Hôm nay cũng chỉ là một buổi tối bình thường thôi.

Tiểu quan quán vẫn đông khách như bình thường, người đến không ngớt. Đây là chốn vui chơi, sẽ không có người nguyện ý muốn quản chuyện của người khác, việc mình mình làm.

Như lúc này, một tiểu sinh dáng vẻ rách nat, nhìn qua đã thấy là không có tiền, bị đuổi ra ngoài, bị đẩy ngã ngay trước cửa quán.

“Cho ta vào! Làm ơn cho ta vào! Ta muốn gặp Hàn Liên, chỉ một chút thôi cũng được!”

“Thỉnh ngươi đi cho! Ngươi bộ dạng này mà rồi mà còn muốn đi gặp Hàn Liên.”

Một tiểu quan đứng khoanh tay trước cửa, chính là Kỳ Liên cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, khinh thường nói.

Vẫn không từ bỏ, tên tiểu sinh đó liền chật vật đứng dậy, định cố xông vào một lần nữa, “Ta rất nhớ Hàn Liên, chúng ta yêu nhau như thế, ai cũng không ngăn cản được!”

Tiếc thay cho hắn, hắn nỗ lực như thế nào, liền chưa kịp đứng thẳng đã lại bị người xô xuống.

“Yêu! Cho ta xin đi! Ngươi tưởng ngươi vẫn còn là Tống thiếu gia sao? Giờ ngươi chỉ là tên thư sinh nghèo rách mồng tơi thôi, còn muốn đi phiêu kỹ, còn muốn bàn chuyện yêu đương? Ngươi có tiền sao?” Kỳ Liên không chút lưu tình, tàn nhẫn nói. Tên tiểu sinh lại lần nữa liều sống liều chết ôm lấy chân hắn, cầu nói.

“Khụ khụ… Ta có tiền! Ta có!”

Hắn một tay gian nan ôm lấy chân Kỳ Liên, một tay chật vật lục trong người mình ra một bao đựng tiền, giơ giơ lên, tay có chút run rẩy. Kỳ Liên cũng lười đá hắn, khinh thường cầm lấy bao tiền, giở ra đếm, tổng cộng được khoảng gần hai mươi lượng bạc trắng.

“Hừ, có thế này. Độc tiền bồi chúng ta uống rượu cũng chẳng đủ. Ngươi từ bỏ ý định đi!”

Không ngờ tên tiểu sinh này lại một mực ôm chân Kỳ Liên, càng ôm càng chặt, lại rống to.

“Không! Khụ khụ… Ta nhất định phải gặp Hàn Liên!”

Người vây xem chỉ trỏ hắn không ít, có mấy ai là đồng cảm, hầu hết là chửi hắn còn không kịp. Vì một tên tiểu quan mà biến bản thân thành bộ dạng này. May cho hắn, đây là hậu viện, cũng chẳng có đông người. Một tên ăn mày què điên điên khùng khùng, từ đầu đến cuối vẫn giương mắt nhìn.

Hầu hết mọi người đều nhận ra tên tiểu sinh này, hắn gọi là Tống Ngọc. Trước kia Tống gia còn có tiền, thường xuyên ra vào chốn này, là một tên ăn chơi công tử không có gì hơn, thuần túy chỉ là một con sâu gạo, chuyện kinh doanh, gia nghiệp đều không có chút tham gia. Thật may, hắn cũng không phải loại ăn chơi phá phách, không cờ bạc rượu chè, đến chỗ này cũng chỉ gọi độc Hàn Liên.

Thế nhưng đời không bằng phẳng, Tống gia bị người hãm hại, một đêm mất trắng. Hắn cứ thế mơ mơ hồ hồ chưa biết gì mà từ một công tử có tiền thành kẻ tay trắng. Cha hắn vì trốn nợ mà chạy mất, gia đình, họ hàng cứ thế mà li tán. Đối với dân trong thành, chuyện này vẫn là một giai thoại, rảnh rỗi liền đem ra bàn tán, thế thái nhân sinh biến ảo không ngừng.

Tống Ngọc vốn là thư sinh, chuyện gì cũng làm không nổi, rơi vào cảnh này, rất khó chấp nhận thích nghi, đừng nói đến chuyện như vực dậy tinh thần, lo chuyện làm ăn hay cuộc sống sau này nữa. Hắn ngày ngày đều chìm trong tuyệt vọng, đến đây kêu khóc đồi gặp Hàn Liên cũng không phải ngày một, ngày hai.

Thế nhưng nơi đây là chốn nào? Người ta chỉ nhìn tiền chứ không nhìn mặt người, khi hắn có tiền hắn chính là khách qúy, đích thân lão bản ra đón tiếp từ ngoài cửa, khi hắn có tiền thì đến bậc cửa cũng không bước vào được, đừng nói đến chuyện gặp được Hàn Liên.

“Không thể nào! Không thể nào! Khụ khụ… Ta đã mất tất cả, chỉ còn Hàn Liên thôi.” Tống Ngọc hoang mang nói, còn ho liền một tràng, dáng vẻ suy yếu đến cực điểm.

Kỳ Liên cũng có chút thông cảm, kèm chán ghét. Đùa chứ tên này một tuần nay trực ở đây đòi gặp người rồi, ai ai cũng sẽ thấy đây là đại phiền phức thôi, liền muốn khuyên hắn quay về.

“Ngươi tỉnh lại đi. Chúng ta là tiểu quan, nào có ai thật lòng yêu ngươi. Hàn Liên cũng biết ngươi ở đây chờ hắn mà hắn có thèm ra đâu. Ngươi đã thành bộ dạng này rồi, không bằng tự lo cho bản thân mình đi.”

“Ngươi nói dối! Ngươi nói dối…!” Tống Ngọc ngồi xổm trên mặt đất, suy yếu lầm bẩm.

Đúng lúc này, có một tiểu quan nữa, chính là Nại Tử chạy tới, vừa chạy vừa hô to.

“Kỳ Liên, có Vương đại nhân đến tìm huynh, Lý lão bản kêu ta đi gọi huynh về.”

“Đã biết!”

Vừa lúc Kỳ Liên cũng đã muốn hết kiên nhẫn với Tống Ngọc, liền cầm túi tiền chưa được đến hai mươi lượng bạc đó ném lên người hắn, thuận tiện cho hắn thêm mười lạng bạc, cao giọng nói.

“Cầm số tiền này rồi đi đi, ngày mai đừng đến nữa! Không sẽ cho người đánh ngươi què chân.”

Nói rồi Kỳ Liên liền đi thẳng vào trong tiểu quan quán. Nại Tử vẫn ở lại nhìn nhìn Tống Ngọc, chỉ thấy hắn ho khù khụ trên mặt đất, hiển nhiên cũng biết chuyện của người này, cũng chẳng có thiện cảm, nghĩ nghĩ vẫn thấy chỉ là một tên vô dụng, qúa sức yếu đuổi.

Tuy không thiện cảm, nhưng Nặc Tử vẫn là đứa trẻ, tâm tính còn tốt, khuyên khuyên Tống Ngọc “Ta nói thật ngươi nên cầm số tiền này đi khám đại phu đi.”

Nói rồi cũng không lưu lại nữa, liền trở vào, cửa hậu viện liền đóng, phút chốc chỉ còn mình Tống Ngọc co ro ngồi ngoài này.

Trời đã bắt đầu cuối thu, lạnh đến mức chó hoang mèo hoang cũng ngại ra đường kiếm cơm ăn, hầu hết toàn nằm co ro một góc, rũ ánh mắt buồn thảm mà trông ra ngoài. Tại góc hậu viện kĩ nam quán, chẳng có ai ngó ngàng, tên ăn mày què vẫn như cũ cuộn tròn người trên mặt đất, động không động, chỉ có hơi thở mỏng manh là chứng tỏ hắn vẫn còn đang sống. Nơi này người đi lại cũng ngại hẩm hiu mà không đặt chân đến, lại càng không cần nói là sẽ có ai hảo tâm mà cho hắn tiền, nhưng mà hắn dường như cũng chẳng nhận thức được mà bỏ đi nơi khác. Hắn ngồi ở đây đã một tuần, hầu hết là duy trì cùng một tư thế, cùng một dáng người, ngày ngày chỉ trông mong đồ ăn thừa, vứt đi từ kĩ nam quán, mà người đưa đồ ăn cho hắn vốn dĩ chỉ có Mặc Liên. Nếu không có đống đồ ăn đó thì hắn, có thể đã chẳng qua nổi mà đợi đến mùa đông. Mặc Liên coi như đối xử với hắn rất tốt, thường tìm hắn nói chuyện linh tinh không ngừng, dù hắn chẳng bao giờ đáp lời, khi Mặc Liên vui, ngẫu nhiên có thể tìm hắn uống rượu. Chẳng biết hắn có vì thế mà nhận thức được không, tên ăn mày vẫn như thế, một bộ dạng ngơ ngác mà nhận.

Đêm nay trời đặc biệt rất lạnh, trong hẻm có một bóng người loạng choạng đi ra, hình như là đã say rồi. Người nọ dáng điệu sầu khổ, vừa ngâm thơ đường vừa khóc lớn bi ai, thế nhưng hắn đã say, ngâm cái gì cũng chẳng rõ nữa, chỉ nghe cổ họng khàn khàn, ngoài tiếng khóc, còn xen lẫn tiếng ho như tê tâm liệt phế, thảm không tả nổi. Người nọ chính là Tống Ngọc.

Khi Tống Ngọc nhìn thấy cái đống lùng bùng trên mặt đất thì không khỏi giật mình, lại xoa xoa mắt nhìn kĩ một chút, hóa ra là một người đang nằm, một tên ăn mày.

“Hóa ra cũng có một người thảm hại như mình.”

Tống Ngọc lầm rầm cảm thán. Lúc này hắn đã tương đối say, đầu óc mờ mịt, nghĩ nghĩ thế nào mà móc móc trong ngực mình ra túi đựng bạc còn chưa tới hai mươi lượng, một đường ném lên người tên ăn mày.

“Ta chẳng còn cần thứ này nữa, cho ngươi!”

Nói rồi, Tống Ngọc quay đầu muốn bỏ đi.

Đúng lúc này, một vật từ phía sau bay đến, đập vào gáy hắn rồi rơi xuống khiến hắn ngạc nhiên quay đầu lại. Nhìn nhìn, thứ bay vào mình chính là túi tiền vừa rồi, lại thấy tên ăn mày bị túi tiền hắn ném làm tỉnh, đang mở trừng mắt nhìn hắn. Hơi rượu trong người, không hiểu sao Tống Ngọc cảm thấy bực tức, vì cớ gì mình cho bạc hắn, hắn lại ném trả mình, lại cảm thấy trong mắt tên ăn mày có một tia khinh thường cho mình.

Cơn giận bộc phát, Tống Ngọc đi thẳng tới chỗ tên ăn mày đang nửa nằm nửa ngồi trên ặt đất, một cước đá lên bụng hắn, sau đó liên tục đá, mất hết lý trí mà đá.

“Ngươi vì cái gì cũng khinh ta. Chỉ là một tên ăn mày mà cũng khinh ta!”

Đối mặt với Tống Ngọc phát điên, tên ăn mày không kịp tránh, chỉ co người trên mặt đất, ôm đầu hứng chịu, một tiếng cũng không kêu. Đúng lúc đó có một bóng người tiến đến.

“Dừng tay!”

Mặc Liên hô lên một tiếng sắc bén, Tống Ngọc giật mình, bị quát đến tỉnh rượu, cũng không đánh không đá nữa, quay lại nhìn thì thấy trong mắt Mặc Liên đã tràn đầy lửa giận. Hắn cũng không nói gì, một đường tiến đến chỗ tên ăn mày vẫn đang co quắp, hai tay ôm đầu trên mặt đất, nhận thấy người đến là Mặc Liên mà run nhẹ. Mặc Liên đỡ tên ăn mày dậy, một tay xem xét vết thương trên người hắn, nhẹ nhu ấn, ánh mắt đối mắt, lại ngạc nhiên phát hiện, trên người hắn đã xanh tím cả, nhưng ánh mắt thì lại thản nhiên, không sao cả. Lửa giận trong mắt Mặc Liên chỉ có tăng, không có giảm, một lát quay đầu lại đối diện với Tống Ngọc.

“Đây chẳng phải là Tống thiếu gia! Vì cái gì một tên ăn mày bẩn tỉu rách nát thế này cũng khiến Tống thiếu gia phải tự thân rat ay, không sợ làm bẩn tay ngọc?!”

“Ta… ta…” Tống Ngọc lúng tưng, nhận ra rất rõ là Mặc Liên đang châm biếm mình, lại không biết đáp thế nào cho phải.

“Là tên ăn mày này không có măt, đã mạo phạm đến thiếu gia rồi. Ngài xem, đã cho hắn bạc rồi mà hắn còn không chịu nhận.”

Mặc Liên dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm hắn Tống Ngọc, lại nhặt lên túi bạc mà lúc trước gây lên cớ sự. Hắn vẫn cầm trên tay túi bạc, im lặng đánh giá một lúc lâu, nhất thời chẳng ai lên tiếng, không khí lại có chút gượng gạo. Tên ăn mày lết về vị trí cũ, dựa vào bức tường đằng sau mà nhắm mắt, im lặng dưỡng thương. Bất giác, Mặc Liên lại cất tiếng cười lớn, môi cong lên một độ cong qủy dị, trong phút chốc lại đổi thành điệu cười như con mèo dụ dỗ người khác.

“Nếu hắn không cầm thì để ta cầm. Ta nhận bạc của thiếu gia, vậy thiếu gia muốn đi gặp Hàn Liên, ta liền dẫn Tống thiếu gia đây đi gặp hắn, thế nào?”

Tống Ngọc nghe thấy hai chữ Hàn Liên, hai mắt sáng lên, tỉnh rượu không ít.

“Thật… thật sự có thể, … gặp được Hàn Liên?!”

“Đi theo ta!”

Tống Ngọc cứ thế mà mơ mơ hồ hồ đi theo người đối diện, hai người bước vào trong hậu viện, trả lai ngõ nhỏ phía sau một mảnh yên tĩnh, tên ăn mày trước sau vẫn ngồi im như tượng, không hề mở mắt.

Đi vào trong tiểu quan quán, một đường lại một đương, Mặc Liên đi đằng trước bước nhanh, không hề dừng lại. Tống Ngọc ngược lại có chút theo không nổi, hắn sức khỏe kém, lại đang đau bệnh, vừa rồi uống rượu, lại đứng dưới trời lạnh như vậy, bây giờ trước mắt hắn đều là mờ mịt, chỉ là miễn cưỡng đi theo.

Đi mãi, lại ngoặt vào một lối, Tống Mặc nhận ra đây là lỗi đi về phong của Hàn Liên, nhất thời kích động không thôi. Kì thực, từ một thiếu gia nhà giàu phút chốc trở thành kẻ tay trắng, hắn vẫn luôn không thể chấp nhận được, luôn hi vọng có thể bám víu vào chút dịu dàng, điềm đạm, hiểu lòng người của người kia mà chống đỡ. Chung quy lại cũng chỉ là một tên tội nghiệp, không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo, một khi cuộc chơi đã kết kết thúc thì cái gì cũng không phải, một tên vô dụng không dám đối mặt với hiện thực. Mặc Liên khẽ hừ một tiếng khinh thường.

Tới gần cửa phòng của Hàn Liên, Tống Ngọc kích động muốn xông vào, liền bị Mặc Liên ngăn cản.

“Khoan đã, thiếu gia cũng không muốn quấy rầy công việc của Hàn Liên chứ!”

Tống Ngọc ngơ ngác nhìn, lại phát hiện ra trong phòng có tiếng thở dốc ái muội lại không biết làm thế nào. Mặc Liên cũng không nói nhiều, liền kéo hắn ra đằng sau, tại một góc nhỏ hẻo lánh, giấu mình vào, lại đẩy ra một khe hẹp, nhất thời cảnh sắc trong phòng hiện ra rõ mồn một.

Đây chính là do Lý lão bản đa nghi, mỗi phòng trong tiểu quan quán đều sẽ có một cái khe như thế này, có thể quan sát được tình hình trong phòng, mà người trong phòng không hề biết, nhờ đó mà quản lý các tiểu quan không nghe lời, hay không chịu tiếp khách.

Lúc này, Mặc Liên âm thầm cảm ơn tính cách đa nghi của hắn, lại có một màn đông cung sống để xem.

Tống Ngọc vẫn chưa hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn qua khe hẹp vào trong phòng, chỉ thấy Hàn Liên, xích lõa đung đưa rong ruổi, người trên người một tên đàn ông trung niên, miệng *** đãng rên rỉ kêu thành tiếng.

“A… a… Sâu qúa! Lý đại nhân, của ngài … hảo lớn! A… em không chịu nổi rồi…”

Nam nhân được gọi là Lý đại nhân đó, mệnh căn thô to, thâm đen, ẩn hiện giữa hai cánh mông tuyết trắng, nhìn thật sắc tình, hắn nhàn nhã nằm trên giường, để mặc Hàn Liên đông, một tay ở đằng trước ngắt nhéo nhũ châu màu hồng nhạt, một bàn tay đằng sau ra sức nặn bóp cái mông đến không ra hình dạng.

“Hàn Liên qủa thực là yêu tinh hại người mà! Đến, nhanh nữa!”

Hàn Liên tựa hồ đã không chịu nổi liên tục khóc lớn, cầu xin tha thứ, tóc tai đã toán loạn, đôi mắt vì *** mà khép hờ, cả gương mặt phát ra nét mị moặc *** đãng.

“A.. a… hảo sảng. Em yêu ngài… Hàn Liên yêu ngài chết mất…”

Qua khe hẹp, một màn này nhìn rõ mồn một, tiếng rên *** đãng của Hàn Liên nghe không sót, khiến Tống Ngọc không tin vào tai mình. Đây là Hàn Liên của hắn sao, trước kia, hắn gặp Hàn Liên luôn một bộ dạng thanh cao, dịu dàng, luôn luôn trò chuyện hiểu ý mình, ngay cả khi hắn ở lại qua đêm cũng không bao giờ nỡ làm Hàn Liên mạnh tay, luôn sợ con người thanh cao ấy bị đau, bị vấy bẩn, luôn nâng trong tay như sủng vật.

Thế nhưng người đang không biết tiết tháo trong phòng này …

Trong phong, tư thế đã đổi, Hàn Liên dường như bị mất sức, động cũng chẳng động được nữa, người gọi Lý đại nhân liền đặt hắn xuống giường, dùng tư thế qùy mà xâm nhập, nơi mập hợp giữa hai người phát ra tiếng nước ọp ẹp khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt không thôi. Nam nhân còn dùng tay không lưu tình mà đánh vào cánh mông hắn, vừa đánh vừa chửi bới.

“A, đồ *** đãng! Đồ yêu tinh! Hôm nay đại gia phải thao chết ngươi! Đến, kêu nữa cho đại gia nghe!”

Hàn Liên có vẻ đã mất sức lắm rồi, gương mặt chảy đầy mồ hôi, rơi từng giọt lớn xuống giường, nhưng mông cùng eo vẫn không ngừng đung đưa, miệng vẫn không ngừng rên rỉ thỏa mãn.

“A! Nữa… nữa… ân… thao chết đồ lẳng lơ là em đi …”

Bên ngoài, nhìn một màn qúa sức *** đãng sắc tình này, Tống Ngọc đã muốn chết lặng, thế nhưng hắn không ngăn được nửa người dưới rục rịch, khiến tâm hắn càng loạn. Bất ngờ, có một bàn tay khiêu khích luồn vào trong y phục, chạm vào khí quan của hắn, đồng thời, bên tai có thanh âm tựa như ma qủy.

“Thế nào! Có phải Hàn Liên của chúng ta rất xinh đẹp động lòng người không?”

Mặc Liên ma mãnh mà trêu đùa khí quan của hắn, lại thổi thổi vào tai hắn, Tống Ngọc có điểm mất khống chế mặc cho Mặc Liên dẫn dắt.

“Một màn vừa rồi qủa là hương diễm, Tống thiếu gia cũng lên rồi.”

Mặc Liên cười nhẹ, tiếng cười khanh khách cứ quanh quẩn trong lỗ tai hắn, khinh thường giễu cợt. Tống Ngọc cũng chẳng nghĩ được nhiểu, trong đầu toàn hình ảnh và âm thanh *** đãng kia.

Trên dưới vuốt lộng, lại nhìn đến trong phòng một màn ngày càng mãnh liệt, Tống Ngọc hít thở ngày càng trầm, ngày càng khó chống đỡ được.

“Ta không ngại nói cho ngươi nghe, Hàn Liên chính là *** đãng như thế, hắn đặc biệt rất thích cuồng ngược, phải thúc mạnh vào, phải ngược đãi, mắng chửi hắn, nếu không hắn sẽ không thỏa mãn. Đặc biệt hắn còn thích trói hai tay mà đột ngột xông từ đằng sau vào, sẽ khiến hắn sảng đến bắn…”

“Không phải, không phải!” Tống Ngọc thống khổ chống đỡ lại âm thanh như ma qủy, tựa như thôi miên bản thân mình mà tìm cách bào chữa cho Hàn Liên, nháy mắt thấy niềm tin của mình sụp đổ.

Trong phòng, một loạt cú thúc mãnh liệt, nam nhân bắn vào trong người của Hàn Liên, mà Hàn Liên cũng thét lên một tiếng, bắn ra đầy giường, suy sụp nằm xuống. Ngoài phòng, Tống Ngọc cũng thống khổ mà giải phóng, ngay tại lúc ấy mà yên lặng rơi lệ.

Đêm khuya, mọi thứ rơi vào yên tĩnh, Tống Ngọc như một cái xác không hồn, thất thểu ra về, hắn cái gì cũng không biết, ngay cả làm cách nào để thoát ra khỏi cái nơi qủy quái đó cũng không biết. Mặc Liên đứng ở cửa hậu viện nhìn hắn, miệng nở nụ cười tươi như chẳng có chuyện gì, lại giơ tay chào hắn.

“Tống thiếu gia, về cẩn thận! Lúc khác có tiền rồi quay lại, ta lúc nào cũng có thể dẫn ngài đi tìm Hàn Liên được!”

Đáp lại hắn, chỉ có tiếng mèo kêu trong ngõ nhỏ, kêu đến là thê lương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện