Khác với đám âm hồn thông thường, Âm Thi dù đã chết nhưng thân xác vẫn còn đấy.

Những công kích gây ra bởi các loại pháp phù khác bùa trừ tà chẳng tác động mạnh mẽ gì cho cam.

Vậy nên, mặc dù các vị trưởng lão đã tấn công dồn dập những chỉ có thể đẩy lui đám Âm Thi, chứ chưa gây ra thương tổn gì lớn cho bọn chúng.
Bạch Duật chợt nhớ ra điều gì, vội lớn tiếng nhắc, "Dùng phép dẫn lôi, bọn chúng sợ sấm sét!"
Các trưởng lão giật mình, lập tức đổi sang dùng các bùa chú dẫn thiên lôi.

Trong chốc lát, vô số trận sét đánh xuống, tiếng sấm rền vang tận tầng mây.

Lũ Âm Thi thi nhau ngã rạp xuống, tiến độ trận chiến được đẩy nhanh lên rất nhiều.
Thấy tình cảnh gay go như vậy, mặt gã áo xanh co rúm lại, gã trợn mắt lườm mọi người rồi cất giọng dọa nạt, "Lũ phàm nhân dám khinh nhờn thần linh, Thiên Thần nhất định sẽ xử tội các ngươi."
"Bớt nói nhảm đi!" Lão nhân lập tức dùng thuật thiên lôi bổ sét vào đầu gã.

Gã áo xanh giật thót, vội tránh sang một bên nhưng vẫn bị sét đánh cháy nửa cánh tay.

Nỗi oán hận dâng trào trong nét mặt dữ tợn và đôi mắt đỏ ngầu của gã, nhưng gã không đánh trả mà lại vung tay ra hiệu cho lũ Âm Thi chạy về thôn.
"Rút lui!"
Đám Âm Thi nghe lệnh liền rú lên rồi ùa ạt bỏ chạy trối chết.
"Đừng để chúng chạy thoát, mau đuổi theo!" Từ đường chủ cau mày, định dẫn các trưởng lão đuổi theo lũ Âm Thi.

"Từ đường chủ!" Vân Hiểu bỗng lên tiếng nhắc nhở, "Phía trước là từ đường thờ tổ của thôn! Theo lời bọn chúng nói, thứ biến bọn chúng thành Âm Thi đang trốn trong đấy.


Nhân lúc trời chưa tối, thứ đó còn chưa thức tỉnh, chúng ta phải ra tay trước!"
Từ đường chủ ngây người một lát, trái tim bỗng thắt lại.

Kẻ có khả năng khóa hồn phách vào cơ thể Âm Thi chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản.

Tuyệt đối không thể để kẻ đó và lũ Âm Thi có cơ hội xuất thế!
Thế là Từ Thanh Phong xoay người hạ lệnh, "Tiêu trưởng lão, Lý trưởng lão, hai người trông chừng các đệ tử, đừng để lạc! Chúng ta cùng tới từ đường!" Nơi này quá nguy hiểm, không thể tách đám đệ tử ra mà phải đi sát nhau.
Mọi người gật đầu, sau đó nối đuôi nhau đi vào thôn.

May mắn thay, từ đường thờ tổ nằm ở vị trí rất dễ thấy trong thôn.

Khác với những căn nhà cũ nát của thôn dân, từ đường được xây đắp xa hoa, nhang đèn đủ lễ.

Xem ra nơi này thường xuyên có người đến cúng bái.
Từ đằng xa, mọi người đã ngửi thấy hương khói nghi ngút trong từ đường.

Nhưng khác hẳn với những miếu thờ thông thường, dường như có mùi hôi thối phảng phất trong làn hương khói này.

Điểm kì lạ hơn là những căn nhà xung quanh từ đường đang bị bao phủ bởi một bầu tà khí rất đậm.
"Sao tà khí ở đây lại nặng như vậy......" Từ đường chủ cau mày ngạc nhiên khi nhìn thấy đám khí đen đậm đặc.

Hắn trao đổi ánh mắt với các vị trưởng lão rồi xông thẳng vào bên trong.

Đoàn người đang định tìm kẻ gọi là Thiên Thần, thì bỗng thấy mười tên Âm Thi nhảy ra.

Không ngờ lũ Âm Thi chẳng lo bỏ trốn mà lại chạy vòng về đây.

Thấy đoàn người Huyền Môn, gã áo xanh hoảng hốt những vẫn cố gầm ghè, "Ai cho phép các ngươi cả gan xâm nhập cấm địa, quấy nhiễu thần linh hả?"
"Nói nhảm ít thôi!" Tiêu Hằng Nhất nghe phát phiền, "Bọn ta tới là để bắt tên Tà Thần biến loạn sống chết của các ngươi!" Nói xong, ông tung chiêu gọi sét đánh thẳng về phía gã.

Kỳ lạ thay, sấm sét vừa lóe thì bỗng bị tà khí xung quanh nuốt gọn.
"Ha ha ha ha......" Gã áo xanh đắc ý cười to, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người, "Có Thiên Thần phù hộ, lũ sâu bọ các ngươi sao làm gì được ta nào?"
Sắc mặt mọi người tối sầm lại.
Tiêu Hằng Nhất nghĩ ngợi một lát, sau đó lôi cờ trận ra, "Đường chủ, ta và Vân đạo hữu sẽ bày trận lọc tà khí, xin nhờ các vị giúp kìm chân chúng lại!"
Hết tà khí, lũ Âm Thi sẽ không còn phách lối nữa?
"Được." Từ đường chủ gật đầu, quay sang Vân Hiểu nói, "Làm phiền Vân đạo hữu rồi!"
Vân Hiểu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó theo Tiêu Hằng Nhất đi bày trận.

Vì nàng cũng không có linh khí, nên tiện tay kéo Bạch Duật đi cùng luôn.
Có lẽ do tà khí ở đây quá đậm, bùa trừ tà chẳng phát huy tác dụng mấy, thế là lũ Âm Thi càng được thể hung hãn gấp bội.


Hơn nữa, các trưởng lão còn mải lo cho đám đệ tử sau lưng nên cũng không thể xử lý hết bọn Âm Thi này.

May mà Tiêu trưởng lão và Vân Hiểu bày trận cực nhanh.

Chưa đầy nửa khắc sau, trận tịnh hóa từ từ hiện lên trên nền từ đường.

Bầu tà khí từ từ tiêu tan, bọn Âm Thi cũng hoạt động dần chậm lại.
Nắm lấy thời cơ, Từ đường chủ nháy mắt ra hiệu cho những người khác tiến công.

Giữa gian phòng, sấm chớp giật đùng đùng, đánh cháy đen một loạt lũ Âm Thi.
"Các ngươi dám......" Thấy tình thế như vậy, gã áo xanh hốt hoảng ra lệnh cho đám Âm Thi, "Ngăn chúng lại, đừng để bọn chúng quấy nhiễu Thiên Thần!"
Nghe thấy vậy, lũ Âm Thi bất chấp sợ hãi, lại lao lên tấn công mọi người.

Cùng lúc ấy, gã áo xanh quỳ xuống trước bức tượng không rõ lai lịch và dập đầu liên tục, "Cúi xin Thiên Thần phù hộ tộc ta! Thỉnh ngài hạ giới trừng trị lũ phàm nhân to gan gây loạn kia.

Kính xin Thiên Thần phù hộ tộc ta!"
Phe Thiên Sư đường càng tấn công dữ dội hơn, Từ Thanh Phong rút ra một tấm tử phù, lá bùa hóa thành một tấm lưới sét khổng lồ, quật tơi bời lũ Âm Thi.
Trong khoảnh khắc mà tấm lưới chằng chịt chuẩn bị quét vào giữa từ đường, đột nhiên một luồng khí đen phụt ra, dập tắt ánh chớp trên lưới sét.

Khí đen dày đặc tiếp tục công phá trận tịnh hóa.

Chỉ sau một khắc, cờ gãy trận tan, ngay cả khí cụ điều khiển trận trên tay Tiêu Hằng Nhất cũng vỡ tan tành.

Đây là......
"Cẩn thận!" Tiêu trưởng lão còn đang đứng ngẩn ra giữa mắt trận, đột nhiên một tia khí xẹt qua, chọc thủng nền đất dưới chân ông.

May thay, Vân Hiểu nhanh tay kéo ông ra kịp.


Tiêu Hằng Nhất giật mình nhìn vào miệng hố đen kịt ở ngay vị trí ông vừa đứng.

Vị trí đó chính là mắt trận, mắt tan, trận tịnh hóa cũng không còn.
"Gì thế này?" Âm khí bình thường làm sao có thể phá vỡ Tịnh Hóa trận được chứ?
Không riêng gì Tiêu trưởng lão, tất cả mọi người đều hoang mang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra?
Đột nhiên, mặt đất rung lắc dữ dội như thể sắp có thứ gì vọt ra khỏi lòng đất.

Thấy tình hình đó, mặt Từ đường chủ cau lại, hắn hét lớn, "Lùi về sau!"
Mọi người hoảng hốt lùi lại vài chục trượng.

Một khắc sau, mặt đất nứt toạc, bất ngờ phun trào làn khói đen kịt.

Tên Âm Thi cầm đầu quỳ sụp xuống, gã mở to mắt nhìn về phía từ đường, kích động hô to, "Thiên Thần hiển linh, hiển linh! Các ngươi chết chắc rồi! Xin Thiên Thần phù hộ tộc ta, trừng phạt......"
Lời chưa dứt, đột nhiên một cột khí đen lao đến đâm xuyên lồng ngực gã.

Gã áo xanh không kịp kêu thêm tiếng nào thì đã bị hút cạn sức sống.

Trong nháy mắt, thân thể gã héo quắt lại thành cái xác khô, rồi tan thành tro bụi.
"......"
Tình huống gì đây? Đấu tranh nội bộ à?
Truyện đăng bởi Wattpad @tuycahaha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện