Gió phong gào thét bên tai, buốt lạnh làm đôi tay yếu ớt bất giác siếtlại, sâu trong cổ họng như bị tắt nghẽn, váy áo màu hồng nhơ nhuốn bụiđất, cảm nhận kinh mạch của bản thân rời rạc, Mộc Tranh khẽ run rẩy.Phan Ngọc cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đang nhắm chặt của đối phương,hơi thở yếu ớt của nàng xộc vào khứu giác của y. Y căng mắt, y sợ hãi vô cùng.

Ha ha ha.. nhân loại yếu ớt. Ta muốn bắt ai, không đến lượt các ngươi ngăn cản..

Hỏa Vân linh trưởng áo bào đen tuyền, tia nguyên lực dao động trong bàntay, một màu xám tro đặc trưng, màu sắc của sự chết chóc, khẽ lướt quacần cổ của mỗi một con người đối diện.

Thiên Trú đại đao nắmchặt, hắn nhíu mắt, cảm nhận rõ rệt bản thân không thể di chuyển, như bị phán một bùa Bất động. Bên cạnh Hoa lão bản, Hoài Nam công tử, PhúcTrạch và Phan Ngọc cũng hoàn toàn bị phong ấn như vậy.

Bất chợttừ dưới lòng đất, âm khí lượn lờ tràn lan nơi bọn họ đứng, bao phủ cảkhông gian khiến hô hấp trở nên khó khăn, tim không khỏi đập nhanh hơn,mắt trợn ngược, đau đớn bủa vây nhưng không tài nào cử động được, càngkhông thể chống lại, bọn họ không khác gì những con cá bị đặt trên thớt, mặc người chém giết.

Ánh sáng dần dần lụi tắt, một màu xám tro u tối bao phủ, linh hồn như bị rút đi, chỉ cần thêm vài cái chớp mắt, bọn họ sẽ trở thành những cô xác, lạnh lẽo không sự sống, thất tha thấtthểu giữa dòng đời, đờ đẫn mặc người sai khiến.

Hỏa Vân cười cười rút lấy linh hồn của đám người này, chân còn nhịp nhịp bên dưới, vôcùng đắc ý, hắn, một trong hai mươi bốn linh trưởng của Minh Giới, quyền cao chức trọng, bản lĩnh tu luyện bao năm lợi hại chỉ đứng sau TiếtDương vương và mười hai người con của ngài. Hắn thong thả phủi phủi vạtáo bào bước đi vài bước, rất tự nhiên nhảy chân sáo tiến dần về phíaPhan Ngọc đang ôm Mộc Tranh.

Khoảng khắc bị khóa chặt, bị bắtlinh hồn, chật vật không tưởng, nhưng đối phương từng bước từng bướctiến đến, nỗi sợ lập tức lan tỏa khoang ngực y, đôi tay cố gắng dùng tất cả sinh lực ôm chặt thiếu nữ trong lòng. Y đã từng mộng không biết baonhiêu lần, càng không biết bao nhiêu thời điểm đều âm thầm hứa hẹn, yphải bảo vệ nàng bất chấp nguy hiểm.

Nhưng đến khi nguy hiểm thực sự cận kề, cho dù y mất đi sinh mạng này, đột nhiên y hiểu được, ykhông cách nào bảo vệ nàng được. Chỉ còn giương mắt trưng trưng nhìn kẻđịch bắt mất nàng đi, sự bất lực không tài nào chấp nhận được tràn ngậptrong khoang mắt.

Khoảnh khắt đó, tận sâu nơi đáy tim, y như bị dao găm đâm vào, xoáy sâu từng vòng từng vòng.

Phập, một mũi tên chứa ánh sáng xanh vụt đến, đâm vào cánh tay của Hỏa Vân,hắn nghiêng nhẹ người, mắt âm u nhìn vào vết thương bị găm trên bắp tay, hắn nhẹ nhếch môi, khinh thường phất tay. Hoài Nam bên cạnh bị đánh bật ra sau, Hỏa Vân cười đùa:

- Điểm Xuyên Liễn? Không tệ nha.. Chậc chậc ngươi là đệ tử của Vân Phượng Tiên Lục Môn à? Hừ.. cũng chẳng đủ gãi ngứa đi..

Mộc Tranh cơ thể co rụt, phản ứng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, bản thânnàng dù thương tích nhưng linh hồn lại không bị rút nhanh như ngườikhác, ý nghĩ và cảm xúc của nàng vẫn còn đó, buồn bã xen lẫn sợ hãi, lại có phần căm ghét rạo rực cứa qua trái tim đỏ hỏn của nàng.

- Tiên Lục Môn.. Vân Phượng.. Dường như nàng đã nghe ở đâu đó.

Hoài Nam không tin được, hắn dùng bùa giải phóng cơ thể khỏi sự điều khiểncủa đối phương, dùng thuật pháp mà sư phụ lợi hại của y truyền dạy,thiên hạ vô song, một chiêu liền xuyên tim phế bỏ mọi nguyên lực tuluyện được. Nhưng đối phương, chỉ hất người một cái liền hóa giải, rốtcuộc đối phương là ai.

Nhưng Hỏa Vân không để bất kì ai có cơ hội suy nghĩ thêm, cũng chẳng muốn day dưa, hắn chỉ dùng thêm chút bùa mê,nhìn thì lợi hại nhưng vẫn là không thực sự muốn rút trọn linh hồn đámngười này, vốn dĩ các giới không được quấy nhiễu lẫn nhau, hắn chưa muốn đối chọi trực tiếp với Thần giới, thời điểm không thích hợp lắm. Chonên hắn nhanh gọn ra quyết định, kình phong phát ra, đẩy ngã không chừamột ai, tay túm lấy Mộc Tranh, soát soát hai cái liền biến mất khỏi tầmmắt của mọi người.

Phan Ngọc thân thể bất động, y trơ mắt nhìnthân thể trên tay thoáng chốc đã biến mất, cũng là lúc y quờ quạn lungtung, cố níu giữ lấy Mộc Tranh, nhưng chạm vào lại là khoảng không vôđịnh, đôi mắt y mờ hẳn, không dám tin vào hình ảnh trước mắt, cơ thể ngã xuống, ý thức dần mất đi, nhưng trái tim không ngừng gọi tên:

- Tiểu muội! Tiểu Tranh Nhi..

Ánh lửa màu đỏ giữa tầng mây trên cao xuất hiện, hắn mở to hai mắt nhìncảnh tượng bên dưới, miệng hơi nhếch, mắt tràn đầy lửa giận, cơ thể hòavào hư không, như mũi tên ở cõi thần tiên lao thẳng qua mặt đất, xuyênthủng tầng tầng lớp lớp gạch đá:

- Diêm vương lão đầu chết tiệt, bắt mất nha đầu rồi!

Hỏa Vân lỗ tai kề bên tiếng gió, cảm giác ai đó đang chọc thủng màng nhĩ,hắn khó chịu móc móc lỗ tai, không để ý lắm, xé thời không đưa Mộc Tranh xuống âm tào địa phủ gặp chủ tử, gần như chỉ trong ba cái chớp mắt, con đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, sông Vong Xuyên, cô hồn dạ quỷ khắp nơi, tiếng ca thán vang vọng, âm khí nồng nặc, cơ thể màu hồng đầy rẫy vếtbẩn ngất lịm dưới nền đất lạnh toát, mười tám tầng địa ngục chỉ có trong truyền thuyết dần dần hiển lộ.



Giữa căn phòng trên tầng hai củaMinh Giới, khói bay lượn lờ, mùi thảo dược thoang thoảng, chai chai lọlọ vươn vãi khắp nơi, lộc cà lộc cộc, tiếng chày cối va vào nhau, thùngthà thùng thặc, đâm thẳng vào màng nhĩ của nữ tử trên giường trong gócphòng. Âm thanh lúc to lúc nhỏ, âm trầm quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.

- Chủ tử, linh hồn thuần khiết là gì? Thực sự có thể giúp ngài tăng nguyên lực sao? - Ngu ngốc!

Âm thanh phát ra từ người đang ngồi bên bàn tròn, tay y giã thuốc, bên môi vươn nụ cười nhạt, lạnh lẽo đúng tiêu chuẩn của chốn địa ngục âm phủnày, y thở ra hai tiếng, liếc nhìn người đang nằm trên giường, khôngkiên nhẫn nói:

- Linh hồn của nàng không những giúp ta tăngnguyên lực, còn có năng lực quét sạch đám Thần giới đạo mạo, chỉ cần hóa luyện bảy bảy bốn chín ngày, một kích thôi, ta sẽ dẫm toàn bộ Thần giới dưới vạt áo, khiến chúng vội vã quỳ xuống van nài được hồn phi pháchtán.

Hỏa Vân kinh ngạc thấy rõ, hắn khép nép đứng bên cạnh, vôcùng kính trọng người đang giã thuốc. Hắn nhíu màu nghĩ phải là sức mạnh to lớn thế nào mới có thể thổi bay cả Thần giới rộng lớn, là thế lựcđứng đầu Lục giới.

- Hừm, một phán quan nhỏ bé như ngươi khôngbiết là phải. Nhưng ngươi có biết, Lục Giới làm sao sinh ra? Vì cái gìtồn tại không?

Tiết Phỉ không thèm liếc mắt cũng biết là Hỏa Vân sẽ lắc đầu đăm chiêu, y tiếp tục.

Mấy ngàn năm trước, vốn dĩ toàn bộ Lục giới là một mớ hỗn độn, trộn lẫn với nhau thành một không gian khổng lồ, từ từ những mảnh đất đá được nỗilên, trong vô số những thứ cằn cỗi không rõ hình dáng, xuất hiện mộtNgọc Thạch, lấp lánh đủ màu sắc. Ngọc Thạch vốn dĩ là một Phiến đá, theo thời gian cọ xác, tự mình chia đôi thành hai mảnh, gọi là Ngọc Lan –Ngọc Chiêu, là thứ vô tri vô giác, nhưng qua nhiều năm, Ngọc Thạch tựhấp thụ linh khí tinh hoa bậc nhất của thiên địa, tự mình hóa hình nhândạng như loài người hiện nay, rồi nhân lên thành các sinh linh đầu tiên, là tộc Thuần Lan và Thuần Chiêu, chia trời Nam đất Bắc thành sáu phầnđể cai quản.

Nhưng chính sự sinh sôi nảy nở quá mức, về sau,nhiều tộc nhân xuất hiện, tâm tính thay đổi, có những sinh linh chứađựng tham vọng kinh thiên động địa, muốn thay thế Ngọc Lan Ngọc Chiêuchiếm lĩnh toàn bộ Lục Giới. Đương nhiên đôi tỷ muội song sinh quyếtkhông để sinh linh phải đồ thán, càng không muốn kẻ địch thành công đoạt mất toàn bộ sức mạnh, ngay lúc bị tấn công, hai vị nương nương đã hòalại vào làm một, phóng thích nguyên lực vốn dĩ chỉ thuộc về trời đất,lực lượng san bằng mọi trận địa.

Tiết Phỉ ung dung kể lại truyền thuyết đáng lẽ không ai biết được. Hỏa Vân khó hiểu gãi đầu hỏi tiếp:

- Sau đó thì sao ạ?

- Còn có thể sao nữa, toàn bộ Lục Giới bị phủi sạch. Hầu hết các tộc nhân đều thương vong không ít, lực lượng kia không những thiêu hủy chấp niệm tà ác, còn khiến các tộc khác bị tổn hại, phải mất nhiều năm và thế hệmới gầy dựng lại thế giới của chúng ta sau này.

- Vậy chuyện này và đại chiến Lục Giới khi xưa có liên quan không?

- Ngu ngốc, tỷ muội Ngọc nương nương là thần khai sinh Lục giới, làchuyện đã xảy ra cách đây mấy ngàn năm, có khi lên đến vạn năm, không ai có thể nói chính xác.

Đây còn là bí mật mà các tộc nhân muốn xóa bỏ, nào có truyền thừa cho các thế hệ sau, bọn họ chính là muốn xóa bỏtoàn bộ ký ức vĩ đại của nhị vị nương nương, không thèm cung kính tôntrọng, càng không muốn thừa nhận. Cơ bản bọn họ lo sợ chính tổ tông củamình là kẻ thủ ác. Vì vậy, người biết được sự tồn tại của nhị vị, đờinày, e là không đến mười.

Còn đại chiến Lục Giới chỉ mới diễn racách đây khoảng ngàn năm, đây vốn là bọn người Thần Giới tự cho mình làchủ tử, muốn độc chiếm lợi ích thiên địa, vô cớ gây hấn với Minh giớichúng ta, dẫn đến chiến tranh nổ ra, từ đó sinh oán niệm, hận ý nồngđượm, tiếng khóc thê lương vang dội khắp chốn trong Lục Giới, bọn maquái, quỷ yêu mới nhân cơ hội nuốt lấy, sinh sôi hoành hành mà thôi.

Hỏa Vân như được khai sáng quá nhiều thứ, hắn lại hỏi tiếp:

- Vậy chủ tử, nữ tử kia và nhị vị nương nương có liên quan gì?

- Năm đó khi nhị vị Ngọc nương nương hồn phi phách tán vì lực lượng quákinh khủng, nhưng vì nguyên sơ linh hồn của nương nương là kết tinh vĩđại của tinh hoa thiên địa, không thể nào bị phá vỡ, cho nên khi rờikhỏi thân xác, linh hồn hóa lại thành hai Ngọc hồn sinh đôi, trôi dạtvào khoảng không vô định. Linh hồn thuần khiết của nàng, chính là hóahình mạnh mẽ nhất một trong hai Ngọc Thạch của nhị vị Ngọc nương nương.Còn vì sao Ngọc Thạch chọn nàng, ta cũng không rõ.



Hỏa Vân lại to mắt không tin nỗi nhìn chủ tử của hắn, rồi lại nhìn sang thiếu nữ nhỏnhắn yêu ớt trên giường, hắn nhìn ngang dọc kiểu gì cũng nhìn không racó sức mạnh to lớn nằm trong cơ thể này, hắn thấy nàng đâu có gì gọi làlợi hại nhỉ, hắn e dè:

- Thực sao chủ tử, tiểu nhân cảm thấy, không giống a..

- Hừ, ngươi thì biết cái gì. Chỉ có linh hồn thuần khiết mới có khả năngthấu tỏ mọi thứ, đám Thần giới hay cả vị ở Thiên Vân Thiên kia cũngkhông thể nào thấy được. Giả như nguyên lực bẩm sinh của một sinh linhsơ sinh, giả như nội tâm sâu kín của sinh linh khác.

- Cho nên nàng nhìn được Trùng Linh có nghĩa là..

- Đương nhiên đó là bằng chứng tốt nhất. Cho người biết, hiện tại, khắp Lục Giới cũng chỉ có nàng làm được.

Sự thật này, quả thật không ai nghĩ tới, ngay cả Mộc Tranh cũng không dámtin. Đúng là thuật Xuyên thấu nàng không cần học cũng nhìn tỏ nhiều thứ, đúng là nàng thấy được Trùng Linh cũng như các vị trí gây bệnh, gậy hại của cơ thể rất nhiều sinh linh, cho nên nàng học y rất nhanh. Chỉ làđơn thuần nàng nghĩ bản thân có thiên phú ở chức nghiệp này. Nhưng những lời của hắn, là thật sao.

Nàng vốn dĩ mồ côi từ nhỏ, được sư phụ nhận nuôi, dạy nàng y thuật, dạy nàng luyện pháp, sau này gặp Chu lãođầu tử, ngài mới nói cho nàng biết, sâu trong cơ thể nàng chứa nguyênlực khổng lồ mà nàng không thể sử dụng. Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ đến nguồn gốc liên quan cái gọi là linh hồn thuần khiết hay thần Khai Sinh.

- Linh hồn thuần khiết sao? Thần Khai Sinh?

Đôi mắt nàng nhắm nghiền, nhưng xao động trong đó dần rõ ràng hơn. Tiết Phỉ muốn nuốt linh hồn này, nếu y thành công, vậy sau đó thì sao. Nàng sẽchỉ còn lại mỗi thân xác, nàng sẽ ngây ngốc ở đó, khờ khạo lênh đênhgiữa kiếp đời còn lại, mặc người khinh bỉ, mặc người chém giết. Nàng,đương nhiên không cam lòng, nàng phải tìm cách rời khỏi đây.

- Vậy chủ tử, rốt cuộc từ đâu ngài biết nhiều chuyện như vậy? Là phụ vương ngài kể sao?

Tiết Phỉ ngưng cười, ngưng động tác trong tay, chớp mắt hai cái, y cười khẩy một cái, không chứa nỗi tia tình cảm nào, thì thào nói:

- Đương nhiên không phải.

- Vậy là..

- Khoan đã..

Tiết Phỉ đột nhiên cắt ngang lời Hỏa Vân định nói. Y đứng dậy, chân nhẹbước, cơ thể đã vọt đến bên giường, cười mỉm, âm trầm nói:

- Chà, linh hồn của ta, ngươi đã..

Chữ "Tỉnh" nghẹn trong cổ họng, đôi mắt y đục ngầu, quầng thâm hiện rõ nơibầu mắt, hơi thở xám xịt, y trợn mắt nhìn xuống Mộc Tranh đang cố tỏ rabản thân vẫn còn bất tỉnh.

- Nàng.. nàng..

- Chủ tử, làm sao vậy?

Hỏa Vân tiến đến, cảm thấy Tiết Phỉ chủ tử có điểm không thích hợp, hắnliền cung kính hỏi nhỏ. Chỉ thấy Tiết thập vương, con trai thứ mười củaTiết Dương Vương, lảo đảo đứng dậy, dưới con mắt mở to, tay chân luốngcuống không hiểu chuyện gì của Hỏa Vân, y lướt đi, chỉ để lại vỏn vẹnvài chữ mà biến mất:

- Giữ nàng ở đây, ta có chuyện cần xác minh trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện