Lạc Bắc Thần do tác động của rượu cùng vận động quá lâu cho nên lâm vào ngủ mê man.
Phong Vô Tâm vận công giảm bớt vùng hạ thân đau rát, bản thân cũng không mệt mỏi bao nhiêu.
Hai người hoạt động hơn một canh giờ, nàng đúng là ngu ngốc tự đưa vào miệng cọp, nếu không phải mình nội công cao cùng một thân đại phu thì có lẽ mấy ngày khỏi bước xuống giường!
Phong Vô Tâm ngồi dậy, trừng mắt người đang ngủ say kế bên, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống, như phát hiện ra cái gì, nàng bắt lấy tay người bên cạnh.
"Đúng là kinh thiên bí mật!" Phong Vô Tâm thân thể chấn động, vội vàng thu hồi cánh tay, nhìn Lạc Bắc Thần dung nhan tuyệt mỹ đang ngủ say vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ, nhẹ giọng mà lẩm bẩm.
Phong Vô Tâm mơ màng trầm mặc một lúc, lại ngẩng đầu nhìn Lạc Bắc Thần bên cạnh, mân mê đôi môi ướt át của mình suy tư.
Chuyện này thật làm cho nàng ngoài ý muốn...
Một lát sau.
Phong Vô Tâm bước xuống giường, nhặt lại y phục của mình, chậm rãi mặc lên, đi đến gương đồng chỉnh chu lại đầu tóc nhan sắc một chút, sau đó lấy khăn lụa mỏng che đi dung nhan của mình.
Bước chân đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, ở bên ngoài, cùng lúc Nhạc Tề Kiến Vu phòng kế bên cũng đi ra.
"Phong Vô Tâm." Nhạc Tề Kiến Vu nhìn qua.
"Ân?" Phong Vô Tâm bị gọi hoàn hồn, theo bản năng lên tiếng.
"Ngươi ban ngày ban mặt ở trong phòng làm gì?" Nhạc Tề Kiến Vu hỏi, hơn một canh giờ hắn không thấy nàng nên hiếu kỳ, đáng ra nàng phải xuống dưới ăn chứ.
"Liên quan gì đến ngươi." Phong Vô Tâm nghe hắn hỏi, mặt bất giác đỏ bừng lên, khó chịu trả lời.
"Uy! Cổ ngươi bị gì thế?" Nhạc Tề Kiến Vu lại muốn nói, nhưng mắt vô tình thấy trên cổ nàng có cái vết đỏ sẫm, tay chỉ vào nơi đó, nhìn Phong Vô Tâm tò mò hỏi.
"Ngươi câm miệng cho bản tiểu thư!" Phong Vô Tâm lập tức lấy tay che cổ, xấu hổ quát lên, bước chân thật nhanh đi phía trước.
"Hình như nàng khác khác cái gì." Nhạc Tề Kiến Vu đỡ gáy, khó hiểu lẩm bẩm, chân thì cũng chạy theo sau nàng.
Một lát hai người tìm kiếm cho mình một chỗ ngồi.
"Ngươi muốn ăn gì?" Nhạc Tề Kiến Vu ngồi xuống bàn, nhìn người đối diện hỏi.
"Tùy tiện." Phong Vô Tâm nhàn nhạt nói.
Nhạc Tề Kiến Vu cùng tiểu nhị trao đổi một lúc, hai người kẻ nói người nghe, xong tiểu nhị nói chờ một chút rồi lui ra.
"Sáng ta thấy ngươi còn bình thường, tới giờ lại là lạ, ngươi bị gì?" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn nàng, không hiểu hỏi.
"Ngươi cảm thấy hai nữ tử thật sự có thể ở bên nhau sao?" Phong Vô Tâm không có trả lời hắn, mà mở miệng hỏi vấn đề khác.
"Ta thấy bình thường, ở chỗ ta còn có thuốc giúp họ khai chi tán diệp nữa, nên việc này không ai cấm." Nhạc Tề Kiến Vu nghe nàng hỏi hơi nghi hoặc nhưng cũng thản nhiên trả lời.
"Thật sự ở bên nhau được sao?" Phong Vô Tâm cắn cắn môi lẩm bẩm, dù nàng cũng đã từng thấy qua rất nhiều, thấy bình thường, nhưng khi đặt ở trên người mình lại có một tư vị khác, cũng rất ngoài ý muốn.
"Tất nhiên là được, chỉ cần hai người yêu nhau, dũng cảm vì nhau, sống vì nhau, không gì là không được." Nhạc Tề Kiến Vu không quan trọng vấn đề nói.
"Nhưng với ta thì không được!" Phong Vô Tâm lắc đầu, nhàn nhạt nói.
"Ngươi hôm nay làm sao vậy?" Nhạc Tề Kiến Vu lo lắng nhìn nàng hỏi.
"Không sao." Phong Vô Tâm lắc đầu.
"Không lẽ ngươi cũng hứng thú với nữ tử?" Nhạc Tề Kiến Vu ánh mắt lóe lên, hắn nheo mắt lại, nhìn nàng thâm thúy hỏi.
"Ta là người sắp trở thành thê tử của người khác, thì có thể hứng thú với ai?" Phong Vô Tâm cười khổ nói, nàng không còn lựa chọn nào khác, gả cho người mình không thích cỡ nào uất ức, nhưng nếu không làm như vậy, thì cả gia tộc nàng sẽ bị liên lụy.
"Đường đường là Nữ Vương Tây Vực a, ngươi thật định gả cho tên Ôn Dịch gì đó sao?" Nhạc Tề Kiến Vu trợn mắt hỏi, nàng sao có thể gả cho hắn, tên Ôn Dịch đó tởm chết, Cóc mà đòi ăn thịt Thiên Nga?
"Nếu ta không gả, thì Ôn Dịch hắn sẽ khởi binh tấn công Tây Vực, ta không muốn liên lụy gia tộc, liên lụy dân chúng!" Phong Vô Tâm hai con ngươi ảm đạm xuống nói.
"Không còn cách nào khác sao?" Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt khó coi lên, buồn bực hỏi.
"Không còn cách nào khác." Phong Vô Tâm cười khổ nói.
"Hắn khốn kiếp thật mà, ỷ vào mình cùng Triết Lương hợp tác, được Triết Lương chống đỡ thì muốn làm gì làm!!" Nhạc Tề Kiến Vu mắt như muốn phun ra lửa, tức giận nói.
"Sư muội còn chưa tức giận, tam sư huynh đã tức giận giùm muội rồi nha, không phải là thích sư muội chứ?" Phong Vô Tâm nhìn hắn phản ứng thì bĩu môi, lại cười trêu chọc hắn.
"Nếu thích ngươi, thì ta đã cùng tên Ôn Dịch đó sống chết từ lâu rồi!" Nhạc Tề Kiến Vu hừ một tiếng nói.
Long Lân Điện
Hoàng Đế ngồi trên long ỷ nhìn xuống hai vị quan chức phía dưới đang bẩm báo.
"Vài ngày nữa là đến Đại Thọ của Thái Hậu, các ngươi nhớ không được để sơ sót." Hoàng Đế nhìn hai người bên dưới, một người là bên tiếp đãi khách ngoại quốc, người còn lại là chuẩn bị buổi lễ.
"Vi thần tuân mệnh." Hai người quỳ xuống cung kính nói.
"Mấy ngày nữa các vị khách ngoại quốc sẽ đến, ngươi đón tiếp cho tốt." Hoàng Đế nhìn đến tên quan viên bên trái phân phó.
"Vi thần đã biết." Hắn khom người cung kính đáp.
"Lui ra đi." Hoàng Đế thấy không còn gì, phất tay cho bọn họ lui ra.
"Vi thần cáo lui." Hai người đồng thanh, cùng lúc lần lượt lui ra ngoài.
Một lúc sau, bầu không khí lâm vào yên tĩnh.
"Mộ Công Công, ông từ nhỏ đã chăm sóc hai huynh muội bọn ta, ông thấy Thần nhi thế nào?" Hoàng Đế lúc này nhìn sang Mộ Công Công, nhẹ giọng hỏi.
"Bẩm bệ hạ, Lạc Vương là một người thiện lương, có lòng thương người, thông minh lanh lẹ, tài giỏi học một hiểu mười, hỉ nộ thất thường, đặc biệt là một kẻ rất cố chấp!" Mộ Công Công trả lời, ông nhớ lúc nhỏ nàng muốn học cởi ngựa, bị ngựa hất té biết bao nhiêu lần, cả người trầy xước hết chỗ nói, nhưng nàng vẫn một mực muốn thuần phục con ngựa đó, ai khuyên cũng không nghe, vậy là nàng phải giằng co với ngựa một ngày một đêm, đến khi thuần phục được thì nàng cũng ngất đi vì sốt cao, phải nói là kẻ này vô cùng cố chấp.
"Đúng là một kẻ cố chấp." Hoàng Đế thở dài nói.
"Cố chấp đôi khi có lợi chứ không hại." Mộ Công Công nói.
"Mong là lần này nàng không phải thương thích đầy mình, giống như mười mấy năm trước chỉ vì thu phục một con ngựa hoang mà dẫn đến bệnh nặng, nằm mấy ngày mấy đêm!" Hoàng Đế nhớ lại thì vô cùng đau lòng nói.
"Lạc Vương bây giờ đã trưởng thành, có lẽ sẽ không giống lúc nhỏ bốc đồng cố chấp như vậy." Mộ Công Công nói tiếp.
Lạc Vương Phủ
Mũi tên bốn phương tám hướng lao đến tấn công Tích Vân.
Nàng lộn ngược ra sau, chân đập vào mặt nước phía dưới, thân thể liền nhẹ nhàng bay lên tránh thoát hơn chục mũi tên.
Tích Vân thân thể vừa rơi xuống, mũi tên lại phá không lao tới, nàng thật nhanh chụp được, sau đó phóng nó đi cản phá ba mũi tên còn lại.
Mũi tên va chạm tạo ra âm thanh, rồi đồng loạt rơi xuống con suối.
Lưu Trúc ngồi trong đình khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần, lúc này nàng mở mắt ra, nhìn đến Tích Vân đã có tiến bộ, tránh thoát mũi tên rất nhẹ nhàng và dễ dàng.
Nàng không ngừng ở không trung lộn qua lộn lại, đôi khi chân đá vào nước làm mũi tên lệch hướng bay trúng vào vách đá.
Lưu Trúc nhìn trên bàn ba mũi tên không đầu, tay cầm lên một mũi, híp mắt quan sát hành động của Tích Vân, đến khi nàng bay lên cao tránh thoát công kích.
Lưu Trúc mũi tên trong tay lao vút đi đánh vào hông Tích Vân.
Tích Vân nghe được tiếng gió, nhưng vẫn không tránh được, nàng bị trúng chiêu, thân thể nàng nặng nề rơi xuống con suối.
Tích Vân thật nhanh đứng dậy, gỡ đi vải che mắt, tay chỉ vào Lưu Trúc bộ dáng như không có gì, tức giận hỏi.
"Ngươi đây là có ý gì?"
"Nhắc nhở ngươi, qua ải rồi." Lưu Trúc thản nhiên trả lời.
"Ngươi không có miệng sao?" Tích Vân xoa xoa hông, mặt mày vì tức giận mà đỏ bừng.
"Nghỉ ngơi đi, một canh giờ sau tới ải thứ hai." Lưu Trúc không có trả lời, chỉ bỏ lại một câu rồi đứng dậy đi mất.
Tích Vân hơi bất mãn một chút, bước ra con suối, nàng rùng mình một cái, vẻ mặt khó coi, giờ nàng mới biết, cả thân thể đều ê ẩm.
Tích Vân không có nghỉ ngơi, nàng dùng một canh giờ này ở thác nước luyện hai bộ kiếm pháp mà Lạc Bắc Thần đưa cho.
Đến tối, ở Thiên Nhạc Lâu, Lạc Bắc Thần lúc này mới động đậy, nàng nằm ở trên giường, mi mắt run lên, mắt chậm rãi mở ra, một tay đỡ thân ngồi dậy, mắt đảo qua căn phòng vô cùng xa lạ trước mặt, nhìn xuống bản thân chỉ còn tấm trung y thì giật mình, tay sờ ngực, cảm thấy nó vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Bắc Thần gõ đầu, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt vì đó thay đổi liên tục.
"Đúng là say rượu loạn tính!"
Nàng một lúc trầm mặc cũng không thể nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này, chịu trách nhiệm thì không được, mà coi như không có gì thì lại càng không được, mà bồi thường khác nào khi dễ nữ tử nhà người ta.
Nhớ lại bản thân mình, cảm thấy thật vô dụng, cả mỹ nhân mị lực còn không cầm cự nổi, mà không đúng a, nữ tử đó rõ ràng hơi thở khác người, còn mang một loại hấp dẫn câu nhân đặt biệt trí mạng.
Mỹ nhân dâng tới miệng, không ăn là ngốc!
Lạc Bắc Thần bĩu môi một hồi, suy qua nghĩ lại cũng không thu hoạch được gì, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.
Nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã tối đen, nàng thở dài một hơi, đứng dậy bước ra phía sau bình phong lấy quần áo của mình được vắt lên trên mặc vào.
Đeo đai lưng, khoát lên ngoại sam, định bước đi, thì bị một cái bóng trong bình phong dọa nhảy dựng lên.
Phong Vô Tâm ra khỏi mục dũng, không có mặc vào nội y, mà chỉ có khoát lên người một tấm áo lụa mỏng bước ra ngoài.
Lạc Bắc Thần nhìn nàng bước ra, chân vô thức lui lại hai bước.
"Ngươi còn chưa đi?" Phong Vô Tâm nhìn Lạc Bắc Thần, nhàn nhạt hỏi.
Lạc Bắc Thần nhìn nàng lãnh đạm thì hơi hoang mang, trong đầu cứ hỏi, nàng có phải nữ tử cùng mình lên giường không, rõ ràng tính cách cùng lúc đó khác một trời một vực.
Lạc Bắc Thần hơi khó chịu khi nàng hỏi câu này, ý của nàng là sao? Bộ dáng lạnh lùng như vậy làm gì? Bản Vương còn lâu mới sợ.
"Không muốn nhìn thấy bản Vương a?" Lạc Bắc Thần phục hồi tinh thần, bước chân đi đến gần nàng, nhếch môi nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện này, ta nghĩ ngươi nên quên đi, xem như tùy hứng là được rồi." Phong Vô Tâm lui lại một bước, không có nhìn nàng, lạnh nhạt nói.
"Lần này bản Vương theo ý nàng xem như tùy hứng, nhưng...nếu mà để bản Vương gặp nàng lại một lần nữa, thì lúc đó duyên phận chúng ta bắt đầu!" Lạc Bắc Thần bước đến, vươn tay nâng cằm Phong Vô Tâm lên, nhẹ giọng cười nói.
"Chúng ta không có duyên phận." Phong Vô Tâm bắt lấy bàn tay người trước mặt, mày khẽ nhíu lại, nhìn nàng lạnh lùng nói.
Lạc Bắc Thần thu hồi cánh tay, nhún vai không để vào mắt phản ứng của nàng, xoay người nhấc chân đi về phía cửa ly khai.
Phong Vô Tâm thu hồi lại tầm mắt dáng ở cửa, thở dài một hơi, bước đến bên giường nằm xuống.
Lạc Bắc Thần bước xuống lầu, tiểu nhị liền đi đến đem chiết phiến đưa cho nàng.
"Uy! Lạc Vương!" Nhạc Tề Kiến Vu đang ngồi uống rượu, thấy Lạc Bắc Thần đang bước xuống cầu thang thì lên tiếng gọi.
"Ngươi là ai?" Lạc Bắc Thần cầm chiết phiến đi đến người gọi mình phía trước, nàng nhìn hắn nghi hoặc hỏi.
"Ta là người lúc sáng ngồi cùng bàn với Lạc Vương! Mới đây người đã quên, thật đau lòng!" Nhạc Tề Kiến Vu giải thích xong thì làm vẻ mặt buồn bã.
Đến đây, Lạc Bắc Thần mới biết nữ tử quan hệ với mình là nữ tử hạ độc mình lúc sáng, nhắc lại mới nhớ, trúng độc sao bản thân vẫn bình an vô sự?
"Lạc Vương!" Nhạc Tề Kiến Vu thấy nàng không nói gì thì gọi một tiếng.
"Nữ tử mấy canh giờ trước bỏ gì vào ly trà của ta?" Lạc Vương hồi thần, tò mò hỏi.
"Chỉ biết là độc, mà độc gì nàng không có nói." Nhạc Tề Kiến Vu thành thật trả lời.
"Nữ tử đó tên gì?" Lạc Bắc Thần trong lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng, tại sao bị trúng độc mà bản thân vẫn không bị gì? Ngoài mặt thì mở miệng hỏi.
"Nàng tên Phong Vô Tâm." Nhạc Tề Kiến Vu trả lời, hắn không biết vì sao trong lòng tự tin, người trước mặt này sẽ không trị tội bọn họ.
"Oh, vậy bản Vương đi trước." Lạc Bắc Thần oh một tiếng, nói xong rồi quay người bước đi.
Nhạc Tề Kiến Vu nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng cảm thấy lạ, hết nữ nhân kia lạ, rồi tới Lạc Vương cũng lạ.
Lạc Bắc Thần dùng khinh công bay trở về Lạc Vương Phủ, không qua bao lâu liền đã về đến.
Đi nhanh về phòng cho người hầu hạ tắm rửa, ăn uống.
Lạc Bắc Thần trong mục dũng ngâm mình, khói bốc lên lượn lờ tràn ngập bên trong, chủ nhân của chúng ta thì đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài, Tích Vân ở thác nước múa kiếm, kiếm chiêu chém vào gió tạo ra âm thành sắc nhọn, nhưng chiêu thức xuất ra vẫn còn chậm, thêm chưa được dứt khoát, hơi thở cũng không đều, rất dễ bị phá.
"Tích Vân cô nương đúng là chăm chỉ!" Tinh Nhị tuần tra đi ngang, thấy nàng thì hơi kinh ngạc, cười nói.
"Chỉ là không muốn phí thời gian." Tích Vân vẫn như cũ đánh tới đánh lui, chăm chú nhìn theo đường kiếm của mình, nhàn nhạt mở miệng.
"Chủ tử đúng là không nhìn lầm." Tinh Nhị lại nói, nhớ lại lúc nàng cầm lệnh bài của Chủ tử thì hắn kinh ngạc, nghe nàng nói thì mới biết mọi chuyện, tính tình vừa trầm vừa ổn, người như vậy Chủ tử bồi dưỡng quả thật không sai.
Tích Vân đường kiếm bỗng lệch hướng, chỉ vào Tinh Nhị bên ngoài.
Tinh Nhị phản ứng nhanh, rút kiếm ra đỡ, hắn cười cười nhìn người trước mặt nói: "Muốn so chiêu liền so!"
Keng....
Hai thanh kiếm va chạm tạo ra một đường lửa sáng, Tích Vân lộn người ra sau, huy kiếm tấn công đến.
Tinh Nhị cũng không khinh địch, hắn bay đến cản chiêu, hai mũi kiếm chạm vào nhau, hai người nhìn nhau không qua mấy tức liền đồng thời thu hồi.
Tích Vân chân đạp không một cái, kiếm đâm tới lần nữa, Tinh Nhị thấy kiếm hướng vai mình đâm đến, hắn nhanh né sang một bên, kiếm trên tay chém ngang.
Tích Vân cũng nhanh không kém, dùng kiếm đỡ, mượn nội lực của Tinh Nhị bắn mình ra xa, nàng ở trên thác nước lộn hai vòng, kiếm trong tay run lên chém mạnh vào không khí.
Một vòng cung kình lực lao tới, Tinh Nhị cũng chém ra một nhát.
Bang....
Hai nguồn kiếm khí va nhau tạo ra âm thanh lớn, nước suối văng tung té làm ướt cả hai người.
Tinh Nhị chân nhún lên, thân thể liền bay vào thác nước, hai người mặt đối mặt, kiếm đối kiếm, đánh đến không biết thời gian.
Qua mấy trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại, đánh một lúc, hai người đều quăng kiếm, chỉ đánh tay, cùng nhau so nội lực và sức mạnh thân thể.
Chưởng đối nhau, cả hai đồng thời lui ra mấy bước, không qua bao lâu lại tiếp tục giằng co trong con suối.
Lạc Bắc Thần một thân bạch y ở mái đình, đứng chắp tay nhìn ra hai người, không biết nàng đến lúc nào, hai người kia cũng không có phát giác, chỉ biết nàng đứng đã một lúc lâu.
Phong Vô Tâm vận công giảm bớt vùng hạ thân đau rát, bản thân cũng không mệt mỏi bao nhiêu.
Hai người hoạt động hơn một canh giờ, nàng đúng là ngu ngốc tự đưa vào miệng cọp, nếu không phải mình nội công cao cùng một thân đại phu thì có lẽ mấy ngày khỏi bước xuống giường!
Phong Vô Tâm ngồi dậy, trừng mắt người đang ngủ say kế bên, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống, như phát hiện ra cái gì, nàng bắt lấy tay người bên cạnh.
"Đúng là kinh thiên bí mật!" Phong Vô Tâm thân thể chấn động, vội vàng thu hồi cánh tay, nhìn Lạc Bắc Thần dung nhan tuyệt mỹ đang ngủ say vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ, nhẹ giọng mà lẩm bẩm.
Phong Vô Tâm mơ màng trầm mặc một lúc, lại ngẩng đầu nhìn Lạc Bắc Thần bên cạnh, mân mê đôi môi ướt át của mình suy tư.
Chuyện này thật làm cho nàng ngoài ý muốn...
Một lát sau.
Phong Vô Tâm bước xuống giường, nhặt lại y phục của mình, chậm rãi mặc lên, đi đến gương đồng chỉnh chu lại đầu tóc nhan sắc một chút, sau đó lấy khăn lụa mỏng che đi dung nhan của mình.
Bước chân đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, ở bên ngoài, cùng lúc Nhạc Tề Kiến Vu phòng kế bên cũng đi ra.
"Phong Vô Tâm." Nhạc Tề Kiến Vu nhìn qua.
"Ân?" Phong Vô Tâm bị gọi hoàn hồn, theo bản năng lên tiếng.
"Ngươi ban ngày ban mặt ở trong phòng làm gì?" Nhạc Tề Kiến Vu hỏi, hơn một canh giờ hắn không thấy nàng nên hiếu kỳ, đáng ra nàng phải xuống dưới ăn chứ.
"Liên quan gì đến ngươi." Phong Vô Tâm nghe hắn hỏi, mặt bất giác đỏ bừng lên, khó chịu trả lời.
"Uy! Cổ ngươi bị gì thế?" Nhạc Tề Kiến Vu lại muốn nói, nhưng mắt vô tình thấy trên cổ nàng có cái vết đỏ sẫm, tay chỉ vào nơi đó, nhìn Phong Vô Tâm tò mò hỏi.
"Ngươi câm miệng cho bản tiểu thư!" Phong Vô Tâm lập tức lấy tay che cổ, xấu hổ quát lên, bước chân thật nhanh đi phía trước.
"Hình như nàng khác khác cái gì." Nhạc Tề Kiến Vu đỡ gáy, khó hiểu lẩm bẩm, chân thì cũng chạy theo sau nàng.
Một lát hai người tìm kiếm cho mình một chỗ ngồi.
"Ngươi muốn ăn gì?" Nhạc Tề Kiến Vu ngồi xuống bàn, nhìn người đối diện hỏi.
"Tùy tiện." Phong Vô Tâm nhàn nhạt nói.
Nhạc Tề Kiến Vu cùng tiểu nhị trao đổi một lúc, hai người kẻ nói người nghe, xong tiểu nhị nói chờ một chút rồi lui ra.
"Sáng ta thấy ngươi còn bình thường, tới giờ lại là lạ, ngươi bị gì?" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn nàng, không hiểu hỏi.
"Ngươi cảm thấy hai nữ tử thật sự có thể ở bên nhau sao?" Phong Vô Tâm không có trả lời hắn, mà mở miệng hỏi vấn đề khác.
"Ta thấy bình thường, ở chỗ ta còn có thuốc giúp họ khai chi tán diệp nữa, nên việc này không ai cấm." Nhạc Tề Kiến Vu nghe nàng hỏi hơi nghi hoặc nhưng cũng thản nhiên trả lời.
"Thật sự ở bên nhau được sao?" Phong Vô Tâm cắn cắn môi lẩm bẩm, dù nàng cũng đã từng thấy qua rất nhiều, thấy bình thường, nhưng khi đặt ở trên người mình lại có một tư vị khác, cũng rất ngoài ý muốn.
"Tất nhiên là được, chỉ cần hai người yêu nhau, dũng cảm vì nhau, sống vì nhau, không gì là không được." Nhạc Tề Kiến Vu không quan trọng vấn đề nói.
"Nhưng với ta thì không được!" Phong Vô Tâm lắc đầu, nhàn nhạt nói.
"Ngươi hôm nay làm sao vậy?" Nhạc Tề Kiến Vu lo lắng nhìn nàng hỏi.
"Không sao." Phong Vô Tâm lắc đầu.
"Không lẽ ngươi cũng hứng thú với nữ tử?" Nhạc Tề Kiến Vu ánh mắt lóe lên, hắn nheo mắt lại, nhìn nàng thâm thúy hỏi.
"Ta là người sắp trở thành thê tử của người khác, thì có thể hứng thú với ai?" Phong Vô Tâm cười khổ nói, nàng không còn lựa chọn nào khác, gả cho người mình không thích cỡ nào uất ức, nhưng nếu không làm như vậy, thì cả gia tộc nàng sẽ bị liên lụy.
"Đường đường là Nữ Vương Tây Vực a, ngươi thật định gả cho tên Ôn Dịch gì đó sao?" Nhạc Tề Kiến Vu trợn mắt hỏi, nàng sao có thể gả cho hắn, tên Ôn Dịch đó tởm chết, Cóc mà đòi ăn thịt Thiên Nga?
"Nếu ta không gả, thì Ôn Dịch hắn sẽ khởi binh tấn công Tây Vực, ta không muốn liên lụy gia tộc, liên lụy dân chúng!" Phong Vô Tâm hai con ngươi ảm đạm xuống nói.
"Không còn cách nào khác sao?" Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt khó coi lên, buồn bực hỏi.
"Không còn cách nào khác." Phong Vô Tâm cười khổ nói.
"Hắn khốn kiếp thật mà, ỷ vào mình cùng Triết Lương hợp tác, được Triết Lương chống đỡ thì muốn làm gì làm!!" Nhạc Tề Kiến Vu mắt như muốn phun ra lửa, tức giận nói.
"Sư muội còn chưa tức giận, tam sư huynh đã tức giận giùm muội rồi nha, không phải là thích sư muội chứ?" Phong Vô Tâm nhìn hắn phản ứng thì bĩu môi, lại cười trêu chọc hắn.
"Nếu thích ngươi, thì ta đã cùng tên Ôn Dịch đó sống chết từ lâu rồi!" Nhạc Tề Kiến Vu hừ một tiếng nói.
Long Lân Điện
Hoàng Đế ngồi trên long ỷ nhìn xuống hai vị quan chức phía dưới đang bẩm báo.
"Vài ngày nữa là đến Đại Thọ của Thái Hậu, các ngươi nhớ không được để sơ sót." Hoàng Đế nhìn hai người bên dưới, một người là bên tiếp đãi khách ngoại quốc, người còn lại là chuẩn bị buổi lễ.
"Vi thần tuân mệnh." Hai người quỳ xuống cung kính nói.
"Mấy ngày nữa các vị khách ngoại quốc sẽ đến, ngươi đón tiếp cho tốt." Hoàng Đế nhìn đến tên quan viên bên trái phân phó.
"Vi thần đã biết." Hắn khom người cung kính đáp.
"Lui ra đi." Hoàng Đế thấy không còn gì, phất tay cho bọn họ lui ra.
"Vi thần cáo lui." Hai người đồng thanh, cùng lúc lần lượt lui ra ngoài.
Một lúc sau, bầu không khí lâm vào yên tĩnh.
"Mộ Công Công, ông từ nhỏ đã chăm sóc hai huynh muội bọn ta, ông thấy Thần nhi thế nào?" Hoàng Đế lúc này nhìn sang Mộ Công Công, nhẹ giọng hỏi.
"Bẩm bệ hạ, Lạc Vương là một người thiện lương, có lòng thương người, thông minh lanh lẹ, tài giỏi học một hiểu mười, hỉ nộ thất thường, đặc biệt là một kẻ rất cố chấp!" Mộ Công Công trả lời, ông nhớ lúc nhỏ nàng muốn học cởi ngựa, bị ngựa hất té biết bao nhiêu lần, cả người trầy xước hết chỗ nói, nhưng nàng vẫn một mực muốn thuần phục con ngựa đó, ai khuyên cũng không nghe, vậy là nàng phải giằng co với ngựa một ngày một đêm, đến khi thuần phục được thì nàng cũng ngất đi vì sốt cao, phải nói là kẻ này vô cùng cố chấp.
"Đúng là một kẻ cố chấp." Hoàng Đế thở dài nói.
"Cố chấp đôi khi có lợi chứ không hại." Mộ Công Công nói.
"Mong là lần này nàng không phải thương thích đầy mình, giống như mười mấy năm trước chỉ vì thu phục một con ngựa hoang mà dẫn đến bệnh nặng, nằm mấy ngày mấy đêm!" Hoàng Đế nhớ lại thì vô cùng đau lòng nói.
"Lạc Vương bây giờ đã trưởng thành, có lẽ sẽ không giống lúc nhỏ bốc đồng cố chấp như vậy." Mộ Công Công nói tiếp.
Lạc Vương Phủ
Mũi tên bốn phương tám hướng lao đến tấn công Tích Vân.
Nàng lộn ngược ra sau, chân đập vào mặt nước phía dưới, thân thể liền nhẹ nhàng bay lên tránh thoát hơn chục mũi tên.
Tích Vân thân thể vừa rơi xuống, mũi tên lại phá không lao tới, nàng thật nhanh chụp được, sau đó phóng nó đi cản phá ba mũi tên còn lại.
Mũi tên va chạm tạo ra âm thanh, rồi đồng loạt rơi xuống con suối.
Lưu Trúc ngồi trong đình khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần, lúc này nàng mở mắt ra, nhìn đến Tích Vân đã có tiến bộ, tránh thoát mũi tên rất nhẹ nhàng và dễ dàng.
Nàng không ngừng ở không trung lộn qua lộn lại, đôi khi chân đá vào nước làm mũi tên lệch hướng bay trúng vào vách đá.
Lưu Trúc nhìn trên bàn ba mũi tên không đầu, tay cầm lên một mũi, híp mắt quan sát hành động của Tích Vân, đến khi nàng bay lên cao tránh thoát công kích.
Lưu Trúc mũi tên trong tay lao vút đi đánh vào hông Tích Vân.
Tích Vân nghe được tiếng gió, nhưng vẫn không tránh được, nàng bị trúng chiêu, thân thể nàng nặng nề rơi xuống con suối.
Tích Vân thật nhanh đứng dậy, gỡ đi vải che mắt, tay chỉ vào Lưu Trúc bộ dáng như không có gì, tức giận hỏi.
"Ngươi đây là có ý gì?"
"Nhắc nhở ngươi, qua ải rồi." Lưu Trúc thản nhiên trả lời.
"Ngươi không có miệng sao?" Tích Vân xoa xoa hông, mặt mày vì tức giận mà đỏ bừng.
"Nghỉ ngơi đi, một canh giờ sau tới ải thứ hai." Lưu Trúc không có trả lời, chỉ bỏ lại một câu rồi đứng dậy đi mất.
Tích Vân hơi bất mãn một chút, bước ra con suối, nàng rùng mình một cái, vẻ mặt khó coi, giờ nàng mới biết, cả thân thể đều ê ẩm.
Tích Vân không có nghỉ ngơi, nàng dùng một canh giờ này ở thác nước luyện hai bộ kiếm pháp mà Lạc Bắc Thần đưa cho.
Đến tối, ở Thiên Nhạc Lâu, Lạc Bắc Thần lúc này mới động đậy, nàng nằm ở trên giường, mi mắt run lên, mắt chậm rãi mở ra, một tay đỡ thân ngồi dậy, mắt đảo qua căn phòng vô cùng xa lạ trước mặt, nhìn xuống bản thân chỉ còn tấm trung y thì giật mình, tay sờ ngực, cảm thấy nó vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Bắc Thần gõ đầu, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt vì đó thay đổi liên tục.
"Đúng là say rượu loạn tính!"
Nàng một lúc trầm mặc cũng không thể nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này, chịu trách nhiệm thì không được, mà coi như không có gì thì lại càng không được, mà bồi thường khác nào khi dễ nữ tử nhà người ta.
Nhớ lại bản thân mình, cảm thấy thật vô dụng, cả mỹ nhân mị lực còn không cầm cự nổi, mà không đúng a, nữ tử đó rõ ràng hơi thở khác người, còn mang một loại hấp dẫn câu nhân đặt biệt trí mạng.
Mỹ nhân dâng tới miệng, không ăn là ngốc!
Lạc Bắc Thần bĩu môi một hồi, suy qua nghĩ lại cũng không thu hoạch được gì, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.
Nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã tối đen, nàng thở dài một hơi, đứng dậy bước ra phía sau bình phong lấy quần áo của mình được vắt lên trên mặc vào.
Đeo đai lưng, khoát lên ngoại sam, định bước đi, thì bị một cái bóng trong bình phong dọa nhảy dựng lên.
Phong Vô Tâm ra khỏi mục dũng, không có mặc vào nội y, mà chỉ có khoát lên người một tấm áo lụa mỏng bước ra ngoài.
Lạc Bắc Thần nhìn nàng bước ra, chân vô thức lui lại hai bước.
"Ngươi còn chưa đi?" Phong Vô Tâm nhìn Lạc Bắc Thần, nhàn nhạt hỏi.
Lạc Bắc Thần nhìn nàng lãnh đạm thì hơi hoang mang, trong đầu cứ hỏi, nàng có phải nữ tử cùng mình lên giường không, rõ ràng tính cách cùng lúc đó khác một trời một vực.
Lạc Bắc Thần hơi khó chịu khi nàng hỏi câu này, ý của nàng là sao? Bộ dáng lạnh lùng như vậy làm gì? Bản Vương còn lâu mới sợ.
"Không muốn nhìn thấy bản Vương a?" Lạc Bắc Thần phục hồi tinh thần, bước chân đi đến gần nàng, nhếch môi nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện này, ta nghĩ ngươi nên quên đi, xem như tùy hứng là được rồi." Phong Vô Tâm lui lại một bước, không có nhìn nàng, lạnh nhạt nói.
"Lần này bản Vương theo ý nàng xem như tùy hứng, nhưng...nếu mà để bản Vương gặp nàng lại một lần nữa, thì lúc đó duyên phận chúng ta bắt đầu!" Lạc Bắc Thần bước đến, vươn tay nâng cằm Phong Vô Tâm lên, nhẹ giọng cười nói.
"Chúng ta không có duyên phận." Phong Vô Tâm bắt lấy bàn tay người trước mặt, mày khẽ nhíu lại, nhìn nàng lạnh lùng nói.
Lạc Bắc Thần thu hồi cánh tay, nhún vai không để vào mắt phản ứng của nàng, xoay người nhấc chân đi về phía cửa ly khai.
Phong Vô Tâm thu hồi lại tầm mắt dáng ở cửa, thở dài một hơi, bước đến bên giường nằm xuống.
Lạc Bắc Thần bước xuống lầu, tiểu nhị liền đi đến đem chiết phiến đưa cho nàng.
"Uy! Lạc Vương!" Nhạc Tề Kiến Vu đang ngồi uống rượu, thấy Lạc Bắc Thần đang bước xuống cầu thang thì lên tiếng gọi.
"Ngươi là ai?" Lạc Bắc Thần cầm chiết phiến đi đến người gọi mình phía trước, nàng nhìn hắn nghi hoặc hỏi.
"Ta là người lúc sáng ngồi cùng bàn với Lạc Vương! Mới đây người đã quên, thật đau lòng!" Nhạc Tề Kiến Vu giải thích xong thì làm vẻ mặt buồn bã.
Đến đây, Lạc Bắc Thần mới biết nữ tử quan hệ với mình là nữ tử hạ độc mình lúc sáng, nhắc lại mới nhớ, trúng độc sao bản thân vẫn bình an vô sự?
"Lạc Vương!" Nhạc Tề Kiến Vu thấy nàng không nói gì thì gọi một tiếng.
"Nữ tử mấy canh giờ trước bỏ gì vào ly trà của ta?" Lạc Vương hồi thần, tò mò hỏi.
"Chỉ biết là độc, mà độc gì nàng không có nói." Nhạc Tề Kiến Vu thành thật trả lời.
"Nữ tử đó tên gì?" Lạc Bắc Thần trong lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng, tại sao bị trúng độc mà bản thân vẫn không bị gì? Ngoài mặt thì mở miệng hỏi.
"Nàng tên Phong Vô Tâm." Nhạc Tề Kiến Vu trả lời, hắn không biết vì sao trong lòng tự tin, người trước mặt này sẽ không trị tội bọn họ.
"Oh, vậy bản Vương đi trước." Lạc Bắc Thần oh một tiếng, nói xong rồi quay người bước đi.
Nhạc Tề Kiến Vu nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng cảm thấy lạ, hết nữ nhân kia lạ, rồi tới Lạc Vương cũng lạ.
Lạc Bắc Thần dùng khinh công bay trở về Lạc Vương Phủ, không qua bao lâu liền đã về đến.
Đi nhanh về phòng cho người hầu hạ tắm rửa, ăn uống.
Lạc Bắc Thần trong mục dũng ngâm mình, khói bốc lên lượn lờ tràn ngập bên trong, chủ nhân của chúng ta thì đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài, Tích Vân ở thác nước múa kiếm, kiếm chiêu chém vào gió tạo ra âm thành sắc nhọn, nhưng chiêu thức xuất ra vẫn còn chậm, thêm chưa được dứt khoát, hơi thở cũng không đều, rất dễ bị phá.
"Tích Vân cô nương đúng là chăm chỉ!" Tinh Nhị tuần tra đi ngang, thấy nàng thì hơi kinh ngạc, cười nói.
"Chỉ là không muốn phí thời gian." Tích Vân vẫn như cũ đánh tới đánh lui, chăm chú nhìn theo đường kiếm của mình, nhàn nhạt mở miệng.
"Chủ tử đúng là không nhìn lầm." Tinh Nhị lại nói, nhớ lại lúc nàng cầm lệnh bài của Chủ tử thì hắn kinh ngạc, nghe nàng nói thì mới biết mọi chuyện, tính tình vừa trầm vừa ổn, người như vậy Chủ tử bồi dưỡng quả thật không sai.
Tích Vân đường kiếm bỗng lệch hướng, chỉ vào Tinh Nhị bên ngoài.
Tinh Nhị phản ứng nhanh, rút kiếm ra đỡ, hắn cười cười nhìn người trước mặt nói: "Muốn so chiêu liền so!"
Keng....
Hai thanh kiếm va chạm tạo ra một đường lửa sáng, Tích Vân lộn người ra sau, huy kiếm tấn công đến.
Tinh Nhị cũng không khinh địch, hắn bay đến cản chiêu, hai mũi kiếm chạm vào nhau, hai người nhìn nhau không qua mấy tức liền đồng thời thu hồi.
Tích Vân chân đạp không một cái, kiếm đâm tới lần nữa, Tinh Nhị thấy kiếm hướng vai mình đâm đến, hắn nhanh né sang một bên, kiếm trên tay chém ngang.
Tích Vân cũng nhanh không kém, dùng kiếm đỡ, mượn nội lực của Tinh Nhị bắn mình ra xa, nàng ở trên thác nước lộn hai vòng, kiếm trong tay run lên chém mạnh vào không khí.
Một vòng cung kình lực lao tới, Tinh Nhị cũng chém ra một nhát.
Bang....
Hai nguồn kiếm khí va nhau tạo ra âm thanh lớn, nước suối văng tung té làm ướt cả hai người.
Tinh Nhị chân nhún lên, thân thể liền bay vào thác nước, hai người mặt đối mặt, kiếm đối kiếm, đánh đến không biết thời gian.
Qua mấy trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại, đánh một lúc, hai người đều quăng kiếm, chỉ đánh tay, cùng nhau so nội lực và sức mạnh thân thể.
Chưởng đối nhau, cả hai đồng thời lui ra mấy bước, không qua bao lâu lại tiếp tục giằng co trong con suối.
Lạc Bắc Thần một thân bạch y ở mái đình, đứng chắp tay nhìn ra hai người, không biết nàng đến lúc nào, hai người kia cũng không có phát giác, chỉ biết nàng đứng đã một lúc lâu.
Danh sách chương