Edit: Xiaoxi Gua
Trong lòng cô có chút hối hận, lại có chút nghi ngờ, tại sao mình không tỏ thái độ cương quyết từ chối chứ? Thật không bình thường, bình thường cô đều sợ muốn chết, coi như biết rõ từ chối sẽ khiến Lục Phong Miên tức giận, cũng sẽ nghĩ cách từ chối.
Tại sao hôm nay không như vậy?
Có thể là bởi vì chú Lục quá ôn nhu, kể chuyện xưa cho cô, khiến cô nhớ tới hai ngày trước lúc bản thân nằm trên giường anh, vì vậy cô nghĩ không nên qua cầu rút ván được.
Mộc Ân nghĩ lung tung, sự căng thẳng và luống cuống đã lấn át sự chờ mong trong lòng, hoàn toàn không phát hiện được cô cũng có chút thích cảm giác có Lục Phong Miên ở bên cạnh mình.
“Ngủ đi.” Lục Phong Miên kéo chăn mền lên, đắp cho cả hai người.
Bóng tối bao trùm, Mộc Ân đột nhiên có chút sợ hãi, co lại trong ngực anh gọi: “Chú…..chú Lục…. “
“Gì vậy?” Lục Phong Miên hỏi.
“Chú sẽ không làm gì cháu chứ?” Mộc Ân thốt ra.
Hỏi xong cô lại lập tức hối hận, muốn tự cho mình một vả.
Lục Phong Miên lại không cho cô cơ hội cứu chữa, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm, nâng cằm của cô lên, xích lại gần hỏi: “Em muốn tôi làm gì em? “
“…” Mộc Ân sắp khóc ra, nghĩ cháu sợ chú làm gì cháu nên mới hỏi đấy chứ.
Nhưng cô lại không dám nói thẳng, sợ nói sai câu nào, Lục Phong Miên sẽ trực tiếp đè cô trên giường làm cô luôn.
“Hửm?” Lục Phong Miên lại xích lại gần một chút hỏi.
Khoảng cách giữa chóp mũi của hai người chỉ bằng một đốt tay, ánh mắt anh tĩnh mịch sáng như ánh trăng, Mộc Ân thậm chí có thể đếm rõ từng chiếc lông mi của anh.
Chỉ cần nhích tới một chút, thì có thể hôn lên.
Đương nhiên, Lục Phong Miên cũng ý thức được điểm này, hướng về phía trước một chút, rốt cục cũng khiến hai môi chạm vào nhau.
Anh không có trực tiếp hôn sâu, chỉ là cọ cọ ngoài môi, sau đó đôi môi chuyển qua bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Muốn tôi làm gì em hả Ân Ân? “
Mình không muốn làm gì, cái gì mình cũng không sợ, mình là người ngay cả ma cũng không sợ.
Uyển Di, Uyển Di mau tới cứu em.
Mộc Ân nhìn ra khoảng không, đầu óc sắp trống rỗng không còn chút gì rồi.
“Ân Ân?” Lục Phong Miên cười khẽ một tiếng, đầu lưỡi ấm nóng liếm liếm vào vành tai cô: “Trả lời tôi, Ân. “
“Cháu…cháu…” Mộc Ân có cảm giác hô hấp không thông, sắp ngừng thở.
Cô cố gắng muốn kéo tinh thần quay về, nhưng một giây sau, môi mỏng của Lục Phong Miên ngậm luôn vành tai cô, dùng răng cắn cắn.
Lần này không thể nói rằng đau cái gì, lại giống như là bị người ta truyền vào người một dòng điện, từ đôi tai mẫn cảm lan tràn đến toàn thân.
Thân thể cô lập tức liền mềm nhũn, từ trong miệng phát ra một tiếng, không thể nói là đau hay là rên rỉ: “Ừm”
Một tiếng này giống như là lông vũ kích thích, khiến hô hấp Lục Phong Miên lập tức nặng nề.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đẩy mấy sợi tóc trên trán cô ra, hôn trán cô mê mẩn, sau đó là chóp mũi, bờ môi, một đường hôn xuống phía dưới.
“Ân Ân… “
Đợi đến lúc hôn đến xương quai xanh, cuối cùng Mộc Ân cũng ý thức được bầu không khí không đúng, dùng sức lực yếu ớt còn lại trốn về sau, lại không trốn thoát sự trói buộc của anh.
Lục Phong Miên chỉ dùng một tay liền ôm cô trở về, vây trong ngực, một tay còn lại lật người cô đặt dưới thân.
Mộc Ân cảm giác mình xong rồi, cũng không biết lấy đâu dũng khí, kêu một tiếng: “Phong Miên à…”
“…” Lục Phong Miên dừng động tác, biểu cảm ngưng trệ một chút.
Mộc Ân thấy có tác dụng, lại kêu thêm một tiếng: “Phong Miên à…”
“Không cho phép học cách nói chuyện của ba.” Ngón trỏ của Lục Phong Miên miết dọc theo môi cô, trên mặt luôn luôn có biểu cảm bình thản, nhưng bây giờ có chút cắn răng nghiến lợi hiếm thấy.
Anh có chức vị cao đã nhiều năm, hỉ nộ không lộ, ngoại trừ ngẫu nhiên cười cười với mình, ít có lúc có biểu cảm phong phú như thế.
Mộc Ân nhìn, nhịn không được bật cười: “Chú Lục, chú sợ ông nội Lục như vậy sao?”
Lục Phong Miên không nói gì, nhưng cũng không có hành động thêm một bước nữa, mắt sắc thâm trầm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, nằm xuống lại nói: “Ngủ đi.”
Bầu không khí mập mờ kiều diễm tan đi, Mộc Ân ngoài ý muốn thoát được một kiếp, lòng vẫn còn sợ hãi nghĩ, nếu như vừa rồi cô tiếp tục mơ hồ, khẳng định đã bị Lục Phong Miên ăn rồi.
Trong lòng cô có chút hối hận, lại có chút nghi ngờ, tại sao mình không tỏ thái độ cương quyết từ chối chứ? Thật không bình thường, bình thường cô đều sợ muốn chết, coi như biết rõ từ chối sẽ khiến Lục Phong Miên tức giận, cũng sẽ nghĩ cách từ chối.
Tại sao hôm nay không như vậy?
Có thể là bởi vì chú Lục quá ôn nhu, kể chuyện xưa cho cô, khiến cô nhớ tới hai ngày trước lúc bản thân nằm trên giường anh, vì vậy cô nghĩ không nên qua cầu rút ván được.
Mộc Ân nghĩ lung tung, sự căng thẳng và luống cuống đã lấn át sự chờ mong trong lòng, hoàn toàn không phát hiện được cô cũng có chút thích cảm giác có Lục Phong Miên ở bên cạnh mình.
“Ngủ đi.” Lục Phong Miên kéo chăn mền lên, đắp cho cả hai người.
Bóng tối bao trùm, Mộc Ân đột nhiên có chút sợ hãi, co lại trong ngực anh gọi: “Chú…..chú Lục…. “
“Gì vậy?” Lục Phong Miên hỏi.
“Chú sẽ không làm gì cháu chứ?” Mộc Ân thốt ra.
Hỏi xong cô lại lập tức hối hận, muốn tự cho mình một vả.
Lục Phong Miên lại không cho cô cơ hội cứu chữa, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm, nâng cằm của cô lên, xích lại gần hỏi: “Em muốn tôi làm gì em? “
“…” Mộc Ân sắp khóc ra, nghĩ cháu sợ chú làm gì cháu nên mới hỏi đấy chứ.
Nhưng cô lại không dám nói thẳng, sợ nói sai câu nào, Lục Phong Miên sẽ trực tiếp đè cô trên giường làm cô luôn.
“Hửm?” Lục Phong Miên lại xích lại gần một chút hỏi.
Khoảng cách giữa chóp mũi của hai người chỉ bằng một đốt tay, ánh mắt anh tĩnh mịch sáng như ánh trăng, Mộc Ân thậm chí có thể đếm rõ từng chiếc lông mi của anh.
Chỉ cần nhích tới một chút, thì có thể hôn lên.
Đương nhiên, Lục Phong Miên cũng ý thức được điểm này, hướng về phía trước một chút, rốt cục cũng khiến hai môi chạm vào nhau.
Anh không có trực tiếp hôn sâu, chỉ là cọ cọ ngoài môi, sau đó đôi môi chuyển qua bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Muốn tôi làm gì em hả Ân Ân? “
Mình không muốn làm gì, cái gì mình cũng không sợ, mình là người ngay cả ma cũng không sợ.
Uyển Di, Uyển Di mau tới cứu em.
Mộc Ân nhìn ra khoảng không, đầu óc sắp trống rỗng không còn chút gì rồi.
“Ân Ân?” Lục Phong Miên cười khẽ một tiếng, đầu lưỡi ấm nóng liếm liếm vào vành tai cô: “Trả lời tôi, Ân. “
“Cháu…cháu…” Mộc Ân có cảm giác hô hấp không thông, sắp ngừng thở.
Cô cố gắng muốn kéo tinh thần quay về, nhưng một giây sau, môi mỏng của Lục Phong Miên ngậm luôn vành tai cô, dùng răng cắn cắn.
Lần này không thể nói rằng đau cái gì, lại giống như là bị người ta truyền vào người một dòng điện, từ đôi tai mẫn cảm lan tràn đến toàn thân.
Thân thể cô lập tức liền mềm nhũn, từ trong miệng phát ra một tiếng, không thể nói là đau hay là rên rỉ: “Ừm”
Một tiếng này giống như là lông vũ kích thích, khiến hô hấp Lục Phong Miên lập tức nặng nề.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đẩy mấy sợi tóc trên trán cô ra, hôn trán cô mê mẩn, sau đó là chóp mũi, bờ môi, một đường hôn xuống phía dưới.
“Ân Ân… “
Đợi đến lúc hôn đến xương quai xanh, cuối cùng Mộc Ân cũng ý thức được bầu không khí không đúng, dùng sức lực yếu ớt còn lại trốn về sau, lại không trốn thoát sự trói buộc của anh.
Lục Phong Miên chỉ dùng một tay liền ôm cô trở về, vây trong ngực, một tay còn lại lật người cô đặt dưới thân.
Mộc Ân cảm giác mình xong rồi, cũng không biết lấy đâu dũng khí, kêu một tiếng: “Phong Miên à…”
“…” Lục Phong Miên dừng động tác, biểu cảm ngưng trệ một chút.
Mộc Ân thấy có tác dụng, lại kêu thêm một tiếng: “Phong Miên à…”
“Không cho phép học cách nói chuyện của ba.” Ngón trỏ của Lục Phong Miên miết dọc theo môi cô, trên mặt luôn luôn có biểu cảm bình thản, nhưng bây giờ có chút cắn răng nghiến lợi hiếm thấy.
Anh có chức vị cao đã nhiều năm, hỉ nộ không lộ, ngoại trừ ngẫu nhiên cười cười với mình, ít có lúc có biểu cảm phong phú như thế.
Mộc Ân nhìn, nhịn không được bật cười: “Chú Lục, chú sợ ông nội Lục như vậy sao?”
Lục Phong Miên không nói gì, nhưng cũng không có hành động thêm một bước nữa, mắt sắc thâm trầm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, nằm xuống lại nói: “Ngủ đi.”
Bầu không khí mập mờ kiều diễm tan đi, Mộc Ân ngoài ý muốn thoát được một kiếp, lòng vẫn còn sợ hãi nghĩ, nếu như vừa rồi cô tiếp tục mơ hồ, khẳng định đã bị Lục Phong Miên ăn rồi.
Danh sách chương