Hôm sau, Vũ phu nhân, Vũ Tướng Quân vui mừng vì Vũ Dạ Ca khỏi bệnh, nên đã nấu rất nhiều món ăn gọi mọi người đến ăn một bữa cơm ấm cúng cũng như tẩy trần cho Lạc Bắc Thần.

Vũ Hình Trác cùng Bạc Cô Mặc tán gẫu vui vẻ, Vũ phu nhân thì căn dặn lên căn dặn xuống Lạc Bắc Thần phải chiếu cố tốt Vũ Dạ Ca.

Vũ Dạ Ca hôm nay đứng trước Vũ Hình Trác mười món tương khấu cùng Lạc Bắc Thần nói với ông, lời hứa năm xưa với ông nàng đã thực hiện được rồi.

Vũ Hình Trác trong lòng vô cùng thỏa mãn, nữ nhi của ông cuối cùng cũng ở bên cạnh ý trung nhân của mình, đây cũng là điều ông ao ước bao năm, khi thấy hai đứa trẻ tình cảm nhìn nhau, ông rất xúc động, nếu không phải ông cố nhịn thì nước mắt đã rơi rồi...

Mấy nữ nhân còn lại thì cười nói vui vẻ với Vũ phu nhân, ai ai cũng lễ phép ngoan hiền.

Vũ phu nhân thầm nghĩ.

Mấy người vợ của tiểu tế ai ai cũng hiền lương thục đức, dịu dàng mẫu mực cả, đúng là những nữ tử ôn nhu thâm tình mà!

Bà phải hảo hảo căn dặn tiểu tế không được khi dễ họ, những nữ tử mỏng manh như vậy, không thể ức hiếp được, phải thương hoa tiếc ngọc đối xử nhẹ nhàng...

Lạc Bắc Thần mà biết ý nghĩ của nhạc mẫu mình chắc la hét nói: Nhạc mẫu bị họ lừa rồi!!

Thập đứa trẻ phải nói hôm nay chơi rất vui, đi khắp Tướng Quân Phủ quậy phá, ngay cả những chậu hoa cũng bị những tổ tông này nhìn trúng mà nhổ lên rồi trồng lại, những hạ nhân cũng bị chúng quay như chong chóng, hết phá cái này đến phá cái kia...

Cuối ngày, khi tiễn những vị thần thông quảng đại này đi, hạ nhân hơn trăm người dập đầu liên tục đa tạ trời phật.

Trở về Lạc Vương Phủ sau một ngày vui vẻ, Lạc Bắc Thần cảm thấy không đúng lắm, khi các nữ nhân không thấy đâu, nàng cũng không để ý lắm mà đi tắm trước.

Tối đến vẫn không thấy oanh oanh yến yến, Lạc Bắc Thần lấy làm hiếu kỳ, đi đến phòng Phong Vô Tâm nhìn một màn thì mặt đen như bao công.

Trước cửa phòng dán một mảnh giấy ghi: Nơi này không tiếp dã thú động dục, mời rời khỏi, không tiễn!

Lạc Bắc Thần cảm thấy ngăn ngực, đi đến phòng kế tiếp càng ngăn ngực hơn, phòng kế nữa ngực càng ngăn hơn, thêm mấy phòng nữa triệt để ngồi bệt xuống đất, nghiến răng nghiến lợi chết bảy dạ xoa bên trong!

Nàng không nghĩ cũng biết trò này là ai bày ra!

Ngân Vũ, nàng giỏi lắm!

Đêm khuya canh ba, Tây Viện tràn ngập tiếng rên rỉ, thở dốc ngân dài, ai đó bị giày vò đến ngất đi


Mấy nữ nhân còn lại rùng mình, lập tức cuộn tròn thân hình trong chăn, đến khi thấy an toàn mới an giấc ngủ...

Ngày hôm sau, giờ ngọ Bạc Cô Mặc đến gõ cửa phòng, Lạc Bắc Thần mới vác cái thân mệt mỏi ngồi dậy, nàng nhìn Ngân Vũ nằm ngủ kế bên thì nhớ lại đêm qua mây mưa tới tận canh năm, nàng đắc ý thỏa mãn in lên trán thê tử một nụ hôn rồi bước xuống giường.

Bạc Cô Mặc bên ngoài trên vai là hành lý, bà đứng nửa giờ thì Lạc Bắc Thần mới chậm rì rì ra tới.

"Chuẩn bị cùng mẫu thân về Thiên Minh Sơn gặp nương và tiểu muội ngươi." Bạc Cô Mặc thấy sắc mặt Lạc Bắc Thần hồng nhuận xuân phong trước mặt, thì nói.

Lạc Bắc Thần nghe xong thì nhăn mặt, nàng ánh mắt khẩn cầu nhìn mẫu thân hỏi: "Ngày mai được không? Dạ Ca sức khỏe không được." Nói xong còn không quên cười cười.

"Con đấy, sau này kiềm chế một chút, nếu không các con dâu chạy hết!" Bạc Cô Mặc gật đầu, bất đắc dĩ nhắc nhở nàng.

Lạc Bắc Thần nghe bà nói thì bĩu môi đáp trả: "Nữ nhi của mẫu thân mê người tuấn lãng như vậy, họ hận không thể mỗi ngày đều dính vào con, ở đâu ra chạy?"

Bạc Cô Mặc nói: "Vậy thì tốt."

"Có phải hay không mẫu thân nhớ nương quá nên ấm ức giận cá chém thớt không?" Lạc Bắc Thần vuốt cằm cười híp mắt nhìn Bạc Cô Mặc hỏi.

Bạc Cô Mặc nụ cười trên mặt cứng đờ, lời nói đâm trúng chỗ đau, tay bà nâng lên tát vào đầu Lạc Bắc Thần một cái rít gào: "Cũng không phải vì ngươi, tối qua còn không để cho người ta ngủ!"

"Cái gì? Mẫu thân ở Nam Viện còn nghe?" Lạc Bắc Thần ôm đầu muốn la hét thì lại nghe được tiếng ấm ức của mẫu thân, nàng ngẩng đầu hai mắt mở to hô lên, vậy không phải sáu người kia cũng nghe sao? Lạc Bắc Thần âm thầm đổ mồ hôi lạnh cả sống lưng, ám đạo một tiếng không ổn.

"Âm thanh ngươi la hét lớn như vậy muốn không nghe cũng không được!" Bạc Cô Mặc tức giận muốn tát nàng thêm một cái.

Lạc Bắc Thần ôm đầu tránh thoát, chạy cách bà cả chục thước thì nói: "Sao con biết phòng không có cách âm!" Thật oan ức a, nàng đâu biết Lạc Vương Phủ mới xây lại như vậy.

"Hừ! Ngày mai ta sẽ đi, ngươi còn trì hoãn thì đừng có hối hận!" Bạc Cô Mặc hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

"Hối hận?" Lạc Bắc Thần nghe xong thì ra sức vâng vâng dạ dạ, nhưng khi phản ứng lại thì giật mình, muốn hỏi nhưng người đã đi mất.

Thê nhi đều ở đây? Hối hận cái gì?

Lạc Bắc Thần còn trong đang miên man suy nghĩ, bỗng nàng giật mình xoay người, còn chưa kịp thấy mặt đám người phía sau thì đã bị bao trùm lên đầu, sau đó là tiếng bang bang bịch bịch liên tiếp vang lên.

"Cứu mạng Ô Ô..."

Lạc Bắc Thần bị đánh tới ngôi sao nổi lên đầy đầu, nàng thê thảm hét lên, nhưng những người bên ngoài lại ra tay ngoan tuyệt đánh tới nàng ngã qua ngã lại.

Phong Vô Tâm xăn tay áo lên đánh khí thế, Tình Hân thì tát qua tát lại liền tay, Ninh Uyển và Dạ Ca đứng bên ngoài xem, chỉ có Tuyết Vô Song và Nguyệt Vân là lo lắng đỡ Lạc Bắc Thần.

"Cho ngươi hoan dâm vô độ!" Phong Vô Tâm một tuyệt chiêu cuối cùng, chân đá mạnh vào giữa hai chân Lạc Bắc Thần, ủy khuất bấy lâu hôm nay trút hết.

"Aaa!" Lạc Bắc Thần trợn lên hai mắt, tay ôm lại hạ thân nhảy cò thét thảm.

"Các tỷ muội lên!" Phong Vô Tâm còn muốn bay lên đánh.

"Bỏ qua đi Vô Tâm tỷ tỷ, dạy dỗ bao nhiêu cũng để nàng nhớ cả đời." Tuyết Vô Song vẻ mặt đau lòng kéo lại Vô Tâm, lắc đầu nói.

"Đúng đó các tỷ tỷ." Nguyệt Vân một bên cũng mở miệng.

Nếu ai để ý, sẽ thấy rõ mắt ai nấy cũng thâm quầng, sắc mặt mệt mỏi cũng hiện ra.

Phong Vô Tâm, Tình Hân dừng tay, đứng chống hông thở phì phò.

Nguyệt Vân đi lên đem cái bao kéo xuống, rất nhanh Lạc Bắc Thần mặt mũi bầm dập bày ra trước mắt sáu người, ai đó chật vật quỳ trên đất, hai tay run run ôm hạ thân, nước mắt chảy dài oan ức khóc.

"Ngươi khóc cái gì?" Phong Vô Tâm thấy Lạc Bắc Thần vừa nhìn thấy Tuyết Vô Song thì khóc nức nở, tay nâng lên khúc gỗ to, trừng mắt gầm lên.

"Tự dưng đánh người ta rồi không cho khóc?" Lạc Bắc Thần vội vàng lùi ra sau, nước mắt nước mũi đầy mặt ủy khuất hô lên với Phong Vô Tâm.

"Tự dưng đánh ngươi sao?" Phong Vô Tâm nghe nàng la hét thì lao tới tát thêm một cái.

Lạc Bắc Thần bị tát nhưng rất biết đường ngã, xiêu vẹo một lát thì đâm ngay vào ngực Tuyết Vô Song, huân hương xông vào mũi lại thêm cái mềm mại trí mạng làm Lạc Bắc Thần mũi nóng lên, máu chảy ra hai dòng.

"Phu quân?" Tuyết Vô Song cảm nhận trước ngực ấm nóng, nàng cúi đầu nhìn thì bị dọa nhảy dựng, vội nâng đầu Lạc Bắc Thần lên hỏi.

"Rất thơm, rất mềm..." Lạc Bắc Thần lắc lư cái đầu, vẻ mặt si mê lẩm bẩm, sau đó lại cúi xuống cọ cọ tiếp.

"Hết thuốc chữa rồi."

Bạc Cô Tình Phong, Độc Tôn, Du Duẫn Nhi ở phía sau đi đến, một màn phía trước liền thu vào mắt, Tình Phong nhún vai lên tiếng.


Độc Tôn cũng trợn mắt, đồ đệ của ông khủng bố thật, khi dễ phu quân vô pháp vô thiên như vậy.

Du Duẫn Nhi thấy xót muốn tiến lên, nhưng đều bị Tình Phong nắm chặt tay không cho qua, cho nàng ánh mắt không nên, các mẫu thân tức giận không đùa được đâu.

Phong Vô Tâm nghiến răng nghiến lợi cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Bắc Thần, giờ này còn bày vẻ mặt lưu manh bại hoại ra, thật không muốn sống mà. Tình Hân vẻ mặt cũng đen, bốn người còn lại bất đắc dĩ đỡ trán.

Nghe âm thanh của Tình Phong, mọi người đều quay đầu, trừ bỏ Lạc Bắc Thần đang chiếm tiện nghi Tuyết Vô Song, Phong Vô Tâm thấy nữ nhi liền tức giận nói: "Tình Phong phụ thân ngươi là tên khốn kiếp bại hoại!"

"Vâng vâng, tên khốn kiếp bại hoại cũng là phu quân của các mẫu thân đấy!" Bạc Cô Tình Phong nghe mẫu thân mắng phụ thân, nàng cười híp mắt đáp trả lại.

"Các mẫu thân dạy dỗ như vậy cũng đủ, nếu đánh hư người thì chuẩn bị thủ tiết được rồi." Nàng lại nhìn họ thản nhiên nhắc nhở.

Phong Vô Tâm nghe vậy quăng đi khúc gỗ, Tình Hân thì hừ một tiếng, bốn người còn lại cũng thay đổi sắc mặt.

Một hồi sáu nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cùng nhau đưa Lạc Bắc Thần đi tắm rửa thoa thuốc, được Lạc Bắc Thần hằng đêm sênh ca, khi nghĩ đến thủ tiết thì như cơn ác mộng.

Chiều tối Ngân Vũ mới tỉnh, vừa tỉnh thì cơn đau hạ thân kéo tới, eo cũng như đứt lìa, cảm giác thân thể như mới vừa trải qua tra tấn dã man.

Ngân Vũ tức giận xanh mặt, nhưng vẫn nhịn áp xuống đòn hỏa này.

Lạc Bắc Thần được một phen thoa thuốc thì mặt mày đã bình thường trở lại, chỉ có hạ thân là còn đau, nàng tối đến muốn thăm Ngân Vũ, nhưng nhận lại là cái xem mình như không khí của nàng.

Lạc Bắc Thần có gọi có nhảy nhót cỡ nào Ngân Vũ cũng không phản ứng, nàng bực mình kéo tay nàng kể lể, nhưng một cái tát đánh tới khiến nàng một bụng chữ nghẹn trở về.

"Ly xa ta một chút!" Ngân Vũ nghiến răng quát.

Lạc Bắc Thần bị đuổi ra khỏi phòng, nàng ngồi bệt trước hành lang, tủi thân mà lầm bầm lầu bầu.

Hôm nay sao ai cũng đánh mình? Mình vô tội thật mà Ô Ô!

Một đêm này Lạc Bắc Thần đi đâu cũng bị đuổi, bảy nữ nhân đóng cửa kín tới mức dùng sức đẩy cũng không nhúc nhích, thảm là đến phòng của Phong Vô Tâm và Ngân Vũ vừa đụng tới cánh cửa thì bị ám khí đánh bay ra xa, Lạc Bắc Thần hoảng hồn mà cầm tà áo chạy như bay.

Tây Viện bảy yêu tinh tọa trấn, Lạc Bắc Thần đành giậm chân đi băng băng ra Hậu Viện ngủ.

Tức chết mà! Có vợ lại không được ngủ chung, hừ hừ!!

Sáng hôm sau.

Bảy nữ nhân không có ý định đi cùng Lạc Bắc Thần về Thiên Minh Sơn, một phần cũng vì tiểu tâm tư hờn giận phu quân của mình, phần còn lại là vì trông coi bọn nhỏ, họ sợ nếu như họ đi không biết khi về Lạc Vương Phủ còn nguyên vẹn không? Nói chung rất khó nói!

Lạc Bắc Thần thấy các thê tử không theo mình, trong lòng rêu gào khóc không ra nước mắt, gặp nàng còn tránh nữa chứ, như sợ nàng ăn thịt vậy!

Bạc Cô Mặc vẻ mặt hớn hở khi người gặp họa, bà vui tới tung tăng từng bước chân.

Vừa lòng ta! Hahaa...

Bạc Cô Niệm Thần, Bạc Cô Tình Phong cũng đi theo, Tình Phong bắt buộc Du Duẫn Nhi bồi mình, dụ dỗ nàng nói Chu Thục rất nhiều nơi thơ mộng, rất nhiều nơi tiên cảnh đẹp đẽ...

Du Duẫn Nhi lúc đầu không không đáp ứng, nhưng khi nghe Tình Phong nói có cảnh đẹp thiên nhiên núi rừng thì hưng phấn gật đầu lia lịa đồng ý, vẻ mặt vì hồi hợp kích động mà lúc nào cũng đỏ ửng.

Mà Bạc Cô Tình Phong nói không hề khoa trương, phải nói Chu Thục là nơi đẹp nhất thiên hạ, hai phần ba là mỹ cảnh núi sông!

Cũng là nơi nguồn gốc của các đại gia tộc đỉnh đỉnh đại danh, ví dụ như Bạc Cô Thị, Quân Thị...

Bạc Cô Mặc, Lạc Bắc Thần, Bạc Cô Niệm Thần, Bạc Cô Tình Phong, Du Duẫn Nhi lên đường đến Chu Thục Thiên Minh Sơn, bốn người dẫn theo Du Duẫn Nhi phá không lao trong gió, Truy Phong Hành Vân - Bách Lý Thông Thiên tuyệt kỹ khinh công được họ vận dụng như thần, không đến mười ngày Chu Thục đã hiện ra trước mắt.

Bạc Cô Tình Phong vì muốn cho Du Duẫn Nhi mở rộng tầm mắt, nàng lấy năm áo cánh dơi ra, sau khi mặc vào đứng trên đỉnh núi cao phóng xuống.

"Woaaaa!! Đẹp quá..."

Du Duẫn Nhi miệng mở to, mắt mở lớn sáng như sao nhìn Chu Thục được thu nhỏ phía dưới, vui thích hét một tiếng dài.

"Hạ xuống chút nữa sẽ thấy đẹp hơn rất nhiều!" Lạc Bắc Thần nhìn cảnh phía dưới, lại nhìn Du Duẫn Nhi, nói xong thì lao xuống.

"Hạ... hạ xuống thế nào?" Du Duẫn Nhi còn chưa kịp phản ứng, Lạc Bắc Thần đã ở dưới cách nàng cả hai mươi trượng, nàng nhìn Tình Phong kế bên gấp gáp hỏi.

"Ha ha." Bạc Cô Tình Phong nhìn Du Duẫn Nhi vẻ mặt hối thúc, nàng cười ha ha bắt lấy Du Duẫn Nhi tay lôi xuống.

Thiên Minh Sơn

"Nương, nương..."


Một hài tử buộc tóc cao hai chùm, có khuôn mặt cực kỳ khả ái, hai mắt lam sắc to tròn linh động, hai bên má phấn nộn như hai cái bánh bao hồng hồng hào hào, cái môi nho nhỏ luôn miệng hô, hai chân chạy không ngừng về một căn phòng.

Trong phòng, Đồ Nha Tề - Túc Sa ngồi trên đệm được lót dưới sàn đọc sách, trên bàn bình trà vẫn còn bốc khói lượn lờ, ly trà cũng vơi đi một nửa, kế bên là những quyển thư tịch được xếp gọn gàng.

Bà đang chăm chú thì nghe được âm thanh non nớt của tiểu nữ nhi truyền vào, bà gấp lại sách để xuống bàn, đứng dậy bước ra ngoài cửa.

"Bắc Nguyệt chậm thôi, cẩn thận bị quăng ngã..."

Nhìn phía trước Bạc Cô Bắc Nguyệt chạy như bay tới, bà lo lắng hô lên.

"Nương!" Bạc Cô Bắc Nguyệt chạy tới phóng lên người Đồ Nha Tề - Túc Sa, ôm lấy cổ bà thở phì phò gọi.

"Chạy nhanh như thế làm gì? Ngươi mà có chuyện gì vi nương làm sao ăn nói với tên kia?" Đồ Nha Tề - Túc Sa ôm lấy tiểu nữ nhi của mình, vừa đi vừa nói.

"Con muốn hỏi nương, vì sao đại tẩu cứ thích ở vườn hoa vậy? Còn nữa con từ khi thấy đại tẩu, một năm nay người ngày nào cũng không được vui..." Bạc Cô Bắc Nguyệt chu mỏ nhìn Đồ Nha Tề - Túc Sa không vui hỏi.

"Có lẽ là tưởng niệm đại tỷ ngươi."

Đồ Nha Tề - Túc Sa nghe nhắc đến Liễu Linh Nhã thì thở dài một hơi, bà còn nhớ năm đó trở về Thiên Minh Sơn, sau khi biết Liễu Linh Nhã được đặt trên Đoạn Băng Thạch vẫn còn sống, hai người hết sức kinh ngạc, thì ra Bạc Cô Lữ đã an bài ổn thỏa cứu về cho nàng một mạng cũng như bù đắp cho Lạc Bắc Thần, năm đó Liễu Linh Nhã vẫn còn trong trạng thái ngủ say, bà từ đó ngày nào cũng đến chiếu cố con dâu, ròng rã sáu năm trời, nàng rốt cuộc tỉnh lại, dung mạo cũng rút đi nếp nhăn mà trẻ lại không ít, sau khi tỉnh nàng thỉnh an bà và A Mặc xong thì im lặng không nói một lời, ngay cả hỏi về Lạc Bắc Thần cũng không, bà nhiều lần nói kể về Lạc Bắc Thần, nàng ngồi đó lẳng lặng nghe, rơi nước mắt chứ không nói gì, bà và A Mặc thấy nàng như vậy cũng không dám nói là Lạc Bắc Thần đã mất tích nhiều năm, chỉ sợ khi nói xong nàng lại nghĩ quẩn...

Một năm sau khi nàng tỉnh lại đến hôm nay, trên mặt một nụ cười cũng hiếm hoi, lời nói cũng ít đến đáng thương, duy nhất có Bắc Nguyệt là rất thân với nàng, thường ở vườn hoa cùng nàng trồng hoa ta hỏi ngươi đáp...

"Đại tỷ không tốt, đại tỷ không tốt, đại tỷ không tốt!!"

Bạc Cô Bắc Nguyệt nghe tới vị thần long thấy đầu không thấy đuôi đại tỷ Lạc Bắc Thần của mình thì phồng má tức giận nói.

"Đại tỷ ngươi thân bất do kỷ, chớ trách nàng." Đồ Nha Tề - Túc Sa xoa xoa đầu tiểu nữ nhi, giải thích nói.

"Đại tỷ là đồ xấu xa, suốt ngày để đại tẩu buồn, Bắc Nguyệt là nói tỷ tỷ không tốt!" Bạc Cô Bắc Nguyệt phồng má lên phản bác lại, ánh mắt rưng rưng nhìn Đồ Nha Tề - Túc Sa.

"Được rồi, đại tỷ con xấu xa, không tốt được chưa?" Đồ Nha Tề - Túc Sa thấy nữ nhi vẻ mặt sắp khóc, đành phải chiều theo nàng mắng đại nữ nhi.

"Mẫu thân về nhất định phải kêu người tét mông đại tỷ, trả thù cho đại tẩu!" Bạc Cô Bắc Nguyệt nghe nương theo mình thì cười, tay quẹt mũi hất mặt chu mỏ tuyên bố.

"Ngươi còn rất nhiều đại tẩu." Bà cười nói.

"Mấy người kia không quen không thân không thích không biết, trong mắt Bắc Nguyệt chỉ có Linh Nhã đại tẩu!" Bạc Cô Bắc Nguyệt bĩu môi lắc lắc cái đầu nói.

"Các đại tẩu kia của con rất lợi hại, nghe nói đâu là Thất Tôn cao thủ thiên hạ, con nói vậy không sợ họ nghe được sao?" Đồ Nha Tề - Tuc Sa nói cho nàng biết.

"Hừ! Con có trong tay vũ khí Bạc Cô Bất Bại, còn sợ họ sao?" Bạc Cô Bắc Nguyệt hất đầu hừ một tiếng nói, ngữ khí vô cùng tự tin.

"Tên kia mà biết con đem nàng biến thành vũ khí, không biết nàng sẽ vẻ mặt gì?" Đồ Nha Tề - Túc Sa nghe nàng nói liền bật cười.

"Mẫu thân còn từng làm ngựa cho Bắc Nguyệt cưỡi, vũ khí thì tính là gì?" Bạc Cô Bắc Nguyệt cười đắc ý.

"Đem Bạc Cô Bất Bại làm ngựa cưỡi trên thế gian có mình con..." Đồ Nha Tề - Túc Sa lắc đầu cảm khái.

"Mẫu thân."

Một tiếng cung kính nhàn nhạt vang lên bên tai, Đồ Nha Tề - Túc Sa liền ngẩng đầu.

"Linh Nhã."

Bà đáp một tiếng, phía trước Liễu Linh Nhã vận bạch y đơn giản, trên mặt không giống năm xưa, phải nói là dễ nhìn hơn năm xưa rất nhiều, ngũ quan tinh xảo, mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, nàng tuyệt sắc như tiên nữ hạ phàm, chứ không còn là sắc sảo yêu nghiệt câu hồn như trước, một bộ dạng hoàn toàn trái ngược nhưng nàng vẫn là nàng, nàng vẫn là người đối với Lạc Bắc Thần vì yêu mà hi sinh hết thảy, vì yêu hi sinh cả bản thân mình.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện