Việt Dao ngây ra một lúc rồi sau đó xua tay cười nói: "Điện người đang đùa cái gì vậy."

Tiêu Trường Ninh thành khẩn: "Bổn cung không có nói giỡn."

Việt Dao tiếp tục cười ha ha: "Mang thai? Thái giám sao có thể làm muội mang thai? Tuy rằng thần học không tốt lắm nhưng kiến thức thông thường vẫn là hiểu!"

Tiêu Trường Ninh không nói gì chỉ nâng má nhìn nàng.

Việt Dao tự cười trong chốc lát, sau một lúc lâu mới hậu tri hậu giác phát hiện thần sắc Tiêu Trường Ninh quá mức nghiêm túc nên nàng không cười nữa.

Rồi sau đó Việt Dao thử hỏi: "Cho nên muội thật sự mang thai?!"

Tiêu Trường gật đầu thản nhiên nói: "Là sự thật."

Việt Dao há miệng thở dốc bỗng nhiên đứng dậy, bộ dạng giống như bị chấn động mạnh, một lát sau nàng mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì! Điện hạ còn có thể bình tĩnh như thế?"

Tiêu Trường Ninh bị bộ dạng lúc rống lên của nàng làm cho có chút hồ đồ liền hỏi ngược lại: "Bổn cung vì sao không thể bình tĩnh?"

"Muội, muội...." Việt Dao đi qua đi lại trong phòng rồi sau đó lại ngồi xuống gần Tiêu Trường Ninh khẩn trương nói: "Thẩm Huyền biết việc này không?"

Tiêu Trường Ninh vừa muốn trả lời Việt Dao lại đánh gãy nàng: "Nhất định là đã biết. Trách không được Thẩm Huyền đưa muội về Tẩy Bích Cung, còn lệnh Tưởng Xạ trông giữ muội một tấc cũng không rời, chắc hắn sớm đã biết muội có thai!"

Tiêu Trường Ninh gật đầu: "Hắn tất nhiên biết. Thẩm Huyền luôn chiếu cố bổn cung mà, nói tiếp, việc bổn cung có thai cũng là do hắn phát hiện trước."

Không biết nghĩ tới cái gì Việt Dao hoảng sợ, ngạc nhiên nhìn Tiêu Trường Ninh.

Tiêu Trường Ninh rụt người, nhỏ giọng: "Việt tỷ tỷ, sao tỷ có chút kỳ quái vậy?"

Việt Dao nói: "Cha của đứa nhỏ là ai?"

Tiêu Trường Ninh: "Cái gì??"

"Không được, thần không thể để người ở lại đây một mình được, kẻ điên Thẩm Huyền kia không chừng sẽ làm việc điên khùng gì với người." Việt Dao giữ chặt tay Tiêu Trường Ninh thấp giọng: "Yên tâm, thần liều chết cũng sẽ cứu người ra!"

"..... Từ từ." Tiêu Trường Ninh rốt cuộc cũng cảm thấy không đúng chỗ nào, nàng trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: "Tỷ có phải hiểu lầm cái gì không?"

Thấy Tiêu Trường Ninh vẫn bình tĩnh Việt Dao cũng có chút bối rối: "Sau khi điện hạ gả cho Đề đốc Đông Xưởng thì có thai?"

Tiêu Trường Ninh gật đầu: "Bổn cung đúng là có thai nhưng Thẩm Huyền...."

"Thái giám ngoài cửa cùng Tưởng dịch trường có phải do Thẩm Huyền phái tới trông giữ muội không?"

"Đúng là như vậy nhưng Thẩm Huyền...."

Việt Dao giơ tay ý bảo Tiêu Trường Ninh không cần nhiều lời, nàng trầm trọng nói: "Vậy hẳn là không khác lắm, điện hạ không cần nhiều lời. Thần từ nhỏ lớn lên cùng điện hạ, vẫn luôn đối đãi với điện hạ như muội muội ruột, mặc kệ điện hạ phạm vào sai lầm gì thần vĩnh viễn luôn đứng về phía người!"

"Không.... Bổn cung cảm thấy cần thiết phải giải thích cho tỷ một chút."

"Không cần nói thần đều hiểu. Thẩm Huyền quyền cao chức trọng nhưng cũng chỉ là một tên thái giám, điện hạ đang tuổi xuân không cần thiết phải thủ tiết cho hắn. Khắp nơi đều có hoa thơm...."

"Việt Dao!" Thấy nàng càng nói càng kỳ quái Tiêu Trường Ninh nghẹn đến mức đau bụng, nàng vừa tức giận vừa buồn cười: "Tỷ có phải cho rằng bổn cung hồng hạnh xuất tường hay không?"

*Hồng hạnh xuất tường: ngoại tình.

Việt Dao dùng biểu tình "Thẩm Huyền xứng đáng xui xẻo" nhìn nàng: "Dù sao hắn cũng không xứng với muội."

Tiêu Trường Ninh nhịn không được duỗi tay nhéo má nàng, thẳng đến khi nhéo đến mức biến hình mới thấp giọng cười: "Việt tỷ tỷ ơi Việt tỷ tỷ, thiên hạ sao lại có một cô nương như tỷ vậy! Quả thực là một kẻ dở hơi thiếu gân!"

Việt Dao bị nhéo má, vẻ mặt kì diệu giọng nói mơ hồ: "Ý.... gì?"

"Tự mình đoán đi." Tiêu Trường Ninh cười tủm tỉm.

Nhưng mà lấy tính tình của Việt Dao có lẽ cũng sẽ không nghĩ đến Thẩm Huyền thế nhưng lại là thái giám giả.

Việt Dao nhìn Tiêu Trường Ninh giống như nghiêm túc thay Trường Ninh trưởng công chúa sầu lo về việc "vì hồng hạnh xuất tường mà bị giam lỏng", nàng trầm tư thật lâu mới nói: "Trường Ninh, muội phải chiếu cố bản thân thật tốt, tỷ sẽ nghĩ cách cứu muội ra khỏi cung."

Nghe vậy Tiêu Trường Ninh vừa chua xót vừa cảm động, nàng tự nói hai chữ "đầu đất" trong đầu: "Được, bổn cung chờ." Nói xong bản thân lại dựa trên bàn cười.

Bộ dạng cười nhẹ của nàng làm gì có chỗ nào giống bị giam lỏng? Việt Dao tuy cẩu thả nhưng cũng cảm thấy không thích hợp, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tiêu Trường Ninh rồi đặt tay lên trán nàng hỏi: "Trường Ninh, muội không có bị sao không, sao tỷ lại cảm thấy bộ dạng của muội có chút cổ quái?"

Tiêu Trường Ninh lắc đầu chỉ kéo tay Việt Dao cười: "Cảm ơn tỷ đã đối tốt với bổn cung như vậy. Nhưng mà mọi chuyện cũng không đơn giản như tỷ tưởng tượng, chờ qua chút thời gian nữa bổn cung sẽ nói cho tỷ toàn bộ chân tướng."

Việt Dao nghĩ thầm: Còn chân tướng nào phức tạp hơn hồng hạnh xuất tường?1

"Cái này cũng không có gì đâu, lúc trước Quý phi nương nương cũng đối với tỷ rất tốt." Việt Dao vẫn có chút không yên tâm lại hỏi lại: "Muội thật sự không có việc gì?"

"Thật sự không có việc gì, mệnh bổn cung rất tốt luôn gặp được quý nhân." Tiêu Trường Ninh dùng sức nắm chặt đầu ngón tay Việt Dao chân thành nói: "Việt tỷ tỷ gặp được lang quân như ý nhớ phải nắm chắc, sớm ngày thành gia sinh hoạt."

Việt Dao bị lời ngon tiếng ngọt bất thình lình của nàng làm cho cả người run rẩy nổi da gà đầy người: "Thật không hiểu trong hồ lô của muội bán cái gì.... Đúng rồi thủ hạ thần có một nữ nhân thân thủ không tồi, có cần để nàng giả làm cung nữ tiến cung chăm sóc muội không?"

Tiêu Trường Ninh lại lắc đầu: "Không cần đâu, Tưởng dịch trường đã sắp xếp Tẩy Bích Cung rất tốt."

"Nhưng mà...."

Việt Dao vẫn có chút không yên tâm, Tiêu Trường Ninh lại nói: "Mật thám trong thành chưa trừ tỷ cũng đang cần dùng người nên không cần phải phân tới nơi này của bổn cung. Bổn cung thân ở thâm cung, tuy không giúp tỷ được cái gì nhưng ít nhất cũng không nên kéo chân sau."

Việt Dao lại kiên trì thêm mấy lần nhưng thấy Tiêu Trường Ninh không đồng ý chỉ đành từ bỏ, nàng đứng dậy: "Vậy thần đi về trước. Tuy rằng tỷ bị thương không thể lên giết địch nhưng công văn trong phủ cũng cần xử lý."

"Đi đi." Tiêu Trường Ninh nắm tay áo cười tủm tỉm như có điều muốn nói: "Tỷ phải ôn nhu chút với Ôn Chỉ huy sứ nha."

Nghe vậy Việt Dao đang đứng dậy liền lảo đảo.

Tiêu Trường Ninh lại kéo dài giọng nói: "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, đường trần muôn kiếp có ai đi cùng. Ai da, đúng là một đoạn giai thoại!"

*Trích từ bài Thước Kiều Tiên của Tần Quán.

Dịch nghĩa: 

Gió vàng sương ngọc tìm nhau

Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.

Việt Dao tức giận nhéo mấy cái bên hông nàng, sau đó mới thoải mái rời đi.

Kẻ dở hơi Việt Dao vừa đi Tẩy Bích Cung lại trở nên an tĩnh giống như gợn sóng lặng xuống, phản chiếu sự cô đơn của Tiêu Trường Ninh.

Kỳ quái, trước kia một mình sinh sống sáu năm ở Tẩy Bích Cung cũng chưa từng nếm trải mùi vị cô độc, hiện tại cùng lắm mới chia xa Thẩm Huyền mấy ngày liền nếm được ly biệt chua xót.

Sau giờ Ngọ, ánh nắng gay gắt phảng phất có chút không khí bình lặng cuối xuân, Tiêu Trường Ninh than một tiếng rồi đứng dậy cầm hai bình thuốc màu xanh sẫm lên.

Nàng quen thuộc trải giấy cùng nghiên mực ra vẽ núi sông ngàn dặm, một nét bút rơi xuống hiện ra hình dáng núi xa phập phồng, nét mực uyển chuyển vẽ nên con sông, nước màu xanh sẫm phủ lên một tầng phía trên dãy núi, màu xanh cùng màu mực nhạt giao hòa chiếu sáng lẫn nhau tạo nên một bức tranh núi sông kiều diễm tươi đẹp trên giấy.

Để màu sắc đậm đà hơn cần phải tô thêm lớp thuốc màu tiếp theo trước khi lớp thuốc màu trước khô, lặp lại mười lần như thế mới có thể vẽ thành một bức tranh. Tiêu Trường Ninh dựa vào bàn đợi tranh khô, nằm bò ra như vậy liền thấy buồn ngủ.

Từ khi có thai nàng vẫn luôn trong tình trạng uể oải thích ngủ, sau giờ Ngọ mỗi ngày đều muốn ngủ một giấc nhỏ để dưỡng tinh thần. Nàng xoa đôi mắt ngáp một cái rồi trở lại gian trong, lệnh A Chu một canh giờ sau đánh thức nàng dậy uống thuốc sau đó mới cởi vớ giày lên giường, an tâm ngủ.

Gió nhẹ thổi qua từng trận ngoài cửa sổ cuốn theo trang giấy trên bàn bay lên. Trong giấc mơ tĩnh lặng Tiêu Trường Ninh phảng phất như lại nghe thấy hơi thở ấm áp sạch sẽ trên người Thẩm Huyền....

Mà bên kia, Việt Dao cầm theo hai vò rượu bước ra khỏi cung ngâm nga bài hát nhỏ trở về Bắc Trấn phủ tư, mới vừa vào cửa liền thấy Lưu Thiên Hộ đứng trực ở cửa ho khan một tiếng đưa mắt ra hiệu cho nàng.

Việt Dao đột nhiên nhanh trí lập tức hiểu ý vội xoay người rời đi.

Nhưng mà đã chậm, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc: "Việt Sử phủ."

Hiện tại Việt Dao vừa nghe thấy ba chữ "Việt Sử phủ" da đầu liền tê dại, cũng không biết tên cấp trên này lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy mỗi ngày không có chuyện gì liền tới Bắc Trấn phủ tư kiểm tra. Nhưng dù sao cũng là do công vụ nên mới cưỡng hôn Ôn Lăng Âm, Việt Dao trong lòng muốn chạy trốn nhưng chân lại vì chột dạ mà ghim tại chỗ, nàng đưa lưng về phía Ôn Lăng Âm cười gượng: "Thật trùng hợp Ôn đại nhân..... Ha ha ha ha."

Tiếng bước chân trầm ổn tới gần sau đó một thanh Tú Xuân đao nặng nề đè trên đầu vai chưa bị thương của Việt Dao vỗ vỗ giống như cảnh cáo. Phía sau, giọng nói Ôn Lăng Âm không chút gợn sóng truyền đến: "Thương thế Việt Sử phủ chưa lành không nên uống rượu."

Trộm uống rượu lại bị cấp trên thích lo chuyện bao đồng bắt được nên làm thế nào? Nhưng mà Việt Sử phủ tự nhận là cực kỳ thông tuệ có thể tùy cơ ứng biến. Nàng giơ một ngón tay đẩy Tú Xuân đao trên vai ra một chút, sau đó mới xoay người đưa vò rượu tới trước mặt Ôn Lăng Âm: "Ti chức không uống rượu, đây là đồ ti chức hiếu kính Ôn đại nhân, Ôn đại nhân ngày đêm làm lụng thật sự vất vả."

Nghe được hai chữ "hiếu kính", thiếu niên anh tuấn Ôn Chỉ huy sứ nhướng mày.

Vò rượu là dùng rơm rạ bó lại, sợi dây thô ráp buộc vào lòng bàn tay Việt Dao làm đầu ngón tay nàng trở nên hơi trắng bệch giống như hoa lê nhìn thấy khi đó. Ôn Lăng Âm nhìn đầu ngón tay nàng một lúc lâu rồi sau đó mới duỗi tay nắm chặt sợi dây trong tay mình.

Đầu ngón tay Ôn Lăng Âm xẹt qua lòng bàn tay Việt Dao, vừa chạm vào liền tách ra, một người nhịn không được khẽ nhúc nhích trong lòng còn một người vẫn là tình cảm chưa thông chỉ đau lòng nhìn hai vò rượu ướp đã lâu rơi vào "ma chưởng" Ôn Chỉ huy sứ, nuốt nước miếng.

Giọng nói Ôn Lăng Âm mang theo vài phần vui sướng không dễ phát hiện: "Vậy thì đa tạ."

"Không có gì...." Việt Dao cố nặn ra một nụ cười nhưng đáy mắt lại đầy vẻ không muốn.

Cẩm Y Vệ có quy củ không được nhận hối lộ nhỉ? Không biết Ôn Chỉ huy sứ ngang nhiên lấy hai vò rượu ngon của nàng đi thì có tính là nhận hối lộ không?

Nhưng cái ý niệm này chỉ ở trong đầu Việt Dao một chút lát sau liền tan thành mây khói. Ôn Lăng Âm sống quá đoan chính thanh cao, nhất cử nhất động đều giống như được tỉ mỉ thiết kế ra, tự chủ đến đáng sợ ngẫu nhiên lộ ra một chút tính tình tham lam càng đáng yêu hơn so với dáng vẻ lạnh băng thường ngày của hắn.

Nghĩ như thế một chút không muốn trong lòng Việt Dao cũng tan đi, nàng cảm thấy hai vò rượu kia rất có giá trị.

Việt Dao đuổi kịp bước chân Ôn Lăng Âm cố gắng làm bộ dạng chính mình thoạt nhìn đáng tin cậy hơn chút hỏi: "Ôn đại nhân, mật thám Bắc Địch còn sống không?"

Ôn Lăng Âm "ừ" một tiếng: "Những người đó đều là tử sĩ Bắc Địch, một khi phát hiện nguy hiểm sẽ uống thuốc độc tự sát."

Việt Dao vội nói tiếp: "Vậy đại nhân chẳng phải là lại mất trắng sao?"

"Còn một kẻ còn sống nhưng bị Đông Xưởng nhanh chân đến trước." Ôn Lăng Âm ra đến cửa lớn Bắc Trấn phủ tư lập tức có người dắt ngựa của hắn đến. Ôn Lăng Âm cũng không có lên ngựa rời đi ngay mà chỉ đứng trước cửa, khoác một thân ánh mặt trời cầm theo vò rượu nói: "Kế tiếp phải xem Đông Xưởng có thể thẩm vấn ra manh mối hữu dụng hay không."

Việt Dao gật đầu. Tuy rằng Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng luôn bất hòa nhưng hiện tại là thời kỳ khẩn cấp, không cần thiết phải so cao thấp.

Gió xuân thổi tới làm vạt áo tung bay, Việt Dao mẫn cảm phát hiện cổ tay áo Ôn Lăng Âm có vài vết đen nên không khỏi lo lắng hỏi: "Ôn đại nhân, ngài bị thương?"

Ôn Lăng Âm nhìn theo tầm mắt nàng phát hiện cổ tay áo quả nhiên có vài giọt máu đỏ sậm. Hắn mới vừa tra xét trong thành trở về, đầu tiên là chạm trán đám mật thám kia rồi nửa đường lại đụng phải một đội thái giám Đông Xưởng tới cướp tên mật thám duy nhất còn sống tại hiện trường. Đánh nhau kịch liệt một hồi trên quần áo không biết khi nào đã dính máu.

"Trong phủ có dược, thuộc hạ băng bó cho ngài...."

Việt Dao kéo tay Ôn Lăng Âm, Ôn Lăng Âm lại ngẩn ra sau đó theo bản năng lui về sau một bước né tránh phản ứng không khác gì giống lúc bị cưỡng hôn ở nhạc phường, không biết là do chán ghét hay vẫn là hoảng loạn.

"Không phải máu của ta."

Việt Dao sửng sốt trong chốc lát, sau đó không có chút xấu hổ nào khi bị cự tuyệt mà ngược lại vô cùng hứng thú nở một nụ cười phong lưu: "Yên đâm đi Ôn đại nhân, lần này thuộc hạ tuyệt đối sẽ không xằng bậy. Bên trong nhạc phường ngày ấy là bất đắc dĩ ngài không cần để trong lòng...."

"Ta đi đây." Ôn Lăng Âm nhíu mày đánh gãy lời nàng, lúc xoay người lên ngựa cơ hồ là có chút vội vã, hắn ôm vò rượu vào trong ngực rồi cầm dây cương bằng một tay, hai chân kẹp bụng ngựa nghênh ngang rời đi.

"Ai." Việt Dao có chút phiền muộn dựa vào thạch thú trước cửa của Bắc Trấn phủ tư, nàng buông tiếng thở dài: "Lúc lạnh lúc nóng, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì."

.......

Tiêu Trường Ninh ngủ không được ngon lắm, trong mơ luôn cảm thấy bản thân ôm một cái lò lửa lớn nóng đến sợ.

Nàng mơ màng tỉnh lại, lúc mở mắt ra thì thấy đối diện là một đôi mắt hẹp dài thâm thúy, trong đôi mắt kia là bộ dạng sững sờ của nàng.

Tiêu Trường Ninh chớp mắt rồi lại chớp mắt, duỗi tay vuốt ve đôi mắt sắc bén kia dùng giọng nói lười biếng mềm mại sau khi thức dậy nhỏ giọng nói: "Bổn cung không phải đang nằm mơ chứ?"

Màn lụa xanh hơi đong đưa, ánh sáng mông lung mà ấm ấp.

Thẩm Huyền đã cởi mũ quan xuống cũng không mặc quan bào mà chỉ khoác trung y mỏng, ngực hơi mở rộnh, trên người có hơi thở thoải mái sau khi tắm gội. Hắn bao lấy tay Tiêu Trường Ninh trong lòng bàn tay mình, kéo thân thể mềm mại của nàng đến gần chút rồi hôn lên gương mặt nàng: "Nếu là mơ vậy nhất định là một giấc mơ đẹp."

Cánh môi cực nóng của hắn cùng hô hấp hơi ngứa đều chân thật như thế, Tiêu Trường Ninh cảm giác tâm nguyện chờ mong đã lâu của bản thân giống như rốt cuộc cũng đạt thành, nhìn thấy người ngày đêm nhớ mong ngược lại không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nàng nhớ rõ bản thân còn đang giận dữ Thẩm Huyền nhưng nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi dưới đáy mắt hắn nàng lại không đành lòng giận dữ tiếp.

"Sao lại không nói chuyện với ta nữa? Hả?" Tay Thẩm Huyền chuyển động dưới eo Tiêu Trường Ninh mang theo khát cầu rõ ràng, chóp mũi cọ nhẹ lên chóp mũi nàng.

Tiêu Trường Ninh rầu rĩ: "Chàng luôn lén lút tới rồi lại lén lút đi, có chỗ nào là đến nói chuyện với ta."

Thẩm Huyền biết lần trước hắn đi không tạm biệt nhất định Tiêu Trường Ninh sau khi tỉnh lại rất giận dữ, hắn nhẹ mút vành tai nàng được như ý nguyện nghe thấy tiếng hù nhẹ đầy mẫn cảm.

"Ta nhìn thấy bức tranh trên bàn." Thẩm Huyền nói nhỏ bên tai nàng: "Màu xanh đó rất hợp với nàng."

Thuốc màu ngàn vàng khó mua đó cũng không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư của Thẩm Huyền, nghĩ đến cái này Tiêu Trường Ninh hết giận không ít chỉ nói: "Đợi ta vẽ xong sẽ tặng cho chàng, dù sao đó cũng là thuốc màu chàng mua."

"Được." Thẩm Huyền nói: "Nàng đưa cái gì ta đều thích."

Thẩm Huyền đã lâu chưa rừng tự xưng "bản đốc" trước mặt nàng mà chỉ dùng xưng hô "ta, nàng" giống như quan hệ hai người đã sâu hơn, dã thú không muốn bị quản giáo lại cam tâm tình nguyện thu liễm nanh vuốt quy phục dưới váy nàng.

Tiêu Trường Ninh càng dùng sức ôm lấy vòng eo Thẩm Huyền, chôn mặt ở ngực hắn hỏi: "Chuyện của chàng giải quyết xong chưa?"

Thẩm Huyền trầm ngâm một lát rồi mới dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe trả lời: "Cũng gần xong rồi. Ta đến thăm nàng."

Vậy hẳn còn chưa kết thúc, lần sau mặt gặp khả năng lại là mười ngày nửa tháng. Tiêu Trường Ninh có chút mất mát nhẹ giọng: "Nghe Việt Dao nói bên trong xưởng vệ có nội tặc thông đồng với địch, chắc chàng cũng mất không ít người?"

"Đúng là thiệt hại một ít nhưng mà mật thám bị bắt giữ đã khai ra." Tên mật thám Bắc Địch kia còn chưa kịp uống thuốc độc tự sát liền bị Thẩm Huyền lưu loát bóp cằm bẻ răng, ngay cả cắn lưỡi tự sát cũng không làm được nhờ vậy mới bắt được người sống.

"Nội gian là ai?" Tiêu Trường Ninh có chút khẩn trương. Nàng sợ nghe được cái tên quen thuộc nào đó từ miệng Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền không giấu giếm nàng chỉ nói: "Hoắc Chất."

Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới là hắn! Tiêu Trường Ninh kinh ngạc: "Không phải Hoắc Chất đã chết rồi sao?"

Thẩm Huyền nói: "Hoắc Chất xác thật đã chết nhưng mà lúc trước hắn vào cung nghĩ cách cứu viện phế Thái hậu đã chuẩn bị."

Cẩm Y Vệ từng công phá Đông Xưởng ở tế tổ, đối với bố cục của Đông Xưởng vô cùng hiểu biết không những vậy bản thân Hoắc Chất lại từng đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nên cũng đối với bố trí của Cẩm Y Vệ hay thậm chí là gia trạch của trọng thần triều đình đều rõ ràng. Hắn đoán được lần cứu viện Lương thị này rất hung hiểm liền bỏ qua lương tâm thông đồng với địch phản quốc, chắp tay nhường lại bố trí kinh thành cầu xin người Bắc Địch lật đổ tiểu hoàng đế căn cơ chưa ổn, đưa tình nhân của hắn lên long ỷ Kim Loan đại điện....

Nhưng mà kế hoạch của Hoắc Chất còn chưa hoàn toàn thực hiện liền chết trong tay Lương thị mà chính mình một lòng muốn nghĩ cách cứu viện, một mũi tên xuyên qua yết hầu.

Hoắc Chất chết nhưng người Bắc Địch lại không cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ cục thịt mỡ là Trung Nguyên này, bọn họ có được bản đồ bố trí kinh thành nên mới dễ như trở bàn tay lẻn vào. Binh lực man di không đủ chỉ có thể dựa vào cách ám sát để thắng, cho nên mới có việc triều thần liên tiếp bị ám sát làm cho nhân tâm trong kinh thành hoảng sợ, suýt nữa tự sụp đổ.

"Thật sự là âm hồn không tan." Tiêu Trường Ninh nói: "Nếu không phải Hoắc Chất cùng Lương thị tác loạn chúng ta hiện giờ cũng nên là thái bình thịnh thế."

"Tiêu Vạn An ở chùa Cam Lộ đào tẩu."

Giọng nói Thẩm Huyền lạnh đi vài phần tung ra một sự kiện nghe rợn cả người: "Lão ni cô cùng thi vệ chùa Cam Lộ giám thị nàng trong một đêm đều bị diệt khẩu, chỉ dựa vào sức một mình nàng chắc chắn làm không được có lẽ người Bắc Địch xâm nhập kinh thành cũng có một phần công lao của nàng."

Tiêu Vạn An cùng Hoắc Chất đều điên rồi sao?

Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, Tiêu Trường Ninh nhíu mày: "Tạo sát nghiệp trong trọng địa Phật môn nàng đây là muốn bị trời phạt."

Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền: "Cho nên đó cũng là lý do chàng ném ta ở Tẩy Bích Cung sao?"

Thẩm Huyền không nói lời nào chỉ càng dùng sức hôn môi nàng.

Tiêu Trường Ninh lại không ăn mỗi chiêu này, duỗi tay chắn trước ngực hắn căm giận: "Có cái gì không thể nói với ta mà một hai cứ phải che giấu? Chàng cho rằng đây là tốt cho ta sao, nhưng ta không thích như vậy."

"Trường Ninh ta rất nhớ nàng." Giọng nói khàn khàn của Thẩm Huyền vang lên bên tai nàng: "Nhưng bước chân ta không thể bởi vì nhớ nàng mà dừng lại, trên chiến trường ta cần phải là Thẩm Đề đốc không gì chặn được, không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó, nàng hiểu không?"

Thẩm Huyền rất ít khi nói lời âu yếm triền miên cho nên mới trân quý như vậy. Tiêu Trường Ninh nghe hiểu ý ngoài lời của hắn tâm mềm nhũn, tay để trên ngực hắn bất giác rũ xuống bị Thẩm Huyền kéo sát lại ngực hắn hôn sâu.

"Từ từ...." Sau một lúc lâu Tiêu Trường Ninh đỏ mặt thở dốc: "Chàng bị thương sao?"

"Không có." Ánh mắt Thẩm Huyền âm trầm, giọng nói khàn khàn.

"Ta không tin, chàng tắm gội có phải che giấu mùi máu tươi hay không?" Tiêu Trường Ninh có chút vội vàng tránh khỏi ngực hắn: "Chàng cởi y phục cho ta xem."

Nắng chiều lười biếng ngay cả ánh sáng cũng trở nên mơ hồ chiếu sáng bụi bặm mơ hồ trong không trung. Thẩm Huyền khẽ cười vuốt ve gương mặt nàng: "Ta sợ cởi y phục ra thì sẽ không mặc vào được nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện