Dương Trung muốn động thủ thì một giọng nói vô cùng bá đạo vang lên giữa biển trời nghị luận.
"Nàng là bản công tử muốn, các ngươi muốn cãi nhau thì cút đi chỗ khác!"
Mọi người nhìn đến nơi phát ra âm thanh, nhìn đến thì thấy hai vị công tử mi mục thanh tú tương tự nhau, trên người vận tơ lụa thượng hạng, mọi người im lặng đánh giá muốn xem hai vị này thân phận như thế nào, mà cả hai tên đại ma vương này cũng dám đắc tội.
"Ngươi là ai?" Dương Trung cao giọng hỏi, dù có tức giận nhưng hắn cũng không dám làm bừa mà ra tay, lỡ như hai người này thân phận ở trên cao thì hậu quả hắn sẽ không thể gánh nổi.
Tào Thái Hiển hơi nhíu mày, nhìn hai người đợi câu trả lời.
"Bản công tử là ai? Các ngươi còn chưa có tư cách biết." Lạc Bắc Thần nhếch môi khinh thường nói, hai tay ôm ngực bước ra đứng vào giữa hai người.
"Tiểu tử ngươi..." Dương Trung xúc động muốn đánh thì Tào Thái Hiển ngăn cản, lôi kéo hắn sang một bên.
"Ngươi lôi kéo ta làm gì?" Dương Trung tức giận hất tay hắn ra quát lên.
"Ngươi không sợ đánh nhầm người, chọc nhầm nhà à?" Tào Thái Hiển trừng mắt gầm lên, dù tức giận nhưng hắn cũng áp chế xuống, vì xúc động luôn đi đôi với tai họa.
"Ngươi không thấy hắn muốn chết sao? Dám khinh thường chúng ta!" Dương Trung nghiến răng, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần bộ dáng dửng dưng cao giọng nói.
"Chúng ta về trước, một lát cho người “hầu hạ” bọn họ là được." Tào Thái Hiển kéo hắn, khóe môi mang theo xấu xa nhếch lên, nhỏ giọng nói.
"Ý kiến hay." Dương Trung nghe đến thì tức giận cũng vơi đi một ít, trên mặt tràn đầy đắc ý, gật đầu nói.
Lạc Bắc Thần có thể nghe nhất thanh nhị sở, trong lòng cười lạnh.
Hoàng Đế đứng kế nàng, cũng không xem hai tên kia vào mắt, trong mắt còn mang theo thương hại mà nhìn, trêu ai không trêu, chọc ai không chọc, đi chọc muội muội của hắn, xong các ngươi rồi.
"Nhị vị tiểu huynh này, nếu các ngươi muốn nàng thì bọn ta nhường cho, chúng ta đi trước." Tào Thái Hiển cùng Dương Trung bàn bạc một lúc, thì hắn quay sang hai người ôm quyền cười hữu lễ, xong thì lôi kéo Dương Trung kế bên đi.
Mọi người bị một màn làm cho kinh ngạc, hai ma vương này hôm nay thật lạ, nếu như thường ngày chắc có lẽ đã cùng hai người này động thủ rồi, hôm nay lại nhường lui một bước, lý do thì chắc có lẽ là thân phận hai vị này không thể đắc tội đi.
"Hết chuyện rồi..."
"Giải tán thôi..."
"Tưởng đâu xem được màn đánh nhau chứ..."
"Hôm nay hai ma vương đó đổi tánh...."
Thấy hết chuyện, bọn họ cũng giải tán, tiếng nghị luận sôi trào ngày càng xa.
"Thần nhi, muội tính an bài nàng như thế nào?" Hoàng Đế nhìn nữ tử vẫn cúi đầu, thì nhìn sang muội muội của mình hỏi.
"Muội tự có tính toán." Lạc Bắc Thần nói, tay lấy ra một miếng ngọc bội từ đai lưng, nàng khụy xuống một gối, đưa nó cho nữ tử trước mặt: "Tiểu cô nương, ngươi cầm miếng ngọc này đến Lạc Vương Phủ, nói là Lạc Vương có lệnh bọn họ giúp cô nương an bài mọi thứ, xong hết thảy thì cô nương cứ ở Lạc Vương Phủ chờ bản Vương về."
Nữ tử ngẩng đầu, hơi kinh ngạc với lời nói này, nàng cũng nhanh hồi phục lại, đưa tay nhận lấy ngọc bội, dập đầu một cái nói: "Đa tạ chủ tử."
Hoàng Đế thấy biểu hiện của nữ tử thì kinh ngạc, như thế nào biết muội muội hắn là Lạc Vương nhưng vẫn bình tĩnh như vậy?
"Ngươi tên gì?" Lạc Bắc Thần nhìn nàng hỏi.
"Tích Vân." Tích Vân cung kính đáp.
"Được rồi, bản Vương đi trước." Lạc Bắc Thần nghe nàng trả lời thì nói.
"Vâng."
Hai người đi dạo trên đường khoảng nửa canh giờ, người người cũng như cũ đông đúc, hai người nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thú vị, Lạc Bắc Thần chỉ cần thấy kẹo là chạy đến mua.
"Thần nhi, muội mua kẹo nhiều như vậy ăn hết sao?" Hoàng Đế thấy muội muội của mình ôm mấy bao kẹo, thì bất đắc dĩ hỏi.
"Ai nói muội ăn một mình, muội còn cho mẫu hậu, cho Dạ Ca." Lạc Bắc Thần liếc hắn vừa ngậm kẹo vừa nói.
"Dạ Ca, Dạ Ca, gọi thật tự nhiên." Hoàng Đế cười trêu chọc.
"Thật ra, gọi nương tử mới tự nhiên hơn, tại muội còn cho ca ca mặt mũi mới sửa lại gọi Dạ Ca a." Lạc Bắc Thần một tay ôm kẹo, một tay kéo kéo mặt ca ca của mình nói.
"Vậy ca ca còn phải đạ tạ lại muội sao?" Hoàng Đế đen mặt đem tay nàng bắt lấy, trợn mắt hỏi.
"Đúng, đúng, phải đa tạ muội!" Lạc Bắc Thần thu hồi tay về, gật gật đầu nhìn hắn nhấn mạnh nói.
"Vậy ca ca đa tạ Thần nhi." Hoàng Đế cười khổ nói đa tạ, thiên lý ở đâu a? Cướp vợ người ta còn kêu người ta cảm ơn mình? Trong thiên hạ chắc có mình hắn làm ra chuyện này đi, mất vợ còn chịu ơn, nhìn theo hướng nào hắn cũng lỗ, lỗ nặng luôn.
"Ca ca, ca ca, nơi đó thật nhiều người ra vào, không phải là có thứ gì hay đi?" Lạc Bắc Thần hiếu kỳ nhìn đằng xa, kéo áo ca ca mình hỏi, hình như là cửa hàng y phục, nhưng đặc biệt ở đây là nhiều người ra vào, đi vào thì mừng, ra về thì buồn bã, thật thú vị ha ha.
"Đúng vậy." Hoàng Đế bị nàng gọi thì hoàn hồn, nhìn theo tầm mắt của nàng thì cũng thấy đến một nơi nhiều người ra ra vào vào, hắn nói.
"Chúng ta đến xem." Lạc Bắc Thần kẹo trong lòng đều đẩy qua cho ca ca của mình hết, bản thân thì chạy đi trước nói.
"Thần nhi đợi ca ca..." Hoàng Đế ôm gọn lại đống kẹo, nhìn người chạy ở phía trước, bất đắc dĩ chạy theo hô lên.
Lạc Bắc Thần đi đến quan sát xung quanh, bọn người này toàn là những người có tiền, không quan nhân thì cũng thương nhân, bảo vật gì mà kinh động như thế a?
"Ca ca, đồ tốt không thể để lọt mất, chúng ta vào thôi." Lạc Bắc Thần thấy ca ca của mình chạy tới, ghé vào tai hắn nhỏ giọng.
"Ân." Hoàng Đế cũng cho là đúng, theo sau nàng bước vào.
"Có phải giá này cao quá không?" Một tên công tử bạch y nhíu mày nói với lão bản đối diện.
"Rất đáng giá a, loại trung y này đao thương bất nhập, uy lực bất xâm, còn thêm giữ ấm cơ thể rất tốt, và còn được làm từ da của Thủy Quỳ ở tận Hải Vực, giá như vậy là đúng rồi công tử!" Vị lão bản đưa tay chỉ vào một kiện trung y lấp lánh đang được treo ở trên cao, phân tích nói cho hắn nghe.
"Thủy Quỳ là một loại thú quý ở Hải Vực hung hiểm, nhưng nghe nói Thủy Quỳ thú đã mất tích từ trăm năm trước, sao hôm nay lại xuất hiện mà còn làm ra một kiện trung y lợi hại như thế này?" Vị trung niên phía sau công tử bạch y lên tiếng hiếu kỳ.
"Da của Thủy Quỳ thú thật như lời tương truyền, không những mỹ lệ mà chống đỡ được đao kiếm uy lực, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!" Một vị lão nhân mỉm cười cảm khái, khi nãy mọi người có dùng kiếm đâm vào nhưng vẫn vô hại, một chút hư hỏng, trầy xước cũng không có, xem như hôm nay ông được mãn nhãn.
Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe lên, khóe môi cong lên cười, quay sang nhìn ca ca của mình nhỏ giọng: "Ca ca, thứ này đem tặng Dạ Ca, chắc nàng sẽ rất thích"
"Nói đến mới nhớ, lúc ta và nàng còn ở trên núi luyện võ, nàng đã từng ao ước có thể nhìn thấy được thứ này." Hoàng Đế sực nhớ lại chuyện năm xưa, nhìn nàng nói.
"Hắc hắc! Trời cũng giúp muội." Lạc Bắc Thần nghe ca ca nói thì cười đắc ý.
"Đúng vậy, trời cũng ưu ái muội." Hoàng Đế cảm khái, muội muội hắn đúng là may mắn, là một thiên chi kiêu tử thứ thực.
"Lão bản, cho ta hỏi Thủy Quỳ Y này bán thế nào?" Lạc Bắc Thần không nói hai lời bước đến chỉ vào Thủy Quỳ Y hỏi vị lão bản.
Lão bản nghe thanh âm thì quay sang nhìn nàng, nở một nụ cười ôn hòa, lời nói nhẹ nhàng: "Chỉ cần 20 cây Kim Liên!"
"20 cây Kim Liên? Nhân Sâm Kim Liên! Không phải chứ, dược quý hiếm này chỉ có ở Lâm Vực Tây Vực, mười năm mới mọc lên một cây, giá này không phải là không muốn bán đi!" Phía sau một tên trung niên hoa y hơi khó chịu lên tiếng.
Lạc Bắc Thần quan sát vị lão bản, nói ra cái giá hơn triệu vạn hoàng kim mà ngữ điệu lại bình thường nhẹ nhàng, nàng nhìn hắn cũng không phải là người kém hiểu biết, tại sao lại ra cái giá không có khả năng thực hiện này? Lạc Bắc Thần híp mắt lại như có điều suy nghĩ, không tới mấy giây nàng nở nụ cười đáp một tiếng: "Được, ta mua."
Mọi người nghe nàng trả lời thì kinh hách một trận, cố gắng mở to mắt đánh giá nàng như muốn xem thấu thân phận của nàng, vị bạch y công tử trầm mặc một chút thì thở dài luyến tiếc rời đi.
"Vậy xin mời nhị vị công tử vào trong." Vị lão bản mắt lóe lên tia sáng, khom người lui sang một bên, đưa tay ra mời, nói.
"Ca ca đi thôi." Lạc Bắc Thần dùng khủy tay chọc chọc Hoàng Đế vẫn còn đang ngẩn người phía sau, nói.
Hoàng Đế giật mình, xoa xoa ngực bước đi theo, 20 cây Kim Liên làm sao có thể? Muội muội lại định giở trò quỷ gì nữa đây?
Vị lão nhân dẫn hai người vào trong, bước lên lầu, đi vào trong một căn phòng.
"Nhị vị đợi một lát, chủ tử ta sẽ lập tức đến." Vị lão nhân an bài hai người ngồi xuống bàn trong phòng, sau đó nói rồi lui ra.
Đợi lão bản bước ra đi xa, Hoàng Đế mới nghi vấn lên tiếng: "Thần nhi, 20 cây Kim Liên là không có khả năng a!"
"Tất nhiên là không có khả năng, đùa sao, một cây mười năm mọc một lần, 20 cây phải đợi 200 năm, có quỷ mới có mà đáp ứng dùng nó đổi." Lạc Bắc Thần cười nhìn ca ca của mình bĩu môi nói.
"Vậy muội không phải là thấy thiên hạ chưa đủ loạn, muốn phá người ta đi?" Hoàng Đế nghi ngờ nói.
"Muội không có rảnh rỗi như ca ca tưởng tượng, huynh thử nghĩ xem, lão bản lúc ra giá thì không lẽ không biết cái giá của mình là vô lý, là bất khả thi! Nhưng hắn vẫn thản nhiên nhẹ nhàng nói như hai ba lượng bạc bình thường, rõ ràng trong này có ý khác, với lúc hắn nghe muội nói mua thì ánh mắt liền lóe tên một vệt sáng..." Lạc Bắc Thần trừng mắt hắn, mở miệng phân tích.
"Nghe muội nói, ca ca mới để ý, đúng là như vậy." Hoàng Đế lúc này bừng tĩnh đại ngộ, nói.
Một lúc sau.
"Chi nha" một tiếng cửa mở ra, một nữ tử bạch y trên mặt mang theo lụa mỏng bước vào, theo sau là một nữ tử, chắc có lẽ là tỳ nữ của nàng đi.
Không khí lâm vào yên tĩnh dị thường, nữ tử bạch y mỗi bước đi đều mang theo một loại tao nhã khí chất, nhịp nhàng đều nhau suy ra nàng là một nhất đẳng cao thủ, trên người nàng lại rất lạnh, không khí xung quanh như muốn đông lại, dung mạo không thấy rõ lắm, chỉ ẩn hiện phía sau lụa mỏng, thật làm lòng người ngứa ngáy, con ngươi lục sắc nhàn nhạt không có một tia gợn sóng, bình thản, đạm mạc.
Lạc Bắc Thần cũng không ngây người bao lâu, mấy giây đã hồi thần đứng dậy chắp tay hữu lễ, Hoàng Đế một bên cũng như vậy.
"Tiểu nữ nghe nói, là hai vị có khả năng trả 20 cây Kim Liên." Nữ tử bạch y gật đầu chào hỏi lại, sau đó nàng ngồi xuống đối diện hai người, lời nói ngay lúc này nhẹ nhàng vang lên.
"Thật ra bọn ta không có khả năng đó." Lạc Bắc Thần không cho là đúng, lắc đầu thành thật nói.
"Không có khả năng? Vậy nhị vị đây là muốn gây sự?" Nữ tử thanh âm không có mang theo tức giận, mà vẫn như cũ bình thản.
"Gây sự? Nếu ta muốn phá chỉ sợ chỗ này còn chưa đủ lớn." Lạc Bắc Thần đánh giá xung quanh, câu môi cười nói.
Nữ tử nghe nam tử trước mặt nói thì khóe môi hơi cong lên, trong mắt lộ ra một ít thú vị khó có thể phát giác.
"Vậy công tử vì sao phải làm như vậy?" Nữ tử âm thanh lại vang lên, bên trong chứa một ít nghi vấn.
"Các ngươi ra giá vô lý, ta đồng ý tất nhiên có lý của ta." Lạc Bắc Thần nhìn nữ tử nhếch môi cười nói.
Nữ tử không có phản ứng, cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn chờ nghe hắn nói tiếp.
"Cái thứ nhất: các ngươi đưa ra giá không có khả năng thực hiện nhưng lời nói khi ra giá lại vô cùng nhẹ nhàng như nói hai ba lượng bạc bình thường. Cái thứ hai: các ngươi dùng bảo vật Thủy Quỳ Y đem bán, ra giá như vậy tất nhiên sẽ chọc giận rất nhiều người, sẽ đem lại phiền phức cho nơi này, ta không nghĩ các ngươi rảnh rỗi đùa giỡn người khác. Cái thứ ba: Kim Liên Nhân Sâm rõ ràng là mọc ở Lâm Vực Tây Vực, nhưng các ngươi lại đến Lạc Thịnh xa xôi nhắc đến nó, còn ra giá tới 20 cây, thật quá vô lý, có quỷ mới sống tới 200 niên kỷ, còn nữa, ta nghĩ các ngươi cũng đã qua mấy ngoại quốc khác làm giống như vậy." Lạc Bắc Thần giọng điệu lúc lên lúc xuống, có nhấn có nhả làm người khác không khỏi chăm chú khi nghe.
Nữ tử nghe xong càng cảm thấy hứng thú với người trước mặt, trong mắt lộ ra một ít tán thưởng, nàng nói: "Công tử nói không sai."
Hoàng Đế im lặng một bên không nói gì, chỉ ngồi quan sát.
"Vậy yêu cầu thật sự là gì?" Lạc Bắc Thần giương mắt nhìn nữ tử hỏi thẳng.
"Chỉ cần công tử đưa ra được cách giải loại độc này, thì Thủy Quỳ Y sẽ là của công tử." Nữ tử bạch y từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt nàng nhẹ nhàng nói.
"Kịch độc Chỉ Quy?" Hoàng Đế nhìn đến thì giật mình hô lên, lại nhìn nữ tử nghi hoặc hỏi: "Không phải Chỉ Quy vô phương giải sao?"
"Tiểu nữ biết, chỉ là muốn tìm một tia hi vọng thôi." Nữ tử cúi đầu, lời nói mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt.
"Chỉ Quy: không màu, không mùi, vị ngọt, khi trúng độc sẽ không có dấu hiệu gì, thân thể suy yếu theo thời gian, ba năm sau sẽ chết là không thể nghi ngờ." Lạc Bắc Thần lời nói vô cùng thú vị thốt lên.
"Đệ cảm thấy thú vị lắm sao?" Hoàng Đế liếc qua nàng hỏi.
"Huynh còn nhớ lúc trước phụ thân của Dạ Ca trúng độc không?" Lạc Bắc Thần nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.
"Tất nhiên là nhớ!" Hắn rất nhanh trả lời.
"Thật ra Chỉ Quy cùng loại độc đó là cùng một thứ, chỉ là Chỉ Quy bỏ thêm vào một ít Cốt Linh Dược tác dụng giảm kịch độc phát tát trong ba năm! Nhưng hai loại đều là kịch độc vô phương cứu giải." Lạc Bắc Thần cầm tờ giấy lên nhìn hắn nói.
"Vậy Chỉ Quy cũng giải được?" Hoàng Đế trong lòng khiếp sợ, thì thào hỏi.
"Công tử có thể giải sao?" Nữ tử nghe hai người nói thì kích động, bắt lấy tay Lạc Bắc Thần, ánh mắt mong chờ hỏi.
"Có thể..." Lạc Bắc Thần bị hành động của nàng làm giật mình, cảm nhận ở cổ tay một mảnh mềm mại, thì người nàng nhẹ run lên, lắp bắp nói.
"Vậy tiểu nữ xin đa tạ công tử trước!" Nữ tử chân thành nói cảm ơn, sau đó thu hồi cánh tay về.
Vừa rồi khi hai người rất gần, Lạc Bắc Thần có thể cảm nhận được dung nhan tinh xảo ẩn hiện kia, thêm mùi hương tươi mát trên cơ thể nàng, vừa dịu nhẹ vừa thanh nhã, chỉ hơn chứ không kém Ngân Vũ, khiến nàng tim muốn nhảy lên cổ họng, cũng may là chụp kịp nhét nó lại vào trong lồng ngực, nếu không đã thất thố trước mỹ nữ rồi.
"Thần nhi." Hoàng Đế thấy muội muội của mình thất thần thì lắc bả vai nàng.
"Hả?" Lạc Bắc Thần hoàn hồn, theo bản năng lên tiếng.
"Đệ bị gì sao?" Hoàng Đế lo lắng hỏi.
"Không có gì." Lạc Bắc Thần lắc đầu nói, cầm trên tay tờ giấy nhìn một chút, thì ngẩng đầu lên nhìn nữ tử hỏi: "Cô nương có thể cho tại hạ mượn bút?"
"Được, Tiểu Nhược, đem bút đến đây cho công tử." Nữ tử đáp một tiếng, quay sang tỳ nữ đứng bên cạnh nói.
"Vâng chủ tử." Tiểu Nhược khom người, đi vào sâu bên trong phòng.
"Nàng là bản công tử muốn, các ngươi muốn cãi nhau thì cút đi chỗ khác!"
Mọi người nhìn đến nơi phát ra âm thanh, nhìn đến thì thấy hai vị công tử mi mục thanh tú tương tự nhau, trên người vận tơ lụa thượng hạng, mọi người im lặng đánh giá muốn xem hai vị này thân phận như thế nào, mà cả hai tên đại ma vương này cũng dám đắc tội.
"Ngươi là ai?" Dương Trung cao giọng hỏi, dù có tức giận nhưng hắn cũng không dám làm bừa mà ra tay, lỡ như hai người này thân phận ở trên cao thì hậu quả hắn sẽ không thể gánh nổi.
Tào Thái Hiển hơi nhíu mày, nhìn hai người đợi câu trả lời.
"Bản công tử là ai? Các ngươi còn chưa có tư cách biết." Lạc Bắc Thần nhếch môi khinh thường nói, hai tay ôm ngực bước ra đứng vào giữa hai người.
"Tiểu tử ngươi..." Dương Trung xúc động muốn đánh thì Tào Thái Hiển ngăn cản, lôi kéo hắn sang một bên.
"Ngươi lôi kéo ta làm gì?" Dương Trung tức giận hất tay hắn ra quát lên.
"Ngươi không sợ đánh nhầm người, chọc nhầm nhà à?" Tào Thái Hiển trừng mắt gầm lên, dù tức giận nhưng hắn cũng áp chế xuống, vì xúc động luôn đi đôi với tai họa.
"Ngươi không thấy hắn muốn chết sao? Dám khinh thường chúng ta!" Dương Trung nghiến răng, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần bộ dáng dửng dưng cao giọng nói.
"Chúng ta về trước, một lát cho người “hầu hạ” bọn họ là được." Tào Thái Hiển kéo hắn, khóe môi mang theo xấu xa nhếch lên, nhỏ giọng nói.
"Ý kiến hay." Dương Trung nghe đến thì tức giận cũng vơi đi một ít, trên mặt tràn đầy đắc ý, gật đầu nói.
Lạc Bắc Thần có thể nghe nhất thanh nhị sở, trong lòng cười lạnh.
Hoàng Đế đứng kế nàng, cũng không xem hai tên kia vào mắt, trong mắt còn mang theo thương hại mà nhìn, trêu ai không trêu, chọc ai không chọc, đi chọc muội muội của hắn, xong các ngươi rồi.
"Nhị vị tiểu huynh này, nếu các ngươi muốn nàng thì bọn ta nhường cho, chúng ta đi trước." Tào Thái Hiển cùng Dương Trung bàn bạc một lúc, thì hắn quay sang hai người ôm quyền cười hữu lễ, xong thì lôi kéo Dương Trung kế bên đi.
Mọi người bị một màn làm cho kinh ngạc, hai ma vương này hôm nay thật lạ, nếu như thường ngày chắc có lẽ đã cùng hai người này động thủ rồi, hôm nay lại nhường lui một bước, lý do thì chắc có lẽ là thân phận hai vị này không thể đắc tội đi.
"Hết chuyện rồi..."
"Giải tán thôi..."
"Tưởng đâu xem được màn đánh nhau chứ..."
"Hôm nay hai ma vương đó đổi tánh...."
Thấy hết chuyện, bọn họ cũng giải tán, tiếng nghị luận sôi trào ngày càng xa.
"Thần nhi, muội tính an bài nàng như thế nào?" Hoàng Đế nhìn nữ tử vẫn cúi đầu, thì nhìn sang muội muội của mình hỏi.
"Muội tự có tính toán." Lạc Bắc Thần nói, tay lấy ra một miếng ngọc bội từ đai lưng, nàng khụy xuống một gối, đưa nó cho nữ tử trước mặt: "Tiểu cô nương, ngươi cầm miếng ngọc này đến Lạc Vương Phủ, nói là Lạc Vương có lệnh bọn họ giúp cô nương an bài mọi thứ, xong hết thảy thì cô nương cứ ở Lạc Vương Phủ chờ bản Vương về."
Nữ tử ngẩng đầu, hơi kinh ngạc với lời nói này, nàng cũng nhanh hồi phục lại, đưa tay nhận lấy ngọc bội, dập đầu một cái nói: "Đa tạ chủ tử."
Hoàng Đế thấy biểu hiện của nữ tử thì kinh ngạc, như thế nào biết muội muội hắn là Lạc Vương nhưng vẫn bình tĩnh như vậy?
"Ngươi tên gì?" Lạc Bắc Thần nhìn nàng hỏi.
"Tích Vân." Tích Vân cung kính đáp.
"Được rồi, bản Vương đi trước." Lạc Bắc Thần nghe nàng trả lời thì nói.
"Vâng."
Hai người đi dạo trên đường khoảng nửa canh giờ, người người cũng như cũ đông đúc, hai người nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thú vị, Lạc Bắc Thần chỉ cần thấy kẹo là chạy đến mua.
"Thần nhi, muội mua kẹo nhiều như vậy ăn hết sao?" Hoàng Đế thấy muội muội của mình ôm mấy bao kẹo, thì bất đắc dĩ hỏi.
"Ai nói muội ăn một mình, muội còn cho mẫu hậu, cho Dạ Ca." Lạc Bắc Thần liếc hắn vừa ngậm kẹo vừa nói.
"Dạ Ca, Dạ Ca, gọi thật tự nhiên." Hoàng Đế cười trêu chọc.
"Thật ra, gọi nương tử mới tự nhiên hơn, tại muội còn cho ca ca mặt mũi mới sửa lại gọi Dạ Ca a." Lạc Bắc Thần một tay ôm kẹo, một tay kéo kéo mặt ca ca của mình nói.
"Vậy ca ca còn phải đạ tạ lại muội sao?" Hoàng Đế đen mặt đem tay nàng bắt lấy, trợn mắt hỏi.
"Đúng, đúng, phải đa tạ muội!" Lạc Bắc Thần thu hồi tay về, gật gật đầu nhìn hắn nhấn mạnh nói.
"Vậy ca ca đa tạ Thần nhi." Hoàng Đế cười khổ nói đa tạ, thiên lý ở đâu a? Cướp vợ người ta còn kêu người ta cảm ơn mình? Trong thiên hạ chắc có mình hắn làm ra chuyện này đi, mất vợ còn chịu ơn, nhìn theo hướng nào hắn cũng lỗ, lỗ nặng luôn.
"Ca ca, ca ca, nơi đó thật nhiều người ra vào, không phải là có thứ gì hay đi?" Lạc Bắc Thần hiếu kỳ nhìn đằng xa, kéo áo ca ca mình hỏi, hình như là cửa hàng y phục, nhưng đặc biệt ở đây là nhiều người ra vào, đi vào thì mừng, ra về thì buồn bã, thật thú vị ha ha.
"Đúng vậy." Hoàng Đế bị nàng gọi thì hoàn hồn, nhìn theo tầm mắt của nàng thì cũng thấy đến một nơi nhiều người ra ra vào vào, hắn nói.
"Chúng ta đến xem." Lạc Bắc Thần kẹo trong lòng đều đẩy qua cho ca ca của mình hết, bản thân thì chạy đi trước nói.
"Thần nhi đợi ca ca..." Hoàng Đế ôm gọn lại đống kẹo, nhìn người chạy ở phía trước, bất đắc dĩ chạy theo hô lên.
Lạc Bắc Thần đi đến quan sát xung quanh, bọn người này toàn là những người có tiền, không quan nhân thì cũng thương nhân, bảo vật gì mà kinh động như thế a?
"Ca ca, đồ tốt không thể để lọt mất, chúng ta vào thôi." Lạc Bắc Thần thấy ca ca của mình chạy tới, ghé vào tai hắn nhỏ giọng.
"Ân." Hoàng Đế cũng cho là đúng, theo sau nàng bước vào.
"Có phải giá này cao quá không?" Một tên công tử bạch y nhíu mày nói với lão bản đối diện.
"Rất đáng giá a, loại trung y này đao thương bất nhập, uy lực bất xâm, còn thêm giữ ấm cơ thể rất tốt, và còn được làm từ da của Thủy Quỳ ở tận Hải Vực, giá như vậy là đúng rồi công tử!" Vị lão bản đưa tay chỉ vào một kiện trung y lấp lánh đang được treo ở trên cao, phân tích nói cho hắn nghe.
"Thủy Quỳ là một loại thú quý ở Hải Vực hung hiểm, nhưng nghe nói Thủy Quỳ thú đã mất tích từ trăm năm trước, sao hôm nay lại xuất hiện mà còn làm ra một kiện trung y lợi hại như thế này?" Vị trung niên phía sau công tử bạch y lên tiếng hiếu kỳ.
"Da của Thủy Quỳ thú thật như lời tương truyền, không những mỹ lệ mà chống đỡ được đao kiếm uy lực, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!" Một vị lão nhân mỉm cười cảm khái, khi nãy mọi người có dùng kiếm đâm vào nhưng vẫn vô hại, một chút hư hỏng, trầy xước cũng không có, xem như hôm nay ông được mãn nhãn.
Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe lên, khóe môi cong lên cười, quay sang nhìn ca ca của mình nhỏ giọng: "Ca ca, thứ này đem tặng Dạ Ca, chắc nàng sẽ rất thích"
"Nói đến mới nhớ, lúc ta và nàng còn ở trên núi luyện võ, nàng đã từng ao ước có thể nhìn thấy được thứ này." Hoàng Đế sực nhớ lại chuyện năm xưa, nhìn nàng nói.
"Hắc hắc! Trời cũng giúp muội." Lạc Bắc Thần nghe ca ca nói thì cười đắc ý.
"Đúng vậy, trời cũng ưu ái muội." Hoàng Đế cảm khái, muội muội hắn đúng là may mắn, là một thiên chi kiêu tử thứ thực.
"Lão bản, cho ta hỏi Thủy Quỳ Y này bán thế nào?" Lạc Bắc Thần không nói hai lời bước đến chỉ vào Thủy Quỳ Y hỏi vị lão bản.
Lão bản nghe thanh âm thì quay sang nhìn nàng, nở một nụ cười ôn hòa, lời nói nhẹ nhàng: "Chỉ cần 20 cây Kim Liên!"
"20 cây Kim Liên? Nhân Sâm Kim Liên! Không phải chứ, dược quý hiếm này chỉ có ở Lâm Vực Tây Vực, mười năm mới mọc lên một cây, giá này không phải là không muốn bán đi!" Phía sau một tên trung niên hoa y hơi khó chịu lên tiếng.
Lạc Bắc Thần quan sát vị lão bản, nói ra cái giá hơn triệu vạn hoàng kim mà ngữ điệu lại bình thường nhẹ nhàng, nàng nhìn hắn cũng không phải là người kém hiểu biết, tại sao lại ra cái giá không có khả năng thực hiện này? Lạc Bắc Thần híp mắt lại như có điều suy nghĩ, không tới mấy giây nàng nở nụ cười đáp một tiếng: "Được, ta mua."
Mọi người nghe nàng trả lời thì kinh hách một trận, cố gắng mở to mắt đánh giá nàng như muốn xem thấu thân phận của nàng, vị bạch y công tử trầm mặc một chút thì thở dài luyến tiếc rời đi.
"Vậy xin mời nhị vị công tử vào trong." Vị lão bản mắt lóe lên tia sáng, khom người lui sang một bên, đưa tay ra mời, nói.
"Ca ca đi thôi." Lạc Bắc Thần dùng khủy tay chọc chọc Hoàng Đế vẫn còn đang ngẩn người phía sau, nói.
Hoàng Đế giật mình, xoa xoa ngực bước đi theo, 20 cây Kim Liên làm sao có thể? Muội muội lại định giở trò quỷ gì nữa đây?
Vị lão nhân dẫn hai người vào trong, bước lên lầu, đi vào trong một căn phòng.
"Nhị vị đợi một lát, chủ tử ta sẽ lập tức đến." Vị lão nhân an bài hai người ngồi xuống bàn trong phòng, sau đó nói rồi lui ra.
Đợi lão bản bước ra đi xa, Hoàng Đế mới nghi vấn lên tiếng: "Thần nhi, 20 cây Kim Liên là không có khả năng a!"
"Tất nhiên là không có khả năng, đùa sao, một cây mười năm mọc một lần, 20 cây phải đợi 200 năm, có quỷ mới có mà đáp ứng dùng nó đổi." Lạc Bắc Thần cười nhìn ca ca của mình bĩu môi nói.
"Vậy muội không phải là thấy thiên hạ chưa đủ loạn, muốn phá người ta đi?" Hoàng Đế nghi ngờ nói.
"Muội không có rảnh rỗi như ca ca tưởng tượng, huynh thử nghĩ xem, lão bản lúc ra giá thì không lẽ không biết cái giá của mình là vô lý, là bất khả thi! Nhưng hắn vẫn thản nhiên nhẹ nhàng nói như hai ba lượng bạc bình thường, rõ ràng trong này có ý khác, với lúc hắn nghe muội nói mua thì ánh mắt liền lóe tên một vệt sáng..." Lạc Bắc Thần trừng mắt hắn, mở miệng phân tích.
"Nghe muội nói, ca ca mới để ý, đúng là như vậy." Hoàng Đế lúc này bừng tĩnh đại ngộ, nói.
Một lúc sau.
"Chi nha" một tiếng cửa mở ra, một nữ tử bạch y trên mặt mang theo lụa mỏng bước vào, theo sau là một nữ tử, chắc có lẽ là tỳ nữ của nàng đi.
Không khí lâm vào yên tĩnh dị thường, nữ tử bạch y mỗi bước đi đều mang theo một loại tao nhã khí chất, nhịp nhàng đều nhau suy ra nàng là một nhất đẳng cao thủ, trên người nàng lại rất lạnh, không khí xung quanh như muốn đông lại, dung mạo không thấy rõ lắm, chỉ ẩn hiện phía sau lụa mỏng, thật làm lòng người ngứa ngáy, con ngươi lục sắc nhàn nhạt không có một tia gợn sóng, bình thản, đạm mạc.
Lạc Bắc Thần cũng không ngây người bao lâu, mấy giây đã hồi thần đứng dậy chắp tay hữu lễ, Hoàng Đế một bên cũng như vậy.
"Tiểu nữ nghe nói, là hai vị có khả năng trả 20 cây Kim Liên." Nữ tử bạch y gật đầu chào hỏi lại, sau đó nàng ngồi xuống đối diện hai người, lời nói ngay lúc này nhẹ nhàng vang lên.
"Thật ra bọn ta không có khả năng đó." Lạc Bắc Thần không cho là đúng, lắc đầu thành thật nói.
"Không có khả năng? Vậy nhị vị đây là muốn gây sự?" Nữ tử thanh âm không có mang theo tức giận, mà vẫn như cũ bình thản.
"Gây sự? Nếu ta muốn phá chỉ sợ chỗ này còn chưa đủ lớn." Lạc Bắc Thần đánh giá xung quanh, câu môi cười nói.
Nữ tử nghe nam tử trước mặt nói thì khóe môi hơi cong lên, trong mắt lộ ra một ít thú vị khó có thể phát giác.
"Vậy công tử vì sao phải làm như vậy?" Nữ tử âm thanh lại vang lên, bên trong chứa một ít nghi vấn.
"Các ngươi ra giá vô lý, ta đồng ý tất nhiên có lý của ta." Lạc Bắc Thần nhìn nữ tử nhếch môi cười nói.
Nữ tử không có phản ứng, cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn chờ nghe hắn nói tiếp.
"Cái thứ nhất: các ngươi đưa ra giá không có khả năng thực hiện nhưng lời nói khi ra giá lại vô cùng nhẹ nhàng như nói hai ba lượng bạc bình thường. Cái thứ hai: các ngươi dùng bảo vật Thủy Quỳ Y đem bán, ra giá như vậy tất nhiên sẽ chọc giận rất nhiều người, sẽ đem lại phiền phức cho nơi này, ta không nghĩ các ngươi rảnh rỗi đùa giỡn người khác. Cái thứ ba: Kim Liên Nhân Sâm rõ ràng là mọc ở Lâm Vực Tây Vực, nhưng các ngươi lại đến Lạc Thịnh xa xôi nhắc đến nó, còn ra giá tới 20 cây, thật quá vô lý, có quỷ mới sống tới 200 niên kỷ, còn nữa, ta nghĩ các ngươi cũng đã qua mấy ngoại quốc khác làm giống như vậy." Lạc Bắc Thần giọng điệu lúc lên lúc xuống, có nhấn có nhả làm người khác không khỏi chăm chú khi nghe.
Nữ tử nghe xong càng cảm thấy hứng thú với người trước mặt, trong mắt lộ ra một ít tán thưởng, nàng nói: "Công tử nói không sai."
Hoàng Đế im lặng một bên không nói gì, chỉ ngồi quan sát.
"Vậy yêu cầu thật sự là gì?" Lạc Bắc Thần giương mắt nhìn nữ tử hỏi thẳng.
"Chỉ cần công tử đưa ra được cách giải loại độc này, thì Thủy Quỳ Y sẽ là của công tử." Nữ tử bạch y từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt nàng nhẹ nhàng nói.
"Kịch độc Chỉ Quy?" Hoàng Đế nhìn đến thì giật mình hô lên, lại nhìn nữ tử nghi hoặc hỏi: "Không phải Chỉ Quy vô phương giải sao?"
"Tiểu nữ biết, chỉ là muốn tìm một tia hi vọng thôi." Nữ tử cúi đầu, lời nói mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt.
"Chỉ Quy: không màu, không mùi, vị ngọt, khi trúng độc sẽ không có dấu hiệu gì, thân thể suy yếu theo thời gian, ba năm sau sẽ chết là không thể nghi ngờ." Lạc Bắc Thần lời nói vô cùng thú vị thốt lên.
"Đệ cảm thấy thú vị lắm sao?" Hoàng Đế liếc qua nàng hỏi.
"Huynh còn nhớ lúc trước phụ thân của Dạ Ca trúng độc không?" Lạc Bắc Thần nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.
"Tất nhiên là nhớ!" Hắn rất nhanh trả lời.
"Thật ra Chỉ Quy cùng loại độc đó là cùng một thứ, chỉ là Chỉ Quy bỏ thêm vào một ít Cốt Linh Dược tác dụng giảm kịch độc phát tát trong ba năm! Nhưng hai loại đều là kịch độc vô phương cứu giải." Lạc Bắc Thần cầm tờ giấy lên nhìn hắn nói.
"Vậy Chỉ Quy cũng giải được?" Hoàng Đế trong lòng khiếp sợ, thì thào hỏi.
"Công tử có thể giải sao?" Nữ tử nghe hai người nói thì kích động, bắt lấy tay Lạc Bắc Thần, ánh mắt mong chờ hỏi.
"Có thể..." Lạc Bắc Thần bị hành động của nàng làm giật mình, cảm nhận ở cổ tay một mảnh mềm mại, thì người nàng nhẹ run lên, lắp bắp nói.
"Vậy tiểu nữ xin đa tạ công tử trước!" Nữ tử chân thành nói cảm ơn, sau đó thu hồi cánh tay về.
Vừa rồi khi hai người rất gần, Lạc Bắc Thần có thể cảm nhận được dung nhan tinh xảo ẩn hiện kia, thêm mùi hương tươi mát trên cơ thể nàng, vừa dịu nhẹ vừa thanh nhã, chỉ hơn chứ không kém Ngân Vũ, khiến nàng tim muốn nhảy lên cổ họng, cũng may là chụp kịp nhét nó lại vào trong lồng ngực, nếu không đã thất thố trước mỹ nữ rồi.
"Thần nhi." Hoàng Đế thấy muội muội của mình thất thần thì lắc bả vai nàng.
"Hả?" Lạc Bắc Thần hoàn hồn, theo bản năng lên tiếng.
"Đệ bị gì sao?" Hoàng Đế lo lắng hỏi.
"Không có gì." Lạc Bắc Thần lắc đầu nói, cầm trên tay tờ giấy nhìn một chút, thì ngẩng đầu lên nhìn nữ tử hỏi: "Cô nương có thể cho tại hạ mượn bút?"
"Được, Tiểu Nhược, đem bút đến đây cho công tử." Nữ tử đáp một tiếng, quay sang tỳ nữ đứng bên cạnh nói.
"Vâng chủ tử." Tiểu Nhược khom người, đi vào sâu bên trong phòng.
Danh sách chương