Hoàng Cung

"Vũ nhi, muội thay y phục đi, cùng nhị ca đến tham dự lễ ở Phượng Tộc." Ái Lạp Tư - Từ Nhân bước vào Vũ Dương Cung, nhìn muội muội của mình đang cầm bút thì nhắc nhở.

"Ân." Ngân Vũ một bộ bạch y, dung mạo cùng với ba năm trước có một ít biến hóa, ngũ quan càng tinh xảo hơn, toát ra một cỗ thiên tiên khí chất, nàng tay dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Từ Nhân, lãnh đạm đáp một tiếng.

"Nhị ca có lỗi với muội, nhưng muội cứ yên tâm, Định Quốc Hầu rất yêu thích muội, hắn sẽ không bạc đãi muội." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn Ngân Vũ con ngươi tử sắc không một chút cảm xúc, hắn bất lực mà cúi người chân thành nói.

Ngân Vũ không có ý tứ muốn mở miệng, nàng đứng dậy nhấc chân đi vào sâu bên trong tẩm cung, cho tỳ nữ hầu hạ thay y phục.

Ái Lạp Tư - Từ Nhân thấy vậy thở dài, hắn nhìn nàng đi khuất mới ly khai.

Độc Tôn bốn người hôm nay đến là chỉ xem náo nhiệt, bọn họ đã lập kế hoạch trước, sau khi Du Kiến Quân bị Định Quốc Hầu cho người giết chết, tài sản Du Tộc họ sẽ cướp tay trên Định Quốc Hầu mà chuyển vào Thông Thiên Các, như vậy trận chiến đẫm máu sắp tới ai thắng ai bại còn chưa biết được đâu!

Tích Vân ba người giả làm thiếp thân thị vệ bên người của Độc Tôn cũng như Triệu Khiết, bốn người hiện giờ đang ở trong phủ Định Quốc Hầu, chờ hắn bước ra rồi cùng nhau đi.

Trời bây giờ đã tối đen, trên đường người đông kẻ đúc, nhiều xe ngựa sang quý cùng đội binh lính, những kẻ quyền thế đều chậm rãi đi về một hướng.

Phượng Phủ như một hoàng cung được thu nhỏ, phía trước đại môn, những vị hoa y cẩm y, phú quý người đi vào liên tục.

Bên trong nơi đãi tiệc, Dạ Minh Châu được bố trí bao quanh, làm cho nơi này sáng như là ban ngày, các vị thương gia hay hoàng thân quốc thích thì cũng đã muốn đến đầy đủ.

Phượng Kính đối với mọi người tiếp đãi, tán gẫu vài câu, tiếng cười sảng khoái vang lên liên tiếp...

"Định Quốc Hầu, ngài tới rồi." Phượng Kính nhìn đám người đang bước vào, hắn lập tức đi tới cười chào hỏi.

"Phượng gia chủ." Độc Tôn nịnh nọt chào hỏi một tiếng, mấy người phía sau cũng vậy.

"Bản Hầu tới hơi trễ thì phải." Định Quốc Hầu nhìn xung quanh, rồi cười nói đùa.

"Không trễ, chỉ là bọn họ tới sớm thôi." Phượng Kính cười ha ha nói.

"Du công tử cũng đến rồi."

Định Quân Hầu mắt lơ đãng nhìn qua, thấy Du Kiến Quân đang ngồi xe lăn được người của hắn đẩy vào, thì nhấc chân tới chào hỏi một chút.


"Định Quốc Hầu." Du Kiến Quân dung mạo tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, trên người toát ra một cỗ lạnh lùng hơi thở, không muốn người tới gần, hắn ngồi trên xe lăn, nhìn đến Định Quốc Hầu đi tới, chắp tay chào hỏi một tiếng.

"Du công tử, hân hạnh." Phượng Kính cũng đi đến chắp tay chào hỏi một tiếng.

"Phượng gia chủ." Du Kiến Quân cũng đáp lại.

"Định Quốc Hầu cùng Du công tử mời ngồi." Phượng Kính đưa tay, hướng hai cái ghế đối diện nhau nói.

Định Quốc Hầu gật đầu, trên mặt chứa ý cười đi đến chỗ ngồi của mình, Du Kiến Quân thì được người của mình đỡ xuống ngồi vào ghế, đem xe lăn để ra phía sau.

"Thái Tử, Trưởng Công Chúa đến!"

Bên ngoài một âm thanh hô lớn, sau đó là thấy một đôi nam nữ nhấc chân bước vào, nam tử tuấn lãng dung mạo như ngọc, nữ tử mang tuyệt mỹ dung nhan, khuynh thế khuynh thành, thanh cao thoát tục, khí chất thiên tiên quanh quẩn khiến người không dám khinh nhờn.

"Tham kiến Thái Tử điện hạ, Công Chúa điện hạ." Mọi người xung quanh thu hồi tâm tình, cúi người cung kính hành lễ.

"Trưởng Công Chúa nhan sắc bậc này, bảo sao Hầu gia không si mê." Độc Tôn một bên nịnh nọt cảm khái.

"Haha đúng vậy, và cũng chỉ có ta mới xứng với nàng." Định Quốc Hầu hài lòng cười nói.

Độc Tôn làm vẻ mặt nịnh nọt, nhưng trong lòng lại phỉ nhổ trăm lần, ta khao, xứng cái chó má gì, xứng với đồ đệ ta chỉ có tiểu sư phụ, là tiểu sư phụ, ngươi cóc ghẻ mà tưởng mình là rồng bay, thật mơ mộng mà!!

Lệnh Quân, Lưu Trúc trong lòng cũng một dạng chửi mắng không ngớt, chỉ có Tích Vân là không biết gì, nên cũng không quan tâm.

"Thái Tử, Trưởng Công Chúa mời ngồi." Phượng Kính khom người, mời hai người.

Ái Lạp Tư - Từ Nhân cùng Ngân Vũ ngồi vào hai vị trí gần nhau, mọi người ánh mắt đều phóng tới, đặt lên người nàng, kinh diễm không giảm mà ngày càng tăng.

"Chu công tử đến rồi." Phượng Kính nhìn đến nam tử trung niên bước vào liền đi tới, chào hỏi.

"Phượng gia chủ đã lâu không gặp." Chu Ngụy chắp tay hữu lễ.

"Mời ngồi." Phượng Kính đưa tay chỉ vào hàng ghế nói.

Chu Ngụy đáp một tiếng được, nhấc chân bước đi đến ngồi xuống, trong mắt hắn là ý cười.

"Phượng Kính, còn nhớ lão nhân gia ta chứ?"

Từ bên ngoài truyền vào một âm thanh, sau đó là một trung niên nữ nhân và một nữ tử bạch y xuất hiện ngay phía trước lối vào.

Nữ tử dung mạo quá mức làm mọi người chấn kinh, trên đời này có nữ tử mỹ mạo như này sao, phải nói chỉ cần nhìn vào liền trầm mê, là không có lối về, con ngươi tử sắc không mang theo một tia cảm xúc, trên người nàng tỏa ra một cỗ lãnh đạm ngàn dặm xa cách, dung mạo lạnh như băng tuyết, dáng người nhìn vào liền biết là hết sức mềm mại, khiến người chỉ muốn ôm vào lòng, dâng cả thiên hạ cho nàng...

"Tuyết Nguyệt, biệt lai vô dạng." Phượng Kính vừa mới thoát khỏi kinh diễm, liền chạy tới cười nói.

"Đây là nữ nhi của ta, Tuyết Vô Song." Tuyết Nguyệt nhìn Phượng Kính, quay ra sau giới thiệu.

"Ân, mời ngồi." Phượng Kính nhìn Tuyết Vô Song gật đầu một cái, sau đó hắn cười nói.

Tuyết Vô Song không có bất cứ cái gì phản ứng.

Tuyết Nguyệt dẫn Tuyết Vô Song đến ngồi xuống, Tuyết Vô Song bộ dạng hết sức lãnh đạm xem mọi người xung quanh như vô hình, như không khí, một cái ánh mắt nàng cũng chưa từng dời đi, con ngươi cứ miên man vô định.

Tuyết Nguyệt chỉ có thể thở dài, thật ra là nàng không chịu đi, bà năn nỉ cả buổi nàng mới nhấc chân ra ngoài, sau ba năm kể từ khi người kia mất, bà là muốn dùng không khí náo nhiệt nơi này đánh động nàng, nhưng rốt cuộc thì vẫn như không, ánh mắt một chút cảm xúc cũng không có.

Độc Tôn bốn người giật mình, sao nàng lại ở đây?

"Có chuyện gì sao?" Định Quốc Hầu thấy Triệu Khiết bên cạnh kích động, hắn thu hồi kinh diễm, trầm giọng hỏi.

"Nàng quá đẹp." Độc Tôn biết mình làm lố, nên đành diễn, hai mắt tỏa sáng thiếu chút nữa nước dãi cũng muốn chảy.

"Đúng là vậy." Định Quốc Hầu cũng gật đầu, nàng đẹp đến khó tin, khiến người ta cảm thấy mờ ảo.

Chu Ngụy ánh mắt khóa chặt Tuyết Vô Song, rốt cuộc hắn cũng tìm được nữ nhân mình ân ý, một nữ nhân làm cho hắn nhất kiến chung tình!

Ái Lạp Tư - Từ Nhân say mê nhìn nàng muốn rớt cằm, nàng còn đẹp hơn cả muội muội hắn một bậc a, đúng là dung mạo giết người, hắn mới nhìn có mấy tức mà cả người đều cảm thấy rất mệt mỏi...

Du Kiến Quân nhìn qua hai nữ nhân tuyệt mỹ vô song bên kia, sau đó thật nhanh không dấu vết rời đi.

"Đến giờ rồi, mau tiến hành." Phượng Kính nhìn một lượt qua bên dưới người, sau đó nói.

"Lễ kế nhiệm bắt đầu." Nhận được ánh mắt của Phượng Kính ở ghế chủ tọa, vị trung niên bên cạnh liền hô lớn.

Âm thanh lấy đi sự chú ý của mọi người, bọn họ thu hồi ánh mắt nhìn về phía ngoài đại môn, chỉ thấy một nữ nhân yêu mị câu hồn, dung mạo sắc sảo, thân thể nhu nhuyễn bước vào, nàng vận một bộ hoàng y bắt mắt, nhiều người ở đây âm thầm so sánh nàng với Ngân Vũ, nhưng sự thật chứng minh, Trưởng Công Chúa cái gì cũng hơn một bậc, bọn họ vì sao không đem so với Tuyết Vô Song, tất nhiên là vì nữ nhân này kém xa nàng, từ dung mạo đến khí chất đều ở trên cao!


Nữ tử đi thẳng, nhìn người chủ tọa, sau đó quỳ xuống chắp tay cúi đầu.

"Gia Chủ đời tiếp theo của Phượng Tộc Phượng Vũ, từ nay con sẽ làm Chủ Phượng Tộc, nên phải phát dương quang đại gia tộc của mình, một lòng cống hiến." Phương Kính nhìn tôn nữ nghiêm trang phía dưới, hắn lập tức hô lên.

"Tôn nữ sẽ không phụ kỳ vọng của gia gia và Phượng Tộc." Phượng Vũ cúi đầu, trịnh trọng nói.

"Trao lệnh bài." Phượng Kính hài lòng gật đầu, hô lên.

Lời hắn vừa dứt, một tỳ nữ dâng lên một khay được chiếc khăn che lại, Phượng Kính phất tà áo đi xuống, lấy ra chiếc khăn, một lệnh bài lam sắc ngọc thạch, liền được phơi bày trước mắt mọi người.

"Trao lệnh bài, lễ kế nhiệm hoàn thành." Phượng Kính cầm lấy lệnh bài hô lên, sau đó để lên hai bàn tay Phượng Vũ.

"Đa tạ gia gia." Phượng Vũ hai tay chắp lại.

"Mau đứng lên về chỗ ngồi, người đâu bày tiệc." Phượng Kính nói với nàng, sau đó phân phó xuống.

Phượng Vũ đi đên ngồi xuống cái ghế bên trái chủ tọa, nàng lúc này ánh mắt mới đảo tới xung quanh.

Không qua mấy tức thời gian, tỳ nữ hai hàng dài bước vào, trên tay mỗi người đều có một khay gỗ, phía trên là rượu bánh, hoa quả và nhiều món ăn thượng hạng khác.

Mỗi một bàn đều đặt xuống một bình rượu Thái Thoa cực phẩm, sau đó là một đĩa trái cây, bánh ngọt, tiếp nữa là bát đũa cùng thức ăn đa dạng.

"Mọi người mời dùng." Phượng Kính đưa tay ra mời.

Định Quốc Hầu vừa thưởng rượu vừa nhìn đến Du Kiến Quân đang thưởng thức món ăn, xem như đây là bữa ăn cuối cùng của ngươi đi, cứ ăn cho thỏa thích...

Du Kiến Quân đang ăn thì cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình như một con mồi, hắn ngẩng đầu khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

"Chủ tử, bọn họ đã tới." Nam tử hắc y bên cạnh khom người, nói nhỏ vào tai hắn.

"Ngươi nghĩ đêm nay chúng ta thoát được không?" Du Kiến Quân thu hồi tầm mắt, thú vị hỏi một câu.

"Không những thoát được mà còn trừ khử sạch tất cả." Nam tử bên cạnh cười lạnh nói.

"Hôm nay ta có một chuyện muốn tuyên bố."

Không khí đang vui vẻ ăn uống thì bị một âm thanh làm cho dừng, mọi người ánh mắt đổ dồn về phía người phát ra âm thanh là Định Quốc Hầu.

"Tháng sau bản Hầu sẽ cùng Trưởng Công Chúa thành thân." Định Quốc Hầu nhìn mọi người, sau đó ánh mắt dời đến trên người Ngân Vũ, trịnh trọng nói.

Oanh một tiếng, mọi người nổ tung, bọn họ đang nghe chuyện gì đây, không phải Công Chúa cả đời không gả vì thủ tiết cho Lạc Vương sao?

"Chúc mừng Định Quốc Hầu cùng Trưởng Công Chúa." Phượng Kính lập tức chắp tay đối với hai người chúc mừng.

"Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng Trưởng Công Chúa." Mọi người cũng đứng dậy hô chúc mừng.

"Đa tạ, đa tạ." Nhìn thái độ của Ngân Vũ không quan tâm, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, mà còn vui vẻ đa tạ lại mọi người.

Nhưng lúc này trong không khí vui vẻ, Chu Ngụy đứng dậy, bước đi đến hai người Tuyết Vô Song, chắp tay khom người hữu lễ với Tuyết Nguyệt nói.

"Tuyết tiền bối, tiểu bối lần đầu gặp vị tiểu thư đây liền nhất kiến chung tình, nên tiểu bối muốn tại đây hỏi cưới Tuyết tiểu thư."

Lời này vừa rơi xuống lại làm ồn ào một phen, mọi người thấy cũng đúng, mỹ nhân bậc này há có thể bỏ qua?

Độc Tôn cùng Lệnh Quân trong lòng cười lạnh, sao thiên hạ này lại có nhiều kẻ mắt cao hơn đầu thế nhỉ, côn trùng dơ bẩn mà tưởng mình là Thanh Long, Huyền Vũ!

Hai nữ nhân nghe vậy, lấy một phản ứng cũng không có, như hai nàng đối với xung quanh là hai thế giới khác biệt.

"Nữ nhi của ta đã có phu quân, nên chuyện này không thể bàn." Tuyết Nguyệt nghe vậy, bà cũng không kinh ngạc mà lập tức nói.

"Vậy tiểu bối có thể biết vị nam tử may mắn đó là ai sao?" Chu Ngụy nghe vậy lòng như rớt xuống vực, nhưng hắn vẫn cố chấp hỏi một câu.

"Lạc Vương Lạc Bắc Thần có nghe qua sao?" Tuyết Nguyệt mỉm cười, ánh mắt chứa tiếu ý hỏi ngược lại.

Ngân Vũ thân thể run lên một cái, sau đó thì an tĩnh lại, Lưu Trúc nghi hoặc, nhìn qua ba người thì thấy họ gật đầu.

Mọi người ở đây âm thầm hâm mộ vị Vương đã mất kia, nữ nhân của hắn không người nào có thể sánh bằng, toàn vô song nữ tử, chết thật uổng a!

"Sao có thể, nàng đã có thê tử không phải sao?" Chu Ngụy nghe bà hỏi, mày lập tức cau chặt, vẻ mặt trầm xuống, mở miệng hỏi.

"Một người tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Chu công tử hiểu chứ?" Tuyết Nguyệt cười cười.


"Nhưng nàng đã chết, Tuyết tiểu thư có thể xuất giá." Chu Ngụy không bỏ qua cơ hội, lại kiên trì nói.

"Nàng chết, tâm ta cũng đã chết, nguyện một đời vì nàng thủ tiết."

Một âm thanh lãnh đạm vang lên giữa bầu không khí nghị luận ồn ào.

Tuyết Vô Song nói một câu, sau đó lại không nói nữa, mà ngồi bất động.

"Xin lỗi hai vị, là tại hạ thất lễ." Chu Ngụy nghe mỹ nhân lãnh đạm từ chối, hắn kìm nén trong lòng ghen ghét, chắp tay nói xong thì về chỗ ngồi, không muốn rước thêm nhục nhã.

Định Quốc Hầu một bên quan sát, hắn cũng cảm thấy vô cùng ganh tị, tên đã chết kia dựa vào cái gì được phúc lợi, mà mỹ nhân tất cả như muốn vì hắn thủ tiết, thật khiến người ta ôm hận!

Du Kiến Quân một lúc vẫn lo ăn uống, nên không có ngẩng đầu, hắn hình như không muốn quan tâm mọi người xung quanh, nhưng trong mắt hắn có vài tia sáng ngưng tụ lại, không rõ cảm xúc trong đó là gì.

"Mọi người tiếp tục." Phượng Kính một màn thu hết tất cả vào mắt, hắn thấy không khí bị ngượng, lập tức hô lên.

Nữ nhi của Bạc Cô Mặc đúng là không thể xem thường, mỹ nhân tuyệt thế thiên hạ đều vì nàng thủ tiết, thật khiến người ta tức chết mà, Ha ha...

"Du Kiến Quân!"

Từ bên ngoài truyền vào một tiếng quát lớn, kế tiếp là mấy chục hắc y nhân che mặt cầm kiếm chạy vào.

Aaa!

Mọi người giật mình, lập tức hoảng sợ lui lại phía sau, muốn xem thử đám người này muốn làm gì.

"Bọn ta chỉ cần mạng của hắn, ai không liên quan thì đứng một bên." Tên hắc y cầm đầu ánh mắt sắc bén liếc qua mọi người nói.

Mọi người nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm than Du Kiến Quân đắt tội người!

Tuyết Nguyệt cũng không xem bọn họ vào mắt, ngồi tại chỗ xem kịch vui, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ thì không quan tâm, Ái Lạp Tư - Từ Nhân chỉ thở dài một tiếng thôi.

"Cần mạng của ta?" Du Kiến Quân ngẩng đầu nhìn đám hắc y phía trước, bình tĩnh hỏi.

"Đúng vậy, hôm nay ngươi phải chết!" Tên cầm đầu nghe hỏi, lập tức dùng kiếm chỉ vào hắn quát.

"Hỗn xược!" Nam tử hắc y kế bên gầm lên, sau đó hắn phất tay một cái, yết hầu tên đó liền ghim vào một tiểu đao sắc nhọn.

Tên cầm đầu trợn trắng mắt, miệng trào ra máu, cả thân thể mềm nhũn ngã xuống, phịch một tiếng nặng nề, như đá nặng đè vào lòng người.

Đám hắc y thấy vậy, sợ hãi lui lại mấy bước, Định Quốc Hầu ánh mắt ngưng trọng, cao thủ của hắn lại bị một chiêu liền giết chết?

Không đợi mọi người hoàn hồn, từ bên ngoài lao vào thêm bốn cái bóng đen, xẹt xẹt xen kẽ từng tên hắc y, không qua bao lâu liền chết hơn phân nửa.

Phịch...

Đám hắc y ngã khụy xuống chết tại chỗ, trên cổ là một đường cắt mỏng manh, máu đổ xuống nhuộm đầy cái thảm phía dưới.

"Chủ tử." Bốn tên nam tử đi đến đối với Du Kiến Quân hành lễ.

Độc Tôn bốn người âm thầm trầm mặc, bọn họ thật ngoài ý muốn với tên Du Kiến Quân này, bốn hắc y đó thân thủ có thể đánh ngang tay với Lệnh Quân, Lưu Trúc...

Định Quốc Hầu thấy một màn, hai tay siết chặt, trong mắt ẩn chứa phẫn nộ, sau đó cố chèn ép lại, nhìn lên Phượng Kính cầu giúp đỡ, nhưng đổi lại là cái lắc đầu.

"Người đâu, mau bắt lại cho ta." Phượng Kính đối với người của mình hô lên, sau đó từ bên ngoài Phượng Vệ chạy vào bắt gọn lại đám thích khách.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện