Tiêu Hoàn giống như hiểu ra cái gì, biểu tình nháy mắt trở nên có chút phức tạp.
Hắn hít mũi, chần chờ một lát mới không cam lòng hỏi: "Là Thẩm Huyền áp bức tỷ sao? Hắn uy hiếp tỷ ở lại Đông Xưởng làm con tin?"
Tiêu Trường Ninh thản nhiên đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiêu Hoàn: "Không có ai uy hiếp bổn cung, là bổn cung tự nguyện ở lại."
"Nhưng hắn là thái giám!" Tiêu Hoàn thoáng cao giọng, trên mặt không nói rõ được là khiếp sợ hay vẫn là lo lắng, đôi tay chống trên bàn trà cúi người nói: "Từ xưa đến nay, trong lịch sử có hoạn quyền nào có thể có kết cục tốt đẹp chứ? Tỷ tỷ, trẫm hiện tại đang cầm quyền không thể trơ mắt nhìn tỷ....."
Nói được một nửa, Tiêu Hoàn đột nhiên im bặt.
Hắn giống như ý thức được không ổn, lời khuyên can ra tới bên miệng cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng cười khổ, lông mi ướt át cô đơn rũ xuống: "Trẫm cũng đã từng tổn thương tỷ tỷ, cho nên trẫm không còn tư cách khuyên tỷ nữa đúng không?"
Tiêu Hoàn dù sao cũng là đệ đệ mà Tiêu Trường Ninh bảo vệ từ nhỏ đến lớn, lúc này thấy hắn ảm đạm rơi lệ giống như đứa nhỏ mắc lỗi, nàng chung quy vẫn là không đành lòng, giọng điệu chậm lại vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc: "Hoàng thượng là huyết mạch ruột thịt gắn bó duy nhất với bổn cung đương nhiên là có tư cách khuyên nhủ bổn cung. Nhưng mà quyền lựa chọn cuối cùng vẫn ở trong tay bổn cung, Hoàng thượng có thể khuyên nhủ nhưng lại không thể khống chế bổn cung được."
Một câu "huyết mạch ruột thịt" nhẹ nhàng dừng lại trong lòng nhưng lại càng đau hơn so với cái tát trên mặt. Đối với Tiêu Hoàn mà nói, người tỷ tỷ trước mặt giống như cái gì cũng chưa thay đổi, nàng vẫn bao dung như cũ nhưng lại giống như cái gì cũng đều that đổi trở nên tiêu sái rộng rãi hơn.
Nàng biết bản thân muốn cái gì, hơn nữa lại cam tâm tình nguyện gánh vác trách nhiệm trầm trọng đó, quyết chí tiến lên trên con đường đầy chông gai.
"Hoàng thượng tra Thẩm Huyền là muốn động đến hắn sao?" Thấy Tiêu Hoàn thật lâu không nói gì, Tiêu Trường Ninh lên tiếng dò hỏi ánh mắt trong veo lãnh đạm tựa như một dòng nước mùa thu sạch sẽ.
Tiêu Hoàn ngẩng đầu lên, mang theo giọng mũi hỏi: "Trẫm không nên động hắn sao"
"Hắn đã giúp đệ."
"Nhưng hắn cũng mang tội ác chồng chất. Hoắc Chất thua, Thái hậu rơi đài, trên dưới cả triều đều phải xem sắc mặc Đông Xưởng của hắn hành sự, thiên hạ chỉ biết có Thẩm Huyền mà không biết có hoàng đế chẳng lẽ không đáng sợ sao?"
Dừng một lát, Tiêu Hoàn tiếp tục nói: "Tỷ tỷ, trẫm ngủ không được yên ổn. Trước kia trẫm ngồi trên Kim Loan đại điện, trước rèm là Thẩm Huyền sau rèm lại là Thái hậu, mỗi lần lên triều trẫm đều nơm nớp lo sợ nhìn triều thần không ngừng bị giáng chức, bị lưu đày, bị giết chết nhưng cái gì trẫm cũng không làm được, giống như có một thanh đao chói lọi treo trên đỉnh đầu không biết khi nào sẽ rơi xuống. Tỷ tỷ, Thẩm Huyền cường đại hơn trẫm, uy nghiêm hơn trẫm, có một người như vậy suốt ngày canh giữ bên người trẫm sao trẫm có thể an tâm được?"
Tiêu Trường Ninh thở dài: "Hiện giờ có bổn cung giữ Thẩm Huyền ở Đông Xưởng, đệ cũng không thể yên tâm sao?"
"Đúng là bởi vì tỷ tỷ muốn ở lại Đông Xưởng nên trẫm mới càng thêm không yên tâm!" Nói đến đây trên mặt Tiêu Hoàn hiện lên một tầng lửa giận, mắt cũng đỏ hoe: "Là Thẩm Huyền phá hủy hứa hẹn, rõ ràng đã nói nếu mục đích đạt thành liền đưa tỷ tỷ về cung mặc tỷ tự do kết hôn, nhưng hiện tại hắn lại bội ước dám bắt cóc tỷ!"
Nghe Tiêu Hoàn nói thế trong lòng Tiêu Trường Ninh cũng có chút cảm động, nàng nghĩ thầm trong lòng tiểu tử này vẫn còn coi trọng tình cảm.
Ai ngờ còn chưa cảm động xong, Tiêu Hoàn lại nói tiếp: "Trẫm không thể hiểu được quyết định của tỷ, tỷ tỷ đừng bị hắn lừa! Nếu tương lai hắn lòng mang ý xấu muốn bắt cóc tỷ vậy trẫm sao có thể giải quyết được?"
"Lòng phòng bị người không thể không có nhưng tuyệt đối không thể hại người. Hoàng thượng nghi ngờ sâu như thế chẳng lẽ lại muốn biến thành người như Thái hậu."
Kỳ thật Tiêu Trường Ninh không phải là không hiểu lo lắng của đệ đệ, thân ở địa vị cao lại bị Thái hậu thao túng nhiều năm, bị khống chế trong thời gian dài nên dần dần hắn không hề tin tưởng vào bất cứ kẻ nào. Trong lòng hắn tràn đầy tính kế, Tiêu Trường Ninh sao có thể không đau lòng? Nàng thay đổi đề tài, hỏi ngược lại hắn: "Hoàn nhi, nếu kêu đệ phế Hoàng hậu đệ có bằng lòng không?"
Nói đến Lương Ấu Dung Tiêu Hoàn rõ ràng sửng sốt, giọng nói cũng hạ xuống một chút hỏi: "Tỷ tỷ.... Vì sao lại đột nhiên nói đến việc này?"
"Hoàng thượng không muốn? Thái hậu buông rèm tham gia vào chính sự, khống chế triều đình hãm hại trung thần, hiện tại bà ta rơi đài chắc chắn có sẽ có quan lại buộc tội Lương Ấu Dung phẩm tính không được yêu cầu đệ phế Hoàng hậu cưới cô nương khác." Tiêu Trường Ninh quan sát thần sắc Tiêu Hoàn: "Xem ra Hoàng thượng không muốn? Vì cái gì vậy nàng không phải là cháu gái của kẻ thù của đệ sao?"
Tiêu Hoàn trầm mặc trong chốc lát, nói chắc chắn: "Trừ tỷ tỷ ra, nàng là người duy nhất đối xử chân thành với trẫm. Nàng cũng không có khuyết điểm tại sao lại muốn phế hậu?"
Tiêu Trường Ninh gật đầu, nhẹ nhàng "a" một tiếng rồi híp mắt cười nói: "Tình cảm của bổn cung với Thẩm Huyền cũng giống như tình cảm của Hoàng thượng với Hoàng hậu vậy. Tuy rằng đã từng ở hai bên đối nhau, như nước với lửa nhưng sau khi thành hôn mới biết như cá uống nước. Bổn cung sẽ không rời bỏ Thẩm Huyền, cũng như Hoàng thượng sẽ không phế truất Hoàng hậu, đệ hiểu chưa?"
Tiêu Hoàn không nói gì, trong phòng lâm vào yên lặng rất lâu.
Tiêu Trường Ninh nhẹ nhàng than thở một tiếng, duỗi tay xoa dấu ngón tay trên mặt Tiêu Hoàn, giọng nói mang theo đau lòng: "Hôm nay dưới cơn giận dữ đánh đệ, Hoàng thượng chớ nên trách cứ rốt cuộc cảm giác bị ruột thịt vứt bỏ phản bội thật sự không dễ chịu, giống như vạn tiễn xuyên tâm còn so với hai bàn tay trên mặt đệ muốn đau đớn hơn nhiều."
Lúc đầu ngón tay nàng chạm đến Tiêu Hoàn bất động thanh sắc co rúm lại một chút, ngay sau đó rầu rĩ nói: "Trẫm biết."
"Trong hoàng thất này cũng chỉ có tỷ đệ hai chúng ta nương tựa lẫn nhau vậy nên tỷ hy vọng đao kiếm của Hoàng thượng đừng nhắm vào người một nhà." Nói xong Tiêu Trường Ninh khép vạt áo lại đứng dậy từ biệt: "Trời tối rồi, lần sau bổn cung lại đến gặp đệ. Còn có, chúc đệ sinh nhật vui vẻ."
"Tỷ tỷ." Tiêu Hoàn bỗng nhiên gọi nàng lại.
Bước chân Tiêu Trường Ninh hơi dừng nhưng lại không có xoay người, nàng chỉ nhìn bóng đêm phía ngoài lẳng lặng đứng cạnh cửa.
"Thẩm Huyền đã đoạt tỷ tỷ bên người trẫm, hy vọng hắn có thể thấy đủ đừng tiếp tục có lòng tham." Tiêu Hoàn nhìn dáng người thanh lệ của Tiêu Trường Ninh, yết hầu giật giật, hắn chậm rãi nói: "Nếu hắn tiếp tục lòng tham không đáy dung túng Đông Xưởng hoành hành, hoặc là can đảm dám đả thương tỷ, trẫm.... tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!"
Tiêu Trường Ninh cũng không gật đầu hay lắc đầu, nàng đón bóng đêm bước khỏi đại điện.
Cửa lớn Dưỡng Tâm Điện chẫm rãi khép lại phía sau nàng, đêm dài đằng đẵng, dưới mái hiên trong cung một cái rồi lại một cái đèn lồng đỏ sáng lên như hồng liên mới nở. Tiêu Trường Ninh biết dưới ánh đèn ấm áp sâu thẳm trong đêm kia, Thẩm Huyền nhất định đang đợi nàng trở về.
Trong Khôn Ninh Cung, Lương Ấu Dung đã tắm gội thay quần áo, dùng bữa uống thuốc, lúc này nàng đang ngồi trên giường xuất thần.
Đêm càng tối, ánh nến nhảy lên trên giác cắm, cung tì thanh lệ an tĩnh đốt chậu than sưởi ấm lên cho nàng trong phòng ngập tràn huân hương nhàn nhạt. Bốn phía rất an tĩnh, ngay cả tiếng bước chân đi lại cũng không có, Lương Ấu Dung nhắm mắt nghĩ thầm: Thâm cung như biển lại vắng vẻ như thế sao?
Tiếng bước chân từ xa tới gần, có cung tì thấp giọng nói: "Nương nương, Hoàng thượng tới nhìn người."
Lương Ấu Dung mở mắt ra vừa lúc đối diện tầm mắt quan tâm của Tiêu Hoàn.
Ánh nến ấm áp chiếu sáng dấu tay nhàn nhạt trên mặt hắn, Lương Ấu Dung sửng sốt một lát, ngơ ngác hỏi: "Mặt Hoàng thượng bị sao vậy?"
Tiêu Hoàn ngẩn ra theo bản năng dùng mu bàn tay cọ lên vết bầm tím nho nhỏ trên mặt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, hắn uyển chuyển đổi đề tài cười nói: "Hoàng hậu, nàng tốt hơn chưa?"
"Đã tốt hơn rồi." Lương Ấu Dung vẫn nhìn chằm chằm mặt hắn, rõ ràng trong lòng đã hạ quyết tâm phải rời khỏi thiếu niên hoàng đế đang mọc cánh nhưng nàng vẫn lắm miệng hỏi một câu: "Ai làm bệ hạ bị thương?"
"Chờ đến đầu xuân tuyết tan, vết thương của Hoàng hậu tốt lên chúng ta có thể cùng đi chơi thuyền, đi thả câu, đến lúc đó cá chép trong hồ sen trong cung nhất định rất lớn." Tiêu Hoàn vẫn lẩn tránh vết thương trên mặt, sau đó dường như nhớ tới cái gì hắn chợt ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi: "Hoàng hậu, nàng sẽ không rời bỏ trẫm phải không?"
Lương Ấu Dung chỉ lẳng lặng nhìn hắn không nói chuyện, khuôn mặt khó nén được tiều tụy. Trầm mặc như vậy đủ để giải thích tất cả.
Thật lâu sau cũng không có được đáp án, ánh mắt Tiêu Hoàn ảm đạm một chút, hắn miễn cưỡng cười: "Ngay cả lừa trẫm một chút Hoàng hậu cũng không muốn sao?"
Cũng không biết chạm đến chuyện thương tâm nào của hắn, đôi mắt Tiêu Hoàn đỏ lên muốn rơi lệ. Hắn ngồi ở mép giường, không hề có cảm giác an toàn nắm chặt tay Lương Ấu Dung vùi đầu thật sâu: "Thực lực của Đông Xưởng quá mạnh, mạnh đến mức làm trẫm sợ hãi. Nhưng trẫm càng sợ hãi hơn chính là tương lai nếu có một ngày cần thiết phải động binh đến Đông Xưởng, vậy tỷ tỷ sẽ thế nào?"
Hắn như tìm được chỗ phát tiết lải nhải nói, phảng phất như về lại bộ dạng yếu ớt bất lực lúc trước, hô hấp khẽ run: "Trẫm đi đến hôm nay cái gì cũng đã không còn, ngay cả tỷ tỷ cũng càng lúc càng xa trẫm, bên người trẫm chỉ còn một mình Hoàng hậu cho nên Hoàng hậu tuyệt đối không thể rời bỏ trẫm."
Khuôn mặt Lương Ấu Dung lạnh lùng nhưng trong lòng nàng đã nổi lên rất nhiều đau đớn. Môi nàng hơi mở rồi lại khép lại, một câu "để ta gặp Thái hậu" đã vọt tới bên miệng nhưng lại bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống.
Vừa thấy nước mắt của hoàng đế cái gì nàng cũng không nói ra được, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay hắn không tiếng động mà an ủi mờ mịt cùng lo sợ trong lòng hắn.
Vì quân vương cần phải sát phạt quyết đoán, mệnh của tiểu hoàng đế đã định sẵn có rất nhiều chông gai nhất định phải gian nan giãy giụa đến chết mới thôi trong khe hở giữa lý trí cùng nhân tính.
Tiêu Trường Ninh ra khỏi cửa lớn Dưỡng Tâm Điện quả nhiên thấy được Thẩm Huyền đang đứng cách mười bước.... Cùng với đại cung nữ Ngọc Khấu.
Thẩm Huyền hôm nay mặc một bộ võ bào xanh đen, khoác áo choàng đen, bao cổ tay bằng bạc, mũ ô sa đè trên lông mày rậm. Đèn lồng đỏ tươi trên mái cung, hắn đứng nghiêng dựa vào tường ánh đèn cam hồng chiếu trên gương mặt càng làm ngũ quan của hắn thêm sắc bén tuấn mỹ.
Gió thổi qua, những cánh hoa lạc mai bay trong đêm rồi rơi xuống trên đầu vai rộng lớn của hắn, tích thành một mảng hồng nhàn nhạt dưới chân, hẳn là đã nói chuyện cùng Ngọc Khấu rất lâu.
Tiêu Trường Ninh đứng trong bóng tối chờ đợi, cũng không biết Thẩm Huyền nói gì với Ngọc Khấu mà nàng nhịn không được dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, giống như vô cùng thương tâm.
Tiêu Trường Ninh càng thêm tò mò đối với chuyện cũ năm đó, nàng nhẹ nhàng đi đến phía trước kêu: "Thẩm Huyền."
Thẩm Huyền cùng Ngọc Khấu nghe được tiếng gọi nên ngừng nói chuyện với nhau, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nàng.
Đôi mắt Ngọc Khấu sưng đỏ, vội vàng cúi đầu lau nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Trưởng công chúa điện hạ."
"Ngọc Khấu cô nương." Tiêu Trường Ninh mỉm cười gật đầu xem như đáp lễ.
Thẩm Huyền xoay người nhìn nàng, đáy mắt có một chút nhu hòa không dễ phát hiện xẹt qua. Hắn một tay ôm eo Tiêu Trường Ninh, kéo nàng vào ngực chính mình, thần thái tự nhiên phảng phất như hắn sinh ra là để chiếu cố che chở nàng như thế. Ngôn Tình Sủng
Trước mặt Ngọc Khấu, Tiêu Trường Ninh vốn có chút ngượng ngùng khi thân mật cùng Thẩm Huyền, nhưng khi chạm đến thân hình rắn chắc của hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải truyền đến tâm Tiêu Trường Ninh như được sưởi ấm, trong lòng sinh ra cảm giác thẹn thùng ngọt ngào liền vui vẻ chịu đựng.
Ngực Tiêu Trường Ninh nóng lên, cố nén ý cười lan đến khóe miệng nói với Ngọc Khấu: "Mới vừa rồi ở Dưỡng Tâm Điện bổn cung giả vờ ghen có nhiều chỗ đắc tội, mong cô nương chớ trách."
Ngọc Khấu cười có chút miễn cưỡng, nàng khom người cúi đầu: "Nô tỳ biết, điện hạ là vì cứu nô tỳ."
Nói xong tầm mắt Ngọc Khấu dừng lại trên người Tiêu Trường Ninh cùng Thẩm Huyền đang đứng sóng vai nhau, trong mắt là cực kì hâm mộ lẫn chúc phúc không nói nên lời. Nàng lau nước mắt, miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Việc vừa rồi Đề đốc đáp ứng nô tỳ, mong ngài phải nhớ lấy. Sắc trời đã tối nô tỳ liền không quấy rầy điện hạ cùng Đề đốc, nô tỳ cáo lui."
Dứt lời nàng hành lễ thật sâu lần nữa rồi lui ra, dáng người như hoa lan lay động trong gió rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
"Chàng đáp ứng nàng chuyện gì?" Tiêu Trường Ninh ngửa đầu nhìn Thẩm Huyền, duỗi tay bắt lấy cánh lạc mai trên vai hắn, thuận tiện hỏi.
Nàng dựa vào rất gần, Thẩm Huyền cơ hồ có thể ngửi thấy mùi huân hương trên người nàng, giống như hương thơm của hoa mai mới nở, thanh lãnh lại mê hoặc.
Ánh mắt Thẩm Huyền trầm xuống, thuận thế bắt được tay nàng đang đặt trong ngực rồi dùng độ ấm của lòng bàn tay chính mình sưởi ấm đầu ngón tay hơi lạnh của nàng.
"Chuyện liên quan đến Thẩm Thất." Thẩm Huyền thấp giọng: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Xe ngựa không được phép vào cung, hai người chỉ có thể đi bộ đến trước cửa cung. Ánh sao lộ ra giữa tầng mây phản chiếu ánh sáng màu xanh lam lên tuyết đọng trên mái hiên, ánh đèn như kéo thân ảnh bọn họ dài ra, ngọn đèn dầu chiếu lên bức tường trước mắt như thể đang ở cảnh trong mơ.
"Thẩm Huyền." Tiêu Trường Ninh chợt nhớ tới một chuyện vui vẻ nói: "Bổn cung từng nói qua, nếu ta giúp chàng cứu Ngọc Khấu ra thì chàng phải thưởng cho ta!"
Thẩm Huyền cũng không cự tuyệt: "Điện hạ muốn thưởng cái gì?"
"Chàng có thể uống một chén rượu tuyết cùng ta không?"
Tất cả quá mức tốt đẹp yên bình, Tiêu Trường Ninh đột nhiên có hứng thú nhịn không được đề nghị: "Trong Thượng Thiện Giám có giấu rượu hoa mai năm xưa, không bằng chúng ta lấy hai bình rồi đi Thư Phong lâu ở Quang Lộc Tự uống rượu nói chuyện? Chúng ta có một canh giờ suốt đêm, có thể chậm rãi uống rượu nghe chàng kể chuyện giữa Thẩm Thất cùng Ngọc Khấu."
Thẩm Huyền nhìn nụ cười linh động trên môi nàng, ánh mắt so với bầu trời buổi tối càng thêm thâm thúy khóe miệng hắn khẽ nhếch trầm giọng: "Tửu lượng của điện hạ không tốt."
"Nhưng mà thời tiết đêm nay rất tốt, tâm tình bổn cung cũng rất tốt, thích hợp để uống một ly." Nói xong Tiêu Trường Ninh nghiêng đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: "Nói tiếp Thẩm Đề đốc đã hứa hẹn với bổn cung, một tháng này chàng muốn dốc hết sức lực theo đuổi ta không lẽ đã quên?"
"Một lời nói một gói vàng, ta chưa từng quên chỉ là...."
Thẩm Huyền dừng một chút nhìn nàng đầy thâm ý, hắn dựa bên tai nàng đè thấp giọng nói: "Chỉ là thần cho rằng điện hạ sẽ muốn thưởng như hôn một tí hay mấy thứ linh tinh khác, lại không ngờ là muốn bồi rượu ta có chút thất vọng thôi."
"Chàng...."
Mặt Tiêu Trường Ninh đỏ lên sau đó dường như e lệ mà bước nhanh hơn xoay người sang chỗ khác, ánh mắt mơ hồ hừ một tiếng: "Chàng cho rằng bổn cung không muốn hôn chàng? Chỉ là đã đi đến ngoài cửa nên không thể không có điều cố kỵ thôi."
Thẩm Huyền nghe thấy được chợt duỗi tay giữ chặt Tiêu Trường Ninh.
Tiêu Trường Ninh không kịp phòng ngừa bị hắn bắt được tay nên không khỏi sửng sốt, lúc xoay người lại vừa vặn đối diện đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Huyền.
"Ở bên cạnh bản đốc điện hạ vĩnh viễn không cần có điều cố kỵ." Thẩm Huyền ấm ách nói, ngay sau đó hắn kéo nàng vào trong ngực hôn lên môi nàng như ý nguyện.
Hắn hít mũi, chần chờ một lát mới không cam lòng hỏi: "Là Thẩm Huyền áp bức tỷ sao? Hắn uy hiếp tỷ ở lại Đông Xưởng làm con tin?"
Tiêu Trường Ninh thản nhiên đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiêu Hoàn: "Không có ai uy hiếp bổn cung, là bổn cung tự nguyện ở lại."
"Nhưng hắn là thái giám!" Tiêu Hoàn thoáng cao giọng, trên mặt không nói rõ được là khiếp sợ hay vẫn là lo lắng, đôi tay chống trên bàn trà cúi người nói: "Từ xưa đến nay, trong lịch sử có hoạn quyền nào có thể có kết cục tốt đẹp chứ? Tỷ tỷ, trẫm hiện tại đang cầm quyền không thể trơ mắt nhìn tỷ....."
Nói được một nửa, Tiêu Hoàn đột nhiên im bặt.
Hắn giống như ý thức được không ổn, lời khuyên can ra tới bên miệng cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng cười khổ, lông mi ướt át cô đơn rũ xuống: "Trẫm cũng đã từng tổn thương tỷ tỷ, cho nên trẫm không còn tư cách khuyên tỷ nữa đúng không?"
Tiêu Hoàn dù sao cũng là đệ đệ mà Tiêu Trường Ninh bảo vệ từ nhỏ đến lớn, lúc này thấy hắn ảm đạm rơi lệ giống như đứa nhỏ mắc lỗi, nàng chung quy vẫn là không đành lòng, giọng điệu chậm lại vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc: "Hoàng thượng là huyết mạch ruột thịt gắn bó duy nhất với bổn cung đương nhiên là có tư cách khuyên nhủ bổn cung. Nhưng mà quyền lựa chọn cuối cùng vẫn ở trong tay bổn cung, Hoàng thượng có thể khuyên nhủ nhưng lại không thể khống chế bổn cung được."
Một câu "huyết mạch ruột thịt" nhẹ nhàng dừng lại trong lòng nhưng lại càng đau hơn so với cái tát trên mặt. Đối với Tiêu Hoàn mà nói, người tỷ tỷ trước mặt giống như cái gì cũng chưa thay đổi, nàng vẫn bao dung như cũ nhưng lại giống như cái gì cũng đều that đổi trở nên tiêu sái rộng rãi hơn.
Nàng biết bản thân muốn cái gì, hơn nữa lại cam tâm tình nguyện gánh vác trách nhiệm trầm trọng đó, quyết chí tiến lên trên con đường đầy chông gai.
"Hoàng thượng tra Thẩm Huyền là muốn động đến hắn sao?" Thấy Tiêu Hoàn thật lâu không nói gì, Tiêu Trường Ninh lên tiếng dò hỏi ánh mắt trong veo lãnh đạm tựa như một dòng nước mùa thu sạch sẽ.
Tiêu Hoàn ngẩng đầu lên, mang theo giọng mũi hỏi: "Trẫm không nên động hắn sao"
"Hắn đã giúp đệ."
"Nhưng hắn cũng mang tội ác chồng chất. Hoắc Chất thua, Thái hậu rơi đài, trên dưới cả triều đều phải xem sắc mặc Đông Xưởng của hắn hành sự, thiên hạ chỉ biết có Thẩm Huyền mà không biết có hoàng đế chẳng lẽ không đáng sợ sao?"
Dừng một lát, Tiêu Hoàn tiếp tục nói: "Tỷ tỷ, trẫm ngủ không được yên ổn. Trước kia trẫm ngồi trên Kim Loan đại điện, trước rèm là Thẩm Huyền sau rèm lại là Thái hậu, mỗi lần lên triều trẫm đều nơm nớp lo sợ nhìn triều thần không ngừng bị giáng chức, bị lưu đày, bị giết chết nhưng cái gì trẫm cũng không làm được, giống như có một thanh đao chói lọi treo trên đỉnh đầu không biết khi nào sẽ rơi xuống. Tỷ tỷ, Thẩm Huyền cường đại hơn trẫm, uy nghiêm hơn trẫm, có một người như vậy suốt ngày canh giữ bên người trẫm sao trẫm có thể an tâm được?"
Tiêu Trường Ninh thở dài: "Hiện giờ có bổn cung giữ Thẩm Huyền ở Đông Xưởng, đệ cũng không thể yên tâm sao?"
"Đúng là bởi vì tỷ tỷ muốn ở lại Đông Xưởng nên trẫm mới càng thêm không yên tâm!" Nói đến đây trên mặt Tiêu Hoàn hiện lên một tầng lửa giận, mắt cũng đỏ hoe: "Là Thẩm Huyền phá hủy hứa hẹn, rõ ràng đã nói nếu mục đích đạt thành liền đưa tỷ tỷ về cung mặc tỷ tự do kết hôn, nhưng hiện tại hắn lại bội ước dám bắt cóc tỷ!"
Nghe Tiêu Hoàn nói thế trong lòng Tiêu Trường Ninh cũng có chút cảm động, nàng nghĩ thầm trong lòng tiểu tử này vẫn còn coi trọng tình cảm.
Ai ngờ còn chưa cảm động xong, Tiêu Hoàn lại nói tiếp: "Trẫm không thể hiểu được quyết định của tỷ, tỷ tỷ đừng bị hắn lừa! Nếu tương lai hắn lòng mang ý xấu muốn bắt cóc tỷ vậy trẫm sao có thể giải quyết được?"
"Lòng phòng bị người không thể không có nhưng tuyệt đối không thể hại người. Hoàng thượng nghi ngờ sâu như thế chẳng lẽ lại muốn biến thành người như Thái hậu."
Kỳ thật Tiêu Trường Ninh không phải là không hiểu lo lắng của đệ đệ, thân ở địa vị cao lại bị Thái hậu thao túng nhiều năm, bị khống chế trong thời gian dài nên dần dần hắn không hề tin tưởng vào bất cứ kẻ nào. Trong lòng hắn tràn đầy tính kế, Tiêu Trường Ninh sao có thể không đau lòng? Nàng thay đổi đề tài, hỏi ngược lại hắn: "Hoàn nhi, nếu kêu đệ phế Hoàng hậu đệ có bằng lòng không?"
Nói đến Lương Ấu Dung Tiêu Hoàn rõ ràng sửng sốt, giọng nói cũng hạ xuống một chút hỏi: "Tỷ tỷ.... Vì sao lại đột nhiên nói đến việc này?"
"Hoàng thượng không muốn? Thái hậu buông rèm tham gia vào chính sự, khống chế triều đình hãm hại trung thần, hiện tại bà ta rơi đài chắc chắn có sẽ có quan lại buộc tội Lương Ấu Dung phẩm tính không được yêu cầu đệ phế Hoàng hậu cưới cô nương khác." Tiêu Trường Ninh quan sát thần sắc Tiêu Hoàn: "Xem ra Hoàng thượng không muốn? Vì cái gì vậy nàng không phải là cháu gái của kẻ thù của đệ sao?"
Tiêu Hoàn trầm mặc trong chốc lát, nói chắc chắn: "Trừ tỷ tỷ ra, nàng là người duy nhất đối xử chân thành với trẫm. Nàng cũng không có khuyết điểm tại sao lại muốn phế hậu?"
Tiêu Trường Ninh gật đầu, nhẹ nhàng "a" một tiếng rồi híp mắt cười nói: "Tình cảm của bổn cung với Thẩm Huyền cũng giống như tình cảm của Hoàng thượng với Hoàng hậu vậy. Tuy rằng đã từng ở hai bên đối nhau, như nước với lửa nhưng sau khi thành hôn mới biết như cá uống nước. Bổn cung sẽ không rời bỏ Thẩm Huyền, cũng như Hoàng thượng sẽ không phế truất Hoàng hậu, đệ hiểu chưa?"
Tiêu Hoàn không nói gì, trong phòng lâm vào yên lặng rất lâu.
Tiêu Trường Ninh nhẹ nhàng than thở một tiếng, duỗi tay xoa dấu ngón tay trên mặt Tiêu Hoàn, giọng nói mang theo đau lòng: "Hôm nay dưới cơn giận dữ đánh đệ, Hoàng thượng chớ nên trách cứ rốt cuộc cảm giác bị ruột thịt vứt bỏ phản bội thật sự không dễ chịu, giống như vạn tiễn xuyên tâm còn so với hai bàn tay trên mặt đệ muốn đau đớn hơn nhiều."
Lúc đầu ngón tay nàng chạm đến Tiêu Hoàn bất động thanh sắc co rúm lại một chút, ngay sau đó rầu rĩ nói: "Trẫm biết."
"Trong hoàng thất này cũng chỉ có tỷ đệ hai chúng ta nương tựa lẫn nhau vậy nên tỷ hy vọng đao kiếm của Hoàng thượng đừng nhắm vào người một nhà." Nói xong Tiêu Trường Ninh khép vạt áo lại đứng dậy từ biệt: "Trời tối rồi, lần sau bổn cung lại đến gặp đệ. Còn có, chúc đệ sinh nhật vui vẻ."
"Tỷ tỷ." Tiêu Hoàn bỗng nhiên gọi nàng lại.
Bước chân Tiêu Trường Ninh hơi dừng nhưng lại không có xoay người, nàng chỉ nhìn bóng đêm phía ngoài lẳng lặng đứng cạnh cửa.
"Thẩm Huyền đã đoạt tỷ tỷ bên người trẫm, hy vọng hắn có thể thấy đủ đừng tiếp tục có lòng tham." Tiêu Hoàn nhìn dáng người thanh lệ của Tiêu Trường Ninh, yết hầu giật giật, hắn chậm rãi nói: "Nếu hắn tiếp tục lòng tham không đáy dung túng Đông Xưởng hoành hành, hoặc là can đảm dám đả thương tỷ, trẫm.... tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!"
Tiêu Trường Ninh cũng không gật đầu hay lắc đầu, nàng đón bóng đêm bước khỏi đại điện.
Cửa lớn Dưỡng Tâm Điện chẫm rãi khép lại phía sau nàng, đêm dài đằng đẵng, dưới mái hiên trong cung một cái rồi lại một cái đèn lồng đỏ sáng lên như hồng liên mới nở. Tiêu Trường Ninh biết dưới ánh đèn ấm áp sâu thẳm trong đêm kia, Thẩm Huyền nhất định đang đợi nàng trở về.
Trong Khôn Ninh Cung, Lương Ấu Dung đã tắm gội thay quần áo, dùng bữa uống thuốc, lúc này nàng đang ngồi trên giường xuất thần.
Đêm càng tối, ánh nến nhảy lên trên giác cắm, cung tì thanh lệ an tĩnh đốt chậu than sưởi ấm lên cho nàng trong phòng ngập tràn huân hương nhàn nhạt. Bốn phía rất an tĩnh, ngay cả tiếng bước chân đi lại cũng không có, Lương Ấu Dung nhắm mắt nghĩ thầm: Thâm cung như biển lại vắng vẻ như thế sao?
Tiếng bước chân từ xa tới gần, có cung tì thấp giọng nói: "Nương nương, Hoàng thượng tới nhìn người."
Lương Ấu Dung mở mắt ra vừa lúc đối diện tầm mắt quan tâm của Tiêu Hoàn.
Ánh nến ấm áp chiếu sáng dấu tay nhàn nhạt trên mặt hắn, Lương Ấu Dung sửng sốt một lát, ngơ ngác hỏi: "Mặt Hoàng thượng bị sao vậy?"
Tiêu Hoàn ngẩn ra theo bản năng dùng mu bàn tay cọ lên vết bầm tím nho nhỏ trên mặt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, hắn uyển chuyển đổi đề tài cười nói: "Hoàng hậu, nàng tốt hơn chưa?"
"Đã tốt hơn rồi." Lương Ấu Dung vẫn nhìn chằm chằm mặt hắn, rõ ràng trong lòng đã hạ quyết tâm phải rời khỏi thiếu niên hoàng đế đang mọc cánh nhưng nàng vẫn lắm miệng hỏi một câu: "Ai làm bệ hạ bị thương?"
"Chờ đến đầu xuân tuyết tan, vết thương của Hoàng hậu tốt lên chúng ta có thể cùng đi chơi thuyền, đi thả câu, đến lúc đó cá chép trong hồ sen trong cung nhất định rất lớn." Tiêu Hoàn vẫn lẩn tránh vết thương trên mặt, sau đó dường như nhớ tới cái gì hắn chợt ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi: "Hoàng hậu, nàng sẽ không rời bỏ trẫm phải không?"
Lương Ấu Dung chỉ lẳng lặng nhìn hắn không nói chuyện, khuôn mặt khó nén được tiều tụy. Trầm mặc như vậy đủ để giải thích tất cả.
Thật lâu sau cũng không có được đáp án, ánh mắt Tiêu Hoàn ảm đạm một chút, hắn miễn cưỡng cười: "Ngay cả lừa trẫm một chút Hoàng hậu cũng không muốn sao?"
Cũng không biết chạm đến chuyện thương tâm nào của hắn, đôi mắt Tiêu Hoàn đỏ lên muốn rơi lệ. Hắn ngồi ở mép giường, không hề có cảm giác an toàn nắm chặt tay Lương Ấu Dung vùi đầu thật sâu: "Thực lực của Đông Xưởng quá mạnh, mạnh đến mức làm trẫm sợ hãi. Nhưng trẫm càng sợ hãi hơn chính là tương lai nếu có một ngày cần thiết phải động binh đến Đông Xưởng, vậy tỷ tỷ sẽ thế nào?"
Hắn như tìm được chỗ phát tiết lải nhải nói, phảng phất như về lại bộ dạng yếu ớt bất lực lúc trước, hô hấp khẽ run: "Trẫm đi đến hôm nay cái gì cũng đã không còn, ngay cả tỷ tỷ cũng càng lúc càng xa trẫm, bên người trẫm chỉ còn một mình Hoàng hậu cho nên Hoàng hậu tuyệt đối không thể rời bỏ trẫm."
Khuôn mặt Lương Ấu Dung lạnh lùng nhưng trong lòng nàng đã nổi lên rất nhiều đau đớn. Môi nàng hơi mở rồi lại khép lại, một câu "để ta gặp Thái hậu" đã vọt tới bên miệng nhưng lại bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống.
Vừa thấy nước mắt của hoàng đế cái gì nàng cũng không nói ra được, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay hắn không tiếng động mà an ủi mờ mịt cùng lo sợ trong lòng hắn.
Vì quân vương cần phải sát phạt quyết đoán, mệnh của tiểu hoàng đế đã định sẵn có rất nhiều chông gai nhất định phải gian nan giãy giụa đến chết mới thôi trong khe hở giữa lý trí cùng nhân tính.
Tiêu Trường Ninh ra khỏi cửa lớn Dưỡng Tâm Điện quả nhiên thấy được Thẩm Huyền đang đứng cách mười bước.... Cùng với đại cung nữ Ngọc Khấu.
Thẩm Huyền hôm nay mặc một bộ võ bào xanh đen, khoác áo choàng đen, bao cổ tay bằng bạc, mũ ô sa đè trên lông mày rậm. Đèn lồng đỏ tươi trên mái cung, hắn đứng nghiêng dựa vào tường ánh đèn cam hồng chiếu trên gương mặt càng làm ngũ quan của hắn thêm sắc bén tuấn mỹ.
Gió thổi qua, những cánh hoa lạc mai bay trong đêm rồi rơi xuống trên đầu vai rộng lớn của hắn, tích thành một mảng hồng nhàn nhạt dưới chân, hẳn là đã nói chuyện cùng Ngọc Khấu rất lâu.
Tiêu Trường Ninh đứng trong bóng tối chờ đợi, cũng không biết Thẩm Huyền nói gì với Ngọc Khấu mà nàng nhịn không được dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, giống như vô cùng thương tâm.
Tiêu Trường Ninh càng thêm tò mò đối với chuyện cũ năm đó, nàng nhẹ nhàng đi đến phía trước kêu: "Thẩm Huyền."
Thẩm Huyền cùng Ngọc Khấu nghe được tiếng gọi nên ngừng nói chuyện với nhau, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nàng.
Đôi mắt Ngọc Khấu sưng đỏ, vội vàng cúi đầu lau nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Trưởng công chúa điện hạ."
"Ngọc Khấu cô nương." Tiêu Trường Ninh mỉm cười gật đầu xem như đáp lễ.
Thẩm Huyền xoay người nhìn nàng, đáy mắt có một chút nhu hòa không dễ phát hiện xẹt qua. Hắn một tay ôm eo Tiêu Trường Ninh, kéo nàng vào ngực chính mình, thần thái tự nhiên phảng phất như hắn sinh ra là để chiếu cố che chở nàng như thế. Ngôn Tình Sủng
Trước mặt Ngọc Khấu, Tiêu Trường Ninh vốn có chút ngượng ngùng khi thân mật cùng Thẩm Huyền, nhưng khi chạm đến thân hình rắn chắc của hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải truyền đến tâm Tiêu Trường Ninh như được sưởi ấm, trong lòng sinh ra cảm giác thẹn thùng ngọt ngào liền vui vẻ chịu đựng.
Ngực Tiêu Trường Ninh nóng lên, cố nén ý cười lan đến khóe miệng nói với Ngọc Khấu: "Mới vừa rồi ở Dưỡng Tâm Điện bổn cung giả vờ ghen có nhiều chỗ đắc tội, mong cô nương chớ trách."
Ngọc Khấu cười có chút miễn cưỡng, nàng khom người cúi đầu: "Nô tỳ biết, điện hạ là vì cứu nô tỳ."
Nói xong tầm mắt Ngọc Khấu dừng lại trên người Tiêu Trường Ninh cùng Thẩm Huyền đang đứng sóng vai nhau, trong mắt là cực kì hâm mộ lẫn chúc phúc không nói nên lời. Nàng lau nước mắt, miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Việc vừa rồi Đề đốc đáp ứng nô tỳ, mong ngài phải nhớ lấy. Sắc trời đã tối nô tỳ liền không quấy rầy điện hạ cùng Đề đốc, nô tỳ cáo lui."
Dứt lời nàng hành lễ thật sâu lần nữa rồi lui ra, dáng người như hoa lan lay động trong gió rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
"Chàng đáp ứng nàng chuyện gì?" Tiêu Trường Ninh ngửa đầu nhìn Thẩm Huyền, duỗi tay bắt lấy cánh lạc mai trên vai hắn, thuận tiện hỏi.
Nàng dựa vào rất gần, Thẩm Huyền cơ hồ có thể ngửi thấy mùi huân hương trên người nàng, giống như hương thơm của hoa mai mới nở, thanh lãnh lại mê hoặc.
Ánh mắt Thẩm Huyền trầm xuống, thuận thế bắt được tay nàng đang đặt trong ngực rồi dùng độ ấm của lòng bàn tay chính mình sưởi ấm đầu ngón tay hơi lạnh của nàng.
"Chuyện liên quan đến Thẩm Thất." Thẩm Huyền thấp giọng: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Xe ngựa không được phép vào cung, hai người chỉ có thể đi bộ đến trước cửa cung. Ánh sao lộ ra giữa tầng mây phản chiếu ánh sáng màu xanh lam lên tuyết đọng trên mái hiên, ánh đèn như kéo thân ảnh bọn họ dài ra, ngọn đèn dầu chiếu lên bức tường trước mắt như thể đang ở cảnh trong mơ.
"Thẩm Huyền." Tiêu Trường Ninh chợt nhớ tới một chuyện vui vẻ nói: "Bổn cung từng nói qua, nếu ta giúp chàng cứu Ngọc Khấu ra thì chàng phải thưởng cho ta!"
Thẩm Huyền cũng không cự tuyệt: "Điện hạ muốn thưởng cái gì?"
"Chàng có thể uống một chén rượu tuyết cùng ta không?"
Tất cả quá mức tốt đẹp yên bình, Tiêu Trường Ninh đột nhiên có hứng thú nhịn không được đề nghị: "Trong Thượng Thiện Giám có giấu rượu hoa mai năm xưa, không bằng chúng ta lấy hai bình rồi đi Thư Phong lâu ở Quang Lộc Tự uống rượu nói chuyện? Chúng ta có một canh giờ suốt đêm, có thể chậm rãi uống rượu nghe chàng kể chuyện giữa Thẩm Thất cùng Ngọc Khấu."
Thẩm Huyền nhìn nụ cười linh động trên môi nàng, ánh mắt so với bầu trời buổi tối càng thêm thâm thúy khóe miệng hắn khẽ nhếch trầm giọng: "Tửu lượng của điện hạ không tốt."
"Nhưng mà thời tiết đêm nay rất tốt, tâm tình bổn cung cũng rất tốt, thích hợp để uống một ly." Nói xong Tiêu Trường Ninh nghiêng đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: "Nói tiếp Thẩm Đề đốc đã hứa hẹn với bổn cung, một tháng này chàng muốn dốc hết sức lực theo đuổi ta không lẽ đã quên?"
"Một lời nói một gói vàng, ta chưa từng quên chỉ là...."
Thẩm Huyền dừng một chút nhìn nàng đầy thâm ý, hắn dựa bên tai nàng đè thấp giọng nói: "Chỉ là thần cho rằng điện hạ sẽ muốn thưởng như hôn một tí hay mấy thứ linh tinh khác, lại không ngờ là muốn bồi rượu ta có chút thất vọng thôi."
"Chàng...."
Mặt Tiêu Trường Ninh đỏ lên sau đó dường như e lệ mà bước nhanh hơn xoay người sang chỗ khác, ánh mắt mơ hồ hừ một tiếng: "Chàng cho rằng bổn cung không muốn hôn chàng? Chỉ là đã đi đến ngoài cửa nên không thể không có điều cố kỵ thôi."
Thẩm Huyền nghe thấy được chợt duỗi tay giữ chặt Tiêu Trường Ninh.
Tiêu Trường Ninh không kịp phòng ngừa bị hắn bắt được tay nên không khỏi sửng sốt, lúc xoay người lại vừa vặn đối diện đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Huyền.
"Ở bên cạnh bản đốc điện hạ vĩnh viễn không cần có điều cố kỵ." Thẩm Huyền ấm ách nói, ngay sau đó hắn kéo nàng vào trong ngực hôn lên môi nàng như ý nguyện.
Danh sách chương