Đứng bên bờ biển nhìn chiếc thuyền đang đi xa trước mắt, Lục Cẩn dường như muốn bốc hoả kéo cò súng bắn mấy phát lên trời.

- Gọi điện bảo bọn họ quay thuyền lại!

Trên vệ sĩ nhanh chóng lấy bộ đàm ra, kết nối với thông tin trên thuyền.

Rất nhanh đã liên lạc được, nhưng đó lại là giọng của một người phụ nữ.

- Lam tiểu thư, cô…

Lục Cẩn nghe vậy giựt lấy bộ đàm.

- Tiểu Phi, quay về ngay.

Trên thuyền lúc này rất yên tĩnh.

Lam Phi ngồi dựa vào lan can thở dốc.

Trên gương mặt cô lúc nào xuất hiện vài vết máu, mồ hôi ướt đẫm áo.

Bên kia, hai người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự.

Lam Phi đã dùng chút sức lực còn lại để trói họ vào thành cột phòng khi bọn họ tỉnh lại.

Không may vài phút trước, khi cô đang lẩn trốn thì bị một trong hai tên này phát hiện.

Bọn chúng nhìn cô bằng ánh mắt dâʍ ɖu͙ƈ, muốn lôi cô lên giường làm bậy.

Cũng may Lam Phi có thể xử lí hai tên này rồi trói bọn chúng lại.

Cơ thể cô bây giờ rất yếu, thuốc giải cơ vẻ như hết tác dụng, nó đang vắt kiệt năng lượng của cô.

Con tàu vẫn chạy tự động đến đất liền, Lam Phi nắm chặt bộ đàm trong phòng điều khiển rồi nói.

- Tôi không phải con rối của anh.

Cuộc sống như vậy cô đã chịu đủ rồi.

Lần này chạy trốn là cô đã rất hạ quyết tâm.

Nếu còn bị bắt lại một lần nữa, cô sẽ tự tử.

Giờ đây trong đầu của Lục Cẩn không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Hắn chỉ biết rằng Lam Phi đã bỏ lại hắn.

Hệt như năm đó, hắn cũng chỉ có một mình cô độc.

7 năm trước, hắn vẫn chưa ổn định vị thế nên đã để mất cô một lần.

Hiện tại, cô lần nữa muốn bỏ trốn khỏi hắn.

Làm sao hắn chấp nhận đây? Bản tính của hắn từ trước đến nay vẫn vậy, vẫn máu lạnh dứt khoát.

Nếu Lam Phi đã nhất quyết rời đi, hắn thà hủy diệt cô chứ sẽ không để cô bên cạnh bất kì một ai.

- Tôi cho em cơ hội cuối cùng, nếu em quay lại, tôi sẽ không truy cứu, tôi hứa sẽ không nhốt em lại nữa.

Lam Phi bất giác cười nhạt.

- Anh nghĩ một con vật đã chạy thoát khỏi sở thú, cái nơi giam giữ tra tấn nó.

Liệu nó còn quay lại không?

Năm ấy, cô đã từng được mẹ dẫn đến sở thú.

Trong tâm trí của một đứa trẻ khi ấy thì không thể nghĩ nhiều đến vấn đề này.

Khi một con gấu trúc chạy mất, Lam Phi liền nói cho bảo vệ bắt nó lại chuồng.

Mẹ cô cũng không vui mà nhắc nhở cô.

Khi ấy Lam Phi vẫn không thể hiểu ý tứ của mẹ.

Trong cái hoàn cảnh này, cô bắt đầu mới hiểu ra.

Con gấu trúc năm ấy cũng giống cô bây giờ, chỉ muốn bỏ trốn để được tự do.

Nhưng chỉ vì cô, nó đã bị bắt lại, tiếp tục gò bó trong cái lồng kia.

Trước sự tự do trước mặt, lại có người vô tình dập tắt đi hi vọng, thật sự đó chính là sự đả kích lớn nhất.

- Tiểu Phi, quay lại đi…

Nghe thấy giọng nói có chút tuyệt vọng này, Lam Phi vẫn không mảy may quan tâm.

Cô khẽ nhăn mặt một cái đau đớn, đưa tay lau vết máu trên mặt.

- Lục Cẩn, anh không phải anh ấy.

Mãi mãi tôi cũng không thể bên anh được.

- Được! Vậy tôi cũng không để em bên cạnh bất cứ ai!

Lục Cẩn vừa dứt lời, một quả bom bay đến va chạm vào cạnh thuyền gây ra một vụ nổ lớn.

Lam Phi co người lại, những mảnh vụn sắc nhọn cứa qua da thịt cô đau đớn.

Cô đứng dậy, dùng sức kéo đứt dây kết nối bộ đàm.

Bên ngoài mui thuyền đã bị ném thủng một mảng, nước rất nhanh tràn vào.

Lam Phi quay người vội vàng cởi trói cho hai người đàn ông kia.

Sau đó cô lấy một cái phao cứu sinh đẩy hai người bọn họ xuống đó.

Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến hai người đàn ông này.

Bọn họ bị liên lụy cũng chẳng đáng.

Trên thuyền vốn có hai chiếc phao cứu sinh.

Nhưng một cái đã bị thủng, một cái cô đã ném hai tên đàn ông kia lên đó đã trôi đi.

Cô hết đường chạy, sau đó lại gần mạn thuyền đứng thẳng nhìn về phía hòn đảo.

Lục Cẩn cũng đang đứng ở đấy.

Hắn siết chặt lấy bộ đàm trong tay nhìn bóng hình mảnh mai đang đứng trước mặt.

- Ném tiếp, cho nổ náy cái thuyền đấy cho tôi!

- Nhưng… Lam tiểu thư vẫn còn ở trên đó…

- Là cô ấy ép tôi!

Lục Cẩn lập tức quát lên.

Hắn muốn gϊếŧ cô sao? Là do cô ép hắn làm như vậy! Là do cô ép hắn!

Ngay sau đó, một quả bom tiếp tục được bắn tới.

Lam Phi liều mạng nhảy xuống biển trước khi cả cái thuyền phát nổ.

Từng đợt sóng cuồn cuộn ập đến khiến cô không thể nổi lên.

Nước biển lạnh buốt khiến tay chân cô bị tê cứng, không thể nào cử động.

Vừa ngoi lên chưa được bao lâu thì lại ngụp xuống.

Cuối cùng cô hết sức không còn chống cự được nữa mà nhắm mắt ngã vào trong làn nước bao la.

Vừa hay, một bóng đen lao đến tìm được Lam Phi liền kéo cô lên khỏi mặt nước.

Trong cơn mơ hồ, cô lại nghe thấy giọng nói của Lục Tử Hàn.

Hắn còn nói gì đó bảo cô phải cố lên… Cô thật sự rất vui… Cô đã ngã vào lòng của Lục Tử Hàn…

- Tiểu Phi, Tiểu Phi, nghe anh… Đừng ngủ…

Lục Tử Hàn ôm chặt lấy Lam Phi, ra sức muốn đánh thức cô.

Hai chiếc ca nô xuất hiện, Lục Tử Hàn đưa Lam Phi lên trước rồi bản thân leo lên sau.

Hắn liên tục hô hấp nhân tạo để ép nước trong phổi cô ra.

Cũng may, sau vài động tác thì Lam Phi cũng nôn hết ra hết nước.

Lục Tử Hàn nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng.

- Vụ nổ sắp biến mất rồi, nếu không nhanh chúng ta sẽ bị phát hiện.

- Đi!

Nếu hôm đó Lục Tử Hàn không bắt gặp được Lục Cẩn, không đi theo thì hắn cũng không biết được Lam Phi xảy ra chuyện.

Hắn phải lên kế hoạch, sắp xếp cẩn thận mới cẩn thận đi trong đêm nay.

Cũng may là hắn đến kịp, chỉ chút nữa thôi là Tiểu Phi chả hắn sẽ chết, hắn sẽ phải day dứt suốt đời.

Hai chiếc ca nô nhanh chóng khởi động rời đi.

Lục Tử Hàn ôm chặt lấy Lam Phi để sưởi ấm cho cô, ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía hòn đảo sắp khuất dạng.

- Những ai dám làm tổn thương cô ấy… Đều phải chết!.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện