Tại sao không phải là anh bị em thuần dưỡng?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện